Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3116

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2411

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6923

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 16

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 501

Web Novel - Chương 266 - Chú rể của năm tại Đế Quốc (1)

Lễ mừng năm mới. Nơi tất cả quý tộc có tước vị trong Đế Quốc tề tựu trước Hoàng đế Bệ hạ để một lần nữa tuyên thệ lòng trung thành. Một sự kiện trang trọng và lộng lẫy hơn bất kỳ sự kiện nào khác, nhưng cũng nặng nề và áp lực không kém.

Vì vậy, dù tò mò về sự kiện mang tên Lễ mừng năm mới, tôi chưa bao giờ muốn tham dự. Dù sao thì một khi kế thừa tước vị, đó là nơi tôi bắt buộc phải đến.

Tôi nghe nói đôi khi cũng có người tự nguyện tham gia để mở rộng mối quan hệ, nhưng tôi chỉ muốn sống yên bình trong lãnh địa của mình ngay cả khi trở thành Nam tước, nên đã chẳng bận tâm. Cha cũng hiểu lòng tôi nên chưa bao giờ đề nghị tôi lên kinh đô.

‘Thì ra đây là một nơi như vậy.’

Nhưng năm nay, tôi đã tham dự Lễ mừng năm mới. Không phải do cha đề nghị, mà là theo ý muốn của chính tôi. Khi tôi đột nhiên nói rằng mình muốn đi cùng, cha đã ngạc nhiên biết bao.

Không, nói đúng hơn là tôi quyết định sau khi nghe lời Công nương, nên phải nói là theo ý của người mới đúng chứ nhỉ?

‘Sao cũng được.’

Dù là ý muốn của tôi hay của Công nương, thì sự thật là tôi đã lần đầu tiên đến Lễ mừng năm mới vẫn không thay đổi. Vậy nên, bây giờ cứ quan sát từng chút một đã. Đã đến đây rồi thì nên tận hưởng hết mình mới phải.

Trong lúc tôi đang mải nghĩ và đảo mắt nhìn quanh, một vật lạnh lẽo đột nhiên chạm vào má tôi.

“Hí—!”

“Aha, làm cậu giật mình à?”

Tôi run rẩy quay sang bên cạnh thì thấy Irina đang cầm một chiếc ly nhỏ và mỉm cười.

“Chắc cậu khát rồi, uống đi này. Tớ lấy nước trái cây chứ không phải rượu đâu, nên cứ tự nhiên nhé.”

Irina đưa cho tôi chiếc ly mà có lẽ cậu ấy vừa áp vào má tôi. Nó lạnh đến nỗi bề mặt ly dường như còn đóng một lớp sương. Dù trong nhà ấm áp, nhưng dí một thứ như vậy vào người giữa mùa đông thì thật là quá đáng.

“Cậu cứ đưa bình thường là được mà.”

“Tại thấy cậu có vẻ ngẩn ngơ quá.”

Dù tôi nói với giọng hơi oán trách, nhưng trước câu trả lời của Irina đang cười khúc khích, tôi không thể nào phủ nhận được. Dù bình thường tôi không có ý định đến một nơi như thế này, nhưng tôi vẫn luôn tò mò. Đảo mắt nhìn quanh, tất cả đều là những thứ lần đầu tiên thấy, một nơi lần đầu tiên đến, làm sao mà không bị cuốn hút cho được.

Hơn nữa, đây không phải nơi nào khác mà là hoàng cung. Một nơi mà ngay cả những quý tộc bình thường cũng không dám đến nếu không phải là dịp Lễ mừng năm mới. Việc tôi cảm thấy mới lạ là điều đương nhiên.

“...Lộ liễu đến vậy à?”

“Ừ, cực kỳ luôn.”

Nhưng việc bị người khác nhìn như ‘một tiểu thư nhà quê lên tỉnh và thấy mọi thứ đều mới lạ’ là một chuyện đáng xấu hổ. Càng xấu hổ hơn vì tôi đúng là từ nông thôn lên thật.

“Lúc nãy tớ cũng vậy mà. Chẳng qua tớ đã ngắm nghía trước rồi nên bây giờ mới ổn thôi.”

Dường như đọc được tâm trạng hơi chán nản của tôi, Irina cười nhẹ và vỗ vai tôi. Cô ấy nói rằng lúc nãy mình cũng tò mò nhìn quanh, giờ đã quen rồi nên mới không sao.

Thật buồn là lời an ủi ấm áp đó lại càng làm tôi thêm xấu hổ. Nghĩ theo cách khác, chẳng phải điều đó có nghĩa là bộ dạng của tôi thảm hại đến mức cần phải được an ủi như vậy sao.

“May quá...”

Dù vậy, tôi không thể phớt lờ tấm lòng của Irina nên đã giả vờ như tâm trạng đã tốt hơn.

...Phải rồi, ngắm nghía cái gì chứ. Mình đến đây để thể hiện mối quan hệ với anh ấy, chứ không phải để chơi.

Nếu việc nhìn quanh quá lộ liễu thì tốt nhất đừng nhìn gì cả. Với quyết tâm đó, tôi nhấp một ngụm nước trái cây và cố định ánh mắt xuống dưới, thì Công nương đã đến gần và đặt tay lên vai tôi từ lúc nào.

“Lần đầu đến ai cũng vậy thôi. Tôi cũng từng thế nên đừng lo lắng quá, tiểu thư Louise.”

“A, tiền bối.”

“Xin lỗi vì đã làm phiền hai người, nhưng cho tôi tham gia với nhé. Ở bên kia chán quá.”

Nghe Công nương nói vậy, tôi liền đưa mắt nhìn về phía cô ấy và dường như hiểu ra vì sao cô ấy lại thấy buồn chán. Các vị trưởng bối của ba gia tộc đang quây quần bên nhau. Dù là một Công nương, đó cũng chẳng phải buổi tụ họp mà cô ấy có thể thoải mái xen vào.

“Thế nên anh Carl cũng đang đến đây rồi đó thôi.”

Nghe lời Công nương vừa cười khúc khích vừa chỉ về phía trước, cả tôi và Irina đều vội vàng quay người nhìn theo.

Nhanh thật. Thiết Huyết Công tước mới rời đi để mời anh ban nãy thôi mà đã tìm thấy anh và quay lại rồi sao?

‘Đây đâu phải nơi chật hẹp gì.’

Dù ở trong nhà nhưng nơi này tuyệt đối không hề nhỏ hẹp. Trái lại, vì là nơi Hoàng đế Bệ hạ đọc diễn văn đầu năm nên nó thuộc dạng vô cùng rộng rãi. Tìm được người nhanh đến vậy ở một nơi như thế, lẽ nào đây là năng lực có được khi trở thành Công tước ư?

“...Chắc sẽ mất chút thời gian đấy ạ?”

Irina, người phát hiện ra anh giữa đám đông, lẩm bẩm với vẻ hơi khó chịu.

Tôi, người tìm thấy anh muộn hơn, cũng đành cười gượng. Tình cảnh đó liệu có thể miêu tả là “đang đến” được không nhỉ? Dùng từ “bị vây” có vẻ đúng hơn thì phải.

Anh ấy phải len qua vô số quý tộc, ai nấy cũng cố gắng tiếp cận để chào hỏi anh cho bằng được. Dù Thiết Huyết Công tước đi bên cạnh, sự hiện diện của ngài ấy lại càng là lý do để các quý tộc kéo đến, chứ không thể trở thành tấm khiên che chắn.

“Cũng đành chịu thôi. Vì nếu không phải những lúc thế này thì làm sao thấy được anh Carl trong giới xã giao cơ chứ.”

Trên gương mặt của vị Công nương đang nhún vai, sự tự hào lấn át cả nét tiếc nuối. Tựa như cô ấy rất hãnh diện khi thấy anh trở thành trung tâm của các quý tộc.

Và tôi cũng cảm thấy như vậy. Bởi tôi đang được chứng kiến một khía cạnh khác của anh, chính xác hơn là dáng vẻ thực sự mà tôi chưa từng thấy. Không phải là cố vấn câu lạc bộ, mà là một Trưởng phòng Thanh tra.

Một người mà ngay cả các quý tộc cấp cao không thiếu thứ gì cũng phải chủ động bắt chuyện và cúi đầu, một người chẳng hơn tôi bao nhiêu tuổi nhưng lại nhận được sự kính trọng từ người khác.

‘Ngầu quá đi...’

Trái tim vốn đã loạn nhịp mỗi khi nhìn thấy anh giờ lại càng đập rộn ràng hơn. Đó mới là con người thật của anh. Không phải một người anh trai dịu dàng và tốt bụng, mà là một quý tộc thực thụ.

Đã trót say đắm rồi, giờ tôi nghĩ mình lại phải lòng anh thêm lần nữa mất. Mẹ từng bảo rằng người đàn ông tập trung vào công việc trông rất ngầu, thì ra là ý này đây.

***

Chết tiệt. Làm ơn cho tôi đi nhờ với.

Gì thế này, có phải mấy nhà huấn luyện Pokémon đâu mà cứ hễ chạm mắt là lại lao vào bắt chuyện. Thắng rồi có được tiền thưởng hay gì không chứ?

“A, lâu rồi không gặp. Tôi nghe nói anh vừa được thăng chức lên Tư lệnh Quân đoàn miền Đông. Chắc hẳn các vương quốc sẽ không dám ngẩng đầu trước uy nghiêm của vị Tư lệnh mất.”

“Món quà ngài gửi lần trước tôi đã nhận được rồi ạ. Tôi cũng muốn đáp lễ nhưng Chánh án các hạ lại là người không thiếu thứ gì, thật không biết phải tặng gì cho phải.”

“Tôi nghe nói quý tử nhà ngài đang làm việc tại Bộ Tổng Tư lệnh. Cậu ấy là một người tài giỏi đến độ được vị Toàn Thắng Công tước để mắt tới đấy.”

Thế nhưng, những quý tộc dám bắt chuyện với tôi đều là những nhân vật tai to mặt lớn. Nếu tùy tiện phớt lờ hay đối đãi qua loa, tương lai của tôi chắc chắn sẽ khổ sở vì hậu quả.

Ngay lúc này cũng vậy. Toàn là những nhân vật tầm cỡ đương nhiệm như Tư lệnh quân đoàn hay Chánh án. Chưa kể, những đại quý tộc có tiếng nói trên chính trường cũng đang bắt chuyện với tôi. Phiền phức hơn nữa là chẳng có mấy người xa lạ, khiến tôi phải vắt óc nhớ lại để tiếp chuyện.

Nhưng biết làm sao được. Muốn có một cuộc sống công chức suôn sẻ và yên bình thì không được phép tạo ra kẻ thù.

‘Con người đâu thể sống một mình được.’

Một kẻ tài năng trở thành Trưởng phòng ở tuổi 19. Nghe thì oai đấy, nhưng nói thẳng ra thì tôi chỉ là một thằng nhãi phớt lờ cả tuổi tác lẫn kinh nghiệm để ngồi lên trên người khác. Dù có ý chí của Hoàng Thái tử đứng sau, nhưng không thể phủ nhận tôi là một kẻ dị biệt trong cả bộ máy hành chính lẫn giới chính trị.

Nếu có những kẻ bất mãn gây ồn ào, tôi có thể dọn dẹp chúng, nhưng việc đó chỉ giới hạn trong phạm vi Phòng Thanh tra mà tôi quản lý. Nếu xử lý cả quan chức của bộ phận khác chỉ vì họ nói xấu mình, thì tôi đúng là một thằng điên rồi.

Vì vậy, tôi phải luôn thể hiện một hình ảnh tốt đẹp. Nếu tôi là một kẻ tự phụ, sống bất cần đời thì hẳn đã bị đánh cho bầm dập và bị Hoàng Thái tử cắt đuôi từ lâu. Thứ mà Hoàng Thái tử cần là một con chó săn theo lệnh mình, chứ không phải một con chó điên sủa bậy với bất cứ ai.

...Nghĩ lại thì, mọi sự khổ sở này cũng là do Hoàng Thái tử mà ra cả.

‘Tên chó đẻ.’

Một kẻ chẳng giúp ích gì cho cuộc đời tôi. Mà cũng chẳng có gì mới mẻ cả.

“Ta thật hổ thẹn vì đã nhận được nhiều sự chiếu cố của Trưởng phòng. Ta sẽ gửi tiền mừng cưới thật hậu hĩnh.”

Và khi tôi khéo léo nhận lời thỉnh cầu mà một quý tộc bóng gió đưa ra, một từ khóa có thể xoay chuyển toàn bộ bầu không khí bất ngờ xuất hiện.

“Thật là những lời đáng quý. Vậy thì, tôi có thể trông đợi một chút được chứ ạ?”

“Tất nhiên rồi. Ta sẽ gửi nhiều lần cho đến khi cậu hài lòng mới thôi.”

Ngay khi câu nói đó kết thúc, mọi ánh mắt đột ngột đổ dồn về chiếc nhẫn. Nếu ánh mắt có sức mạnh vật lý, chắc bàn tay tôi đã biến mất rồi.

‘Bắt đầu rồi.’

Những ánh nhìn nóng bỏng ấy khiến tôi suýt bật ra một nụ cười cay đắng. Các quý tộc vốn chỉ thăm hỏi xã giao để dò xét tình hình giờ đã chính thức khởi động.

Dù sao thì, với lập trường của những bậc lão thành đã sở hữu tước vị, ‘đám cưới của một hậu duệ quý tộc nhỏ tuổi hơn mình rất nhiều’ hẳn là một chủ đề khá khó xử để khơi mào. Nhưng một khi đã có người khác đề cập trước? Vậy thì sẵn lòng tham gia chính là đạo lý.

“Trưởng phòng cũng sắp đến lúc có bạn đời rồi. Thật là phúc lớn cho Đế Quốc.”

“Đúng vậy. Mà người bạn đời đó lại còn là báu vật của nhà Valenti nữa chứ.”

Trước những lời có thể khiến người trong cuộc xấu hổ tột độ, môi của Thiết Huyết Công tước giật giật.

Người khác có thể không thấy, à không, có thể vờ như không thấy, nhưng tôi đã nhìn ra... Vị kia đang thầm vui khi Marghetta được gọi là báu vật.

“Thưa các vị, xin chúc mừng ngài. Tìm đâu ra được một người con rể như Trưởng phòng chứ.”

Trước lời chúc mừng đúng lúc, Thiết Huyết Công tước cộc lốc đáp lời.

“Phải chúc mừng thằng nhóc này mới đúng. Chứ đi đâu mà tìm được người vợ như Mar cơ chứ.”

“Ha ha, cũng phải. Là do suy nghĩ của tôi nông cạn rồi.”

Trước những lời chan chứa tình yêu thương dành cho con gái, các quý tộc xung quanh đều cười và hưởng ứng. Thiết Huyết Công tước vốn nổi tiếng yêu thương gia đình, cưng chiều con út nên phản ứng như vậy là điều đương nhiên. Ngược lại, nếu ngài ấy có phản ứng khác thì người vừa lên tiếng chúc mừng mới phải bối rối.

Điều quan trọng là ngài ấy không hề phủ nhận việc tôi là con rể. Giờ đây, tôi đã chính thức trở thành một phần của nhà Valenti được Thiết Huyết Công tước công nhận.

“Tôi cũng nghĩ như vậy. Đối với tôi, cô ấy là một người vợ quá đỗi tuyệt vời.”

Khi tôi khéo léo thêm vào một câu, có thể thấy khóe môi của Thiết Huyết Công tước càng cong lên.

“Gặp được sáu người như vậy, tôi không biết mình vui đến nhường nào nữa.”

Ngay cả khi nghe những lời có vẻ hơi dội gáo nước lạnh, khóe môi của Thiết Huyết Công tước vẫn không hề thay đổi.

May quá. Hóa ra ngài ấy thật sự không bận tâm chuyện có nhiều vợ. Miễn là vị trí đầu tiên của Marghetta được đảm bảo, dường như ngài ấy sẽ vô cùng rộng lượng.

Mà cũng phải. Bản thân ngài ấy cũng có nhiều vợ, nếu lại khắt khe với một mình tôi thì thật quá đáng.

“Nghe cưng nói vậy ta cũng vui lắm.”

Và câu trả lời bất ngờ đến một cách tự nhiên khiến cơ thể tôi cứng đờ.

“Fufu, nhưng cưng phải biết một điều. Đối với cưng, ta chỉ là một trong sáu người, nhưng đối với ta, cưng lại là duy nhất.”

Cùng với giọng nói vô cùng quen thuộc, đám đông bên phải bắt đầu tách ra.

Tạo ra phép màu của Moses chỉ bằng sự hiện diện, quả nhiên là một Công tước. 

“Cậu bé của ta. Cưng vẫn khỏe chứ?”

Vừa nhìn thấy Ma Tông Công đang mỉm cười, miệng tôi bất giác giật giật.

Nếu bây giờ gọi là Beatrix thì sẽ thế nào nhỉ...?

"Phép màu của Moses" chủ yếu đề cập đến việc ông tách đôi Biển Đỏ để dân tộc Israel băng qua, một sự kiện được ghi lại trong Kinh Thánh