Tôi Là Cán Bộ Của Văn Phòng Xuất Nhập Cảnh

Truyện tương tự

Legends

(Đang ra)

My Childhood Friend Showed Me a Hypnosis App, So I Pretended to Be Taken by It and She Kissed Me

(Đang ra)

My Childhood Friend Showed Me a Hypnosis App, So I Pretended to Be Taken by It and She Kissed Me

あらばら

Và đó là bắt đầu cho chuỗi ngày giả vờ bị thôi miên của Ryuto cùng với đó là một chuỗi các tình huống rối ren...

21 330

Chuyện về ông anh U30 làm Vtuber

(Đang ra)

Chuyện về ông anh U30 làm Vtuber

Tokumei

Thôi thì, chắc vẫn sướng hơn là làm việc đến chết, đúng không?

2 4

Mười Lăm Phút Bất Tận

(Hoàn thành)

Mười Lăm Phút Bất Tận

Kemono Yuru

Đây là một câu chuyện trinh thám giả tưởng được dệt nên từ những cuộc đối thoại, trong đó các nhân vật sử dụng logic sắt đá, khoa học thuần túy cùng một chút dư vị của quá khứ để đương đầu với vòng lặ

16 4

Chillin’ on an Uninhabited Island in Another World

(Đang ra)

Chillin’ on an Uninhabited Island in Another World

ぎうにう

[Nếu chỉ có thể mang 1 thứ đến hòn đảo không một bóng người, bạn sẽ mang gì?] - đó là dòng chữ được viết trên đó.

1 4

Câu chuyện kết thúc của tiểu thư kỳ dị

(Đang ra)

Câu chuyện kết thúc của tiểu thư kỳ dị

夜猫菌

“Tôi tên là Luo Ling.”“Tôi chỉ là một học sinh trung học bình thường.

1 4

Web Novel - Chương 05: Lời đề nghị không thể chối từ(1)

Chương 05: Lời đề nghị không thể chối từ(1)

Sáng thứ Hai đáng nguyền rủa.

“Chào buổi sáng khốn nạn, những người bạn đồng nghiệp của tôi ơi.”

Cán bộ Khứu giác đến vừa kịp giờ làm, càu nhàu như thể anh ta không thể khó chịu hơn được nữa.

Đối với một người sói sống về đêm, thì chắc là chẳng có nhiều thứ tồi tệ hơn việc phải thức dậy vào buổi sáng.

Nhất là sáng thứ Hai.

“Ngáááp, Cán bộ Vị giác. Cuối tuần của cô thế nào? Đã quen với việc làm cán bộ xuất nhập cảnh chưa?”

Đáp lại câu hỏi lười biếng của anh ta, Cán bộ Vị giác, người đã ngồi trong góc với đôi mắt mệt mỏi, đột nhiên nhảy dựng lên và nói.

“Ha! Người sói nổi tiếng vì ăn thịt sống làm thức ăn chủ yếu và thường xuyên sử dụng những lời nói liên quan đến mặt trăng! Đặc biệt là trong những đêm trăng tròn, cả bộ tộc sẽ tụ tập ăn uống trước khi leo lên những nơi cao để tru lên!”

“Ừm... Cán bộ Vị giác?”

“Không chỉ vậy, khứu giác của họ cực kỳ phát triển, cho phép họ theo dõi ngay cả những mùi hương mờ nhạt nhất.”

Cán bộ Khứu giác quay đầu nhìn tôi, người đang theo dõi cảnh tượng với sự hài lòng tột độ.

“Cán bộ Trung Tâm. Cô ấy có uống nhầm thuốc vào buổi sáng không vậy?”

“Ồ, không có gì đặc biệt đâu. Tôi chỉ cho cô ấy học lại ‘kiến thức cơ bản’ một chút vào cuối tuần thôi ấy mà.”

“Cái gì?”

Mặc dù được bao phủ bởi lông và có lẽ chưa bao giờ cảm thấy lạnh trong đời, anh ta lại đột nhiên cảm thấy ớn lạnh như thể đang đứng trụi long giữa trời Đông cô đơn.

“C-Cô ấy đã làm gì mà lại phải học lại khi chỉ mới làm việc được một tháng...?”

“Tạt nước vào một hỏa tinh linh.”

“Đáng lắm, đáng lắm.”

Cán bộ Khứu giác lập tức hiểu ra.

Tôi có lẽ nên đưa Cán bộ Vị giác trở lại trạng thái tỉnh táo ngay bây giờ. Cứ đà này, thì cô ấy cũng sẽ như thế này trong khi đang làm việc mất.

“Cán bộ Vị giác. Đủ rồi. Việc tái đào tạo của cô đã kết thúc.”

“Con người là chủng tộc có dân số lớn nhất trên lục địa, đặc trưng bởi khả năng thích ứng và hòa đồng vượt trội! Họ cũng có khả năng sinh sản tuyệt vời, dẫn đến nhiều con lai sinh ra từ các chủng tộc khác nhau...”

“Đủ rồi.”

“Danh hiệu ‘Cán bộ Vị giác’ là một trong những tên gọi của các cán bộ xuất nhập cảnh biên giới phía nam, một vị trí được tạo ra dựa trên năm giác quan, chịu trách nhiệm về vị giác—”

Chết tiệt. Tôi lỡ mindbreak cô ấy mất rồi.

“Sita, mau dừng lại!”

“Hyaaack!”

Khi tôi gọi tên thật thay vì chức danh, thì cô ấy cuối cùng cũng chịu tỉnh lại sau khi giật mình.

Ánh sáng đã trở lại con mắt đờ đẫn của cô.

“T-Trưởng Cán bộ? Đã đến lúc kiểm tra rồi sao? Em vẫn cần đọc thêm...”

“Việc tái đào tạo của cô đã kết thúc. Cô có thể dừng lại bây giờ.”

“Thật sao?”

“Phải.”

“Vậy em không phải làm bài kiểm tra? Em không phải đọc lại “Tuyển tập đầy đủ các Đặc điểm Chủng tộc Lục địa” nữa sao?”

Một câu hỏi nhuốm màu hy vọng mong manh và sự hoài nghi sâu sắc.

Sau khi lặp lại “Tôi sẽ cho cô về nhà sau khi đọc xong cái này” hàng chục lần trong hai ngày, tôi đoán cô ấy không thể dễ dàng tin tưởng tôi nữa.

Hãy làm một bài kiểm tra cuối cùng ngắn gọn.

“Ừm... chủng tộc nào nằm ở trang 24 của tập 3?”

“Tộc Bán Kraken. Đặc điểm là con lai giữa người và Kraken!”

“Đạt. Trở về chỗ ngồi.”

Ngay khi nghe từ “đạt”, Cán bộ Vị giác lập tức nhảy cẫng lên.

“Yay! Tự do! Hoan hôoooo! Sita được tự do rồi! Mình có thể về nhà rồi!”

“Tự do gì cơ? Đến giờ làm việc rồi.”

“Ể? Tại sao?”

“Hôm nay là thứ Hai.”

“Uwehhh...”

Ánh sáng lại biến mất khỏi mắt cô ấy.

Cán bộ Khứu giác cười lớn khi nhìn cô ấy lê bước trở lại chỗ ngồi như một xác sống.

“Chúc mừng. Cô đã lập kỷ lục thời gian ngắn nhất. Tôi mất một năm làm việc mới học xong, còn cô thì chỉ một tháng. Ấn tượng đấy.”

Đúng vậy. Cán bộ Vị giác đã giành được danh hiệu tốt nghiệp khóa tái đào tạo nhanh nhất.

Nhưng đấy không phải điều đáng để cười cợt đâu. Nhất là anh đấy, người chó.

“Cán bộ Khứu giác. Hãy họp nhanh với tôi một lát.”

“Cái gì?”

Đôi mắt sói sâu thẳm, đen sẫm mở to. Hệt như Cán bộ Vị giác lúc nãy.

“T-Tại sao? Ý tôi là, tại sao, thưa ngài?”

“Tại sao” là từ mà anh nói với bạn bè, con chó chết tiệt. Với sếp thì cấm được thắc mắc.

“Anh nghĩ tôi sẽ không biết việc anh rời đi sớm vào thứ Sáu mà không báo cáo sao? Và tận một tiếng? Ta hãy bàn về nó một chút.”

“...Làm sao ngài biết?”

“Cút vào phòng họp. Ngay.”

Đi chơi với gia đình dưới đêm trăng tròn chắc phải vui lắm nhỉ? Tôi còn chẳng được nghỉ ngơi đây này.

Hai cán bộ xuất nhập cảnh còn lại cười khoái chí khi nhìn Cán bộ Khứu giác bước vào Phòng Chân lý với cái đuôi rũ xuống.

“Anh ta không phải sói, mà là chó rồi.”

“Này này, câu đấy có hơi phân biệt chủng tộc đấy nhé, Cán bộ Thính giác. Mặc dù cô nói không sai. Hohoho.”

Hai người các cô cũng không phải ngoại lệ đâu.

“Cán bộ Thính giác, và Cán bộ Xúc giác. Các cô là người tiếp theo.”

“Cái gì???”

“Tôi đã bảo các cô bao nhiêu lần là không được uống rượu khi mặc đồng phục rồi hả? Hả!? Hai người các cô uống cho cố vào rồi say khướt ngay trên Phố chợ vào tối thứ sáu hôm trước.”

“Gah!”

Hai cô gái giật mình khi tôi nói trúng tim đen.

“Đặc biệt là cô, Cán bộ Thính giác. Cô còn thổi kèn vui vẻ một cách vui vẽ giữa đám đàn ông, phải không?”

Cô đã 500 tuổi rồi—lẽ ra cô phải trưởng thành rồi chứ, con mụ yêu tinh tai dài?

Cả cô nữa, Cán bộ Xúc giác, tôi biết là đầu cô có thể làm bằng xúc tu, nhưng chẳng lẽ não cô cũng vậy à? Tại sao cô lại đi hùa theo mà làm trò con bò với mụ Elf kia vậy?

Cả hai cán bộ xuất nhập cảnh đều mang cùng một vẻ mặt với Cán bộ Khứu giác.

“...Làm sao ngài biết?”

Các cô nghĩ trong cái Vương quốc này thì kiếm đâu ra thêm hai con mẹ Elf với đầu xúc tu mà dám mặc đồng phục của Văn phòng Xuất nhập cảnh rồi đi quẩy tưng bừng? Người ta đồn ầm lên ở ngoài đường rồi kia kìa.

“Tất cả các người trừ Cán bộ Vị giác, vào phòng họp. Ngay!”

Tôi thà xử lý cả ba người các người cùng một lúc.

“Hehehe... hehehe... tái đào tạo... thật vui...”

Chỉ có Cán bộ Vị giác là cười một cách nham hiểm khi chứng kiến toàn bộ cảnh tượng sự việc.

Hiệu quả của việc học lại thật đáng kinh ngạc.

“Đừng dừng lại! Tiếp tục di chuyển!”

“Cái này và cái này. Chúng đến từ đâu? Hả? Nó không khớp với những gì Quý vị nói!”

“Năm phút, không, hai phút! Nói nhanh! Quý vị là ai?!”

“Theo Điều 2, Mục 28 của Quy định Xuất nhập cảnh, các hiện vật Cấp 3 chỉ có thể được mang vào với dấu chứng nhận của Hiệp hội Hưu trí Quốc gia...!”

Khoảng một giờ sau, tôi gật đầu với sự hài lòng tột độ khi nhìn bốn cán bộ xuất nhập cảnh kiểm tra hàng hóa nhập cảnh hiệu quả hơn bao giờ hết.

“Mình nghĩ là mình nên làm chuyện này thường xuyên.”

Nhìn đi, Cán bộ Khứu giác đã xử lý xong một đoàn thương nhân rồi.

Cán bộ Thính giác, mặc dù là yêu tinh, lại không hề thong dong và đang thúc giục người giúp việc của cô ấy.

Nhìn thấy sự nhiệt huyết như vậy vào sáng thứ Hai, thường chỉ thấy ngay trước khi thanh tra bộ phận đến, quả là một phép màu.

“Cứ đà này thì chúng ta có khi còn phá kỷ lục nhập cảnh hàng ngày.”

Họ đang xử lý nhanh đến mức không có nổi một con chuột nào chạy đến chỗ tôi. Cán bộ Xúc giác còn đang xử lý năm người cùng một lúc.

Khi tôi đang chiêm ngưỡng phong độ hiếm có của cấp dưới, một người giúp việc tiến đến tôi với một quả cầu pha lê.

“Cán bộ Trung Tâm. Gần đến giờ báo cáo thường lệ rồi.”

“À, đúng rồi. Hôm nay là thứ Hai.”

Tôi suýt quên.

Mỗi thứ Hai là ngày báo cáo thường lệ cho Bộ Ngoại giao.

Báo cáo những gì xảy ra ở biên giới cho hoàng cung là một trong những nhiệm vụ thiết yếu.

Tôi tự hỏi Bộ trưởng sẽ nói gì hôm nay.

Tôi cố ý đứng gần tấm biển ghi ‘Không Sự Cố trong 97 Ngày’ để đảm bảo nó hiển thị rõ.

“Thế nào? Có thấy rõ tấm biển không sự cố không?”

“Hoàn hảo, thưa ngài.”

97 ngày. Sau tất cả những nỗ lực tôi bỏ ra để duy trì điều này, Bộ trưởng tuyệt đối phải thấy nó.

Chỉ ba ngày nữa không có sự cố là chúng tôi sẽ nhận được tiền thưởng hiệu suất. Tôi phải đảm bảo điều đó bằng mọi giá.

Vì tôi đã xử lý tốt sự cố hôm thứ Sáu, nên không cần phải đề cập đến nó. Bằng cách đó, kỷ lục không sự cố của chúng tôi sẽ không bị phá vỡ.

Tốt, cứ tiếp tục với phong độ này.

“Tôi đang kích hoạt nó đây.”

Khi người giúp việc truyền Mana vào quả cầu pha lê, ánh sáng bùng lên, để lộ hình ảnh một người đàn ông gầy gò bị vùi dưới núi tài liệu.

— Xoèn xoẹt, sột soạt.

Đôi mắt ông, dường như kiệt sức, di chuyển cực nhanh khi đọc tài liệu, và âm thanh duy nhất phát ra từ quả cầu pha lê là sự di chuyển không ngừng của cây bút lông trong tay.

Có vẻ như Bộ trưởng của chúng tôi lại làm thêm giờ, hy sinh cuối tuần của mình.

“E hèm! Chào buổi sáng, Bộ trưởng.”

Chỉ sau khi tôi cố ý hắng giọng, ánh mắt ông ta mới rời khỏi tài liệu.

— Hả, gì vậy? Tại sao cái này lại bật?

“Đã một tuần kể từ lần cuối chúng ta gặp nhau. Vị viên chức này là Cán bộ Xuất nhập cảnh Nathan Kell—”

— Này, thư ký! Tắt cái này đi kiểu gì vậy? Cán bộ Trung Tâm từ biên giới phía nam đột nhiên xuất hiện và nó phiền vãi cứt.

Đây không phải loại phản ứng mà tôi đã mong đợi. Và cô thư ký, trông cũng ngạc nhiên như tôi, vội vàng chạy đến chạm vào quả cầu pha lê.

“Bộ trưởng! Đã đến lúc báo cáo thường lệ rồi. Đừng tắt nó đi!”

— Báo cáo thường lệ? Hôm nay là thứ Hai à?

Cô thư ký cười gượng gạo khi đặt cái trông giống như cốc trà thứ 24 lên bàn Bộ trưởng.

— Ài, chết tiệt. Bác sĩ bảo mình không được thức khuya.

“Ngài có vẻ có rất nhiều việc gần đây. Cảm ơn sự nỗ lực của ngài vì đất nước.”

— Không cần cảm ơn. Ta bận như này chỉ vì cái đất nước này nằm ở vị trí “chiến lược” nhất lục địa.

Bộ trưởng của chúng tôi hẳn phải rất mệt mỏi. Ổng bắt đầu nói mấy thứ mà những người khác nói sẽ bị trục xuất nếu dám nói ra luôn rồi.

“Vậy tôi sẽ tóm tắt báo cáo của mình, Bộ trưởng. Thứ Sáu tuần trước—”

— À, phải. Ta đã đọc báo cáo rồi. Cậu lui đi.

“...”

Công cuộc báo cáo cứ thế kết thúc. Và nó chỉ vọn vẹn ba giây.

Tôi thậm chí còn chưa kịp nói cái cóc khô gì.

“Ừm... ngài chắc chắn chứ?”

— Nếu cậu đang nói về việc hỏa tinh linh suýt đốt cháy nơi làm việc của cậu vì Cán bộ Vị giác, và việc Cán bộ Xúc giác cùng Cán bộ Thính giác bị lính canh đưa đi vì gây rối trật tự nơi công cộng khi uống rượu với đàn ông, thì ta đã biết hết rồi.

Bây giờ tôi mang cùng một vẻ mặt mà cấp dưới của tôi đã có lúc nãy.

“...Làm sao ngài biết?”

— Ta nhận được cuộc gọi trực tiếp từ Hầu tước Reyes, lãnh chúa của lãnh thổ nơi anh đóng quân. Ông ta hỏi gần đây Văn phòng Xuất nhập cảnh đang xảy ra chuyện gì. Nên ta đã cho người điều tra.

Ài, chết tiệt.

Đây là lý do tại sao tôi bảo họ không được làm bất cứ điều gì có thể gây rắc rối. Và chúng lại đến tai Hầu tước mới đau chứ.

Ông ta nhắm nghiền mắt, rồi nhìn tôi như thể tôi thật thảm hại, rồi chuyển ánh mắt sang tấm biển phía sau tôi.

— Chà, Cán bộ Trung Tâm. Không sự cố trong 97 ngày à? Chỉ còn ba ngày nữa là được lãnh tiền thưởng hiệu suất luôn hả? Đáng nể thật.

“À, vâng. Đúng vậy. Chúng tôi đã tận hưởng những ngày yên bình nhờ cấp dưới siêng năng của tôi và ngài, Bộ trưởng.”

— Thật sao? Nhờ ta sao?

Trong khoảnh khắc, mắt ông ta ánh lên, và một tiếng cười độc ác lan truyền qua quả cầu pha lê.

— Lau chúng đi.

Một bản án tử hình.

“B-B-B-Bộ trưởng! T-Tôi, ý Vị viên chức này là, đã xử lý tốt mọi chuyện mà! Không có vấn đề gì xảy ra cả!”

— Nếu không có vấn đề gì thì nó đã không đến tai của ta rồi, đúng chứ? Ta đã muốn chết đến nơi do làm việc quá sức rồi, vậy mà ngay cả cậu, người ta tin tưởng, cũng gây ra rắc rối. Thì đừng có mà lãng phí thời gian của nhau nữa.

“Ưc, nhưng...!”

— Thích nhưng không? Cậu đang chống lệnh cấp trên à?

“Không phải vậy. À, không hoàn toàn là vậy!”

— Thế thì lau chúng đi. Hoặc đến hoàng cung và viết báo cáo sự cố, rồi chịu trách nhiệm.

Răng tôi run cầm cập trước những lựa chọn tàn nhẫn này.

Tôi tuyệt đối ghét việc phá vỡ kỷ lục không sự cố của mình.

Nhưng nộp báo cáo sự cố tại hoàng cung với tư cách là một cán bộ xuất nhập cảnh 4 năm kinh nghiệm còn tệ hơn.

Chúng tôi đã bị coi thường như những kẻ nhà quê vì ở biên giới mặc dù thuộc Bộ Ngoại giao rồi.

Vậy thì chúng tôi sẽ bị chế giễu đến mức nào nếu người ta biết chúng tôi đến hoàng cung chỉ để bị mắng?

Không còn lựa chọn nào khác. Tôi chỉ còn một lựa chọn duy nhất thôi.

Nuốt nước mắt, tôi tiến đến tấm biển và cầm một chiếc giẻ lên.

“...Lau là đủ sao?”

— Lau sạch hoàn toàn, đừng có mà để lại dấu vết.

Ài, những ngày tháng chúng tôi đã làm việc chăm chỉ để xây dựng nên, sao mà lại phù du quá.

Ngay khi tôi sắp lau bỏ con số ‘97’ mà tôi đã cẩn thận viết bằng phấn, Bộ trưởng lại lên tiếng.

— Hoặc cậu có thể làm một việc cho ta. Nếu cậu làm tốt, thì ta sẽ giả vờ sự cố hôm thứ Sáu chưa từng xảy ra.

Câu trả lời của tôi đến ngay lập tức.

“Tôi sẽ làm.”

— Ta thậm chí còn chưa nói nó là gì mà.

“Tôi không quan tâm, thưa ngài. Miễn là tôi có thể giữ lại kỷ lục 97 ngày không sự cố.”

— Cậu bị ám ảnh bởi tiền thưởng à?

“Với tư cách là con trai của một thương nhân, ngài đã quá khen.”

Nếu tôi có thể cầm cự thêm ba ngày nữa, tôi sẽ nhận được tiền thưởng hiệu suất trị giá ba tháng lương.

Trong khi người của Bộ làm việc thoải mái trong hoàng cung, chúng tôi lại phải làm việc quần quật ở nơi xa xôi này. Tôi cần phải có được khoản tiền thưởng này bằng mọi giá.

— Được rồi.

Thấy đôi mắt tôi bừng cháy sự quyết tâm, Bộ trưởng cuối cùng đẩy xấp tài liệu đang viết dở sang một bên, đan các ngón tay vào nhau và gác cằm lên.

— Khoảng sáu ngày trước, một đoàn hành hương từ Thánh Hội đã được thành lập tại Vương quốc Mahalan ở lục địa phía nam. Họ đang lên kế hoạch cho một hành trình dài đến lục địa phía bắc.

Vương quốc Mahalan. Tôi nhớ nó.

Đó là quê hương của người nông dân là người cuối cùng tôi kiểm tra hôm thứ Sáu. Họ có đức tin khá sâu sắc vào vị thần của mình ở đó.

“Một đoàn hành hương khá hiếm. Lần cuối là mùa hè năm ngoái, nếu mình nhớ không nhầm.”

Những người hành hương luôn ổn định, mặc dù không thường xuyên.

Những người đi du lịch khắp thế giới để xem các địa điểm và thánh tích tôn giáo, hoặc được dẫn dắt bởi đức tin của mình.

Họ hầu hết là những người hiền lành và ngoan ngoãn. Họ có xu hướng thích đối thoại và thấu hiểu hơn là sử dụng bạo lực.

Đó là lý do tại sao các cán bộ xuất nhập cảnh như chúng tôi cũng khá thích họ.

Hơn nữa, họ thường có số lượng nhỏ, nên không mất nhiều thời gian để xử lý—loại du khách tốt nhất.

“Có bao nhiêu người vậy, thưa ngài? 20? 30?”

Số lượng người hành hương tối đa chúng tôi từng xử lý cùng một lúc là khoảng 50 người, nên khoảng đấy là con số mà chúng tôi có thể xoay sở được

— Quy mô khá lớn. Khoảng 700 người.

Tôi không nghe nhầm đâu, đúng không?

“...Có chiến tranh ở đâu đó sao? Họ có phải người tị nạn không?”

— Chính xác là 726 người có trong danh sách của chúng ta, và nếu chúng ta ước tính sơ những người có thể tham gia trên đường đi, thì con số sẽ là gần 1.000 người. Thậm chí còn hơn thế.

Gấp hai mươi lần ước tính của tôi.

Số lượng áp đảo khiến đầu tôi quay cuồng trong chốc lát. Con số này gần lượt khách mà bạn chỉ thấy vào cuối năm hoặc các ngày lễ lớn.

Tôi đã gần như không thể xử lý nổi 200 người một ngày một mình, mà giờ lại phải tiếp tận 1.000 người cùng lúc?

Điều đó có nghĩa là ngay cả khi chúng tôi chia sẻ khối lượng công việc giữa tôi và năm cán bộ giác quan, mỗi người chúng tôi sẽ phải xử lý 250 người?

“Ngài nói đùa hơi quá rồi đấy, Bộ trưởng. Tôi không nghĩ là chúng ta lại thân thiết đến thế đâu.”

— Muốn xem danh sách mà Cục Tình báo gửi không? Có cả một chồng ở đây này.

Một núi tài liệu đang chất đống ở nơi ông ta chỉ vào. Và hóa ra đó là những giấy tờ mà ổng xử lý không ngừng nghỉ lúc nãy.

Tôi hít một hơi thật sâu. Nghĩ về kỷ lục không sự cố. Phải, kỷ lục không sự cố.

“Hù, hùùù... Được, được thôi. Chúng tôi có thể xử lý được chừng đó. Chỉ là thức trắng một đêm thôi mà, đúng không? À không, có lẽ là hai ngày làm thêm giờ thô—”

— Đó không phải là vấn đề, Cán bộ Trung Tâm.

Nhưng Bộ trưởng vẫn chưa nói xong.

Với vẻ mặt khá nghiêm túc, anh ta cầm một tờ giấy lên.

— Cậu có nhận ra người phụ nữ này không?

Còn nhiều thứ để làm topping cho đề xuất khủng khiếp này.

Nhìn vào bức chân dung, tôi thấy một người phụ nữ với mái tóc màu xanh da trời.

Một người phụ nữ xinh đẹp với đôi mắt vàng rực rỡ, đeo một chiếc vòng cổ mang biểu tượng của Thánh Hội.

Tôi biết cô ấy là ai.

“Thánh Nữ Erjena... nhân vật quan trọng nhất của Thánh Hội, phải không?”

— Phải. Cậu biết rõ đấy.

Thánh Nữ. Không ai lại không quen thuộc với thuật ngữ này.

Thánh Nữ là tiếng nói của Thượng đế.

Cô ấy là người đại diện được Thượng đế chọn, được tôn kính là người gần gũi nhất với Thượng đế trong Thánh Hội.

Cô ấy là một trong những người được công nhận với địa vị, cấp bậc và uy tín tuyệt đối.

Ngay cả một người như tôi, vốn thờ ơ với tôn giáo, cũng biết về cô ấy.

Nhưng tại sao Bộ trưởng lại nhắc đến cô ấy?

Khoan đã.

Không đời nào.

Làm ơn đấy.

“Bộ trưởng.”

— Ừ, cậu nghĩ đúng rồi.

“Thôi nào, đừng đùa với tôi nữa mà.”

Khi mà một trò đùa cứ nhây sang câu thứ hai rồi lại thêm câu thứ ba, thì nó chẳng còn vui nữa. Ngài Bộ trưởng đáng kính của tôi sao tự dưng lại hành động kỳ lạ vậy?

Nhưng bất chấp lời van xin tuyệt vọng của tôi, thằng cha Bộ trưởng chết tiệt cuối cùng cũng nói ra câu mà tôi lo sợ.

— Thánh Nữ đã tham gia đoàn hành hương.

Thánh thần thiên địa ơi.

Một tiếng thét ai oán vang vọng khắp phòng họp.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!