Hôm ấy, Allen và Charlotte nằm bẹp dí trong nhà.
"Nóng..."
"Nóng quá đi mất..."
Cả hai đều vắt một chiếc khăn trên cổ, lún sâu vào ghế sofa một cách thiếu sức sống. Mồ hôi lau mãi vẫn không ngừng chảy, quần áo mặc trên người cũng ướt sũng.
Vùng này vào thời điểm hiện tại thường có khí hậu tương đối ôn hòa. Tuy nhiên vài ngày gần đây do ảnh hưởng của thời tiết bất thường, cái nắng như đổ lửa chẳng chịu đi chỗ khác.
Allen vốn có thể sống thoải mái ngay cả khi cả nhà là đống rác, nhưng cái nóng này quả thực khó mà chịu đựng nổi.
Ánh nắng chiếu qua cửa sổ gay gắt như muốn tra tấn con người. Anh thở dài thườn thượt rồi lau mồ hôi
"Trời ạ, gì mà nóng thế không biết... Hay là lôi ma cụ làm mát ra nhỉ, dù hơi sớm một chút..."
"Lại có cả thứ đó nữa ạ... Ma thuật tiện lợi thật đấy."
"Tiện thì tiện thật, nhưng ta cất nó sâu trong kho nên tìm chắc hơi mệt đấy..."
"V-vậy để tôi giúp anh nhé..."
Charlotte ngỏ ý giúp, nhưng rõ ràng là cô cũng chẳng còn chút sức lực nào.
Mồ hôi làm chiếc áo dính chặt vào người cô, khiến màu da lờ mờ lộ ra. Má cô đỏ ửng, dáng vẻ mệt mỏi tựa người vào sofa trông thật gợi cảm.
Allen phải vội vàng quay mặt đi. Nếu không nhanh chóng lấy đồ làm mát ra thì sẽ có nhiều thứ "nguy hiểm".
"Ừm. Cảm ơn cô... nhưng trong kho có nhiều món nguy hiểm lắm. Ta sẽ tự tìm một mình. Cô cứ uống nước đầy đủ và nghỉ ngơi đi."
"Tôi xin lỗi... Vậy tôi xin phép nhận lòng tốt của anh..."
Charlotte với tay lấy cốc nước trên bàn.
Cổ họng thanh mảnh của cô khẽ run lên khi nuốt ngụm nước đã nguội ngắt. Ngay khi vô tình nhìn vào giọt mồ hôi đang chảy xuống nơi đó... Allen vội bừng tỉnh và đứng dậy.
(Không được rồi... Nóng quá khiến đầu óc mình không hoạt động nổi...)
Phải nhanh chóng lấy đồ làm mát ra mới được.
Quyết tâm như vậy, anh định bước ra ngoài trời nắng như thiêu đốt thì—
"Gâu!"
"Ồ, Luu à. Mừng em về nhà."
Đúng lúc đó, Luu từ phía cửa chính đi vào. Nó về quê từ hôm qua và có vẻ như vừa mới quay lại. Charlotte cũng mỉm cười chào đón nó.
"Luu à, mừng em về nhà. Sao rồi, em đã có thời gian thong thả bên mẹ và mọi người chứ?"
"Gâu gâu, waph!"
Được Charlotte xoa đầu, Luu vui vẻ trả lời.
Dù đã đi đi về về một quãng đường mất nửa ngày xe ngựa, trông nó không hề mệt mỏi. Hơn nữa nó cũng không có vẻ gì là khổ sở vì cái nóng này.
Nhiều lông thế cơ mà... Allen vừa nhìn chằm chằm vào cái đầu bông xù của nó với vẻ tò mò, bỗng chợt nhận ra
"Này, Luu. Đống hành lí đó là sao vậy?"
"Wafu—"
Trên cổ Luu có buộc một bọc vả bị vùi trong lớp lông dày.
"Ể...? Cái gì thế nhỉ?"
Charlotte lấy xuống và mở ra. Bên trong có một bức thư và một bọc vải nữa. Phong thư được niêm phong bằng sáp, và con dấu đóng trên đó là của Yunoha Resort.
"Đây là... khách sạn chúng ta đã ở lần trước đúng không ạ...?"
"Ừ... để xem nào."
Allen nhận lấy bức thư, đọc lướt qua tờ giấy bên trong. Đó là thư được viết bởi cô nhân viên người cá đã tiếp đón hai người lúc trước.
Rằng kể từ đó, bầy Fenrir đã bắt đầu xuất hiện trên ngọn đồi quen thuộc, và khách du lịch đã tăng lên.
Rằng để bảo vệ bầy Fenrir, người dân trong vùng đã thành lập một đội tự vệ.
Những lời cảm ơn và báo cáo ấy được viết nắn nót, cẩn thận.
Allen đang cảm thán sự chu đáo của họ trong lúc đọc thì bức thư kết lại bằng một câu
[Vì vậy chúng tôi có một món quà dành cho hai người ạ♪]
Allen chỉ biết nghiêng đầu trước lời nhắn "Xin hãy dùng cái này để vượt qua cơn nóng".
"Quà sao...?"
"A!"
Lúc anh đang nghiêng đầu, Charlotte kêu lên.
Có vẻ khi cô cố nhấc bọc vải được gửi kèm bức thư lên, đồ bên trong đã rơi ra. Nhìn những thứ nằm vương vãi trên sàn, Allen tròn mắt
"Đó chẳng lẽ là..."
"Là đồ bơi đúng không ạ...?"
"Gâu?"
Đó chính là bộ đồ bơi mà hai người đã mặc ở suối nước nóng hôm đó.
Đã nhận được đồ bơi trong chuỗi ngày nắng nóng kinh hoàng này thì chỉ có một việc duy nhất để làm.
Ngày hôm sau, cả hai lại đến Yunoha.
Biển xanh trải dài ngút tầm mắt, bãi cát trắng phau, bầu trời cũng trong xanh không một gợn mây, ranh giới giữa trời và biển càng trở nên mơ hồ.
"Oa...!"
Đứng trước khung cảnh tuyệt đẹp đó, Charlotte kinh ngạc. Cô đang mặc bộ đồ bơi hôm nọ, bikini và khăn pareo. Mái tóc dài tung bay trong gió khơi, cô cứ thế đứng ngắm biển một lúc.
Rồi cô chợt bừng tỉnh, quay lại nhìn Allen và Luu ở phía sau
"Anh Allen, nhìn kìa! Là biển! Biển đó!?!?"
"À ừ. Biển mà."
Allen đang mặc quần bơi chỉ hờ hững đáp lại. Luu cũng nghiêng đầu
"Gâu—"
Hôm qua, ngay khi nhận được đồ bơi, hai người lập tức quyết định đi biển. Cái nóng cũng đã khiến đầu óc Allen không còn hoạt động bình thường nữa.
(Nhưng không ngờ cô ấy lại vui đến mức này...)
Dù chỉ vừa mới đến, tâm trạng của Charlotte đã lên đến đỉnh điểm.
Allen đứng bên cạnh mỉm cười với cô
"Lẽ nào đây là lần đầu cô ra biển à?"
"V-vâng... Đây là lần đầu tiên tôi đến gần thế này ạ."
Vừa gật đầu ngượng ngùng, Charlotte vừa nhẹ nhàng bước đến mép nước.
Sóng bất ngờ vỗ vào đôi chân trần đang đi dép của cô, khiến cô kêu lên một tiếng nhỏ "Hya!"
"Sóng cứ vỗ vào rồi lại rút đi. Kì lạ thật."
"Haha, để lần sau ta nói về cơ chế của nó cho cô nghe nhé."
Giảng giải một tràng về mối quan hệ giữa thủy triều và thiên thể cũng không tệ. Nhưng hôm nay tận hưởng biển cả là ưu tiên hàng đầu.
Allen nhìn quanh một vòng.
Có lẽ vì không chịu nổi cái nóng, rất nhiều người đã đến chơi biển. Các quầy hàng cũng xếp san sát, vô cùng náo nhiệt. Chắc chắn không thiếu thứ gì để tận hưởng.
"Được rồi. Vậy thì hôm nay ta sẽ dạy cô các cách tận hưởng du lịch biển."
"V-vâng! Xin nhờ cả vào anh ạ!"
Charlotte nắm chặt tay đầy hăng hái. Làm gì cũng dốc toàn lực là tốt.
Nắm lấy tay cô, Allen từ từ bước xuống biển. Tạm thời hai người đi đến mực nước sâu ngang hông.
Nước biển trong vắt, có thể nhìn rõ tận đáy cát. Vảy của con cá bơi ngang qua hai người lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Khuôn mặt Charlotte rạng rỡ, cô reo lên vui sướng
"T-tuyệt quá! Có cá kìa anh!"
"Ừm thì... đây là biển mà."
"A, đằng kia có rong biển mọc kìa! Nó đang đung đưa!"
"Ừ ừ."
Mọi thứ cô thấy dường như đều mới mẻ. Cô chỉ cho anh tất cả những điều đó. Allen lim dim mắt lắng nghe... nhưng rồi Charlotte giật mình, co rúm người lại vẻ áy náy
"A, x-xin lỗi anh... Tôi lỡ phấn khích quá..."
"Cô nói gì thế. Ta đưa cô đến đây mà, cứ tận hưởng cho thỏa thích đi."
"...Anh có thấy khó chịu không ạ?"
"Ta lại muốn nghe mãi đấy chứ."
"V-vậy ạ..."
Khi Allen nói ra cảm nghĩ thật lòng của mình, Charlotte hơi ngạc nhiên rồi mỉm cười e thẹn
"Vậy thì, tôi sẽ tận hưởng thật nhiều— Kya!?!?"
"Oặc!?!?"
Đúng lúc đó, một cơn sóng lớn đột nhiên ập xuống cả hai. Thủ phạm vừa nhảy xuống nước ngoi lên với vẻ mặt đắc thắng, miệng ngậm một con cá lớn.
"Wafu!"
"Luu... em thật là."
"Phư phư. Luu cũng đang tận hưởng biển nhỉ."
Charlotte khúc khích cười.
Mái tóc dài ướt đẫm của cô dính vào da, làm nổi bật lên đường cong cơ thể. Ánh mắt anh lại suýt bị hút vào đó... Allen cố kìm nén ham muốn ấy.
"Được rồi! Bị tấn công thì phải trả đũa, đó là phong cách của ta! Luu, nhận lấy này—!"
"Gâu...!?"
Bùm! Anh vốc nước tạt mạnh về phía Luu.
Đòn phản công này có vẻ ngoài dự đoán của nó. Giật mình làm rơi con cá, đôi mắt của Luu lóe lên tia sáng đầy nguy hiểm. Nó hướng thẳng địch ý về phía Allen.
"Gâu gâu!"
"Hahaha! Muốn thắng ta thì chịu khó đợi 100 năm nữa nhé!"
"Á á, đ-đừng đánh nhau— kya!?!?"
Trận thủy chiến của cả ba, kéo theo cả Charlotte, chính thức bắt đầu.
Sau khi vui đùa bên bờ biển được khoảng một giờ.
"Được rồi. Thế này tạm ổn."
Allen dựng một cây dù trên bãi cát rồi phủi tay. Dưới bóng râm vừa được tạo ra, Charlotte đang ngồi trên tấm bạt, đầu trùm khăn tắm. Có lẽ vì ngâm nước quá lâu khiến môi cô hơi tái đi.
"Hơi ham vui quá rồi. Cô cứ ở đây nghỉ ngơi đi."
"V-vâng. Nhưng mà... vui quá ạ!"
"Thế thì tốt rồi."
Nghe Charlotte vui vẻ nói, Allen bất giác thấy má mình giãn ra. Quả nhiên đến đây là quyết định đúng đắn. Nắng nóng muôn năm!
Cái nóng mà anh vốn căm ghét đến lúc này lại trở thành một món quà tuyệt vời, thật kì lạ.
Trong tâm trạng phấn khởi, Allen chỉ tay về phía dãy hàng quán. Từ góc náo nhiệt người qua lại đó tỏa ra hương thơm ngào ngạt.
"Đợi chút nhé, ta đi mua chút đồ uống. Luu, giao Charlotte cho mày đấy. Nếu có kẻ đáng ngờ nào lại gần, cứ việc ăn thịt hắn."
"Oăn wafu."
"K-không được ăn thịt mà!"
Luu gật đầu tỏ vẻ sẵn sàng làm nhiệm vụ.
Xung quanh có rất nhiều thanh niên ăn chơi và đương nhiên việc tán tỉnh diễn ra khá sôi nổi... nhưng chắc không có tên ngốc nào dám ve vãn một cô gái đi cùng Fenrir đâu nhỉ.
Cứ thế, Allen ung dung bước về phía dãy quầy hàng.
Đủ loại hàng quán chào đón anh, từ cửa hàng nướng gì đó trên than hoa, đến cửa hàng bán quà vặt ướp lạnh. Vừa ngắm nghía, anh vừa lượn qua xem...
"Hửm."
"A, ngài Crawford!?"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, anh bất giác quay lại.
Anh nhìn thấy một bóng người đang vẫy tay từ một quầy hàng lớn bất thường. Một người phụ nữ tộc Nhân Ngư với chiếc kẹp tóc san hô... chắc chắn là cô nhân viên hướng dẫn ở khách sạn hôm nọ. Hôm nay cô không mặc vest mà mặc tạp dề giống nhân viên quầy hàng.
"Sao cô lại ở đây..."
"Sao ạ, vì khách sạn của chúng tôi cũng mở gian hàng ở đây mà."
Quả thật trên quầy hàng có treo tấm biển "Quầy hàng lưu động Yunoha Resort".
Cô người cá mắt sáng rực mỉm cười với Allen.
"Ngài đã dùng bộ đồ bơi đó ngay lập tức rồi nhỉ. Tiểu thư Charlotte và Fenrir cũng đi cùng ạ?"
"Ừ. Cảm ơn cô đã cất công gửi đến."
"Câu đó phải để tôi nói mới đúng ạ. Nhờ có ngài Crawford mà lợi nhuận của khách sạn chúng tôi cứ tăng vùn vụt đấy ạ♪"
Nụ cười khi khẳng định điều đó trông rạng rỡ lạ thường. Quả thực quầy hàng của cô cũng đang rất đông khách. Hàng hóa bán chạy như bay cùng rất nhiều nhân viên đang bận rộn đi lại
"Chúng tôi đã cải tiến phép thuật mà ngài Crawford chỉ dạy và đang bán loại đồ uống không bị nóng lên dù dưới trời nắng gắt. Nhờ việc chuyển nhượng cho cả các cửa hàng khác mà tỉ lệ thu hút khách của cả khu này đang tăng mạnh đấy ạ!"
Đúng là máu kinh doanh thật... Allen chỉ biết thán phục.
"V-vậy thì tốt quá rồi."
Ở đây có nhiều loại đồ uống và mùi vị có vẻ rất thơm ngon. Nếu là cửa hàng nổi tiếng thì chắc sẽ không tệ đâu.
"Đúng lúc lắm. Ta sẽ vào mua vài thứ."
"Ôi, không cần tiền đâu ạ, đây là dịch vụ đặc biệt dành cho quý khách."
"Hừm, vậy thì cảm ơn cô... nhưng mà cô bán gì thế?"
Allen vừa nghiêng đầu vừa nhìn vào bên trong quầy hàng.
Thứ mà các nhân viên đang tất bật làm là một món ăn hình tròn đang bốc khói. Họ đổ bột lên chảo, ném những nguyên liệu bí ẩn vào rồi dùng que để tạo hình. Thao tác tay điêu luyện khiến anh nể phục, nhưng đây là món ăn anh chưa từng thấy.
Trước thắc mắc của anh, cô gái người cá ưỡn ngực trả lời
"Dĩ nhiên là Takoyaki rồi ạ!"
"................................. Tako?"
"Vâng. Đó là món ăn mà người ta cho bạch tuộc cắt nhỏ vào bột rồi nướng lên thành hình tròn đấy ạ."
Trái ngược với cô gái đang thản nhiên nói, Allen chỉ biết sững người.
"Tako" (bạch tuộc) là cái con đó đúng không. Loài sinh vật bí ẩn sống dưới biển, thân hình uốn éo ngoằn ngoèo. Hình ảnh ấy lướt qua tâm trí khiến anh bất giác nhăn mặt.
"Ăn cái thứ đó... cô có nghiêm túc không vậy?"
"Fufufu—, ngài Crawford lạc hậu quá rồi đấy ạ. Đây là món ăn đường phố đang cực kì nổi tiếng đó!"
Cô gái người cá còn nói thêm rằng nó khá phổ biến ở các nước phương Đông. Quả thực rằng từ nãy đến giờ, món ăn tên "Takoyaki" này cứ làm ra đến đâu là bán hết đến đó.
"Gần đây vùng biển này đang có bạch tuộc khổng lồ xuất hiện. Thiệt hại như tàu thuyền bị đánh chìm cứ liên tiếp xảy ra... nên chúng tôi nghĩ hay là biến nó thành đặc sản luôn!"
"Đúng là biết biến nguy thành cơ... nhưng mà bạch tuộc à."
Nhìn doanh số bán hàng thì có vẻ nó nổi tiếng thật... Thế nhưng hình ảnh đó vẫn cứ hiện lên trong đầu anh.
"Hừm... Thôi để dịp khác vậy. Lần này cho ta đồ uống thôi."
"Tiếc quá, ngon lắm mà. Nhưng tôi hiểu rồi ạ."
Cô người cá nhanh chóng chuẩn bị nước trái cây và sữa cho Luu uống. Có vẻ họ có rất nhiều loại đồ uống, đúng là chu đáo thật.
"Đây ạ, xin lỗi đã để ngài đợi. Sau đây ngài vẫn định chơi tiếp ạ?"
"Ta cũng định thế, nhưng có vẻ Charlotte mệt rồi."
Vốn dĩ Charlotte không phải là người có thể lực tốt. Nếu vui chơi quá đà, cô có thể sẽ bị ốm. Nghe Allen giải thích, cô gái người cá nở một nụ cười đầy ẩn ý
"Nếu vậy thì... tôi có một món đồ tuyệt vời này ạ♪"
"Ồ...?"
Với "món đồ tuyệt vời" đó, nhóm Allen lên đường ra khơi.
Lênh đênh trên những con sóng êm ả, Charlotte cười vui vẻ.
"Oa... Lại có cả chiếc thuyền nhỏ thế này nữa. Lần đầu tôi mới biết đấy."
"Nó có cấu tạo đơn giản nên không đi xa được đâu."
"Gừ—"
Ba người đang ngồi trên một chiếc thuyền phao nhỏ.
Có vẻ quầy hàng của khách sạn không chỉ bán đồ ăn mà còn bán cả đồ chơi biển. Allen đã mua một trong số đó với giá mà cô ấy đưa ra và cứ thế rủ Charlotte chèo ra khơi.
Sóng biển khẽ lay nhẹ con thuyền như chiếc nôi. Nhìn xuống mặt nước, Charlotte thở ra một hơi đầy mê mẩn
"Có nhiều loại cá quá ạ. Đẹp thật."
"Đây là ngoài khơi mà. Đương nhiên là chủng loại cũng nhiều hơn."
Những đàn cá với đủ sắc đỏ, xanh, vàng đang bơi lội thong thả.
Luu cũng bị thu hút, nhìn xuống đáy biển nhưng không có dấu hiệu sẽ tấn công.
Trong lúc hai người đang mải mê ngắm, Allen lắp một mái che đơn giản lên thuyền. Ngay lập tức, một bóng râm vừa phải được tạo ra.
Lấy ra một chiếc chăn mỏng, Allen cười
"Nào, sau khi đã thưởng thức cảnh đẹp, chúng ta hãy làm một giấc ngủ trưa thảnh thơi ở đây."
"A, là 'việc hư hỏng’ chỉ có thể làm ở biển đúng không ạ!"
"Đúng thế. Cô hiểu nhanh đấy."
Mặc dù ngủ trưa ở dinh thự đã là thói quen của hai người, nhưng ngủ trên biển thì đây là lần đầu tiên.
Cả ba nằm ườn ra trên thuyền. Charlotte ở giữa, Allen và Luu ở hai bên. Vì hơi chật chội nên da thịt suýt chạm vào nhau... nhưng nhờ đắp chăn lên nên đã không sao.
Không hề hay biết đến nỗi khổ tâm của Allen, Charlotte khúc khích cười
"Tôi cứ nghĩ đến biển là để bơi lội hoặc câu cá... nhưng cũng có cách tận hưởng như thế này ạ."
"Không chỉ có thế đâu. Còn có thể quan sát sinh vật ở các bãi đá, hoặc nhặt vỏ sò trên bãi cát nữa."
"Tuyệt quá! Anh Allen cũng có sở thích đó ạ?"
"Ừ. Ngày xưa ta hay làm thế lắm."
Nhắm mắt lại, những kí ức hoài niệm lại ùa về trong tâm trí anh.
Sau dinh thự của gia đình anh cũng có một vùng biển như thế này, anh thường hay một mình đi khám phá. Mục đích thì đã rõ ràng rồi
"Thỉnh thoảng ta tìm được động vật hiếm hay vỏ sò quý thì chú ta sẽ mua lại chúng. Trước khi làm việc ở trường ma thuật, đó là nguồn tài chính quý giá của ta đấy."
"...Đúng là anh Allen thật nhỉ!"
Charlotte đã cố gắng hết sức khen ngợi anh.
Cuộc nói chuyện không đầu không cuối cứ thế tiếp tục.
Khi thì nhìn lại những chuyện gần đây, khi thì kiểm tra xem có thiếu đồ dùng hàng ngày không.
Đặc biệt là Charlotte, cô rất muốn nghe chuyện thời thơ ấu của Allen.
Dù không tự thấy mình đã trải qua những ngày gì vui vẻ đặc biệt, nhưng Allen vẫn kể theo lời cô nài nỉ... rồi anh chợt tò mò, hỏi ngược lại Charlotte
"Thời thơ ấu của cô thế nào?"
"Ưm... hồi tôi còn sống với mẹ, gần đó không có bạn nào cùng tuổi nên tôi thường chơi một mình ạ."
"Hừm, ví dụ như đọc sách à?"
"Vâng ạ. Tôi được mẹ đọc đi đọc lại cùng một cuốn sách tranh nhiều lần."
Charlotte thong thả kể về những kỉ niệm với người mẹ đã khuất của mình.
Khi nói về nhà Công tước, giọng cô thường trở nên căng thẳng... nhưng những kí ức sống cùng mẹ có lẽ đã được khắc sâu trong cô như bức tranh êm đềm.
(...Lần sau mình phải đưa cô ấy đi viếng mộ mẹ mới được.)
Bản thân Allen cũng muốn chào hỏi bà. Nên tự giới thiệu mình là gì, cứ để đến lúc đó hãy nghĩ.
Trong khi anh đang hạ quyết tâm đó, Luu có vẻ đã ngủ say. Charlotte nhẹ nhàng xoa đầu nó, đang thở khò khò, rồi tiếp tục bằng giọng mơ màng
"Hồi đó cũng vui ạ... nhưng bây giờ khi ở cùng anh Allen, tôi cũng rất vui."
"...Được cô nói vậy, ta cũng vui."
Đã hơn một tháng kể từ khi gặp cô. Allen, khi đó đã thề trong phút bốc đồng rằng sẽ khiến cô hạnh phúc, giờ đang thấm thía nghiền ngẫm những lời nói đó.
Dù vậy... việc cô ấy có thể cười hồn nhiên đến vậy quả thật đã vượt ngoài dự đoán của anh.
Charlotte xoay người, quay mặt về phía Allen. Khuôn mặt mỉm cười có chút e thẹn đó ở thật gần, khiến tim Allen chững lại một nhịp.
"Vì anh Allen biết rất nhiều điều. Mỗi ngày đều là chuỗi những bất ngờ đấy ạ."
"À, ừm, vì ta sống lâu hơn cô một chút mà..."
"Khi tôi bằng tuổi anh Allen bây giờ, liệu tôi có thể hiểu biết được nhiều như vậy không nhỉ...?"
"Tất nhiên rồi. Biết đâu cô còn thông thái hơn cả ta ấy chứ."
"Phư phư, nếu được như vậy... thì tốt quá ạ."
Giọng Charlotte nhẹ bẫng, như thể cô đã đặt một chân vào thế giới của những giấc mơ rồi.
Allen kéo lại chăn cho cô.
Charlotte nhẹ nhàng đặt tay mình lên bàn tay anh.
"Này... anh Allen."
"Ừm? Sao thế?"
"Nếu, nếu không phiền anh..."
Charlotte vừa mơ màng chạm vào tay Allen, ngước nhìn anh rồi rụt rè hỏi
"Sau này anh có thể tiếp tục dạy tôi thật nhiều những ‘chuyện hư hỏng’ không ạ...?"
"............."
Allen cứng đờ, không thốt nên lời.
Đối với hai người, đây chỉ là cuộc trò chuyện thường ngày.
Thế nhưng chỉ vì Charlotte đang mặc đồ bơi, anh lại không thể không cảm thấy có một ý nghĩa méo mó nào đó.
Trước Allen đang đứng hình, Charlotte rũ vai xuống vẻ buồn bã
"A... Tôi xin lỗi. Tôi đã được anh chăm sóc rồi mà lại còn đòi hỏi... Chắc là không được nhỉ."
"Không không không, không phải thế!"
Allen vội vàng lắp bắp.
Anh nắm chặt lại tay Charlotte, tuyên bố thẳng thừng
"Từ giờ trở đi, ta sẽ dạy cô tất cả những niềm vui trên thế gian này. Cho nên, hãy..."
Ở bên ta mãi mãi nhé.
Anh suýt nữa đã thốt ra lời đó, nhưng kịp thời kìm lại
"… cứ chờ đấy."
"...Vâng."
Charlotte ngây người một lúc rồi nở nụ cười dịu dàng. Sau đó cô khẽ ngáp một cái. Allen cười khổ nhìn Charlotte dụi mắt—.
"Này, đừng cố quá..."
"...Anh Allen?"
Charlotte nghiêng đầu khó hiểu trước sự im lặng bất chợt của Allen.
"Có... chuyện gì sao ạ?"
"Không, không có gì đâu."
Allen xoa đầu cô rồi cười.
Charlotte có lẽ đã không nhận ra rằng tiện thể anh vừa nhích người lên một chút để quan sát nhanh xung quanh.
"Ngủ ngon nhé, Charlotte. Chúc cô có giấc mơ đẹp."
"Vâng... Anh Allen ngủ ngon."
Khoảnh khắc Charlotte nhắm mắt lại.
“Gừừừừừừừừừ!”
Một tiếng gầm rợn người như không thuộc về thế giới này vang lên cùng cơn sóng thần lớn ập xuống. Chiếc thuyền của Allen bị cuốn vào, và... không bị chìm.
Allen chỉ nhún vai.
"Chà, đột nhiên ra tay thế này đúng là nóng vội thật."
Xung quanh thuyền được bao bọc bởi một kết giới hình cầu. Nó không chỉ chống nước mà còn cách âm hoàn hảo, và độ rung lắc cũng được giảm thiểu đến mức tối đa. Nhờ vậy mà Charlotte vẫn ngủ say sưa.
"Gừừ..."
"Ồ, Luu. Mày cũng định chiến sao?"
Allen xoa đầu Luu đang đứng dậy, rồi lại nhìn quanh một lượt.
Không biết từ lúc nào, bầu trời đã chuyển sang màu xám xịt như sắp đổ mưa. Những con bạch tuộc khổng lồ, đen sẫm như màn đêm, đang ngóc đầu lên khỏi mặt biển, những xúc tu đỏ đen uốn éo, chằm chằm nhìn chiếc thuyền. Số lượng của chúng, xuất hiện cùng lúc làm mặt biển rung chuyển, chắc chắn không dưới mười con.
Allen chợt nhớ lại cô người cá đã nói "Gần đây có bạch tuộc khổng lồ xuất hiện ở vùng biển này."
Chiếc thuyền của họ có lẽ đã lạc vào ổ của chúng.
"Hừ... Gan lớn thật đấy cái lũ thân mềm kia."
Trong tình huống có thể gọi là thập tử nhất sinh, Allen cười tàn nhẫn. Anh không hề có ý định nương tay. Có một lí do buộc anh phải tiêu diệt chúng tận gốc.
"Gâu!"
"Dám phá hỏng giấc ngủ trưa của Charlotte là không thể tha thứ! Tan biến thành rong biển đi!"
Hai giờ sau—.
Và thế là cuộc chiến sinh tử khốc liệt giữa phe người, Fenrir và phe bạch tuộc khổng lồ đã kết thúc.
"Ngáp..."
Charlotte cựa quậy tỉnh giấc trong thuyền. Allen tươi cười chào cô
"Chào. Có vẻ cô ngủ rất ngon đấy nhỉ."
"Vâng, rất thoải mái... Kyaaaa!?!?"
Charlotte hét lên.
Có vẻ cô đã nhận ra tình hình xung quanh. Chiếc thuyền đã về bờ, và xếp chồng lên nhau ở vùng nước nông ngay trước mặt là... những con bạch tuộc khổng lồ.
"M-mấy con bạch tuộc này... có chuyện gì vậy ạ..."
"À không có gì, sau khi cô ngủ thì xảy ra vài chuyện. Ta đã cùng Luu giải quyết chúng gọn gàng rồi."
"T-thật vậy ạ... Tôi hoàn toàn không hay biết gì."
"Wau!"
"Phư phư, Luu cũng vất vả rồi."
Vừa xoa đầu Luu đang nài nỉ được khen, Charlotte vừa nhìn quanh. Sau đó cô nghiêng đầu tỏ vẻ thắc mắc
"Mà... mọi người đang ăn gì vậy nhỉ?"
"À—... cái đó là..."
Trên bãi cát có rất đông người đang tụ tập, vui vẻ thưởng thức các món ăn.
Món ăn tròn, bốc khói. Chính là món "Takoyaki" đó.
"Ngài Crawford ơi!"
"Ồ, cô người cá."
Đúng lúc đó, cô người cá cười tươi đi tới. Cô nắm lấy tay Allen, lắc thật mạnh với lực như thể muốn văng cả người anh đi.
"Thật sự cảm ơn ngài rất nhiều! Tôi biết nói lời cảm ơn thế nào cho đủ khi ngài đã tiêu diệt hết lũ bạch tuộc này..."
"Không không, chỉ là tình cờ thôi, cô đừng bận tâm."
"Không thể nói thế được ạ. Vậy thì đây... là quà cảm ơn của chúng tôi!"
"...Quả nhiên là vậy mà."
Cô đưa takoyaki món ra.
Vì Allen đã tiêu diệt lũ bạch tuộc nên takoyaki đang được khẩn trương chế biến và phát miễn phí cho những người đi tắm biển.
Lúc đó Charlotte tò mò ngó vào.
"Cái đó là gì vậy ạ? Nghe mùi thơm quá..."
"Tất nhiên là takoyaki rồi ạ ~"
"B-bạch tuộc ư!?!?!?!?"
Charlotte mở to mắt.
Giống như Allen, cô có lẽ cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc ăn bạch tuộc. Vì thế anh định từ chối một cách lịch sự...
"Chúng tôi thật sự xin phép từ chối—"
"Tôi xin nhận ạ!"
Charlotte không chút do dự đưa món Takoyaki vào miệng.
"Hả??"
Cô nhai cẩn thận một lúc... rồi nở một nụ cười rạng rỡ.
"Hơi nóng, nhưng... ngon quá ạ!"
"Cảm ơn quý khách! Mừng vì hợp với khẩu vị của cô."
Cô người cá gật đầu hài lòng.
Đứng bên cạnh, Allen chỉ biết tròn mắt
"Dũng cảm thật... Đó là bạch tuộc đấy."
"Quả thật là tôi hơi bất ngờ một chút, nhưng..."
Charlotte vừa nhai Takoyaki vừa cười e thẹn
"Tôi nghĩ muốn giống anh Allen thì phải thử mọi thứ, không được sợ hãi. Nên tôi đã lấy hết can đảm thử ạ!"
"...Vậy à."
"A, Luu cũng ăn một miếng nhé? Đây, của em này."
"Wafu, gâu gâu."
Được Charlotte đút, Luu cũng nhồm nhoàm món Takoyaki. Nhìn cảnh tượng đó, Allen không khỏi cảm thấy bùi ngùi.
Tâm trạng anh như chim bố mẹ chứng kiến con mình trưởng thành.
(Cô ấy đã mạnh mẽ lên nhiều... Nhưng nếu cứ thế này, chẳng phải mình sẽ sớm không còn gì để dạy cô ấy nữa sao...?)
Vừa nghĩ đến đó, anh lại thấy khó chịu trong lòng. Tuy nhiên, cảm giác đó nhanh chóng tan biến. Vì Charlotte cầm một miếng Takoyaki từ trong hộp, đưa đến trước mặt Allen và nói "Aaa".
"Anh Allen cũng dùng một miếng chứ ạ? Anh cũng hãy cùng tôi tận hưởng ‘chuyện hư hỏng’ này đi!"
"...Đúng thế nhỉ."
Allen khẽ cười. Để có thêm nhiều thứ dạy Charlotte... anh cũng phải tiếp tục thử thách bản thân. Chuyện đơn giản mà thôi.
"A, xin ngài cẩn thận. Nó vừa mới nướng xong, nên khá nóng—"
"Ặc ặc ặc ặc!??!"
Mặc cho cô người cá đang hốt hoảng, Allen vẫn đút ngay miếng Takoyaki vào miệng—.
"Anh Allen!?!? Anh có sao không!?!?"
"Wau—?"
Anh ho sặc sụa, và thế là kỉ niệm mùa hè của họ kết thúc có phần không trọn vẹn.
