Chương 04: Thuần hóa "Cầu lửa" (2)
Cơn nóng bỏng rát tưởng chừng thiêu đốt mọi thứ đột nhiên dịu xuống.
Cùng lúc đó, hai tinh linh chớp mắt vài cái rồi nhìn nhau.
[M-Mới nãy, con người đó đã nói ngôn ngữ của chúng ta sao?]
[E-Em nghĩ là mình vừa nghe nhầm.]
Tôi mở miệng một lần nữa.
[Hai vị không nghe nhầm đâu. Hy vọng hai vị không quá kinh ngạc.]
Miệng tôi cử động, nhưng không có âm thanh nào phát ra.
Thay vào đó, những rung động Mana tinh tế bay thẳng đến chỗ họ.
Vẻ mặt bối rối chuyển sang ngạc nhiên, rồi nhanh chóng sang kinh hãi.
[Điều này, điều này là không thể. Hắn ta còn chẳng phải tộc Elf, làm thế quái nào một con người lại có thể nói Tinh linh ngôn?]
[Ngươi có phải là một Tinh linh ma đạo sĩ không? Hay một Pháp sư?]
[Nhưng em không ngửi thấy mùi đồng loại của chúng ta trên người hắn.]
Khuôn mặt rực lửa tiến sát đến tôi và ngửi vài lần. Và rồi,
[Không, hắn ta thậm chí còn không có Mana!]
Họ lùi lại trong kinh ngạc, như thể nhìn thấy một thứ không nên tồn tại.
[Ngươi, rốt cuộc ngươi là ai?]
Không bỏ lỡ cơ hội, tôi bước lên và lên tiếng.
[Vị viên chức này xin phép giới thiệu lại. Tên vị viên chức này là Nathan Kell.]
Tôi chỉnh lại tư thế và làm phẳng bộ đồng phục hơi cháy xém của mình.
[Vị viên chức này là trưởng cán bộ của văn phòng xuất nhập cảnh biên giới phía nam.]
Giờ thì có thể giao tiếp rồi, hãy giải quyết vấn đề thực sự.
…
…
…
Tôi nhận ra điều gì đó kỳ lạ lần đầu tiên khi tôi khoảng 15 tuổi.
“Gâu gâu gâu gâu.”
“Ẳng, éc, gâu!”
“Gâu gừ.”
Tôi đột nhiên có thể nghe hiểu những âm thanh lẽ ra chỉ là tiếng chó sủa.
“Thịt nướng ngon đấy, nhưng thịt sống còn dính máu mới là tuyệt nhất. Nhưng con người lại chẳng hiểu được chuyện đấy.”
“Hôm qua tôi tặng họ thịt lợn tươi sống vừa bắt được, nhưng họ lại sợ hãi. Thật đáng xấu hổ. Chắc là họ thích thịt bò hơn, nhể?”
“Xương Goblin cũng ngon. Cảm giác giòn sần sật của nó khi nhai hơi bị sướng.”
Lúc đầu thì tôi nghĩ mình nghe nhầm thôi. Tự dung lại nghe chúng nói chuyện trong khi trước giờ toàn sủa thực sự đã khiến tôi nghĩ mình đang mơ
Nhưng không phải.
Cổ ngữ được tộc Elf, một chủng tộc ma thuật sử dụng, đến với tôi khi tôi 17 tuổi.
“Iyaap! Riara denih hoshdarnia!”
“Peari srumates!”
Nội dung của những giọng nói trang nhã từ bãi huấn luyện chủ yếu là thế này:
“Iyaap! Hơi thở của Hỏa Long!”
“Tạo hình ma pháp: Băng Thành!”
Tôi tự hỏi các pháp sư nhân loại tại tháp ma thuật sẽ nghĩ gì nếu họ biết rằng ngôn ngữ phức tạp và cao quý này thực ra lại sử dụng những từ ngữ trẻ con như vậy để niệm phép.
Họ đã dành hàng thập kỷ để nghiên cứu sự uyên thâm của Cổ ngữ và sự thật của thế giới, nhưng nếu họ biết mình đang học ngôn ngữ cấp mẫu giáo, họ có lẽ sẽ cắn lưỡi tự vẫn.
Và đến năm 19 tuổi, tôi đã có thể hiểu và nói mọi ngôn ngữ trên thế giới này.
Đến mức này thì ai mà chẳng nhận ra khả năng này đã vượt ra ngoài phạm trù thiên tài hay bệnh tâm thần.
“Đây là Thức tỉnh Phước lành. Xin chúc mừng.”
Khi tôi tò mò đến thăm vị linh mục nhà thờ, gia đình tôi không thốt nên lời sau khi nghe những gì ông ấy nói khi bỏ tay ra khỏi quả cầu pha lê.
Thức tỉnh Phước lành.
Một hiện tượng bí ẩn được cho là lời ban phước từ Thượng đế, chỉ xuất hiện ở những người được chọn.
Và nó đã xảy ra với tôi.
Và sau đó là câu chuyện ngắn gọn về việc vương quốc phát hiện ra sự thật này và tuyển dụng đặc biệt tôi làm cán bộ xuất nhập cảnh.
‘Từ con trai của một thương nhân bình thường trở thành cán bộ xuất nhập cảnh cấp cao nhất tại biên giới phía nam.’
Một câu chuyện với sự phát triển không tưởng đến mức khó có thể dùng để viết webnovel.
…
…
…
[Ngay cả khi ngươi có thể nói ngôn ngữ của chúng ta thì cũng chẳng thay đổi được gì cả!]
[Đúng vậy! Dù ngươi làm cách nào đi chăng nữa, thì cơn giận của chúng ta cũng sẽ không nguôi! Cơn thịnh nộ của chúng ta cháy rực như cả ngàn mặt trời!]
Hai tinh linh, đã lấy lại bình tĩnh, hét lên trong khi phun ra cột lửa.
Giờ thì đã hơi muộn để che giấu sự ngạc nhiên, nhưng do vấn đề căn bản vẫn chưa được giải quyết, nên phản ứng của họ là điều dễ hiểu.
[Vị viên chức này hiểu. Đó là lý do Vị viên chức này có mặt ở đây. Nếu hai vị có thể nói cho Vị viên chức này biết điều gì đã khiến hai vị tức giận đến vậy thì Vị viên chức sẽ sẵn lòng giúp đỡ hai vị.]
Ngay khi vừa dứt lời, các tinh linh đã chỉ vào Cán bộ Vị giác ở đằng xa, trông như thể họ sắp chết vì giận.
[Chúng ta sẽ tiếp tục cháy cho đến khi cô gái nước đáng ghét đã xúc phạm chúng ta phải trả giá cho tội ác của mình!]
[Đúng vậy! Chúng ta sẽ cháy, cháy thêm nữa! Bùng cháy!]
Khoan đã, nước?
Tại sao từ ‘nước’ lại thoát ra từ miệng họ? Nước là thứ mà hỏa tinh linh ghét nhất trên đời.
‘Cô gái, nước. Và xúc phạm.’
Ghép các từ khóa từ câu trả lời ngắn gọn của họ lại, tôi đưa ra một kịch bản.
‘Cán bộ Vị giác thiếu kinh nghiệm đã vô tình nhắc đến nước với các hỏa tinh linh. Và họ coi đó là một lời xúc phạm.’
Điều đó có lý. Đó là lời giải thích hợp lý nhất.
Cán bộ Vị giác mới làm việc chưa đầy một tháng, nên việc cô ấy thiếu kiến thức về các chủng tộc khác và nghi thức phù hợp là không thể tránh khỏi.
Vì vậy cô ấy hẳn đã vô tình phạm phải một lỗi lầm nghiêm trọng.
Giống như việc nói “quả ớt!” với một người đàn ông Hàn Quốc.
Thật hiển nhiên.
Phân biệt đối xử vì thiếu hiểu biết.
Một sai lầm phổ biến mà các cán bộ xuất nhập cảnh tân binh thường mắc phải.
‘Đây là lý do tại sao mình đã bảo các cán bộ khác phải trông chừng Cán bộ Vị giác.’
Nhưng mấy tên khốn này lại bỏ đi vì hôm nay là Thứ Sáu, và phớt lờ chỉ thị của cấp trên sao?
‘Không, không phải lúc để nghĩ đến chuyện đó.’
Tôi cố gắng kìm nén cơn giận đang dâng trào, nóng bỏng không kém gì các hỏa tinh linh.
Bây giờ không phải lúc để tôi mất bình tĩnh. Tôi có thể làm điều đó vào thứ Hai sau, cho thỏa lòng.
Hiện tại, tôi cần phải xin lỗi trước.
[Vị viên chức này xin lỗi thay cho bên chúng tôi. Có vẻ như cán bộ này vẫn còn thiếu kinh nghiệm với các chủng tộc khác. Vị viên chức này sẽ đào tạo lại cô ấy.]
[Thiếu kinh nghiệm? Các ngươi nghĩ những lời xúc phạm kinh khủng như vậy xuất phát từ sự thiếu kinh nghiệm sao?]
Một luồng lửa phụt ra cùng với tiếng khịt mũi. Tinh linh phía sau dậm chân đồng tình.
‘Hmm, có gì đó không ổn.’
Cơn giận của các hỏa tinh linh là quá mức.
Ngay cả khi họ tức giận, họ cũng sẽ không phun ra cơn thịnh nộ muốn đốt cháy mọi thứ xung quanh. Ngay cả khi chủ đề là nước.
Dù họ không thích nước đến mức nào, hỏa tinh linh cũng không dễ dàng mất bình tĩnh trừ khi đó chính là nước.
Họ có tính khí hiền lành đến mức được mệnh danh là “những người bạn của bếp lửa.”
‘Họ thường chỉ bùng lên một lần rồi bình tĩnh lại. Nhưng tại sao họ lại giận dữ đến mức này?’
Trừ khi ai đó đe dọa tạt nước vào họ.
Khoan đã.
Không, chắc chắn là không thể nào.
Cô ấy không thể thực sự làm điều đó.
[...Nếu tôi được phép hỏi, hai vị có thể nói cho tôi biết chính xác vị cán bộ này đã làm sai điều gì không?]
[Ngươi xin lỗi chúng ta mà còn không biết tại sao ư?]
[Tôi nghĩ khó có thể đánh giá chỉ dựa trên quan điểm của một phía. Chúng tôi cũng nên lắng nghe từ những người cảm thấy bị xúc phạm.]
[Cái kẻ vô liêm sỉ đó đã tạt nước vào chúng ta! Cả một xô nước! Nước, cô ta đã tạt nước!]
Cô ấy thực sự đã làm điều đó.
Cơn giận của tôi dâng cao bằng cột lửa đang bốc lên.
Tôi quay đầu lại và hét lên với Cán bộ Vị giác, người đang ngơ ngác lắng nghe cuộc đối thoại của chúng tôi.
“Cán bộ Vị giáccccccccccc!!!!”
“V-Vângg!!!”
Cô ấy nhảy dựng lên như bị sét đánh và vội vàng chạy đến bên tôi.
“C-Có chuyện gì ạ...?”
“Cô bị điên à? Cô đã tạt nước vào hỏa tinh linh sao?!”
“Ối! Làm sao ngài biết vậy?”
Tôi không nghe nhầm đâu, phải không?
“Cô có thực sự, thực sự không làm đâu, đúng không? Làm ơn hãy nói với tôi là không.”
Cầu nguyện rằng cô ấy sẽ nói không, tôi hỏi trong nhấn mạnh từng âm tiết.
Và Cán bộ Vị giác đưa ra câu trả lời cực kỳ tồi tệ trong khi giọng nói nhỏ dần.
“T-Thì, lửa sẽ tắt khi tạt nước vào mà... nên em chỉ cố gắng giúp họ giảm bớt nhiệt độ thôi...”
Ôi, lạy Chúa trên cao
“THẾ CÔ CÓ UỐNG NƯỚC BIỂN KHI ĐANG TẮM BIỂN VÌ KHÁT KHÔNG? THẾ CÔ CÓ DÙNG KIẾM ĐÂM BÀ BẦU VÌ HỌ NÓI MÌNH CẦN BỔ SUNG SẮT KHÔNG?”
Chỉ cần động não suy nghĩ một cách đơn giản thôi, cô nghĩ điều gì sẽ xảy ra nếu tạt nước vào một chủng tộc làm hoàn toàn bằng lửa theo nghĩa đen?
Đó là hành vi cố ý giết người… hay đúng hơn là cố ý giết tinh linh.
“AI ĐỜI LẠI KHÔNG BIẾT NƯỚC DẬP TẮT LỬA?!”
“E-E-Em xin lỗi!!!!!!”
“KHÔNG, ĐÂY LÀ KIẾN THỨC CĂN BẢN... haizz, bỏ đi, tôi sẽ tính sổ với cô sau.”
Ôi, huyết áp của tôi.
Không được, bình tĩnh nào người anh em. Không phải lúc này.
Tôi có thể mắng cô ấy bao nhiêu tùy thích sau. Nhưng giờ thì tôi phải dỗ các hỏa tinh linh này đã.
[Tôi thành thật xin lỗi. Đây rõ ràng là lỗi của bên chúng tôi.]
[Quá muộn rồi. Chúng ta đã cho cô gái đó rất nhiều cơ hội để xin lỗi, nhưng cô ta lại không thèm nói một câu xin lỗi nào! Chúng ta muốn cô ta bị trừng phạt!]
Hỏa tinh linh, giờ đây đã hoàn toàn nóng lên, phun ra nhiều nhiệt hơn, như thể sẵn sàng đốt cháy mọi thứ xung quanh.
[Hình phạt, ý hai vị là?]
[Nợ máu phải trả bằng máu. Vì cô ta đã cô giết chúng ta nên cô ta sẽ phải bù đắp bằng chính mạng sống của mình. Chúng ta sẽ thanh tẩy thứ dị giáo đó bằng lửa!]
Ôi không. Chuyện này không ổn.
“Ừm, Trưởng Cán bộ. Họ nói gì vậy?”
“Họ nói họ cần thiêu sống Cán bộ Vị giác để có thể ngui giận.”
“Áááá!”
Nghe bản dịch thẳng thừng của tôi, Cán bộ Vị giác lên cơn co giật và trốn sau lưng tôi.
“C-Cứu em, làm ơn cứu em với!”
“Rất khó để thay đổi suy nghĩ của tinh linh một khi họ đã đưa ra quyết định.”
Tôi xin lỗi. Tôi cũng không biết họ lại giận dữ đến mức này.
[Liệu hai vị có thể tha thứ cho cô ấy với lòng rộng lượng của mình được không?]
[Tuyệt đối không! Mau giao cô gái đó ra đây!]
Họ cực kỳ cố chấp.
Không còn lựa chọn nào sao? Nếu vậy, tôi sẽ phải gọi lính biên phòng.
Nếu họ không chấp nhận lời xin lỗi của chúng tôi ngay cả khi chúng tôi có thể giao tiếp, chúng tôi cũng sẽ phải dùng vũ lực từ phía mình.
Khi tôi đang nghĩ vậy và sắp ra hiệu cho người tùy tùng của mình, tinh linh thốt ra thêm một câu.
[Đừng nghĩ rằng chúng ta sẽ bỏ qua sự thô lỗ như vậy trên chuyến hành trình về nhà lẽ ra phải bình yên này, con người!]
Khoan đã, chuyến hành trình về nhà?
Trước những lời đó, một giải pháp lóe lên trong tâm trí tôi như tia sét.
‘Mình thấy rồi, giải pháp đây rồi!’
[Tôi có thể hỏi hai vị dự định ở lại Vương quốc Crossroads bao lâu không?]
[Ừm? Ừm... Vì chúng ta đã đi một quãng đường dài, chúng ta sẽ nghỉ ngơi 3 ngày và sau đó lên đường đến khu vực núi lửa đang hoạt động phía tây. Ta nghe nói Trứng của Hồng Long sắp nở.]
3 ngày.
Đó là một khoảng thời gian khá dài.
Điều đó có nghĩa là họ chắc chắn sẽ cần chỗ ở và thức ăn. Và tất cả những điều đó sẽ tốn một khoản chi phí.
[Hai vị đã tìm được nơi ở chưa?]
[Chúng ta cần tìm một nơi bây giờ. Nhưng ta không chắc có nơi nào chấp nhận những hỏa tinh linh như chúng ta.]
Tinh linh kia gật đầu với vẻ lo lắng, như thể đồng tình.
Tôi có thể thấy sự bận tâm của họ. Và tôi có quyền lực để giải quyết nó.
Vậy thì chỉ còn duy nhất một điều phải làm.
Bắt đầu đàm phán.
[Nếu hai vị không bận tâm, chúng tôi muốn cung cấp cho hai vị chỗ ở tốt nhất cùng với củi đốt trong thời gian hai vị lưu trú tại đất nước chúng tôi như một dấu hiệu xin lỗi.]
[Cái gì?]
Bí thuật của con trai gia đình thương nhân.
Đòn tấn công bằng quà tặng phủ đầu (tặng một món quà lớn trước).
Thức ăn chủ yếu của hỏa tinh linh là củi đốt.
Họ sẽ ăn bất cứ thứ gì cháy được, nhưng thứ họ yêu thích nhất là củi.
Nhưng bây giờ là cuối thu. Giá củi đang tăng vọt.
Còn chỗ ở thì sao?
Vì họ sẽ đốt cháy một chiếc giường bình thường hoàn toàn, họ sẽ cần tìm một quán trọ làm bằng đá.
Nhưng quán trọ đá thì đắt tiền. Và đắt gần gấp đôi chi phí của các quán trọ thông thường.
‘Nói cách khác thì ở lại 3 ngày sẽ tốn kha khá chi phí.’
Nếu tôi đề nghị giải quyết hai điều kiện khó khăn này trước thì sao?
[Vương quốc Crossroads chào đón tất cả những ai nhập cảnh với ý định hòa bình. Nhưng vì chúng tôi đã phạm phải một sự xúc phạm lớn như vậy đối với hai vị, hai vị có chấp nhận để chúng tôi lo liệu sự tiện nghi cho hai vị trong thời gian lưu trú như một dấu hiệu xin lỗi không?]
[Ưm, ừm... nhưng đã bị xúc phạm, hình phạt thích đáng nên...]
Ngọn lửa xanh bắt đầu chuyển sang màu hơi đỏ.
Bằng chứng cho thấy cơn giận của họ đang bắt đầu nguôi ngoai.
Thấy tôi nói gì chưa? Jackpot.
Việc đàm phán với hỏa tinh linh thật tiện lợi vì cảm xúc bên trong của họ thể hiện qua màu sắc.
Bây giờ hãy thêm một đòn nữa vào trái tim đang dao động của họ.
[Nếu hai vị muốn, chúng tôi có thể cung cấp một căn phòng có lò sưởi. Hai vị sẽ có thể nghỉ ngơi thoải mái.]
[L-Lò sưởi? Thật sao?]
[Và chúng tôi sẽ cung cấp 4 miếng than củi mỗi ngày. Cho bữa sáng, bữa trưa, bữa tối và bữa ăn nhẹ nửa đêm!]
[Thật chứ!?]
Than củi, quý hơn củi đốt. Than củi cháy lâu hơn, đạt nhiệt độ cao hơn và hương vị ngon hơn vì nó thuần khiết.
Điều này giống như một thỏa thuận mua một tặng một, không, mua một tặng ba miễn phí.
Ngay cả người keo kiệt, bủn xỉn và nhỏ nhen nhất cũng không thể từ chối điều này.
Không, ngay cả một hồn ma báo thù, người ghi nhớ hận thù suốt đời và không bao giờ tha thứ, cũng sẽ nói “tsk, thôi thì ta tạm tha vậy.” và tha thứ với một lời đề nghị như thế này.
Màu lửa đã hoàn toàn chuyển sang màu đỏ.
Chỉ còn một bước nữa là sang màu cam.
Đã đến lúc tung đòn kết liễu vào trái tim đang dao động của họ.
Tôi giơ bốn ngón tay lên và trịnh trọng nói:
[...Chúng tôi sẽ cung cấp than củi từ gỗ cứng.]
Đòn kết liễu.
Một ngọn lửa màu cam tuyệt đẹp, như ánh hoàng hôn buổi tối, lập lòe trước mắt tôi.
Thay vì hai thanh niên lửa xanh đầy giận dữ, thì trước mặt tôi lại là hai người phụ nữ lửa cam với biểu cảm dịu dàng gật đầu với sự hài lòng lớn.
[Chúng ta sẽ tha thứ cho cán bộ trẻ đó. Vì đó là lỗi lầm do thiếu hiểu biết, sẽ ổn thôi nếu cô ấy cẩn thận từ bây giờ và học hỏi từ sự cố này.]
[Cảm ơn sự rộng lượng của hai vị, quả xứng đáng là hậu duệ của lửa.]
Hãy nhìn những nụ cười nhân từ đó đi. Chúng đẹp đến kinh ngạc.
Tôi túm lấy gáy Cán bộ Vị giác, người vẫn đang nhìn cảnh này mà không hiểu gì, và ép cô ấy cúi đầu.
“Hả? Trưởng Cán bộ?”
“Xong rồi, cúi đầu đi.”
Sau đó, mọi chuyện được giải quyết nhanh chóng.
Sau khi đóng dấu lên tài liệu nhập cảnh và phát “phiếu bảo lãnh của Bộ Ngoại giao” mà một tùy tùng đã nhanh trí chuẩn bị sau khi chống cháy cho chúng, các hỏa tinh linh cuối cùng đã có thể bước qua biên giới.
[Chào mừng hai vị đến với Vương quốc Crossroads. Hy vọng hai vị có một kỳ lưu trú thoải mái.]
[Ngươi cũng bảo trọng nhé, con người biết Tinh linh ngôn.]
Sau khi các tinh linh đã đi đủ xa, Cán bộ Vị giác thở dài và nói:
“Mọi chuyện... kết thúc rồi sao?”
“Phải. Mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa. Và bây giờ... sẽ là về hình phạt.”
Vẫn còn một bước cuối cùng.
Quyết định cách xử lý Cán bộ Vị giác, người đã gây ra sự cố này.
“...Cái gì?”
Vẻ mặt nhẹ nhõm của cô ấy đông cứng lại.
“Cán bộ Vị giác. Cô có biết hình phạt chính thức là gì khi một cán bộ xuất nhập cảnh phạm phải sai lầm nghiêm trọng không?”
Khi tôi hỏi bằng một giọng trầm, Cán bộ Vị giác run rẩy dữ dội và khó khăn lắm mới rặn ra nổi chữ để trả lời.
“T-Tử hình...?”
“Chính xác.”
“T-Trưởng Cán bộ, em xin lỗi. Tha cho em đi, em sẽ không làm thế nữa đâu!”
“Lời xin lỗi đấy có khiến đống nước cô tạt vào người họ chui lại vào xô không?”
Tội ép buộc tôi làm thêm giờ ngay trước giờ tan ca.
Tội thực hiện hành động điên rồ là tạt nước vào hỏa tinh linh và không giúp ích gì trong việc giải quyết vấn đề.
Và tội gây ra chi phí bổ sung từ ngân sách Văn phòng Xuất nhập cảnh.
Đây là những tội danh rất nghiêm trọng.
Làm sao tôi có thể bỏ qua chuyện này?
Hình phạt là không thể tránh khỏi.
Nhưng tình hình thực sự tồi tệ.
“Tuy nhiên... vì cô mới được bổ nhiệm một tháng, và Cán bộ Khứu giác—người lẽ ra phải hướng dẫn cô—đã bỏ về sớm, nên.”
Vấn đề thực sự là những tên khốn đã bỏ mặc một tân binh và chuồn đi.
Sau một lúc suy nghĩ, tôi quyết định hình phạt cho cô ấy.
“Từ hôm nay đến thứ Hai, cô sẽ ở lại với tôi để tái đào tạo.”
“C-Cái gìiiiii???”
Trước những lời như sét đánh ngang tai này, mặt Cán bộ Vị giác tái xanh.
Xanh gần như ngang ngửa với ngọn lửa của các hỏa tinh linh chúng tôi thấy lúc nãy.
“Tôi cũng sẽ hủy bỏ cuối tuần của mình, nên cô hãy đến đây hôm nay, ngày mai và ngày kia. Tôi sẽ tái đào tạo cô một cách nghiêm túc.”
Cuối tuần không phải là điều quan trọng lúc này.
Làm sao một người có thể là cán bộ xuất nhập cảnh nếu họ thậm chí còn không biết nghi thức cơ bản giữa các chủng tộc?
Hãy dạy cô ấy lại từ đầu. Dạy cho đến khi nó khắc sâu vào đầu, vào thẳng cái hộp sọ chết tiệt đấy của cô ấy.
Và điều may mắn giữa những rủi ro là không ai bị thương hoặc gây ra vấn đề do cơn giận của các hỏa tinh linh.
‘Nếu có thiệt hại thực tế và nó đã leo thang thành vấn đề ngoại giao thì ngay cả mình cũng không thể xử lý được.’
Điều đấy sẽ đồng nghĩa với hình phạt tử hình.
Nhưng vì tôi đã can thiệp và ngăn chặn kịp thời, nên không cần phải báo cáo lên cấp trên.
Nói cách khác, chúng ta có thể chôn vùi sự cố này.
Tất nhiên, đổi lại, tôi cần phải dạy cô gái du mục này một cách triệt để để cô ấy không bao giờ mắc lại sai lầm tương tự.
Cán bộ Vị giác, người đã nhận hình phạt đáng sợ như án tử hình, lắc đầu điên cuồng.
“E-Em sẽ từ chức. Không, em sẽ đi cúi đầu xin lỗi các hỏa tinh linh!”
“Không. Tình huống đã được giải quyết rồi, và tôi sẽ không chấp nhận đơn từ chức của cô.”
Đừng có mà mơ giữa ban ngày, em gái à. Không có mùa xuân đấy đâu
À, tất nhiên, còn một lựa chọn khác.
“Nếu cô không thích thì tôi có thể báo cáo lên Bộ Ngoại giao ngay bây giờ và chính thức tử hìn—”
“E-Em chấp nhận! Em chấp nhận! Xin hãy tái đào tạo em!”
“...Rất tốt.”
Lẽ ra cô nên nói vậy ngay từ đầu.
Mọi chuyện kết thúc tại đó.
Túm.
Tôi túm lấy gáy Cán bộ Vị giác. Và rồi,
Kéo lê lết.
Tôi kéo cô ấy vào Văn phòng Xuất nhập cảnh trống rỗng.
“Waaaaaah...”
Tiếng kêu khóc của một con cừu non bị lôi vào lò mổ không bao giờ lọt ra thế giới bên ngoài.
Và cứ thế, trong suốt cuối tuần, Cán bộ Vị giác đã phải đọc tất cả 12 cuốn kinh ‘Tuyển tập đầy đủ các Đặc điểm Chủng tộc của Lục địa’ cho đến khi cô ấy có thể học thuộc lòng.
Vậy là chỉ còn lại Cán bộ Khứu giác, Cán bộ Thính giác và Cán bộ Xúc giác- những người đã bỏ đi mà không báo cáo.
'Các người đừng hòng mà thoát tội.'
Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!
