Ngày 4(tối)
Đêm đến, tất cả đã chuyển sang phòng ngủ mới.
Trước khi đi ngủ, tôi lại giúp Tsukishiro ổn định lần nữa.
Vừa xong thì—
“—Aaa!! Em chịu hết nổi rồi!!”
Haruka hét lên.
“Hết trong xe, ngoài bờ sông, rồi trong phòng ngủ! Cả ngày nay lúc nào anh cũng ở cạnh chị ấy!! Em… em ghen đấy!!”
Cô lao tới, trừng mắt nhìn tôi rồi nói ra một yêu cầu đầy bốc đồng:
“Yuuma!! Em cũng muốn anh đối xử với em như vậy!!”
“Anh không thể.”
Tôi trả lời ngay, giọng nghiêm túc.
“Được chứ! Không sao đâu, miễn là em không tiếp xúc trực tiếp với thứ có thể lây nhiễm là được!”
“Nhỡ anh truyền cho em virus thì sao?”
“Nếu phải chấp nhận rủi ro để ở cạnh anh, em cũng sẵn sàng.”
“Đừng nói mấy chuyện ngớ ngẩn như vậy…”
Dù khá sững sờ, tôi cũng nhận ra rằng không thể tiếp tục phớt lờ cảm xúc của Haruka nữa.
Cuối cùng, hai đứa rời khỏi phòng ngủ, lên sân thượng, nơi yên tĩnh và không có ai khác.
“…Haruka. Em thật sự coi chuyện này quan trọng đến thế sao?”
“—Ừ.”
Cô nhìn tôi, ánh mắt kiên định.
“…Được rồi.”
Tôi gật đầu.
“Nhưng em phải hiểu rõ. Nếu có chuyện gì xảy ra và em không còn là chính mình nữa, em sẽ không thể ở lại đây.”
“Em biết.”
“Và dù thế nào đi nữa… anh vẫn sẽ tiếp tục bảo vệ Tsukishiro.”
Dù chỉ là nói ra sự thật, Haruka vẫn cau mày.
“Còn nữa, Tsukishiro đã nói rằng cô ấy tin tưởng anh.”
“Cái gì?!”
“Anh chưa trả lời gì cả. Nhưng nếu một ngày nào đó em không còn ở đây…”
“Không được!!”
Haruka phản đối ngay.
“Anh phải nhớ đến em chứ!”
“Anh không thể hứa điều đó.”
Tôi lắc đầu.
“Nhưng anh có thể hứa một điều khác.”
“…Là gì?”
“Anh sẽ không để em phải hy sinh vô nghĩa.”
Giọng tôi trầm xuống.
“Trong một thế giới đầy rẫy nguy hiểm như thế này, anh sẽ bảo vệ em.”
“…Bảo vệ… mãi mãi?”
“Ừ. Chừng nào thế giới này còn chưa an toàn.”
Haruka sững người, rồi bất giác bật cười khe khẽ.
“…Vậy à… Nghe cũng không tệ.”
Sắc mặt cô dịu đi thấy rõ.
“Được rồi. Vậy em tin anh.”
Rồi cô nghiêm túc nói tiếp:
“Nhưng em có một điều kiện.”
“Gì vậy?”
“Rm không muốn Tsukishiro phải dựa vào anh theo cách đó mãi.”
Haruka nhìn thẳng vào tôi.
“Anh hãy tìm cách để chị ấy có thể sống bình thường, không cần phụ thuộc vào anh nữa.”
“Ý em là… tìm cách loại bỏ hoàn toàn nguyên nhân khiến người ta biến đổi?”
“Đúng.”
Cô nói chắc nịch.
“Chúng ta phải hiểu rõ thứ gì đang gây ra chuyện này… và tìm cách khắc chế nó.”
“…Đó là một mục tiêu rất khó.”
“Vậy thì coi như em ra lệnh.”
Haruka nói, ánh mắt không hề dao động.
“Hãy tìm ra cách.”
Tôi là người mạnh nhất trong thế giới đầy xác sống này.
Nhưng đứng trước Haruka, tôi biết rõ một điều—
Tôi hoàn toàn không thể thắng nổi cô ấy.
Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!
