Chương 1 – Oknodie
Tôi muốn bù đắp sự yếu kém về thể chất của mình bằng vận may.
Và ngay cả khi vận may có tệ đến đâu , tôi cũng muốn đạp lên nó bằng thể lực vượt trội.
Trong số những trò chơi được tạo ra để đáp ứng nhu cầu của người chơi, có một tựa game thực tế ảo khét tiếng mang tên 〈Tốt Nghiệp Học Viện Nhờ Vận May〉.
“…Haizz. Tại sao mình lại tiêu tốn hàng nghìn giờ cho một trò chơi ngớ ngẩn thế này chứ?”
Nếu khi đó tôi chơi game hẹn hò, có lẽ giờ này tôi đã phải đang cân nhắc việc nên thêm ai vào hậu cung của mình rồi.
Game người lớn có lẽ cũng là một lựa chọn đúng đắn khi bạn tôi gợi ý.
Tôi đã chọn sai game để chơi—ngay trước khi chết đột ngột.
Nhưng đây vẫn chưa phải là tệ nhất.
Trên đời còn có những trò chơi như Banyogok, một game thuần kỹ năng, đòi hỏi năng lực thể chất cực cao, gắn mác các thể loại〈Xâm nhập〉〈Hành động〉〈Ám sát〉〈Thần thoại yêu quái〉.
Dĩ nhiên, 〈Tốt Nghiệp Học Viện Nhờ Vận May〉 cũng chẳng phải game dễ.
Thể chất, trí tuệ và vận may—cả ba thuộc tính đều cần thiết để tốt nghiệp.
Ngay cả với một người chơi kỳ cựu như tôi cũng không thể lơ là trong một trò chơi mà cả ba thuộc tính đều quan trọng như vậy.
Có vận may tốt thì mọi thứ sẽ dễ đến mức đáng sợ.Nhưng nếu bị vận xui quấn thân, bạn sẽ chẳng bao giờ biết trò chơi sẽ vả vào mặt bạn theo cách nào.
“Reroll chính là cách để kiểm soát vận may—dù chỉ một chút.”
Và trong lúc reroll, tôi đã đến một thế giới khác.
“Lưu. Cưỡng chế thoát. Đăng xuất. Cửa sổ trạng thái.”
Dù tôi có lẩm bẩm với không khí như kẻ điên thế nào đi nữa, cũng chẳng có thông báo hệ thống nào xuất hiện.
Một thế giới game đã trở thành hiện thực.
Nói cách khác—đây là Bản vá cho thực tại.
Nếu đã bị chuyển sinh đến một thế giới dựa trên game, ít nhất họ cũng nên cho tôi thân thể nam cơ bắp mà tôi thường chơi chứ.
Không phải cái cơ thể nhỏ bé này—một build mà tôi chưa từng động đến.
– Nhưng cậu chỉ chơi nhân vật nam thôi mà.– Vì không có build DPS nào tốt hơn.– Thật sao? Nếu là nữ mà DPS mạnh thì cậu cũng chơi à? Kể cả khi không có cơ bắp, thấp bé, da tái nhợt, trông đáng thương?– Dĩ nhiên rồi!
Tôi nhớ lại cuộc trò chuyện với Sia—đứa bạn thuở nhỏ—khi chúng tôi uống rượu.
Chẳng lẽ chỉ là trùng hợp?
“…Chắc là trùng hợp thôi.”
Quả thật, cơ thể này không có cơ bắp, quá thấp bé, da lại còn nhợt nhạt.
Nhưng chính tôi mới là người sẽ quyết định số phận của mình.
Một người chơi kỳ cựu như tôi tỏ ra đáng thương ư?Khó tưởng tượng thật.
Ngay cả nếu cố tình tỏ ra đáng thương, chắc cũng không làm được.
Sau khi ôm đầu một lát vì cơn đau nhức, tôi bật dậy khỏi ghế.
Nếu cứ ủ rũ thế này, tôi sẽ thật sự biến thành một cô gái yếu đuối , tôi nghiệp mất.
【Sự kiện hướng dẫn】
Bạn đã rời quê hương, hướng đến Thủ Đô với giấc mơ vĩ đại nhằm nhập học Học Viện.Một bức thư từ cha bạn đã được gửi đến phòng trọ.Cha bạn đã chuẩn bị gì cho bạn?Hãy mở thư để tìm hiểu!
Thông báo hệ thống mà tôi tưởng là hoàn toàn không phản hồi đã kích hoạt khi tôi nhìn thấy một vật thể cụ thể.
Nó giống hệt thứ tôi từng thấy trong game—từng chữ một.
Đây chính là văn bản chứ nội dung hướng dẫn.
“Vậy là mình sẽ đi theo đúng cốt truyện của game.”
Đây là một tin mừng.
Những kiến thức tôi có về trò chơi này, cùng với vô số kỹ thuật mà tôi- một người chơi kỳ cựu sở hữu, đều là những kho báu to lớn.
Nói thẳng ra, dù khởi đầu chỉ là một dân thường, miễn là không bị game chơi khăm, đến lúc tốt nghiệp tôi thậm chí có thể sánh ngang một đại quý tộc.
“Vấn đề là… có những khởi đầu còn tệ hơn cả dân thường.”
Chướng ngại đầu tiên của thế giới-game-đã-thành-hiện-thực này chính là sự kiện hướng dẫn—trong giới người chơi, nó được gọi là Lá Thư Của Papa Ngẫu Nhiên.
Yếu tố ngẫu nhiên nằm ở người cha gửi thư.
Mỗi lần chơi, là một người cha khác.
Nhân vật chính có thể là con của nông dân, con của một thợ săn, hoặc là một đứa trẻ mồ côi do chiến tranh được một kĩ sĩ nhặt về.
〈1 Đồng Vàng〉
〈Vỏ Ốc〉
〈Hộ Vệ: Không〉
Ví dụ như màn chơi đã xuất hiện ngay trước khi tôi chết đột ngột.
Quỹ hỗ trợ: 1 đồng vàng, thuộc về tầng lớp thấp.Vật phẩm có lẽ liên quan đến biển, xuất thân ngư dân.Không có hộ vệ, không có mối quan hệ nào.
Hồi còn là tay mơ, khi chưa hiểu chuyện, tôi có lẽ đã cố chấp chơi một nhân vật như thế này.Nhưng sau khi hiểu reroll là gì, đây là một thiết lập mà tôi sẽ vứt bỏ không chút do dự.
〈50 Đồng Bạc〉
〈Mũ Da Gấu Bông Cũ〉
〈Hộ Vệ: Nick Đồ Tể〉
Thiếp lập này cũng chỉ ở mức trung bình.
Quỹ hỗ trợ dưới 1 đồng vàng—có nghĩa tôi là một đứa trẻ mồ côi.Trang bị da thú, xuất thân từ làng săn bắn.Hộ vệ là đồ tể, tăng tốc độ phát triển trong săn bắn và giết mổ.
Tốc độ tăng trưởng trong săn bắn và giết mổ à?
Tôi đã “tốt nghiệp” khỏi việc cần mấy thứ đó từ lâu rồi.
Cho tôi thứ mà tôi vốn đã giỏi sẵn thì chẳng có tác dụng gì.
Đây chính là ngã rẽ vận mệnh đầu tiên.
Nếu xui xẻo thì cực kỳ khó khăn.Nhưng nếu may mắn, nó có thể mang lại một khởi đầu vô cùng sung túc.
Rất khó để mong chờ một thiết lập thật sự hữu dụng.
Phần lớn vật phẩm hỗ trợ và buff chỉ là những thứ mà người chơi có thể tự bù đắp bằng năng lực bản thân.
“Thiết lập của mình chắc bình thường thôi.”
Để có một Normal Ending—nơi quyền con người được đảm bảo—bạn cần tốt nghiệp Học Viện với thành tích tốt.
Để có một Happy Ending, thành công được đảm bảo—bạn cần tốt nghiệp với thành tích xuất sắc.
Nếu là một sinh viên nghèo,điều tốt nhất có thể xảy ra là trở thành quan chức địa phương hoặc hầu gái.Tệ nhất—bị đồng đội phản bội và trở thành nô lệ tình dục.
Nói thẳng ra—nó là một Bad Ending.
Bị đuổi học ư?
Tôi thậm chí còn không muốn nghĩ tới.
Trong thế giới khác nơi game đã trở thành hiện thực, bị đuổi học đồng nghĩa với cái chết.Một Dead ending đúng nghĩa.
Sự kiện hướng dẫn chính là điểm phân nhánh đầu tiên—nơi phân định giữa sự sống và cái chết.
Nó giống như một lá bài tarot người ta dùng để tiên đoán số phận.
60% xác suất: cha là dân thường. Bad Ending
30% xác suất: trẻ mồ côi. Dead Ending
9,9% xác suất: cha là người thành đạt. Quyền con người được đảm bảo.
0,1% xác suất: cha là quý tộc. Đây là nơi mà sự thành công tồn tại.
“Là một người chơi kỳ cựu, chỉ cần không phải trẻ mồ côi là tôi đã biết ơn lắm rồi.”
Nhân vật được chúc phúc. Sự thành công.Thành tích đứng đầu khi tốt nghiệp.
Con đường ngắn nhất dẫn đến cả ba thứ đó chính là quý tộc.
Nhưng 0,1% thì hiếm đến mức nào chứ?
Tôi thậm chí còn không cần nhắm đến quý tộc.
Chỉ cần cha là người thành đạt—hoặc thậm chí chỉ là một dân thường—là đủ rồi.
Miễn là không phải trẻ mồ côi, tôi tin mình có thể vắt hết sạch những gì thuộc tính mang lại,dù phần thưởng có nhỏ đến đâu đi nữa.
Clink.
Túi tiền được đặt trên chiếc bàn trong phòng trọ.
Nó… có vẻ khá nặng.
Tôi suýt nữa thì nở một nụ cười thật tươi, nhưng đã kịp dừng lại.
Dù số lượng tiền trong túi là ngẫu nhiên, nhưng loại tiền cũng hoàn toàn ngẫu nhiên.
Vẫn chưa phải lúc thả lỏng cảnh giác.
Tôi phải nhớ kỹ.
Quy tắc 600 : 300 : 99 : 1.
Bên trong túi là tiền vàng (0,1%), tiền bạc (9,9%), tiền đồng (60%), hay đá vụn (30%)—chỉ có thể biết được sau khi mở ra.
Sột soạt.
Khi tôi tháo sợi dây buộc túi, một màu sắc hiện lên.
Một sắc màu rực rỡ.
Màu vàng.
“Tiền vàng!”
Ít hơn 1 đồng vàng đồng nghĩa với trẻ mồ côi.Từ 1 đến dưới 10 đồng vàng là tầng lớp thấp.Từ 10 đến dưới 100 đồng vàng là tầng lớp trung lưu.Còn từ 100 đồng vàng trở lên thì là "sự thành công đã được nắm trong tầm tay"—gần như là tấm vé chắc chắn để có một người cha thuộc tầng lớp quý tộc.
Số tiền hỗ trợ tôi nhận được lần này là 100 đồng vàng.
Tôi đã trúng jackpot - là một quý tộc.
“May thật…”
Vật phẩm hỗ trợ đi kèm với khoản tiền này cũng khiến tôi bất ngờ.
Tôi được trao một sợi dây chuyền đính đá quý.
Trang sức có gắn đá quý rất dễ là thánh vật.Mà kể cả không phải, bản thân nó cũng đã là một vật phẩm hỗ trợ có giá trị cao.
Roẹt.
Tôi xé con dấu và mở lá thư.
Bên trong là một tờ giấy tinh xảo, cùng với một chiếc còi.
Một lá thư lẽ ra phải chứa đựng “tình yêu của người cha quý tộc”.
Nội dung sẽ là gì đây?
Trái với mong đợi, nội dung lại vô cùng ngắn gọn.
Năm xxxx, tháng xx, ngày xxNgày đăng ký kỳ thi tuyển sinh Học Viện
Tôi lật sang mặt sau.
Không có gì được viết ở đó.
Tôi thử soi lá thư trước ánh đèn.
Không có chữ ẩn nào hiện ra.
Cái quái gì thế này?
Cha tôi là giám khảo kỳ thi à?
Trong nội dung ngắn ngủi đến mức khó hiểu này, không hề có lấy một chút tình cảm phụ tử.
Clink.
À… hóa ra là vì nó nằm ở trong túi tiền.
Tôi “cảm nhận được tình cha” từ trọng lượng nặng trịch của túi tiền đó.
Không có lời lẽ dài dòng—cũng tốt.
Ít lời cũng đồng nghĩa với việc sau này sẽ ít xảy ra những sự kiện đặc thù của “cha quý tộc” - rắc rối chuyện gia đình.
Có duy nhất một vấn đề, dù không đáng kể, chính là cái tên Oknodie này , nó làm tôi nhớ đến cái quá khứ ngu ngốc của tôi .
“Không biết lúc đặt tên, ông bố của đứa trẻ này đã nghĩ gì nhỉ?”
Ổn mà . Tôi sẽ không chết (Ok, no die)
Một cái tên mà không một người cha bình thường nào lại đặt cho con mình.
Cơ thể xa lạ khiến tôi bất an — cái tên xa lạ này cũng chẳng khá hơn.
Soạt.
Bộ ngực mà tôi nhìn thấy khi kéo cổ áo xuống…có dung tích lớn hơn nhiều so với vẻ ngoài.
Khi tôi kéo áo lên, chỉ số sức mạnh bị che giấu hiện ra—rõ ràng không hề tầm thường.
Ngực tôi đang ẩn giấu một sức mạnh tiềm tàng kinh người.
Vừa nghĩ đến chuyện đó, tôi trầm hẳn xuống.
Dù chỉ số sức mạnh có bị che giấu đến đâu đi nữa, việc “đó” vẫn là ngực của tôi khiến tôi khó chịu không chịu nổi.
“…Haiz, chịu.”
Tôi nên soi gương rồi suy nghĩ tiếp việc mình nên làm.
May mắn thay, trong thư có kèm theo một chiếc còi.
Một vật phẩm kết nối cực kỳ hiếm, ngay cả trong game.
Còi gọi quản gia.
Một quản gia có chức năng tự động cung cấp nhu yếu phẩm hằng ngày,kèm theo hệ thống bán chiến lợi phẩm tự động—
một vật phẩm loại hộ vệ hạng S, thậm chí có thể là SSS.
Oknodie đã thừa hưởng đầy đủ các yếu tố của một nhân vật được chúc phúc:quỹ , trang bị, và một quản gia.
“Không biết không gian có hơi chật để triệu hồi không…”
Trong game, khi sử dụng còi, sẽ có tiếng poof, khói bốc lên, rồi quản gia sẽ xuất hiện.
Nhớ lại cảnh đó, tôi sắp hết mọi thứ ngoại trừ cái bàn lên giường như chơi Tetris, rồi trèo lên phần khoảng trống còn lại.
May mắn là thuộc tính của tôi không quá tệ—tôi không đổ mồ hôi, cũng không cảm thấy mệt.
Huýt~.
Khi tôi thổi còi, tôi nghe thấy tiếng gõ cửa.
Là cửa ra vào.
“Ngài đã gọi tôi, thưa tiểu thư?”
Thay vì xuất hiện từ không trung cùng khói và tiếng poof,quản gia bước vào bằng cách… mở cửa.
Một khoảng lặng gượng gạo bao trùm căn phòng.
Sao ông lại đi vào từ lối đó chứ?Ngại chết đi được.
“À… ừm…”
Một quản gia mặc áo đuôi tôm truyền thống.
Tóc chải ngược cứng đờ như cái áo của ông ta vậy.
Gương mặt dữ tợn cùng đôi mắt sắc bén khiến tôi tự hỏi liệu rằng ông ta có phải là thành viên mafia chứ không phải quản gia.
Trên ngực ông ta có gắn bảng tên.
【Jonna Wiheonmae】
Một cái tên kỳ lạ.
Nhớ lại nguồn gốc cái tên Oknodie, tôi không thể lơ là cảnh giác.
Tôi thử đọc nó theo cách phát âm của thế giới này.
Jonna Wiheonmae.
Cực kỳ nguy hiểm.
“….”
“Có vẻ như ngài đang gặp các triệu chứng lo âu.”
“Không, không phải vậy đâu…”
“Ngài có cần dùng thuốc không?”
“À, không… tôi chỉ cần một cái gương cầm tay thôi…”
Tên của một người có thể là ‘Ok , tôi không chết’
Nếu cha mẹ muốn một cô con gái dũng cảm, chuyện đó vẫn có thể xảy ra.
Nhưng tại sao tên của một quản gia lại là ‘Cực kỳ nguy hiểm’?
Ánh mắt lạnh lùng từ trên cao nhìn xuống tôi.
Bầu không khí lạnh lẽo khi đối mặt với một quản gia—khiến tôi có cảm giác như đang đối diện với một kẻ mắc chứng phản xã hội hay một trùm cuối vậy.
“Tôi có thể nói chuyện với ngài một lúc không?”
“Hả? À, vâng.”
“Nếu ngài đã đọc thư rồi, hẳn ngài cũng biết. Chủ nhân mong muốn ngài nhập học Học Viện.”
“Chủ nhân? Ý ông là… Papa à?”
“Papa…?”
Đây là hiện thực, không còn là game nữa.
Có lẽ trong thế giới này, người ta dùng cách gọi khác.
Quản gia dường như không thấy cách gọi đó có gì khó chịu, liền tiếp tục.
“Tôi đã chuẩn bị việc huấn luyện để ngài có thể thuận lợi vượt qua kỳ thi tuyển sinh.Ngài sẽ không cần phải đi săn hay vật lộn cùng các mạo hiểm giả khác.”
“Trong phòng cũng đã có một chiếc gương toàn thân.”
Ánh mắt ông ta chuyển sang chiếc bàn, chiếc ghế, và đống đồ lặt vặt chất trên giường.
Không có cả đủ chỗ để cho một người nằm ngủ— chỉ đủ để đứng tựa vào đồ đạc.
Trên giường thậm chí còn không có vết lõm—dấu hiệu vốn phải có nếu có người từng ngủ ở trên đó.
“Môi trường này sẽ khiến ngài yên tâm hơn so với việc ở trọ.”
Một chiếc giường không có dấu vết được nằm lên.
Một căn phòng không giống phòng của người bình thường.
Tôi chợt nhận ra điều mà trước giờ mình chưa để ý.
“Đây là một hiểu lầm.”
“Ngài không cần phải nói gì cả.”
Dù có cái tên và vẻ ngoài đầy uy hiếp, quản gia ấy lại tỏ ra thương hại tôi.
Tôi đã từng thấy ánh mắt đó ở đâu rồi.
Sau khi lục lại ký ức, cuối cùng tôi nhớ ra.
Đó là ánh mắt của các bình luận viên truyền hình khi nhìn một chú chó vừa được đưa ra khỏi trại cứu hộ—khi nó run rẩy, trốn vào góc, và tránh né bàn tay con người.
“….”
Người này đang xem tôi như một đứa bé quá đỗi khốn khổ.
Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!
