Ngày 3(tối)
Sau khi mọi người tắm xong, chúng tôi dập lửa, đổ nước trong thùng đi rồi quay về.
Chiếc thùng được để nguyên tại chỗ vì từ ngày mai sẽ tiếp tục dùng.
Có lẽ vì đã lâu rồi mới ra ngoài, lại còn được tắm giữa thiên nhiên, nên bầu không khí trên xe khi quay về rất thoải mái.
Haruka nói đúng, trong hoàn cảnh thế này, càng phải trân trọng từng niềm vui nhỏ bé.
Nhưng khi về tới ký túc xá, đèn không bật lên.
Tôi chạy vào phòng ăn kiểm tra cầu dao chính, nhưng không có dấu hiệu gì bất thường.
“…Kousaka, nhìn kìa.”
Ichinose chỉ ra ngoài cửa sổ.
“Trời sắp tối mà đèn đường không sáng.”
“Đúng thật… tôi không để ý.”
Có vẻ cả khu vực đều bị mất điện.
Có thể đường dây bị hỏng, hoặc nhà máy điện cuối cùng cũng đã ngừng hoạt động.
Chúng tôi dùng điện thoại làm đèn, ăn tối trong ánh sáng mờ.
Từ giờ trở đi, bếp điện, lò vi sóng, tủ lạnh đều không dùng được, số thực phẩm đông lạnh vừa mang về sẽ hỏng.
“Tối nay ăn đồ hộp thôi,” Tsukishiro nhanh chóng đưa ra quyết định.
“Kousaka, ngày mai anh tìm giúp một bếp gas du lịch nhé.”
“Được. Tôi sẽ kiếm thêm đèn pin.”
“Tiện thể mua nến thơm nhé,” Haruka nói, vẫn rất thản nhiên.
“Anh định đi ngay bây giờ à?”
“Không. Trời tối rồi, ra ngoài nguy hiểm. Mai đi sẽ tốt hơn. Có lẽ chúng ta nên cùng nghĩ xem còn thiếu gì khi không có điện.”
Nói xong, chúng tôi bắt đầu ăn.
Trong bóng tối, mọi thứ đều bất tiện hơn tưởng tượng, từ việc đưa thức ăn lên miệng cho đến cảm giác ngon miệng.
Chỉ nghĩ đến cuộc sống từ ngày mai thôi cũng đủ đau đầu.
“Thực ra cũng vui mà,” Haruka nói rạng rỡ.
“Giống như đi cắm trại vậy. Ngày mai mang lều với túi ngủ ra sân nhé. À, cả kính thiên văn nữa, thành phố tối om thế này chắc nhìn sao rõ lắm.”
Điểm cứu rỗi duy nhất lúc này chính là sự lạc quan không lay chuyển của Haruka… dù đôi khi hơi quá đà.
Ăn xong, ai nấy về phòng.
Vì quá tối nên chẳng làm được gì, chúng tôi đi ngủ sớm.
Sáng mai, vừa có nắng là tôi sẽ ra ngoài tìm vật tư…
Một lúc sau khi ngủ, tôi mơ thấy tiếng khóc kéo dài của một người phụ nữ.
Tiếp theo là tiếng hét thất thanh của Tsukishiro, vọng lại từ rất xa, hoảng loạn đến mức tôi không thể tin đó là cô gái điềm tĩnh thường ngày.
Rồi có tiếng bước chân gấp gáp, hai người chạy về phía phòng tôi—
Cánh cửa bật mở.
Những âm thanh đáng sợ kia đều là thật.
Cảm nhận được bầu không khí bất thường, tôi bật dậy.
Tsukishiro đứng ở cửa, điện thoại bật đèn pin chiếu về phía tôi.
Bên cạnh cô là một phụ nữ mặc vest, trông khoảng hơn 20 tuổi.
“—Yuuma! Cổng ký túc!!”
Đầu óc tôi còn mơ màng, nhưng giọng Tsukishiro quá hoảng loạn.
Tôi vớ lấy sợi dây gai đặt cạnh gối, lảo đảo đứng dậy.
“Người phụ nữ này đến ký túc!! Khi tôi mở cổng thì có rất nhiều zombie!! Tôi không đóng lại được!!”
“—Tôi hiểu rồi.”
Nắm được tình hình, tôi lách qua hai người, chân trần chạy ra hành lang tối om.
Từ đâu đó vang lên những tiếng rên trầm đục.
Zombie ở rất gần. Không chỉ một.
Tôi quay lại phòng, gọi Haruka dậy, xỏ đại một đôi giày dự phòng.
Tại sao lại đúng lúc mất điện chứ…?
“Xin lỗi… tất cả là lỗi của tôi…”
Tsukishiro bật khóc, gục xuống tại chỗ.
Có lẽ cô đã nghĩ rằng đây chính là dấu chấm hết của tất cả chúng tôi.
Tôi nhẹ nhàng đặt tay lên đầu cô.
“Không sao đâu. Để tôi lo.”
Cô ngẩng lên nhìn tôi, sững sờ.
Tôi mỉm cười.
“Cô chỉ muốn giúp người khác thôi. Không ai có quyền trách cô cả.”
Nói xong, tôi cầm lấy cây gậy bóng chày kim loại.
—Rồi, bắt đầu thôi.
Bề ngoài thì tôi tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong đầu là cả một mớ hỗn độn.
Tôi phải bảo vệ Haruka và hai người còn lại trong phòng, phải lên trên tìm Lisa và Ichinose, đồng thời còn phải ra đóng cổng.
Làm sao mới xử lý được tất cả cùng lúc đây?
RẦM!!
Cửa sổ hướng ra sân bất ngờ vỡ toang.
Tôi rọi đèn điện thoại tới và thấy một zombie nam trung niên đang cố chui vào.
Tôi lập tức lao tới, đẩy hắn ra ngoài, trói chặt tay chân rồi quật ngã xuống đất.
Căn phòng này không còn an toàn nữa.
Nhưng hành lang thì tối om, không biết có bao nhiêu zombie đang rình rập, đi ra đó cũng chẳng khác nào tự sát.
Tôi phủi mảnh kính vỡ, mở cửa sổ, quyết định rằng ra ngoài dưới ánh trăng vẫn an toàn hơn.
Tôi mang giày cho Haruka, vẫn còn ngái ngủ rồi dẫn cô cùng hai người kia ra sân.
Nhưng đúng lúc đó, mây kéo đến che kín mặt trăng.
Tầm nhìn gần như bằng không.
Vừa bảo vệ ba người, vừa di chuyển tới cổng trong tình huống này… gần như là bất khả thi.
Nếu chỉ có một mình, tôi còn có thể liều.
Nhưng tôi không dám chắc bọn họ sẽ an toàn nếu tôi bỏ đi, dù Haruka và Tsukishiro đều đã cầm gậy kim loại.
Ngay lúc ấy, Haruka đột nhiên đặt gậy xuống và chạy đi như thể vừa nghĩ ra điều gì đó.
Tôi hiểu ngay cô định làm gì.
Haruka nhảy vào xe, bất chấp nguy hiểm, và nổ máy.
Ánh đèn pha bật sáng, xé tan màn đêm.
Zombie phản ứng ngay với ánh sáng và tiếng động, bắt đầu kéo về phía chiếc xe.
Nếu không trói chúng lại nhanh chóng, chiếc xe sẽ bị bao vây—
Tôi vừa định lao tới thì cửa kính ghế lái hạ xuống.
“Yuuma! Anh không cần tới đây!”
“Hả?! EM nói cái—”
“Em biết anh không thể giết zombie!! Vậy để em làm!!”
Haruka đạp ga.
Chiếc xe lao thẳng vào đám zombie, hất tung chúng lên không trung.
Rồi cô lùi xe, tiếp tục nghiền nát những kẻ từ phía sau lao tới.
Có con còn lồm cồm đứng dậy, có con thì đầu đã bị bánh xe nghiền nát.
Haruka không ngừng tiến lên, lùi lại, tận dụng chiếc xe để vô hiệu hóa càng nhiều zombie càng tốt.

Đây là chiến tranh giữa con người và zombie.
Và trong cuộc chiến đó, hành động của Haruka là hoàn toàn đúng đắn.
—Tôi không thể do dự nữa.
Nếu chần chừ, sẽ có người chết.
Tôi nhặt cây gậy Haruka làm rơi và vung hết sức vào đầu con zombie gần nhất.
Cảm giác kinh tởm ập tới, như xương vỡ, như thứ gì đó mềm nhũn bị nghiền nát.
Nhưng một cú đánh là chưa đủ để phá hủy não nó.
“AAAAA!!”
Tôi gào lên, liên tục giáng gậy xuống.
Mỗi lần vung, thứ gì đó hôi thối, máu hay nội tạng, tôi không rõ, lại bắn tung tóe.
Đầu zombie có lẽ đã nát bét, nhưng trời quá tối để xác nhận.
Trong lúc đó, những con khác đã tiến lại gần.
—Trời tối thế này… chắc chúng không nhìn rõ tôi đâu.
Tôi nghiến răng, quay lưng lại phía Tsukishiro và những người khác, rồi chủ động biến đổi thành zombie.
Cú vung tiếp theo —
ĐẦU con zombie bay thẳng khỏi cổ.
Sức mạnh trong hình dạng zombie… thật sự khủng khiếp.
Tôi hạ gục từng con một, ẩn mình trong bóng tối.
Tôi phải bảo vệ mọi người.
Tôi sẽ không do dự nữa.
Xung quanh nhanh chóng chất đầy xác zombie không đầu.
Tôi đoán chừng khu vực gần Tsukishiro và người phụ nữ kia đã an toàn, liền tạm rời đi.
Haruka vẫn đang chiến đấu trong xe, và nhờ ánh đèn pha, tôi chạy tới cổng và khóa chặt lại.
Rất nhiều zombie đã lọt vào khuôn viên ký túc xá.
Tôi phải quay lại với Tsukishiro càng nhanh càng tốt, đồng thời tìm Lisa và Ichinose—
Ngay lúc đó, tôi nhìn thấy hắn.
Trong bóng tối, một zombie khổng lồ đứng chắn trước mặt tôi, cúi đầu nhìn xuống.
Cao hơn 3m, như một bức tường sống.
Toàn thân tôi nổi da gà.
Bản năng gào thét cảnh báo:
Nguy hiểm.
“Tsukishiro! Quay lại phòng! Chui vào bằng cửa sổ lúc nãy!”
Chỉ cần vào trong và khóa cửa, cô ấy sẽ an toàn.
Việc quan trọng nhất là kéo mọi người ra xa khỏi con quái vật này—
“RAAAAA!!”
Zombie khổng lồ gầm lên rồi lao tới.
Tôi nhắm vào nắm đấm đang vung tới và phản xạ vung gậy, định phá nát tay phải hắn—
Nhưng cánh tay đó cứng như đá.
Gậy bật ngược lại.
Bình tĩnh.
Nó đang di chuyển, không thể cứng toàn thân được.
Tôi đổi mục tiêu.
Không chần chừ, tôi lao vào trong tầm tay hắn và quật mạnh vào đầu gối trái.
Cảm giác như đập vỡ một chiếc đĩa sứ, con quái vật loạng choạng mất thăng bằng.
Không được dừng lại—
Nhưng ngay khoảnh khắc đó, thứ gì đó lướt qua trước mắt tôi.
Tôi nhận ra quá muộn, đó là tay phải của hắn.
Cú đấm giáng trúng, xé toạc bàn tay phải của tôi từ cổ tay trở xuống.
Bàn tay bay đi, vẫn còn nắm chặt cây gậy.
Sống lưng tôi lạnh toát.
Nếu hắn không mất thăng bằng lúc đó…
Thứ bay đi đã là đầu tôi rồi.
Nếu có thể, tôi đã bỏ chạy ngay tại chỗ.
Nhưng phía sau tôi còn có người cần được bảo vệ.
Tôi phải làm gì đó với con quái vật này.
Dù vậy, mất tay phải là một đòn chí mạng.
Chỉ với tay trái… tôi phải chiến đấu thế nào đây?
“Yuuma!! Tránh ra!!”
Tầm nhìn của tôi bỗng chốc trắng xóa.
Một giây sau, tôi mới nhận ra đó là ánh đèn pha ô tô.
Haruka đã đâm thẳng vào con zombie khổng lồ từ phía sau.
Tôi kịp nhảy sang bên đúng lúc.
Chiếc xe lao tới với tốc độ tối đa, hất tung thân thể đồ sộ của con quái vật lên nắp capo.
Phần sau đầu của nó đập mạnh vào kính chắn gió, tạo ra một vết nứt như mạng nhện kèm theo tiếng va chạm chát chúa.
Tôi không thể lãng phí cơ hội mà Haruka đã liều mạng tạo ra cho mình.
Tôi nhặt cây gậy bóng chày bằng tay trái và nhảy lên ngực con zombie đang nằm ngửa trên capo.
Trước tiên… phá mắt nó—
Nhưng con zombie khổng lồ chộp lấy cây gậy đang giơ cao.
Dù tôi có cố thế nào, nó cũng không nhúc nhích.
Ngay cả với sức mạnh zombie, tôi vẫn hoàn toàn lép vế trước con quái vật này.
Tôi đưa cánh tay phải, phần còn lại không có bàn tay lên trước mặt nó, cố dùng máu đang phun ra để che tầm nhìn.
Nhưng với tốc độ kinh hoàng, con quái vật dựng người lên và cắn phập, xé toạc cả cánh tay tôi.
Trước khi kịp hiểu chuyện gì xảy ra, nó đã cắn đứt tay tôi tới tận khuỷu rồi nuốt chửng.
Đôi mắt đục ngầu của nó quay sang nhìn tôi.
Tôi gần như cảm thấy nó đang chế giễu mình.
Thế là hết.
Không đời nào tôi có thể đánh bại thứ này—
Nhưng ngay lúc đó, con zombie khổng lồ bất ngờ rên rỉ đầy đau đớn.
Nó buông cây gậy, hất tôi văng ra, cúi gập người rồi nhổ phắt cánh tay tôi ra.
Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng đây là cơ hội duy nhất trong đời.
Tôi nhắm thẳng vào đầu nó và vung gậy hết sức.
“—Haruka!!”
“Để em!!”
Haruka hiểu ngay lập tức.
Cô lùi xe lại, rồi đạp ga hết cỡ.
Chiếc xe húc ngã thân thể khổng lồ xuống đất, rồi nghiền nát đầu nó bằng bánh trước bên trái.
Chúng tôi không thể để một con quái vật như vậy sống lại.
Sau khi Haruka dời xe, tôi kiểm tra xác nó lần cuối, rồi đập nát hoàn toàn phần đầu, đảm bảo nó sẽ không bao giờ cử động nữa.
Mối đe dọa lớn nhất đã bị loại bỏ, nhưng vẫn chưa thể thả lỏng.
Còn rất nhiều zombie đã tràn vào khuôn viên ký túc xá.
Trước hết, tôi nhặt lại cánh tay và bàn tay bị xé rời của mình.
Khi áp phần vết thương vào nhau, chúng liền lại chỉ trong vài giây, thậm chí tôi còn cử động bình thường như chưa từng bị mất tay.
Tôi không hề biết cơ thể mình có khả năng tái sinh đến mức này.
Cơ thể zombie… đúng là đáng sợ.
Nhưng đây không phải lúc để ngạc nhiên.
Khi đã cầm được gậy bằng cả hai tay, tôi quay lại trong tòa nhà và bắt đầu xử lý những zombie còn sót lại.
Giữa chừng, tôi nhận ra mình không còn cảm thấy do dự hay kháng cự khi giết chúng nữa, nhưng tạm thời tôi gạt suy nghĩ đó sang một bên.
Khoảng 10 phút sau, toàn bộ zombie ở tầng một đã bị tiêu diệt.
Tôi quay ra sân.
Haruka thò đầu ra khỏi cửa sổ ghế lái, chỉ tay lên trên.
Tôi nhìn theo và thở phào khi thấy Lisa và Ichinose đang ló ra từ cửa sổ.
Họ vẫn an toàn.
“Có thể vẫn còn zombie trong ký túc xá! Khóa cửa lại! Đừng mở ra cho đến khi tôi tới!”
Hai cô gái giơ ngón tay cái đáp lại.
Từ đây trở đi, tôi phải hành động theo đúng thứ tự.
Đầu tiên, đưa Tsukishiro và người phụ nữ kia tới nơi an toàn.
Sau đó kiểm tra xem trong ký túc xá còn zombie hay không.
Cuối cùng, hội hợp với Lisa và Ichinose.
“Haruka, em ở lại đây. Trông cổng, giữ máy nổ.”
“Ừ.”
“Nếu có chuyện gì, bóp còi. Anh sẽ chạy tới ngay.”
Tôi quay lại tòa nhà và mở cửa phòng nơi Tsukishiro cùng người phụ nữ đang trốn.
“Tầng một tạm thời an toàn. Tôi sẽ kiểm tra các tầng khác. Hai người ra xe chờ cùng Haruka.”
Cả hai gật đầu.
Người phụ nữ bí ẩn bước ra hành lang trước, Tsukishiro theo sau.
Tôi đi đầu, hướng về sân, vừa đi vừa cảnh giác những góc tối.
“—Cẩn thận!!”
Tsukishiro hét lên từ phía sau.
Tôi bị đẩy mạnh về phía trước.
Quay đầu lại trong hoang mang, tôi thấy người phụ nữ kia đang cắn vào cánh tay trên của Tsukishiro.
Da bà ta đã chuyển sang màu xám.
Trời tối nên tôi không nhận ra sớm hơ, bà ta đã biến thành zombie.
Chắc hẳn bà ta đã bị cắn từ trước khi tới đây.
Đáng lẽ tôi phải đoán được điều này!
Vừa nguyền rủa sự bất cẩn của mình, tôi kéo con zombie ra khỏi Tsukishiro và quật nó xuống sàn.
“Khốn kiếp!! Sao mày dám làm vậy?!”
Tôi giáng gậy, đập nát đầu nó, rồi lập tức quay sang Tsukishiro.
Cô ngồi sụp xuống, hơi thở gấp gáp, rõ ràng rất khó chịu.
“Xin lỗi… nhưng tôi phải kiểm tra vết thương.”
Tôi mở phần áo ngoài của bộ đồ bắn cung.
Trên cánh tay phải của cô là một vết cắn sâu, đỏ sẫm và đau đớn.
Không cần nghi ngờ gì nữa, cô đã bị nhiễm.
Tôi không biết phải nói gì…
Trong khoảng lặng đó, Tsukishiro mỉm cười.
“May quá… anh vẫn ổn…”
“Tsukishiro…”
“Quan trọng hơn là anh phải sống… Vì mọi người… Đừng tự trách mình…”
Giọng Tsukishiro yếu ớt, khuôn mặt cô nhăn lại vì đau đớn.
…Tôi chưa từng nghĩ rằng chuyện như thế này lại có thể xảy ra.
Giá như tôi đã nói với cô ấy sớm hơn, rằng tôi vẫn bình an sau khi bị zombie cắn…
Tôi bế Tsukishiro quay lại căn phòng vừa rời đi, đặt cô nằm xuống giường rồi dùng đèn điện thoại để soi sáng.
Hơi thở của cô đã yếu đến mức gần như không cảm nhận được.
“Cô còn nhìn thấy tôi không?”
“…Có…”
“Nghe tôi nói cho kỹ nhé. Bình tĩnh thôi. Tôi… có thể tự biến mình thành zombie.”
Tôi vừa nói ra một sự thật động trời, nhưng Tsukishiro không phản ứng gì.
“Tôi không trách nếu cô không tin.”
Nói rồi, tôi trực tiếp biến đổi ngay trước mặt cô.
Tôi thấy cổ họng Tsukishiro khẽ chuyển động.
“…Là thật. Vì thế tôi mới không sao, dù bị cắn… Xin lỗi vì đã giấu cô…”
“…Ra vậy…”
“Tôi biết xin lỗi lúc này chẳng ích gì. Cô có trách phạt tôi thế nào cũng được. Nhưng xin cô… hãy sống. Có khả năng cô cũng giống tôi, không mất ý thức.”
Tôi nắm chặt tay cô, cố truyền cho cô chút sức lực.
Nhưng thân nhiệt Tsukishiro đang tụt rất nhanh.
…Y hệt như lúc tôi từng trải qua.
“…Kousaka. Đừng lo… về việc tôi chết.”
“Nhưng—”
Tsukishiro nhìn tôi bằng ánh mắt kiên định đến lạ thường.
“Tôi đã thích anh… từ khi anh đến với bọn tôi.”
“…Hả…?!”
“Trong hoàn cảnh nguy hiểm thế này… anh vẫn nghĩ cho người khác… vẫn đứng ra bảo vệ mọi người… Anh là người… đáng để kính trọng…”
“Không phải đâu. Tôi thực ra chỉ là thằng hèn nhát, lừa dối mọi người—”
“Dù anh che giấu chuyện mình là zombie… Anh vẫn luôn làm hết sức để giúp tôi. Anh chưa từng lạm dụng sức mạnh của mình. Điều đó… rất cao quý.”
“…Nhưng vì tôi nói dối, nên cô mới—”
“…Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ thổ lộ. Vì anh có Hinata rồi. Nhưng bây giờ… khi sắp chết, tôi có thể nói ra cảm xúc thật của mình. Như vậy… tôi thấy nhẹ lòng.”
“…Tsukishiro…”
“Anh… có thể giúp tôi một chuyện cuối cùng không…?”
“Tất nhiên. Bất cứ điều gì.”
“…Tôi không muốn anh nhìn thấy tôi trong hình dạng zombie. Làm ơn… kết thúc tôi ngay bây giờ.”
“…Tôi không thể.”
Làn da cô đang dần chuyển sang xám.
Thời gian không còn nhiều.
Phải có cách nào đó cứu cô ấy…
Tại sao chỉ mình tôi biến thành zombie mà vẫn giữ được ý thức?
Ngay lúc đó, ký ức về trận chiến với con zombie khổng lồ hiện lên, khoảnh khắc nó nuốt cánh tay tôi rồi lập tức đau đớn quằn quại.
Không giống các zombie khác, tôi không mất ý thức.
Có thể trong cơ thể tôi tồn tại thứ gì đó đang chống lại virus?
Và chính thứ đó khiến con zombie kia đau đớn khi nuốt máu tôi…
Nếu đúng như vậy, tôi có thể truyền nó cho Tsukishiro.
“Tsukishiro, nghe tôi nói! Tôi muốn thử một cách!”
Nhưng ánh mắt cô đã trở nên vô hồn.
Da cô xám hẳn lại, đồng tử bắt đầu đục đi.
Liệu trong trạng thái này… cô còn có thể hấp thụ được thứ đó không?
Tôi không còn thời gian để do dự.
Tôi dùng con dao nhỏ rạch vào tay mình, ép máu chảy ra, rồi đưa đến môi Tsukishiro, cố gắng giúp cô nuốt xuống.
“Tsukishiro! Làm ơn… nuốt đi!”
“…Ư…!”
Dù rất yếu, cô vẫn cố nuốt được một ít.
Tôi không biết cần bao nhiêu mới đủ, nên tiếp tục làm vậy, từng chút một, chỉ cầu mong có tác dụng…
……Tôi không biết đã trôi qua bao lâu.
Một lúc sau, đôi mắt mờ đục của Tsukishiro dần lấy lại màu sắc ban đầu.
Thân nhiệt cô cũng từ từ tăng lên.
Thấy dấu hiệu chuyển biến, tôi dừng lại.
“…Kou…saka…”
“Tsukishiro! Cô nhận ra tôi không?!”
“Có… Tôi… vẫn sống, đúng không…?”
“Tất nhiên rồi! Cô không biến thành zombie!”
Tsukishiro trông hoàn toàn bình thường.
Vết cắn vẫn còn, nhưng cô vẫn là con người.
Có vẻ… cách đó đã cứu được cô.
“…Tsukishiro. Tôi phải kiểm tra xem trong ký túc xá còn zombie không. Tôi không yên tâm để cô ở đây một mình. Tôi sẽ cõng cô theo, được chứ?”
“…Ừ… cũng được…”
Cô vẫn rất yếu.
Tôi cõng Tsukishiro lên lưng và bắt đầu kiểm tra toàn bộ tòa nhà.
Tôi không phát hiện thêm zombie nào.
Có lẽ vì tiếng ồn ngoài sân, chúng chưa kịp lên cao hơn.
Dù vậy, chỉ với ánh đèn điện thoại, tôi không dám chắc mọi thứ đã hoàn toàn an toàn.
Chúng tôi vẫn phải cảnh giác cho đến sáng.
Tôi đưa Tsukishiro về phòng ở tầng một nghỉ ngơi, rồi lên chỗ Lisa và Ichinose.
Hai người họ trông rất lo lắng nhưng nói rằng không thấy zombie tiếp cận.
Sau những gì đã xảy ra, tôi yêu cầu họ ở yên trong phòng đến sáng.
Khi quay lại kiểm tra Tsukishiro, tôi không thấy bất kỳ dấu hiệu biến đổi nào.
Đã hơn nửa tiếng kể từ khi cô tỉnh lại.
…Có lẽ, có thể tin rằng cô đã thật sự an toàn rồi.
“Tsukishiro, cô thấy thế nào rồi…?”
Tôi hỏi khẽ.
Cô chậm rãi ngồi dậy trên giường.
“Chỗ bị cắn vẫn còn đau, nhưng những chỗ khác thì chắc là ổn.”
“Vậy là tốt rồi…”
“Cảm ơn anh, Kousaka. Chắc hẳn anh đã rất vất vả khi cõng tôi đi khắp nơi như vậy…”
“Không có gì đâu… Dù sao thì, giờ nguy hiểm cũng đã qua, tôi muốn nói chuyện với cô về việc chúng ta nên làm tiếp theo.”
“—Hả?!”
Tsukishiro quay mặt đi, gương mặt đỏ bừng vì một lý do nào đó.
“…Ý anh là… anh muốn chúng ta trở thành một mối quan hệ sao?”
“Không phải thế! Tôi đang nói đến chuyện có nên nói cho mọi người biết rằng cô đã bị zombie cắn, nhưng đã vượt qua được virus nhờ sự can thiệp khẩn cấp từ tôi.”
“Đừng nói kiểu dễ gây hiểu lầm như vậy chứ!” Tsukishiro đỏ mặt quát lên.
“‘Làm gì tiếp theo’ thì đương nhiên tôi sẽ nghĩ theo hướng đó rồi!”
“X-xin lỗi…”
Nghĩ lại thì, trước đó Haruka cũng từng cảnh báo tôi về kiểu nói chuyện này…
“…Xin lỗi, có lẽ tôi hơi căng thẳng,” Tsukishiro nói nhỏ.
“…Chắc là do chuyện lúc nãy quá nguy cấp nên tôi vẫn chưa bình tĩnh lại.”
“À… ra vậy…”
“Tôi chỉ nói ra cảm xúc của mình vì nghĩ rằng mình sắp chết, vậy mà anh lại cứu tôi. Thế nên… anh phải chịu trách nhiệm chứ.”
“Ơ, ừm…”
“Ha ha, tôi đùa thôi.”
Tsukishiro mỉm cười.
“Tôi thật lòng biết ơn anh vì đã cứu mạng tôi, Kousaka. Chỉ thế thôi là đủ rồi. Quay lại chuyện chính, bây giờ chúng ta cần quyết định có nói cho mọi người biết toàn bộ sự thật hay không, đúng không?”
“Ừ. Tôi nghĩ nếu họ biết rằng hai người sống chung ký túc đã từng bị zombie cắn, họ sẽ rất lo—”
“Tôi nghĩ chúng ta nên nói,” Tsukishiro nói dứt khoát.
“Còn chuyện của riêng anh, Kousaka, có nói hay không thì tôi để anh tự quyết. Nhưng tôi cho rằng nói ra toàn bộ sự thật rồi để mọi người quyết định xem chúng ta có thể tiếp tục ở lại đây hay không mới là đúng.”
“Nếu họ đuổi chúng ta đi thì sao?!”
“Tôi sẽ chấp nhận quyết định đó và tìm một nơi khác làm căn cứ.”
Tsukishiro nói hoàn toàn có lý.
Dù vậy, đúng là một chuyện, còn việc điều đó có giúp được tất cả mọi người hay không lại là chuyện khác.
Không giống tôi, Tsukishiro không thể chủ động biến thành zombie.
Nếu rời khỏi ký túc xá, khả năng sống sót của cô sẽ rất thấp…
Nhưng có lẽ cô đã chuẩn bị tinh thần cho rủi ro đó rồi.
“Kousaka? Có chuyện gì sao?”
“Không có gì. Được rồi, vậy sáng mai chúng ta sẽ nói cho mọi người biết.”
“Cảm ơn anh.”
Tsukishiro cúi đầu thật sâu, ánh mắt đầy quyết tâm.
“…À, tối nay vốn là ca trực gác cổng của tôi. Anh nghĩ tôi có nên quay lại không?”
“Không. Tôi lo cho tình trạng của cô. Tối nay cô nghỉ ngơi đi, tôi sẽ thay ca. Nếu thấy cơ thể có gì bất thường, hãy báo cho tôi ngay.”
“Tôi hiểu rồi. Cảm ơn anh.”
Nói xong, Tsukishiro nằm xuống giường.
Có lẽ cô chỉ đang cố tỏ ra mạnh mẽ, chứ thực ra vẫn chưa hồi phục hẳn…
Tôi cũng không thể giúp gì thêm khi ở lại đây, nên lặng lẽ ra sân và ngồi vào ghế phụ trong xe.
Haruka vẫn ở ghế lái, và vừa thấy tôi là lập tức than phiền.
“Anh nói là sẽ đưa Tsukishiro với người phụ nữ kia ra xe. Thế mà anh làm gì trong đó hơn 1 tiếng vậy?”
“À… xin lỗi. Có khá nhiều chuyện xảy ra.”
“Nghĩa là sao?”
Nếu tôi nói thật, chắc chắn Haruka sẽ nổi giận.
Dù có giải thích đó chỉ là biện pháp cứu chữa khẩn cấp, tôi vẫn cảm thấy cô ấy sẽ không chấp nhận.
Vì thế, tôi quyết định để mai hãy nói.
“Sáng mai tôi sẽ kể hết cho mọi người.”
“Là chuyện gì? Đừng có nói nửa chừng thế… Không lẽ… có người bị zombie cắn?”
…Linh cảm của cô ấy vẫn sắc bén như mọi khi.
“Thực ra, người phụ nữ đến cầu cứu đã bị zombie cắn từ trước. Mọi chuyện rắc rối là từ đó.”
“…Vậy sao?”
Haruka nhắm mắt lại, chắp tay cầu nguyện.
Tôi cũng lặng lẽ làm theo.
“…Tối nay anh sẽ tiếp tục trực gác. Em về phòng nghỉ đi. Cảm ơn vì đã giúp tôi rất nhiều.”
“Không. Để em ở đây với anh. Sau từng ấy chuyện, chắc em cũng không ngủ được đâu.”
“…Ừ.”
Chúng tôi im lặng một lúc, rồi Haruka cất giọng trầm xuống.
“…Em đã giết rất nhiều zombie. Emđã hành động. Và chính điều đó khiến em quyết tâm chiến đấu. Nhưng… em làm vậy có đúng không? Biết đâu zombie cũng có thể giao tiếp, giống như anh…”
“Nếu không tiêu diệt chúng, tất cả chúng ta đã chết rồi. Hiện tại, chỉ cần biết điều đó là đủ. Dù vậy… anh cũng không muốn giết thêm nữa nếu có thể. Chúng ta cần xây dựng một hệ thống phòng thủ tốt hơn cho căn cứ.”
“Ví dụ?”
“Có thể làm thêm một cổng phụ, để dù một cổng bị phá thì zombie cũng không tràn vào ngay.”
“Hoặc đào hào sâu quanh hàng rào, để chúng không thể tiếp cận gần.”
“Tuyệt thật…! Anh đúng là rất giỏi nghĩ ra mấy thứ này, Yuuma.”
“Nhưng chừng đó vẫn chưa đủ để đối phó với con zombie cao hơn 3m. Thứ đó chắc chắn có thể leo qua hào và hàng rào.”
“Rốt cuộc con zombie khổng lồ đó là sao?”
“Anh không rõ. Có lẽ là đột biến. Người cao nhất thế giới cũng chỉ khoảng 2m7. Có thể virus đã tác động lên nó theo cách khác với anh. Chúng ta không thể trói hay khống chế thứ như vậy. Lần sau, nếu nó xuất hiện, chúng ta phải có vũ khí phù hợp.”
Ngoài ra còn rất nhiều việc cần bàn:
Cách liên lạc khi khẩn cấp, cách cách ly những người sống sót đến cầu cứu trong một khoảng thời gian…
Tôi nhìn chằm chằm vào kính chắn gió đã nứt,
đầu óc không ngừng xoay chuyển.
Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!
