Tôi Ngừng Làm Ma Pháp Thiếu Nữ Được Không?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 28

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 133

Web Novel - Chương 4: Bữa ăn tối bị gián đoạn

"Vậy đây là chiếc vòng mà chỉ em mới thấy được và chạm vào sao? Chuyện này nghe cứ như phần đầu trong mấy bộ truyện fantasy vậy. Em là nhân vật chính và sở hữu một vật phẩm bí ẩn."

Sau nhiều lần cố thử chạm vào chiếc vòng tay đều vô ích, Lưu Như Yên đành phải từ bỏ việc giúp em ấy tháo nó ra.

Khi xét nó với những rắc rối kỳ lạ mà Lưu Tinh Lạc đã kể với cô thì diễn biến tiếp theo này diễn ra khá hợp lý khi đem so sánh trong truyện.

"Thôi, chị đừng trêu em nữa. Nếu em mà là nhân vật chính trong mấy bộ truyện kiểu vậy thì tác giả đúng là sai lầm nghiêm trọng trong việc chọn ra nhân vật."

Theo suy nghĩ của Lưu Tinh Lạc về bản thân, anh không phải là người có tài năng gì, từ nhỏ đến lớn anh chưa từng bộc lộ ra bất kỳ khả năng gì đặc biệt hơn so với những người khác. Vậy thì lý do gì mà tác giả phải chọn một người như anh để viết thành nhân vật chính chứ?

"Chị đùa thôi, em chẳng có tí muối nào cả, thế thì biết bao giờ mới kiếm được bạn gái đây."

"Bạn gái? Sao chị không nhìn lại mình đi, đã gần ba mươi tuổi rồi mà vẫn phải tìm bạn trai."

Lúc anh nhận ra mình đã lỡ nói thứ không nên nói, Lưu Tinh Lạc lập tức ngậm miệng, ánh mắt anh thoáng liếc xem biểu cảm của chị.

Đúng như anh nghĩ, giờ mặt của chị trở nên vô cùng đáng sợ, thậm chí anh còn nhìn ra có một luồng khí đen dày đặc đang xoay quanh chị ấy.

"Không, chị, chị ơi! Ý em không phải vậy! Thực ra vừa nãy em không hề nói gì cả, là miệng lưỡi em tự cử động... Phải! Chính là kẻ đó, em vừa bị kẻ đó điều khiển cơ thể!"

Lưu Tinh Lạc thấy chị gái đang sắp nổi cơn thịnh nộ giáng xuống đầu, anh chỉ biết luống cuống tìm đại những cái cớ nhất thời có thể nghĩ ra. Nhưng một cái cớ vội vã nói ra như vậy thì nghe có khác gì đang nói hươu nói vượn.

Số phận bị ăn đòn của anh e là không thể tránh khỏi.

"Mấy lời em nói nghe thành thật lắm mà... Thằng em khốn nạn, dám nói xấu chị. Coi như em đã có gan to bằng trời rồi. Trước khi bị trảm, em có lời bào chữa nào chưa kịp nói không?"

"Chị có thể nào phạt gì đó nhẹ nhàng với em được chứ? Bởi vì... Chị đánh đau lắm."

"Biết đau mà vẫn nói câu đó, em hay quá ha, chẳng biết rút kinh nghiệm gì từ lần trước cả. Nếu không còn lời trăn trối nào thì chị bắt đầu đây."

"Làm đi."

Biết nói gì cũng vô ích, Lưu Tinh Lạc nhắm mắt lại cắn răng am chịu số phận.

BỤP!

"Aa, đau quá..."

Bị Lưu Như Yên cầm chiếc dép đập thẳng vào đầu, Lưu Tinh Lạc không khỏi phát ra một tiếng rên đau đớn.

"Đau? Biết đau à? Tốt lắm, thế thì từ giờ nhớ là đừng có nói ra câu vớ vẩn đó nữa, nghe rõ chưa? Thôi được rồi, mau ăn cơm đi, tốn nhiều thời gian quá, đồ ăn chị mất công nấu sẽ nguội mất."

Nếu là lúc bình thường thì giờ này họ đã ăn xong rồi, nhưng hai người lại rơi vào cuộc trò chuyện kéo dài, đến khi nhận ra thì thời gian đã trôi qua lâu. Bữa ăn này được Lưu Như Yên chuẩn bị với nhiều công sức nên sẽ rất tiếc nếu để nó nguội hết đi.

"Chúc cả nhà ăn ngon miệng."

Anh chấp hai tay vào nhau cầu nguyện, Lưu Tinh Lạc thường làm vậy trước mỗi bữa ăn.

Nhưng vào lúc này bất ngờ có chuông báo động chói tay đột nhiên vang lên từ phía bên ngoài cửa sổ, âm thanh lớn đến mức có thể đánh thức những ai đang say giấc bật dậy ngay lập tức.

"A, khe nứt xuất hiện vào lúc này ư?"

"Đùa hả trời?"

"Nếu giờ mà đi rồi quay về từ hầm trú ẩn thì đồ ăn sẽ lạnh hết mất."

Nghe thấy tiếng chuông báo động đúng vào giờ ăn cơm, ngay cả Lưu Tinh Lạc cũng cảm thấy rất bực bội. Tối nay anh đã lãng phí quá nhiều thời gian và giờ còn gặp cái này nữa thì thật quá là xui xẻo.

"Chẳng có gì tốt đẹp cả..."

"Mau đến nơi trú ẩn thôi em ơi, khi về chị sẽ hâm nóng lại đồ ăn cho."

Trong lúc Lưu Như Yên vội vàng lao ra cửa đeo giày thì anh vẫn đang còn càu nhàu trong bếp.

Với cô thì rõ ràng biết cái nào quan trọng hơn giữa đi lấn nạn và bữa ăn tối. Tất nhiên là Lưu Tinh Lạc cũng hiểu rõ điều này, nên sau vài lời càu nhàu, anh cũng vội vàng đi theo chị ra khỏi cửa.

Chen vào đám đông cùng với những người khác cũng nghe tiếng báo động. Giờ mọi người đang khẩn trương đi đến hầm trú ẩn dưới lòng đất.

Lý do tại sao mọi người buộc phải tìm nơi ẩn náu dưới lòng đất và tiếng chuông báo động đó là gì, câu trả lời rất rõ ràng, là vì thảm hoạ sắp xảy đến.

Khi mọi người đã vào nơi trú ẩn đầy đủ, mười phút sau, cánh cửa khổng lồ trong không gian trú ẩn đóng lại và nó bắt đầu di chuyển xuống dưới lòng đất.

Lúc chắc chắn là mọi người đã an toàn lấn nạn thì một chiếc xe vận chuyển chạy đến ngay trên con phố này. Cửa xe mở, lần lượt người lính trang bị vũ trang bước ra xếp thành đội hình, kiên nhẫn chờ đợi hiệu lệnh.

"Tất cả các đơn vị, sẵn sàng vào tư thế tấn công."

Chỉ huy nhìn vào tần số dao động trên thiết bị cầm trong tay, đồng thời chỉ đạo cả đội giơ vũ khí lên và nhắm về một hướng được chỉ định.

Rầm... Rắc...

Như thể không gian đang nứt ra. Không, phải nói là nó thực sự đang nứt ra trước sự chứng kiến của mọi người.

Đây chính là khe nứt mà Lưu Tinh Lạc nói trước đó.

Vì trước sự xuất hiện của các khe nứt đều tạo ra một tần số dao động rõ ràng ở các khu vực trong thành phố, cho nên rất dễ phát hiện ra chính xác nơi nào nó chuẩn bị xuất hiện.

Nhờ vào đó, họ có thời gian để cảnh báo người dân đi sơ tán trong các khu vực bị ảnh hưởng, và rồi sau đó các lính chiến đấu chuyên nghiệp sẽ đến để diệt trừ mối nguy.

Nhưng đây chỉ là một khe nứt nhỏ, không có sức đe doạ cao mà lại cử ra đội quân hùng hậu như vậy để xử lý thì liệu có cần thiết hay không? Nếu như thực sự chỉ là một khe nứt thôi thì đúng là không cần cử nhiều lính đến thế.

Tuy nhiên khi nhìn vào quy mô chuẩn bị lớn như vậy thì nó đồng thời cũng ngầm nói thứ mà họ sắp phải đối mặt không hề dễ xử lý chỉ với một đội quân bình thường.

Một tiếng kêu chói tai vang lên và rồi một cái bóng khổng lồ nhảy ra từ khe nứt, đáp xuống đất trước mặt những người lính.

Đó là sinh vật cao khoảng ba mươi mét, toàn bộ cơ thể được bao phủ bởi những chiếc lông trắng cứng, trông có vẻ đó là một con gà trắng khổng lồ.

"Dị Thú đã được xác nhận."

"Cá thể cao khoảng ba mươi mét, giống chim, được tạm gọi là [Gà khổng lồ]"

"Đòn tấn công của nó là phóng ra những chiếc lông cứng cáp và phun tia năng lượng từ miệng, đúng không?"

"Loại này có hơi khó xử lý đây."

"Tất cả đơn vị, tập trung bắn vào phần đầu gà! Đừng để cho nó có cơ hội phóng ra tia năng lượng."

Sau khi xác nhận dữ liệu con quái vật và những điểm yếu được ghi lại, chỉ huy nhanh chóng nghĩ ra chiến thuật để hạ gục nó.

Nếu nó tung ra chiếc lông gà cứng cáp ấy thì đồ bảo hộ này sẽ ngăn chặn chúng lại, hoặc ít nhất chúng ta có thể hạn chế bị thương tích nghiêm trọng.

Còn nếu nó có cơ hội bắn ra tia năng lượng thì thực sự không có cách nào để chống đỡ. Khi ta ví nó như một con boss trong game, thường thì con boss ấy sẽ được thiết kế để có một hoạt cảnh đặc biệt trước khi tung ra bất kỳ đòn tấn công mạnh nào, và con quái vật này cũng vậy.

Lợi dụng điều ấy, bằng cách nắm chuẩn thời điểm thích hợp thì họ hoàn toàn có thể gián đoạn đòn tấn công một cách hiệu quả.

Nói chung mặc dù sinh vật này có sức mạnh hủy diệt cao, nhưng đồng thời cũng không quá nguy hiểm nếu biết tấn công nó một cách cẩn thận và chính xác.