Tôi Là Cán Bộ Của Văn Phòng Xuất Nhập Cảnh

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Legends

(Đang ra)

My Childhood Friend Showed Me a Hypnosis App, So I Pretended to Be Taken by It and She Kissed Me

(Đang ra)

My Childhood Friend Showed Me a Hypnosis App, So I Pretended to Be Taken by It and She Kissed Me

あらばら

Và đó là bắt đầu cho chuỗi ngày giả vờ bị thôi miên của Ryuto cùng với đó là một chuỗi các tình huống rối ren...

21 330

Chuyện về ông anh U30 làm Vtuber

(Đang ra)

Chuyện về ông anh U30 làm Vtuber

Tokumei

Thôi thì, chắc vẫn sướng hơn là làm việc đến chết, đúng không?

2 4

Mười Lăm Phút Bất Tận

(Hoàn thành)

Mười Lăm Phút Bất Tận

Kemono Yuru

Đây là một câu chuyện trinh thám giả tưởng được dệt nên từ những cuộc đối thoại, trong đó các nhân vật sử dụng logic sắt đá, khoa học thuần túy cùng một chút dư vị của quá khứ để đương đầu với vòng lặ

16 4

Chillin’ on an Uninhabited Island in Another World

(Đang ra)

Chillin’ on an Uninhabited Island in Another World

ぎうにう

[Nếu chỉ có thể mang 1 thứ đến hòn đảo không một bóng người, bạn sẽ mang gì?] - đó là dòng chữ được viết trên đó.

1 4

Câu chuyện kết thúc của tiểu thư kỳ dị

(Đang ra)

Câu chuyện kết thúc của tiểu thư kỳ dị

夜猫菌

“Tôi tên là Luo Ling.”“Tôi chỉ là một học sinh trung học bình thường.

1 4

Web Novel - Chương 03: Thuần hóa "Cầu lửa" (1)

Chương 03: Thuần hóa "Cầu lửa" (1)

Thành thật mà nói, cuộc gọi từ Cán bộ Vị giác không làm tôi phải bận tâm quá nhiều.

‘Tình huống khẩn cấp của một tân binh mới làm việc chưa đầy một tháng thì có thể nghiêm trọng đến mức nào?’

Một tháng vẫn còn quá sớm để họ cảm nhận được sự khắc nghiệt của công việc biên giới.

Thông thường, phải mất ít nhất nửa năm trước khi họ gây ra sự cố lớn đầu tiên.

Cùng lắm thì tôi chỉ nghĩ đến trường hợp kiểu như: ‘Con chó của du khách cắn tay tôi rồi!’

‘Nhưng khi có chuyện đột nhiên xảy ra thì mọi thứ đều có vẻ khá nghiêm trọng... Mình hiểu mà.’

Khả năng xử lý sự việc thường giảm sút khi một người bị bất ngờ. Đặc biệt là với lính mới.

Cô ấy có lẽ đã gọi tôi vì sợ hãi, khi phải đối mặt với tình huống ngoài dự kiến của mình.

Và đúng như tôi dự đoán, cuộc gọi khẩn cấp của Cán bộ Vị giác hoàn toàn không nghiêm trọng.

Mà là cả một thảm họa.

[HELHANAHEEN!!!]

VÙUUU!

“AAAAH! Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, TÔI XIN LỖI!”

Bây giờ là một buổi tối cuối thu mát mẻ.

Vậy tại sao những hỏa tinh linh lại bùng cháy dữ dội ngay trước mắt tôi, phóng những cột lửa xanh biếc lên trời?

Một làn sóng nhiệt nóng hơn cả phòng tắm hơi đang tỏa ra khắp nơi, và tôi nhận thấy nền đá vừa được sửa chữa vài ngày trước đã bị cháy xém.

May mắn thay, các hỏa tinh linh đang ở một không gian mở bên ngoài tòa nhà.

Đối với các thực thể nguyên tố, việc kiểm tra ngoài trời rõ ràng là khôn ngoan hơn là bên trong nơi đầy giấy tờ và vật liệu dễ cháy.

Vấn đề là tại sao những hỏa tinh linh này—thường chỉ với vài khúc củi là đã có thể xoa dịu—lại giận dữ đến mức ngọn lửa chuyển sang màu xanh.

“...Chính xác thì chuyện quái gì đang xảy ra ở đây vậy?”

Tôi do quá đỗi bàng hoàng nên đã hỏi người giúp việc của Cán bộ Vị giác, người đã dẫn chúng tôi đến sân sau Văn phòng Xuất nhập cảnh. Cô ấy trả lời với vẻ vô cùng chắc nịch.

“Tôi không biết. Những quả cầu lửa đó đột nhiên phát điên.”

Nếu cô không biết thì làm thế quái nào mà tôi khiến họ bình tĩnh lại được? Nếu chỉ cần không biết là xong chuyện thì gọi chúng tôi làm éo giề?

Và ‘cầu lửa’? Đó rõ ràng là phân biệt chủng tộc, làm thế quái nào mà cô lại có thể nói ra lời lẽ phân biệt chủng tộc đó một cách dễ dàng như thế?

Đọc được vẻ mặt tôi, người giúp việc của tôi vội vàng thêm vào:

“Có lẽ ngài nên nói chuyện Cán bộ Vị giác trước. Cứ đà này thì cô ấy sẽ bị nướng chín mất.”

Chẳng cần chờ anh ta nói hết câu, cô gái ở đằng xa, đang cố gắng chịu đựng cơn thịnh nộ của các tinh linh, đã thấy tôi và giơ cả hai tay lên trời.

“Tr-Trưởng Cán bộ ơi!!!”

Vẻ mặt cô ấy hệt như một đứa trẻ bị bỏ rơi ở chợ ba tiếng đồng hồ rồi mới được gặp lại cha mẹ.

Ngay khi nhìn thấy tôi, Cán bộ Vị giác liền né những cột lửa xanh và chạy về phía chúng tôi với tốc độ đáng kinh ngạc.

Sau đó cô ấy quỳ xuống và túm lấy ống quần tôi trong khi khóc nức nở:

“Cứu em, cứu em, làm ơn cứu em với!”

Cô ấy khóc lóc thảm thương, vứt bỏ toàn bộ phẩm giá của một cán bộ xuất nhập cảnh xuống đất.

Mùi tóc cháy khét lẹt lan tỏa trong không khí.

Nhìn xuống, tôi thấy mái tóc vốn đã xoăn, một đặc điểm của người du mục phương Đông, của Cán bộ Vị giác- giờ đã biến thành một búi tóc rồi bù xù tròn như tổ quạ.

“Cán bộ Vị giác. Tôi đến đây vì cô nói mình cần giúp đỡ.”

Hãy xác định rõ mục đích trước. Chúng ta vẫn cần phải làm theo quy trình.

“Tôi sẽ hợp tác hết lòng trong phạm vi quyền hạn. Nên là tôi có thể giúp cô trong việc gì?”

“Mọi việc!”

Tôi nhắm nghiền mắt lại. Một cơn đau đầu mà tôi chưa từng trải qua trong đời đột nhiên ập đến.

Khi mà cô ấy rõ ràng nên giải thích vấn đề là gì và cụ thể cô ấy đang gặp khó khăn ở đâu, thì cô ấy lại chỉ nói “mọi việc”?

Chắc chắn cô ấy phải đi tái đào tạo. Tôi sẽ bắt cô ấy bắt đầu lại từ khóa huấn luyện cơ bản.

‘Thôi, giải quyết tình huống này trước đã.’

Sau khi thở dài, tôi buông tay ra khỏi lưng và dùng lực tách cô gái đang bám chặt lấy chân tôi ra.

“Tôi không mù đâu mà không thấy cô đang cần giúp đỡ. Nhưng chính xác là cô đã làm những gì để mà ra nông nỗi này?”

Đôi mắt sáng của Cán bộ Vị giác rưng rưng nước mắt.

“T-Thì, em... Có vài khách đến từ phương bắc, và em chỉ hỏi liệu họ có thể giảm bớt nhiệt độ xuống một chút nếu không quá phiền không...”

Ừm. Họ lại tức giận chỉ vì chuyện đấy sao? Thật không hợp lý.

Hỏa tinh linh nổi tiếng là một trong những tinh linh hiền lành nhất đối với các chủng tộc khác.

Thậm chí, một trong những biệt danh của họ còn là “Người bạn bên bếp lửa.”

Hơn nữa, họ hoàn toàn ý thức được lượng nhiệt mình phát ra. Nên họ thường tự động giảm nhiệt độ khi có người ở gần.

“Chỉ có vậy thôi sao? Cô có phạm bất kỳ lỗi lầm nào khác không?”

“Ngoài điều đó ra, em không... không có làm gì khác...”

Cô ấy có vẻ không nói dối. Có lẽ cô ấy thực sự đã phạm sai lầm mà không hề nhận ra.

“Vậy thì có vẻ là một sự hiểu lầm về văn hóa. Cô đã thử giải quyết bằng đối thoại chưa?”

“Ưm... à...”

Cán bộ Vị giác ngập ngừng một cách khó xử.

“Với tư cách là một cán bộ xuất nhập cảnh, cô đã lịch sự yêu cầu đối thoại chưa?”

Cô ấy miễn cưỡng trả lời bằng một giọng nhỏ dần.

“Họ... họ không nói ngôn ngữ chung... nên em không thể.”

“Cái gì?”

Tôi theo phản xạ chất vấn câu trả lời kỳ lạ đó.

“Ngay cả khi không dùng ngôn ngữ chung thì cô cũng không thể giao tiếp bằng ngôn ngữ khác sao?”

Có rất nhiều ngôn ngữ trên thế giới này.

Dù không phải ngôn ngữ chung, thì còn có ngôn ngữ Rune được yêu tinh sử dụng, hay chữ tượng hình của các chủng tộc cổ đại.

Ít nhất, cũng phải có ngôn ngữ ký hiệu hoàn toàn bằng hình ảnh.

Các tinh linh đều sử dụng tất cả những ngôn ngữ đó, mà cô ấy lại không nghĩ đến sao?

Mắt Cán bộ Vị giác mở to như thể vừa chợt nhận ra khả năng này, và cô ấy đáp:

“À, quên mất là còn vụ đấy nữa!”

Trời ơi.

Lảo đảo.

“Tr-Trưởng Cán bộ!”

Nhờ người giúp việc nhanh chóng đỡ lấy tôi khi tôi loạng choạng vì quá sốc, tôi đã không bị ngã.

“Cô thậm chí còn không thử mà đã gọi tôi khi tôi sắp— ahem! Cô gọi tôi chỉ vì chuyện này sao?”

Khi tôi nói, cố gắng kìm nén cơn giận, Cán bộ Vị giác rụt vai lại.

“E-Em xin lỗi! Em không thể nghĩ ra ai ngoài ngài...”

Đúng lúc đó, giúp việc của Cán bộ Vị giác đứng phía sau cô ấy đột nhiên xen vào.

“Thực ra, tôi đã thử.”

“Cái gì?”

“Trong lúc Cán bộ Vị giác đang hoảng loạn, tôi đã cố gắng giao tiếp với những quả cầu lửa đó bằng Cổ ngữ và cử chỉ.”

Cô ấy lại dùng từ “cầu lửa” nữa rồi. Sao cứ phải làm racing girl vậy.

Đây là lý do tại sao người du mục cần phải được đào tạo lại về lễ nghi lại từ đầu.

Nhưng tạm gác chuyện đó sang một bên.

“Và kết quả thế nào?”

“Hoàn toàn thất bại. Họ không hiểu bất cứ điều gì. Và có vẻ như... họ chỉ sử dụng Tinh linh ngôn.”

Trước những lời đó, người giúp việc của tôi đứng phía sau nhíu mày.

“Tinh linh ngôn sao? Hèn chi mà công việc giao tiếp lại thất bại.”

“Ôi, không ổn rồi.”

Vẻ mặt tôi cũng nhăn nhó giống hệt anh ta.

Tinh linh ngôn.

Ngôn ngữ cổ xưa nhất, được tạo thành từ Mana, không thể bắt chước bằng miệng lưỡi con người.

Chỉ khi đó tôi mới nhớ lại những gì các hỏa tinh linh đã nói.

[HELHANAHEEN!!!]

Những từ ngữ không lọt vào tai mà có cảm giác như đang đâm thẳng vào tâm trí.

Nghĩ lại thì, tinh linh không có dây thanh quản. Những thứ như vậy không thể tồn tại trong những sinh vật được tạo thành từ các nguyên tố.

Ngay cả vẻ ngoài của họ cũng chỉ là ngọn lửa mang hình dạng con người.

Nhưng thông thường, các tinh linh ít nhất cũng sẽ hiểu Cổ ngữ, vì nó gần nhất với ngôn ngữ của tộc Elf, thứ vốn có thể kết nối với Mana.

‘Nếu họ không hiểu cả Cổ ngữ, thì họ chắc chắn là một loại tinh linh rất cổ xưa.’

Rõ ràng họ là một chủng tộc cổ đại mà ngay cả việc giao tiếp tối thiểu cũng không thể.

Tinh linh chỉ có thể giao tiếp bằng Tinh linh ngôn—loại tinh linh khó đối phó nhất.

Việc Cán bộ Vị giác, người không biết điều này, thiếu cả kinh nghiệm lẫn sự nhạy bén để xử lý là điều hoàn toàn tự nhiên.

Việc cô ấy không thể đoán được lý do họ giận dữ cũng dễ hiểu.

‘Gọi mình một cách khẩn cấp có lẽ là lựa chọn tốt nhất cô ấy có thể làm được.’

Với nhận định này, cơn giận của tôi phần nào lắng xuống.

Mắng mỏ cô ấy thêm cũng chẳng thay đổi được gì. Vì cô ấy đã đủ thảm hại rồi, giờ thì lại đang run như cầy sấy.

‘Dù sao thì cách tốt nhất vẫn là nghe trực tiếp từ bên đang giận dữ.’

Sau khi đã nắm được tình hình, tôi thả lỏng nét mặt.

“Rất tốt. Tôi sẽ tự mình xử lý chuyện này.”

“Cái gì? Ngài... chắc chắn sao? Họ có vẻ thực sự đang giận dữ...”

“Điều đó thì ai cũng thấy rõ.”

Tôi chuyển ánh mắt về phía hai tinh linh ở đằng xa, vẫn đang cháy sáng màu xanh dữ dội.

‘Bây giờ thì mình phải làm gì đây.’

Thông thường, hỏa tinh linh mang hình dạng những phụ nữ trẻ đẹp được bao phủ trong ngọn lửa màu cam, với nhiệt độ ấm áp vừa phải và nụ cười dịu dàng.

Nhưng hai tinh linh này lại có ngọn lửa màu xanh và hình dáng đàn ông cơ bắp vạm vỡ.

Hơn nữa, họ không hề giảm nhiệt mặc cho luồng gió bỏng rát, và thậm chí còn phun ra những cột lửa phía trên đầu.

‘Họ thực sự đang rất tức giận.’

Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ lại được chứng kiến cảnh tượng này sau khi chỉ thấy nó một lần duy nhất trong sự nghiệp. Thật là hoài niệm.

Thái độ của họ đang rất đe dọa, như thể có thể đốt cháy mọi thứ ở đây thành tro bụi bất cứ lúc nào.

Tôi cần phải xoa dịu ho bằng cách nào đó. Nếu không, các cột lửa có thể sớm biến thành một cơn bão lửa bao trùm toàn bộ khu vực.

Tinh linh vốn dĩ là những sinh vật cực kỳ bộc trực với cảm xúc của mình.

Đúng lúc đó, người giúp việc của tôi thận trọng hỏi:

“Chúng ta có nên gọi lính biên phòng không? Nếu họ không được kiểm soát kịp thời thì chuyện này có thể leo thang.”

“Không, như thế lại thành dư thừa.”

Tôi điên lắm mới gọi lũ đầu đất đó.

Nếu họ đến, chuyện này sẽ thực sự leo thang thành bạo lực, hay đúng hơn là một vụ phóng hỏa. Rồi kỷ lục không xảy ra sự cố của chúng tôi sẽ bị phá vỡ.

“Tôi sẽ đi qua đó trước. Chúng ta ít nhất phải thử đối thoại để giải quyết vấn đề.”

“Cái gì? V-Vậy thì em cũng sẽ đi! Nếu em đã làm sai thì chí ít em cũng nên xin lỗi—”

“Không. Cô cứ ở lại đây.”

“Ugh...”

Cô ấy bĩu môi và ngước nhìn tôi.

“Vẻ mặt hờn dỗi đó không giúp ích gì đâu. Hơn nữa, cô đi theo thì được cái tích sự gì chứ?”

“Ugh... n-ngài thật đáng ghét...”

Phớt lờ Cán bộ Vị giác đang thất vọng, tôi bước về phía các hỏa tinh linh.

Thấy tôi tiến đến, hai tinh linh lại bắn ngọn lửa của họ lên trời cao hơn nữa.

[HIRAHA HELHANAHEEN HITA!]

—VÙUUU!

Một dấu hiệu rõ ràng của sự không hài lòng. Sức nóng tăng lên cùng với tiếng gầm giận dữ của họ.

“Ưc!”

“Trưởng Cán bộ!”

“Lui lại! Đó là một mệnh lệnh!”

Sức nóng này không phải chuyện đùa đâu. Nhưng tôi không thể rút lui được.

Sự hiếu khách đúng mực là điều bắt buộc. Đó là đức tính hàng đầu của một cán bộ xuất nhập cảnh.

Thay vào đó, tôi mạnh dạn tiến đến gần các hỏa tinh linh hơn, và họ cũng tiến lại gần tôi một cách đe dọa, như thể sắp thiêu rụi tôi ngay tại chỗ.

Cuối cùng, chúng tôi đối mặt nhau chỉ cách nhau đúng một bước chân.

Mặc dù đang là cuối thu, mồ hôi bắt đầu đổ xuống mặt tôi vì sức nóng khủng khiếp.

Tôi không lau mồ hôi. Thể hiện sự khó chịu vì nhiệt trước mặt lửa là hành vi thiếu lịch sự.

Thay vào đó, tôi chỉnh lại quần áo và từ từ hắng giọng.

“E hèm, E HÈM!”

Tôi tập trung toàn bộ năng lượng tinh thần và điều hòa hơi thở.

“Hô...”

Dần dần, năng lượng trong cơ thể tôi bắt đầu tụ lại ở cổ họng, cụ thể là xung quanh dây thanh quản.

Cảm giác quen thuộc này.

Một cảm giác kỳ lạ, như thể một lực lượng xa lạ nào đó đang cào xước dây thanh quản tôi.

“Hít vào,”

Tôi hít một hơi thật sâu.

Và rồi,

Giữa hai cột lửa đang bùng cháy dữ dội, tôi mở miệng.

Trong khi đó, Cán bộ Vị giác bị bỏ lại phía sau đang vô cùng đau khổ.

“Ch-Chúng ta phải làm gì đâyyy?! Trưởng Cán bộ đang gặp nguy hiểm!”

Tinh linh thường hiền lành và hiếm khi tức giận, nhưng một khi đã mất kiểm soát, họ trở nên cực kỳ nguy hiểm.

Vì được cấu thành từ các nguyên tố thuần khiết, cơn giận của họ thường dẫn đến những hậu quả cấp độ thảm họa thiên nhiên.

Và giờ đây, vì sự thiếu kinh nghiệm và vụng về của cô ấy, cấp trên của cô ấy đang phải đối mặt với những tinh linh như vậy một mình.

Cô ấy muốn chạy đến xin lỗi các tinh linh, bảo họ trút cơn giận lên cô ấy thay vì Trưởng Cán bộ, nhưng người giúp việc của Trưởng Cán bộ đang giữ chặt vai cô ấy lại trong khi dường như hoàn toàn không hề lo lắng.

“Vâng, tôi thấy mà.”

“Làm sao ngài ấy có thể thuyết phục những người— không, tinh linh— mà ngài ấy thậm chí không thể giao tiếp được?! Chúng ta cần gọi l-lính biên phòng!”

“À, Cán bộ Vị giác, cô có lẽ sẽ không biết vài thứ do mới vào làm. Nhưng sau cùng thì chuyện này sẽ được giải quyết ổn thỏa thôi.”

“Anh không lo lắng sao? Nếu ngài ấy bị nướng thành than thì sao? Còn đám tang của ngài ấy thì sao?!”

“Chuyện đám tang thì nước lo. Nhưng cô cứ yên tâm là nó sẽ không xảy ra đâu.”

“Nhưng...!”

Thấy Cán bộ Vị giác ngay lập tức lo lắng về những kịch bản tồi tệ nhất, anh ta lắc đầu trấn an.

“Cán bộ Vị giác. Cô có biết tại sao Trưởng Cán bộ lại trở thành người đứng đầu biên giới phía nam chỉ sau bốn năm làm cán bộ xuất nhập cảnh không?”

“Thì, vì ngài ấy cực kỳ xuất sắc trong công việc...”

“Đúng vậy. Nhưng còn một điều khác. Một khả năng đặc biệt mà chỉ có Trưởng Cán bộ sở hữu.”

“Khả năng đặc biệt?”

Người giúp việc cười ranh mãnh.

“Trưởng Cán bộ là một trong mười Thức tỉnh Giả trên toàn lục địa. Ngài ấy có thể nói mọi ngôn ngữ trên thế giới này.”

“Cái gì?”

Đôi mắt mở to của Cán bộ Vị giác hướng về phía Trưởng Cán bộ.

“Và điều đấy bao gồm… cả những ngôn ngữ nằm ngoài khả năng của con người.”

Cùng lúc đấy, ở phía xa xa, Nathan mở miệng.

[IHALA, HAIHO HENHA HARAHEEN NATHAN KELL! (Kính chào, vị quan chức này là Cán bộ Xuất nhập cảnh Nathan Kell!)]

Không khí xung quanh họ rung động khi những sóng Mana mà miệng con người không bao giờ có thể tạo ra được vang vọng khắp sân Văn phòng Xuất nhập cảnh.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!