***
Lục Vân Trạch rơi vào sự do dự sâu sắc, rốt cuộc có nên nói cho Giang Tuệ biết sự thật là cô đàn dở tệ hay không.
"Sao thế thiếu gia?"
"Không có gì, ta chỉ đang nghĩ, quá trình cô đàn vừa rồi có vài chỗ sai sót."
"Chỉ có vài chỗ thôi sao? Tôi còn tưởng nhiều lắm chứ."
Giang Tuệ có vẻ hơi ngạc nhiên, nhưng giây tiếp theo giọng điệu đã trở nên tự tin hơn hẳn.
"Tiếp theo phiền thiếu gia chỉ ra cho tôi, lần sau tôi sẽ sửa được ngay."
Ha ha, lần sau... Lục Vân Trạch cười khổ.
Bàn về thiên phú thì ở một khía cạnh nào đó quả thực đúng là hiếm thấy, hắn chưa từng gặp ai đàn dở đến mức xuất sắc như vậy. Rõ ràng khi làm hầu gái cái đầu nhỏ của cô luôn suy nghĩ chu đáo, thế mà ở phương diện này lại hoàn toàn mù tịt.
Hơn nữa cô ấy có vẻ như chẳng có chút tự biết mình gì cả.
Hay là nhân cơ hội này gõ đầu cô ấy một cái, dập tắt bớt cái khí thế này đi?
Nhớ lại những trò đùa dai thường ngày của cô, ý nghĩ trong lòng Lục Vân Trạch càng thêm kiên định. Biết đâu còn ghi lại được biểu cảm tội lỗi nhỏ xíu khi cô nhận ra lỗi lầm của mình.
Ừm, có lẽ là cơ hội tốt.
"Được rồi, cô lại đây."
"Vâng."
Giang Tuệ vừa nói vừa giơ tay, đưa chiếc cốc giấy đầy nước cho hắn.
"Đây là nước bọn họ đưa cho tôi, bây giờ tôi chưa khát, giao cho thiếu gia giải quyết giúp tôi nha. Ngài luyện đàn cả buổi sáng rồi, cần bổ sung nước kịp thời."
Lục Vân Trạch ngẩn ra, lúc nhận cốc nước chạm phải ngón tay mảnh khảnh của cô, hơi rịn mồ hôi, xúc cảm man mát.
Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt phản chiếu trong mặt nước, Lục Vân Trạch không kìm được tiếng thở dài, tự nhủ hay là thôi đi.
Dù sao cô ấy cũng không dùng kỹ thuật tệ hại của mình đi hại người, cứ chiều cô ấy một lần vậy. Biết đâu đây là lần cuối cùng trong đời cô chạm vào đàn piano.
Ngồi lại trước đàn piano, lần này Giang Tuệ không chủ động sán lại gần nữa, mà kéo một chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh.
Lục Vân Trạch quay đầu, nhìn thấy đôi mắt híp lại thành hình trăng khuyết đang cười với mình.
"Thiếu gia chẳng lẽ đang mong chờ được dính lấy tôi sao? Lại còn trước mặt bao nhiêu người thế này, đáng ghét thật đấy."
"Ta mới không thèm."
Lại vô tình rơi vào bẫy của cô, Lục Vân Trạch vội vàng bắt đầu hướng dẫn, chuyển chủ đề.
Điều khiến Lục Vân Trạch bất ngờ là, trong suốt quá trình Giang Tuệ đều tỏ ra rất ngoan ngoãn và nghiêm túc, giống như một học sinh thực thụ đang lắng nghe lời giảng.
Trong phòng sinh hoạt vẫn còn tiếng trò chuyện cười đùa của người khác, nhưng ánh mắt của cô ngoại trừ nhìn Lục Vân Trạch, thì chính là chăm chú quan sát bước nhảy của những ngón tay khi hắn biểu diễn, hoàn toàn không bị môi trường xung quanh ảnh hưởng.
Không ngờ Giang Tuệ lại bất ngờ thích hợp làm một thính giả.
Ở nhà Lạc Dao cũng thường nghe Lục Vân Trạch đàn, nhưng cô ấy không hiểu về phương diện này, cho nên suốt quá trình ngoại trừ khen Lục Vân Trạch đàn hay, thì chỉ là nghe hắn nói chuyện.
Nhưng Giang Tuệ thì khác, trước đây cô đã có hứng thú với piano, gặp chỗ thú vị nhất định sẽ mở miệng đặt câu hỏi, Lục Vân Trạch cũng nghiêm túc giải đáp cho cô.
Sự tương tác có hỏi có đáp khiến buổi hướng dẫn vốn dĩ kết thúc ngắn gọn lại bị kéo dài thêm không ít thời gian.
Đến khi Lục Vân Trạch hoàn hồn lại, phát hiện thời gian đã lố quá nhiều, bản thân còn phải tiếp tục luyện đàn, đành phải kết thúc cuộc giao lưu vui vẻ này.
Gặp được người có cùng sở thích và chủ đề, nói chuyện đúng là cao hứng thật.
Tuy nhiên khi Lục Vân Trạch đứng dậy đi lấy nước uống, Hội trưởng Ngô Hiên đột nhiên ghé sát lại, khẽ hỏi:
"Cậu và cô đàn em tên Giang Tuệ kia, rốt cuộc là quan hệ gì?"
"Hả, sao thế?" Lục Vân Trạch đang uống nước thì khựng lại.
"Không có gì, chỉ là cảm giác quan hệ giữa hai người không bình thường chút nào."
Nghe câu này, Lục Vân Trạch hiểu ngay anh ta lại nảy sinh hiểu lầm gì đó rồi.
"Thực ra cô ấy là hầu gái nhà tôi."
"Hả?" Ngô Hiên ngớ người.
"Đừng nói lung tung nhé, đây chẳng phải công việc đáng khoe khoang gì, hơn nữa cô ấy bị buộc phải nhận công việc này, kiểu gia đình có khó khăn về mặt đó ấy."
"À, ra là vậy."
Ở nhà là chủ tớ, ở trường lại là bạn học, thế thì quan hệ tốt đúng là không lạ, dù sao cũng thường xuyên gặp mặt.
Nhưng vẫn cảm thấy có chỗ nào đó sai sai.
Lục Vân Trạch năm lần bảy lượt nhấn mạnh mình và Giang Tuệ chỉ là quan hệ bạn bè, nhưng Ngô Hiên quan sát sự tương tác giữa họ từ đầu đến cuối, cảm thấy bầu không khí giữa hai người mà nói là bạn bè thì có vẻ hơi miễn cưỡng.
Nhất là thái độ của Giang Tuệ đối với Lục Vân Trạch, thân thiết đến mức hơi quá đáng. Vừa không giống người hầu đối mặt với cấp trên, cũng chẳng giống đối mặt với bạn bè, ngược lại giống như...
Cô bạn gái nhỏ đang yêu cuồng nhiệt?
Khoảnh khắc cụm từ này nảy ra trong đầu, đáy mắt Ngô Hiên lại lóe lên tia nghi hoặc.
Khoảng thời gian mới quen Lục Vân Trạch, Ngô Hiên cũng quen biết Lạc Dao. Đối phương chủ động bắt chuyện, nhờ anh ta chăm sóc kỹ lưỡng Lục ca ca nhà mình.
Bây giờ anh ta và cả hai người họ đều được coi là bạn bè thực sự. Cho dù cô ấy không nhờ vả, anh ta cũng hiểu những việc bạn bè nên làm.
Ngô Hiên luôn cảm thấy Lạc Dao và Lục Vân Trạch khá xứng đôi, hai người giờ rất ít khi cùng xuất hiện ở trường, anh ta cũng tỏ ra thấu hiểu.
Một mặt Lạc Dao rất quan tâm Lục Vân Trạch, bản thân cứ dính lấy sẽ mang lại rắc rối không cần thiết cho hắn.
Mặt khác, Lạc Dao dù sao cũng là thiên kim tiểu thư, có sự kiêu ngạo của riêng mình, không hạ mình xuống để theo đuổi Lục Vân Trạch được.
Nhưng Giang Tuệ lại hoàn toàn khác, sự nhiệt tình của cô đối với Lục Vân Trạch quả thực khiến người ta khó mà không nảy sinh nghi ngờ.
Chẳng lẽ trong chuyện này còn có ẩn tình gì không ai biết?
Nghĩ đến đây, ánh mắt Ngô Hiên rơi xuống góc nghiêng trên khuôn mặt Giang Tuệ, trầm tư suy nghĩ điều gì đó.
Sắp đến giờ nghỉ trưa, các thành viên lần lượt rời khỏi phòng.
Lục Vân Trạch vẫn đang luyện đàn, Giang Tuệ ngồi bên cạnh lắng nghe.
Khi lượt luyện tập cuối cùng hoàn thành, Lục Vân Trạch mệt lử cuối cùng cũng nhớ ra là phải đi ăn, liền thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.
"Về à? Vừa khéo tôi cũng đi cùng." Ngô Hiên vẫy tay với họ, giơ chìa khóa phòng học trong tay lên. Là Hội trưởng nên anh ta luôn là người cuối cùng rời đi.
Ba người vừa bước ra khỏi phòng, Lục Vân Trạch liền bảo phải đi vệ sinh trước đã.
Nhìn bóng lưng hắn biến mất ở góc hành lang, Ngô Hiên biết cơ hội đến rồi, mở miệng trêu chọc.
"Nhìn bộ dạng buồn tè của cậu ta kìa, chắc uống không ít nước đâu nhỉ." Ngô Hiên thuận miệng nói đùa.
"Vâng, đúng là uống không ít thật."
Giang Tuệ khẽ gật đầu. Bởi vì chủ yếu đều là do cô đút, chỉ cần Lục Vân Trạch dừng lại là đưa nước, uống hết lại đi lấy, lấy xong lại đưa cho hắn uống. Không cẩn thận uống mất mấy cốc nước liền, Lục Vân Trạch kiên trì được đến giờ đúng là giỏi thật.
Không đúng, phải nói quả không hổ danh là Lục Vân Trạch, ngay cả năng lực nhịn tiểu cũng là số một.
Không những có thể bùng nổ mạnh mẽ vào thời khắc mấu chốt, mà còn cực kỳ giỏi nhẫn nhịn. Cứ nghĩ đến nhân vật như thế chỉ mình mình có thể điều khiển, Giang Tuệ lại không kìm được liếm môi một cái.
"Em và Lục Vân Trạch quan hệ có vẻ rất tốt nhỉ."
Ngô Hiên đột nhiên mở miệng, khiến ánh mắt Giang Tuệ rơi trên người anh ta.
"Vâng, em là cô hầu gái được thiếu gia tin tưởng nhất mà."
Trực tiếp nói toẹt thân phận công việc của mình ra, Giang Tuệ tỏ ra rất bình thản, hơn nữa còn quan sát ngược lại biểu cảm của Ngô Hiên.
"A ha ha, đúng rồi, Lục Vân Trạch vừa nãy có nhắc đến công việc của em với anh. Em yên tâm, anh không nói lung tung đâu." Ngô Hiên cười gượng, che giấu giọt mồ hôi lạnh chảy xuống.
"Cảm ơn anh, đã là bạn của thiếu gia, em cũng tin tưởng đàn anh không phải loại người đó." Nụ cười của Giang Tuệ như một làn gió xuân, khiến người ta nhìn vào khó mà không nảy sinh cảm giác ấm áp.
Ngô Hiên suýt chút nữa quên mất mình tìm cô để làm gì, dứt khoát đi thẳng vào vấn đề chính.
"Thực ra thì, còn một tháng nữa là đến lễ kỷ niệm trường rồi, Lục Vân Trạch vì tham gia biểu diễn nên vẫn luôn rất nỗ lực."
"Vâng, rất đúng phong cách của thiếu gia."
"Nếu cậu ấy thể hiện tốt, nói không chừng sẽ được tiền bối trong nghề để mắt tới, được nhận làm đồ đệ."
"Thật sao ạ? Em tin thiếu gia có thực lực đó."
"Anh cũng tin." Ngô Hiên dần bình tĩnh lại. "Cho nên anh không hy vọng có chuyện gì khác làm phiền cậu ấy vào thời điểm quan trọng này. Giang học muội, em hiểu ý anh chứ?"
Giang Tuệ hơi nheo mắt: "Ý đàn anh là, sự tồn tại của em sẽ cản trở thiếu gia?"
"Em đã là hầu gái nhà cậu ấy, thì không nên làm ra những chuyện vượt quá giới hạn." Ngô Hiên nói tiếp. "Nói thật, em có thể làm bạn với Lục Vân Trạch đã là giới hạn rồi, tiến thêm bước nữa, Lạc Dao sẽ không vui đâu."
Lời vừa thốt ra, sự im lặng bao trùm giữa hai người. Ngô Hiên mấy lần quan sát sắc mặt Giang Tuệ, không nhìn thấy sự tức giận như dự đoán, cô vẫn nhìn chằm chằm về hướng Lục Vân Trạch rời đi.
"Em cũng biết mình không so được với tiểu thư, nhưng thiếu gia có ơn với em."
"Cái gì?" Ngô Hiên ngẩn người.
Giang Tuệ khẽ thở dài, tràn đầy bất lực và cay đắng.
"Đàn anh, mọi người chỉ nhìn thấy mặt đáng yêu của tiểu thư, nhưng chưa từng thấy mặt khác của cô ấy khi bắt nạt những người hầu như bọn em ở nhà đâu."
"Còn có chuyện này sao?"
Giang Tuệ như được mở van, một hơi kể ra cả đống "việc xấu" của Lạc Dao ở nhà: nhục mạ người hầu, phân công công việc vô lý lại khó khăn, còn thích trừ lương lung tung... Tóm lại là xấu xa hết chỗ nói, khiến Ngô Hiên nghe mà mắt tròn mắt dẹt.
Trong ấn tượng của vị đàn anh này, Lạc Dao luôn là người rất hòa nhã, chưa bao giờ thể hiện tính cách ngang ngược trước mặt người ngoài.
Nếu là ở nhà thì sao?
"Thiếu gia là người dịu dàng lại đáng tin cậy. Cậu ấy đã giúp em, em cũng phải dùng cách của mình để báo đáp cậu ấy."
Đôi mắt màu tím nhạt của Giang Tuệ tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Ngô Hiên rất muốn tìm ra manh mối cô nói dối, nhưng rất tiếc, biểu cảm của Giang Tuệ không lộ ra chút sơ hở nào.
"Em không sợ sau này cậu ấy bỏ rơi em mà chọn Lạc Dao sao?"
"Em không cầu báo đáp."
"Nhỡ Lạc Dao biết được, chẳng phải em rất nguy hiểm sao?"
"Dù sao cũng là thiếu gia cứu em từ tay tiểu thư, vì thiếu gia mà đắc tội tiểu thư thì tính là gì chứ?"
Ngô Hiên im lặng.
"Chỉ cần thiếu gia có được hạnh phúc, em trả chút cái giá này có đáng là bao?"
Nói ra những lời tàn nhẫn, nhưng trên mặt vẫn còn cười, hoàn toàn không thể phản bác cô được nữa.
Nếu lời cô nói là thật, vậy phản diện thực sự chẳng phải là Lạc Dao sao?
Ngô Hiên rơi vào trầm tư kéo dài, mãi đến khi Lục Vân Trạch quay lại, nhìn thấy bóng dáng Giang Tuệ chạy về phía hắn. Mái tóc dài màu nâu xám lay động, cô vừa đến đã ân cần hỏi han, còn chu đáo hỏi hôm nay muốn ăn gì, cô có thể mua đồ ăn về nhà chuẩn bị trước.
"Hôm nay ta muốn ăn ở trường, học trưởng Ngô cũng đi cùng chứ?"
"À, được thôi."
Ngô Hiên hoàn hồn, khoác vai Lục Vân Trạch kéo ra xa.
"Cậu từng cứu mạng cô bé đàn em kia, là thật sao?"
"Là thật, học trưởng anh nghe ở đâu thế?"
Không ngờ lại là thật!
Ngô Hiên hít ngược một hơi khí lạnh.
"Vớ được cô gái tốt thế này, cậu phải trân trọng đấy nhé."
"Hả?"
Lục Vân Trạch ngơ ngác, quay đầu nhìn cô gái đi theo phía sau.
Giang Tuệ nhún vai, tỏ vẻ vô tội.
Nhưng khi ánh mắt Lục Vân Trạch dời đi, trên mặt cô lại viết đầy ba chữ to tướng.
Kế hoạch thành công!
Bóc phét mà không biết ngượng mồm luôn à em ơi ¯\\_(ツ)\_/¯ Đẳng cấp trà xanh (ಠ⌣ಠ)