Tôi chuyển sinh thành một tên mob tà giáo trong con game eroge toàn một lũ cuồng dại liều chết

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 28

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 133

Volume.1 (LN) - Chapter 4 - Chúng tôi yêu mến Đức Giáo Chủ! Mọi người đều thân thiết hòa thuận! Một môi trường làm việc ấm cúng như gia đình!

Buổi sáng của tà giáo đồ bắt đầu rất sớm.

Ngủ muộn dậy sớm, thiếu ngủ. Một ngày một bữa, cuộc sống lành mạnh.

Nhưng... nhưng! Mọi người vì Aros-sama thì đều cố gắng được mà, phải không!?

Được phục vụ Aros-sama là niềm vui tối thượng! Không ngày nghỉ, không lương lậu nhưng được cống hiến cho đấng kỳ tích thì phải thấy vui sướng chứ!? Im mồm mà làm việc đi!

Tin tốt đây! Wao~! Lên làm cán bộ thì đãi ngộ sẽ tốt hơn đấy!

Hơn nữa còn có thể được ban cho ma thuật, nên càng có thể vì ngài ấy mà hoạt động tới mức tan xương nát thịt!

“Aros-sama là nhất!!!”

Tỉnh dậy trong không khí mát mẻ, tôi bước ra ngoài, gào lên hết cỡ mong có tiếng vọng lại. Mẹ thiên nhiên vĩ đại xa xôi dường như cũng đồng tình với ý kiến của tôi, khi đáp lại tới tận bốn lần.

Aros-sama là đồ tâm thần.

“Tâm thần... tâm thần...”

Tôi công khai trút nỗi bất mãn của mình.

Aaah, phát điên mất. Cả đống tà giáo đồ bị nhồi nhét trong căn nhà lều rách nát chật chội nên chẳng bao giờ được ngủ sâu, không gian riêng tư dĩ nhiên là bằng không. Ai ghét chật chội mà ra ngoài ngủ thì thỉnh thoảng sẽ bị ma thú bất chợt xuất hiện ngoạm cho chết. Do đó, chúng tôi không còn cách nào khác ngoài việc bị nhét vào căn lều rách nát chật hẹp, và mối quan hệ giữa đám mob với nhau cực kỳ căng thẳng.

Nhà vệ sinh vừa hôi vừa bẩn. Khỏi phải nói, vòi xịt hay giấy vệ sinh đều không có. Vì là kiểu nhà xí hố, nên cuối cùng phân và nước tiểu tích tụ lại cũng bị hất vào khu rừng gần đó, và do quản lý vệ sinh quá tồi tàn nên không ít kẻ đi vệ sinh luôn ở mấy góc khuất.

Chính vì vậy, khu dân cư của cứ điểm vừa mất vệ sinh vừa đầy mùi hôi thối. Cơm thì dở mà lại ít. Luôn luôn đói bụng. Đường sá cũng không được lát, nên mặt đất lúc nào cũng sũng nước, bên trong giày lúc nào cũng ẩm ướt.

Thật lòng mà nói, sự an ủi duy nhất ở thế giới này là được chiêm ngưỡng thiên nhiên hoang sơ ngay gần kề. Nhưng cũng vì thiên nhiên quá “hoang sơ” nên kéo theo vô số bất tiện, thành ra ưu điểm đó cũng bị xóa sổ luôn.

Tôi dậy sớm hơn những tín đồ khác là vì thời gian riêng tư thực sự chỉ tồn tại vào lúc sáng sớm khi không có ai.

Nhìn ra xa, sương mù dày đặc bao phủ cảnh vật mờ tối. Dáng núi nhạt nhòa không thể nắm bắt được khoảng cách. Hôm nay sương mù dày đến mức chỉ cách khoảng mười mét đã thấy trắng xóa.

Ừm, thời tiết hôm nay thật lý tưởng để đi bắt cóc trẻ con. Tôi vươn vai duỗi người sảng khoái. Định gào vào cái thế giới chết tiệt này một lần nữa thì bỗng có ai đó vỗ vai tôi từ phía sau, dù trước đó tôi không cảm nhận được bất cứ sự hiện diện nào.

“Chào Oakley.”

“Chào— Chào buổi sáng, Joanne-sama!!”

Joanne đã đứng sau lưng tôi từ lúc nào không hay, cất tiếng gọi với nụ cười rạng rỡ như bước ra từ một trang sách thanh xuân. Tôi gập gối lại với tư thế gần như là dập đầu lạy.

Nguy hiểm thật, suýt nữa thì tôi đã hét lên câu phàn nàn gì đó về Joanne rồi. Tiếng tôi phát ra y như khi bị siết cổ vậy.

Nhìn bộ dạng của tôi, Joanne mỉm cười, một nụ cười chắc chắn là của mỹ thiếu nữ. Đối với kẻ biết rõ bản chất của cô ta, chỉ có thể nói là quá đáng sợ.

“Sương mù nhiều nhỉ, đúng là một ngày đẹp trời để đi bắt cóc.”

Đây không phải là câu nên nói với cái giọng điệu đó đâu. Mà khoan, nhìn thời tiết này mà nghĩ “ngày đẹp để bắt cóc” thì mạch suy nghĩ giống hệt tôi à, sốc thật đấy. Dù chỉ là đùa, tôi cũng không muốn có cùng ý nghĩ với Joanne đâu.

“Haha, tôi cũng đang nghĩ y hệt vậy đấy. Trùng hợp thật nhỉ.”

“...V-vậy à. Chúng ta hợp nhau nhỉ...”

Joanne che miệng, làm điệu bộ như đang vặn vẹo cơ thể. Vì kiếp trước là một thằng không có duyên với gái nên tôi biết, vừa rồi chính là âm thanh của độ hảo cảm giảm xuống. Chắc chắn là cô ta đã che miệng lại để không thốt ra câu “Trùng hợp thật nhỉ, kinh quá đi”. Làm ơn cứ đà này mà giảm độ hảo cảm tiếp đi. Mặc dù giảm sâu quá cũng không tốt lắm.

“À mà này Oakley, bộ đồ hôm nay của ta có hợp không?”

Hả? Câu hỏi gì vậy? Tôi không hiểu ý đồ của cô ta nên cắn vào bên trong môi mình.

Trang phục của Joanne là một chiếc áo khoác ngoài màu đen──chiếc áo choàng rách rưới dành cho tín đồ bình thường mà hôm trước tôi đã khoác lên để che đi cơ thể trần trụi của cô ta──bên trong là áo sơ mi và váy. Thường thì chúng sẽ bị rách bươm trong chiến đấu, nhưng lần nào tham gia tác chiến cô ta cũng mặc bộ này. Nếu đọc theo góc nhìn meta, chắc là vì khó mà chuẩn bị nhiều hình ảnh với quần áo khác nhau...

Nếu hỏi là hợp hay không, thì dĩ nhiên là hợp. Mặt đẹp dáng chuẩn thì mặc cái gì cũng hợp.

“...Trang phục của Joanne-sama ạ? Dĩ nhiên là rất hợp ạ.”

“V-vậy à, thế thì tốt rồi. N... fuu~... ...Suuuu──”

Joanne run rẩy người, rồi bỗng im bặt, nhìn tôi chằm chằm như thể đang liếm láp tứ chi tôi vậy. Tay, khuỷu tay, vai. Tiếp theo là chân, đầu gối, rồi đến đùi. Đôi mắt hình xoắn ốc mở trừng trừng di chuyển với tốc độ cao.

Rồi, như thể lỡ lời, cô ta thì thầm với âm lượng mà tôi chỉ vừa đủ nghe.

“──Thứ này, có lẽ hơi vướng víu nhỉ...”

Giọng nói ấy như thể đã đánh mất mọi biểu cảm.

“...Eh?”

“A, không. Không có gì. Đừng bận tâm...”

N-này... vừa rồi, cô ta nói tôi vướng víu đúng không? Đáng sợ quá. Xem ra đúng là cô ta ghét mình thật.

Quả nhiên phát ngôn vừa rồi khiến tôi sợ hãi theo bản năng, tôi vừa quay gót về phía căn lều rách nát nơi các tín đồ khác đang ngủ la liệt, vừa nói “Tôi đi gọi mọi người dậy” rồi bỏ chạy.

Tôi lao nửa thân trên qua tấm rèm cửa, rồi gào lên với âm lượng như muốn xé toạc màng nhĩ của tất cả mọi người.

“Này bọn bây! Dậy mau! Dậy trễ hơn cả Joanne-sama là thế nào hả!! Quên rồi à, hôm nay chúng ta đi bắt người ở làng đấy!!”

Trước khi làm phiền đến tay Joanne, tôi phải đánh thức đám tín đồ bình thường đang ngủ say như chết.

“Oakley nói đúng đấy. Không nhanh dậy là ta giết đấy~”

Lời tuyên bố giết chóc trực tiếp từ cán bộ không thể là đùa được. Một đứa trẻ đáng yêu nói đùa, so với một cán bộ hệ não cơ bắp nói, mức độ đáng sợ khác nhau một trời một vực.

Đám mob bị giọng nói khàn khàn của Joanne đánh thức, để lộ quầng thâm đen kịt dưới mắt, bắt đầu chuẩn bị cho chuyến viễn chinh.

Hôm nay sẽ có bao nhiêu đứa trẻ vô tội bị bắt cóc đây? Đây là một hành động vô nghĩa, chỉ tạo ra thêm những kẻ sẽ chết đi mà không được đền đáp, giống như chúng tôi.

Thức dậy, chuẩn bị trong nháy mắt, chúng tôi xếp hàng rồi tiến về cổng chính của cứ điểm. Vẫy tay chào sau lưng chúng tôi là trùm phản diện, Giáo chủ Aros. Được tiễn bởi gã đàn ông đứng thờ thẫn như một bóng ma, chúng tôi cuối cùng cũng lên đường đi bắt người.

『Mọi người đi cẩn thận nhé.』

“Bọn tôi đi đây ạ, thưa Giáo chủ!”

Joanne đáp lại chiếc mặt nạ kỳ dị của Giáo chủ Aros bằng giọng nói đầy năng lượng, rồi ngồi xuống thùng xe với nụ cười rạng rỡ.

Tiểu đội của giáo đoàn rời khỏi cứ điểm, kéo theo khoảng ba cỗ xe ngựa dùng để nhét trẻ con, chạy rầm rập trên con đường không được lát đá.

Số lượng tiểu đội khoảng hai mươi người. Giáo đoàn Đền Aros hiện tại đang tiêu hao nhân lực rất nhanh, rơi vào tình trạng thiếu người trầm trọng. Đặc biệt là nguồn cung cấp tầng lớp thanh niên trong độ tuổi lao động không theo kịp.

Vì bị vắt kiệt sức không ngừng nghỉ trong môi trường quá khắc nghiệt, nên ngoài những tín đồ nhiệt thành hay Joanne ra, rất nhiều tà giáo đồ kiệt sức đang ngủ gục trên thùng xe. Như một đống xác chết. Khuôn mặt của gã thanh niên vô danh nhắm mắt bên cạnh tôi rõ ràng đã lộ ra tử tướng.

“...”

Không gian không một tiếng trò chuyện. Tôi nhìn quanh thùng xe, thấy vũ khí, áo giáp cho chuyến viễn chinh và một ít lương thực. Chắc không phải tôi tưởng tượng đâu, lương thực cho lượt về dường như không đủ. Định bù vào phần thiếu hụt bằng cách cướp bóc à?

Cấp trên lúc nào cũng nói cửa miệng “Chỉ bây giờ vận hành mới khó khăn thôi”, nhưng dĩ nhiên tôi chẳng tin chút nào.

Không hề hay biết suy nghĩ của tôi──hoặc có lẽ biết mà vẫn làm──Joanne bắt đầu chia thức ăn dự trữ cho các tín đồ. Thịt khô quắt queo, và bánh mì vừa cứng vãi vừa như thể bị đè bẹp một nửa. Cả hai đều phải ngâm nước cho mềm ra nếu không muốn gãy răng. Hơn nữa, chúng dở kinh khủng.

“Này, ngươi ở đó thì sao? Không ăn là lát nữa mệt đấy.”

“...Tôi không cần ạ...”

“Vậy à.”

Tín đồ trông rõ ràng là đã đến giới hạn, từ chối thức ăn Joanne đưa. Một thân hình gầy trơ xương, chỉ còn da bọc xương. Vẻ ngoài làm người ta liên tưởng đến tử thần.

...Nhiều người ở đây sẽ chết trong chiến dịch này. Tôi dùng răng hàm nhai đi nhai lại miếng thịt khô, suy nghĩ về cuộc đời quá tàn khốc của một kẻ mob.

Trong giáo đoàn này, chín mươi phần trăm mob sống trong một chu trình『giáo dục tẩy não → đào tạo → nhiệm vụ → chết』. Bắt đầu làm nhiệm vụ là từ mười hai tuổi, độ tuổi sung sức, và có quy định rằng các nhiệm vụ nguy hiểm đến tính mạng là từ mười lăm tuổi.

Có vài cách để tăng số lượng tà giáo đồ, các phương pháp cơ bản là『bắt cóc trẻ em』,『chiêu mộ』,『buôn người』, hoặc『'nhân giống nhân tạo』.

Tình trạng thiếu nhân lực hiện nay dường như là do cơ sở sản xuất con người từng hoạt động trước đây đã bị cán bộ của Chính thống giáo Kenneth phá hủy. Nguồn cung bị gián đoạn do cơ sở ngừng hoạt động đang gây áp lực, khiến tình hình trở nên cấp bách nhất trong vài năm qua. Giờ đây, cái quy định nói trên cũng coi như không tồn tại.

Vì vậy, họ buộc phải chọn phương pháp không tương xứng là bắt cóc trẻ em. Chắc cũng có mục đích là để đánh lạc hướng khỏi việc tái xây dựng cơ sở sản xuất con người.

Nói tóm lại, dù mất một người nhưng nếu tăng thêm hai người, giáo đoàn vẫn có thể tiếp tục mở rộng. Chỉ cần vượt qua giai đoạn này, vòng tuần hoàn sẽ quay trở lại, nên cấp trên không có ý định thay đổi cách làm hiện tại.

Và, chỉ một số ít những kẻ cuồng tín sống sót mới có thể leo lên vị trí cán bộ.

(Mong là lần này kết thúc mà không có chuyện gì xảy ra...)

Lần trước sống sót sau khi đụng độ cán bộ Chính thống giáo chỉ đơn thuần là do may mắn. Khi đó, may mà tôi không bị thương chí mạng.

Dù nói là được che chở bởi ma thuật trị thương của cán bộ, nhưng cũng có giới hạn. Bổ sung thêm về ma thuật trị thương mà cán bộ sử dụng, nếu họ dùng cho chính mình thì sẽ phát huy hiệu lực tối đa, nhưng dùng cho người khác thì hiệu quả hồi phục sẽ giảm đi.

Nghĩa là, khi ban ma thuật trị thương cho người khác, sẽ không thể siêu hồi phục đến mức hồi sinh được. Nếu bị thương chí mạng, dù cán bộ có ở gần đó tôi cũng sẽ chết lãng xẹt.

Mà, nếu họ có thể dùng ma thuật trị thương cực mạnh cho người khác ngoài bản thân, thì chắc chắn là phá vỡ nguyên tác rồi, hay nói đúng hơn là họ sẽ trở nên quá toàn năng, không có giới hạn. Trận chiến tận thế kiểu “tất cả cán bộ đều sở hữu ma thuật trị thương” có thể diễn ra là do sức tấn công của cả hai bên đều đang lạm phát, khiến nguy cơ tử vong luôn rình rập.

──Không, chả có tác dụng quái cả. Chính vì ma thuật trị thương mà khoảng cách giữa mob và nhân vật có tên đang bị nới rộng ra đấy, Thần linh ạ.

“Oakley, miếng thịt khô ta gặm rồi này, ăn không?”

“Xin người đừng đùa nữa.”

Vì đang chạy trong sương mù nên cảnh vật mãi không thay đổi. Joanne rảnh rỗi nên quay sang trêu chọc tôi, nhưng mông tôi đang đau ê ẩm vì xe ngựa xóc nảy, nên tôi đối phó qua loa.

Thấy bộ dạng đó của tôi, mấy tín đồ mob (tương đối còn sức) bắt đầu thì thầm.

“Cái gã Oakley đó được Joanne-sama quý mến nhỉ...”

“Ghen tị thật. Tao cũng muốn được sủng ái...”

Ghen tị cái gì chứ. Đối với tôi, đám cán bộ đứa nào cũng như nhau, đều là những đối tượng tôi không muốn đến gần, không muốn dính líu. Hơn nữa, trạng thái tinh thần của họ người thường không thể nào lường được, không biết lúc nào cơn vô lý sẽ bùng nổ. Tốt nhất là không dính dáng đến.

Nào, ngôi làng chúng tôi đang hướng tới có quy mô dân số khoảng vài trăm người. Tại sao một nhiệm vụ tép riu thế này mà Joanne lại đi cùng, một phần là để dọn dẹp thất bại hôm trước, nhưng cũng là vì có thông tin từ gián điệp cài cắm khắp đất nước truyền về rằng “Celestia đang chờ ở cứ điểm phòng thủ phía trước ngôi làng này”.

Joanne hăng hái như thể nói rằng đây là cơ hội để đập chết Celestia.

Mục tiêu của Giáo đoàn Đền Aros chúng ta là mở rộng thế lực và tiêu diệt Chính thống giáo Kenneth. Có thể nói, hiếm có nhiệm vụ nào hợp lý đến vậy.

Vậy thì, sắp được bắt cóc rồi đây~. Dừng xe ngựa gần làng, chúng tôi nhanh nhẹn rút vũ khí và tiến vào trong làng.

“Hửm?”

Không một bóng người. Trong nhà cũng không có lấy một ai.

Vừa nghĩ vậy, một bóng người đứng trong sương mù. Joanne, đang lục lọi trong nhà dân bên cạnh tôi, nheo mắt nhìn.

“Đáng tiếc chưa kìa.”

Cùng lúc với giọng nói trong trẻo như tiếng chuông vang lên, một tiếng “Gya!” thất thanh vang lên từ phía sau. Quay đầu lại, gã đàn ông đang canh giữ ngựa bị chém ngang người và thoi thóp.

Gã đàn ông ngã gục, máu tươi phun xối xả. Joanne phản ứng nhanh nhất, vừa bước lên một bước thì vô số tiếng bước chân từ bên kia màn sương vang lên, bao vây chúng tôi.

Tôi và Joanne hiểu ra mọi chuyện. Quân Chính thống giáo đã ẩn nấp trong sương mù.

Với sự chuẩn bị kỹ lưỡng này, thông tin Celestia đang chờ ở cứ điểm phòng thủ phía trước ngôi làng chắc chắn là một lời nói dối trắng trợn. Celestia là phong thuật sư──cô ta đã lợi dụng sương mù dày đặc này để gài bẫy chúng tôi.

Thế trận nghênh chiến đã được chuẩn bị hoàn hảo. Chúng tôi đã bị dụ đến nơi này.

Không có màn đối thoại giữa các cán bộ trước trận chiến, cuộc hành quyết của công lý bởi quân Chính thống giáo bắt đầu. Tiếng “Binh!” trầm đục của dây cung bật lên là tín hiệu cho trận chiến thực sự nổ ra.

“Gru!”

“Oaaa!”

Một cuộc thảm sát không thương tiếc. Vô số mũi tên được bắn ra từ bên kia màn sương, trong nháy mắt, đám lính quèn bên này bị xiên que.

Xét theo số lượng mũi tên trút xuống như mưa, xem ra chúng tôi cũng thua kém về số lượng binh lính. Kẻ thù định tiêu diệt hoàn toàn mà không cho chúng tôi cơ hội phản công.

Tôi nấp sau vật cản để tránh cơn mưa tên. Sương mù khiến tầm nhìn bị hạn chế, không rõ số lượng kẻ thù. Lợi dụng tầm nhìn kém để trốn thoát khỏi cả Joanne lẫn quân Chính thống giáo... chắc là không được rồi. Điều đó quả thực là quá sức. Vừa có『Vật Đánh dấu』lại vừa bị bao vây thế này.

“Kế nghi binh à. Thảo nào thấy thuận lợi quá mức.”

“Đây không phải lúc để bình tĩnh đâu, Joanne-sama! Chúng ta phải làm gì đây!?” Tôi không muốn, tôi không muốn chết. Lần đầu tiên, tôi bộc lộ nỗi lòng thật của mình với Joanne.

Ngay lập tức, tôi nhận thấy ánh mắt của Joanne trở nên lạnh lẽo trong tĩnh lặng.

Ngay cả trong tình huống này mà cũng không hề nao núng, tôi nhận ra cô ta thực sự là một sinh vật khác.

“Cũng không phải toàn chuyện xấu. Celestia đang ở đó, chính là bằng chứng cho thấy vận may đấy.”

“Người... người định ít nhất cũng phải giết được Celestia sao...?”

“Đương nhiên. Sẽ xử lý gọn mà không một vết xước… Vì ta không muốn làm bẩn nó.”

Tưởng như Joanne vừa hít một hơi thật sâu, cô ta bất ngờ thở ra một luồng khí cực mạnh lên trời.

“Eh!?”

Luồng không khí hít vào hết cỡ được giải phóng cùng lúc, đẩy lùi lớp sương mù đang bao phủ ngôi làng. Nhờ dung tích phổi phi thường của Joanne, tổng số lực lượng địch lập tức lộ rõ.

Bốn mươi lăm tên. Joanne, cô, dùng hơi thở để thổi tan sương mù ư, trong nguyên tác cô đâu có sử dụng não như vậy, tôi không kịp tsukkomi.

“Celestiaaa! Tìm thấy mày rồi!!”

00bdb323-3e12-45c1-8a4d-997144a6fa1f.jpg

“...Mà, để các ngươi trốn thoát trong sương mù có lẽ còn phiền phức hơn. Số lượng cũng đã giảm bớt rồi, nhân tiện thổi bay hết luôn vậy.”

Mái tóc bạc. Đôi mắt tím. Thân hình chuẩn không cần chỉnh dù đang mặc tu phục. Phong thuật sư Celestia cuối cùng cũng xuất hiện. Cô ta vung tay thổi bay màn sương trong bán kính vài trăm mét, rồi ra lệnh cho thuộc hạ tiếp tục tấn công.

“Ngươi cũng đến à. Cả hai ngươi cùng chết đi thì ta sẽ vui lắm đấy.” Trong giây lát, mắt chúng tôi chạm nhau. Hàng mi dài của cô ta rung động trong gió.

(Nguy rồi, có gì đó đang tới!!)

Tôi cảm nhận được gì đó, liền dồn sức nhảy lùi về phía sau.

Joanne, do né tránh chậm hơn, bị một khối gió vô hình thổi bay nửa thân trái, cơ thể ngửa ra sau khi phần thân bị lật ngược từ bên trong.

Đây là đòn tấn công chớp nhoáng mà trước đây chưa từng thấy ở Celestia, nhưng nếu tôi né được thì không lý nào Joanne lại không né được. Tại sao Joanne lại lĩnh trọn đòn đó?

Phản ứng của Joanne dường như đã chậm mất một nhịp. Rốt cuộc là tại sao?

“Ả đứng yên rồi!? Bắn đi, bắn đi!!”

Joanne liên tiếp trúng tên. Cô ta từ từ đứng dậy, vừa hồi phục nửa thân trái bị thổi bay, vừa tiến đến chỗ chiếc áo choàng bị bay về phía sau. Joanne dùng đôi tay run rẩy ôm lấy chiếc áo choàng đã rách bươm, rồi khuỵu xuống tại chỗ như một bé gái lỡ làm hỏng món đồ chơi.

(C-cô làm cái quái gì vào lúc này vậy!? Cái áo choàng đó thì sao cũng được mà!!) Nấp sau vật cản nín thở, tôi định vươn tay về phía Joanne, người không hề có ý định phản công. Nhưng nỗi sợ bị Celestia nhắm tới khiến tôi chỉ biết run rẩy.

“...Ta sẽ cho ngươi đi thanh thản ngay đây.”

Celestia thì thầm với giọng pha lẫn thương hại, rồi bắt đầu bắn ma thuật vào tấm lưng không phòng bị của Joanne. Với sự yểm trợ của nỏ và máy bắn đá, Joanne hứng chịu một cơn mưa đòn tấn công.

Dù lưng trúng ma thuật và tên, Joanne vẫn không phản công. Ngay cả khi đầu bị thổi bay hoàn toàn, để lộ xương sống và xương sườn, cô ta vẫn một mực ôm chặt chiếc áo choàng.

Ngay khi ma thuật của Celestia chuẩn bị tích tụ sức mạnh gió để quét sạch những gì còn sót lại của Joanne, Joanne phục hồi đầu của mình với tốc độ bùng nổ. Nước mắt tuôn rơi lã chã từ đôi mắt đó.

Thấy bộ dạng đẫm nước mắt của Joanne, Celestia thở dài một hơi.

“Giờ thì ta mới nhớ ra ngươi cũng là con người.”

“...”

“Không phản công thì càng tốt. Cứ ôm khư khư cái giẻ rách đó mà chết đi.”

“Giết.”

Điều gì đã chạm vào vảy ngược của cô ta vậy? Joanne để lại một sóng xung kích rồi nhảy vọt đi với tốc độ không thể nhìn thấy bằng mắt thường. Tôi, chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đã bị sóng xung kích thổi bay, đâm đầu vào đống cỏ khô rồi bất tỉnh.

──Tôi thấy một giấc mơ kỳ lạ.

Một ký ức xa xăm trong quá khứ, chẳng có gì to tát nhưng lại không thể nào quên, bỗng sống dậy.

“...kun, tớ cho cậu cái này!”

Tôi được một bạn nữ cùng lớp cho một cây bút chì kim.

Tôi đã quên mất chuyện này xảy ra khi nào, thậm chí cô gái đó là ai tôi cũng không nhớ, nhưng tôi nghĩ đó là một mối quan hệ nhạt nhòa cỡ bạn của bạn.

Nhận được món quà, tôi đã giữ gìn cây bút chì kim đó như báu vật và dùng nó suốt.

Chỉ là một sản phẩm có thiết kế đơn giản, bán ở bất cứ đâu. Cũng có thể là cô ấy không thích thiết kế đó, nên chỉ muốn đẩy đi món đồ không dùng đến mà vẫn giữ thể diện.

Dù sao đi nữa, tôi vẫn tiếp tục dùng cây bút chì kim đó cho đến khi nó tả tơi. Dù đã khó sử dụng, không hiểu sao tôi vẫn không thể vứt nó đi. Hình như tôi cũng bắt đầu để ý đến cô gái đã tặng nó cho mình.

Một ngày nọ, cây bút chì kim bị hỏng.

Nếu là một cây bút không có kỷ niệm, chắc tôi đã vứt ngay vào thùng rác, nhưng tôi không thể vứt cây bút chì kim đã hỏng, mà quyết định cất nó cẩn thận vào "chiếc hộp báu vật".

Tại sao nhỉ? Tôi không thể nhớ ra cô gái đó, nhưng lại mơ hồ nhớ về cây bút chì kim.

.........

Joanne đã tìm thấy điều gì đó đặc biệt ở chiếc áo choàng của tôi, và khi nó bị phá hủy, cô ta đã nổi điên. Dù là từ một kẻ cô ta ghét, nhưng đó là chiếc áo choàng nhận từ thuộc hạ, chắc hẳn cô ta cũng ít nhiều thấy vui.

Nhìn vào mối quan hệ giữa các tín đồ bình thường khác và cán bộ, hẳn là Joanne không có nhiều cơ hội nhận quà. Trùng hợp, tôi của kiếp trước cũng hoàn toàn không nhận được quà bao giờ.

Đối với Joanne, chiếc áo choàng đó có lẽ cũng giống như cây bút chì kim đối với tôi.

.........

Ý thức từ từ quay trở lại.

“...Ư, đây là...”

Tỉnh dậy, tôi thấy mình đang ở trong đống cỏ khô ngứa ngáy.

Có mùi kỳ lạ. Cơ thể bắt đầu ngứa ngáy, tôi nhảy dựng lên thoát ra ngoài, cảnh tượng hỗn loạn xung quanh đập vào mắt.

(C-cái quái gì thế này...)

Xác chết của binh lính Chính thống giáo và binh lính Giáo đoàn Đền thờ nằm chồng chất lên nhau. Một cái đầu bị cắt lìa, tái xanh mất hết sinh khí, đang nhìn tôi chằm chằm.

Tôi dần nhớ lại những chuyện xảy ra trước khi bất tỉnh. Chúng tôi đã bị thông tin giả lừa gạt, bị quân Chính thống giáo mai phục. Và rồi, tôi bị thổi bay bởi dư chấn của trận chiến và ngất đi...

...Joanne đâu rồi? Celestia cũng vậy. Có lẽ họ vẫn đang chiến đấu.

Hai con quái vật đó không thể chết dễ dàng như vậy được. Để giết được họ, phải tiêu diệt đến tận mảnh tế bào cuối cùng, không để lại bất cứ thứ gì trên đời này. Không thể phân thắng bại dễ dàng như vậy.

Nếu xung quanh vẫn còn xác của lính thường thì có thể lạc quan một chút. Có thể nói, trận chiến thực sự chỉ bắt đầu khi địa hình bị cày nát đến mức không còn nhận ra xác mob nữa.

Nếu đấu một chọi một với lính Chính thống giáo, có lẽ tôi sẽ thua, nên phải nhanh chóng tìm cô ta. Tôi thoáng nghĩ đến việc vứt bỏ nhiệm vụ và trốn thoát khỏi sự kiểm soát của Giáo đoàn Đền thờ, nhưng việc bị cán bộ của cả Chính thống giáo lẫn Tà giáo nhớ mặt là điều tồi tệ nhất. Tôi không có tự tin hay khả năng để trốn thoát khỏi mạng lưới thông tin của cả hai bên. Ảo tưởng rằng chỉ cần vứt bỏ mặt dây chuyền có『Vật Đánh dấu』là có thể biến mất đã tan vỡ.

Lấy lại tinh thần, tôi đẩy xác chết ra và bắt đầu tìm kiếm Joanne.

(...Thảm khốc thật. Có cả những binh lính được trang bị giáp tấm, không giống chúng ta, vậy mà bị xé nát như thể xé giấy...)

Đi dọc theo rìa làng, tôi bắt gặp một binh lính Chính thống giáo không còn nguyên hình dạng, như thể vừa bị trúng một vụ nổ.

Vết rách giống như giấy ướt bị xé toạc một cách thô bạo, cho thấy nó đã bị xé nát bởi một lực cực mạnh. Một cái xác khác cắm đầy tên, khiến tôi mường tượng ra thảm kịch đã xảy ra.

Quân Chính thống giáo──hay nói đúng hơn là bình thường──sẽ có xu hướng tránh bắn nhầm đồng đội. Đây chắc là chiến thuật của Joanne, lợi dụng ngược lại điều đó. Cô ta đã lao thẳng vào giữa lòng quân Chính thống giáo, dùng binh lính làm lá chắn và giết từng người một.

Những mũi tên bắn nhầm đồng đội cắm trên xác chết chính là minh chứng. Chắc chắn Celestia đã không thể ra tay. Binh lính Chính thống giáo cũng do dự không bắn cho đến tận giây phút bị tấn công, kết quả là bị quét sạch. Đám cán bộ vẫn luôn giỏi trong việc tìm ra giải pháp tối ưu...

(...Tạm thời, cứ lấy trang bị của chúng đã...)

Tôi làm mất cây nỏ nên mượn tạm từ xác kẻ thù. Có lẽ do co cứng sau khi chết, cái xác binh lính không chịu nhả tay cầm nỏ ra.

Đang trong tư thế như nhổ củ cải khỏi mặt đất, tôi dồn sức kéo thì đống xác chết trước mặt bỗng động đậy.

“C-cái gì──”

“──Lũ tà giáo đồ chết tiệt! Giết bao nhiêu chúng bay cũng lòi ra như côn trùng vậy!!” Kẻ đột ngột xuất hiện từ đống xác chết là một binh lính Chính thống giáo đang trong trạng thái nửa điên nửa dại.

Gã lính bê bết máu giương trường kiếm lên đâm tới. Vừa kịp giật được cây nỏ, tôi thuận đà lộn ngửa về sau né đòn tấn công. Cứ thế, tôi vừa lăn trên đất vừa bắn tên nỏ.

Gã đàn ông dùng mu bàn tay trái đỡ mũi tên, tránh được vết thương chí mạng. Bắn thêm vài phát nữa chắc gã sẽ chết, nhưng tôi không có thời gian để nạp lại tên nỏ.

Tôi rút thanh kiếm sắt ra, chuẩn bị tinh thần đối mặt với gã lính đang hấp hối.

Gã đàn ông bị một vết chém lớn từ vai xuống đến hõm ngực, lộ cả xương. Ngay cả khi đối mặt thế này, vết thương vẫn không ngừng chảy máu. Chắc gã đang đứng vững chỉ bằng sức mạnh tinh thần. Máu nhỏ giọt từ khóe miệng gã, cho thấy dù có được điều trị cũng không thể thay đổi vận mệnh tử vong.

So với những binh lính xung quanh, trang trí trên áo giáp của gã lộng lẫy hơn, xem ra gã này là cấp đội trưởng.

“Thần của chúng con... con sắp về với Người đây.”

“Ực...”

Nói đến cấp đội trưởng, đó là những binh lính kỳ cựu đã chiến đấu chống lại các mối đe dọa, bao gồm cả tà giáo đồ.

Nếu là trong nguyên tác, đây là đối thủ không đáng bận tâm, nhưng đối với tôi, gã là một kẻ thù khó nhằn ngang tầm boss. Dù đang hấp hối, một trận chiến khó khăn là không thể tránh khỏi.

Nhưng, ngoài đám cán bộ ra mà còn sợ sệt thì làm được gì. Chỉ có cách giết trước khi bị giết. Tôi dồn hết khí phách lao vào lòng địch, vung kiếm bằng tất cả sức lực.

Tiếng “Coong” vang lên trong trẻo, cả hai rơi vào thế ghìm kiếm.

“Haaaa...!”

Dù sắp chết, gã đàn ông vẫn phát ra sức mạnh phi thường.

Bị áp đảo từ trên, tôi bị đẩy lùi sâu xuống theo trọng lực. Lưng như muốn gãy.

Khi sức lực đang cân bằng, tôi tình cờ phát hiện một vết thương do tên ở rìa tầm mắt. Một mảnh tên gãy vẫn còn cắm ở mạng sườn gã.

Phán đoán tức thời. Tôi đá vào mũi tên đang cắm ở mạng sườn kẻ thù.

“Ự!”

Một cảm giác khó chịu “phập” một tiếng, mũi tên lún sâu vào cơ thể gã đàn ông. Sức mạnh trên thanh kiếm có hơi nới lỏng.

Chớp lấy thời cơ đó, tôi chuyển sang tấn công và nhanh chóng chiếm thế thượng phong.

Đối thủ đang hấp hối. Ngọn nến sinh mệnh sắp tắt.

Tuy nhiên, có lẽ cảm nhận được cơn nguy kịch của đội trưởng──gã lính Chính thống giáo tưởng đã chết dưới chân bỗng thở trở lại, và không thể tin được, gã ôm chầm lấy cổ chân tôi.

“Đ-đội trưởng... tôi cũng xin đi theo ngài...” Một sơ hở chí mạng.

(Chuyện... chuyện quái quỷ gì thế này──!?)

Thế đứng của tôi mất thăng bằng. Tầm nhìn chao đảo.

Ngay sau đó, một cú sốc âm ỉ và cảm giác nóng rát. Tia lửa lóe lên sau mí mắt. Một thanh kiếm đã đâm vào ngực tôi.

“Ug-aaaa!!”

Chưa kịp ngửa người ra sau vì đau đớn, gáy tôi đã đập mạnh xuống đất.

Gã đàn ông ngã nhào, đè lên người tôi, và có động thái dồn trọng lượng vào thanh kiếm đang cầm ngược tay.

“Chờ đã──!?”

Tôi phản xạ hét lên “Chờ đã” như một lời cầu xin tha mạng, nhưng màu mắt gã đàn ông không thay đổi. Sự mềm yếu đó làm sao có đất sống trên chiến trường. Ngay khoảnh khắc tôi nhận ra điều đó, nửa thân trên của gã đàn ông bị một cơn gió bão quét phăng.

Một lúc sau, sóng xung kích và bụi đất bốc lên, gã lính còn lại đang bám vào tôi cũng bị thổi bay. Bị một cú sốc nào đó khiến mặt đập xuống đất, tôi lăn lộn một lúc rồi ngẩng đầu lên.

Phía trước tầm mắt. Một tảng đá cắm sâu xuống đất, bốc lên khói bụi.

──Một cú ném nhắm vào『Vật Đánh dấu』. Chắc hẳn Joanne đã cảm nhận được nguy hiểm của tôi và ném tảng đá tới. Cô ta đã cứu tôi.

Vừa thở phào nhẹ nhõm chưa được bao lâu, tôi lại rên rỉ vì cơn đau như điện giật chạy qua ngực.

“Ực... kh, đau quá...”

Nhờ có xương sườn nên không phải là vết thương chí mạng, nhưng cú ngã đã khiến thanh kiếm đâm sâu vào ngực tôi. Vết thương hở toác qua khe áo, để lộ lớp mỡ màu vàng.

Sau khi từ từ điều hòa nhịp thở, tôi suy nghĩ tại sao Joanne không ném cái đầu của mình để『dịch chuyển』đến.

...Chẳng lẽ, Joanne vẫn đang chiến đấu với Celestia?

Nhìn về hướng tảng đá bay tới, tôi nghe thấy một âm thanh nhỏ. Nheo mắt nhìn về phía đó, tôi thấy khung cảnh bị bóp méo một cách bất thường.

Là phong thuật của Celestia. Tôi chạy về phía có âm thanh.

“...!!”

Và rồi, chứng kiến cảnh tượng diễn ra phía sau luồng không khí méo mó, tôi chết lặng.

Thân hình của một cô gái có vẻ là Joanne nhưng không có phần đầu, và Celestia bị chém mất nửa khuôn mặt đang đè lên trên, cả hai đang chiến đấu trong khi nội tạng bên trong tuôn chảy ra ngoài.

Phải có sự giác ngộ đến mức nào mới có thể trở thành địa ngục Tu La như vậy? Tôi sững sờ, choáng váng, quên cả việc quý trọng mạng sống của chính mình.

“Chỉ cần thổi bay không còn một mảnh tế bào nào──thì dù ngươi có cứng đầu đến đâu cũng không thể hồi sinh được!!”

Joanne, bị phá hủy hoàn toàn phần đầu, mất đi thị giác nên không thể xác định vị trí của Celestia. Cô ta vung nắm đấm vào hư không, dồn hết sức lực uốn lượn cơ thể, quằn quại một cách điên cuồng.

Chỉ mất khoảng vài phần giây để đầu hồi phục lại, nhưng ngược lại, điều đó có nghĩa là vẫn có bấy nhiêu thời gian. Đối với những kẻ có năng lực chiến đấu vượt trội như họ, vài giây đó là một khoảng trễ rất lớn.

──Không ổn. Joanne sắp bị giết.

Cảm nhận được điềm xấu, tôi hét lên, mặc cho vết thương ở ngực có thể bị rách ra.

“Joanne, dậy mau lên!!”

Tôi ghét Joanne. Không biết cô ta nghĩ gì, lại còn sùng bái tên giáo chủ tà giáo, rồi còn giám sát tôi nữa. Lẽ ra là thế, nhưng tôi lại không muốn Joanne chết. Không phải vì tính toán, mà là một cảm xúc phức tạp, kỳ lạ xuất phát từ trái tim.

Giờ nghĩ lại tôi đã hiểu. Tại sao lúc đó tảng đá lại bay đến cứu tôi. Tại sao Joanne lại bị thổi bay đầu và rơi vào tình thế bất lợi.

──Để cứu tôi, Joanne đã cố sức ném tảng đá đó trong khi đang chiến đấu với Celestia.

(...Không hiểu nổi!! Tại sao chứ!? Như thế không giống『Joanne』chút nào!!)

Cô đáng lẽ phải là loại người sẵn sàng chấp nhận một chút hy sinh để giành chiến thắng chứ. Là một kẻ cuồng tín không có máu, không có nước mắt, ngoài giáo chủ ra không coi ai ra gì mà.

...Tại sao?

Celestia, đang đè trên người Joanne, mái tóc bạc của cô ta nhuốm máu, hét lên.

“Thế này là──kết thúc!!”

Mái tóc bạc của Celestia bay về phía sau. Tưởng như cô ta vừa chắp hai lòng bàn tay lại, cô ta đẩy lòng bàn tay ra và bắt đầu ngưng tụ sức mạnh. Không khí rung chuyển, gió hội tụ về phía tay cô ta.

Không lẽ, đó là tuyệt kỹ dùng để chống lại cán bộ, đáng lẽ phải xuất hiện ở giữa nguyên tác──

“──Nổ tung đi!!”

Cơn thánh phong quét qua mặt đất.

Một viên đạn không khí bị nén đến cực hạn được bắn ra, cùng với tiếng nổ vang trời, nó chạm đến cơ thể Joanne──Ngay khoảnh khắc tiếp theo, cơ thể của cô gái bị xóa sổ khỏi thế gian này.

Một đòn đánh không để lại dù chỉ một giọt máu, một mảnh tế bào.

Một lúc sau, một làn gió nhẹ lấy Celestia làm trung tâm thổi qua.

“Haa... haa... ...Cuối cùng cũng... phân thắng bại rồi nhỉ...” Tôi ngã quỵ xuống đất.

Sự cân bằng đã bị phá vỡ.

Celestia, đã dùng hết sức lực, khuỵu gối tại chỗ. Cô ta lườm tôi, như thể nói rằng sẽ không để nhân chứng chạy thoát, rồi bắn ra một đòn phong thuật mà không cần động tác chuẩn bị.

Tôi không còn sức lực để né đòn tấn công nữa. Tôi đã dùng hết trong trận chiến với gã lính Chính thống giáo lúc nãy. Cơn đau dữ dội ở ngực và cảm giác mệt mỏi ập đến, tôi nhắm mắt lại chấp nhận cái chết mà không phản kháng.

“──”

Ngay trước khi chết, tôi nhận thấy mặt dây chuyền trên cổ mình đang rung lên. Nó rung lên dữ dội, như một con chim non sắp mổ vỡ vỏ trứng.

“...!?”

Tôi đã nhắm mắt được bao nhiêu giây rồi? Chờ mãi mà cú sốc của cái chết vẫn không ập đến. Dù đang tràn ngập cảm giác bất lực và tuyệt vọng, nhưng vì không có gì xảy ra, tôi dần cảm thấy bối rối.

Tôi mở mắt ra xem có chuyện gì.

Trước mắt tôi, một cô gái trần trụi đang đứng.

“Ta, hồi sinh rồi đây~”

Giọng nữ khàn khàn, cợt nhả vang lên bao trùm cả khu vực. Một sự im lặng kéo dài. Tôi không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Sững sờ, kinh ngạc. Celestia, mặt cắt không còn giọt máu, vò đầu bứt tóc điên cuồng rồi hét lên thảm thiết.

“Y-Joanne... tại sao!? Đòn vừa rồi lẽ ra đã tiêu diệt ngươi không còn một mẩu tế bào nào mà...!!”

“À, ta để gã này giữ một mẩu thịt của ta . Chắc ngươi không biết đâu nhỉ.”

“──!!”

Celestia lộ vẻ mặt cực kỳ đáng sợ, như thể vừa nuốt phải thứ gì đó đắng ngắt, như thể đang than vãn cho sự ngu ngốc của bản thân, và đồng thời như không thể nuốt trôi cơn giận đang sôi sục.

Nghe Joanne nói, tôi mới sực nhớ. Thiết bị đánh dấu. Mẩu dái tai tôi cất trong mặt dây chuyền chính là『mẩu thịt』. Tế bào của cô ta chưa hề biến mất khỏi thế giới này.

Quá đỗi an tâm, tôi bủn rủn cả chân tay, thở phào một hơi thật dài.

“...Không ngờ có ngày ta lại phải nói những lời sau cùng này. Hẹn gặp lại, Joanne... lần tới ta nhất định sẽ giết ngươi.”

Celestia tuyệt vọng trước sự hồi sinh của Joanne, và nhận thấy tình thế bất lợi vì đã bỏ lỡ cơ hội lớn nhất, nên đã biến mất. Joanne không hiểu sao lại không đuổi theo Celestia đang bỏ chạy. Tôi định hỏi lý do, ngước nhìn cô ta từ dưới lên, và bắt gặp ánh mắt của Joanne đang trong tình trạng khỏa thân.

“Oakley, không sao chứ.”

Cô ta thấy vết thương ở ngực tôi, liền nhanh chóng chữa trị cho tôi. Rồi, cô ta bắt đầu thốt ra từng từ, từng từ một.

“Oakley. Ta, hình như bị điên rồi.”

“Eh...?”

“Ta muốn làm, và sẽ làm bất cứ điều gì khiến Giáo chủ vui lòng. Nhiệm vụ mà Giáo chủ giao, ta vui vẻ nhận, vì ngài ấy, ta vui vẻ chết. Thế nhưng, Oakley... cứ nghĩ đến cậu là ta không thể phán đoán bình tĩnh được nữa. Cơ thể tôi cứ tự động hướng về phía cậu.”

“Người đang nói gì vậy...”

Một kiếp nạn đáng lẽ đã qua, nhưng tôi lại cảm thấy một cơn ớn lạnh kỳ lạ.

“Đầu tiên, là lúc cậu bị lính Chính thống giáo tấn công… Để giết được Celestia, lúc đó ta không được phép quay lưng lại để ném tảng đá. Cũng vì thế mà ta bị thổi bay đầu và bị ả đè lên.”

Lời thổ lộ của Joanne không dừng lại.

“Lúc nãy cũng vậy. Lẽ ra ta phải cố gắng đuổi theo Celestia đang hoảng loạn… Nhưng, ta lại lo lắng cho vết thương của cậu, nên đã không thể đuổi theo ả nữa.”

Không dừng lại.

“Ta đã luôn suy nghĩ. Về danh tính của thứ cảm xúc khiến ta phát điên này. Từ khi biết cậu, luôn luôn, luôn luôn...” Không dừng lại.

Không những thế, cảm xúc mãnh liệt của cô ta càng tăng tốc.

“Nhưng, cuối cùng ta cũng hiểu rồi. Ý nghĩa của cảm xúc này.” Đôi mắt đó.

Đôi mắt hình xoắn ốc lạnh lẽo vô tận, như nhìn một vật thể. Đôi mắt có nhiệt độ y hệt như khoảnh khắc cô ta nói “Vướng víu nhỉ” với tôi──

“Oakley cũng vậy mà, đúng không?”

Trạng thái tinh thần mà người thường không thể hiểu nổi. Loại người không nên dính líu đến. Ý nghĩa của những từ mà fan nguyên tác dùng để gọi cô ta, tôi sắp được tự mình trải nghiệm.

“Ừm, đúng vậy nhỉ. Ta cũng nghĩ vậy.”

──Trời đất như đảo lộn.

“Tên của cảm xúc này là『Tình yêu』... Chúng ta hình như là『yêu nhau』rồi.”

Tôi nổi da gà toàn thân. Nghe thấy cái tên của một thứ cảm xúc quá nặng nề, vượt qua cả『tin tưởng』lẫn『tình bạn』, lần đầu tiên trong đời, tôi run rẩy từ tận đáy lòng.

Tôi đã luôn hành xử như một kẻ ngoài cuộc. Lợi dụng việc thế giới này giống như trong game, tôi đã không đối mặt với thực tế. Tôi coi đám cán bộ như những 『nhân vật』có tên, chứ không chịu nhìn họ như những con người.

──Và điều tồi tệ nhất là, Joanne đang sống.

Cô ta nói những lời ngoài kịch bản được người viết kịch bản trao cho, tự do suy nghĩ──và yêu một ai đó. Giống như cách nhân vật chính trong nguyên tác đã khiến cô ta phải lòng.

“...”

Suy nghĩ của tôi ngưng trệ, tôi cảm thấy hai tròng mắt của mình đang di chuyển theo hai hướng khác nhau.

“Này, Oakley. Một lần nữa... khoác chiếc áo choàng đó cho ta, được không?”

Một thực tại còn đau đớn hơn bất kỳ thất bại nào, hơn bất kỳ cái chết nào, đang ập đến. Aaa──tôi──

“...Hehe. Người muốn che đi da thịt cho ta, chỉ có Giáo chủ và cậu thôi đấy.”

Thời gian là giữa trưa. Sương đã tan, trời không một gợn mây.

Thế nhưng, tầm nhìn của tôi lại là một màu đen kịt còn hơn cả màn đêm.

“Nhận lấy này, kỷ niệm chúng ta yêu nhau, ngón áp út của ta. Ta vốn định đổi nó trước khi mẩu dái tai bị thối rữa... fufu, đỡ mất công ghê.”

“...”

Nói rồi, Joanne mở mặt dây chuyền đang đeo trên cổ tôi, và cặm cụi nhét ngón tay vào.

Suy nghĩ của tôi cuối cùng cũng hoạt động trở lại. Hiểu hết mọi chuyện đang xảy ra, tôi cố gắng mỉm cười thật tươi. Ngón tay bị nhét vào, trông như con ốc sên ấy, đáng yêu nhỉ.

Thôi, ra sao thì ra.