Chương 04
Sau khi thu thập xong các nguyên liệu cần thiết tại phòng y tế, tôi sử dụng dụng cụ trong phòng thiết bị để nghiền thuốc thành bột và cân đo liều lượng.
Trong khi tôi nhăn mặt tự trích máu đầu ngón tay, thì Kimberly đứng bên cạnh đang ra sức gãi đầu sồn sột.
Quả là một khung cảnh siêu thực.
"Kimberly, cho tôi thêm chút gàu nữa đi. Tôi vẫn cần thêm lượng bằng khoảng 1 ronbu nữa", tôi nói.
"Không phải gàu, là bụi tiên!", Kimberly vặc lại.
Điểm tốt của Kimberly là dù mồm miệng càu nhàu, cô vẫn hào phóng lắc mái tóc màu mật ong của mình, để những hạt bụi lấp lánh rơi lả tả xuống.
Với sự cẩn trọng tối đa, tôi đặt chỗ bụi tiên vừa thu được lên cân cho đến khi đĩa cân đạt trạng thái cân bằng, báo hiệu tất cả nguyên liệu đã sẵn sàng.
"Trộn nhanh lên nào!", Kimberly giục giã với vẻ mặt sốt ruột, không giấu nổi sự phấn khích.
Bản thân tôi cũng không kìm được sự mong chờ.
Dùng bát và thìa, tôi cẩn thận trộn tất cả các nguyên liệu lại với nhau để tạo ra thứ mực đặc biệt đó.
"Chà, trông như mực thường ấy nhỉ...", Kimberly lầm bầm với vẻ chán nản.
Mặc dù nhận xét của cô ấy nghe thật cụt hứng, nhưng tôi không thể trách cô ấy được.
Tôi cũng đã hy vọng về một phản ứng mê hoặc và kỳ diệu hơn, thứ gì đó sẽ tỏa sáng lấp lánh chẳng hạn. Tuy nhiên, kết quả chỉ là một loại mực đen pha chút sắc nâu bình thường.
"Quan trọng là chúng ta có tạo được quyển trục ma pháp hay không thôi", tôi đáp.
"Biết là thế, nhưng mà ngươi biết đấy, ta không giỏi tận hưởng cái quy trình tẻ nhạt này lắm", cô nàng than thở.
"Chà, chúng ta đâu còn lựa chọn nào khác. Chúng ta làm việc này là để tạo ra quyển trục ma pháp mà", tôi giải thích.
"Thật hả trời? Nghe cứ như mấy cặp vợ chồng trong các cuộc hôn nhân chính trị chỉ ân ái để nối dõi tông đường ấy nhỉ", Kimberly so sánh.
Đó là câu chuyện thường thấy trong giới quý tộc, khi người thừa kế đã được thụ thai, cặp vợ chồng sẽ không bao giờ chung chăn gối nữa.
Cả hai bên đều làm việc đó vì nghĩa vụ, không hề có chút hưởng thụ nào trong quá trình ấy.
"Tại sao cô, một nàng tiên, lại biết mấy chuyện đó chứ?", tôi thắc mắc.
"Ồ? Là vì lão già nhà ngươi từng để ta lại trên giường hắn và bắt đầu hành sự đấy. Lão nghĩ việc bị ta nhìn chằm chằm sẽ kích thích hơn. Ngạc nhiên là lão cũng 'lên đỉnh' được... chuyện hiếm thấy với lão đấy", cô đáp tỉnh bơ.
Chà, cha tôi và mẹ kế cơm không lành canh không ngọt cho lắm...
Nhưng tôi chẳng muốn nghe về mấy chuyện trăng hoa của cha mình chút nào.
"Ý ta là ngươi nên tận hưởng cuộc sống nhiều hơn. Làm người khổ lắm, biết không? Phải làm việc ở cái chốn này chỉ để kiếm sống. Ồ, nhưng nếu bán được mấy cái quyển trục ma pháp này, chúng ta có thể 'say goodbye' cái nhà tù này bất cứ lúc nào", cô nàng tiếp tục huyên thuyên.
Góc nhìn của cô ấy không hoàn toàn sai.
Ngay cả ma pháp chữa trị cơ bản cũng hiệu quả hơn thuốc men do các y sĩ kê đơn, nên tôi chắc chắn giới nhà giàu sẽ xếp hàng dài để mua chúng.
Tuy nhiên, có một điều khiến tôi băn khoăn.
"Sao thế? Một khi kiếm được tiền, ngươi sẽ bỏ công việc này, đúng không?", Kimberly hỏi.
"À thì, ừ...", tôi ngập ngừng.
Nghe câu trả lời của tôi, Kimberly nhìn tôi với vẻ khó hiểu. Nhưng rồi, như chợt nhận ra điều gì, cô nàng đột nhiên cười toét miệng, khoe hàm răng trắng đều như bắp.
"Ra thế. Barton, ngươi đang lo cho Fuyu, phải không?", cô nàng reo lên.
Đó quả thực là một trong những lý do, nên tôi không đưa ra lời bào chữa nào. Cố che giấu sẽ chỉ phơi bày sự yếu đuối của bản thân, và tôi cũng không muốn nói dối, nên tôi lẳng lặng đi về phía phòng mình.
Không... thú thật là tôi bị bắt thóp bất ngờ và không biết phải phản ứng ra sao, điều đó khiến tôi cảm thấy bối rối.
Trong khi đó, Kimberly vẫn tiếp tục nói bên cạnh tôi.
"Tuyệt lắm! Đó mới là điều ta mong đợi ở bạn ta, Barton Wolf chứ! Bỏ lại nơi này trong khi Fuyu vẫn bị giam cầm — đó không phải việc một thằng đàn ông nên làm. Ta có thể không có giới tính, nhưng Barton là một chàng trai biết phân định rạch ròi. Vì người phụ nữ mình yêu, hắn có thể chinh phục một hai cái nhà tù..."
Cách cô ta nói chuyện, như thể tôi có ý đồ lãng mạn với Anh hùng, khiến tôi hơi khó chịu.
"Đừng có nói hươu nói vượn. Không giống Tiên tộc, con người có rất nhiều nghĩa vụ và ràng buộc. Tôi không thể cứ thế mà nghỉ việc dễ dàng như vậy được", tôi phản bác.
Tôi tự biết mình đã yêu Anh hùng ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Phải, Kimberly nói không sai.
Tuy nhiên, nếu tôi thừa nhận điều đó, tương lai chờ đợi tôi chỉ có sự tuyệt vọng.
Giữa tôi và ngài ấy là những bức tường sừng sững của một nhà tù kỳ lạ, với chiếc chìa khóa không biết nằm ở đâu.
Hơn nữa, ai biết được liệu Anh hùng có đáp lại tình cảm của tôi hay không?
"Thôi nói nhảm đi và về phòng nào", tôi nói.
"Hứ, ngươi bị làm sao thế? Nếu là đàn ông đích thực thì hãy giải cứu Fuyu khỏi nhà tù này đi!", Kimberly thách thức.
Nói thì dễ lắm.
Nhưng làm thế nào được chứ?
"Bình tĩnh lại chút đi. Chúng ta thậm chí còn không biết tại sao Anh hùng lại bị giam ở đây. Có thể có những uẩn khúc mà chúng ta chưa biết, hoặc biết đâu chừng Anh hùng tự nguyện ở đây thì sao", tôi giải thích.
"Hừm...", Kimberly trầm ngâm suy nghĩ và không thốt ra thêm câu nhận xét thiếu suy nghĩ nào nữa.
---
Note của TN (Eng):
Mặc dù Kimberly tự nhận mình là "không có giới tính" đúng theo đặc tính của loài tiên, nhưng để bản dịch trôi chảy và phù hợp với cách xưng hô "she - her" đã thiết lập, tôi vẫn sử dụng các đại từ nhân xưng nữ tính cho nhân vật này.
trêu hoài:))