Chương 10
Thanh tra Jaguar yêu cầu tôi xác nhận xem Binks có ở nhà hay không.
"Wolf, cậu cứ đến nhà Poe như bình thường và hoàn thành nhiệm vụ của mình đi. Nhưng nhân tiện, cậu có thể kiểm tra xem gã hàng xóm có nhà hay không được chứ?", ông nói.
Vì nhiệm vụ có vẻ không quá nguy hiểm nên tôi đã đồng ý.
Các cảnh sát mặc thường phục đã mai phục rải rác khắp con phố.
Trời nhiều mây nên tôi không thể xác định vị trí mặt trời, nhưng áng chừng vẫn còn khoảng một tiếng nữa trời mới tối hẳn.
Tôi gõ cửa, và một người phụ nữ cao lớn trạc tứ tuần xuất hiện.
Poe từng mô tả vợ mình là "một người phụ nữ với cái đầu lợn lòi gắn trên thân hình orc", nhưng mô tả đó quả là phóng đại. Bà ấy chỉ hơi đẫy đà một chút, trông cũng giống như bao bà nội trợ bình thường khác mà bạn có thể bắt gặp ở bất cứ đâu.
Ngay khi tôi giới thiệu mình đến từ nhà tù Alban, bà ấy lập tức bắt đầu kêu oan cho chồng, miệng liến thoắng những câu như "Tôi thề là ông ấy không làm gì sai cả". Đây là chuyện thường ngày ở huyện, nhưng những lời van xin như thế chẳng tác động gì đến bản án, bất kể họ có nói gì với cai ngục đi chăng nữa.
Giá mà tôi có thể hướng dẫn bà ấy đến gặp cảnh sát hoặc thẩm phán, nhưng dường như trong mắt những người phụ nữ này, tất cả chúng tôi đều giống nhau.
Ngẫm lại thì, hồi Poe mới nhập trại, hắn cũng từng đôi co những điều y hệt với đám cai ngục. Đúng là nồi nào úp vung nấy.
"Tôi hiểu nỗi lòng của bà, thưa bà. Phiên tòa xét xử chồng bà sẽ diễn ra sau bốn ngày nữa, nên tốt nhất bà hãy trình bày những điều vừa rồi với thẩm phán vào lúc đó", tôi nhẹ nhàng khuyên nhủ, muốn nhanh chóng chuyển sang vấn đề chính.
Tuy nhiên, người phụ nữ này thuộc kiểu người không biết lắng nghe.
"Nhưng ngài thấy đấy, chồng tôi chỉ bán bánh mì thôi mà. Và cũng không phải bánh mì hạng xoàng đâu, mà là loại thượng hạng đấy. Chúng tôi thậm chí còn dùng loại bột mì tốt nhất nữa", bà ấy khăng khăng.
Tôi bắt đầu cảm thấy ngán ngẩm với tình huống này thì đột nhiên cánh cửa nhà bên cạnh mở ra, để lộ một dáng người gầy gò, nhợt nhạt trông như một bộ xương di động. Trên tay hắn đang cầm một gói đồ lớn.
Trong thoáng chốc, hắn tỏ vẻ giật mình khi nhìn thấy mặt tôi, nhưng rồi nhanh chóng quay đi và vội vã rảo bước. Không còn nghi ngờ gì nữa, đó chắc chắn là Binks. Cảnh sát chưa biết mặt mũi Binks ra sao, và điều đó khiến tôi lo lắng.
Liệu tôi có nên lập tức bám theo hắn và thông báo cho thanh tra Jaguar rằng đó chính là Binks không nhỉ?
"Thưa bà, người vừa rời đi từ nhà bên cạnh có phải là ông Binks không?", tôi hỏi.
"Hả? Ồ, đúng rồi, là hắn đấy. Hắn là một gã khá đáng sợ, làm việc tại một hiệu thuốc hay gì đó đại loại thế. Dù là hàng xóm nhưng tôi cũng chẳng biết hắn làm ở hiệu nào. Nhưng để tôi nói cho ngài nghe, cái gã đàn ông đó..."
"Xin phép bà một lát", tôi cắt ngang.
Bỏ lại người phụ nữ vẫn đang huyên thuyên, tôi vội vã đuổi theo Binks.
