Lời Mở Đầu
Độc giả thời nay chẳng còn mảy may bận tâm đến quá khứ của những kẻ phản diện.
Bởi lẽ, sau khi đã gây ra đủ mọi tội ác tày trời, chỉ đến khi nếm mùi thất bại, chúng mới thốt ra những lời nghe chẳng khác gì sự ngụy biện.
Tôi cực kỳ chán ghét những kiểu khẳng định như “thực ra hắn là người tốt” hay “lỗi là tại thế giới này quá tàn ác”. Ngay cả diễn xuất của một diễn viên hạng S cũng chẳng thể cứu nổi một kịch bản tồi tệ và đầy rẫy những tình tiết bi lụy gượng ép. Cố gắng bán rẻ cảm xúc bằng ngòi bút vụng về sẽ chẳng bao giờ nhận được sự đồng cảm của bất kỳ ai.
Vả lại, đây là thời đại nào rồi chứ?
Đây là thời đại mà số phận của một nữ chính cũng có thể bị vùi dập đến chết nếu cô ta không làm hài lòng độc giả. Một thời kỳ khắc nghiệt mà ngay cả những cô gái trẻ đẹp cũng phải chật vật để sinh tồn, thời đại của “nữ chính phải chết”. Thế giới này đã không còn đủ tử tế để lắng nghe những câu chuyện dài dòng của lũ phản diện nữa. Và bản thân tôi cũng chẳng tò mò gì về những hoàn cảnh đó.
Đáng lẽ tôi phải suy nghĩ khác đi.
Dù đây là kỷ nguyên nữ chính phải chết, nhưng nó cũng là thời đại của trào lưu xuyên không ngẫu nhiên, nơi độc giả có thể bay thẳng vào trong tiểu thuyết. Tại sao tôi lại không nhận ra điều này cơ chứ? Một xu hướng mà việc xuyên không dường như luôn chọn nhầm những người kỳ quặc, mặc định biến họ thành nhân vật phụ hoặc kẻ phản diện. Với việc chẳng có lấy một cơ hội để trở thành nhân vật chính, lẽ ra tôi phải chú ý đến xung quanh mình nhiều hơn.
Nhưng nói thật, tôi cảm thấy mình bị đối xử quá bất công.
Chỉ riêng việc biết mình đang ở trong một cuốn tiểu thuyết đã mang lại lợi thế to lớn cho người xuyên không rồi. Vì mọi chuyện không phải lúc nào cũng theo ý mình, nên tôi có thể chấp nhận việc không được xuyên thành một nhân vật lý tưởng. Chẳng có luật lệ nào bắt buộc bạn phải nhập vào xác một kẻ có địa vị tốt đẹp cả.
Hơn nữa, trong thời đại ngày nay, việc trở thành trùm cuối thực chất lại đảm bảo cho một cuộc sống xuyên không khá dễ chịu.
Nhưng chuyện gì sẽ xảy ra nếu đây không phải là một cuốn tiểu thuyết được viết chắc tay?
Nếu tôi đang ở trong một bộ ngôn tình kỳ ảo sản xuất hàng loạt, nơi nữ chính chỉ suốt ngày ve vãn những nam chính đẹp trai thì sao?
Nếu tất cả những gì tôi được thấy chỉ là cuộc tình sến súa đến buồn nôn của nam nữ chính, vậy mà tôi lại sinh ra đã là một kẻ phản diện thì sao?
Người ta thời nay thực sự chẳng quan tâm đến chuyện đời của kẻ ác đâu.
Tác giả của cuốn tiểu thuyết này rất biết cách chiều lòng những độc giả như vậy. Đó là lý do tại sao không có lấy một dòng nào về hoàn cảnh của những kẻ phản diện được đưa vào trong sách.
Cho đến khoảnh khắc những kẻ thù hùng mạnh ngã xuống trên chiến trường, hay đầu của những nữ phụ độc ác bị chém rơi trên máy chém, bọn họ chưa bao giờ thốt ra dù chỉ một lời về hoàn cảnh của bản thân.
Ngay cả trong những lời trăng trối cuối cùng, họ cũng không bao giờ cầu xin sự tha thứ.
Nhờ vậy mà, trong khi tôi chẳng thể nhìn thấy tương lai gần của chính mình, tôi lại biết rõ nàng công chúa của nước láng giềng ưa chuộng món tráng miệng nào.
Tôi có thể không biết quý cô trước mặt mình sẽ biến thành Thánh Nữ của Tà Thần như thế nào, nhưng tôi lại biết tường tận về thời thơ ấu của thái tử. Tôi không biết tại sao trên cơ thể mình lại xuất hiện những vết sẹo bỏng, nhưng tôi lại biết lý do tại sao con gái của bá tước lại có những vết sẹo trên cổ tay.
Tất cả kiến thức của tôi đều kiểu như vậy. Tôi không biết những gì mình cần biết, và ngay cả khi biết, tôi cũng chẳng thể chuẩn bị được gì.
Không. Giờ thì dường như tôi đã hiểu ra vài điều rồi.
Bởi vì từ phía xa, một quả cầu lửa khổng lồ đang bay thẳng về phía tôi.
Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!
