***
Vận may của Giang Tuệ khá tốt, kiến thức âm nhạc ở thế giới này cũng không khác biệt mấy so với kiếp trước. Tên tuổi của những nhạc sĩ lừng danh cũng đều là những cái tên nghe quen tai.
Cộng thêm bản thân cô cũng có chút năng khiếu, nên cũng không đến mức nghe Lục Vân Trạch giảng mà như nước đổ đầu vịt.
Hơn nữa cô cũng thực sự có hứng thú với phương diện này, sau khi bắt đầu học còn nhập tâm hơn cả tưởng tượng.
"Thiếu gia, ngài vừa nói là thế này đúng không?"
"Hửm? Chỗ này hình như không giống những gì tôi biết trước đây lắm."
"Tôi hiểu cả rồi, có thể để tôi tự đàn một bài không? Thiếu gia, thiếu gia?"
Người bên cạnh mãi không có phản ứng, giọng nói Giang Tuệ mang theo sự nghi hoặc nồng đậm.
"Thiếu gia, ngài có đang nghe tôi nói không đấy?"
"Có!" Lục Vân Trạch bừng tỉnh.
Đây là lời nói dối. Tuy Giang Tuệ ngồi rất gần, nhưng giọng nói của cô truyền đến tai Lục Vân Trạch lại trở nên mơ hồ.
Lục Vân Trạch cứ tưởng dạy người khác là chuyện rất đơn giản, hơn nữa Giang Tuệ có nền tảng, cũng không đến nỗi thuật ngữ nào cũng không hiểu.
Biết đâu trong quá trình dạy học còn phát hiện ra vấn đề của bản thân, giúp trình độ của mình tiến bộ hơn.
Nhưng đời không như là mơ, việc dạy học vừa mới bắt đầu, Lục Vân Trạch đã gặp rắc rối, hơn nữa còn là một "rắc rối lớn".
Lúc nói chuyện với cô, tầm mắt Lục Vân Trạch cứ vô thức liếc xuống dưới. Mỗi lần như thế, trong đầu hắn lại hiện lên suy nghĩ:
To quá, trắng quá!
Ở trường Giang Tuệ không cần mặc bộ đồ hầu gái dày cộp, thân trên chỉ khoác mỗi chiếc áo sơ mi ngắn tay mỏng manh, lớp vải mỏng bị hai con thỏ trắng lớn đẩy lên cao chót vót. Bàn về độ căng thì nó chưa bao giờ khiến người ta thất vọng, thậm chí còn thể hiện quá xuất sắc.
Cảm thấy máu toàn thân đang dồn xuống dưới, Lục Vân Trạch ho khan hai tiếng.
"Giang Tuệ, cô không thấy... cô ngồi hơi gần quá à?"
"Thế á?"
"Chẳng lẽ không phải à?"
Mỗi lần Lục Vân Trạch cố gắng kéo giãn khoảng cách, Giang Tuệ lại nhích mông lại gần hắn, giờ sắp ép Lục Vân Trạch ngã khỏi mép ghế rồi.
"Đây chẳng phải tư thế song tấu bình thường sao?" Vẻ mặt Giang Tuệ không hề có ý nhận sai, ngược lại còn bày ra tư thế của nghệ sĩ piano.
"Cô mới nhập môn đã nghĩ đến chuyện song tấu rồi?"
"Cũng đâu phải không được, ngài xem đàn piano to thế này, nhiều phím thế này, hai người dùng bốn tay mới có thể bao phủ hết phạm vi được chứ?"
"Cũng đâu nhất thiết hai người phải chen chúc một chỗ mới song tấu được."
Có một hình thức biểu diễn gọi là "Song piano".
Hai cây đàn piano đặt đối đầu nhau, so với đàn bốn tay (liên đàn), hai người biểu diễn đều không nhìn thấy phím đàn và hướng di chuyển ngón tay của đối phương, chỉ có thể thông qua thính giác để phối hợp, cùng nhau hoàn thành bản nhạc.
Tuy Giang Tuệ không biết điều này, nhưng vẫn giả bộ đăm chiêu cúi đầu, sau đó vỗ tay một cái: "Tôi hiểu ý thiếu gia rồi." Nói xong liền đứng dậy.
Hiểu rồi á?
Lục Vân Trạch ngẩn ra một chút, không ngờ Giang Tuệ lại thông minh đến thế, hắn còn chưa giải thích cặn kẽ cho cô mà.
Nhưng sau khi cô rời khỏi chỗ ngồi, Lục Vân Trạch lại có thể độc chiếm cả cái ghế, lập tức cảm thấy trời cao đất rộng hơn hẳn.
Thế nhưng ngay giây tiếp theo, một sự mềm mại ấm áp đã dán lên lưng hắn. Theo lực ép xuống, hai khối mềm mại khổng lồ kia từ từ biến dạng.
"Hả?!"
Lục Vân Trạch sợ đến mức định đứng bật dậy, nhưng hai cánh tay mảnh khảnh đã trực tiếp vòng qua vai Lục Vân Trạch, đặt lên phím đàn.
"Hóa ra ý thiếu gia là thế này sao?"
Hơi thở ấm nóng của cô gái phả bên tai, tiếng cười khẽ kia đánh thẳng vào màng nhĩ Lục Vân Trạch, kích thích mọi dây thần kinh trên người hắn.
"Thế này đúng là tiện hơn thật, nhưng tay tôi ngắn quá, không với tới chỗ xa được."
"Giang Tuệ, cô chắc chắn thế này tiện hơn?"
"Chẳng lẽ không phải sao?" Giọng điệu Giang Tuệ đầy vẻ nghi hoặc. "Thiếu gia, ngài ra nhiều mồ hôi quá, hơi hôi đấy."
Miệng thì nói vậy, nhưng cô lại hít hà cánh mũi, dường như đang tận hưởng mùi hương trên người Lục Vân Trạch.
Thôi bỏ đi, cứ để cô ấy nghịch một lúc vậy.
Lục Vân Trạch buông xuôi, càng phản kháng càng khiến Giang Tuệ hưng phấn, chỉ khiến cô như xúc tu quấn chặt hơn thôi. Chi bằng cứ chiều theo ý cô, đợi cô thấy chán sẽ tự khắc rời đi.
May mắn là, bây giờ trong phòng học chỉ có hai người bọn họ, Lục Vân Trạch không cần lo lắng ánh mắt của người khác.
Nhưng niềm vui ngắn chẳng được được lâu, ngay khoảnh khắc hắn thầm thở phào nhẹ nhõm, ngoài hành lang đã vọng lại mấy tiếng trò chuyện rôm rả.
"Hội trưởng, em nhớ nhà anh có cây guitar bản giới hạn đúng không?"
"Thật hay đùa đấy, hóa ra học trưởng Ngô của chúng ta cũng là phú nhị đại à."
"Phú nhị đại gì chứ, toàn là tiền đi làm thêm của anh bỏ ra mà mua đấy."
Cạch.
Cửa mở, Ngô Hiên đang cười nói với đàn em khóa dưới là người đầu tiên bước vào phòng, sau đó khi nhìn thấy Lục Vân Trạch và Giang Tuệ thì đứng hình tại chỗ.
Đám người phía sau anh ta cũng chen chúc vào phòng, rồi vì hai người kia mà hóa đá tập thể.
"Á..."
"Hả?"
Toang rồi, khoảnh khắc này Lục Vân Trạch cảm thấy cuộc đời sinh viên của mình coi như chấm dứt tại đây.
"Ờ, cái đó..." Ngô Hiên quay đầu nhìn đám người phía sau. "Anh thấy chúng ta lát nữa hẵng quay lại, hình như đã làm phiền người ta rồi."
"Hội trưởng, đây rõ ràng là phòng của chúng ta mà..."
"Thứ Năm Cuồng Nhiệt tuần này, anh mời."
"Hội trưởng uy vũ!"
Ngay khi mọi người định quay người rời đi thật, Lục Vân Trạch dùng sức bật dậy khỏi ghế, vội vàng chạy ra chặn bọn họ lại.
"Khoan đã, mọi chuyện không như mọi người nghĩ đâu!"
Tốn một lúc giải thích rõ ràng với đám Ngô Hiên, biểu cảm trên mặt bọn họ mới coi như trở lại bình thường, nếu không Lục Vân Trạch thật sự sẽ không còn mặt mũi nào mà ở lại cái trường này nữa.
"Hóa ra là bạn của cậu à, tôi còn tưởng cậu đi tìm thêm bạn gái mới ngoài Lạc Dao." Ngô Hiên vừa nói vừa vỗ vai Lục Vân Trạch.
"Bạn gái gì chứ, bây giờ rất thịnh hành việc gọi tắt bạn nữ thành bạn gái à?" Lục Vân Trạch tức muốn nổ phổi.
Đùa thì đùa, khách vẫn phải tiếp đãi. Ngoài dịp đầu học kỳ có người mới đến tham quan ra, người đến đây không phải thành viên của câu lạc bộ thì cũng là cố vấn học tập hoặc giáo viên.
Lần này hiếm hoi lắm mới có một cô đàn em xinh đẹp, mọi người đều tỏ ra rất nhiệt tình. Cốc nước mới thay đầu tiên được đưa thẳng đến tay cô, còn có một đám người vây quanh hỏi han ân cần.
"Em có hứng thú với âm nhạc không?"
"Muốn gia nhập câu lạc bộ bọn anh không?"
"Đơn đăng ký ở đây, mấy chỗ khác anh điền hết rồi, chỉ đợi em ký tên thôi."
Đúng là đám người phiền phức.
Giang Tuệ nghĩ thầm trong lòng. Chưa đợi cô mở miệng, Lục Vân Trạch đã mạnh mẽ chen vào, đẩy mọi người ra.
"Mọi người tém tém lại chút đi, cô ấy chỉ hơi hứng thú thôi, không định chơi lâu dài đâu, hơn nữa điều kiện kinh tế gia đình cũng không cho phép."
"Vậy thì tiếc thật đấy."
Thái độ đã rõ ràng, nhưng sự nhiệt tình của mọi người vẫn không giảm đi bao nhiêu, nhất là sau khi nghe Giang Tuệ nói muốn thử tự đàn một bản nhạc.
Trên mặt Lục Vân Trạch hiện rõ vẻ lo lắng. Dân chơi nhạc ít nhiều đều có chút tính khí cổ quái, cho dù đối mặt với tay mơ thì miệng lưỡi một số người cũng chẳng nể nang gì đâu.
Hắn chỉ đành động viên Giang Tuệ trước khi bắt đầu:
"Đàn không hay cũng chẳng sao, đừng để trong lòng, giữ vững tâm lý là quan trọng nhất."
"Vâng, thiếu gia."
Dưới sự chú ý của mọi người, Giang Tuệ ngồi trước đàn piano, vươn hai tay ra, nhẹ nhàng đặt lên phím đàn trắng muốt.
"À này, Lục Vân Trạch, trước đây cậu nghe cô ấy đàn bao giờ chưa?" Ngô Hiên thì thầm với Lục Vân Trạch.
"Chưa, sao thế? Nhưng cô ấy bảo mình có nền tảng đấy."
"Ừ, thế thì chắc không đến nỗi tệ hại lắm đâu."
"...Cậu nói thế làm tôi tự nhiên có dự cảm chẳng lành."
Cô ấy bảo có nền tảng, vậy nền tảng cao đến đâu? Với sự thông minh lanh lợi của cô ấy, chắc là đáng tin cậy.
Lục Vân Trạch tự an ủi mình như thế, nhưng nếu không có gì bất ngờ thì sắp có bất ngờ xảy ra rồi.
Giang Tuệ giơ tay lên, hít sâu một hơi, sau đó—— ấn mạnh xuống!
Trong tích tắc, ma âm thê lương quét ra khắp cả phòng câu lạc bộ, những người có mặt đều chịu ảnh hưởng của luồng sức mạnh bí ẩn này, đồng loạt dừng mọi việc đang làm.
Cốc giấy dùng một lần chứa đầy nước trong tay Lục Vân Trạch bị bóp nát, nước tràn ra giày mà hắn cũng không cảm nhận được.
Ngô Hiên bên cạnh hắn cũng vậy, sắc mặt vặn vẹo trong khoảnh khắc.
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào Giang Tuệ, nhưng cô lại hoàn toàn không nhận ra, đắm chìm trong thế giới âm nhạc của riêng mình, đem những nốt nhạc vốn dĩ êm dịu trên bản nhạc tấu lên theo phong cách cuồng phong bão táp.
Lực đạo kia quả thực không giống đang đàn, mà giống đang đánh đấm túi bụi một kẻ đang nợ tiền không trả.
Biết Giang Tuệ sẽ đàn không hay, nhưng không ngờ lại khó nghe đến mức này!
Lục Vân Trạch chỉ cố gắng nhịn mà không bỏ chạy đã vất vả lắm rồi, may mà bản nhạc Giang Tuệ đàn không dài, nếu không cứ tiếp tục thế này, bọn họ cũng sẽ phải kêu la thảm thiết mất.
Khi âm tiết cuối cùng kết thúc, Giang Tuệ thở hắt ra một hơi dài, khóe miệng khẽ nhếch lên. Biết mình đàn sai vài chỗ, nhưng đàn xong cả bài quả thực sảng khoái vô cùng.
"Thiếu gia, ngài thấy bài biểu diễn thế nào?"
Phòng sinh hoạt rơi vào sự im lặng kéo dài, mọi người nhìn nhau, không ai nói lời nào.
Lục Vân Trạch chỉ đành run rẩy giơ ngón tay cái lên.
"Đối với người mới mà nói, biểu hiện của cô thực ra cũng tạm ổn."
Miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng hắn đang sám hối với các nhạc sĩ piano lừng danh vì đã nói ra lời nói dối sẽ phải xuống địa ngục này.
"Thật sao? Xem ra tôi cũng có chút thiên phú đấy chứ." Giang Tuệ tin sái cổ, rời khỏi ghế nhảy chân sáo đến trước mặt hắn. "Sau này nhờ thiếu gia chỉ giáo nhiều hơn nha."
"A ha ha, được, được thôi." Biểu cảm của Lục Vân Trạch sắp khóc đến nơi rồi.
Chỉ giáo nhiều hơn? Còn có sau này nữa á?
Đừng nói Lục Vân Trạch, ngay cả những người khác bao gồm Ngô Hiên mặt mày đều xanh mét.
Nếu chịu đựng thêm hai lần bạo lực âm nhạc kiểu Giang Tuệ nữa, chẳng bao lâu nữa cái câu lạc bộ này sẽ bị giải thể vì tội gây rối trật tự mất.
Hơn nữa còn một chuyện khác khiến Ngô Hiên rất để tâm.
Lễ kỷ niệm trường sắp đến rồi, sự tồn tại của cô gái này liệu có ảnh hưởng đến việc luyện tập của Lục Vân Trạch không?
Đàn ông đích thực là đây ( ͡° ͜ʖ ͡°) 疯狂星期四 (Phong cuồng tinh kỳ tứ), Thứ Năm Cuồng Nhiệt là một Meme nổi tiếng của KFC Trung Quốc ("V me 50" / Crazy Thursday).