Tôi Là Cán Bộ Của Văn Phòng Xuất Nhập Cảnh

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Legends

(Đang ra)

My Childhood Friend Showed Me a Hypnosis App, So I Pretended to Be Taken by It and She Kissed Me

(Đang ra)

My Childhood Friend Showed Me a Hypnosis App, So I Pretended to Be Taken by It and She Kissed Me

あらばら

Và đó là bắt đầu cho chuỗi ngày giả vờ bị thôi miên của Ryuto cùng với đó là một chuỗi các tình huống rối ren...

21 330

Chuyện về ông anh U30 làm Vtuber

(Đang ra)

Chuyện về ông anh U30 làm Vtuber

Tokumei

Thôi thì, chắc vẫn sướng hơn là làm việc đến chết, đúng không?

2 4

Mười Lăm Phút Bất Tận

(Hoàn thành)

Mười Lăm Phút Bất Tận

Kemono Yuru

Đây là một câu chuyện trinh thám giả tưởng được dệt nên từ những cuộc đối thoại, trong đó các nhân vật sử dụng logic sắt đá, khoa học thuần túy cùng một chút dư vị của quá khứ để đương đầu với vòng lặ

16 4

Chillin’ on an Uninhabited Island in Another World

(Đang ra)

Chillin’ on an Uninhabited Island in Another World

ぎうにう

[Nếu chỉ có thể mang 1 thứ đến hòn đảo không một bóng người, bạn sẽ mang gì?] - đó là dòng chữ được viết trên đó.

1 4

Câu chuyện kết thúc của tiểu thư kỳ dị

(Đang ra)

Câu chuyện kết thúc của tiểu thư kỳ dị

夜猫菌

“Tôi tên là Luo Ling.”“Tôi chỉ là một học sinh trung học bình thường.

1 4

Web Novel - Chương 01: Ba điều

Chương 01: Ba điều

“Mọi chuyện đơn giản hơn cậu nghĩ nhiều. Cậu chỉ cần ghi nhớ ba điều thôi.”

Đó là những lời tôi nghe thấy trong ngày đầu tiên làm Cán bộ Xuất nhập cảnh.

“Điều thứ nhất. Khi xưng hô với người khác, hãy dùng ‘Thưa Ngài’, ‘Thưa Cô’ hoặc ‘Quý vị’, còn khi nói về bản thân thì hãy dùng ‘Vị viên chức này’.”

Người phụ nữ đã tuyển dụng tôi giơ một ngón tay lên khi nói.

“Viên chức nhà nước cần phải khác biệt rõ ràng so với những người bình thường. Cần phải khác biệt đến mức mà ta có thể dễ dàng phân biệt ngay từ cái nhìn đầu tiên. Điều này giúp ngăn ngừa những hiểu lầm và sự cố không mong muốn trước khi chúng kịp xảy ra. Nền tảng của nguyên tắc này chính là cách chúng ta xưng hô với nhau.”

Về cơ bản là thay đổi cả cách xưng hô để có thể dễ dàng nhận diện.

Đây là một cách tiếp cận khá hợp lý.

Bằng cách đó, công chúng có thể nhận ra các viên chức ngay cả khi họ mặc thường phục thay vì đồng phục nghiêm trang.

Miễn là không có ai bắt chước cách nói chuyện của chúng tôi thì mọi chuyện về cơ bản là sẽ ổn.

Cô ấy giơ tiếp ngón tay thứ hai.

“Điều thứ hai. Bất kể cậu có đang nói chuyện với bất kỳ cá nhân nào, thì tuyệt đối không được sử dụng giọng điệu trịch thượng và luôn luôn sử dụng lối nói trang trọng.”

Cô ấy nhấn mạnh từ “bất kể”.

“Cán bộ Xuất nhập cảnh là những người đầu tiên mà các du khách gặp gỡ khi họ nhập cảnh vào đất nước chúng ta. Đối với họ, ‘Vị viên chức này’ và các đồng nghiệp là ấn tượng ban đầu, là bộ mặt của cả quốc gia, vì vậy chúng ta phải duy trì phong thái vừa tôn trọng đối tác nhưng cũng vừa phải kiên định, nghiêm túc.”

Nói một cách đơn giản, hãy đối xử với mọi người một cách bình đẳng bất kể tuổi tác, giới tính, chủng tộc hay địa vị.

Một quan điểm cực kỳ hợp lý.

Ấn tượng đầu tiên rất quan trọng ngay cả trong các tương tác cá nhân, nên tầm quan trọng của nó ở cấp độ quốc gia là điều dễ mường tượng.

Ý của cô ấy là: ‘Hãy lịch sự, tử tế, nhưng cũng đừng bao giờ để họ coi thường cậu.’

“Nếu cậu nhớ được hai quy tắc này thì cậu sẽ không vướng phải nhiều rắc rối.”

Tôi cảm thấy phần nào nhẹ nhõm với hai quy tắc trực quan, dễ hiểu này.

Nhưng hình như còn một điều thứ ba thì phải?

“Ừm... còn quy tắc thứ ba thì sao?”

“À, điều thứ ba thậm chí còn đơn giản hơn rất nhiều. Đồng thời, nó cũng là điều quan trọng nhất mà cậu cần phải khắc cốt ghi tâm.”

Cô ấy duỗi ngón tay thứ ba ra.

“Hình phạt dành cho Cán bộ Xuất nhập cảnh là tử hình, bất kể mức độ nghiêm trọng của lỗi vi phạm là gì.”

“...Vâng?”

Tôi có nghe nhầm không vậy?

Tử hình? Tử hình mà tôi biết đấy hả?

Tử hình? Ý là việc bị hóa thành sọ dừa đấy sao?

“Ừm... cô đang nói đùa, đúng không?”

“À, tôi quên mất là mình chưa có nhắc. Một trong những cán bộ tiền nhiệm của cậu đã bị tử hình ba ngày trước.”

Vừa nói, cô ấy vừa chỉ vào tờ thông cáo được dán ngay trên bức tường phía sau.

[Tin Nóng: Một Cán bộ Xuất nhập cảnh tại khu vực biên giới phía nam bất ngờ bị bắt giữ, thẩm vấn chóng vánh, và bị hành quyết ngay lập tức, gây chấn động lớn—]

Nếu nhìn kỹ thì ngày tháng trên thông cáo chính xác là ba ngày trước.

“...”

Đây là sự thật sao?

Họ thực sự đã chặt đầu một người? Một người đang phục vụ đất nước sao?

“T-T-Tội danh của người đó là gì? Và tại sao vậy?”

“Họ đã phạm phải một tội lỗi kinh khủng đến mức mà không ai dám nhắc đến. Một tội ác thế kỷ mà không một ai có thể dám nghĩ đến chứ đừng nói làm thực hiện.”

“Chính xác là tội gì vậy?”

Trước câu hỏi gấp gáp của tôi, cô ấy nhìn quanh, rồi hạ giọng thật thấp, như thể sắp chia sẻ một điều cấm kỵ.

Tôi nghiêng người về phía cô ấy, và sau một hồi im lặng thì câu trả lời của cô ấy cuối cùng cũng được thốt ra.

“Người đó đã đến làm việc muộn 15 phút.”

“...”

“Khót tin lắm phải không, nhưng đấy hoàn toàn là sự thật.”

“...”

Mặt tôi tái mét đi thấy rõ theo từng giây trôi qua.

Sau đó, cô ấy bật cườ.

“Nào, thư giãn đi. Ai nhìn vào cũng tưởng cậu đang bị dắt đến lò mổ vậy.”

“Gì cơ?”

“Đùa tí thôi. Ai lại đi hóa kiếp một mạng người chỉ vì họ đi làm muộn 15 phút chứ.”

“À! C-Chính xác. Cô chỉ đùa thôi phải không?”

Chỉ khi đó tôi mới thực sự hiểu ra.

Đây hẳn là một kiểu nghi thức chào đón lính mới.

“Kyahahahaha.”

Làm tôi sợ muốn chết.

“Tử hình gì chứ? Cô thực sự đã khiến tôi muốn són cả ra quần. Đùa có hơi lố rồi đấy, hahaha.”

“À, nhưng phần tử hình thì là thật.”

“...Hả?”

Con mẹ nó.

“Người mà tôi nhắc đến đã thất bại trong việc phát hiện ra hàng cấm và để nó lọt vào vương quốc. Đã thế đấy còn là đó là một cổ vật, và đã bị kích nổ ngay giữa Đồng bằng phía Đông rồi gây ra nhiều thương vong. Anh ta bị hành quyết vì tội đó.”

“...”

“Tất nhiên, việc công khai sự thật đó sẽ gây ra các vấn đề ngoại giao nghiêm trọng, nên chúng tôi đã lấp liếm bằng tội đi trễ. Nên cậu cứ coi đó là lý do chính thức được công bố.”

Mặt tôi lại tái mét thêm lần nữa.

Tôi đã phạm một sai lầm khủng khiếp.

Một sai lầm thực sự, thực sự rất khủng khiếp.

Nhưng giờ có muốn trốn thì cũng đã quá muộn rồi. 

Bạn hỏi tại sao ư?

“Nào, đã đến lúc chúng ta vào Văn phòng Xuất nhập cảnh.”

Bởi vì tay cô ấy đã nắm chặt lấy cánh tay tôi rồi.

“Chào mừng cậu đến với vai trò Cán bộ Xuất nhập cảnh, Nathan Kell. Tôi rất vui vì cậu đã gia nhập cùng chúng tôi!”

Và đấy… là cách mà số phận tôi được định đoạt.

Sả: Để tiện lợi cho việc dịch hơn thì mình chỉ đề main xưng Vị viên chức này khi nói với người lạ. Đồng nghiệp hay người thân thì sẽ thay đổi tùy theo bối cảnh.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!