Hồng Kông, Hương Cảng. Thành phố không ngủ với những biển hiệu neon rực rỡ chồng chéo lên nhau, mùi thơm của thức ăn đường phố hòa quyện với không khí nóng ẩm đặc trưng.
"Oaaa! Rei! Nhìn kìa! Cái biển hiệu kia to quá!" "Rei-san! Bên kia có bán đồ trang sức ngọc bích kìa!" "Hội trưởng... à không, Rei, mùi vị trà ở đây có vẻ rất đậm đà..."
Rei - cựu Mã Vương thống trị thế giới, hiện là hướng dẫn viên du lịch bất đắc dĩ - đang đứng giữa ngã tư đường Nathan tấp nập, tay cầm cờ hướng dẫn viên, trán nổi gân xanh.
Đi theo sau cô là một "biệt đội" nhan sắc đỉnh cao khiến người đi đường phải ngoái nhìn đến sái cổ:
Tokai Teio: Đang nhảy chân sáo, tay chỉ trỏ lung tung.
Mejiro Ardan: Mặc váy liền thân thanh lịch, che ô duyên dáng nhưng ánh mắt lại dán chặt vào mấy tiệm bánh ngọt.
Symboli Rudolf: Đeo kính râm đen (để che giấu thân phận nhưng càng làm mình nổi bật hơn), tay cầm quạt giấy, cố gắng tỏ ra uy nghiêm.
Admire Vega: Im lặng đi cuối hàng, nhưng tay đã xách đầy túi đồ lưu niệm hình sao biển.
"Các người..." Rei quay lại, thở dài thườn thượt, "Chúng ta đến đây để du lịch nghỉ dưỡng, không phải để đi càn quét. Và quan trọng nhất..."
"Ục... Ục..."
Một loạt tiếng bụng kêu đồng thanh vang lên như tiếng sấm rền, cắt ngang lời Rei. Bốn cặp mắt (xanh, tím, nâu...) đồng loạt nhìn chằm chằm vào Rei với vẻ "đói khát".
Rei tặc lưỡi: "Được rồi. Đi ăn trước đã. Nhưng nói trước, đừng có dọa người dân địa phương đấy."
...
Nhà hàng Dimsum "Long Phượng".
Người phục vụ (bồi bàn) nhìn tờ thực đơn được đánh dấu chi chít mực đỏ trên tay Rei, mồ hôi hột chảy ròng ròng.
"Tiểu thư... cô chắc chắn chứ? Các cô chỉ có 5 người thôi mà?"
"Cứ mang lên đi. Đừng hỏi nhiều." Rei phất tay, vẻ mặt cam chịu.
Năm phút sau, cuộc chiến bắt đầu. Hàng chục xửng hấp bằng tre được chồng lên nhau cao ngất ngưởng như tòa tháp.
"Ngon quá! Cái cục màu trắng mềm mềm này là gì thế?" Teio vừa nhai nhồm nhoàm vừa hỏi, miệng dính đầy nước sốt. "Đó là Há cảo tôm, đồ ngốc," Rei gắp một miếng Xíu mại bỏ vào bát, "Ăn từ từ thôi, không ai tranh của cậu đâu."
"Ara, món Bánh bao kim sa này thực sự rất tinh tế," Ardan mỉm cười dịu dàng, động tác tao nhã dùng đũa xẻ đôi chiếc bánh, nhân trứng muối vàng ươm chảy ra, "Vị ngọt và mặn hòa quyện... Rei-san, em muốn ăn thử không? A~"
"Khụ..." Rei đỏ mặt, nhưng vẫn há miệng nhận lấy miếng bánh từ tay Ardan, dưới ánh mắt "hình viên đạn" của ba người còn lại.
"Hừm," Rudolf gắp một chiếc Chân gà hấp tàu xì (Phượng trảo), đẩy kính, bắt đầu phân tích, "Cấu trúc collagen của món này rất tốt cho gân cốt của Nàng Ngựa. Tuy nhiên, cách chế biến này..."
"Ăn đi, đừng nói chuyện công việc nữa, chị già," Rei nhét thẳng một cái bánh bao vào miệng Rudolf.
Ở góc bàn, Admire Vega không nói lời nào. Cô ấy chỉ lặng lẽ và nhanh chóng "xử lý" các xửng đồ ăn với tốc độ ánh sáng. Chồng xửng tre bên cạnh cô ấy đã cao gấp đôi của Teio. "Cậu... cậu là máy hút bụi à, Ayabe-san?" Rei kinh hoàng.
"Bổ sung năng lượng," Vega bình thản đáp, tay vẫn gắp Bánh cuốn tôm, "Du lịch tiêu tốn calo lắm."
Một tiếng đồng hồ sau. Trên bàn không còn một mẩu thức ăn thừa. Chồng xửng tre đã cao chạm trần nhà. Chủ quán và nhân viên đứng nép vào góc tường, nhìn nhóm thiếu nữ xinh đẹp này với ánh mắt như nhìn quái vật.
"Phù... no quá!" Teio vỗ vỗ cái bụng nhỏ (vẫn phẳng lì một cách kỳ lạ), "Rei! Tiếp theo chúng ta đi đâu? Tớ muốn đi mua sắm!"
Rei cầm hóa đơn thanh toán dài như sớ Táo quân, tay run run rút thẻ tín dụng (của Rudolf) ra.
"Tiếp theo... chúng ta sẽ đi bộ," Rei nghiến răng, "Đi bộ 10 cây số để tiêu bớt cái đống calo và tiền bạc các người vừa nuốt vào bụng!"
"Hảảả?!" Cả nhóm đồng thanh phản đối.
"Không hả hiếc gì cả! Đi mau! Đi mua Sườn xám (Qipao/Cheongsam)!"
Nghe đến hai chữ "Sườn xám", mắt các cô gái (đặc biệt là Rudolf và Ardan) lập tức sáng lên. "Sườn xám sao? Hừm... văn hóa bản địa... rất đáng để nghiên cứu," Rudolf chỉnh lại cổ áo, vẻ mặt nghiêm túc (nhưng trong lòng đang nở hoa).
Rei nhìn đám người hừng hực khí thế, thầm nghĩ: (Mình có dự cảm không lành về chuyện này...)
...
Khu phố Tsim Sha Tsui (Tiêm Sa Chủy), thiên đường mua sắm.
"Xoạt..."
Tấm rèm của phòng thay đồ được kéo ra. Một khoảng không gian yên tĩnh bao trùm cả cửa tiệm may mặc truyền thống. Ngay cả bà chủ quán người bản địa vốn đã quen nhìn thấy người đẹp cũng phải nín thở, cặp kính lão trễ xuống mũi.
"Thế nào? Có... có kỳ cục lắm không?"
Rei bước ra, hai tay che che đậy đậy, mặt đỏ bừng như quả gấc chín. Cô đang mặc một bộ sườn xám cách tân màu đỏ thẫm, thêu họa tiết rồng phượng bằng chỉ vàng kim. Thiết kế ôm sát lấy đường cong cơ thể hoàn hảo của "Nàng Ngựa mạnh nhất", với đường xẻ tà cao táo bạo để lộ đôi chân trắng nõn thon dài - đôi chân từng chinh phục mọi đường đua trên thế giới.
"..." Bốn vị khán giả (Rudolf, Ardan, Teio, Vega) đồng loạt hóa đá. Máu mũi của Teio lặng lẽ chảy xuống.
"Đẹp... Đẹp đến mức phạm quy luôn!" Teio hét lên, lao tới ôm chầm lấy chân Rei, "Rei! Cậu là cô dâu của tớ! Chúng ta kết hôn ngay tại đây đi!"
"Ara, màu đỏ rất hợp với khí chất 'Đế Vương' của em đấy, Rei-san," Ardan mỉm cười che miệng, nhưng ánh mắt lại lóe lên tia chiếm hữu, "Nhưng mà đường xẻ tà này... có hơi cao quá không nhỉ? Chị nghĩ chúng ta nên khâu bớt lại 5cm."
"Không cần," Rudolf (đang mặc bộ sườn xám màu tím than sang trọng, trông như phu nhân của một ông trùm xã hội đen) bước tới, khoác áo vest của mình lên vai Rei để che đi bờ vai trần, "Mặc thế này ra đường nguy hiểm lắm. Hay là chúng ta mua về nhà mặc thôi?"
"Mua! Chị mua hết!" Admire Vega (trong bộ sườn xám đen huyền bí) đã rút thẻ đen ra, đưa cho chủ quán, "Gói lại. Cả người lẫn áo."
...
Mười lăm phút sau. Biệt đội "Mỹ nhân Sườn xám" bước đi trên đường phố Hồng Kông. Dù Rei đã cố gắng phản đối, nhưng cô vẫn bị ép mặc bộ đồ đó ra đường (với lý do: "Nhập gia tùy tục").
Người đi đường ngoái nhìn họ chằm chằm. Ánh đèn neon phản chiếu lên những bộ trang phục lụa là gấm vóc, tạo nên một khung cảnh như trong phim điện ảnh thời dân quốc.
Đột nhiên, đám đông phía trước tách ra. Một luồng khí thế mạnh mẽ, tự tin và đầy "mùi tiền" ập tới.
"Ồ? Mùi hương quen thuộc này..."
Một giọng nữ vang lên, lơ lớ tiếng Quảng Đông pha lẫn tiếng Nhật. Đứng chắn giữa đường là một Nàng Ngựa có mái tóc màu vàng kim rực rỡ (như Rei, nhưng chói lóa hơn), mặc một bộ trang phục hàng hiệu đắt tiền, đeo đầy trang sức vàng bạc, trên vai khoác hờ một chiếc áo khoác có thêu chữ "Huyền Thoại Hồng Kông".
Đó là Golden Sixty (Hoàng Kim Lục Thập) - Mã Vương thống trị Hồng Kông, niềm tự hào của Hương Cảng.
Rei khựng lại. "Golden Sixty?"
"Đã lâu không gặp, 'Công chúa Lôi Minh'," Golden Sixty tháo kính râm xuống, để lộ đôi mắt sắc sảo đầy khiêu khích, "Kể từ sau lần thất bại trước cô ở Hong Kong Gold Cup năm đó, tôi đã đợi ngày cô quay lại đây."
Không khí bỗng chốc trở nên căng thẳng. Rudolf, Ardan, Teio và Vega lập tức bước lên một bước, chắn trước mặt Rei, tạo thành bức tường bảo vệ (hoặc bức tường ghen tuông).
"Cô muốn gì?" Rudolf nheo mắt, khí thế Hoàng Đế tỏa ra, đối đầu với khí thế "Địa chủ" của Golden Sixty.
Golden Sixty phớt lờ Rudolf, ánh mắt cô ta chỉ dán chặt vào Rei (đang mặc sườn xám). Cô ta bước tới, đi vòng quanh Rei một vòng, chậc lưỡi tán thưởng: "Chậc chậc... Không ngờ con quái vật trên đường đua khi mặc sườn xám vào lại 'ngon lành' thế này. Hèn chi đám báo chí cứ gọi cô là Công chúa."
"Nói vào trọng tâm đi," Rei lạnh lùng đáp, tay siết chặt vạt áo xẻ tà, "Cô đến đây để đòi nợ à?"
"Đòi nợ? Không, không," Golden Sixty cười lớn, tiếng cười hào sảng vang vọng cả con phố, "Tôi đến để phục thù."
Cô ta đột ngột ghé sát mặt vào Rei, khoảng cách chỉ còn vài centimet.
"Tôi nghe nói cô đã giải nghệ và đang... 'tuyển chọn hậu cung'? Vậy thì nghe cho rõ đây, Rei. Ở Hồng Kông này, tôi là Vua. Tôi không chấp nhận thất bại năm xưa. Tôi muốn cô... thuộc về tôi."
"CÁI GÌ?!" Bộ tứ "Hậu cung Nhật Bản" đồng thanh hét lên. Tokai Teio nhảy dựng lên: "Bà cô kia! Bà nói cái gì thế hả?! Rei là của chúng tôi!"
Golden Sixty nhếch mép, búng tay một cái. Một chiếc xe Limousine dài ngoằng đỗ xịch lại bên cạnh. "Tôi không nói chuyện với trẻ con. Rei, tôi thách đấu cô. Không phải đua ngựa (vì cô đã giải nghệ), mà là một cuộc thi khác. Nếu tôi thắng, cô phải ở lại Hồng Kông, làm Phu nhân của Golden Sixty này. Tôi sẽ cho cô tất cả: Tiền tài, danh vọng, và cả dimsum ăn cả đời không hết!"
Rei: "..." (Thực ra đoạn dimsum nghe cũng hấp dẫn đấy chứ).
"Còn nếu cô thua?" Rudolf lạnh lùng hỏi, tay đã đặt lên vai Rei để giữ chủ quyền.
"Nếu tôi thua," Golden Sixty nháy mắt, "Tôi sẽ tặng cho các cô toàn bộ chi phí chuyến đi này, cộng thêm thẻ VIP trọn đời tại mọi nhà hàng ở Hồng Kông. Và tôi sẽ thừa nhận cô là 'Chồng' của tôi!"
"Đằng nào thì cô cũng lời mà!" Ardan tức giận (nhưng vẫn giữ vẻ thanh lịch).
Rei thở dài, đẩy gọng kính râm lên: "Được rồi. Thách đấu cái gì? Nói nhanh đi, tôi còn phải đi mua đồ lưu niệm."
Golden Sixty chỉ tay về phía tòa nhà cao nhất phía xa - Trung tâm Thương mại Quốc tế (ICC). "Đêm nay. Tại đỉnh tháp. Chúng ta sẽ thi đấu... Mạt chược (Mahjong)!"
"Hả?!" Cả nhóm ngã ngửa.
...
Đỉnh tháp Trung tâm Thương mại Quốc tế (ICC), tầng 118. Bên ngoài cửa kính sát đất là toàn cảnh cảng Victoria rực rỡ ánh đèn về đêm. Bên trong là một phòng VIP sang trọng, nơi không khí căng thẳng đến mức có thể cắt ra được bằng dao.
Trên bàn mạt chược bọc nhung xanh. Golden Sixty ngồi bắt chéo chân, tay mân mê quân bài, nụ cười tự tin của kẻ thống trị sân nhà hiện rõ trên môi.
"Sao thế, Công chúa Lôi Minh?" Golden Sixty nhướng mày, "Ngồi xuống đi chứ?"
Rei đứng trước bàn, toát mồ hôi lạnh. Cô đẩy gọng kính râm (vẫn chưa tháo ra vì xấu hổ bộ sườn xám), ấp úng: "Cái đó... thực ra tôi..."
"Em ấy không biết chơi."
Một giọng nói trầm ổn vang lên. Symboli Rudolf bước lên một bước, chắn trước mặt Rei. Tà áo sườn xám màu tím than của cô khẽ lay động, toát ra khí chất uy nghiêm không thể xâm phạm.
"Hả?" Golden Sixty ngẩn người, "Không biết chơi? Đùa à?"
"Em ấy chỉ giỏi chạy thôi, còn mấy trò đấu trí này thì ngốc lắm," Rudolf thản nhiên "dìm hàng" người yêu (khiến Rei đỏ mặt tía tai), rồi đẩy gọng kính tri thức của mình, "Vì vậy, với tư cách là 'Người giám hộ' kiêm 'Chồng' (tự phong) của em ấy, tôi sẽ thay mặt xuất chiến."
"Chị..." Rei định phản đối, nhưng bàn tay ấm áp của Rudolf đã đặt lên vai cô, trấn an. "Yên tâm. Tôi sẽ không để ai cướp em đi đâu. Dù là trên đường đua hay trên bàn mạt chược, Hoàng Đế chưa bao giờ biết đến thất bại."
Golden Sixty nhìn Rudolf, rồi bật cười sảng khoái: "Thú vị! Symboli Rudolf, Hoàng Đế Bất Bại của Nhật Bản. Được thôi! Nếu cô thắng, tôi sẽ thực hiện lời hứa. Nếu cô thua, cả hai người đều phải ở lại làm... ừm, làm linh vật cho sòng bài của tôi!"
"Chấp nhận."
...
Cuộc chiến bắt đầu. Không khí im lặng đến đáng sợ, chỉ còn tiếng quân bài va vào nhau lách cách.
Tokai Teio, Mejiro Ardan và Admire Vega đứng nín thở phía sau Rudolf, căng thẳng như đang xem chung kết World Cup.
Những ván đầu tiên, Golden Sixty thể hiện sức mạnh áp đảo. Cô ta chơi bài với phong cách y hệt như cách cô ta đua ngựa: Tốc độ, quyết đoán và đầy áp lực. "Ron! (Ăn hàng)!" "Tsumo! (Tự bốc)!" Điểm số của Golden Sixty tăng vùn vụt, trong khi Rudolf vẫn điềm tĩnh xếp bài, khuôn mặt không biểu lộ chút cảm xúc nào, giống như một bức tượng điêu khắc tuyệt đẹp.
"Hội trưởng... có ổn không vậy?" Teio thì thầm, lo lắng túm áo Rei, "Chị ấy sắp thua sạch vốn rồi kìa."
"Suỵt," Rei khoanh tay, đôi mắt xanh biếc chăm chú nhìn vào sườn mặt của Rudolf, "Chị ấy đang 'đọc' đối thủ. Giống như khi chị ấy quan sát đoàn ngựa trước khi tung ra cú nước rút cuối cùng vậy."
Ván đấu quyết định. Golden Sixty chỉ cần thắng thêm một ván nữa là kết thúc trận đấu. Cô ta mỉm cười đắc thắng, tay cầm quân bài cuối cùng chuẩn bị đánh ra để chờ ù. "Kết thúc rồi, Hoàng Đế. Cô quá cẩn trọng, mà cẩn trọng quá thì sẽ mất đi cơ hội..."
"Cẩn trọng là để chờ đợi thời cơ tung ra đòn chí mạng."
Rudolf đột ngột cắt ngang lời đối thủ. Đôi mắt tím sau lớp kính lóe lên một tia sáng sắc bén - thứ ánh sáng của "Lĩnh Vực" từng khiến bao đối thủ khiếp sợ trên đường đua.
"Cô đã quá tự tin vào bài của mình mà bỏ qua việc quan sát 'trường đua' (bàn chơi)."
Rudolf từ từ hạ quân bài trên tay xuống bàn.
RẦM!
Tiếng quân bài đập xuống bàn vang lên đanh thép. Tất cả mọi người chồm người tới nhìn.
Trên bàn, 13 quân bài được lật ngửa. Một con, chín con, Đông, Nam, Tây, Bắc, Bạch, Phát, Trung... Tất cả đều là quân yêu (quân bài 1 và 9 cùng các quân chữ). Không có bất kỳ một đôi nào trùng lặp, ngoại trừ quân bài cuối cùng vừa bốc được tạo thành đôi mắt.
"Kokushi Musou (Thập Tam Yêu) - Yakuman (Cước sắc cao nhất)."
Rudolf lạnh lùng tuyên bố. "Đảo ngược tình thế. Tôi thắng."
Cả căn phòng lặng đi trong 3 giây.
"OA A A A A!!!!" Teio nhảy cẫng lên hét lớn, "Hội trưởng muôn năm! Ngầu quá đi mất!"
"Thật... thật không thể tin nổi..." Ardan che miệng, mắt mở to.
"Tính toán xác suất đến mức này sao..." Vega lẩm bẩm thán phục.
Golden Sixty nhìn chằm chằm vào bộ bài "Thập Tam Yêu" huyền thoại ngay trước mắt mình, chiếc kính râm trễ xuống mũi. Cô ta im lặng một lúc, rồi bỗng nhiên ngửa cổ cười lớn: "Ha ha ha! Thua rồi! Thua tâm phục khẩu phục! Đúng là Hoàng Đế, trên bàn bài cũng tàn nhẫn như vậy!"
Golden Sixty đứng dậy, hào sảng vung tay: "Được! Tôi giữ lời! Toàn bộ chi phí chuyến đi này tôi bao hết! Thẻ VIP trọn đời sẽ được gửi đến khách sạn cho các cô!"
Cô ta bước đến trước mặt Rei, nháy mắt: "Cô chọn chồng khéo đấy, Công chúa. Lần này tôi rút lui. Nhưng lần sau gặp lại trên đường đua (nếu có), tôi sẽ không nhường đâu."
...
Rời khỏi tòa tháp ICC. Gió đêm Hồng Kông mát rượi thổi bay tà áo sườn xám của các cô gái. Rei đi bên cạnh Rudolf, nhìn sườn mặt điềm tĩnh của người phụ nữ vừa "cứu mạng" mình.
"Nè, Luna-chan."
"Hửm?" Rudolf quay sang, nụ cười chiến thắng vẫn còn vương trên môi.
"Lúc nãy... chị ngầu lắm," Rei lí nhí, mặt hơi đỏ lên.
Rudolf sững sờ một chút, rồi siết chặt bàn tay nhỏ bé của Rei trong tay mình. Ánh mắt cô dịu dàng như nước. "Đó là trách nhiệm của tôi mà. Với lại..."
Rudolf cúi xuống, thì thầm vào tai Rei: "...Em mặc sườn xám đẹp lắm. Tối nay về phòng, mặc riêng cho tôi xem nhé?"
"CÁI... CÁI ĐỒ CẨU HOÀNG ĐẾ BIẾN THÁI NÀY!" Rei thẹn quá hóa giận, vung tay định đấm, nhưng Rudolf đã nhanh chân chạy trước, tiếng cười vang vọng cả bến cảng.
"Đứng lại đó cho em!"
"Ha ha ha, bắt được tôi đi rồi tính!"
Phía sau, Teio, Ardan và Vega nhìn hai người rượt đuổi nhau, đồng loạt thở dài lắc đầu: "Lại bắt đầu rồi..."
"Thôi kệ đi, miễn là họ vui."
Dưới ánh đèn rực rỡ của Hương Cảng, chuyến đi của "Hậu cung" kết thúc trong tiếng cười và sự hỗn loạn ngọt ngào.
