Tiểu Nữ Hầu Như Tôi Thay Tiểu Thư Chăm Sóc Bạn Trai Thì Đã Sao?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3024

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2383

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 344

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6624

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 1

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 492

Tập 01 - Chương 39: Chỉ có thể chứa một mình ta

***

Lục Vân Trạch nhìn Giang Tuệ, Giang Tuệ nhìn Lục Vân Trạch, thời gian như ngừng trôi.

Không bao lâu sau, Giang Tuệ thoát khỏi sự ngẩn ngơ, thè lưỡi tiếp tục liếm.

"Lúc này không phải cô nên dừng lại sao?!"

Lục Vân Trạch dùng sức rút tay mình về, vì động đến vết thương nên đau đến mức hít hà một hơi.

"Thiếu gia đúng là không hiểu phong tình, hôn mê tỉnh lại việc đầu tiên nên làm là gì ngài không biết sao?"

"Mở mắt?"

"Ngài nên nói thế này: Là trần nhà xa lạ nhỉ."

"...Tại sao lúc nào cũng có nhiều người để ý đến cái trần nhà thế nhỉ?"

Lau nước bọt trên tay vào ga trải giường, cảm xúc của Lục Vân Trạch rất nhanh đã bình ổn trở lại.

"Ta ngủ bao lâu rồi?"

"Cũng mới một đêm thôi." Giang Tuệ ngoan ngoãn ngồi sang bên cạnh. "Bác sĩ bảo thương thế của ngài nhìn thì nghiêm trọng, thực tế thứ đáng lo nhất chỉ là mất máu nhiều. Ngài tỉnh sớm thế này, xem ra bọn họ không phải lang băm."

"Thế à, cô chu đáo thật đấy, lời bác sĩ nói mà cũng nhớ đến tận bây giờ."

Giang Tuệ cười mà không nói, không thừa nhận, cũng chẳng phủ nhận.

Người thực sự nghe bác sĩ nói câu đó, kỳ thực là Lạc Dao. Giang Tuệ chẳng qua vừa nghe mèo đen kể lại, tiện mồm lôi ra dùng chút thôi. Đằng nào Lạc Dao cũng không ở đây, cô ta chắc không để bụng đâu.

Sự im lặng bất ngờ bao trùm phòng bệnh. Lục Vân Trạch nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, nhìn biểu cảm dường như đang suy tư điều gì đó. Giang Tuệ cũng không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào nắm đấm đang siết chặt của hắn.

Không biết qua bao lâu, Lục Vân Trạch mới chủ động mở miệng, phá vỡ sự im lặng:

"Cô là bí thuật sư à?"

"Không phải."

"Vụ mất tích có liên quan đến cô?"

"Không có."

Lục Vân Trạch quay đầu, nhìn thẳng vào mắt cô, giọng nói lạnh xuống.

"Vậy tại sao cô biết nguy hiểm sẽ tìm đến tận cửa, thậm chí còn chuẩn bị sẵn hạt giống may mắn đó? Còn cả những hắc vụ kia nữa, ta nhớ rất rõ, đó chính là năng lực của lão quản gia, là cô đánh cắp cái xác?"

Ánh mắt lạnh lẽo như một lưỡi dao kề lên cổ Giang Tuệ. Nếu cô lộ ra một tia hoảng loạn, hoặc có ý định bỏ chạy, Lục Vân Trạch cho dù mang trọng thương cũng sẽ bắt cô lại.

"Cô là kẻ địch sao, Giang Tuệ?" Giọng Lục Vân Trạch có chút run rẩy.

Nhưng đôi mắt màu tím nhạt của Giang Tuệ vẫn không chút gợn sóng, hoàn toàn không nhìn ra chút dao động cảm xúc nào, như thể người Lục Vân Trạch chất vấn không phải là mình vậy.

"Người dự đoán trước nguy hiểm, và chế tạo hạt giống may mắn, không phải là tôi."

"Cái gì?"

"Thiếu gia, tôi tuy không phải bí thuật sư, nhưng tôi có một người bạn là bí thuật sư." Giang Tuệ nói tiếp.

"Nếu chỉ là bạn bè, vậy tại sao bọn họ lại giúp cô?"

"Vì cô ấy cũng đang điều tra vụ mất tích, tặng tôi hạt giống đó, nhưng tôi không muốn dính dáng vào chuyện của cô ấy, cảm thấy thiếu gia cần hơn, nên tặng lại cho ngài."

Nói đến đây Giang Tuệ cười khẽ một tiếng, dường như rất đỗi tự hào.

"Không ngờ hành động vô tình này của tôi, lại giúp thiếu gia nhặt lại được một cái mạng, thật tốt quá."

"Vậy xác của quản gia cũng là do bạn cô đánh cắp?"

"Cái này tôi không rõ." Giang Tuệ nhún vai. "Quan hệ giữa tôi và cô ấy chưa đến mức bạn tâm giao, kế hoạch của cô ấy thì làm sao có thể nói cho một người thường trói gà không chặt như tôi biết được chứ?"

Lục Vân Trạch lại trầm mặc, dường như đang do dự có nên tin tưởng cô gái trước mặt hay không.

Giang Tuệ thấy thế, nắm lấy cổ tay hắn, sau đó ngay trước mặt Lục Vân Trạch, đặt lên cái cổ mảnh khảnh của mình.

"Thiếu gia, ai cũng có bí mật nhỏ của riêng mình. Nhưng có một chuyện ngài cứ yên tâm, tôi không phải kẻ địch của thiếu gia."

Bàn tay nhỏ nhắn của cô phủ lên tay Lục Vân Trạch, hơi ngẩng đầu lên, những sợi tóc nâu xám vương trên cổ tay Lục Vân Trạch.

"Nếu thiếu gia thực sự không tin tôi, vậy thì giải quyết triệt để mối họa ngầm là tôi ngay tại đây đi. Cái mạng này vốn là do thiếu gia cứu về, trả lại cho thiếu gia cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì."

Cổ Giang Tuệ trắng ngần và mềm mại, chỉ cần Lục Vân Trạch đặt neo tích điểm lên tay, dùng sức một chút là có thể bóp gãy, khiến cô tắt thở hoàn toàn.

Lục Vân Trạch mím chặt môi, hơi thở dần trở nên nặng nề.

Dường như nhìn ra sát ý thoáng qua trong mắt hắn, Giang Tuệ nhắm mắt lại, bộ dạng cam chịu số phận.

Đồng hồ trên tường vẫn nhích từng giây từng phút, hai người trong phòng lại như hóa thành tượng điêu khắc, bất động.

Cô ấy có quan hệ với bí thuật sư, đối phương thậm chí có thể là nhân vật trong tổ chức nào đó.

Điều này có khả năng mang lại nguy hiểm cho Lạc gia, hại chết những người vẫn đang quan tâm hắn.

Lạc gia đã nhận nuôi hắn, chỉ cần hắn vẫn còn là con người, thì nên làm những gì trong khả năng của mình.

Nhưng hiện lên trong đầu Lục Vân Trạch, không phải là những tai họa có thể xảy ra đó, mà là nụ cười rạng rỡ hết lần này đến lần khác của cô hầu gái nhỏ.

Cô ấy luôn thích dính lấy hắn, tính cách tinh quái, thích chơi khăm. Nhưng đến thời khắc mấu chốt, cô ấy lại sẵn sàng đứng ra dùng tính mạng bảo vệ hắn, thậm chí giao cả đạo cụ bảo mạng người khác tặng cho hắn.

Khi Lục Vân Trạch rơi xuống đáy vực tăm tối, chính nụ cười như vậy đã mang lại ánh nắng cho hắn lần nữa.

Nếu thực sự dùng sức, sau này sẽ không bao giờ được gặp lại nữa.

Lục Vân Trạch thở hắt ra một hơi mạnh, giọng nói hơi khàn khàn:

"Cô cũng thích theo đuổi sự cực hạn của bí thuật, theo đuổi sức mạnh sao?"

"Không, sức mạnh đạt đến đỉnh cao không phải là thứ tôi theo đuổi." Giang Tuệ gần như không chút do dự mở miệng. "Tôi chỉ quen biết người bạn kia, chứ không có ý định gia nhập cùng cô ấy, tôi chỉ muốn sống tốt thôi."

Dù sao có Lục Vân Trạch là đủ rồi. Thứ Giang Tuệ cần theo đuổi đến mức hoàn hảo nhất, phải là tình cảm của Lục Vân Trạch dành cho mình.

Chỉ có khiến hắn si mê không dứt được với mình, yêu đến mức không thể tự lo liệu, mới có thể sống sót thành công sau khi màn kết Lạc gia diệt vong diễn ra.

Sống sót, vẫn luôn là mục tiêu của cô.

"Thật không?"

"Haizz, thiếu gia cứ ra tay nhanh đi, cần gì phải tiếp tục dày vò tôi."

Giang Tuệ dùng sức ở tay, ngược lại dọa Lục Vân Trạch sợ hãi vội vàng buông ra.

"Thiếu gia?"

"Ta sẽ không giết cô." Lục Vân Trạch lại thở dài nặng nề, nhưng giọng điệu lại trở nên nhẹ nhõm lạ thường. "Nếu không có cô, ta còn chẳng sống được đến bây giờ, nếu thật sự ra tay thì lại thành ra ta không có nhân tính rồi."

"Vậy ý của thiếu gia là, định tha cho tôi một con đường sống rồi?"

"Ừm... Trước mắt mà nói, cho dù có mối đe dọa, thì đó cũng không phải là cô mà là người bạn kia của cô." Lục Vân Trạch gãi mũi. "Chỉ cần cô vẫn là người hầu trung thành, ta không cần thiết phải truy cứu cô."

"Đương nhiên rồi." Trên mặt Giang Tuệ lại nở nụ cười. "Tôi vẫn luôn là nữ hầu trung thành nhất của thiếu gia, trừ tôi ra, còn ai chịu quan tâm thiếu gia như thế chứ?"

Lục Vân Trạch muốn phản bác, nhưng lại không nghĩ ra lời nào, đành phải lảng tránh ánh mắt của cô.

Phải nói là, có một người thật lòng muốn tốt cho mình ở bên cạnh, cảm giác này quả thực rất kỳ diệu.

Nếu nói Lạc Dao là dòng nước róc rách, thì Giang Tuệ chính là ngọn lửa nhiệt huyết, luôn mang lại cho hắn sự ấm áp vào thời khắc quan trọng, nhưng lại không làm hắn bị bỏng.

Hơn nữa tỉnh lại người đầu tiên nhìn thấy lại không phải Lạc Dao mà là Giang Tuệ, quả thực nằm ngoài dự liệu của Lục Vân Trạch.

"Bây giờ Lạc Dao đang làm gì..."

"Thiếu gia, ngài đói chưa?" Giang Tuệ híp mắt lại thành hình trăng khuyết, cắt ngang lời hắn. "Muốn ăn chút bánh bao không?"

"Ờ, cũng hơi đói."

Người Giang Tuệ hơi nghiêng về phía trước, khiến tim Lục Vân Trạch thót lên một cái.

Bánh bao cô ấy nói không lẽ là...!

Ánh mắt theo bản năng di chuyển xuống dưới, nhìn một cái khiến hắn không kìm được bắt đầu suy nghĩ: Kích thước này nhìn kiểu gì cũng không giống bánh bao mà?!

Không đúng, trọng tâm vấn đề không phải ở chỗ đó!

"Giang Tuệ cô đợi đã!"

Giang Tuệ nghiêng đầu đầy vẻ nghi hoặc: "Chẳng lẽ thiếu gia không thích ăn bánh bao của tôi?" Nói rồi còn bày ra bộ dạng sắp khóc đến nơi.

"Giang Tuệ, đây là bệnh viện."

"Bệnh viện cũng đâu có cấm mang bánh bao vào đâu?"

"Hả?"

Lục Vân Trạch nhìn lại lần nữa, phát hiện trong tay cô không biết từ lúc nào đã xách một túi bánh bao, trên mặt còn mang theo nụ cười gian khi kế hoạch thành công.

"Thiếu gia, ngài không nghĩ bánh bao tôi nói là cái khác đấy chứ?"

"Không có, hoàn toàn không có."

"Nếu thiếu gia muốn ăn bánh bao khác, tôi cũng sẵn lòng nha, dù sao công việc hầu hạ cũng là sở trường của hầu gái mà."

"Được rồi được rồi, mau đưa nó cho ta."

Nói nữa là tiểu Lục Vân Trạch ngóc đầu thật lên mất, hắn chỉ đành vội vàng nhận lấy túi bánh bao, ăn ngấu nghiến.

Hơi nguội rồi, nhưng là nhân xá xíu, đúng loại hắn thích.

Ăn xong bánh bao, Giang Tuệ liền vội vàng đứng dậy chào tạm biệt, còn Lục Vân Trạch cũng nằm xuống giường lại, cảm giác thả lỏng sau khi sống sót qua tai nạn lúc này mới ùa tới.

"Nhắc mới nhớ, sao cô ấy cứ bắt mình phải ăn hết chỗ bánh bao đó thế nhỉ?"

Sắp ăn đến mức no căng bụng rồi.

Rầm!

Cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy mạnh ra, người kích động chạy vào là Lạc Dao.

"Lục ca ca, nghe nói anh tỉnh rồi, em mang bữa trưa đến cho anh này!"

"A ha ha, cảm ơn em nhé." Nhìn thứ Lạc Dao xách trên tay, khóe miệng Lục Vân Trạch giật giật liên hồi.

Giờ thì hắn hiểu tại sao Giang Tuệ lại cứ phải nhét bánh bao cho mình rồi.

Ngoài bệnh viện, Giang Tuệ bước đi với bước chân nhẹ nhàng, như một con bướm.

"Muốn nắm bắt đàn ông thì phải nắm bắt dạ dày hắn trước, ta sao có thể để dạ dày của hắn bị nhắm trúng, bị người phụ nữ khác lấp đầy được chứ?"

Lục Vân Trạch, bất kể là tim hay dạ dày, cậu đều chỉ có thể chứa một mình ta thôi.