“Này, Hinata-kun. Cậu cãi nhau với Sajou-san à?”
Câu hỏi đó đến từ một bạn nữ cùng lớp vào giữa tháng Chín.
Đã hai tuần trôi qua kể từ khi kỳ nghỉ hè lười biếng và yên ả kết thúc, và học kỳ hai bắt đầu.
Tôi đang ngồi trên ghế, đờ đẫn nhìn lên trần nhà, tôi chậm chạp quay sang nhìn cô ấy.
Với vẻ rụt rè, cô bạn cùng lớp của tôi, có vẻ hơi dè dặt. Tôi khẽ lắc đầu.
“Không hẳn.”
…Chắc là vậy. Tôi thầm nói thêm trong đầu.
“Thật không?”
Cô ấy hoài nghi nhìn tôi. Bên cạnh tôi, chỗ ngồi mà Sajou-san từng ngồi, giờ đây đã trống không.
Khi tôi liếc nhìn chỗ ngồi trống, một cảm giác cô đơn ập đến như thể một cơn gió lạnh thổi qua tim tôi. Khoảng một tháng nay, ngày nào cũng vậy, không chừa ngày nào, tôi đều thở dài, như thể đang hoàn thành một chỉ tiêu bất thành văn nào đó. Đạt được nó thì chẳng có gì đáng tự hào cả.
Rồi, đột nhiên, Sajou-san biến mất.
Khỏi trường học. Khỏi nhà tôi. Không một lời từ biệt. ( Vcl )
Dù tôi có cố gắng đến đâu để nghĩ về lý do, cái đầu của tôi, vốn không có hệ thống làm mát, đã sớm ngừng suy nghĩ vì cái nóng của mùa hè.
Cô ấy ngừng đến nhà tôi vào giữa tháng Tám.
Đó chính là lúc chúng tôi cùng nhau tắm ở hồ bơi.
Nghĩ lại lúc đó, tôi không khỏi nghĩ rằng hành động đó thật táo bạo, ngay cả khi xét đến hành động của chính mình. Ở trong hồ bơi nhựa cùng Sajou-san… Hmm. Ngay cả bây giờ, chỉ cần nhớ lại thôi cũng khiến tôi cảm thấy choáng ngợp trước sức mạnh của bộ ngực đó, gần như tràn ra khỏi bộ bikini đen.
Chuyện đó thì cũng được đi, nhưng…
Cô ấy đã bỏ đi trong xấu hổ, như thể chạy trốn, vẫn mặc bộ bikini đen, lao ra hành lang căn hộ. Điều đó khá là bạo. Tôi thực sự ấn tượng với lòng can đảm của cô ấy.
Lúc đó, tôi chỉ lơ lửng trong nước, tay chân và ngón tay nhăn nheo lại như quả mận khô, mà không suy nghĩ gì cả. Nhưng khi đến giờ ăn tối mà không có tiếng chuông cửa, tôi bắt đầu tự hỏi, “Lạ thật,” với sự nghi ngờ len lỏi.
Sau hai, ba ngày, sự nghi ngờ đó biến thành chắc chắn, và trước khi tôi kịp nhận ra, tôi đã ngồi nhìn chằm chằm lên trần lớp học, để tâm hồn mình trôi đi đâu mất.
Mình đã làm gì khiến cô ấy phật lòng à?
Hay đã có chuyện gì xảy ra với Sajou-san?
Không biết bất kỳ thông tin liên lạc nào, tôi không có cách nào để xác nhận bất cứ điều gì, vì vậy tôi đã trải qua những ngày đến lớp trong lo lắng. Tất nhiên, trong tình trạng như vậy, tôi không thể tập trung vào bài giảng đúng cách, và tôi thậm chí còn không buồn giả vờ trả lời khi bị gọi tên. Tôi chỉ nhìn chằm chằm một cách vô hồn, khiến ai đó phải nửa đùa nửa thật đặt tay lên trán và gợi ý: “Hay là chúng ta đội xô nước lên đầu cậu ta rồi bắt đứng ngoài hành lang nhỉ?”
Mình cũng hơi muốn thử đấy, tôi nghĩ thầm trong lúc ý thức đang lan man.
“Bởi vì cậu ấy đột ngột ngừng đến, tớ lo lắng lắm. Rất có thể, trong đám con gái, đã bắt đầu có tin đồn rằng cậu đã lừa dối cậu ấy đấy, Hinata-kun.”
“…Khoan đã. Ai đang nghiêm túc lan truyền những tin đồn vô căn cứ đó vậy?”
Quá đáng lắm rồi đấy. Chỉ vì có một chút khói bay lên, tại sao họ lại nghĩ ngay là có hỏa hoạn hay bom nổ chứ?
“Trong các cuộc cãi vã giữa nam và nữ, lỗi luôn thuộc về người đàn ông…”
“Cậu có nhận ra rằng thái độ như vậy chỉ khiến đàn ông thêm bướng bỉnh không? Và hơn nữa, bọn tớ thậm chí còn không hẹn hò, nói gì đến cãi vã.”
“Ồ. Về chuyện bạn trai bạn gái, bọn tớ đã mặc định với nhau rằng hai cậu đã 'làm tới bến' rồi.”
“Này!”
Chẳng hay ho chút nào. Đừng biến tưởng tượng thành hiện thực chứ. Cẩn thận đấy, nó là hàng sống đấy. Đừng có bịt tai lại.
“Nhân tiện, tin đồn thứ hai là về việc mang tha—”
Tôi nhanh chóng búng vào đỉnh đầu cô bạn tóc hồng. Đó là kiểu hành động có thể được tha thứ.
“Á, cậu đánh tớ!” cô ấy giả vờ đau đớn, ôm đầu, trong khi tôi thở dài, cảm thấy kiệt sức.
Mấy cô gái trong lớp đúng là phiền phức thật.
Nhưng, thành thật mà nói, tôi không thể khẳng định rằng mình không có lỗi.
Không thể gặp Sajou-san, tôi không có cách nào để xác nhận bất cứ điều gì, và điều duy nhất tôi có thể tự tin nói là gần đây chúng tôi không gặp nhau.
Nhưng Sajou-san cũng vậy.
Ngay cả khi cô ấy phải rời đi, ít nhất cũng nên giải thích lý do thì tốt biết mấy.
Tôi đã nghĩ vậy, nhưng cũng đã chấp nhận thỏa thuận ngầm là không xen vào chuyện của nhau, đó là do chính tôi tự làm, và tôi biết rằng thật vô ích khi phàn nàn chỉ vì nó trở nên bất tiện.
Chỉ đến bây giờ tôi mới thực sự nhận ra.
Mối quan hệ giữa Sajou-san và tôi là một chiều.
Sajou-san sẽ đánh thức tôi vào buổi sáng.
Sajou-san cũng sẽ làm bữa trưa cho tôi.
Việc ở lại nhà tôi cũng là do Sajou-san chủ động.
Và—việc được cô ấy ôm luôn luôn là do Sajou-san khởi xướng.
Vì vậy, chỉ cần cắt đứt liên lạc từ phía cô ấy, tôi có thể tiếp tục cuộc sống hàng ngày của mình mà không bao giờ gặp cổ.
Sự tiếp xúc cơ thể đều từ Sajou-san. Nhưng tôi chưa bao giờ chủ động làm gì cả.
Lý do cơ bản khiến mối quan hệ của chúng tôi phai nhạt nằm ở chính tôi.
Sajou-san đã dựa dẫm vào tôi? Hay là tôi đã dựa dẫm vào cô ấy?
Chà, có lẽ là cả hai, tôi đoán vậy.
Cảm thấy hơi sốc trước ý nghĩ đó, và thậm chí cảm thấy cô đơn, tôi tự giễu cợt khi nghĩ rằng thật là nhẫn tâm khi tôi chỉ ngồi mục rữa trong lớp học mà không làm gì cả.
Giao du với mọi người thật mệt mỏi.
Càng thân thiết, bạn càng tốn nhiều năng lượng để duy trì mối quan hệ, và nó không có giới hạn.
Đối với tôi, đó là một điều rất phiền phức, và tôi đã hài lòng với những mối quan hệ hời hợt mà tôi chỉ cần nở một nụ cười lịch sự.
Vì lẽ đó, tôi chưa bao giờ có bạn bè để đi chơi ngoài trường học trong đời. Đặc biệt là bạn thân. Tôi đã trải qua tuổi trẻ màu nâu đỏ của mình ở nhà, mải mê với những trò chơi cổ điển.
Điều đó thoải mái, nhưng đồng thời, ở một mình cũng thật cô đơn.
Đó là lý do tại sao, không cần làm gì cả, chỉ cần ở bên nhau là đủ.
Mối quan hệ với Sajou-san, nơi mà điều đó được cho phép, là lý tưởng đối với tôi và cũng là một sự an ủi.
Tôi muốn làm gì đó để thay đổi.
Nhưng nếu Sajou-san không muốn, tôi không thể ép mình níu kéo cô ấy một cách cưỡng ép. Có lẽ là do tôi thấy việc giao tiếp thật mệt mỏi và ít có sự gắn bó với người khác.
Thiếu đi một sự mãnh liệt về cảm xúc, đến mức có thể bóp méo ý muốn của người khác chỉ để nói “Tôi muốn ở bên cậu.”
Khi tôi tự phân tích lại bản thân, những lời nói tuột ra khỏi miệng “Mình thật vô tâm…”
Cô bạn cùng lớp vẫn còn ở gần đó, nhướng mày nghi ngờ và hỏi, “Rốt cuộc là cậu đã làm gì đúng không?”
Tôi không làm gì cả.
Ít nhất nếu có một cái cớ.
Luôn luôn phó mặc cho người khác dù có chuyện gì xảy ra. Tôi ghét bản thân mình ở điểm đó.
Nhưng dù vậy, tôi vẫn không thể không ước ao.
Sau đó, giáo viên chủ nhiệm của chúng tôi ghé vào và ra hiệu cho tôi lại gần.
“ Cô có thể nói chuyện với em một chút được không?” ( đù , lại quân sư tình trường à)
