Kể từ sau chuyện đó, bầu không khí quanh Marghetta đã thay đổi hẳn. Gọi là “chuyện” thì nghe cứ như có biến cố kinh hoàng nào đó đã xảy ra. Nhưng nếu gọi là “lời ngỏ ý” thì lại giống một phát ngôn táo bạo đủ để giật tít trang nhất các tờ báo.
Dĩ nhiên, đối với Marghetta, đó quả là một tin tức trang nhất, đủ sức chiếm trọn tâm trí cô trong một thời gian dài.
“Gặp phụ thân... ạ?”
Ánh mắt cô ấy không ngừng dao động, giọng nói run rẩy đến đáng thương. Nhưng tôi nhận ra, khác với mọi khi, đó không phải là dấu hiệu của nỗi buồn, mà là niềm hân hoan ngập tràn.
“Phải. Nếu được, anh cũng muốn đi ngay, nhưng cả anh và em đều bận rộn, đúng không? Hay là đợi Công tước tham dự Lễ mừng năm mới xong, chúng ta sẽ cùng về, em thấy sao...?”
Tôi còn chưa kịp dứt lời đã phải sững lại, bởi Marghetta đột nhiên lao đến ôm chầm lấy tôi.
“Em cảm ơn, cảm ơn anh nhiều lắm, Carl...!”
Thấy cô ấy rơi lệ, tim tôi như ngừng đập. Dù người đã cứng đờ, tôi vẫn cố dồn chút sức lực cuối cùng để đáp lại cái ôm của cô.
Chứng kiến dáng vẻ vui sướng tột cùng của cô ấy, một niềm vui vượt xa sức tưởng tượng, lòng tôi lại dâng lên cảm giác cay đắng thay vì ấm áp. Tôi nào có tư cách để được cô ấy cảm ơn cơ chứ.
‘Phải chi mình biết em sẽ vui đến thế.’
Nếu biết chỉ một câu nói đơn giản cũng có thể khiến nụ cười của cô ấy rạng rỡ đến vậy, lẽ ra tôi nên ngỏ lời từ sớm hơn. Lòng tôi dâng lên một cảm giác tự trách.
Cô ấy đã phải khổ tâm đến nhường nào mới có phản ứng như vậy? Bề ngoài thì tỏ ra vẫn ổn, nhưng trong lòng hẳn đã lo lắng và bất an biết bao. Thậm chí, vì biết quá khứ của tôi nên cô ấy đã chẳng dám mở lời trước.
‘Dù sao thì mình cũng sẽ kết hôn với Marghetta.’
Tôi bật cười khan khi ý nghĩ vốn đã có từ lâu này một lần nữa hiện về. Đằng nào tôi cũng sẽ lập gia đình. Và nếu kết hôn, người đó tất nhiên phải là Marghetta.
Đằng nào cũng vậy, và người đó tất nhiên là cô ấy. Trong đầu tôi đã mặc định Marghetta là vợ mình từ lâu rồi.
Nhưng liệu tôi đã bao giờ thể hiện rõ lòng mình cho cô ấy thấy chưa? Miệng thì nói sẽ thành thật hơn, nhưng lại chẳng hé nửa lời, rồi lại vin vào lời hứa rằng cô ấy sẽ luôn chờ đợi mà không có bất kỳ động thái nào.
“Người lớn tuổi hơn là phải dẫn dắt một cách đáng tin cậy chứ! Nào, lại đây ôm chị đi!”
“Phải ra dáng người lớn thì mới đáng tin được.”
Đúng lúc này, lời của Hecate lại vang lên trong đầu. Khi đó, tôi chỉ nghĩ chị ta là một người lớn xác chưa trưởng thành, sống một cuộc đời thật kỳ lạ.
‘Mình cũng vậy mà.’
Giờ đây, chính tôi mới là kẻ lớn tuổi mà chẳng trưởng thành, chẳng hề đáng tin cậy. Nếu cộng cả tuổi trước khi chuyển sinh, thì đừng nói đến bốn mươi hay năm mươi tuổi nữa. Chỉ riêng với cơ thể này, tôi cũng đã hơn Marghetta ba tuổi.
Xấu hổ thật. Phải chi Marghetta lớn tuổi hơn, có lẽ tôi đã không cảm thấy thế này.
Dĩ nhiên, dù tôi có là em trai của Marghetta mà hành xử như vậy thì vẫn là một thằng khốn. Suýt nữa thì mình lại tự bào chữa rồi.
‘Sau Lễ mừng năm mới.’
Tôi ngừng tự bào chữa cho bản thân và ngả lưng xuống giường. Bây giờ không phải lúc nghĩ về những sai lầm đã qua, mà là lúc phải suy tính xem tương lai nên làm thế nào cho tốt.
Lễ mừng năm mới chỉ còn chưa đầy ba tháng nữa. Khi khoảng thời gian ấy trôi qua, cuối cùng cũng đến lúc tôi phải đến gặp Thiết Huyết Công tước và quỳ gối trước mặt ngài.
—Dám vác mặt tới lâu đài của ta, ta sẽ đánh cho ngươi một trận thừa sống thiếu chết.
Lời tuyên bố đáng sợ của Thiết Huyết Công tước... à không, hình như ngài ấy không nói thế thì phải? Nhưng cảm giác thì cũng na ná vậy.
Dù sao thì trước khi đi, tôi phải ăn uống cho no đủ. Ai biết được liệu tôi có phải quỳ gối suốt ba bốn ngày trời không chứ.
‘Hoàn toàn có khả năng.’
Thiết Huyết Công tước vốn nổi tiếng là người nóng nảy và quyết đoán thời còn tại vị. Giờ dù đã có tuổi, đã nghỉ hưu và tính tình cũng dịu đi nhiều sau khi có cô con gái út, nhưng ai biết được bản tính khắt khe năm xưa sẽ trỗi dậy lúc nào.
...Cũng là cái nghiệp của mình cả thôi. Đành khiêm tốn chấp nhận vậy.
Và đêm đó, tôi đã mơ thấy mình đang thực hiện một cú Grand Bow đẫm nước mắt trước mặt Thiết Huyết Công tước.
Một người mà bất kỳ ai đi trên đường cũng phải công nhận rằng trông cô ấy đang rất hạnh phúc, đang đứng đó chào đón tôi.
“Chào mừng anh đã đến, anh Carl.”
Ngay khi tôi mở cửa phòng Phó Hội trưởng, Marghetta đã mỉm cười rạng rỡ chào đón. Cô ấy không ngồi yên như thường lệ mà đã đứng sẵn ngay trước cửa.
“Khoan đã, em đứng đây chờ anh suốt à?”
Làm sao cô ấy biết khi nào tôi sẽ đến được chứ.
“Vì em thấy anh đang tới mà.”
Trước câu hỏi của tôi, Marghetta khúc khích cười. May mà vậy. Tôi đã lo một người bận rộn như cô ấy lại lãng phí thời gian chỉ vì tôi.
“Giờ thì-”
Tôi định bảo chúng ta ngồi xuống, nhưng Marghetta đã dang rộng hai tay.
Hiểu rõ ý nghĩa của hành động đó, tôi liền ôm lấy cô ấy, và Marghetta cũng vòng tay ra sau lưng tôi.
“Sau này mỗi ngày chúng ta đều chào nhau như thế này nhé, anh Carl?”
“Tất nhiên rồi.”
Tôi vui vẻ gật đầu trước lời đề nghị đáng yêu của cô ấy. Thật ra, dù Marghetta có ra lệnh đi nữa, tôi chẳng phải cũng sẽ nghe theo mọi điều hay sao? Chừng này đâu thể gọi là đề nghị được.
Cứ như vậy, phải một lúc lâu sau cái ôm ấy, chúng tôi mới ngồi xuống được.
“Lần tới em cũng sẽ mong chờ đấy.”
Lời nói của cô ấy khiến tôi bất giác mỉm cười.
***
Đêm nay tôi không tài nào chợp mắt được. Tiếng tim đập thình thịch như vang vọng khắp phòng, khiến lòng tôi chẳng thể nào yên lại.
Thường ngày, chứng mất ngủ ảnh hưởng đến công việc hôm sau hẳn sẽ khiến tôi phải thở dài, nhưng nhịp đập rộn ràng lúc này lại là kết tinh của hạnh phúc. Nếu là thức trắng đêm như thế này, dẫu ba ngày liên tục tôi cũng cam lòng.
‘Cuối cùng.’
Cuối cùng tôi cũng có thể có một mối quan hệ chính thức với anh Carl. Đã nói là đến ra mắt phụ thân thì còn có thể là chuyện gì khác được chứ. Chắc chắn là anh ấy đến để xin phép rồi.
Vì không có ai nhìn, nét mặt tôi hoàn toàn thả lỏng. Tôi cảm nhận được khóe môi mình đang cong lên thành một nụ cười không thể kìm nén.
Tôi đã được mẹ của anh Carl chấp thuận. Cha tôi cũng xem việc anh Carl trở thành con rể là chuyện đã định, nên chắc chắn ngài sẽ không từ chối đâu.
“Là do mắt của thằng nhóc đó có vấn đề thôi. Có người đàn ông nào lại không thích con chứ. Ta dám chắc với con. Chậm nhất là ba năm nữa, nó sẽ tự tìm đến.”
Đó là lời cha đã nói vào năm ngoái, sau khi tôi bị anh Carl từ chối lời cầu hôn. Thú thật, lúc đó dù cha có nói gì thì tôi cũng chẳng nghe lọt tai.
Nhưng cuối cùng, cha đã đúng. Quả nhiên là phụ thân của tôi. Ngài vừa dày dạn kinh nghiệm lại vừa thông thái, chẳng có điều gì ngài không biết.
Mặc dù gần đây tôi mới biết con số “ba năm” đó chính là khoảng thời gian cha đã dùng để theo đuổi mẹ.
Mà khoan đã...
‘Làm sao để chờ đợi đây?’
Lòng người thật phức tạp. Mới hôm qua tôi còn có thể chờ đợi bao lâu cũng được, nhưng khi ngày hẹn cụ thể là ngay sau Lễ mừng năm mới được định ra, sự kiên nhẫn của tôi lại vơi đi.
Đó không phải là mười năm mà tôi đã chuẩn bị tinh thần khi lần đầu nghe về quá khứ của anh Carl. Thậm chí còn chẳng phải là sau khi tốt nghiệp. Chỉ là một khoảng thời gian chưa đầy ba tháng.
‘Bình tĩnh nào.’
Phải rồi, chỉ ba tháng thôi, sẽ nhanh thôi. Anh Carl cũng không phải người sẽ thay đổi lời nói trong ba tháng ngắn ngủi đó.
Tôi cố gắng trấn an lòng mình như vậy và nhìn ra ngoài cửa sổ. Đã đến lúc anh Carl tới rồi.
‘Anh ấy đến rồi.’
Và không lâu sau, tôi thấy bóng dáng anh Carl đang bước tới.
Tôi khẽ đứng dậy, ra trước cửa và chỉnh lại trang phục. Vì anh Carl đã hứa hẹn một mối quan hệ chính thức, nên tôi cũng phải thể hiện một dáng vẻ tương xứng.
“Duy trì một mối quan hệ vợ chồng hạnh phúc không khó đâu em. Khi chàng trở về từ bên ngoài, hãy ra đón chàng trước. Đó là một việc nhỏ nhặt nhưng lại mang đến sức mạnh to lớn đấy.”
Lại là lời khuyên của chị tư. Có vẻ đúng thật. Mối quan hệ giữa người với người vốn được vun đắp từ những điều nhỏ nhặt nhất.
“Chào mừng anh đã đến, anh Carl.”
Có lẽ vì vậy mà khi thấy tôi, anh Carl vừa ngạc nhiên lại vừa mỉm cười.
Quả nhiên anh Carl cũng thích điều này. Anh ấy từng nói rằng trước khi đến Học viện, anh ấy đã sống một mình ở thủ đô. Chắc hẳn anh chưa từng được gia đình chào đón như thế này bao giờ.
‘Gia đình.’
Phải, là gia đình. Một gia đình mang tên vợ chồng, gần gũi hơn bất kỳ ai.
Tôi lại phải cố gắng lắm mới không để nét mặt mình giãn ra lần nữa. Chỉ cần lơ là một chút là tôi sẽ lại như vậy mất.
“Giờ thì-”
Khi anh Carl định bước đi, tôi dang rộng vòng tay, và anh đã không từ chối mà ôm lấy tôi ngay lập tức.
Vì là gia đình nên mỗi ngày làm thế này cũng được mà. Ừm, không có vấn đề gì cả.
“Lần tới em cũng sẽ mong chờ đấy.”
Không chỉ hôm nay, mà cả ngày mai, ngày kia nữa.
Và một ngày nào đó, sẽ không chỉ dừng lại ở một cái ôm...
Ừm, rồi cả sau đó nữa. Và sau đó nữa.
***
Mấy ngày gần đây, cách thể hiện tình cảm của Marghetta ngày càng trở nên rõ ràng hơn. Dù bản thân cô ấy có vẻ như đang cố kiềm chế, nhưng đối với người được nhận tình cảm thì hoàn toàn không phải vậy.
Thật là một vấn đề nan giải. Tôi nên đáp lại chuyện này thế nào đây.
‘Cũng không phải là gánh nặng.’
Dĩ nhiên là tôi không hề thấy khó chịu. Chỉ là có nhận thì phải có đáp lại, nhưng tôi lại không biết chừng mực thế nào cho phải.
Nếu quá hời hợt thì cô ấy sẽ buồn, nhưng nếu quá mãnh liệt thì có lẽ cô ấy sẽ ngất mất. Cái mức trung bình ở giữa rốt cuộc là gì nhỉ.
“Thưa Thanh tra?”
“À, vâng.”
Tiếng gọi của Gerhard đã kéo tôi về thực tại. Thật là, có người đang đứng trước mặt mà mình lại mải mê nghĩ chuyện đâu đâu.
“Xem ra anh đang có chuyện vui thì phải.”
May mắn thay, Gerhard không hề tỏ ra khó chịu trước sự thất lễ của tôi mà còn mỉm cười đối đãi.
Nhưng mà lộ liễu đến vậy sao. Tôi và Gerhard cũng không phải đã quen biết lâu, vậy mà anh ấy cũng nhận ra được. Chắc là nó hiện rõ mồn một trên mặt tôi rồi.
“Ha ha, xem ra Gerhard cũng vậy mà.”
Tôi không thể đường hoàng nói những câu như ‘Tôi sắp đính hôn với vị Tiểu thư Công tước xinh đẹp rồi đấy!’, nên đành lảng sang chuyện khác, và Gerhard bật cười khe khẽ.
“Tôi thì từ sau khi gặp Thanh tra, ngày nào cũng là một ngày vui.”
“Đó quả là một lời khen quá ưu ái rồi.”
“Ưu ái gì chứ. Nhờ có Thanh tra mà không chỉ tôi, các học viên cũng có thể biết được sự thật. Đây là một lời cảm ơn chính đáng mà.”
Câu nói đó khiến tôi phải bật cười. Bởi vì Gerhard đã thực sự nỗ lực hết mình để truyền đạt sự thật cho các học viên.
Và hiển nhiên, khi giảng viên nỗ lực thì đám học trò bên dưới sẽ phải vật lộn.
“Kiểm tra, kiểm tra mãi không hết...”
“Những gì mới học hôm trước đã thành rác rưởi rồi. Ngày mai thì kiến thức hôm nay cũng sẽ thành đồ bỏ đi thôi.”
Dạo gần đây, phòng câu lạc bộ chỉ toàn nghe thấy tiếng than vãn của các thành viên. Chỉ cần nghe thế thôi cũng đủ biết họ bị hành cho ra sao.
Nhưng mà, đó cũng đâu phải chuyện tôi cần bận tâm.
“Xem ra tôi phải cố gắng hơn nữa để tiếp tục được nghe lời cảm ơn rồi.”
“A ha ha! Điều đó thật đáng mong đợi!”
Vốn dĩ tôi cũng là người mong muốn lịch sử phương Bắc được phổ biến rộng rãi mà.
Cố lên nào. Học viên vất vả vì học hành là chuyện không thể tránh khỏi mà.
Thà học quá sức còn hơn là không được học, đúng vậy, đúng vậy đấy.
Grand Bow: hành động quỳ lạy thể hiện sự hối lỗi tột cùng