Ngày 0
Tôi đã mơ về một thế giới yên bình.
Đó là một ngày nắng đẹp vào tháng Chín, khi mùa hè sắp sửa khép lại.
Tôi đang ngồi trong lớp học cấp ba, và không có chuyện bầy zombie bất ngờ ập tới.
Mọi thứ diễn ra như bao ngày bình thường khác, và tôi kết thúc một ngày học không có gì đặc biệt.
Bước ra khỏi cổng trường, tôi không thấy zombie lang thang trên đường.
Vì thế, tôi lên chuyến tàu vẫn hoạt động đều đặn như thường lệ và trở về nhà.
Khi về đến nơi, mẹ tôi và ông bà vẫn là con người.
Không ai tấn công tôi cả.
Bốn người chúng tôi ngồi lại với nhau, vừa uống trà vừa trò chuyện một cách ấm áp và bình thản.
Tôi rời khỏi nhà và không tình cờ gặp Haruka Hinata, em gái của một người bạn bên bờ sông.
Không có chuyện gì đặc biệt xảy ra.
Tôi chỉ đứng đó, lặng lẽ ngắm dòng nước trôi.
Dĩ nhiên, tôi cũng không đến nhà cô ấy ăn cơm, và càng không gặp phải cha của Haruka trong tình trạng đã biến thành zombie.
Tôi không lang thang đi tìm một căn cứ an toàn được bao bọc bởi hàng rào thép, không gặp những người sống sót khác mang tên Mai Tsukishiro, Lisa Hoshimiya hay Ayumi Ichinose, và cũng không bắt đầu cuộc sống chung với họ.
Nước bẩn không bất ngờ phun ra từ vòi khi Lisa đi tắm.
Khu vực này không rơi vào cảnh mất điện toàn bộ, và ký túc xá cũng không bị zombie bao vây tấn công.
Tsukishiro không bị zombie cắn khi bảo vệ tôi, và tôi không cần phải làm bất cứ điều gì đặc biệt để giữ cô ấy an toàn.
Gia đình vẫn chờ tôi ở nhà.
Bữa tối luôn sẵn sàng.
Đèn sáng lên khi tôi bật công tắc, và nước sạch chảy ra từ vòi…
Mọi thứ đều yên bình, ổn định và tiện lợi, chỉ là sự tiếp nối của những ngày bình lặng, tẻ nhạt nhưng hạnh phúc, trong một giấc mơ đẹp.
Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!
