Giữa trưa, những ánh nắng đầu đông vẫn còn mang chút hơi ấm, nhưng lại khiến người ta muốn tránh xa.
Sinh viên Đại học Bách khoa Hoa Thành sau khi dùng xong bữa trưa lần lượt trở về lớp học hoặc ký túc xá. Trong khoảnh khắc ấy, khuôn viên trường bỗng trở nên vắng lặng và tĩnh mịch.
Lúc này, trước cửa một nhà kho nhỏ gần cổng số bốn.
“Này, ăn đi! Tuy chỉ có một chút ít, nhưng hẳn là đủ để xoa dịu cơn đói của cô lần này.”
Lục Dĩ Bắc nhẹ nhàng lên tiếng, đẩy một mẩu lõi bản thể quái đàm về phía khe cửa hé mở trước mặt. Anh lặng lẽ chờ vài giây, rồi nhìn thấy từ khe cửa ló ra một bàn tay trắng trẻo, nhỏ nhắn vội vàng nắm lấy mẩu lõi quái đàm, sau đó nhanh như chớp rút về.
Quái đàm ẩn nấp trong nhà kho nhỏ này – nơi đã lâu chẳng ai ghé qua – chính là Chị Đầu Rụng. Cô thường trốn mình ở đây vào những lúc ánh nắng ban ngày gay gắt nhất,.
Kể từ lần trước, khi Lục Dĩ Bắc bị cô – trong trạng thái đói khát đến cực hạn – chặn đường ‘cướp bóc’ và anh rất phối hợp chia cho cô nửa mẩu lõi bản thể quái đàm, anh bắt đầu thường xuyên đến đây.
Chuyện này giống như việc cho lũ mèo hoang trong khuôn viên trường ăn vậy, dễ khiến người ta ‘nghiện’. Chỉ bất cẩn một chút, Lục Dĩ Bắc đã tự đặt mình lên con đường cho đám ‘cô hồn dã quỷ’ trong trường ăn.
Trong mắt anh, những quái đàm này hầu như vô hại với con người, chẳng cần phải tiêu diệt. Sự tồn tại của chúng ắt có lý do, biết đâu còn mang một ý nghĩa đặc biệt nào đó.
Tất nhiên, mục tiêu chính của việc ‘cho ăn’ vẫn là Chị Đầu Rụng. Chỉ là đôi khi vào buổi tối sẽ có thêm vài ‘tiểu quỷ’ lặt vặt khác, và cả bức tượng đồng Lỗ Tấn – thứ mà theo lời đồn sẽ lang thang trong trường vào ban đêm.
Ừm, bức tượng đồng Lỗ Tấn của Đại học Bách khoa Hoa Thành thật sự biết cử động. Nhưng đáng tiếc, nó không phải kiểu ‘mắng trời mắng đất’ mà chẳng cần một câu chửi thề nào, chỉ đơn thuần là một khối sắt biết đi. Điều này khiến Lục Dĩ Bắc hơi hụt hẫng.
Nếu có thể học hỏi nghệ thuật cà khịa từ chính ‘Lỗ Tấn tiên sinh’ thì còn gì bằng!
Nhìn dáng vẻ rụt rè của Chị Đầu Rụng giống như một chú mèo hoang nhận thức ăn, Lục Dĩ Bắc cảm thấy một luồng ấm áp trào dâng trong lòng. Nếu không vì gương mặt lúc nào cũng cứng đơ do bị liệt thì có lẽ lúc này khóe môi anh đã không kìm được mà nhếch lên.
Sự thật chứng minh, anh chăm sóc đám quái đàm nhỏ trong trường rất tốt. Như Chị Đầu Rụng chẳng hạn, lúc mới gặp cơ thể cô trông như một thi thể mục rữa nặng nề, đôi tay trắng bệch đầy những vết tử thi loang lổ.
Nhưng giờ đây, ngoài vết sẹo kinh hoàng trên cổ, cô gần như chẳng khác gì một thiếu nữ bình thường.
Hay là về tìm cho chị ấy một chiếc áo len cổ lọ để mặc? Như vậy, dù có vô tình bị người khác trong trường nhìn thấy, chị ấy cũng không làm ai hoảng sợ. Nếu chịmuốn, biết đâu còn có thể đến lớp học nữa.
Lục Dĩ Bắc thầm nghĩ, tựa lưng vào tường, trải tài liệu ôn thi cuối kỳ lên đầu gối. Trong nhà kho nhỏ, tiếng Chị Đầu Rụng cùng đám quái đàm chia nhau lõi bản thể quái đàm vang lên khe khẽ như ‘âm nhạc địa phủ’. Anh bắt đầu ôn tập.
Bấy lâu nay, anh luôn giữ lối sống ‘phát triển thấp hèn’, có thể hèn thì hèn, có thể né thì nè, nhưng riêng chuyện học hành thì anh chưa từng lơ là.
Dù sao thì…
Dù hiện tại đã trở thành đặc vụ đại diện của Tư Dạ Hội, anh vẫn không thay đổi giấc mơ giản dị: tốt nghiệp suôn sẻ, sửa sang lại căn nhà cũ, mở một tiệm nhỏ, tiện thể bán chút canh gà tâm hồn.
Bá chủ thế giới? Hậu cung đông đúc?
So với những thứ đó, Lục Dĩ Bắc thà mong rằng trong đời mình có thể mở được một quán rượu nức tiếng gần xa, rồi dùng chổi đuổi cổ mấy tay đánh giá Michelin ra khỏi cửa.
Đang mải mê suy nghĩ vẩn vơ, anh bỗng nghe thấy từ trong nhà kho nhỏ phía sau vang lên giọng nói của Chị Đầu Rụng.
“Mọi, mọi người bảo tôi cảm ơn cậu.”
“Chuyện nhỏ thôi!” Lục Dĩ Bắc phẩy tay, chẳng để tâm. “Dạo này bên ngoài khá nguy hiểm, mọi người ăn no rồi thì tìm chỗ nào đó trốn cho kỹ, không có việc gì thì đừng ra ngoài lảng vảng.”
“Xong rồi, nếu không có gì nữa thì tôi đi đây. Hẹn gặp lại lần sau nhé.”
Nói xong, anh đứng dậy, phủi bụi trên quần, thu dọn sách vở và tài liệu ôn tập rồi thong dong bước đi dọc con đường chính từ cổng số bốn rời khỏi trường.
Tính toán thời gian, thuốc luyện kim đang trong công đoạn cuối cùng - gia nhiệt ở nhiệt độ thấp không đổi ở nhà cũng sắp hoàn thành rồi.
Nghĩ đến trạng thái hiện tại của mình, một Lục Dĩ Bắc toàn diện về trí tuệ, thể chất lẫn ngoại hình, anh không khỏi cảm thấy có chút phấn khích!
Tại sao không có ‘đạo đức’?
Ừm… Bởi lẽ, người thiếu đạo đức thường sống vui vẻ hơn.
————
Lục Dĩ Bắc hớn hở trở về nhà, lấy ra lọ dược tề đã luyện chế xong.
Thế nhưng, ngay khi anh nâng niu lọ thuốc màu vàng đỏ sánh đặc, chuẩn bị làm theo hướng dẫn để uống nhằm bù đắp khiếm khuyết thì rắc rối xuất hiện.
“Uống một lần một ‘vẩy’? ‘Vẩy’ là cái quái gì vậy!?” Lục Dĩ Bắc không nhịn được mà phàn nàn.
Là một người sở hữu tài nghệ nấu nướng gia truyền, anh hiểu rất rõ đơn vị ‘vẩy’ này. Đơn vị này thường được dùng cho những loại gia vị sệt như dầu hào, lượng của nó không cố định, chẳng có con số chính xác nào. Chỉ cần nhẹ tay ‘vẩy’ một cái, tùy tình huống mà lượng có thể dao động từ một giọt cho đến… nửa chai.
Toàn bộ quá trình Lục Dĩ Bắc luyện chế lọ thuốc này, dù cũng thất bại vài lần nhưng không gặp vấn đề gì lớn. Cho đến bây giờ.
Ban đầu, anh dồn hết tâm trí vào việc đo lường chính xác các thành phần luyện kim, chú ý đến từng chi tiết nhỏ, hoàn toàn không để tâm đến vấn đề liều lượng sử dụng.
Ai ngờ đâu một công thức trông có vẻ nghiêm túc như vậy lại có phần hướng dẫn uống cẩu thả đến thế.
Đúng là công thức cổ xưa từ Đại Xà Thần luôn có những lỗ hổng và sai sót ở những chỗ kỳ quặc nhất.
Dẫu sao, thế giới thực không giống như trong tiểu thuyết, nơi càng cổ xưa thì càng lợi hại.
Ít nhất trong lĩnh vực như luyện kim – một ngành phát triển không ngừng nhờ sự tiến bộ trong nhận thức, công cụ và vật liệu của con người – thì càng cổ không có nghĩa là càng mạnh.
Giống như một số công thức luyện kim từ thời xa xưa, đôi khi còn nhắc đến những thứ như ‘nhiên tố’. Nhưng nếu làm đúng từng bước theo những công thức đó, tỷ lệ thất bại thường cao ngất ngưởng.
Lục Dĩ Bắc nhìn chằm chằm lọ thuốc đã hoàn thành trong tay, trầm ngâm hồi lâu.
Giờ đây, khi khả năng dự cảm của anh ngày càng thuần thục, một luồng khí lạnh chợt chạy dọc sống lưng, cảnh báo rằng thứ này tuyệt đối không phải ‘nước vui vẻ quái đàm’ gì đó, mà là thứ nếu uống quá liều sẽ khiến anh mất nửa cái mạng.
Dù sao thì trong quá trình luyện chế lọ thuốc bù đắp khuyết điểm này, nguyên liệu sử dụng có không ít thứ chứa thuộc tính hủy diệt của lửa, thậm chí còn có cả độc tố được chiết xuất.
Cái gọi là “không phá thì không dựng”, giống như bản chất của vận động không oxy là xé rách cơ bắp rồi chờ chúng tái tạo, việc bù đắp khuyết điểm cũng mang một quá trình tương tự.
Nhưng nếu trong quá trình “không phá thì không dựng” này, phá quá tay mà không thể sửa chữa, thì mọi chuyện sẽ nghiêm trọng.
Tuy nhiên, uống quá ít cũng không được. Uống nhiều lần với liều lượng nhỏ sẽ khiến cơ thể dần thích nghi với thuốc. Lâu dần, có khả năng khuyết điểm chưa được bù đắp hoàn toàn, thuốc đã mất tác dụng. Đến lúc đó, chỉ còn cách dốc hết vốn liếng để đổi sang một loại thuốc khác.
Vậy nên, là hóa thành tiên bay lên trời, hay là hai chân duỗi thẳng, đắp tấm vải trắng, cả làng già trẻ chờ lên mâm, hay là một người đắc đạo, gà chó thăng thiên – tất cả đều phụ thuộc vào một ngụm này.
Bỏ qua liều lượng mà nói về độc tính, hay bỏ qua độc tính mà nói về liều lượng, đều là hành vi lưu manh.
Nếu không, tại sao thời xưa, biết bao đế vương, phương sĩ dùng thuốc đến mức đột tử?
Không phải tất cả đều do công thức sai, mà phần lớn là vì liều lượng và cách dùng có vấn đề.
Sở dĩ tỷ lệ tử vong do dùng thuốc luyện kim ở thời hiện đại ngày càng giảm, phần lớn phải cảm ơn những “Thần Nông” đã không ngừng trả giá bằng mạng sống để thử nghiệm, tìm ra liều lượng hợp lý.
Vì vậy…
“Cục Bông, Răng Giả, Nhãn Cầu, Váy Ngủ, các ngươi đâu rồi?” Lục Dĩ Bắc gào to. “Mau qua đây, ta có đồ tốt cho các ngươi nếm thử!”
Để bọn chúng thử trước chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ? Dù sao một mình mình cũng không dùng hết. Lục Dĩ Bắc thầm nghĩ.
Thực tế, xét đến độ thiếu chính xác trong mô tả công hiệu của công thức cổ xưa này, cộng thêm thất bại trong quá trình luyện chế và những yếu tố bất khả kháng có thể xảy ra, để an toàn, anh đã chuẩn bị nguyên liệu đủ để luyện chế mười lọ thuốc. Sau vài lần thất bại, cuối cùng anh cũng thành công tạo ra khoảng năm lọ.
Thứ này nhiều một chút cũng chẳng sao, dùng không hết còn có thể mang đi bán lấy lại vốn mà!
Chờ một lúc nhưng không thấy con nào đáp lại, anh lại gọi thêm một tiếng: “Nhanh lên, nhanh lên, để nguội là không ngon nữa đâu!”
Tiếp đó, Lục Dĩ Bắc gọi thêm vài lần nữa nhưng vẫn không thấy đám quái đàm nhỏ trong nhà xuất hiện. Anh mới chắc chắn rằng chúng thật sự không có ở nhà.
Nhưng.
Giữa ban ngày ban mặt, chúng có thể chạy đi đâu được chứ?
Nếu không còn cách nào khác thìphảichờ đến tối, khi bản thân hóa quái đàm, rồi tự mình thử vậy. Dù saokhi hóa quái đàm, thể chất mạnh hơn, chắc không dễ ‘tèo’ đâu. Lục Dĩ Bắc nghĩ thầm.
————
Cùng lúc đó, tại vùng ngoại ô Hoa Thành, nhà máy gốm sứ Hoa Thành.
Đây từng là một nhà máy gốm sứ rất nổi tiếng ở Hoa Thành, trực thuộc nhà máy thép Hoa Thành. Tuy đồ gốm họ sản xuất không sánh bằng những thương hiệu lớn về mặt thẩm mỹ, nhưng về chất lượng và tính thực dụng thì vượt xa.
Nhiều gia đình ở Hoa Thành sử dụng đồ gốm từ nhà máy này cả chục năm trời mà vẫn bền.
Thế nhưng một doanh nghiệp tận tâm như vậy lại đã đóng cửa từ lâu.
Vài năm trước, khi nhà máy gốm sứ Hoa Thành đang nung một lô tượng thần, tai nạn đã xảy ra. Một bức tượng thần bất ngờ ‘sống lại’, khiến vài công nhân bị thiêu chết trong lò nung ngay trong ngày đó. Kể từ đó nhà máy bị đóng cửa.
Băng qua cánh cổng sắt gỉ sét, khóa chặt bằng dây xích, bên trong nhà máy là một cảnh tượng tiêu điều. Cỏ dại mọc um tùm trong các luống cây xanh, trên khoảng đất trống chất đầy những bức tượng chưa kịp xuất xưởng. Những bức tượng bị chặt mất đầu hoặc khoét mất mắt phủ đầy bụi bặm.
Trong nhà kho tối tăm, tĩnh lặng của nhà máy, hàng chục bóng người lặng lẽ ngồi ngay ngắn tại chỗ, ngẩng đầu nhìn chăm chú về phía trước.
Phía sau những linh năng giả hoặc quái đàm đến từ khắp nơi lén lút tụ tập tại Hoa Thành để tổ chức Bách Quỷ Dạ Hành, là những quái đàm mà họ đã thu phục được trong những ngày gần đây.
Những quái đàm ấy, có kẻ già, kẻ trẻ, mũm mĩm hoặc mảnh mai, xấu xí hoặc mỹ lệ… Những gã tinh anh trong bộ vest lịch lãm, những người nông dân với khuôn mặt loang lổ vết cháy nắng, và những công nhân với đôi tay chai sần ngồi chen chúc bên nhau, trông kỳ quặc đến lạ lùng.
Phía trước họ, một nữ nhân mặc áo đỏ, dáng vẻ lười biếng mà yêu mị, ngồi vắt vẻo trên vai một bức tượng thần cao ba người, cúi nhìn xuống dưới, khẽ cất giọng: “Nói xem, tình hình hiện tại thế nào?”
Nghe vậy, một người mặc áo choàng đen bước lên, giọng khàn khàn: “Sau mấy ngày chạy qua chạy lại, hiện tại chúng tôi đã đến khoảng một phần ba các địa điểm có quái đàm xuất hiện ở Hoa Thành…”
Hắn dừng lại, liếc mắt về phía đám quái đàm đông nghịt phía sau, rồi tiếp tục: “Trong đó, hơn bảy phần mười quái đàm đã chọn quy phục, còn lại đều đã bị tiêu diệt hoàn toàn.”
Nữ nhân áo đỏ khẽ gật đầu, ánh mắt hướng về hai người mặc áo choàng đen khác, hỏi tiếp: “Nghe nói các ngươi đã gặp con thỏ nhỏ của ta? Nó quy phục chưa?”
“Chưa, chúng tôi đã tiêu diệt nó rồi,” một giọng trầm đục vang lên từ bóng tối.
“Hừ, buồn cười!” Nữ nhân áo đỏ nhếch môi cười lạnh. “Xem ra các ngươi vẫn chưa hiểu rõ năng lực của con thỏ nhỏ nhà ta nhỉ? Nếu nó dễ bị tiêu diệt như vậy thì tốt biết bao!”
“Nhưng thôi, cũng chẳng sao, cứ để nó tự do vậy đi. Chờ ta giải quyết xong việc ở đây, ta sẽ tự đi thu phục nó. Các ngươi tiếp tục báo cáo đi!”
Thế là, từng người áo choàng đen lần lượt bước lên, tuần tự kể lại tiến độ thu phục quái đàm gần đây cho Mộ Sắc Nữ. Đến cuối cùng, một giọng nói lạc lõng bất ngờ chen vào.
“Còn một vấn đề nữa. Hành động của chúng ta có thể đã bị Tư Dạ Hội để mắt tới. Trước đó trong một lần hành động, chúng ta còn bị một đặc vụ bắt gặp tại chỗ.”
“Theo nguồn tin đáng tin cậy, Tư Dạ Hội Hoa Thành hiện đã có ba đặc vụ đang âm thầm điều tra chuyện này.”
Nghe đến ba chữ ‘Tư Dạ Hội’, linh năng của Mộ Sắc Nữ thoáng chốc dao động rõ rệt. Một luồng khí tức tanh tưởi và hung bạo lan tỏa khắp nhà kho, khiến đám quái đàm không khỏi thót tim.
“Lại là Tư Dạ Hội? Đúng là đám côn trùng phiền phức!” Mộ Sắc Nữ lạnh lùng nói. “Nếu đã vậy, từ tối nay, các ngươi thay vì hành động theo cặp, hãy chia thành ba nhóm! Nếu gặp người của Tư Dạ Hội…”
“Giết thẳng tay là được!” Nói xong đôi mắt cô ta lóe lên một tia tàn nhẫn.
“Nhưng mà…” Từ trong bóng tối, một giọng nói ngập ngừng cất lên.
“Nhưng cái gì?”
“Nhưng nếu làm vậy, dao động linh năng sẽ quá rõ rệt. Sẽ khiến đám quái đàm trong thành phố tưởng rằng chúng ta đang tổ chức Bách Quỷ Dạ Hành. Bây giờ làm thế, liệu có phải hơi sớm không?”
“Tưởng?” Mộ Sắc Nữ cười khẩy. “Nếu chúng đã tưởng là Bách Quỷ Dạ Hành thì chúng ta cứ làm Bách Quỷ Dạ Hành thật!”
“Đã đến lúc cho chúng biết, ai mới là quái đàm đáng sợ nhất của thành phố này.”
“…”
————
Màn đêm vừa buông xuống.
Dưới cầu vượt sông Hoa Thành, trong hốc cầu thứ ba từ bên trái.
“Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, hàng đã bán hết rồi! Hôm nay livestream đến đây là kết thúc, mai cùng giờ này không gặp không về nhé!”
Cố Thiến Thiến nói xong với ống kính, tắt livestream, thu dọn đạo cụ rồi xoay người bước vào lán trại.
Sản phẩm Bạch Ngọc Lộ mà Cố Thiến Thiến bán hôm nay là một loại thuốc luyện kim mới, tình cờ được tạo ra từ một lần thất bại trong quá trình luyện chế. Sau khi cải tiến đôi chút, hiệu quả của nó vượt xa bất kỳ sản phẩm dưỡng da nào trên thị trường.
Phải công nhận, khứu giác kiếm tiền của Cố Thiến Thiến cực kỳ nhạy bén. Nếu không vì người thường sử dụng có nguy cơ mắc bệnh Đêm Tối, cô cảm thấy chỉ cần dựa vào lọ thuốc này, mình đã có thể thuận lợi thoát nghèo làm giàu.
Kỳ tích tự mình phát minh ra thuốc như thế này, ngay cả Hệ thống cũng phải thán phục, chỉ có điều nó không nói ra trước mặt Cố Thiến Thiến.
Thứ này ngoài việc kiếm tiền từ các nữ quái đàm hoặc linh năng giả thì chẳng có tác dụng gì khác.
Xét cho cùng, từ một góc độ nào đó, Tai Họa không hẳn là nữ giới nên cũng chẳng cần dưỡng da.
Hệ Thống vẫn kỳ vọng rằng một ngày nào đó Cố Thiến Thiến có thể luyện chế ra một loại thuốc luyện kim có khả năng gây sát thương cho Tai Họa.
Vừa mở cửa, đập ngay vào mắt cô là cảnh tượng đám quái đàm nhỏ ngồi quây quanh bàn trong nhà đang ầm ĩ tranh cãi
Chúng đang tổ chức ‘Đại hội Thảo luận Trước Trận Chiến lần thứ mười hai’ của 【Sứ Giả Của Tình Yêu Và Hòa Bình · Tấm Gương Của Đạo Đức Và Lương Tri · Đoàn Dũng Sĩ Ma Nữ Trai Xinh Gái Đẹp】.
“Không được, con đường chính cổng số bốn của Đại học Bách khoa không ổn đâu!” Cục Bông nghiêm túc nói. “Chỗ đó nằm ngay dưới mí mắt của Ma Nữ đại nhân. Nếu bị cô ấy phát hiện thì sao?”
“Phát hiện thì đã phát hiện, chúng ta lấy danh nghĩa cô ấy để tổ chức Bách Quỷ Dạ Hành, liên quan gì đến cô ấy? Với cái dáng vẻ ‘em gái hèn’ đó của cô ta, còn dám có ý kiến gì sao? Đến lúc đó tôi chỉ cần tát một cái là cô ta không dám hé nửa lời, tin không?!”
“Cô ấy á? Một lời cũng không nói với cậu đâu, sẽ trực tiếp tiêu diệt cậu luôn đấy,” Cục Bông uể oải đáp.
“Cô ta dám?!”
Hệ Thống: “…”
Cái gì gọi là nghé con mới sinh không sợ cọp? Đây mới chính là nghé con mới sinh không sợ cọp!
Mấy conquái đàm nhỏ này to gan quá rồi?
Chắc vì chúng quá yếu, chênh lệch đẳng cấp với Tai Họa quá lớn nên không cảm nhận được sự đáng sợ của cô ta, nên mới dám nói những lời như vậy. Hệ Thống thầm nghĩ.
“Anh Nhãn Cầu, dạo này anh tự cao quá rồi đấy…” Răng Giả lên tiếng. “Hơn nữa, anh làm gì có tay.”
“Ít nói nhảm đi, làm việc đại sự thì đừng để ý tiểu tiết!” Nhãn Cầu liếc Răng Giả. “Hơn nữa, cứ theo tình hình hiện tại mà phát triển, chẳng bao lâu nữa tôi sẽ mọc được tay thôi.”
Răng Giả lén lút quan sát Nhãn Cầu một lúc, không nói gì, nhưng vẫn không tài nào hình dung nổi nếu cái thân hình tròn vo của Nhãn Cầu mà mọc tay thì tay sẽ mọc ở đâu.
“Nếu con đường chính cổng số bốn, hay thậm chí cả Đại học Bách khoa Hoa Thành đều không được, thì khu vực quanh thành phố đại học chẳng còn nơi nào để đi nữa!” Cục Bông có phần lo lắng nói. “Trong thành phố đại học, những nơi có quái đàm xuất hiện hầu như là lãnh địa của chúng ta… à không, của Ma Nữ đại nhân kính yêu của chúng ta rồi.”
“Vậy thì mở rộng ra ngoài! Mục tiêu của chúng ta chỉ giới hạn trong thành phố đại học thôi sao?” Nhãn Cầu cao giọng. “Làm quái đàm mà không có lý tưởng thì khác gì cá mặn? Một ngày nào đó, cờ của chúng ta… à, cờ của Ma Nữ đại nhân sẽ cắm đầy sông núi, biển sao!”
Hệ Thống: “…” Cô ta suýt nữa đã làm được đến mức đó thật.
Thầm than vãn, Hệ Thống vội vàng nhắc nhở Cố Thiến Thiến: “Cố Thiến Thiến, thời cơ đã đến, mau hoàn thành nhiệm vụ đi!”
“Dạ dạ!” Cố Thiến Thiến đáp lại trong đầu, rồi quay sang đám quái đàm nhỏ đang ngồi quanh bàn, nói: “Nếu các cậu không nghĩ ra được lựa chọn nào tốt, tôi có một đề xuất đây.”
“Ồ?” Cục Bông ngọ nguậy xoay người về phía Cố Thiến Thiến. “Cô nói nghe thử xem nào?”
“Tòa nhà số 14 phố Âm, các cậu nghe qua chưa?” Cố Thiến Thiến gật đầu. “Chỗ đó chẳng phải khá gần thành phố đại học sao?”
“Không được, không được, quái đàm ở đó mạnh lắm, hiện tại chúng ta chưa phải đối thủ đâu,” Cục Bông chẳng cần suy nghĩ đã lập tức bác bỏ đề xuất của Cố Thiến Thiến.
“Không mạnh lắm đâu mà?” Cố Thiến Thiến nghiêng đầu, vẻ nghi hoặc. “Tôi thấy một mình tôi là đủ giải quyết rồi, huống chi còn có cả đám các cậu ở đây nữa!”
“Cô? Với cái tay chân gầy nhom này cô làm được gì chứ?” Nhãn Cầu liếc xéo Cố Thiến Thiến, giọng trêu chọc. “Muốn nói mấy lời đó, ít nhất cô phải đánh thắng tôi cái đã!”
Nói xong, nó nhún nhảy trên bàn, bật lên không trung, còn cố ý vung vẩy vài đường quyền móc trên dưới.
“Ồ, được thôi, nếu cậu đã yêu cầu thế…”
Là một nhân vật chính theo phong cách ‘cày cuốc’, Cố Thiến Thiến vốn không thích đánh đấm. Cô miễn cưỡng đáp một tiếng, rồi…
Chẳng biết từ đâu, một cây gậy kim loại vụt tới, xé gió lao thẳng vào Nhãn Cầu. Cùng với tiếng nổ khí chấn động và những gợn sóng linh năng vô hình lan tỏa, Nhãn Cầu ngay tại chỗ bị đánh bay ra ngoài cửa sổ, không còn tung tích.
Đám quái đàm: “…” Má ơi, cứ tưởng nhặt được một chú mèo con, kết quả sao lại là một con hổ trắng trán vằn hung dữ thế này?
Giờ phải làm sao đây? Không đồng ý với cô ấy chắc bị đánh chết mất?
Hay là… cứ đồng ý với cô ấy đi?
Thế là…
【Chúc mừng Chủ Nhân hoàn thành nhiệm vụ nhánh của nhiệm vụ Sử Thi · Phần Một. Vui lòng kiểm tra phần thưởng đã được chuyển đến, quá hạn không chịu trách nhiệm…】
Giọng nói ấy vang lên trong đầu Cố Thiến Thiến.
nhiên tố tức phlogiston là một khái niệm giả khoa học thời xưa trong giả kim thuật, từng được tin là chất tạo ra lửa.