Tôi nhặt được một cô gái và biến cô ấy thành người hạnh phúc nhất thế gian

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 35

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 161

Tập 1 - Kết: Màn đêm không còn đáng sợ nữa

Bình minh đã đến.

Nghe tiếng chim hót líu lo, Charlotte bật dậy.

"Ư... ơ..."

Cô ngồi dậy trên giường, nhìn quanh.

Đó là một căn phòng nhỏ hẹp. Những chiếc thùng gỗ chất đống lộn xộn, không khí đặc quánh bụi bẩn. Chỉ có một cửa sổ duy nhất gần trần nhà. Phía sau song sắt là bầu trời xanh bao la.

Charlotte mơ màng ngước nhìn khung cửa ấy. Tấm chăn mỏng cô đang đắp đầy những lỗ thủng. Bộ đồ ngủ cô đang mặc cũng sắp rách đến nơi.

Nơi đây là nhà kho của dinh thự Công tước Evan.

Một buổi sáng như mọi khi.

Đây là toàn bộ thế giới mà Charlotte được ban cho. Một cuộc sống chẳng có gì thay đổi.

Thế nhưng...

"Có gì đó..."

Cô nhớ rằng mình đã đến một nơi nào đó không phải ở đây, đã làm gì đó cùng với ai đó, ngoài ra chẳng nhớ gì cả. Cô cảm thấy như mình vừa có một giấc mơ kì lạ.

Chỉ là, một cảm giác ấm áp... mơ hồ... vẫn còn đọng lại sâu trong lồng ngực cô.

Charlotte đặt tay lên ngực, cố gắng tìm lại những mảnh giấc mơ đã mất. Nhưng kí ức mãi không quay về, chỉ còn nỗi đau nhói âm ỉ trong tim.

Rồi tiếng chuông vang lên...

"Ối, không xong rồi...!"

Charlotte giật mình, bắt đầu sửa soạn. Hôm nay cũng không thể lãng phí dù chỉ một phút một giây.

Cô thay sang một bộ quần áo giản dị chẳng khác gì đồ ngủ, vội vã lao ra khỏi khu nhà phụ.

Mẹ của Charlotte từng là hầu gái trong nhà Evan. Hồi đó vị gia chủ đã có chính thê. Nhưng bà ấy ốm yếu, bệnh tật liên miên, gần như nằm liệt giường, và dĩ nhiên không thể có con.

Trong hoàn cảnh ấy, vị gia chủ đã qua lại với một cô hầu gái. Câu chuyện cũ rích ấy dù ở đâu hay thời đại nào cũng có.

Thế nhưng câu chuyện này lại khác, ấy là khi cô hầu gái nhận ra mình mang thai, đã không nói gì với gia chủ mà âm thầm bỏ trốn.

Bà đã hạ sinh Charlotte tại một thị trấn nông thôn, cách xa Kinh đô Vương quốc Niel. Cứ thế, bà một tay nuôi cô khôn lớn. Cuộc sống của hai mẹ con tuy không thể nói là sung túc, nhưng đó là những ngày tháng bình yên và êm ả.

Cuộc sống ấy kéo dài cho đến khi Charlotte lên bảy.

Ngày mẹ cô qua đời vì một trận dịch, thì ngay hôm sau người của nhà Công tước đã tìm đến.

"............"

"C-chào buổi sáng ạ."

Vừa bước vào dinh thự chính từ cửa sau, Charlotte đã cúi gập người chào.

Đây là nhà bếp, có rất nhiều đầu bếp và hầu gái đang bận rộn làm việc. Thế nhưng không ai thèm để mắt đến Charlotte, cũng chẳng có ai chào lại.

Khuôn mặt ai nấy đều bị một làn sương đen che phủ, không thể đọc được biểu cảm.

Dù vậy, Charlotte vẫn cúi gằm mặt, nhanh chóng đi đến góc bếp, ngồi vào một chiếc bàn nhỏ.

Như mọi khi, bữa sáng của cô đã được chuẩn bị sẵn ở đó.

Thực đơn hôm nay là bánh mì, thịt bò nướng và súp consommé . Thoạt nhìn nghe có vẻ sang trọng, nhưng đây là đồ thừa từ bữa tối hôm qua của gia chủ.

Bánh mì đã cứng ngắc, rau củ ăn kèm cũng khô quắt, súp chỉ còn hơi ấm.

"...Mời mọi người ạ."

Charlotte bắt đầu ăn vội vã.

Khúc khích, phư phư...

Tiếng cười khinh bỉ và những ánh nhìn dè bỉu bay đến từ khắp nơi. Cô chẳng thể nào cảm nhận được mùi vị. Vừa đếm vân gỗ trên bàn để không phải ngẩng mặt lên, Charlotte vừa tiếp tục bữa ăn của mình như một cỗ máy.

Sau khi ăn xong là đến giờ dọn dẹp.

"Hôm nay xin tiểu thư hãy làm chỗ này."

"V-vâng."

Cô hầu gái với khuôn mặt bị sương mờ che phủ, đưa cho cô một cái xô và giẻ lau. Charlotte nhận lấy rồi bắt đầu lau tay vịn cầu thang và cửa sổ.

Đây là công việc buổi sáng thường ngày. Chính vì vậy mà tay Charlotte quanh năm đều nứt nẻ, đỏ ửng. Mùa đông còn tệ hơn khi da nứt đến chảy máu, khiến cô phải rất vất vả chú ý để không làm bẩn đồ đạc.

"Á...!"

Mỗi ngày cô được giao cho một chỗ khác nhau. Nhưng có những điều không bao giờ thay đổi.

"Ôi. Xin lỗi nhé, tiểu thư."

Khi cô đang mải lau khung tranh, một hầu gái từ phía sau đụng vào. Mặt cô ta cũng bị sương mờ che phủ. Cô ta buông lời xin lỗi chiếu lệ rồi bỏ đi cùng một hầu gái khác.

"Giả tạo thật. 'Á', nghe mà gớm."

"Đúng là đứa chậm chạp, chẳng giống mang dòng máu của ngài công tước chút nào."

Họ cười nói chỉ đủ lớn để Charlotte nghe thấy, rồi biến mất vào sâu trong hành lang.

Sau khi nhìn họ đi khuất... Charlotte lại tiếp tục lau khung tranh. Dù nó chẳng bám bụi, nhưng đã được giao việc thì cô phải làm.

Đúng lúc đó, một giọng nói dè dặt cất lên.

"A..."

"Chị... chị ơi..."

Charlotte giật mình quay lại, thấy một cô bé đang đứng đó.

Mái tóc vàng óng mượt cùng đôi mắt màu hồng ngọc, dù sở hữu dung mạo xinh đẹp như búp bê và khoác trên mình bộ quần áo đắt tiền, nhưng gương mặt cô bé lại cứng đờ. Gương mặt cô không hề bị một chút sương mờ nào che phủ.

Charlotte dừng tay, cúi đầu thật sâu trước cô bé.

"Chào buổi sáng ạ, thưa tiểu thư Natalia."

"...Chào buổi sáng."

Natalia Evan.

Con gái thứ hai của nhà Evan, và là em gái cùng cha khác mẹ của Charlotte.

Cô bé bảy tuổi, được sinh ra khi Charlotte lên mười.

Cô mang dòng máu thuần huyết của nhà Evan, là con của gia chủ và chính thê. Vì vậy cô bé được tất cả những người hầu yêu mến và trân trọng.

Charlotte cũng vậy, ngày trước cô đã đối xử bình thường hơn và yêu thương em gái mình... nhưng vì bị mẹ kế khiển trách, cô đành dùng kính ngữ để nói chuyện với em như những người hầu khác.

Nhưng Natalia không thay đổi. Hay đúng hơn, cô bé vẫn luôn cố gắng níu giữ lấy quan hệ chị em.

Cô bé đan hai tay lại, ngước nhìn Charlotte.

"Chị ơi, hôm nay chị có rảnh không ạ? Em muốn chị đọc sách cho em."

"Hôm nay..."

Charlotte nghẹn lời.

Cô muốn thực hiện mong muốn của Natalia. Nhưng đó là điều không thể.

Với trái tim như vỡ nát, cô chỉ biết từ từ lắc đầu

"Xin lỗi em... Để lần sau… em nhé."

"...Em hiểu rồi ạ."

Natalia gật đầu, cúi xuống. Nhưng cô bé lập tức ngẩng mặt lên rồi chìa ra một lọ nhỏ.

"Đây. Tay chị trông đau lắm. Là thuốc ạ. Chị hãy dùng đi."

"A, cảm ơn... em."

Charlotte rụt rè nhận lấy chiếc lọ. Em gái thỉnh thoảng lại lén lút cho cô đủ thứ như vậy. Khi thì trái cây, khi thì vài món lặt vặt. Hơn cả giá trị của món đồ, sự quan tâm của Natalia khiến Charlotte lúc nào cũng thấy sống mũi cay cay.

Hai chị em chìm vào im lặng một lúc.

Người phá vỡ sự im lặng đó là Natalia, với khuôn mặt như sắp khóc

"Chị ơi, em sẽ lớn thật nhanh, và em sẽ—"

"Natalia."

"Ư...!?"

Khuôn mặt Natalia cứng đờ.

Từ lúc nào, một sự hiện diện đã ở ngay sau lưng Charlotte. Không cần quay lại cô cũng biết đó là ai.

Dù vậy, Charlotte vẫn nuốt khan, rồi từ từ quay lại và cúi đầu. Chân cô run rẩy, đầu óc cô như tê dại.

"...Chào buổi sáng ạ, thưa phu nhân Cordelia."

"Ừ."

Người gật đầu bằng giọng nói nghiêm nghị là một phụ nữ mặc bộ váy đen tuyền cao cấp.

Phu nhân của gia chủ nhà Evan hiện tại. Cordelia Evan.

Bà được đưa về làm vợ kế sau khi chính thê qua đời vì bệnh tật, cũng là mẹ ruột của Natalia, và là mẹ kế của Charlotte... nhưng vẫn còn trẻ, mới hai mươi lăm tuổi. Mái tóc màu tím sẫm được uốn lọn, khắp người đeo đầy đá quý.

Và... toàn thân bà ta bị bao bọc bởi một làn sương đen.

Chỉ có đôi môi tô son đỏ rực như lửa là thấp thoáng lộ ra từ kẽ hở nhỏ giữa màn sương.

"Mẹ..."

Với Natalia, người vừa gọi mình, Cordelia chỉ liếc một cái.

Thật không thể tin đây là thái độ của người mẹ đối với con ruột của mình. Nhưng đó là chuyện thường ngày của bà ta.

Cordelia nói với Charlotte bằng giọng vô cảm

"Giáo viên đến rồi đấy, đi nhanh đi."

"V-vâng ạ."

Charlotte vội vàng dọn dẹp xô chậu.

Buổi sáng dọn dẹp, sau đó gia sư sẽ đến và bắt đầu giờ học để trở thành cô dâu của hoàng tử.

Charlotte không ghét việc học. Khi tập trung vào việc gì đó, cô có thể quên đi nhiều thứ, và khi có thể làm được những điều mà trước đây không làm được, cô có được cảm giác thành tựu.

Nhưng... có một vấn đề lớn.

Làn sương đen từ từ nhếch mép cười.

"Hôm nay ta cũng sẽ ngồi xem cô học."

"....!"

Charlotte nín thở hãi hùng. Cô có thể tự cảm thấy mặt mình đang tái đi. Ngay cả Natalia mặt cũng nhăn lại như sắp khóc.

Nhưng Cordelia vẫn tiếp tục, không hề để tâm đến sự thay đổi của hai chị em.

"Phải cư xử cho phải phép với giáo viên đấy, Charlotte."

"V-vâng..."

Charlotte phải cố hết sức mới nặn ra được một từ đó.

Và rồi cuối cùng đêm cũng xuống.

Trong sự tĩnh lặng ngay khiến cả côn trùng cũng không dám kêu, tiếng nức nở yếu ớt tan vào khoảng không

"Hức, ư, ư... ư..."

Trong căn phòng tối đen như mực, Charlotte nén lại tiếng khóc.

Đây không phải phòng riêng của cô ở khu nhà phụ mà là kho lương thực dưới tầng hầm dinh thự chính. Đương nhiên không có cửa sổ, không khí vừa lạnh vừa buốt. Bóng tối bao trùm không gian đặc đến nỗi cô không thể nhìn thấy cả đầu ngón tay của mình.

Cordelia thỉnh thoảng sẽ ngồi "dự" giờ học của Charlotte. Bề ngoài thì là một người mẹ hiền từ trông chừng con gái, nhưng thực tế không phải như vậy.

Mỗi khi Charlotte làm sai, không trả lời được câu hỏi, hay thất bại, Cordelia đều trừng phạt cô

"Tại sao đến cái này mà mày cũng không làm được!"

"Nỗi nhục của gia tộc Evan...!"

"Tại sao lại là mày...! Chỉ cần mày không tồn tại, thì tao đã...!"

Những lời đó ập đến như một cơn bão.

Các gia sư cũng chỉ biết tái mặt đi, không một ai dám can ngăn.

Charlotte chỉ có thể nén tiếng khóc, cố gắng chịu đựng.

Cordelia ngày xưa đã từng đối xử khá tử tế với Charlotte.

Rõ ràng là không thích, nhưng bà vẫn cố gắng duy trì mối quan hệ mẹ con giả tạo vì thể diện. Nhưng từ khi Natalia ra đời, và sau vài năm... một ngày nọ, thái độ của bà đột nhiên thay đổi.

Bà xem Charlotte như kẻ thù, trút hết căm ghét lên cô.

Lí do hoàn toàn không rõ ràng.

Cha ruột cô, vị gia chủ, dường như chẳng hề quan tâm cô. Dù Cordelia có hành hạ Charlotte đến đâu, ông ta cũng không đoái hoài. Hơn nữa ông ta còn vắng nhà thường xuyên hơn.

Tệ hơn nữa, hôm nay trong lúc bị đánh ngã xuống, Charlotte vô tình làm rơi lọ thuốc mà Natalia đã lén đưa cho.

Dù bị buộc tội ăn cắp đồ trong nhà, Charlotte cũng không nói một lời. Cô muốn tránh để em gái bị liên lụy. Cordelia không quan tâm đến Natalia, con ruột của mình, và chưa bao giờ bạo hành cô bé. Nhưng Charlotte vẫn dễ dàng hình dung ra việc mũi dùi sẽ chĩa về Natalia nếu lộ việc cô bé đứng về phía Charlotte.

Và thế là Charlotte đành chấp nhận hình phạt và bị nhốt trong bóng tối này.

Cô không muốn ở đây. Nhưng cô biết rằng dù có khóc lóc hay la hét cũng sẽ không có ai đến giúp, thậm chí hình phạt còn có thể nặng hơn... Điều duy nhất Charlotte có thể làm là chịu đựng.

"Ư, ư, ưưư..."

Sợ quá. Thật đáng sợ. Thật kinh khủng.

Cô ghét bóng tối. Cô ghét đau đớn. Cô càng ghét sự cô đơn.

Nhưng, bất chợt... cô nhận ra.

(Ở đây... ít nhất, mình không bị đau nữa.)

Nơi đây chỉ có bóng tối. Không có ai cười nhạo Charlotte, không có ai làm tổn thương cô. Tuy hơi buồn vì không được gặp em gái... nhưng dù sao, cô vẫn dễ thở hơn nhiều so với bên ngoài.

Ngay khi cô nhận ra điều đó, bóng tối xung quanh bắt đầu cuộn xoáy. Những hình thù dần hiện rõ, bám lấy Charlotte. Những bàn tay thô ráp không có da thịt, đó chính là những bàn tay đáng thương của cô.

Hàng chục bàn tay ấy quấn chặt lấy Charlotte.

Dần dần, ranh giới giữa bóng tối và cơ thể hòa lẫn vào nhau, Charlotte từ từ nhắm mắt lại.

Nếu cứ thế bị bóng tối nuốt chửng.

Chẳng cần suy nghĩ gì nữa, chẳng còn đau đớn gì nữa, chỉ là từ từ ngủ thiếp đi thôi—

“Ẩm ướt và tối tăm thế này có hại cho sức khỏe lắm đấy!!!"

"...!?"

ĐOÀNG!!!!!

Đột nhiên, một tiếng nổ lớn xé toang bóng tối. Charlotte giật mình mở mắt. Ánh sáng tràn ngập khắp căn phòng. Bức tường bị đục thủng một lỗ lớn, và phía bên kia là thế giới trắng toát đối lập hoàn toàn với bóng đêm. Và ở đó... một thanh niên khoác áo choàng đang đứng.

Mái tóc nửa trắng nửa đen, khuôn mặt cau có như thể sắp tận thế.

Đó là chàng trai mà cô chưa từng thấy bao giờ.

"A, anh là...?"

"Hả? À, ừm. Để xem nào..."

Thanh niên suy nghĩ một lát rồi dứt khoát trả lời

"Ta là Đại Ma Vương. Ta đến để bắt cóc cô."

"Hả...?"

"Thôi, đừng lề mề nữa, lại đây. Nên rời khỏi chỗ này càng sớm càng tốt."

Chàng trai tự xưng là Đại Ma Vương không chút do dự vươn tay phải ra. Trên khuôn mặt anh không hề có chút sương đen nào. Nơi anh đang đứng sáng sủa, ấm áp, không thể so sánh với bóng tối bủa vây này.

Nhưng, dù vậy... Charlotte vẫn lắc đầu

"Không được... ạ."

"Hả?"

"Bên ngoài... bên ngoài đáng sợ lắm. Nhưng, ở đây, không có gì cả nên..."

Rồi Charlotte cúi đầu.

Bóng tối vẫn quấn lấy cơ thể cô, giữ cô lại không buông. Nó như đang cố gắng thuyết phục rằng đây là nơi duy nhất Charlotte có thể sống sót.

Ấy thế mà.

"Không sao đâu."

"...Ể?"

Chàng trai bước vào trong bóng tối, quỳ xuống trước mặt Charlotte. Anh mỉm cười dịu dàng và nói

"Ta sẽ không buông tay cô đâu. Ta thề sẽ bảo vệ cô khỏi mọi thứ. Cho nên... đi thôi."

Và anh lại một lần nữa đưa tay ra.

Charlotte nín thở. Cô rụt rè đưa tay lên... và nhẹ nhàng chạm lấy tay anh.

Ngay lập tức, bóng tối tan vỡ như quả bóng nổ tung, ánh sáng nhuộm lại toàn bộ thế giới.

Tỉnh dậy, cô đang nằm trên một chiếc giường hoàn toàn xa lạ.

"......... À."

Charlotte từ từ ngồi dậy.

Vừa dụi đôi mắt nặng trĩu, cô vừa nhìn quanh quất. Giường, tủ quần áo, bàn giấy, ghế, và một giá sách còn chưa đầy.

Không gian giản đơn nhưng thoải mái. Ngủ trên cùng chiếc giường là Lu, đứa con của Fenrir mà cô mới quen gần đây.

Đây không phải là nhà Evan...

Đây là phòng của Charlotte trong dinh thự của Allen.

Ngoài cửa sổ là bầu trời đêm sâu thẳm.

Bình minh vẫn còn rất xa. Không nghe thấy tiếng thú kêu, bên ngoài tĩnh lặng một cách lạ thường.

Charlotte mơ màng lẩm bẩm một mình.

"...Hình như mình vừa mơ thấy gì đó."

Cô hầu như không nhớ nội dung giấc mơ. Chỉ có cảm giác sợ hãi tột cùng là vẫn còn đọng lại trong lòng như một vết sẹo.

Những kiến thức cần thiết... văn chương, âm nhạc, thêu thùa, cưỡi ngựa... Mọi thứ đều được dạy dỗ nghiêm khắc.

Có lẽ cô đã mơ về khoảng thời gian ở nhà Evan.

Đây là cơn ác mộng đầu tiên cô gặp kể từ khi sống ở dinh thự này. Ban đầu cô ngủ say như chết, thậm chí không mơ thấy gì, có lẽ đây là bằng chứng cho thấy cô đã quen với cuộc sống này chăng.

Nhưng... nếu vậy, cô mong mình đã mơ một giấc mơ vui vẻ hơn.

"Mà, có lẽ... đó vẫn là một giấc mơ đẹp."

Đó không phải giấc mơ chỉ toàn điều đáng sợ. Chỉ có cảm giác chạm vào thứ gì đó ấm áp ở cuối giấc mơ là vẫn còn đọng lại. Có lẽ cô đã gặp lại cô em gái đáng nhớ của mình.

Charlotte đưa tay về phía tủ đầu giường.

Mở ngăn kéo đầu tiên... là một cuốn sách tranh. Cô tìm thấy nó khi đi mua sắm một mình ở thị trấn hôm trước. Nội dung là câu chuyện về những đứa trẻ đến vườn thú ma thuật và chơi đùa vui vẻ. Đó là cuốn sách y hệt cuốn mà Charlotte từng đọc khi còn nhỏ.

Cô đã mua nó với ý định sẽ đọc cho Natalia nghe nếu có ngày hai người gặp lại nhau.

Charlotte vuốt nhẹ bìa sách

"Trong mơ mình có đọc cho em ấy nghe không nhỉ..."

Không nhớ được điều đó khiến cô thấy hơi tiếc nuối. Nhưng... cô không muốn ngủ lại nữa.

Vì cô có thể sẽ lại gặp giấc mơ đó.

Vì lần này, có thể đó sẽ chỉ là một giấc mơ đáng sợ.

Charlotte rùng mình.

Rồi cô nhẹ nhàng bước xuống giường, cố gắng không gây ra tiếng động. Cô định đi uống chút nước, và ngồi chờ bình minh lên.

Quyết định vậy, cô hướng về phía phòng khách... nhưng bất ngờ khi thấy ánh sáng lọt qua khe cửa. Từ từ mở ra, cô thấy Allen đang ngồi trên chiếc sofa quen thuộc.

Nhận ra Charlotte, anh khẽ giơ một tay lên

"Ồ, gì thế. Tỉnh giấc à?"

"D-dạ."

Charlotte rụt rè tiến lại gần anh. Trên bàn trà chất đống lộn xộn những cuốn sách dày và tập giấy. Có vẻ anh đã làm việc đến khuya.

"Anh Allen... đang làm việc ạ?"

"À, có chút việc người ta nhờ thôi."

Allen nhún vai.

"Này, cô có nhớ gã Magus chúng ta gặp hôm trước không."

"V-Vâng. Là những mạo hiểm giả ở thị trấn đúng không ạ?"

Việc cô, Allen cùng Eluca đến thị trấn và vướng vào vụ lộn xộn là chuyện xảy ra khoảng nửa tháng trước. Người họ gặp lúc đó là một người tộc Thạch Nhân, học trò cũ của Allen.

"Hắn nói muốn rèn luyện lại từ đầu. Ta đang soạn giáo án chuyên biệt cho hắn."

"Ra là vậy ạ..."

Đối với Charlotte, tộc Thạch Nhân là những người to lớn và đáng sợ. Vậy mà, Allen không chỉ dễ dàng khiến gã thay đổi tâm tính, mà còn tận tình lo lắng cho cuộc sống sau này của hắn.

Charlotte bất giác nở nụ cười tươi tắn

"Anh Allen thật sự rất nhân hậu đấy ạ."

"Không, ta chỉ có sở thích áp dụng khóa rèn luyện đến suýt chết cho người khác thôi."

"Hả..."

"Thạch Nhân rất dai sức. Đúng là ngứa nghề mà."

Allen hăm hở lật giở xấp giấy dày. Cô loáng thoáng thấy những từ ngữ nguy hiểm như “magma” , “độ cao ba nghìn mét” hay “sức chịu đựng một trăm giờ”.

Ban đầu, cô không chắc những lời của anh là đùa hay thật, nhưng gần đây Charlotte đã có thể hiểu được phần nào. Lần này chắc chắn anh nghiêm túc khoảng chín phần. Một phần còn lại là sự nhân hậu mà chính anh cũng không nhận ra.

(Tuy là người kì lạ... nhưng anh Allen còn hơn thế, anh ấy rất nhân hậu.)

Nếu cô nói ra điều đó, chắc Allen sẽ ngượng ngùng và phủ nhận. Vì vậy, Charlotte khẽ cười và hỏi anh

"Tôi không ngủ được. Tôi... có thể ở lại với anh không ạ?"

"...Tất nhiên rồi."

Allen khẽ gật đầu, định nhường chỗ cho Charlotte. Nhưng rồi anh chợt ngẩng mặt lên như vừa nhớ ra điều gì đó.

"À, đúng rồi. Đã tiện thì tối nay chúng ta làm cái đó đi."

"Cái đó ạ?"

Allen giơ ngón trỏ lên, cười tinh quái

"Tất nhiên là... chuyện hư hỏng chỉ có thể làm vào ban đêm rồi."

Và sau mười phút chờ đợi.

"Này, ra được rồi đấy."

"D-dạ."

Nghe gọi, Charlotte mở cửa sau của dinh thự. Trước mắt cô là khu vườn rộng, có cả mảnh đất Allen trồng dược liệu và một cái giếng.

Và giờ, một góc khu vườn đang ngập tràn ánh sáng.

"Oa...!"

Chiếc ghế sofa từ phòng khách được mang ra, xung quanh xếp đầy những chiếc đèn lồng. Cảnh tượng ấy giống hệt như một buổi cắm trại vậy.

Ngay bên cạnh là đống lửa trại đang cháy, và một cái nồi đang nấu thứ gì đó.

Allen múc chất lỏng trong nồi ra một chiếc cốc sứ và đưa cho cô.

"Đây. Nóng đấy, cẩn thận."

"Cái này là... cacao ạ?"

Dưới ánh sáng dịu nhẹ của đèn lồng, ca cao màu nâu nhạt đang bốc khói. Thậm chí còn có ba viên kẹo marshmallow lớn nổi bên trên.

Allen cười

"Đúng thế. Vừa uống vừa ngắm sao cho thư giãn nào."

"Tuyệt quá ạ!"

Khuôn mặt Charlotte rạng rỡ.

Cảnh tượng ấy y hệt như trong giấc mơ. Khi ngồi xuống sofa theo lời Allen, bầu trời đầy sao mở ra trước mắt cô. Khu vực này cách xa thị trấn, vì vậy không có gì cản mất ánh sao.

Khi đang mải mê ngắm nhìn bầu trời đêm lấp lánh, Allen ngồi xuống bên cô. Anh lục đục chuẩn bị một thứ gì đó trông giống như bát hương.

"Là tinh dầu thơm ạ?"

"Chỉ để đuổi muỗi thôi. À, đắp cái này nữa này."

"Hự."

Một chiếc chăn bất ngờ rơi xuống từ hư không. Charlotte làm theo lời anh, cuộn mình trong chiếc chăn.

Dù đã sang xuân, gió đêm vẫn còn vương lại cái lạnh của mùa đông. Đắp chăn vào là ấm áp ngay lập tức.

Khói từ bát hương bay lên mang theo mùi hương ngọt ngào, khiến tâm trạng cô thư thái hơn.

Trên là bầu trời đầy sao.

Dưới là không gian ấm áp.

Nhìn đâu cũng thấy tràn ngập hạnh phúc.

"Thấy sao, cô có thích không?"

"D-dạ! Tôi thấy rất vui ạ!"

"Vậy à, tốt rồi."

Allen nhấp một ngụm cacao... rồi chợt nở nụ cười tự giễu

"Mà nói là ngắm sao chứ... ta chẳng hiểu gì về sao cả."

"Êểểể! Anh Allen, anh biết mọi thứ mà!?"

"Nói về vị trí các ngôi sao ảnh hưởng đến ma lực như thế nào thì ta hiểu rất rõ. Nhưng còn chòm sao và thần thoại thì hoàn toàn không biết gì."

Nếu nói về anh, người vốn có tính cách nghiêm túc và thực dụng, thì điều đó cũng đúng. Vì vậy Charlotte chỉ tay lên những vì sao đang tô điểm cho bầu trời đêm

"Ừm, ngôi sao màu vàng kia là phần mắt của chòm Nhện. Bên phải phía dưới là chòm Chuột Lang Địa Ngục ạ."

"Với ta đó chỉ là vài cái đốm sáng thôi..."

Allen nheo mắt nhìn chăm chú lên màn đêm.

Bình thường khuôn mặt anh chẳng mấy hiền lành, nhưng khi làm vậy, anh lại càng toát ra khí chất của Đại Ma Vương. Charlotte khúc khích cười

"Ở nhà tôi đã phải học đủ thứ. Chòm sao cũng là học từ đó ạ."

"...Vậy à."

Lúc đó, khuôn mặt Allen thoáng tối lại.

Charlotte thắc mắc trước khuôn mặt có vẻ khó chịu ấy... nhưng sau đó Allen lại hỏi cô nhiều điều về các chòm sao, nên sự nghi vấn của cô cũng mờ nhạt đi.

Charlotte giải thích về các ngôi sao và kể những câu chuyện thần thoại của chúng.

Allen vừa gật gù đồng tình, vừa giải thích sơ lược về mối quan hệ giữa ma thuật và thiên thể sao cho Charlotte dễ hiểu.

Những mẩu chuyện bình dị ấy cứ thế bay lên, hòa vào màn đêm tĩnh mịch.

"...Buồn ngủ rồi à?"

Một lúc sau, Charlotte ngáp.

Allen đặt cốc xuống, mỉm cười dịu dàng

"Ngủ thôi nào. Để ta đưa cô về phòng."

"...Không ạ."

Charlotte khẽ lắc đầu

"Hôm nay... tôi không muốn ngủ."

Cô thổ lộ từng chút một về việc mình đã gặp ác mộng, và sợ rằng nếu ngủ nữa sẽ lại thấy giấc mơ đó. Allen kiên nhẫn lắng nghe.

(...Sẽ thế nào nếu anh ấy thấy mình thật trẻ con đây?)

Sợ mơ thấy ác mộng quả là giống một đứa trẻ. Nhận ra điều đó, Charlotte cúi đầu thật sâu.

Nhưng rồi...

"Không sao đâu."

"Ể?"

Allen bất ngờ nhẹ nhàng nắm lấy tay Charlotte. Một chút căng thẳng truyền từ lòng bàn tay anh.

Allen nhìn vào đôi mắt ngạc nhiên của Charlotte, và nói

"Ta đã nói rồi mà. Ta sẽ không buông tay cô. Ta thề sẽ bảo vệ cô khỏi mọi thứ."

Và anh nở nụ cười nham hiểm

"Dù cô có bị mắc kẹt trong ác mộng, ta nhất định sẽ đến cứu. Vì vậy đừng lo gì cả."

"Anh Allen........."

Những lời nồng cháy đến choáng váng ấy khiến trái tim Charlotte như ngừng đập. Nhưng cô lại nghiêng đầu

"...Anh đã nói với tôi như vậy bao giờ chưa ạ?"

"Có chứ. Ta đã nói rõ ràng rồi. Chắc là cô quên thôi."

"Vậy thì... hơi đáng tiếc nhỉ."

Charlotte nở nụ cười dịu dàng.

Anh sẽ không nói dối. Vì vậy chắc chắn cô đã được nghe những lời này ở đâu đó... và anh thực sự có ý định bảo vệ cô.

Cảm giác ấm áp bao trùm lấy Charlotte.

Cơn buồn ngủ ập đến bất chợt. Allen hỏi Charlotte đang dụi mắt

"Nếu sợ giấc mơ của mình, cô có muốn đến giấc mơ của ta không? Có một loại ma thuật giúp đi vào giấc mơ của người khác. Ta sẽ dùng nó."

"Vào giấc mơ của anh Allen sao...? Có ma thuật như thế sao. Kì diệu thật đấy."

"Ừm... nói là có, hay nói là ta vừa tạo ra thì đúng hơn."

Allen lấp lửng rồi chuyển chủ đề

"Dù sao đi nữa... Cô muốn mơ thấy gì? Nói ta nghe xem."

Bất kể là giấc mơ gì, cô chỉ cần ở đó có Allen. Nhưng, Charlotte... vẫn nói ra mong muốn của mình

"Tôi muốn cùng anh ngắm sao cả trong mơ nữa ạ."

"À, dễ thôi."

Cả hai mỉm cười rồi cùng đứng dậy khỏi ghế.

Mới đây thôi, cô vẫn luôn sợ hãi thế giới này.

Nhưng giờ đây... ngay cả màn đêm cũng không còn đáng sợ nữa.

Một loại súp trong ẩm thực Pháp, là nước hầm xương, thịt, rau củ mang hương vị đậm đà, được tinh chế, lọc trong và tập trung vào hương vị đến mức tối đa. Dung nham núi lửa Loại kẹo dẻo có vị ngọt, xốp và mềm như bông.