User: Han Kain (Trí Tuệ)
Date: Ngày 106
Địa Điểm Hiện Tại: Tầng 2, Phòng 202 – Phòng Nguyền Rủa ‘Nàng Tiên Cá’
Lời Khuyên Hiền Triết: 3
- Han Kain
Lần thử thứ ba cuối cùng đã bắt đầu!
Chúng tôi mong đây sẽ là lần cuối, nhưng ngay từ đầu, mọi thứ đã diễn biến hoàn toàn khác với hai lần trước.
Lần này, chúng tôi không đi đến Hải Thần Đảo, cũng không đến Tập đoàn Cheongseong.
Theo chiến lược được lập ra đêm qua dựa trên ý tưởng của chị Eunsol, chúng tôi không cần phải tới hai nơi đó.
Chia quân chỉ khiến rủi ro tăng cao.
Ahri lo lắng nói
“Kế hoạch này… thôi thì đã quyết rồi, em không phản đối nữa, nhưng thật sự chúng ta ổn chứ? Không cần lấy lại sáo của các con gái Hải Thần thật à? Cũng không định giải phong ấn cho Elena luôn sao?”
Chị đáp dứt khoát:
“Thời gian gấp lắm, chúng ta không thể đi đến Hải Thần Đảo. Với lại, cây sáo gốc hay Elena đều không quan trọng với kế hoạch lần này. Hôm qua em cũng đã đồng ý rồi mà?”
“Ừ thì… đúng là em có đồng ý, nhưng vẫn hơi lo…”
“Ở nơi chúng ta đến có một cây sáo thay thế do Cục Quản Trị chế tạo. Thế là đủ.”
Đúng vậy.
Nơi chúng tôi đang tới có đã một cây sáo thay thế do Cục Quản Trị nghiên cứu chế tạo ra rồi.
Chiếc limousine đang chạy thẳng đến cơ sở nghiên cứu.
Cùng lúc đó, ông đang gọi điện với BộTrưởng Park Jinseong.
Giờ thì chúng tôi đã hiểu rõ Park là loại người thế nào.
Toàn bộ suy nghĩ của hắn chỉ xoay quanh việc giữ bí mật cho “Dự án”.
Ông cố ý nói những lời đáng ngờ để đánh lạc hướng Park, rồi nói rằng chúng tôi đang đến Hải Thần Đảo và cần hỗ trợ.
Như dự đoán, Park chắc chắn sẽ phái quân đến tiêu diệt chúng tôi ở đảo, từ đó làm suy yếu lực lượng bảo vệ cơ sở nghiên cứu.
Tất nhiên, chúng tôi hoàn toàn không định lên đảo.
Để tránh bị truy dấu, chúng tôi đã bỏ hết điện thoại và mọi thiết bị có thể theo dõi.
Ahri vẫn bất an.
Điều đó là dễ hiểu.
Cách tiếp cận lần này khác hoàn toàn những lần trước, khiến nhiều thảo luận trước kia chẳng khác nào giấy trắng.
Nhưng lần này, chúng tôi cố gắng suy nghĩ thoát khỏi lối mòn.
Không phải “phá đảo kịch bản” hay giải mã tình huống một cách máy móc nữa.
Chúng tôi lùi lại, nhìn vào toàn cảnh.
Con đường nào mới dẫn đến “kết cục hạnh phúc”?
Lúc đó, chiếc limousine đã đến gần cơ sở nghiên cứu.
Jinchul-hyung thốt lên:
“Cái quái gì vậy? Một nơi làm thí nghiệm đen tối mà lại xây to đùng ra giữa thanh thiên bạch nhật thế này?”
Ông nói khô khốc:
“Ngốc à? Có bảng hiệu Cục Quản Trị trước mặt thì chẳng ai dám bén mảng vào đâu.”
Thực tế thì quy mô của những thí nghiệm này lớn đến mức không thể che giấu hoàn toàn.
Chúng tôi ngồi trong xe, quan sát xung quanh cơ sở.
Khoảng 20 phút sau, nhiều chiếc xe từ bên trong phóng ra.
Park Jinseong đã điều động đội tấn công – những “nhân loại tiên tiến” dưới quyền hắn – lên đường đến Hải Thần Đảo.
Nhưng vẫn chưa phải lúc ra tay.
Ngay cả khi lực lượng chính rời đi, đây vẫn là một cơ sở trọng yếu của Cục Quản Trị, chắc chắn có bố trí phòng thủ chặt chẽ.
Vì vậy, chúng tôi nín thở chờ cơ hội.
Cuối cùng, mặt đất rung chuyển. Một cơn sóng thần ập tới.
Cho dù Cục Quản Trị có quyền lực đến mức nào, đây vẫn là Hàn Quốc.
Không phải quốc gia thường xuyên có động đất và sóng thần như Nhật Bản.
Một cơ sở nghiên cứu quân sự quy mô thế này chắc chắn không chuẩn bị cho thiên tai như thế.
Đúng như dự tính, sóng thần quét qua, khiến toàn bộ khu vực chìm trong hoảng loạn.
Chỉ nhìn từ xa cũng thấy các nhân viên đang rối loạn cực độ.
Đã đến lúc hành động.
“Hộc…”
Không khí căng thẳng đến mức nghẹt thở.
Hầu hết mọi người đã ở lại phía sau.
Theo kế hoạch, tôi sẽ là người mở đường.
Dù mang Bộ Đồ Bảo Hộ, da thịt tôi vẫn tê rần vì căng thẳng.
Khi tôi tiến gần đến cổng cơ sở, một người đàn ông với ánh mắt sắc bén lao tới, dù đang giữa cơn hỗn loạn.
“Cơ sở nghiên cứu hiện đang trong tình trạng báo động toàn diện… Cậu đang mặc Giáp Tăng Cường sao? Nếu là nhân viên Cục Quản Trị, xin đưa thẻ ID.”
Thay vì trả lời, tôi triệu hồi một quyển sách đen tỏa ra khí tức tà dị.
“Hả—”
“Cảm ơn thân xác của anh nhé. Tôi mượn tạm tí!”
***
- Lee Eunsol
Chiến lược của chúng tôi bắt đầu bằng việc Kain sẽ dẫn đầu, lập tức tạo ra hỗn loạn toàn diện ở rìa cơ sở nghiên cứu.
Lính gác bắt đầu nổ súng vào nhau, rồi lao vào đánh nhau, hỗn chiến bùng nổ ngay tại chỗ.
Nhìn thấy tín hiệu, mọi người lập tức hành động.
Ahri giơ tay, và Songee kích hoạt vòng tay—thì hơn 20 tên lính gục xuống chỉ trong tích tắc.
Perro gầm lên vài tiếng, quét sạch phần còn lại.
Dù vậy, cơ sở vẫn không thể phản ứng đúng mức.
Với việc Bộ trưởng Park Jinseong và toàn bộ lực lượng chủ chốt đã rời đi, cộng thêm động đất và sóng thần, số nhân viên còn lại hoàn toàn rối loạn.
Chẳng bao lâu sau, Sanghyun và ông đã thu gom toàn bộ vũ khí, trang bị từ lính gác.
Tôi đi phía sau, bình thản quan sát.
Trận chiến cơ bản đã nằm trong kiểm soát.
Trước khi chúng tôi đến, mọi thứ đã sụp đổ rồi—chúng tôi chỉ đơn giản là đẩy nó đến kết thúc nhanh hơn!
Ahri triệu hồi màn sương máu, chỉ một đợt đã hạ gục hơn mười người.
Sanghyun, giờ đang mặc áo chống đạn, bắn với độ chuẩn xác như máy.
Ông và Jinchul thì khỏi nói—khả năng chiến đấu vượt xa con người bình thường.
Còn Songee cùng Perro thì đúng nghĩa “đạo quân một người”.
“…”
Khi nhìn mọi người chiến đấu, tôi bất giác thấy mình vô dụng.
Tôi chẳng làm gì ngoài đi theo.
May mà Seungyub bên cạnh cũng chẳng làm gì.
Nhưng nghĩ đến chuyện em ấy chỉ là học sinh cấp hai… cảm giác hụt hẫng của tôi càng sâu hơn.
Đúng lúc đó, có người bước tới.
May mắn là không phải lính gác.
“Mấy người là ai?! Dám xông vào đây—”
Tôi chỉnh lại nón và hét lên với khí thế tràn đầy uy phong.
Người đó lập tức cứng đờ, rồi ngã nhào xuống đất bất tỉnh.
Seungyub há hốc mồm.
“Họ… ngã chỉ vì nghe chị hét sao?”
“Có vẻ là vậy.”
Chúng tôi cần tìm Imelda hoặc Phó Bộ Trưởng để vào được mật thất nơi chứa Rudah nhạc trưởng.
Nhưng họ ở đâu mới được?
Cửa sổ chat chợt sáng lên:
Kim Mooksung: Ta nghĩ thằng béo này là Phó Bộ trưởng. Mọi người đến cổng ngay.
Chúng tôi lội qua dòng nước lũ và rác bẩn, rồi chạy đến cổng.
Ở đó, ông đang túm lấy một người đàn ông mập ú.
“Này! Ngươi là Phó Bộ trưởng đúng không?”
“K-không! Tôi chỉ là nhân viên cấp thấp—”
“Trên bảng tên ghi Phó Bộ trưởng đây này. Còn chối được à?”
“Thằng nhóc này muốn uống nước lũ cho tỉnh người hay sao?”
Tại sao ông lúc nào trông cũng như côn đồ vậy trời…
Sanghyun cười khổ, nhẹ nhàng kéo tay ông lại.
“Chậm lại thôi ạ. Không cần mạnh tay đâu.”
Ít nhất… không cần khi có Kain ở đây.
Đúng như dự đoán, Kain đã nhập vào cơ thể Phó Bộ trưởng.
Jinchul cõng cơ thể Kain, còn Ahri cứ thoải mái mặc Bộ Đồ Bảo Hộ vào.
“Ugh, khó chịu quá.”
“Gì nữa đấy?”
“Cơ thể tên này quá tệ. Đi vài bước đã hết hơi muốn chết rồi. Hắn sống kiểu gì vậy trời?”
“Ai thấy một người đàn bà tên là Imelda không?”
Ahri trả lời:
“Có xe rời khỏi đây lúc nãy. Chắc cô ta đã bỏ trốn với cận vệ.”
“Biết giữ mạng ghê đấy.”
Chúng tôi vừa tiến sâu hơn vào cơ sở, tôi nhớ lại lời Elena: “Nơi này là mê cung hiện thân của điên loạn.”
Cô ấy không nói quá chút nào.
Đây là nơi mà những sinh vật siêu nhiên có trí khôn bị biến thành chuột thí nghiệm, nơi con người bị hiến tế để tạo ra những thứ quái dị như “sáo sống”.
Tôi nghĩ đến kịch bản Phòng 202.
Điều gì là gốc rễ của mọi bi kịch này?
Không phải “Căn Nguyên Lời Nguyền”, cũng không phải “Địch Thủ”—mà là Cục Quản Trị.
Ban đầu, Hải Thần chỉ dẫn dắt ngư dân sống yên bình trên một hòn đảo nhỏ.
Hòn đảo đó không hề cướp từ con người—đó là đất do chính Hải Thần tạo ra từ đáy biển.
Khi ngư dân nghèo khổ cầu xin, Hải Thần ban ân, giải cứu họ khỏi cơn đói.
Ngay cả khi nhân ngư muốn phản bội ân huệ để sống trên đất liền, Hải Thần vẫn dung túng suốt 800 năm.
Trong suốt 8 thế kỷ, không có bất cứ vấn đề nào.
Tất cả chỉ thay đổi khi Cục Quản Trị bắt cóc hậu duệ của Hải Thần để phục vụ cho những thí nghiệm bệnh hoạn.
Ý niệm ấy như sét đánh ngang đầu tôi.
Bỗng nhiên, tôi hiểu được câu hỏi của Hải Thần: “Vì sao ngươi vẫn là nhân ngư?”
Tại sao Elena được trao vai nhân ngư?
Nhân ngư là gì?
Là sinh vật sinh ra từ con người và Rudah—không hoàn toàn là người, cũng không hoàn toàn là sinh vật khác.
Họ đứng giữa ranh giới.
Muốn nhìn thấy chân tướng, phải bước ra khỏi lập trường của con người, đứng ở vị trí trung lập.
Chỉ khi thoát khỏi góc nhìn “nhân loại là trung tâm”, sự thật mới trở nên rõ ràng.
Tôi nhìn các đồng đội.
Bọn họ là ai?
Có người chỉ cần đấm nhẹ đã làm nứt bê tông.
Có người bị bắn cũng chỉ cau mày rồi tiếp tục chạy.
Có người vung tay là kiểm soát nhận thức cả chiến trường.
Có người ra lệnh một tiếng là chim thần xé trời bay đến.
Người thì chỉ nhỏ một giọt máu đã làm kẻ địch ngã như rạ.
Người thì chỉ cần lật một trang sách là cười vào mặt nhân loại.
Chúng tôi… có còn là “con người” nữa không?
Có lẽ, Khách Sạn—hay Hải Thần—đang muốn chúng tôi nhìn thế giới bằng đôi mắt khác.
Nghĩ vậy, tôi đưa ra quyết định.
Ngay tại nơi này—
Chúng tôi sẽ chấm dứt tham vọng điên loạn của Cục Quản Trị.
***
- Han Kain
Những bước chân đầy tự tin của cả đội dừng lại trước khu vực nguy hiểm nhất.
Chúng tôi đã đến căn phòng chứa nhân tố mấu chốt của kế hoạch.
Ngay khi nhìn thấy “Rudah nhạc trưởng” mà Elena nhắc tới, ai cũng hiểu—đây chính là thứ cần tìm.
Nó lớn khủng khiếp, vượt xa tất cả những con Rudah trước đây.
Ahri gãi đầu:
“Nếu cấy thứ này vào người bình thường thì chắc là sẽ chết ngay đúng không? Có lẽ chúng ta nên mang Elena đến để triệu hồi con bướm lần nữa?”
Tôi có ý kiến khác.
“Không dễ đâu. Anh có hiểu chút ít về Tưởng Tượng U Ám. Nó không ổn định lắm đâu, mà chịu ảnh hưởng mạnh từ trạng thái tinh thần người dùng.”
“Tức là… phải chìm trong tuyệt vọng và điên loạn thì mới gọi ra được con quái mạnh mẽ thực sự?”
“Đúng vậy. Con sâu đầu tiên thì dễ, nhưng con bướm mạnh hơn hẳn đó à? Với tình trạng hiện tại, dù Elena có ở đây cũng không thể triệu hồi ra nổi đâu.”
Bây giờ, chúng tôi có đồng minh, cơ sở đã sụp đổ, và còn nhiều thời gian trước khi Hải Thần giáng lâm.
Nói cách khác, không phải môi trường để sinh ra “tuyệt vọng”.
Dĩ nhiên, chúng tôi đã chuẩn bị phương án.
Jinchul bước lên cùng bác sĩ.
“Jinchul, nếu có điều gì bất thường, tôi sẽ can thiệp ngay,” bác sĩ nói.
“Ừ. Điểm mạnh nhất của tôi là thân thể này trâu bò. Nếu không được thì…”
Ahri nhếch môi cười:
“Thì chúng ta sang Hải Thần Đảo, gọi Elena tới, để cô ấy triệu hồi con bướm.”
“Được! Lên! Tinh thần thép! Ý chí bất khuất!”
Anh Jinchul hô lên, chuẩn bị tinh thần.
Tiếng hét này là kiểu gì vậy…
Bác sĩ kiểm tra kỹ lưỡng Rudah nhạc trưởng, rồi bắt đầu cấy nó vào cơ thể của Jinchul.
“…”
Tim tôi đập loạn.
Đây có thật sự là lựa chọn đúng đắn không?
Kế hoạch của chị Eunsol đêm qua thật sự rất đơn giản:
Không phải ngăn chặn Hải Thần từ góc nhìn con người hay Cục Quản Trị nữa.
Mục tiêu là tiêu diệt lý do khiến Hải Thần nổi giận.
Nói rõ hơn—chúng tôi sẽ thay Hải Thần báo thù.
Nếu phần lớn đối tượng bị Hải Thần oán hận bị xử lý, có lẽ ngài sẽ không còn lý do để giáng lâm.
Đó là toàn bộ kế hoạch.
“Ugh… hơi đau,” anh Jinchul rên lên.
Bọt khí nổi trên môi anh, rồi anh há miệng.
Tất cả im lặng nhìn.
Thân hình khổng lồ của anh từ từ đứng dậy.
Không biết có phải ảo giác không, nhưng trông anh như to hơn trước.
“Tôi hiểu rồi… lời của Liringanaur,” anh nói.
“Hả?”
“Tôi nghe thấy tiếng gào thét của bọn họ.”
“Hyung, anh ổn chứ?”
“Đây là con đường đúng. Tiếng kêu của tất cả Rudah trên thế giới… chúng ta phải khiến chúng im lặng. Đi thôi.”
Dù đã chuẩn bị tinh thần, một vài người vẫn lộ rõ do dự.
Giờ, chúng tôi phải bước vào cuộc chiến với chi nhánh Cục Quản Trị Hàn Quốc tại Seoul.
Bản thân trận chiến không đáng sợ.
Không kẻ nào của Cục Quản Trị đáng sợ bằng hỗn mang mà chúng tôi từng đối mặt.
Nhưng bước chân của chúng tôi vẫn nặng nề.
Không phải vì sức mạnh của họ—mà vì họ đại diện cho tổ chức bảo vệ nhân loại.
Anh Jinchul quay lại, nhếch mép:
“Tối nay, trật tự thế giới mà Cục Quản Trị thiết lập sẽ sụp đổ!”
Câu nói khiến chị Eunsol phì cười.
“Jinchul, hơi quá rồi đấy…”
“Tạo khí thế thôi mà.”
Sóng năng lượng hỗn loạn tỏa ra từ cơ thể anh.
Trong cơ sở đang sụp đổ, những Sáo Sống bắt đầu đồng loạt cúi đầu trước anh.
Đồng thời, toàn bộ “nhân loại tiến hóa” – đội quân mơ ước của Cục Quản Trị – ôm đầu gào thét.
Họ không trụ được lâu nữa.
Bởi vì Rudah là loài trí tuệ tổ ong—luôn phục tùng kẻ mạnh nhất.
Và kẻ mạnh nhất ở đây… chính là anh Jinchul.
