Chương 03
Tôi nóng lòng muốn bắt tay vào tạo quyển trục ma pháp ngay lập tức, nhưng trước khi có thể làm điều đó, tôi cần phải thu thập đủ nguyên liệu làm mực.
Vì mặt trời đã lặn, tôi biết thừa là các cửa tiệm trong thị trấn giờ này chắc đã đóng cửa cả rồi.
Dù đã định bụng bỏ cuộc, nhưng tôi bỗng sực nhớ ra một điều. Tôi nhớ rằng mình hoàn toàn có thể tìm thấy tất cả những món cần thiết như cồn khan, bột Moonflower và bột lá Genka ngay tại phòng y tế của nhà tù.
Đằng nào tôi cũng chẳng cần nhiều, nên có thể họ sẽ sẵn lòng chia cho tôi một ít nếu tôi mở lời xin.
Thầm cầu nguyện sẽ gặp được một y sĩ trực ban tốt bụng, tôi rảo bước về phía phòng y tế.
Người y sĩ trực ban chào đón tôi là ông Rod Mephisto.
Ông Mephisto là một kẻ lập dị nhưng có phong thái khá nhã nhặn, thuộc kiểu "bác học điên", người sẵn sàng phát tiền cho tù nhân để tuyển họ làm vật thí nghiệm cho những loại thuốc kỳ quái của mình.
Có vẻ như miễn là người có đầu óc bình thường thì chẳng ai dại gì đăng ký tham gia mấy cái thí nghiệm nguy hiểm trên cơ thể tù nhân đó cả, nhưng đám tù nhân thì cứ tranh nhau tình nguyện vì coi đó là cách kiếm tiền dễ dàng.
Mặc dù đã có vài tù nhân suýt chết vì chuyện này, nhưng cai ngục trưởng Blackberry vẫn nhắm mắt làm ngơ.
Dường như ông Mephisto chấp nhận làm y sĩ nhà tù chỉ để đảm bảo nguồn cung vật thí nghiệm ổn định cho các nghiên cứu của mình.
Bất chấp tai tiếng là một y sĩ nguy hiểm, bề ngoài ông ta vẫn giữ được vỏ bọc hiền lành và nhân hậu.
"Cậu chắc là cai ngục mới nhỉ? Chào mừng! Tôi đang pha chút trà đây. Cậu có muốn dùng chung không? Hay cậu thích cảm giác 'lên tiên' với loại khí gas mới được phát triển này?" Ông ta niềm nở mời mọc.
"Không, cảm ơn ạ", tôi từ chối ngay.
"Vậy sao? Nó khá phổ biến trong nhóm của chúng tôi đấy, vì nó có thể khiến cậu cảm thấy cực kỳ hưng phấn. Tên khoa học là Nitrous oxide, nhưng tôi đặt tên cho nó là 'khí cười'. Cái tên nghe cũng bắt tai đấy chứ?" Ông ta hào hứng khoe.
Chẳng biết phải phản ứng thế nào, tôi quyết định lướt qua tình huống này bằng một nụ cười trừ.
"Thưa ngài y sĩ, thực ra tôi muốn hỏi xem liệu ngài có thể cho tôi xin ít cồn khan, Moonflower và lá Genka được không?", tôi mở lời.
"Ồ! Tôi nghe nói hôm qua cậu bị thương khi hỗ trợ cảnh sát bắt người. Ông Rover đã kể cho tôi nghe", ông ta nói.
Vì bị một vết cắt nông ở tay trong trận ẩu đả với Crunch, tối qua tôi đã đến gặp ông Rover, y sĩ trực ban lúc đó, để sơ cứu.
"Hôm nay cậu bắt đầu bị sốt rồi sao?", ông Mephisto hỏi.
"À thì...", tôi ngập ngừng.
Có vẻ ông Mephisto đã hiểu lầm tình hình và nghĩ rằng tôi cần nguyên liệu để chữa bệnh.
"Không sao đâu, tôi sẽ đưa thuốc cho cậu ngay. Tuy nhiên, cậu cần cồn khan để làm gì? Nếu cậu uống thứ đó thay rượu thì hậu quả sẽ nghiêm trọng đấy. Nhưng nếu cậu thực sự định uống nó, thì tôi rất muốn được quan sát tình trạng của cậu...", đôi mắt vị y sĩ lóe lên vẻ mờ ám đầy nghi hoặc.
Tôi đời nào lại đi uống thứ đó chứ.
"Không, không phải thế đâu ạ. Là để... là để làm nước thơm phòng!", tôi vội vã giải thích.
"Nước thơm phòng?", ông ta ngạc nhiên hỏi lại.
"Vâng, chính xác ạ. Trộn cồn khan với tinh dầu chiết xuất từ thảo mộc để tạo ra chúng. Tôi muốn tạm thời quên đi cái mùi của nhà tù này...", tôi bịa ra một lý do nghe có vẻ hợp lý.
Tôi láng máng nhớ là mình từng đọc về cách làm loại nước thơm như vậy trong một cuốn sách trước đây.
"Ra vậy... Chà, chắc là cũng được thôi", ông Mephisto gật đầu chấp thuận.
Ông Mephisto rót một lượng nhỏ cồn khan vào cái chai rỗng tôi mang theo, vốn là vỏ chai rượu Giselle.
Tôi chỉ cần khoảng 10 melano, nên chừng này là quá đủ.
Cảm ơn ông ấy xong, tôi vội vã chuồn khỏi phòng y tế trước khi bị bắt thử bất kỳ loại khí kỳ quái nào.
clm bóng cười ạ