Trong Tù Có Sói

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

A TS Reincarnated Student Who Just Tries her Best

(Đang ra)

A TS Reincarnated Student Who Just Tries her Best

おにっく

※ Spoil đến Chapter 4 của Vol Hiệp Ước Eden.

9 9

Nhân vật chính trong truyện lãng mạn kỳ ảo chỉ thích mình tôi

(Đang ra)

Nhân vật chính trong truyện lãng mạn kỳ ảo chỉ thích mình tôi

Verbena

Quý cô sa cơ Marigold, cho đến khi em hạnh phúc.

114 201

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

(Đang ra)

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

敖青明

Lệ quỷ cam tâm tình nguyện dâng hiến sức mạnh: “Đúng vậy, cô ấy chỉ là một đứa trẻ đáng thương, chẳng có năng lực tự vệ mà thôi.”

69 1217

Vol 5: Tai Ương Của Gã Thợ Bánh Mì - Chương 06

Chương 06

Rick Poe được các tù nhân khiêng ra ngoài, mặt mày tái mét và đang quằn quại trong đau đớn.

"Có chuyện gì thế hả?", Event chĩa dùi cui vào gã tù nhân cùng phòng và hất hàm hỏi.

"Bọn tôi không làm gì cả. Hắn đột nhiên ôm bụng kêu đau sau khi ăn cái bánh mì brioche được mang tới."

Khi kiểm tra, tôi thấy một chiếc bánh brioche ăn dở đang lăn lóc trên sàn xà lim.

Hắn không đau đớn vì bị nghẹn, bởi hơn nửa cái bánh vẫn còn nguyên.

Có lẽ là bị đầu độc rồi.

"Peter, mau đi gọi y sĩ tới đây", tôi ra lệnh cho Peter rồi nhặt mẩu bánh ăn dở trên sàn lên và cất kỹ.

Sau đó, tôi ngồi thụp xuống bên cạnh Poe đang giãy giụa.

"Tỉnh táo lại đi, Số 725! Có nghe tôi nói không!?"

"Bỏ đi, Wolf. Gã đó không qua khỏi đâu."

Event chỉ lạnh lùng nhìn xuống Poe với ánh mắt vô cảm.

Đó là một thực tế đáng buồn, nhưng ngoại trừ những nhân chứng quan trọng hoặc những kẻ bị nghi ngờ dính líu đến các vụ án lớn, tù nhân ở đây đều bị đối xử như cỏ rác thế đấy.

Ánh mắt Poe đã dại đi, và khuôn mặt hắn hiện rõ tử khí.

Sẽ mất một lúc nữa y sĩ mới tới nơi.

Tôi tin rằng nếu cứ đà này, hắn sẽ sớm chầu trời.

Tôi lặng lẽ rút cái quyển trục ma pháp trị liệu đó ra khỏi túi.

Nó không phải là thần chú giải độc, chỉ là ma pháp trị liệu cơ bản, nên tôi không chắc liệu nó có tác dụng hay không.

Dù sao thì, thà thử làm gì đó còn hơn là đứng nhìn.

Nếu để hắn chết ở đây, không chỉ lương tâm tôi cắn rứt mà giấc ngủ vốn đã chập chờn của tôi có khi còn tệ hại hơn.

Đêm nay tôi khao khát một giấc ngủ ngon, nên vì sức khỏe tinh thần của chính mình, tôi quyết định sử dụng nó.

Cũng chưa chắc quyển trục ma pháp có thực sự kích hoạt hay không.

Nếu có dù chỉ một lỗi sai chính tả, ma pháp sẽ không hoạt động bình thường.

Liệu Poe có được cứu hay không phụ thuộc vào vận may của hắn.

Tỷ lệ trúng xổ số của hắn chỉ là 1 trên 150, hy vọng quyển trục ma pháp của tôi sẽ "dễ tính" hơn chút đỉnh.

...Hoặc ít nhất, đó là điều tôi muốn tin.

"Cố lên. Tôi sẽ không để anh chết đâu", tôi trấn an hắn.

Tôi luồn tờ giấy gấp gọn vào trong áo Poe và kích hoạt ma pháp.

Một vòng tròn ma pháp nhỏ xuất hiện, nhưng nó bị che khuất bởi lớp áo của hắn, nên có vẻ cả Event lẫn những tù nhân xung quanh đều không nhận ra việc tôi vừa làm.

Tốt nhất là cứ giữ bí mật về quyển trục ma pháp vào lúc này. Như thế sẽ thuận tiện hơn.

"Khụ, khụ!"

Poe quay mặt sang một bên và nôn thốc nôn tháo.

Có khả năng chiếc bánh brioche hắn ăn đã bị tẩm độc.

Mặc dù hắn vẫn tiếp tục giãy giụa và cố gắng đớp lấy từng ngụm không khí, nhưng sắc mặt hắn đã hồng hào hơn một chút.

Để giúp hắn nôn dễ hơn, tôi cẩn thận điều chỉnh tư thế cho hắn, nhẹ nhàng nghiêng người hắn về phía trước và ấn vào bụng hắn từ phía sau, như thể đang ôm lấy hắn vậy.

"Nôn hết ra đi. Cố lên!", tôi động viên.

Poe tiếp tục thở hổn hển, cố hết sức để tống khứ mọi thứ trong dạ dày ra ngoài.

"Ồ, xem ra là trúng độc rồi...", một giọng nói bình thản vang lên từ phía sau. Khi tôi quay lại, ông Rod Mephisto đã đứng đó tự bao giờ.

"Này, mấy cậu trợ lý, chuẩn bị nước và phễu ngay lập tức. Khẩn cấp đấy", ông ta ra lệnh.

Ở nhà tù Alban có một hình thức tra tấn gọi là tra tấn bằng nước, nên những dụng cụ như thế có thể tìm thấy ngay tức khắc.

Peter và Roan nhận lệnh liền phóng đi ngay lập tức để chuẩn bị.

"Theo lời các tù nhân thì hắn trở nên khó ở sau khi ăn cái này", tôi nói và đưa chiếc bánh brioche nhặt được cho giáo sư Mephisto.

Đưa lên mũi ngửi, vị y sĩ nhận xét: "Cái này chẳng có mùi brioche gì cả. Không thể xác định được loại độc dược đâu".

"Vậy chúng ta phải làm gì đây?", tôi hỏi.

Mephisto hơi nghiêng đầu, suy tính tình hình.

"Chúng ta sẽ cho hắn uống một lượng lớn nước để gây nôn. Lặp lại quy trình đó để rửa sạch dạ dày. Sau đó, cho dùng thuốc xổ để tống độc tố ra qua đường ruột. Nếu may mắn mỉm cười, hắn có thể sẽ sống sót", ông ta giải thích.

Đó là một kế hoạch khá mông lung, nhưng Poe đã rút phải lá thăm xui xẻo của số phận rồi.

Nếu là bất kỳ y sĩ nào khác, có lẽ họ đã bỏ mặc hắn chết, nhưng y sĩ trực ban hôm nay tình cờ lại là ông Mephisto.

Mặc dù ông ta không nổi tiếng về lòng nhân từ hay trắc ẩn, nhưng ít nhất ông ta sẽ thực hiện việc điều trị một cách bài bản, điều đó còn tốt chán so với việc bị bỏ mặc cho chết.

Dù có lẽ ông ta chỉ đang tận hưởng tình huống này mà thôi...

"Tên tù nhân này có tiền không?", ông ta hỏi.

"Chà, chắc là cũng có chút ít đấy ạ", tôi đáp.

Poe không phải là kẻ khố rách áo ôm. Hắn là chủ của một tiệm bánh mì ăn nên làm ra, dù chỉ là sạp hàng rong. Chắc chắn hắn cũng để dành được chút tiền tiêu vặt.

"Trong trường hợp đó, lát nữa chúng ta thử cho hắn uống chút rượu vang xem sao? Nghe nói nó có tác dụng nhẹ đối với độc Cantarella đấy", ông ta gợi ý.

Cantarella là một trong những loại độc dược phổ biến nhất, bên cạnh dầu cóc và cây cà độc dược (belladonna).

"Thực ra, có một phương pháp giải độc là nhét người trúng độc vào trong bụng một con cóc đã mổ phanh thây, để ngâm trong nội tạng và máu nóng. Nhưng liệu chúng ta có thể mua một con cóc cho người này không nhỉ?", ông ta hỏi.

Tôi lặng lẽ lắc đầu.

"Vậy thì bỏ qua cách đó đi. Chúng ta không đủ kinh phí cho việc đó đâu. Dù ta cũng muốn thử xem sao..."

Tiếng bước chân vội vã vang lên, Peter và những người khác quay lại, mang theo những dụng cụ cần thiết.

"Wolf, giúp một tay nào. Coi như diễn tập cho màn tra tấn bằng nước đi. Nhưng không có tiền thưởng đâu đấy", Event cười khẩy khi đưa dụng cụ cho tôi.

Có một khoản tiền thưởng đặc biệt cho việc thực hiện tra tấn.

Nếu tôi nhớ không nhầm thì là 1.000 gil.

Trong khi làm hại người khác thì kiếm ra tiền, còn nỗ lực cứu mạng người lại chẳng được lấy một đồng xu cạo gió nào ở cái ngục Alban này.

Dẫu vậy, nếu điều đó giúp tôi trút bỏ được gánh nặng lương tâm, thì nó còn đáng giá hơn bất kỳ khoản tiền nào.

kiểu nhỏ từng giọt lên trán ấy hả? :D