Tôi trở thành vu nữ do chính hoàng đế dưỡng thành

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sổ Tay Bổ Hoàn Á Nhân Nương

(Đang ra)

Sổ Tay Bổ Hoàn Á Nhân Nương

Y Nguy Giải

*Chú thích: "Sài đao" là thuật ngữ thường dùng trong các tác phẩm ACG, ám chỉ việc nhân vật chính bị các cô gái trong dàn harem giết chết vì ghen tuông hoặc bị phản bội (điển hình như kết thúc của Sch

130 253

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

16 458

Lãnh Chúa: Ta Nuôi Dưỡng Thiếu Nữ Trong Thế Giới Hắc Ám

(Đang ra)

Lãnh Chúa: Ta Nuôi Dưỡng Thiếu Nữ Trong Thế Giới Hắc Ám

嘎嘎亂寫

Field: Thế giới bi thảm cái quái gì, ông đây đấm phát thủng luôn!

80 150

Vào Đông Tái Hiện

(Đang ra)

Vào Đông Tái Hiện

Tuyết Lê Đôn Trà

Đây là một câu chuyện tuổi trẻ có chút ấm áp, có chút kinh dị, có chút lãng mạn, xảy ra trên một hòn đảo vào mùa đông, giữa một nhóm thiếu niên nam nữ.

302 2353

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

388 13484

Cách thuần hóa các nữ chính của một kẻ phản diện

(Đang ra)

Cách thuần hóa các nữ chính của một kẻ phản diện

POWER_

"Nếu thiên mệnh đã định rằng các ngươi không thể bị xóa sổ, thì ta chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc khiến các ngươi phải sa ngã... hãy cùng ta sa ngã xuống tận cùng của vực thẳm."

229 308

Wn - Chương 3. Vu nữ bị bán (1)

Chương 3. Vu nữ bị bán (1)

Thanh Thần, một quốc gia tôn thờ loài Rồng.

Nơi đây sở hữu lịch sử lâu đời, là một trong những quốc gia phát triển nhất lục địa về phương diện thuật pháp... nhưng đồng thời, cũng là một nhược tiểu quốc nằm kẹt giữa hai đại cường quốc.

Chính vì thế, Quốc vương và các đại thần của Thanh Thần hiểu rất rõ một sự thật.

Rằng họ chẳng qua chỉ là một vùng đệm nhỏ bé còn tồn tại được đến bây giờ là vì hai nước lân bang không muốn trực tiếp xung đột với nhau mà thôi.

*Cạch.*

Cũng bởi lẽ đó, lúc này họ chỉ biết nín thở, im lặng như đã chết, lén quan sát sắc mặt của người đàn ông vừa ném mạnh một thẻ tre xuống bàn với vẻ khó chịu.

"...Nhắc mới nhớ, đất nước của các ngươi có một thứ thật sự thú vị."

Ngồi ở vị trí cao nhất — vị trí chủ tọa, người đàn ông trông chừng ngoài hai mươi tuổi đang nhìn xuống cả Quốc vương, người vốn dĩ là chủ nhân của cung điện này.

"Hình như gọi là... Vu nữ trừ tà?"

Quốc vương và các thần tử của Thanh Thần khẽ rùng mình, dường như bàng hoàng trước từ ngữ không ngờ tới vừa thốt ra.

"Trẫm thỉnh thoảng lại suy nghĩ. Cái thứ gọi là Rồng mà các ngươi tôn thờ đến thế đại diện cho điều gì vĩ đại... mà khiến các ngươi dám xem thường trẫm đến mức này?"

"Bệ hạ...! Chuyện đó...!"

"Ai cho phép ngươi mở miệng?"

"...Hức!"

Họ không ngu ngốc đến mức không nhận ra cơn thịnh nộ rõ rệt đang ẩn chứa trong giọng nói ấy.

"Sự thiếu sót của lễ vật triều cống suốt mấy năm qua, trẫm đã sẵn lòng nhắm mắt làm ngơ. Thiên hạ vốn là một nhà, nếu không thể thấu hiểu nỗi khó khăn của người anh em thì sao xứng danh Hoàng đế."

"......"

"Thế nhưng... theo những gì trẫm nghe được, lễ vật các ngươi dâng lên Chu Liên dường như khác hẳn với những gì các ngươi chuyển đến cho chúng ta."

Người đàn ông trước mặt — Hoàng đế của Lan, một trong hai đại quốc kẹp Thanh Thần ở giữa — cất lời.

"Phải rồi. Chu Liên cũng sùng bái thần linh giống như các ngươi, chắc hẳn các ngươi cảm thấy có sự đồng điệu. Phải, chắc chắn là vậy."

Hắn đang ám chỉ rằng: Lũ chúng bay vì cái sự "đồng điệu" nực cười đó mà dám khiến ta phải đích thân đến tận đây sao?

"Xem ra các ngươi khó lòng tự mình nói ra... nên trẫm sẽ thay các ngươi nói lên những suy nghĩ đó vậy."

Trước mệnh lệnh lạnh lùng của Hoàng đế, Quốc vương và đại thần Thanh Thần liền quỳ sụp xuống, dập đầu sát đất.

"—Lũ man di không biết thờ phụng thần linh thì cần gì phải cúi đầu trước chúng."

Họ không chỉ dập đầu mà còn áp trán xuống mặt đất, tuyệt vọng lắc đầu lia lịa.

Đó là cách duy nhất để họ biểu đạt ý chí vào lúc này.

"Trẫm đã đem ý đồ này của các ngươi ra bàn luận với các đại thần trong triều, ai nấy đều nói rằng: Những kẻ không biết lượng sức mình thì nên quét sạch ngay lập tức."

Hoàng đế tựa lưng vào ngai vàng, vắt chéo chân, hai tay đặt lên gối và tiếp tục:

"Tuy nhiên, trẫm dường như không đủ lạnh lùng để vứt bỏ người anh em lâu đời chỉ vì lý do đó."

Hắn hy vọng rằng, chỉ riêng việc hắn đích thân có mặt ở đây đã đủ để truyền đạt ý chí của mình.

"Hãy nhớ cho kỹ. Lần tới kẻ tìm đến đây sẽ không phải là trẫm đâu."

Không phải ai khác mà chính là Hoàng đế của một đại quốc đã đích thân vi hành. Hắn muốn họ khắc sâu vào xương tủy ý nghĩa nặng nề của việc đó.

"Nào, vậy thì... trẫm đã cất công đến tận đây, chắc hẳn có thể kỳ vọng vào một chút thành ý tương xứng với công sức đó chứ?"

Hắn ra hiệu rằng bây giờ họ có thể tự do phát biểu. Vị Hoàng đế nở nụ cười tinh quái như một đứa trẻ rồi lại mở lời.

"—Hoàng ân hạo đãng!"

Những kẻ nãy giờ vẫn đang dập đầu đồng thanh hô vang, một lần nữa cúi đầu tạ ơn.

"Có gì đâu mà hạo với chả đãng."

Theo cái phẩy tay nhẹ nhàng của Hoàng đế, Quốc vương và các đại thần Thanh Thần ngồi lại vị trí. Dù không lộ ra ngoài nhưng ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm... Trong đầu họ chỉ còn nghĩ đến việc làm sao để tiếp đãi thật nồng hậu, tránh làm phật lòng Hoàng đế thêm nữa. Thế nhưng...

"Trẫm muốn có nàng Vu nữ mà các ngươi hết mực trân quý."

"Bệ hạ...?"

Quốc vương Thanh Thần thốt lên một tiếng ngớ ngẩn, hoàn toàn sững sờ trước yêu cầu đột ngột của Hoàng đế.

"Vu nữ trừ tà."

"Bệ hạ... mạo muội thưa rằng, chuyện đó..."

"Sao? Không được à?"

"Vu nữ trừ tà vốn là sự tồn tại bảo vệ tiểu quốc Thanh Thần này khỏi tai ương. Nếu vị trí đó trống không..."

Quốc vương giải thích rằng thực tế, mỗi khi Vu nữ cũ hoàn thành nhiệm vụ và trong thời gian tuyển chọn Vu nữ mới, đất nước sẽ rơi vào hỗn loạn bởi đủ loại vận hạn đeo bám.

"Chính vì thế đấy. Chẳng phải bây giờ chính là lúc Vu nữ đó phải thực hiện vai trò của mình sao?"

"...Tiểu thần học thức nông cạn, chưa thể thấu hiểu được ý đồ sâu xa như biển cả của Hoàng thượng."

"Haha! Phải rồi. Nếu đã thiếu học thức, trẫm sẽ đích thân dạy bảo vậy."

Hoàng đế cười nhẹ, một bên khóe môi nhếch lên đầy ngạo nghễ.

"Nàng ta đã ngăn chặn được tai ương là trẫm đây, chẳng phải đã hoàn thành xuất sắc vai trò của mình rồi sao?"

Đến lúc này, ý đồ của hắn mới thực sự được truyền đạt rõ ràng. Cùng với hơi thở phào nhẹ nhõm lúc nãy tan biến, họ cảm thấy máu trong người như khô cạn đi.

"Đừng quá áp lực. Phản ứng của các ngươi như vậy làm trẫm thấy mình như đang cưỡng ép vậy."

Hoàng đế dứt lời rồi lẳng lặng đứng dậy.

"Trẫm cũng chẳng cần nghe câu trả lời. Như từ trước đến nay, lựa chọn vẫn nằm ở phía các ngươi."

Không để Quốc vương và các đại thần Thanh Thần kịp thốt ra lời nào, hắn cùng đoàn tùy tùng lặng lẽ bước ra khỏi phòng.

* * *

Một thời gian sau.

"Hả? Con á?"

Thụy Linh — Vu nữ trừ tà duy nhất của Thanh Thần — đột ngột nhận được một tin tức như sét đánh ngang tai.

"Lan? Không, nơi đó đâu có tin vào thần linh hay gì đâu?"

Tin tức đó là: Cô đã được chọn làm một trong những lễ vật triều cống mà Thanh Thần sẽ dâng lên Lan trong thời gian tới.

"Nghĩa là, từ giờ con... phải trở thành Vu nữ trừ tà của Lan?"

Nghe tin tức được truyền đạt từ Thần điện — cơ quan quản lý toàn bộ Vu nữ và các lĩnh vực thuật pháp của Thanh Thần.

"...Đang đùa đấy à?"

Thụy Linh đáp lại, đôi đồng tử màu vàng kim xếch lên đầy giận dữ.

"Này, nói đi chứ lão già. Là ông mà. Chẳng phải chính ông đã bắt tôi về, biến tôi thành cái dạng này rồi nhốt ở đây sao?"

"......"

"Ông bảo không có ai làm Vu nữ. Bảo là mấy đứa con gái được tuyển chọn đều không còn trong trắng, nên con Rồng chết tiệt kia không chịu. Thế nên ông mới bắt tôi về, biến tôi thành ra thế này để ngồi vào cái ghế Vu nữ này không phải sao?"

Nếu không có Vu nữ, tai ương sẽ ập xuống đất nước. Tai ương đó không chỉ nuốt chửng gia đình Thụy Linh mà còn cả ngôi làng nơi cô sinh sống. Đó là những gì Tế sư của Thần điện và các đại thần đã nói.

Đó cũng chính là lý do khiến Thụy Linh quyết định từ bỏ cả giới tính thật của mình để trở thành Vu nữ.

"Lũ người các ông tuyệt vọng đến mức biến một thằng con trai thành đàn bà, mà giờ lại bảo đem đi cống nạp cho đại quốc sao?"

Vì vậy, lần đầu tiên kể từ khi vào Thần điện, Thụy Linh đã túm lấy cổ áo của Tế sư — người mà trước đây cô chẳng dám nhìn thẳng — và bắt đầu gầm gừ.

"Có mắt thì nhìn đi. Nhìn cái tay này xem. Đây có phải tay người không?"

"...Trước tiên, hãy buông tay ra đã."

"Nếu đã thế này, thà rằng trả tôi về hình dáng cũ đi. Trả tôi về với gia đình tôi đi!"

Tay chân phủ đầy vảy xanh, đôi mắt nhìn qua đã biết không phải của con người... Còn cái sừng vàng mọc trên đầu và chiếc đuôi xanh mọc ra từ mông thì sao? Thật sự là xấu xí không sao tả xiết.

"Các người tự ý bắt tôi rồi biến tôi thành thế này, thì phải chịu trách nhiệm đến cùng chứ!"

Năm năm kể từ khi uống thứ thuốc không rõ nguồn gốc đó. Chỉ vì mong muốn gia đình và làng xóm được bình yên mà cô đã thoát ly khỏi hình hài con người... gánh vác vai trò Vu nữ mà mình chưa từng mong muốn.

"Không thể được."

Trước giọng nói lạnh lùng của lão già, Thụy Linh run rẩy đôi bàn tay phủ vảy xanh và phải lùi lại một bước.

"Ta chẳng đã dạy ngươi rồi sao? Thân thể ngươi tuy là của ngươi, nhưng lại không thuộc về ngươi."

"A, ư..."

"Ngươi không đơn thuần là bị đem bán."

"Thôi đi, thôi đi...!"

"Đây là để ngăn chặn tai ương to lớn đang nhắm vào Thanh Thần. Do đó, đây cũng chính là vai trò của Vu nữ trừ tà."

Thụy Linh đưa hai tay bịt chặt tai như muốn ngăn chặn giọng nói ấy lọt vào.

"Hay là ngươi vẫn cần được dạy bảo thêm?"

Trước hình ảnh lão già lẳng lặng giơ một tay lên kết ấn, như muốn hỏi rằng năm năm qua vẫn chưa đủ sao... Thụy Linh cố gắng trấn tĩnh cơ thể đang run bần bật và lẳng lặng cúi đầu.

"Không, không... ạ."

"Ngươi là ai?"

"Con là... Vu nữ trừ tà. Là người đã dâng hiến sinh mệnh cho Thần Rồng..."

"Phải. Phải như thế chứ. Vậy thì, việc ngươi phải làm bây giờ là gì?"

Trước câu hỏi cuối cùng của lão già đang lườm mình.

"...Con phải trở thành Vu nữ trừ tà của Lan."

Thụy Linh cảm thấy như đang đối diện với một sự tồn tại khổng lồ không thể kháng cự, cô cất lời như đã hoàn toàn buông xuôi.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!