Chương 2 – Tôi Không Phải Là Đứa Trẻ Đáng Thương
Trong 〈Tốt Nghiệp Học Viện Nhờ Vận May〉, tồn tại một hệ thống huấn luyện trước khi nhập học.
Đây không phải là sự “tử tế” của nhà phát triển để giúp người chơi cải thiện chỉ số để giai đoạn đầu .
Mà là một khoảng thời gian buộc bạn phải nghiến răng chịu đựng và trở nên sẵn sàng.
Vì nếu không làm vậy, bạn sẽ bị đá khỏi game trước cả khi được nhập học—chẳng khác gì trượt ngay từ vòng gửi xe.
“Tôi từng là một tân thủ cực kỳ xuất sắc.”
Rèn luyện cho kinh nghiệm, mạo hiểm cho trưởng thành
Những người gia nhập Hội Mạo Hiểm như thể bị yêu cầu làm nhiệm vụ, bị mấy khẩu hiệu dụ dỗ tân thủ lừa, rồi hớn hở kéo nhau đến Rừng và Hang Động.
Hơn 90% trong số đó bị đập tan tác một cách không thương tiếc—hoặc chết, hoặc lê lết trở về với thương thế nặng nề.
“Làm thế nào mà trong một tổ đội năm người, cả năm người lại có thể cùng phản bội lẫn nhau được chứ?”
Mọi tổ đội đều phụ thuộc vận may, nơi các thành viên có xác suất nhất định sẽ phản bội nhau (9,9%).
Nhờ sự "may mắn" của tôi mà bằng cách nào đó tất cả thành viên đều phản bội lẫn nhau, ký ức từ lần chơi đó khi tôi còn là một thằng ngu bất chợt trồi lên rõ ràng đến khó chịu.
Nghĩ lại thì, so với cái lần đó, việc cày chay ở khu huấn luyện đúng là dễ chịu hơn nhiều.
“Cơ sở vật chất ở đây cũng ổn nhỉ.”
“Đây là những đồ đạc do Chủ Nhân chuẩn bị. Mỗi năm, trước kỳ thi tuyển sinh, đều sẽ có người được cử đến để quản lý.”
“Mỗi năm cơ à?”
Quản gia nhăn mặt.
Đó là biểu cảm y hệt mấy sát thủ khi họ tạo ra một nhân chứng không cần thiết trong khi ám sát—kiểu “lẽ ra không cần phải đổ thêm máu như thế này”.
“Cái gương cô cần ở kia.”
Rõ ràng là một nỗ lực chuyển chủ đề.Nhưng tôi lại thấy… cũng ổn.
Tôi vốn đã tò mò về cơ thể của Oknodie, vì nó khác hoàn toàn ngoại hình mà tôi từng tự tay thiết lập.
“…Ồ.”
Một chiếc gương toàn thân được đặt ở một góc khu huấn luyện.
Thứ phản chiếu trong gương—thứ đáng lẽ được dùng để chỉnh tư thế—là một cô bé tóc vàng.
Gầy gò đến mức nếu đá nhẹ có khi lăn đi như cái bóng bowling.
Mặt của cô bé có thể được che lại chỉ với một bàn tay.
Nhìn cũng xinh—xinh kiểu có thể lên TikTok với mác “hot girl cấp hai”.
Phải, cấp hai.
Không phải cấp ba.
Ngoại hình của cô bé ... cho tôi một cảm giác quá đỗi trẻ trung
Đây hoàn toàn là một đứa trẻ.
“…Haiz.”
Khi tôi ngẩng đầu lên, quản gia đang nhìn xuống tôi với gương mặt viết rõ một câu:
“Thật là một sinh vật đáng thương.”
“Ngài chưa từng soi gương trong đời mình à?”
“Không phải! Tôi soi gương suốt ấy chứ!”
“Ngài không cần phải cố tỏ ra mạnh mẽ. Phản ứng đó rõ ràng là của người không biết mình trông như thế nào và lần đầu tiên soi gương.”
Khôngg, chết tiệt.
Đó là vì đây là lần đầu tôi dùng nhân vật này.
Tôi định giải thích hiểu lầm này, nhưng quản gia thậm chí còn không buồn nghe, quay người bước đi trước.
“Tôi đại khái cũng đoán được ngài đã có một quá khứ như thế nào. Trước khi huấn luyện, ta nên ăn một bữa.”
Tôi không thích bị đối xử như một bệnh nhân đang mắc chứng bệnh hiểm nghèo nào đó, nhưng vừa nghe đến chữ ăn, tôi lập tức im miệng.
Game này có tính năng sưu tập.
Khi thu thập các vật phẩm nhất định, hiệu ứng sưu tập sẽ tăng chỉ số, mở khóa kĩ năng, hoặc tăng xác suất nhận vật phẩm hiếm.
“Sách Nấu Ăn là thứ không bao giờ bạn sưu tập đủ.”
Trong lúc ngồi ở bàn ăn mà thấy chán, tôi để ý thấy một cái đồng hồ .
Thời gian trước khi nhập học là vô cùng quý giá.
Để tránh đủ thứ vận xui trời ơi đất hỡi, tôi cần nâng cấp chỉ số chức năng bất cứ khi nào có thể.
【Bạn đã ẩn nấp dưới bàn hơn 1 phút】
【Kinh nghiệm Ẩn Nấp +1】
Chỉ thò đầu ra khỏi gầm bàn, tôi phát hiện một chiếc đồng hồ quả lắc khổng lồ đủ lớn để nhét vừa một người mà còn dư chỗ.
【Bạn đã ẩn trong đồng hồ hơn 1 phút】
【Kinh nghiệm Ẩn Nấp +1】
Mỗi khi ẩn nấp ở một vị trí mới trong hơn một phút, kinh nghiệm Ẩn Nấp sẽ tăng thêm 1.
Khi xác suất bắt đầu trở nên không thể kiểm soát, và quái tinh anh hay boss đi lang thang khắp nơi như quái thường,thứ duy nhất có thể được tin cậy được trong game này—chính là kỹ năng Ẩn Nấp.
Nếu không nâng nó từ sớm, bạn sẽ chẳng bao giờ biết lúc nào mình sẽ trở thành nạn nhân của vận rủi trong 〈Tốt Nghiệp Học Viện Nhờ Vận May〉.
【Bạn đã ẩn nấp dưới ghế hơn 1 phút】
【Kinh nghiệm Ẩn Nấp +1】
【Bạn đã ẩn nấp sau rèm hơn 1 phút】
【Kinh nghiệm Ẩn Nấp +1】
【Bạn đã ẩn nấp trong tủ quần áo hơn 1 phút】
【Kinh nghiệm Ẩn Nấp +1】
Tiếp theo tôi nên trốn ở đâu đây?
Ngay khi tôi đang nghĩ đến một cái thùng rỗng, cánh cửa tủ quần áo kêu cót két rồi mở ra.
“Ngài đang làm gì ở trong đó?”
“…Tôi chỉ đang tìm một chỗ trốn tốt thôi.”
“……”
Ánh mắt đó sắc bén đến mức có thể đâm xuyên người tôi.
Lúc này tôi mới nhận ra—hành vi của mình hẳn đã trông rất đáng ngờ trong mắt quản gia.
Không ngủ trên giường.Lần đầu thấy gương trong đời.Có đồ ăn thì lại chui vào tủ.
“Tôi không phải người kỳ quặc đâu.”
“Tôi không nói gì cả. Mời ngài ngồi vào bàn.”
Không công bằng thật sự.
Vừa lầm bầm trong lòng vì chuyện này còn xui hơn cả xui, tôi vừa ngồi xuống ghế và nhìn thấy món bò hầm tỏa hương kích thích mũi, cùng với ổ bánh mì baguette trông cực kỳ ngon mắt.
Đáng tiếc là đây không phải đồ ăn hiếm giúp tăng chỉ số chỉ bằng cách ăn.
Mà là đồ ăn cấp phổ thông, chỉ cho bonus sưu tập mỗi khi bạn ăn đủ 10 món khác nhau.
Ngồm ngoàm.
Ăn nhanh hay chậm thì số lượng sưu tập nhận được vẫn như nhau.
Nhưng để món ăn được tính vào bộ sưu tập, bạn phải ăn hết toàn bộ.
Vậy nên thay vì vừa ăn vừa thưởng thức, ăn nhanh để tiết kiệm thời gian vẫn là lựa chọn tốt hơn.
“Ngài ăn nhanh thật.”
“…Đừng nhìn tôi như thế. Tôi vốn ăn nhanh rồi.”
“Ngài có thể ăn chậm lại. Không ai ở đây giành đồ ăn của ngài đâu.”
“Thật không?”
Chỉ cần có người nói ‘tôi chỉ ăn một miếng thôi’ cũng đã đủ rắc rối.
Nếu người khác ăn dù chỉ một miếng đồ ăn của tôi, phán định sưu tập sẽ thất bại.
Mức cảnh giác của tôi tăng vọt, tôi gần như ôm chặt cái bát súp mà húp sạch, khiến ánh nhìn của quản gia càng thêm sắc bén.
“Ngài thấy bữa ăn thế nào?”
“Ngon lắm.”
“Vậy ngày mai tôi sẽ chuẩn bị món này nữa.”
…Không. Không được.
“Có thể… đổi sang món khác được không?”
“…Nếu đó là mong muốn của ngài.”
Yay. Được rồi.
Với thế này, tôi có thể dễ dàng điền thêm một lượng món ăn kha khá vào Sách Nấu Ăn.
Trong lúc âm thầm vui mừng, quản gia dọn dẹp bát đĩa-trống rỗng với gương mặt như thể đang chiều theo tôi vì thương hại.
Buổi huấn luyện bắt đầu.
“Đây là huấn luyện thể chất cơ bản. Không cần quan tâm đến tốc độ, cứ chạy ở ngoài vạch vàng trong khu huấn luyện càng nhiều càng tốt.”
Ngay sau khi quản gia nói xong, đầu tôi bỗng nhói lên.
“Ngài ổn chứ?”
“Tôi không sao. Chỉ là đau đầu thoáng qua thôi.”
Khi cơn đau dịu xuống, một cửa sổ sự kiện quen thuộc hiện ra trước mắt tôi.
〈Sự kiện Huấn Luyện Đầu Tiên〉
Không giống những tân thủ lao đầu vào núi rừng, đồng cỏ hay hang động một cách vô thức,tôi quyết định sẽ huấn luyện một cách nghiêm túc.
Người ta vẫn nói, khởi đầu thuận lợi là đã thành công một nửa—kết quả của buổi huấn luyện đầu tiên sẽ ảnh hưởng lớn đến quá trình rèn luyện sau này.
Hãy làm theo chỉ dẫn của người hướng dẫn và tiến hành chương trình huấn luyện.
Nó đây rồi.
Sự kiện huấn luyện có thể bù đắp cho vận may kém.
Một cơ hội tăng trưởng vốn chỉ dành cho kẻ có tiền.
Ban đầu, để tận dụng được sự kiện này, tôi sẽ phải làm việc bán thời gian hoặc làm mạo hiểm giả để tích góp tiền.
Nhưng bây giờ thì sao?
Tiền là thứ duy nhất tôi không thiếu.
Leng keng.
Tôi lục túi, lấy ra 1 đồng vàng, chìa về phía quản gia.
Ông ta nhìn chằm chằm vào bàn tay tôi.
“Ngài đang làm gì vậy?”
“Phí huấn luyện.”
“Tôi là quản gia của ngài, không phải huấn luyện viên thuê riêng. Ngài không cần trả tiền.”
“…Ồ.”
“Cất đồng vàng đi và bắt đầu chạy.”
Hê hê. Tiết kiệm được một khoản rồi.
Tôi hình như nghe thấy tiếng lẩm bẩm phía sau kiểu như ‘Có vẻ như ngài chưa từng nhận được sự tử tế mà không phải trả giá’, nhưng thứ quan trọng lúc này không phải mấy lời đó.
Trong một thế giới isekai thực tế—nơi cửa sổ trạng thái không mở ra—cách duy nhất để biết năng lực của bản thân chính là lao động khổ sai.
Cơ thể của Oknodie, trái với vẻ ngoài mảnh mai, lại có thể lực rất tốt.
Dựa trên trực giác của một người chơi dày dạn kinh nghiệm, dù ngoại hình đã thay đổi, tôi có cảm giác mình đã kế thừa toàn bộ chỉ số từng đầu tư.
“Thật lãng phí.”
Đó là lý do khiến tôi càng thêm bực bội.
Sức mạnh của một quái vật cơ bắp và của một cô gái mảnh khảnh sẽ khác nhau rất nhiều.
Nếu đã đầu tư từng này chỉ số vào một cơ thể, thì đáng lẽ nên to lớn hơn một chút—nhưng đáng tiếc là chỉ số ban đầu dường như bị dồn mạnh vào sức bền và thể lực.
“Thế là đủ rồi. Nền tảng thể chất của ngài tốt đến mức đáng ngạc nhiên.”
“Tôi khá tự tin về sức bền của mình. Nếu không đủ nhanh khi truy đuổi hay bị truy đuổi thì phiền lắm, đúng không?”
Tôi tự hào nói vậy, nhưng ánh mắt của quản gia lại càng thêm… thương hại.
Tôi không biết ông ta đang nghĩ đến việc tôi truy đuổi hay bị truy đuổi cái gì,nhưng chắc chắn không phải là săn quái hay bắt trộm.
【Bạn đã chạy 30 vòng quanh đường chạy】
【Hiệu suất huấn luyện thể chất tại khu huấn luyện tăng 300% trong 1 tháng】
“Xin hãy chọn vũ khí mà ngài quen thuộc.”
Sau thể lực là đến kỹ năng vũ khí.
Không do dự, tôi nhặt lấy kiếm trước.
Liếc sang quản gia—ông ta đứng đó với gương mặt kiểu “Xem tân binh này làm được trò trống gì.”
Thế là tôi tiện tay cầm luôn cả cung.
Vẫn không có phản ứng gì.
Nếu là tiệc sinh nhật đầu tiên, người lớn hẳn đã reo lên kiểu“Ôi, con tôi cầm hai món kìa!”
Có lẽ vì tôi không phải em bé, phản ứng của ông ta khác xa mong đợi.
…Nếu tôi cầm trượng phép làm vũ khí cuối cùng, ông ta vẫn sẽ thờ ơ như vậy sao?
“Đó không phải là gậy.”
“Tôi biết. Là trượng.”
Gương mặt quản gia nghiêm lại.
“Ngài có quen thuộc với trang bị ma pháp không?”
“Có.”
“Ý ngài là đã từng cầm trượng trước đây?”
“Tất nhiên.”
Rõ ràng ông ta không hề ngờ được tôi lại chọn trang bị của một pháp sư.
Hê, cuối cùng cũng có chút phản ứng.
Ông ta ngạc nhiên vì tài năng của tôi chăng?
“Ngài đã từng thực hiện các công việc như rút máu hay tiêm thuốc trên đường phố chưa?”
“Không. Chưa từng.”
“Xin hãy thành thật.”
“Thật sự là chưa bao giờ.”
Nhưng phản ứng của ông ta không phải kiểu ‘Ồ! Tuyệt vời!’.
Ông ta trông như đang tức giận vì điều gì đó.
“Tiểu thư, tôi rất ghét những lời nói dối.”
“Nhưng đó là sự thật mà…”
Giờ nghĩ lại, có một điều tôi chưa để ý đến.
Ở lượt chơi trước, tôi từng làm bán thời gian hiến máu và tham gia thử nghiệm lâm sàng để gom vốn ban đầu, vì quá nghèo.
“À… tôi có làm rồi. Rất lâu về trước.”
“Dù ngài muốn học ma pháp đến đâu, học từ pháp sư đường phố cũng sẽ rất nguy hiểm.”
“Tôi chưa từng học ma pháp.”
“Vậy thì ngài học dùng trượng ở đâu?”
“Cái đó thì…”
Tôi học ở Học Viện.
Nhưng trong lượt chơi này, tôi còn chưa nhập học.
Khi tôi chần chừ , sắc mặt của quản gia càng lúc càng nghiêm trọng.
“Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ ra ngoài một lát. Trong lúc đó, xin hãy tiếp tục tự huấn luyện.”
Ông ta rời đi với khí thế của một người sắp đập vỡ sọ ai đó trước khi quay lại trong ngày.
“….”
Xin lỗi nhé, ông pháp sư đường phố.
Có vẻ hôm nay là ngày giỗ của ông rồi.
Nhưng ông đã từng chơi tôi một vố bằng thuốc gây nghiện.
Cho nên coi như hòa nhé?
【Hiệu suất huấn luyện kiếm tăng 300% trong 1 tháng】
【Hiệu suất huấn luyện cung tăng 250% trong 1 tháng】
【Hiệu suất huấn luyện trượng phép tăng 200% trong 1 tháng】
“Ngài đã rất chăm chỉ trong quá trình tự huấn luyện. Làm tốt lắm, tiểu thư.”
Khi quản gia quay lại, vẻ mặt ông ta đã trở nên bình thản .
Có lẽ tôi nên giả vờ như không ngửi thấy mùi máu.
Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!
