Tôi Nhảy Lầu Vì Em Không Coi Tôi Ra Gì

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 28

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 133

Phần Một: Xích Dạ Bạch Hoa - Chương 01: Khởi Đầu

Bất hạnh không bao giờ đến đơn lẻ, chúng luôn ập đến tựa như cơn thủy triều chực chờ nhấn chìm con người ta. Sáng nay tôi ngủ quên, vội vàng đến trường thì vấp ngã, vào lớp lại bị giáo viên gọi lên bảng đúng ngay phần kiến thức tôi mơ hồ nhất. Xuống căng tin, chiếc bánh mì cuối cùng vừa bán hết ngay trước mắt, kéo theo đó là thông báo trượt giải cuộc thi vẽ tranh và lời cảnh cáo đanh thép về việc cắt học bổng. Đỉnh điểm của chuỗi bi kịch là khi tôi bị đuổi khỏi nhà người họ hàng, mất đi chốn nương thân cuối cùng giữa thành phố này. Nhưng nhát dao chí mạng nhất, đau đớn hơn cả cái đói và cái rét, chính là khoảnh khắc tôi nhìn thấy người bạn thuở nhỏ vốn hẹn hò với tôi, giờ đang tay trong tay hạnh phúc với gã bạn thân nhất của mình.

Chẳng có bất cứ điều gì trên thế gian này diễn ra theo ý nguyện của tôi cả. Trốn chạy khỏi thực tại tàn khốc ấy, tôi đứng trơ trọi trên sân thượng, ngước nhìn bầu trời âm u như chính tâm hồn mình lúc này. Thế nhưng, sự tĩnh lặng ấy đã bị phá vỡ bởi một nụ cười khoái chí cùng giọng nói quen thuộc:

"Anh này, nhìn anh thảm hại thật đấy nhỉ?"

Kamiya Yana, cô đàn em cùng câu lạc bộ mỹ thuật, đã đứng sau lưng tôi từ lúc nào không hay. Mái tóc đen ánh tím cắt ngang vai của cô khẽ bay trong gió, tôn lên nụ cười đầy vẻ khinh miệt khi cô ta không ngần ngại xát muối vào vết thương của tôi:

"Mang tiếng nhập học bằng suất đặc cách mỹ thuật, thế mà hơn một năm qua anh cứ trượt dài trong bế tắc, chẳng vẽ nổi bức nào ra hồn."

Cô ta nói đúng, tôi chẳng thể phản bác được lời nào, bởi sự thật lúc nào cũng tàn nhẫn. Rồi cô ta bồi thêm:

"Trong khi đó bạn của anh là Toyama vừa đoạt giải trong cuộc thi đấy."

Phải rồi, tên đó lúc nào cũng đi trước tôi một bước.

"Hơn nữa, nghe đâu anh ấy còn đang hẹn hò với chị Usa, cái người mà anh ôm tương tư suốt bao lâu nay thì phải?"

Hình ảnh hai người họ nắm tay nhau thân thiết hồi sáng lại hiện về như một cuốn phim quay chậm. Điều nực cười là đó không phải tương tư từ phía tôi, mà lẽ ra tôi và cậu ấy đang trong một mối quan hệ chính thức. Nhưng kỳ lạ thay, chính việc bản thân không cảm thấy đau đớn hay sốc cho lắm mới chính là điều đáng sợ nhất; có lẽ ngọn lửa sống trong tôi đã lụi tàn hoàn toàn rồi.

"Sao thế ạ? Anh im lặng luôn rồi kìa. Không lẽ anh sốc quá đến mức không nói nên lời sao?"

Kamiya bước tới gần với vẻ dồn ép. Tôi vô thức lùi lại cho đến khi lưng va mạnh vào hàng rào sắt lạnh lẽo, chẳng còn đường lùi. Giọng tôi cất lên, khô khốc và rỗng tuếch đến mức chính tôi cũng thấy xa lạ:

"Cũng chẳng sốc lắm đâu. Chỉ là tôi thấy không còn gì để nói nữa."

"...Gì vậy chứ. Lại là mấy lời bao biện kiểu đó à?"

Thái độ dửng dưng ấy khiến Kamiya cau mày khó chịu, có lẽ cô ta đã quen với những phản ứng yếu ớt chứ không phải sự buông xuôi vô cảm này. Tôi thở dài, thú nhận sự mệt mỏi của mình:

"Tóm lại là tôi mệt mỏi lắm rồi. Chẳng còn hơi sức đâu mà bao biện hay cay cú với cô nữa."

"Thế anh bỏ vẽ quách đi cho xong, thấy sao?"

"...Tôi cũng muốn thế lắm chứ. Nhưng còn chuyện học bổng nữa, đâu có dễ dàng như vậy."

"Nhưng anh làm gì có tài năng đâu. Hồi cấp hai anh chỉ ăn may vớ được cái giải thưởng lớn thôi, chứ ngoài cái đó ra thì anh hoàn toàn là con số không tròn trĩnh mà."

"Ha ha, cô nói nặng lời thật đấy."

"Nhưng là sự thật mà, đúng không? Mấy bạn trong câu lạc bộ mỹ thuật ai cũng nói thế cả đấy."

"...Chắc vậy."

Những lời nói tàn nhẫn ấy tuy đau lòng nhưng lại là sự thật trần trụi mà ai trong câu lạc bộ cũng thì thầm sau lưng tôi. Tôi mang tiếng nhận học bổng nhưng chẳng có tác phẩm ra hồn, lại bị đồn đại là dựa hơi người quen để được ưu ái. Có lẽ ngay cả người yêu và bạn thân sau lưng cũng cùng chung suy nghĩ ấy, coi thường một kẻ bất tài như tôi. Tôi thực sự đã quá mệt mỏi với tất cả rồi, mọi thứ giờ đây ra sao cũng mặc kệ.

"Oa, mưa rồi... Xui xẻo thật. Dính líu tới người như anh đúng là chẳng có gì tốt lành, thôi em đi đây. Thật ra lát nữa mọi người trong câu lạc bộ mỹ thuật có tổ chức tiệc ăn mừng."

"...Ăn mừng?"

"Đúng thế! Bọn em tổ chức tiệc mừng cho cuộc thi vừa rồi, tiện thể chúc mừng anh Toyama đoạt giải luôn! ...A, xin lỗi nhé. Anh đâu có được mời đâu nhỉ."

"Có được mời tôi cũng chẳng đi. Tiệc mừng công của đối thủ thì có gì vui."

"...Hả? Đối thủ á? Anh... anh đang nói cái quái gì thế? Anh Toyama liên tục đoạt giải, được mọi người ngưỡng mộ, còn anh chỉ là kẻ bất tài dựa hơi người khác mà cũng đòi làm đối thủ sao... Ahahahahaha! Không biết tự lượng sức mình cũng vừa vừa phải phải thôi chứ!"

Tiếng cười giòn tan của cô ta hòa lẫn vào tiếng mưa, còn tôi trơ trọi lại với bầu trời xám xịt bị mây đen che kín. Kamiya đi rồi, tôi mới trút cơn thịnh nộ lên tấm lưới sắt:

"Câm mồm đi, đồ khốn! Lũ các người, ai cũng chỉ biết nói sướng mồm thôi!"

Cơn mưa ngày càng nặng hạt nuốt chửng tiếng gào thét của tôi. Cảm giác bị cả thế giới ruồng bỏ bóp nghẹt lấy trái tim, tôi đấm mạnh vào hàng rào thêm lần nữa trong tuyệt vọng.

"Được thôi, tao cũng ghét cái thế giới này lắm rồi."

Tôi leo lên hàng rào cao vút vốn dùng để ngăn người ta tìm đến cái chết, mặc kệ sự trơn trượt nguy hiểm, bởi giờ đây tôi chẳng còn gì để sợ hãi.

"Haha. Sao chỉ có mỗi chuyện này là suôn sẻ thế nhỉ..."

Cứ ngỡ leo lên sẽ khó khăn lắm, nhưng khi định thần lại, tôi đã đứng ở phía bên kia ranh giới sinh tử. Nếu định mệnh đã sắp đặt suôn sẻ đến thế, thì tôi cũng chẳng còn lý do gì để do dự nữa.

"...Bố, mẹ, con xin lỗi. Con chịu hết nổi rồi."

Để lại lời trăn trối thảm hại cuối cùng, tôi buông mình xuống khoảng không vô định. Và từ khoảnh khắc ấy, màn lội ngược dòng của cuộc đời tôi – Aoi Susumu – chính thức... bắt đầu.