Tôi nhớ lại những lời ngài Chưởng ấn Quan vừa nói và cố gắng nén lại khóe môi đang nhếch lên. Trước hết, các tước vị Vương tước, Công tước mà Hoàng đế bắt buộc phải có vẫn còn nguyên. Điều đó là không thể tránh khỏi, trừ khi là nhường ngôi, chứ không thể nào nhượng lại được.
Thay vào đó, vài tước vị Hầu tước, rất nhiều tước vị Bá tước, cùng nhiều tước vị và danh hiệu khác đã biến mất. Dĩ nhiên, người “tìm thấy” những tước vị mất tích này hẳn là Hoàng Thái tử, và Hoàng đế, để ghi nhận công lao đó, đã không nhận lại vật thất lạc mà nhượng lại cho người tìm thấy. Nghĩ đến cảnh Hoàng Thái tử rưng rưng nước mắt nhận lấy tước vị, tôi cũng muốn khóc theo.
Dĩ nhiên, tôi là đang mừng đến phát khóc đây. Tình cảm cha con sâu đậm đến mức có thể trao đổi tước vị, tương lai của Đế Quốc quả là tươi sáng.
“─Người bảo vệ Thánh địa, người cha của muôn dân, Bệ hạ Corvus Amanka Livnoman của vùng Kphelopen nay vì các quý tộc mà giá lâm, hỡi những bậc quý tộc tuân theo Thiên mệnh, hãy cúi đầu nghênh đón đấng Hoàng đế vĩ đại!”
Lời hô của ngài Chưởng ấn Quan, thứ mà năm ngoái tôi cảm thấy dài dòng và nhàm chán, giờ đây lại nghe thật vui tai. Có lẽ là do tôi vừa nghe vừa tính toán xem Hoàng Thái tử đã bị đùn đẩy bao nhiêu công việc.
Dù sao đi nữa, nghe theo lời của ngài Chưởng ấn Quan, các quý tộc lại càng cúi thấp đầu hơn nữa, và không lâu sau, cùng với tiếng cửa mở, là những tiếng bước chân đều đặn vang lên.
“Hãy ngẩng đầu lên.”
Cuối cùng, giọng nói của Hoàng đế vang vọng khắp không gian. Một giọng nói trầm nhưng đầy uy lực, không lớn nhưng lại rõ ràng như thể đang nói ngay bên tai. Giọng nói ấy mang đến một áp lực khủng khiếp, tương xứng với danh xưng Hoàng đế.
Thật ra giọng Hoàng đế lớn hay nhỏ cũng không quan trọng lắm. Nếu không nghe được lời của Hoàng đế, người đó sẽ phải hét lên ‘Thần thực ra là một kẻ điếc!’ rồi tự cắt tai mình.
“Những trụ cột chống đỡ Đế Quốc cùng tề tựu một nơi, thật đáng khen ngợi.”
May mắn thay, các quý tộc không phải cắt tai mình mà đã ngẩng đầu lên, và Hoàng đế nhìn xuống họ rồi nói ngắn gọn.
Tôi liếc nhìn phía sau Hoàng đế, thấy ngài Chưởng ấn Quan đã quỳ gối tự lúc nào, bên cạnh là Hoàng Thái tử và Hoàng Thái tử phi có vẻ đã cùng vào với Hoàng đế, và cuối cùng là Ainter cũng đang đứng đó.
‘Ồ.’
Vừa thấy cảnh đó, thiếu chút nữa là tôi đã phải bật thốt lên trầm trồ.
Tôi đúng là có nghe nói Ainter cũng sẽ tham dự Lễ mừng năm mới, nhưng không ngờ cậu ta lại có thể đường đường chính chính đứng ở vị trí đó. Thông thường, những Hoàng tộc có thể đứng cùng Hoàng đế trong buổi phát biểu năm mới chỉ có người kế vị và đứa con được sủng ái.
Vốn dĩ con của Hoàng đế hiện tại chỉ có Hoàng Thái tử và Ainter, nhưng không phải vì chỉ có hai người con mà cả hai đều có thể đứng ở vị trí đó. Đã từng có những vị Hoàng đế xuất hiện một mình vì không hài lòng với con cái.
‘Bây giờ thì không có lý nào lại mở ra một cuộc cạnh tranh mới cả.’
Trừ phi Hoàng đế đã lú lẫn, bằng không ngài sẽ chẳng đời nào đẩy Ainter ra để châm ngòi cho một cuộc tranh giành quyền kế vị lần thứ hai. Vẻ mặt Hoàng Thái tử cũng trông bình thản— à không, phảng phất chút mệt mỏi, xem ra cũng chẳng hề bất mãn chút nào.
Không còn tranh giành ngôi vị, và Hoàng Thái tử cũng đã chấp thuận. Điều đó có nghĩa là Ainter, người luôn sống dưới nguy cơ bị thanh trừng vì là em trai cùng mẹ của Nhị Hoàng tử, đã quay trở lại địa vị của một thành viên Hoàng tộc bình thường. Với tư cách là cố vấn của Ainter, đây quả là một tin đáng mừng. Thế thì chẳng phải lý do để trừ khử cậu ta đã biến mất vì tình thế xoay chuyển đột ngột rồi sao.
“Thời gian qua, Đế Quốc đã trải qua nhiều biến động, nhưng những biến động ấy cũng chỉ là một trang trong lịch sử vô tận của Đế Quốc mà thôi. Di sản được gây dựng từ các bậc tiền nhân cùng lòng trung thành của các khanh đã trở thành cây cầu cho Đế Quốc vững bước tiến lên.”
Và lẽ nào các quý tộc khác lại không nhận ra sự thay đổi trong hoàng thất mà tôi đã tinh ý nhận thấy. Giữa bầu không khí xôn xao một cách kín đáo, Hoàng đế vẫn điềm nhiên tiếp lời.
“Đế Quốc vẫn vững vàng. Dù có lúc tạm dừng bước và ngoảnh nhìn sang nơi khác, Đế Quốc quyết không gục ngã. Kể cả khi muốn đi chệch hướng, nó cũng sẽ nhanh chóng tìm lại con đường đúng đắn.”
Một bài diễn văn năm mới ngắn gọn nhưng thẳng thắn. Những lời ấy đã nhanh chóng dẹp tan bầu không khí có phần xôn xao, bởi lẽ, lời của Hoàng đế chứa đựng sự tự tin tràn trề và một lời cảnh báo ngầm.
Đó là lời tuyên bố rằng dù bị Nghịch Thiên Giả đấm thẳng vào ngực, dù Đế Quốc chịu tổn thất không nhỏ vì trò hề của Nhị Hoàng tử, thì chúng ta vẫn đã phục hồi. Là sự tự tin rằng dù con của Nghịch Thiên Giả vẫn còn ở phương Bắc, cũng chẳng thành vấn đề.
Tuy nhiên, đó cũng là lời cảnh báo rằng tất cả những điều này chỉ có thể thực hiện được là nhờ sự đoàn kết của Đế Quốc, và nếu kẻ nào còn nuôi dưỡng ý đồ khác, vượt quá sự do dự như phe Nhị Hoàng tử trong quá khứ, thì sẽ bị nghiền nát.
‘Sát khí đằng đằng.’
Bài diễn văn năm mới nảy lửa đến độ khiến tim người nghe như bốc cháy, làm các quý tộc sững sờ đến không dám nhúc nhích một ngón tay.
Lối nói vòng vo vốn là biểu tượng của giới chính trị gia. Khi bậc thầy của lối nói đó là Hoàng đế lại phát biểu một cách thẳng thừng như vậy, thì có nghĩa là ngài đã có chủ ý. Bất kỳ quý tộc nào có động thái khả nghi dù là nhỏ nhất trong tương lai cũng sẽ bị vỡ sọ ngay lập tức.
“Những gì trẫm cần nói đã hết. Hoàng Thái tử hãy ở lại thay ta, vì những bề tôi trung thành đã dành thời gian quý báu của mình mà đến đây.”
“Vâng, thưa Bệ hạ.”
Sau khi kết thúc diễn văn, Hoàng đế giao lại vị trí cho Hoàng Thái tử rồi quay người rời đi, và cảnh tượng đó lại một lần nữa khiến các quý tộc xôn xao. Việc Hoàng đế đã lui về ở ẩn thì ai cũng biết. Chuyện ngài chuyển giao phần lớn tước vị cũng vừa được biết thông qua Bộ trưởng Nội vụ Hoàng thất.
Thế nhưng, việc chỉ đọc diễn văn rồi rời đi trong buổi Lễ mừng năm mới lại là một vấn đề khác. Đây là sự kiện duy nhất trong năm quy tụ toàn bộ quý tộc có tước vị. Không ở lại đến cuối cùng mà giao lại cho Hoàng Thái tử, điều đó có nghĩa là bản thân ngài thấy không cần thiết phải có mặt.
“...Lâu nhất cũng là 3 năm, phải không ngài?”
Rõ ràng đây là dấu hiệu của việc thoái vị. Hơn nữa còn là một cuộc thoái vị rất cận kề. Chậm nhất là trong vòng 3 năm nữa, chuyện này chắc chắn sẽ xảy ra.
“Cũng có thể là năm sau.”
May thay, đó không phải là suy đoán vội vàng của riêng mình tôi, bởi khi tôi thận trọng hỏi, vị Bộ trưởng cũng đáp lời với vẻ mặt cứng lại.
Đau đầu thật. Thấy Hoàng đế dần dần chuyển giao công việc và tước vị, tôi cũng đã có chút nghi ngờ, nhưng nhiều người vẫn cho rằng đó chỉ là sự chuẩn bị để giảm bớt cú sốc khi ngai vàng được chuyển giao vì sự băng hà đột ngột của ngài.
Và với màn trình diễn lần này, những người đó cũng sẽ thay đổi suy nghĩ. Rằng đây chính là dấu hiệu của việc nhường ngôi.
‘Toang rồi.’
Phải làm sao đây. Nếu tuyên bố thoái vị, các quan chức từ cấp Phó phòng trở lên sẽ phải dập đầu xin ngài nghĩ lại. Dù sao thì, cho dù đã quyết tâm thoái vị, việc can ngăn vài lần vẫn là tập tục của cái thế giới kỳ quái này.
Phát điên mất. Chắc tác giả nguyên tác là một người thấm nhuần tư tưởng Nho giáo hay sao đó, mà dấu vết của nó lại xuất hiện ở những chỗ kỳ quặc thế này...
Sau khi Hoàng đế ném liên tiếp ba quả bom tấn vào giới quý tộc rồi biến mất, họ chia thành ba nhóm.
Nhóm thứ nhất là những quý tộc chạy đến chỗ Hoàng Thái tử, người sắp kế vị ngai vàng, để cố gắng gây ấn tượng dù là nhỏ nhất. Nhóm thứ hai là những người tìm cách tạo dựng mối quan hệ vừa phải với Ainter, người đã từ một Tam Hoàng tử trên danh nghĩa trở thành một Tam Hoàng tử thực thụ. Cuối cùng là nhóm những quý tộc chỉ giao du với nhau chứ không phải với Hoàng tộc.
Tôi thuộc về nhóm cuối cùng.
“Tốtttttt─ Kyaaaaaaa! Được gặp trựcccccc tiếppppp đúng là lâ-u-u-u-u rồi nhể!”
“Vâng, đúng vậy ạ. Rất hân hạnh.”
“Uhihihihi, đúng hông? Zui lém đúng hông?”
Không, không hề vui chút nào.
Tôi nuốt ngược những lời chực trào nơi cổ họng và nhìn người say rượu trước mặt. Diễn văn năm mới cũng đã kết thúc, nên dù vị Công tước có về cũng chẳng ai nói gì, vậy mà tại sao lại cứ bám lấy tôi thế này.
Với tâm trạng phức tạp, tôi nhìn Hiền Minh Công tước rồi chuyển ánh mắt sang người đàn ông bên cạnh.
“Ngoại thúc phụ, đã lâu không gặp người.”
“Phải. Lâu rồi không gặp.”
Trái ngược với người say rượu đang nổi cơn tam bành bên cạnh, phu quân của gia tộc Công tước Salon, người cậu ruột có mái tóc nâu nhạt và đôi mắt xanh giống mẹ tôi, đang nở một nụ cười hiền hòa— nhưng có lẽ vì đang phải chịu đựng căng thẳng tột độ mà tóc ông đã lấm tấm vài sợi bạc.
Thật đáng tiếc. Đáng ngạc nhiên là họ kết hôn vì tình yêu chứ không phải hôn nhân chính trị, nhưng tình yêu mãnh liệt đó cũng chẳng thể thắng nổi vị Công tước say xỉn này. Không, đúng hơn là vì yêu nên ông càng thấy xót xa cho tật say sưa của vợ mình.
‘Ai mà cản nổi người này chứ.’
Hiền Minh Công tước tu thẳng chai rượu whisky. Nhìn tình hình thì có vẻ như người đã trong bộ dạng này từ trước khi diễn văn năm mới kết thúc chứ không phải sau đó. Xét việc một Công tước phải đứng hàng đầu để nghe diễn văn thì đây là điều không thể xảy ra, nhưng ngay cả Hoàng đế cũng không ngăn được việc uống rượu của Hiền Minh Công tước thì biết làm sao bây giờ.
Trong quá khứ, Hoàng đế không thể chịu nổi thói nghiện rượu điên cuồng của Hiền Minh Công tước nên đã ban cho một chiếc ly và khuyên người mỗi ngày chỉ uống một ly. Dĩ nhiên, ngài biết rằng nếu đưa một chiếc ly nhỏ thì người sẽ tìm cách tăng số ly lên nên đã cho một chiếc có kích cỡ khá lớn, nhưng nếu chỉ uống đúng chừng đó thì vẫn ít hơn so với bình thường.
Tuy nhiên, từ ngày đó, Hiền Minh Công tước bắt đầu uống rượu cả chai. Đương nhiên, Hoàng đế kinh ngạc đến mức đã gói ghém câu ‘Ngươi cuối cùng cũng để não ngâm trong cồn rồi à?’ một cách khéo léo và nói ra—
“Cơ thể của thần chính là một cái ly, và thần đang rót rượu vào một chiếc ly duy nhất!”
Nghe những lời đó được thốt ra một cách đĩnh đạc sau khi xua tan cơn say, Hoàng đế đã có một linh cảm. Rằng dù ngài có nói gì đi nữa cũng không thể ngăn chặn được chuỗi nghiện rượu này.
“Sao zậy? Cháu trai, sao lại nhìn ta như thía?”
Người say rượu mà ngay cả Hoàng đế cũng phải bó tay dường như đã nhận ra ánh mắt của tôi, người nghiêng đầu hỏi.
“Chắc nó lo cho mợ nó đấy. Trước mặt cháu thì uống vừa phải thôi.”
“Ư ư ư ư ư~ Mình à, chính mình đã nói là không nên kìm nén thứ mình thích mà~”
“Anh đâu có ngờ là em lại không kìm nén đến mức này...”
Cậu tôi mỉm cười vỗ vai Hiền Minh Công tước, còn người thì nũng nịu với chồng, cái lưỡi vốn đã líu ríu nay lại càng thêm quắn lại. Hóa ra người khuyến khích việc uống rượu lại chính là cậu tôi. Đúng là gậy ông đập lưng ông.
Dù sao thì, tôi sắp phát điên rồi. Tại sao tôi lại phải chứng kiến cảnh này chứ...?
‘Những lúc thế này thì lẩn nhanh thật.’
Cơn choáng váng quay cuồng chuyển thành sự oán giận đối với các quan chức Bộ Tài chính.
Lưng tôi lạnh toát. Cảm giác trống trải đến lạ vì chẳng có ai sau lưng. Lúc Bá tước Plandel, Thiết Huyết Công tước và Nam tước Atini xuất hiện thì dù tôi có ngăn thế nào họ cũng bám lấy, vậy mà đến lúc tôi thực sự cần người ở bên thì lại biến mất như ma trơi. Đây là... cái tình của Bộ Tài chính sao? Thật kinh tởm không lời nào tả xiết.
“Hiền Minh Công tước. Vợ chồng tình cảm mặn nồng là chuyện đáng mừng, nhưng khoe khoang quá mức thì lại thành đáng xấu hổ đấy.”
Nhưng một vị cứu tinh bất ngờ xuất hiện, và tấm lưng tôi đột nhiên trở nên ấm áp.
“Á! Thiết Huyết Cô-ô-ông tu-ớc!”
Trước sự xuất hiện đột ngột của Thiết Huyết Công tước, Hiền Minh Công tước cười khúc khích vẫy tay, còn cậu tôi thì cúi đầu chào.
Thật cảm động làm sao. Trong lúc các đồng nghiệp bỏ rơi tôi, thì người cha vợ tương lai sáng giá nhất đã đến để bảo vệ tôi. Đây là... cái tình của nhà Valenti ư? Đẹp đẽ khôn tả xiết.
“Có vẻ cậu rảnh rỗi quá nhỉ. Lẽ ra sau khi diễn văn năm mới kết thúc, cậu phải đến thăm nhà vợ ngay chứ.”
Sau khi gật đầu đáp lại lời chào của cậu tôi, Thiết Huyết Công tước nói với tôi một cách cộc lốc.
Nhưng tôi biết. Dù giọng điệu có cộc lốc và có vẻ trách móc, nhưng ẩn sâu trong đó là sự quan tâm muốn giải thoát tôi khỏi nanh vuốt của Hiền Minh Công tước.
“Con xin lỗi.”
“Biết là được rồi.”
Thấy chưa. Bây giờ cũng chỉ cần một lời xin lỗi là ngài ấy cho qua ngay.
“Ta đưa cậu nhóc này đi được chứ? Cậu ta bận rộn đến từng ngón tay, không thể để yên được.”
Nghe vậy, ánh mắt của Hiền Minh Công tước hướng về tay tôi— chính xác là về phía những chiếc nhẫn, và ngay khi nhìn thấy sáu chiếc nhẫn, người đã phá lên cười như ngựa hí. Tức điên lên được. Nụ cười xuất phát từ tận đáy lòng đó càng làm tôi sôi máu.
“Vậy là ta đã làm phiền đứa cháu bận rộn rồi!”
Câu nói đó có chút thừa thãi. Người lúc nào cũng làm phiền tôi mà.
Nhưng dĩ nhiên tôi không nói ra. Nếu lỡ lời, người sẽ lại rên rỉ rằng tình yêu của đứa cháu đã nguội lạnh.
“Đi cẩn thận nhá, cháu trai! Đừng chơi với ta nữa, đi chơi với mấy cô vợ xinh đẹpppppp của cháu đi!”
“Vâng, thưa ngoại thúc mẫu. Con cảm ơn người.”
Dù sao cũng may là Hiền Minh Công tước chỉ thuộc tuýp người phiền phức chứ không phải tuýp người dai dẳng.
Ngoại thúc phụ = em trai của mẹ ruột