Sajou Hitori pov :
“Cái gì thế này… Cái gì thế này chứ…!!!”
Chẳng buồn bận tâm đến nước đang nhỏ giọt trên người, chỉ hoàn toàn bị thôi thúc bởi bản năng muốn chạy trốn, tôi lao qua phòng khách.
Mặt và ngực tôi nóng ran cả tim cũng vậy.
Không cần nhìn vào gương cũng biết mặt mình đã đỏ bừng đến mức nào rồi. Không đời nào mình có thể để Rihito thấy bộ mặt này.
Bị cảm xúc xui khiến, cuối cùng tôi lại vào phòng của cậu ấy, chứ không phải phòng của em gái cậu ấy nơi tôi thường ở.
Tôi đẩy tung cánh cửa với một lực như thể muốn nó vỡ tan, rồi ngã vật ra giường của Rihito mà chẳng suy nghĩ gì thêm. Tôi có thể cảm nhận được sự ẩm ướt của những giọt nước đang thấm vào ga giường trên da thịt mình.
“Cái—… ~~Cái quái gì thế này chứ…!?”
Tôi quằn quại, đập tay đập chân xuống giường như để trút giận, cố gắng làm dịu đi những cảm xúc đang cuồng nộ trong lòng.
Cái gì mà ở một mình chứ!
Rồi lại còn muốn ở bên nhau là sao!
Mình đang bị lừa bởi những lời nói ngụ ý rằng mình là người đặc biệt.
Dù biết đó không phải là sự thật, mình vẫn bị dẫn dắt.
Tim mình như muốn nổ tung, ruột gan cứ rối cả lên.
“…Hơn cả gia đình, lại là mình sao?”
Đúng vậy.
Mình đã được ưu tiên.
Hơn cả gia đình. Là mình. Đối với cậu ấy. Rihito.
Đáng lẽ đó phải là một điều đặc biệt hơn tất cả, nhưng với cậu ấy, có lẽ đó chỉ là những lời nói thuận miệng mà thôi. Nếu không thì cậu ấy đã không nói ra với vẻ mặt thản nhiên đến phát cáu như vậy. Thật sự bực mình mà.
Dù cho cơn tức giận sôi sục đang dâng lên từ đáy lòng…
Nhưng, nhưng… A, vô dụng thôi.
Mình cảm thấy yên bình khi cả hai ở bên nhau.
Nơi duy nhất thuộc về mình.
Mình muốn chạm vào cậu ấy.
…Mình muốn được cậu ấy chạm vào.
Những cảm xúc cứ sủi bọt từ bên trong tôi như những bong bóng xà phòng, rồi tràn ra ngoài.
Ngay cả khi chúng tràn ra, những cảm xúc đó không hề vơi đi; chúng vẫn tiếp tục tuôn trào không ngừng như suối nước nóng.
Hơn tất cả mọi thứ,
—Mình được cần đến.
Cứ thế lún sâu, sâu mãi vào vũng lầy không đáy của sự thật đó.
Thật đáng sợ.
Thật sai trái.
Mình không thể tiếp tục thế này được.
Mình phải dừng lại.
Mình biết điều đó…
Nhưng… đã quá muộn rồi.
Yê…
Yêu...
“Mình… Yêu…”
Mình yêu cậu ấy rồi…
