“Cái nghề mà người ta gọi là… nghề làm đêm, tôi đoán vậy.”
À, ra là vậy.
Có một điều tôi có thể hiểu được.
Với giọng nói ngọt ngào đến mức khuấy động ham muốn của đàn ông, và một cơ thể đầy gợi cảm. Gương mặt bà ấy rất đẹp, và ngay cả bây giờ, khi không trang điểm một chút nào, nó vẫn in sâu vào ký ức tôi, không thể nào quên.
Một khi đã chạm vào bà, nó sẽ vương lại trên cơ thể như một vết bỏng, và bạn không thể quên được bà, dù có cố gắng thế nào đi nữa.
…Thực tế, không chỉ là một vết bỏng, tôi lo rằng bà ấy có thể đã khiến một số người đàn ông mất thăng bằng.
Không chỉ có ngoại hình và khí chất của bà, mà còn cả ánh mắt lả lơi trao đổi với anh chàng trẻ tuổi mà tôi đã thấy trước nhà.
Nếu bạn nghĩ về lý do tại sao Sajou-san không muốn ở nhà, bạn có thể đoán được đó là gì… Chà, tôi đã vô thức thu thập thông tin và tưởng tượng ra câu trả lời trong thâm tâm.
“Ngay cả anh chàng cháu thấy hôm trước cũng là khách hàng. Anh ta không phải chồng cô.”
Có lẽ bà ấy đã cảm nhận được điều đó từ biểu cảm của tôi, hoặc có lẽ bà ấy đã cười một cách tự giễu, mẹ của Sajou-san nói.
Có phải vì công việc phải dò xét phản ứng của người khác nên bà ấy có thể đọc được suy nghĩ của tôi qua nét mặt không?
Hay là vì tôi quá dễ đoán?
Nghĩ đến việc Sajou-san luôn đá tôi dưới bàn ngay cả khi tôi chưa nói gì, tôi có thể nghiêng về vế sau, nhưng nghĩ đến việc bị cho là dễ đoán khiến tôi bực mình. Xung quanh tôi có quá nhiều người đoán giỏi.
“A… Ra vậy?”
Mặc dù đã hỏi, tôi không biết phải đáp lại như thế nào sau khi trí tưởng tượng của mình được xác nhận. Tôi không thể cứ háo hức hỏi về cửa hàng nào, giá cả ra sao, hay có những lựa chọn gì.
Trong trường hợp đó, tất cả những gì tôi có thể làm là đáp lại bằng một lời thừa nhận mơ hồ, không rõ ràng có thể được hiểu theo bất kỳ cách nào.
Hmm. Ra vậy.
Giả vờ không quan tâm, hoặc có lẽ thấy tôi hành động đáng ngờ, mẹ của Sajou-san tiếp tục cuộc trò chuyện, giờ đây hướng nó về phía tôi như thể đang rót nước.
“Cô lúc nào cũng ngốc nghếch, nên chẳng làm được gì cả. Những công việc bình thường chưa bao giờ phù hợp với cô, rồi chẳng mấy chốc… cháu biết đấy?”
Những viên đá trong ly của mẹ Sajou-san kêu lách cách vào thành ly khi bà nói.
Món “như mọi khi” của bà là trà sữa, đặt trước mặt bà, không hề được đụng đến trong suốt cuộc trò chuyện của chúng tôi, với một lớp nước đọng trên mặt.
Nhưng đây có phải là điều tôi nên hỏi không?
Tôi có hứng thú với câu chuyện cuộc đời của mẹ Sajou-san, nhưng tôi bắt đầu cảm thấy ngày càng lo lắng hơn.
Một cảm giác bất an không thể tả xiết dâng lên trong dạ dày tôi, như thể tôi đang trượt chân trên cầu thang mà không hề hay biết.
Nhưng nỗi lo của tôi đến quá muộn, vì đôi môi mỏng của mẹ Sajou-san không bao giờ ngừng chuyển động.
“Cô nói chuyện với khách hàng và vui vẻ, và… cuối cùng lại rơi vào mối quan hệ kiểu đó và được trả tiền cho nó. Không phải là cô không thích, và cô không nghĩ đó là một điều xấu.”
Nhưng con gái cô lại ghét những chuyện như vậy, bà nói với vẻ mặt buồn bã, đôi mắt bà cụp xuống.
Tôi cũng cho là vậy, tôi tự nhủ.
Không phải Sajou-san không thích đàn ông, nhưng cô ấy tỏ ra ác cảm mạnh mẽ một cách bất thường với bất cứ điều gì liên quan đến tình dục.
Ngay cả khi cô ấy phá nát chiếc DVD quý giá của tôi, cô ấy cũng làm điều đó một cách không thương tiếc, như nghiền nát từng con ruồi một.
…Thành thật mà nói, nó thật đáng sợ. Ừ.
Ngay cả bây giờ, chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến cơ thể tôi run lên. Run như cầy sấy.
Mặc dù có một chút thói quen sạch sẽ, cô ấy lại khao khát sự tiếp xúc của con người hơn bất kỳ ai, cọ vào tôi như một con mèo.
Kết quả là, tôi cuối cùng lại được ôm, có lẽ ngay cả trong trạng thái mơ màng với đầu tựa lên ngực cô ấy.
Đối với tôi, đó vừa là hạnh phúc vừa là sự bực bội. Đó là lý do tại sao bộ sưu tập DVD của tôi là lối thoát duy nhất…!
Tôi phải bảo vệ tài khoản Faza của mình đến chết.
Cô ấy từ chối bất cứ thứ gì gợi tình, nhưng lại là một người phụ nữ tàn nhẫn đến mức muốn có sự tiếp xúc thể xác. Tôi lại nghĩ như vậy.
Nhưng dù vậy, tôi không có đủ can đảm để đẩy bàn tay đang dang ra của cô ấy hay đẩy ngã cô ấy.
Khi tôi nghĩ đến việc bị ghét, tôi không thể không do dự.
Và thực sự, ngay cả khi không có tình cảm gì, làm những chuyện gợi tình chỉ vì tôi thích khuôn mặt và cơ thể của cô ấy… Cảm giác như thất bại với tư cách là một con người có lý trí, ngay cả khi về mặt sinh học thì điều đó là đúng.
Phần thân dưới có thể có bản năng, nhưng chính cái đầu mới là thứ suy nghĩ và hành động.
“Cô biết mình không nên mời anh ta về nhà, nhưng khi bị ép, cô lại yếu lòng… Thế nên cuối cùng cô lại làm mọi chuyện tồi tệ hơn.”
Đôi mắt đen của bà long lanh giọt sương đêm.
Mẹ của Sajou-san cúi xuống, như thể đang kìm nén nước mắt. Chỉ là vấn đề thời gian trước khi chúng trào ra từ đôi mắt ẩm ướt của bà.
Nó gần giống như một lời thú tội.
Bà cảm thấy tồi tệ nhưng không thể sửa chữa.
Mối quan hệ của bà với con gái, người mà bà yêu thương, là một mớ hỗn độn.
Dù bà có cố gắng sửa chữa thế nào đi nữa, con gái bà vẫn cứ ngày một xa cách.
Bà không thể làm gì được.
Trong bối cảnh đó, xuất hiện trước mặt bà, một người mà con gái bà dường như ít nhất cũng có chút tin tưởng, tôi có thể là cứu cánh của bà.
Có lẽ nó vừa đúng vừa sai.
Thứ mà Sajou-san và tôi chia sẻ là sự đình trệ; không có gì thay đổi.
Chiếc ly bị nứt vẫn cứ nứt. Nó sẽ không tự lành lại.
“Đó là lý do tại sao—”
Và khi mẹ của Sajou-san bắt đầu nói lại, lời nói của bà không cần bị ngắt quãng.
Vì vậy, tôi, với một tiếng cọt kẹt lớn, đột ngột đứng dậy khỏi ghế.
Mẹ của Sajou-san, giật mình vì tiếng động, ngẩng mặt lên như thể ngạc nhiên.
Đôi mắt bà đỏ hoe, và nước mắt chảy dài trên má.
Trước vẻ mặt sợ hãi và bối rối của bà, tôi nói: “Cháu không biết cô định nói gì, nhưng…”
“Cháu chọn ở bên Sajou-san là do ý muốn của cháu, và cô ấy cũng vậy. Không cần phải cảm ơn hay yêu cầu gì cả.” ( ghê vậy , thế bao h cưới? )
Vì vậy, tôi đã thầm truyền đạt, Đó là lý do tại sao… Đó là lý do tại sao… đừng nói thêm gì nữa.
Cảm giác thật không cần thiết.
Cảm giác thật xâm phạm.
Có một cảm giác ghê tởm, như thể một thứ không mong muốn đang bị nhét vào mối quan hệ thoải mái của chúng tôi.
Ngay cả khi đó là một hành động tử tế, vẫn có một sự bực bội âm ỉ, tựa như cơn giận đối với bất kỳ ai dám chạm vào một báu vật.
Tôi không nắm bắt chính xác những cảm xúc non nớt, trẻ con đó.
Bởi vì chính tôi cũng không thể hiểu hết được hình dạng thô ráp của những cảm xúc của mình.
Tuy nhiên, ngay cả khi nó không hoàn hảo, vẫn có những điều có thể được truyền đạt.
“…Cô hiểu rồi,” bà nói một cách buồn bã, rút lại lời nói của mình với khuôn mặt như một đứa trẻ lạc.
Biểu cảm trên khuôn mặt bà thắt lại với cảm giác tội lỗi đang siết chặt lồng ngực.
Tuy nhiên,bà ấy không có ý định lật lại lời nói, cũng không có bất kỳ mong muốn nào để xin lỗi.
Cuối cùng, kết quả duy nhất của cuộc trò chuyện với mẹ của Sajou-san là mang về những cảm xúc nặng nề, không có bất kỳ tác động nào đến mối quan hệ với cô ấy.
“Đây, để cô trả,” mẹ của Sajou-san nói.
Tôi lắc đầu.
Sống một mình dựa vào sự hỗ trợ của cha mẹ.
Mặc dù đó là một lời đề nghị đáng biết ơn, ngay cả chỉ cho một tách cà phê, tôi đã từ chối nó một cách rõ ràng, không phải vì lịch sự.
“Cháu không sao đâu ạ, nhưng… Chà, thực ra, thành thật mà nói thì cháu cũng muốn được cô đãi,” một sự quyến luyến thái quá len lỏi vào, nhưng gạt chuyện đó sang một bên,
“Sajou-san sẽ không thích đâu, đúng không ạ?”
Trước câu hỏi của tôi, mẹ của Sajou-san, với một chút cô đơn, đáp lại: “Ừ.”
Hơn nữa,
(Lẽ ra mình nên chấp nhận để cô ấy đãi mà không cứng đầu!)
Đó là khi tôi kiểm tra số dư tiền điện tử của mình ở quầy thu ngân và thấy nó còn chưa đến 1,000 yên. ( Phải gì? )
