Truyền Thuyết về Nàng Ngựa Bất Bại Mạnh Nhất

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3116

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2411

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6906

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 16

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 501

Extra - Extra 3

Sáng sớm tinh mơ tại Học viện Tracen. Khi mặt trời vừa mới ló dạng, sương sớm còn đọng trên mặt cỏ, sân tập vắng vẻ bỗng xuất hiện hai bóng dáng nhỏ nhắn đang đứng nghiêm trang, vẻ mặt đầy lo lắng và hồi hộp.

Đó là Kitasan Black (Kita-chan) năng động và Satono Diamond (Dia-chan) tiểu thư đài các. Cả hai đều sắp bước vào trận ra mắt (Debut Race) quan trọng nhất cuộc đời mình.

"Dia-chan, cậu nghĩ... chị ấy có đến không?" Kitasan Black nắm chặt tay áo, đôi tai ngựa trên đầu giật giật liên hồi vì căng thẳng.

"Chắc chắn sẽ đến." Satono Diamond kiên định nói, dù giọng cũng hơi run, "Chị Rei là Tân Hội trưởng Hội học sinh, chị ấy đã hứa sẽ quan tâm đến lứa đàn em mà. Hơn nữa... đây là cơ hội ngàn năm có một để được 'Huyền thoại bất bại' chỉ dạy đó!"

Đúng lúc đó, tiếng bước chân trầm ổn vang lên từ phía đường hầm. Hai cô bé nín thở.

Rei bước ra ánh sáng. Cô mặc bộ đồ thể thao màu đen đơn giản của trường, mái tóc vàng buộc cao gọn gàng, trên tay cầm một chiếc đồng hồ bấm giờ và... một cái loa cầm tay (phong cách chỉ đạo của Ma Vương). Khí chất áp bức của "Kẻ thống trị 64 trận thắng" dù đã cố thu lại nhưng vẫn khiến không khí xung quanh trở nên nặng nề.

"Chào buổi sáng, Hội trưởng!" Hai cô bé đồng thanh hô to, cúi gập người 90 độ.

"Đừng gọi tôi là Hội trưởng lúc này," Rei phẩy tay, giọng điệu lạnh lùng nhưng không thiếu sự nghiêm túc, "Hiện tại, tôi là Huấn luyện viên đặc biệt của các em. Nghe nói hai đứa muốn học cách để 'chiến thắng tuyệt đối'?"

"Vâng ạ!" Kitasan Black hét lớn, mắt lấp lánh sao, "Em muốn trở nên mạnh mẽ và ngầu như chị Rei! Em muốn chạy ở phía trước nhất!"

"Em muốn phá vỡ lời nguyền của gia tộc Satono," Diamond nắm chặt tay đặt lên ngực, ánh mắt kiên nghị, "Em muốn chứng minh mình có thể giành được G1!"

Rei nhìn hai đứa trẻ. Trong ánh mắt của chúng, cô nhìn thấy bóng dáng của sự khao khát thuần túy. Giống như Teio ngày xưa, và cũng giống như chính cô khi mới bước chân vào thế giới này.

"Tốt. Ánh mắt được lắm," Rei khẽ nhếch mép cười (nụ cười khiến hai đứa trẻ vừa sợ vừa thích), "Nhưng nói trước, phương pháp huấn luyện của tôi không dành cho những kẻ yếu đuối. Nó được đúc kết từ băng tuyết và địa ngục. Chuẩn bị tinh thần chưa?"

"Rồi ạ!"

"Được. Bài tập đầu tiên: Chạy nước rút 10 vòng quanh trường đua, vừa chạy vừa hét lớn mục tiêu của mình. Ai dừng lại thì lập tức bị đuổi về. BẮT ĐẦU!"

"RÕ!!"

Hai bóng dáng nhỏ bé lao vụt đi như tên bắn. Rei đứng khoanh tay quan sát, gật đầu hài lòng. Nhưng ngay lúc đó, đôi tai thính nhạy của cô bắt gặp tiếng động sột soạt phát ra từ bụi cây ven đường đua.

"Ra đây đi, Teio. Cái đuôi của cậu lộ ra hết rồi kìa."

Bụi cây rung chuyển dữ dội. Tokai Teio nhảy bổ ra, trên đầu còn dính vài chiếc lá, khuôn mặt phồng lên vì giận dỗi, tay chỉ thẳng vào Rei.

"Rei! Cậu quá đáng lắm!" Teio hét lên, giọng đầy ghen tuông, "Tại sao cậu lại lén lút dạy dỗ riêng cho hai đứa nhóc đó?! Tớ mới là đồ đệ số một... à không, là đối thủ số một của cậu cơ mà! Cậu chán tớ rồi sao?!"

Rei thở dài, day day thái dương. Buổi sáng yên bình thế là đi tong.

"Cậu chán tớ rồi sao?!"

Đối mặt với câu hỏi đầy oán trách (và nước mắt cá sấu) của Tokai Teio, Rei chỉ biết thở dài. Cô nhìn Kitasan Black và Satono Diamond đang ngơ ngác nhìn "vị tiền bối huyền thoại" đang lăn lộn ăn vạ trên cỏ, cảm thấy uy nghiêm của Hội học sinh đang bị đe dọa nghiêm trọng.

"Được rồi, được rồi, Teio," Rei khoanh tay, giọng điệu bất đắc dĩ, "Nếu cậu muốn tham gia, tôi không cản. Nhưng đây là khóa huấn luyện cơ bản dành cho người mới, cậu là Nàng Ngựa cấp cao rồi, tham gia có thấy chán không?"

"Hừ! Ai nói là tớ tham gia khóa cơ bản?" Teio đứng phắt dậy, phủi bụi trên váy, hất cằm kiêu ngạo, "Tớ đến để làm mẫu! Để cho hai đứa nhóc này thấy thế nào là bước chạy của 'Đế Vương' thực thụ! Đúng không?"

Cô bé quay sang nháy mắt với hai hậu bối. "Woa! Chị Teio ngầu quá!" Kitasan Black vỗ tay bộp bộp, mắt sáng như sao.

Rei nhếch mép cười, một nụ cười khiến Teio đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng.

"Làm mẫu sao? Tinh thần tốt đấy," Rei búng tay một cái, chỉ về phía góc sân tập, nơi có một đống lốp xe tải khổng lồ thường dùng cho các Nàng Ngựa lực lưỡng (như Vodka hay Brian), "Vậy thì 'Đại tỷ' Teio sẽ dùng giáo án Nâng Cao nhé. Hai em Black và Diamond, mỗi người kéo một lốp xe ô tô con. Còn Teio... cậu kéo cái lốp xe máy kéo kia."

"Hả... hả?!"

Teio nhìn cái lốp xe to gần bằng người mình, nuốt nước bọt cái ực.

"Sao? Không làm được à? Muốn rút lui không?" Rei khiêu khích.

"Ai... ai nói không làm được! Chuyện nhỏ!" Teio cắn răng, vì sĩ diện trước mặt đàn em, cô bé hùng hổ bước đến buộc dây vào hông.

...

30 phút sau.

"Hộc... hộc... hộc..."

Trên đường đua, Kitasan Black và Satono Diamond đang cắn răng chạy, mồ hôi nhễ nhại nhưng vẫn giữ được tốc độ ổn định. Còn ở làn chạy bên cạnh, Tokai Teio đang... bò. Cái lốp xe máy kéo phía sau như một con quái vật đang nuốt chửng thể lực của cô.

"Nhanh lên nào, Teio!" Rei cầm loa hét lớn, đứng trên bục chỉ huy với phong thái của một cai ngục, "Cậu đang làm mẫu cho đàn em đấy! Đừng để cái lốp xe đó thắng chứ! Bước chân của Đế Vương đâu rồi? Vũ điệu tối thượng đâu rồi?"

"Cậu... tên ác quỷ nhà cậu... im đi!" Teio gào lên trong đau khổ, chân run lẩy bẩy, "Cái lốp này... bên trong cậu đổ chì vào đấy à?!"

"Chị Teio cố lên!" Satono Diamond chạy ngang qua, vừa thở vừa cổ vũ, "Chị kéo cái lốp to như vậy mà vẫn di chuyển được, thật là lợi hại!"

Được đàn em khen, Teio như được bơm doping, lập tức ưỡn ngực (dù chân vẫn run): "Hừ hừ... chuyện thường thôi! Các em... hộc... cứ nhìn kỹ... hộc... kỹ thuật của chị đây!"

"Tốt lắm," Rei gật đầu, khóe môi giấu một nụ cười tinh quái, "Bài tập tiếp theo: Vũ Đạo Chiến Thắng."

"Vũ đạo?" Ba cô gái đồng thanh ngạc nhiên.

"Là Nàng Ngựa hàng đầu, không chỉ phải chạy nhanh, mà còn phải biết tạo dáng (pose) thật ngầu trước ống kính sau khi chiến thắng," Rei nghiêm mặt nói (dù trong lòng đang nhịn cười), "Đây là kỹ năng quan trọng để áp đảo tinh thần đối thủ."

Nói rồi, Rei thực hiện mẫu một động tác: Một tay chống hông, một tay chỉ lên trời, lưng ưỡn thẳng, ánh mắt sắc lạnh nhìn xuống (cái pose đặc trưng mỗi khi thắng giải). Khí thế tỏa ra ngùn ngụt.

"Oaaa... Đẹp quá!" Kitasan Black và Diamond trầm trồ.

"Bây giờ đến lượt các em. Vừa squat (ngồi xổm) vừa tạo dáng. Bắt đầu!"

Thế là, trên sân tập xuất hiện một cảnh tượng kỳ quái. Hai cô bé nhỏ nhắn và một "Đế Vương" đang vừa hì hục squat lên xuống, vừa cố gắng làm ra vẻ mặt "lạnh lùng, ngầu lòi" theo yêu cầu của Rei.

Kitasan Black làm mặt ngầu nhưng trông như đang buồn ngủ. Satono Diamond thì trông quá hiền lành, giống như đang cười trừ. Còn Tokai Teio... Cô bé cố gắng bắt chước vẻ mặt "Ma Vương" của Rei, nhưng kết hợp với đôi tai ngựa đang rủ xuống vì mệt và khuôn mặt đỏ bừng, trông cô chẳng khác nào một con mèo con đang xù lông dọa người.

"Teio, cậu đang làm mặt ngầu hay đang bị táo bón thế?" Rei châm chọc không thương tiếc.

"Rei!!! Tớ tuyệt giao với cậu!!!"

Teio thẹn quá hóa giận, định lao đến "xử lý" Rei, nhưng vì chân quá mỏi do kéo lốp xe, cô bé vấp phải chính chân mình và ngã nhào vào lòng Rei.

"Vù——"

Rei nhẹ nhàng đỡ lấy Teio, mùi hương quen thuộc bao trùm lấy cô bé. "Được rồi, nghỉ giải lao 15 phút." Rei nói, giọng điệu trở nên dịu dàng hơn, tay đưa chai nước cho Teio, "Cậu làm tốt lắm. Ít nhất là về mặt... kiên trì."

Teio cầm chai nước, mặt đỏ bừng, không biết là do mệt hay do xấu hổ khi nằm trong vòng tay Rei trước mặt đàn em.

"Hừ... lần sau tớ sẽ không thua đâu."

Trong khi đó, Kitasan Black và Satono Diamond nhìn nhau cười khúc khích. "Quan hệ của hai chị ấy tốt thật đấy nhỉ, Dia-chan." "Ừm, giống như vợ chồng cãi nhau vậy."

...

Mặt trời dần lặn xuống phía tây, nhuộm đỏ cả đường đua của Học viện Tracen bằng ánh hoàng hôn rực rỡ.

"Được rồi! Buổi huấn luyện hôm nay kết thúc tại đây!"

Rei bấm đồng hồ, giọng nói vang lên, phá vỡ sự im lặng chỉ có tiếng thở dốc. Kitasan Black và Satono Diamond lập tức buông lỏng cơ thể, nằm vật ra bãi cỏ, ngực phập phồng kịch liệt nhưng trên môi lại nở nụ cười mãn nguyện.

"Em... em làm được rồi!" Kitasan Black giơ nắm đấm lên trời. "Cảm giác... đôi chân mình... mạnh hơn hẳn..." Satono Diamond lau mồ hôi.

Rei bước đến, đưa khăn lông cho hai đứa trẻ, ánh mắt dịu dàng hiếm thấy: "Hai em làm tốt lắm. Ý chí rất kiên cường. Giữ vững tinh thần này, trận ra mắt chắc chắn sẽ không thành vấn đề."

Được "thần tượng" khen ngợi, hai cô bé sướng rơn, quên cả mệt nhọc mà bật dậy cúi đầu cảm ơn lia lịa: "Cảm ơn chị Rei! Chúng em sẽ cố gắng hơn nữa!"

Trong khi đó, ở làn chạy bên cạnh...

"Hộc... hộc... Tớ... tớ vẫn còn... chạy được... 10 vòng nữa..."

Tokai Teio đang cố gắng chống tay đứng dậy khỏi cái lốp xe máy kéo khổng lồ. Đôi chân của "Đế Vương" lúc này run rẩy như cọng bún, vừa đứng thẳng lên được một giây thì đầu gối đã mềm nhũn, cả người lảo đảo sắp ngã sấp mặt.

"Đồ ngốc."

Một cánh tay rắn chắc kịp thời vòng qua eo Teio, giữ cô bé lại trước khi mặt cô tiếp xúc thân mật với đất mẹ. Rei đỡ lấy Teio, nhìn bộ dạng thê thảm của cô bạn, không nhịn được bật cười: "Thôi đừng cố nữa, 'Đại tỷ'. Cậu đã kéo cái thứ nặng gấp đôi trọng lượng cơ thể mình chạy suốt 2 tiếng đồng hồ đấy."

"Tớ... tớ không sao..." Teio vẫn cố cứng miệng, dù mặt đã đỏ bừng, "Chỉ là... hơi tê chân chút thôi."

"Hơi tê sao? Được rồi." Rei không nói nhiều, cô quay lưng lại trước mặt Teio, rồi hơi khuỵu gối xuống.

"Lên đi."

"Hả?" Teio ngơ ngác.

"Tôi cõng cậu về. Chân cậu mà đi bộ về ký túc xá thì mai khỏi xuống giường luôn đấy." Rei nói, giọng điệu thản nhiên nhưng mang theo mệnh lệnh không thể chối từ.

"Nhưng... nhưng mà..." Teio liếc nhìn hai hậu bối đang đứng nhìn chằm chằm, mặt càng đỏ hơn, "Mất mặt lắm! Tớ là tiền bối đấy!"

"Một, hai..." Rei bắt đầu đếm ngược.

"Aaa! Được rồi! Lên thì lên!" Sợ Rei đổi ý bỏ đi thật, Teio nhắm mắt đưa chân, trèo lên lưng Rei. Cơ thể Rei ấm áp và vững chãi. Mùi hương thoang thoảng quen thuộc khiến Teio cảm thấy vô cùng an tâm, cơn mệt mỏi dường như cũng vơi đi một nửa.

...

Trên con đường rợp bóng cây dẫn về ký túc xá. Rei cõng Teio đi phía trước, bóng của hai người đổ dài dưới ánh hoàng hôn. Kitasan Black và Satono Diamond đi thụt lùi phía sau một đoạn xa, thì thầm to nhỏ với nhau (chắc chắn là đang bàn tán về độ "đẹp đôi" của hai tiền bối).

"Nè, Rei." Teio tựa cằm lên vai Rei, giọng nhỏ xíu.

"Sao thế?"

"Tại sao... cậu lại nhiệt tình dạy dỗ hai đứa nhóc đó thế?" Teio lí nhí, ngón tay xoắn nhẹ lọn tóc vàng của Rei, "Cậu chưa bao giờ nghiêm khắc như vậy cả."

"Bởi vì ánh mắt của chúng..." Rei nhếch mép, giọng điệu mang theo chút chế giễu, "Giống hệt một kẻ ngốc nào đó trong quá khứ."

Teio chớp mắt: "Kẻ ngốc nào?"

"Một kẻ ngốc bất tài, yếu đuối, thua cuộc thảm hại nhưng vẫn cứ mặt dày bám theo tôi, đòi làm đối thủ của tôi, đòi vượt qua tôi," Rei nói, giọng điệu lạnh lùng nhưng bàn tay giữ chân Teio lại siết chặt hơn một chút, "Nhìn thấy ánh mắt ngu ngốc đó khiến tôi nhớ lại... cảm giác muốn chà đạp và thử thách xem chúng có thể chịu đựng được đến đâu."

Teio ngẩn người ra một lúc, rồi bỗng nhiên bật cười khúc khích, dụi mặt vào lưng áo của Rei. Đồ ngốc. Rõ ràng là quan tâm, lại cứ phải nói những lời khó nghe như vậy. Nhưng đây mới là Rei. Là Ma Vương kiêu ngạo của cô.

"Hừ... Cậu đúng là đồ tính cách xấu xa," Teio vòng tay ôm chặt lấy cổ Rei, thì thầm, "Nhưng mà, nghe cho rõ đây, Rei."

"Gì nữa?"

Teio hít sâu một hơi, tuyên bố đầy kiêu hãnh: "...Chỉ có Đế Vương - Tokai Teio này thôi!"

Rei khựng lại một chút. Khóe môi cô cong lên một nụ cười ngạo nghễ, ánh mắt lóe lên tia sáng đỏ thẫm quen thuộc.

"Hô... Muốn độc chiếm sự chú ý của tôi sao?"

Cô xốc Teio lên, tiếp tục bước đi.

"Muốn làm được điều đó thì về luyện tập thêm 100 năm nữa đi, đồ nhóc con yếu đuối."

Phía sau, hai cô bé Kitasan và Diamond nhìn nhau, đồng thanh thở dài ngưỡng mộ: "Aaa~ Thanh xuân thật tuyệt vời~"