- Elena
- Yo-o-o-o! Rei-re-e-e!
Một giai điệu kỳ lạ ve vào tai tôi.
Giai điệu đó đang vang vọng khắp nơi.
Chỉ vài phút trước, "tạo tác thứ hai" của tôi đã nuốt chửng toàn bộ con Rudah đang quằn quại kia.
"Nhạc Trưởng", thứ đã biến mọi vật chủ con người thành chất nhầy, lại dường như không thể gây ra bất cứ tác dụng nào cho "tạo tác thứ hai" của tôi.
Âm thanh vẫn tiếp diễn, một giai điệu không thể giải thích và rời rạc cũng vang vọng khắp cơ sở nghiên cứu.
Dần dần, những tiếng hét dần giảm bớt.
Những đợt sóng đáng ngại đâm chọc vào da tôi cũng dừng lại.
Những con người quằn quại dưới sàn nhà trở về với biểu hiện yên bình như thể họ đã rơi vào một giấc ngủ sâu.
Khi tôi tìm hiểu xung quanh với vẻ nhẹ nhõm—
"Ahh!"
Đừng đột nhiên xô đầu vào tao như vậy!
Tao có thể đã tạo ra mày, nhưng trông mày thực sự là đáng sợ!
…
Con bướm đêm tựa như một cô gái kia im lặng nhìn chằm chằm vào tôi.
Đột nhiên, một loại bụi không rõ bắt đầu tản ra xung quanh.
"Cái này là gì...?"
Cô gái không trả lời.
Thực tế thì, tôi không chắc nó thậm chí có thể nói chuyện hay không nữa.
Nhưng hiệu ứng của lớp bụi kia trở nên rõ ràng ngay lập tức.
Tôi cảm thấy tất cả sức lực của tôi đang bị rút khỏi cơ thể....
***
"Hắt-xì!"
Tôi giật mình tỉnh lại bởi những giọt nước lạnh bắn lên da mặt tôi.
Kỳ lạ thay, mùi biển tràn ngập các giác quan của tôi—liệu tôi đã được đưa đến gần bờ biển sao?
Tại sao mình lại bị đưa vào giấc ngủ ngay từ đầu chứ?
Cơ thể tôi từ chối di chuyển.
Tôi bị bọc chặt trong một cái kén khổng lồ làm bằng lông, chỉ có đầu nhô ra.
Tôi nhanh chóng nắm bắt rằng tôi bị mắc kẹt trong một cái kén bằng kích thước con người.
"Ừm... nhóc con à?"
"..."
"Nhóc có thể để ta ra không?"
Không có phản ứng.
Nó không thể nói chuyện à?
Không còn lựa chọn nào khác, tôi cố ngoái cổ qua lại, cố nhìn xung quanh một cách tốt nhất có thể.
Mọi thứ thật sự kì lạ.
Toàn bộ căn phòng vốn đã đầy những cảnh tượng siêu thực, kỳ dị, nhưng khung cảnh hiện tại quả là độc đáo lạ lùng.
Ở đầu đoàn hành là "tạo tác thứ hai" của tôi, cô gái bướm đêm, vỗ cánh và chầm chậm bay trên không.
Phía sau là vô số những cây "sáo sống" đang bước đi chậm chạp, di chuyển một cách lảo đảo nhưng vẫn thành một hàng đều.
Nó giống như phần kế có chút “ma quái” của tác phẩm Chàng thổi tiêu xứ Hamelin—bây giờ là "Nàng Bướm Đêm thổi tiêu xứ Busan."
Từng lớp bụi xoáy lên trên không.
Ban đầu, tôi còn nghĩ đó là tuyết, nhưng chắc chắn thứ đó là bụi.
Thứ bột phát ra từ con bướm bao phủ mọi thứ, làm môi trường trở nên bão hòa.
Dần dần, toàn bộ thế giới bắt đầu thối rữa.
Nó như thể ai đó đã lấy một cây cọ sơn bẩn, thối rữa và vẽ thế giới với màu của bùn.
Phần đất bị thứ bột đó chạm vào biến thành màu tro, cỏ thì khô héo, nước bốc hơi, và ngay cả bầu trời cũng mờ đi.
Mình đã tạo ra loại quái vật gì thế này?
Sinh vật này đang nghĩ gì?
Tôi không có câu trả lời.
Tất cả những gì tôi cảm thấy là một nỗi sợ hãi áp đảo, nuốt chửng tất cả mọi thứ.
Trong bóng tối của màn đêm dần buông trên bãi biển, giữa bãi cát cạnh bờ biển, là một cây cột gỗ khổng lồ.
Và đứng trước cột, tôi nhìn thấy một người tôi biết.
"Elena-unni! Chị vẫn còn sống sao?"
"...Chào em."
"Cái quả bóng lông đó là gì? Chị lạnh à? Ngay cả với một chiếc áo khoác làm bằng lông, nó cũng không giúp ích gì trong thời tiết này, phải không?"
Với những lời đó, cái kén tan chảy như thể nó đã bị hòa tan.
Đó có phải là một loại ma thuật không?
Có vẻ như Liringanaur đã làm điều đó.
Con bướm đêm bước về phía trước, và Liringanaur ngay lập tức lùi lại.
"Ugh... Chị ơi, có hơi quá đáng không? Chị đã tạo ra loại quái vật gì thế này?"
"Chị biết rồi."
"Thành thật mà nói, em thậm chí còn không muốn chiến đấu với nó. Nhưng không quan trọng. Đã đến lúc rồi."
"Lúc nào?"
Liringanaur không trả lời.
Thay vào đó, em ấy châm lửa thiêu cháy cây cột.
Có lẽ nó đã được ngâm trong dầu trước, vì nó nhanh chóng bùng cháy.
Một khi ngọn lửa soi sáng khu vực xung quanh em ấy, cuối cùng tôi chú ý thấy một chuyện cực kì sốc.
Khuôn mặt của cô gái đó không có mắt, không có tai, không có mũi.
"Khuôn mặt của em—"
"Unni, chị có nghe nói về chủ nghĩa tối giản không?"
"Gì cơ?"
"Bí quyết của hạnh phúc không phải là có nhiều hơn—"
"Chờ đã, dừng lại! Đứa quái nào lại thực hành chủ nghĩa tối giản trên khuôn mặt của họ?"
"Em."
Với điều đó, Liringanaur khẽ cười và bước về phía cây cột đang cháy.
Chính xác em ấy đang dự định gì?
Không mất nhiều thời gian để nhận ra.
Em ấy đang hiến mình như một vật tế sống.
Cơ thể của cô gái bị nuốt chửng trong ngọn lửa.
Có vẻ như một kết thúc thích hợp cho đêm dài tối tăm này.
Từ dưới biển, một âm thanh trầm sâu bắt đầu vang vọng.
- GOOOOO!
Từ độ sâu vô hạn của vực thẳm, một hình dạng khổng lồ trỗi dậy.
Tôi có thể cảm thấy Hải Thần, kẻ định đoạt Phòng 202, thức tỉnh.
Trớ trêu thay, từ thời điểm này trở đi, mọi thứ đã nằm ngoài tầm tay của tôi.
Mọi thứ giờ nằm trong tay sinh vật mà tôi đã tạo ra.
Con bướm ban đêm bay lên, bay vào không trung.
- ROOOO~!
Một giai điệu không thể nhận ra lấp đầy bầu trời.
Đồng thời, tất cả các cây sáo sống, nãy giờ vẫn cất lên giai điệu kỳ lạ của chúng, cũng bắt đầu hòa âm.
Một cơn bão đánh vào bờ biển Busan dưới đêm đen như mực, được chiếu sáng bởi cây cột đang cháy, và những bài ca của quái vật để cố gắng ngăn chặn thảm họa.
Ah...
Mình sắp tới giới hạn rồi.
Thực sự, mình chịu đủ rồi.
Bằng cách này hay cách khác, mình muốn điều này kết thúc.
Bạn đã bao giờ cảm thấy bản thân mình tách rời ra, từng mảnh một chưa?
Giống như một sợi dây thép được quấn chặt đang tháo xoắn và tản ra?
Và khi những mảnh vỡ đó tản ra, từng mảnh lại biến thành những khối thịt biết co đập?
Thế nhưng—
Vào thời điểm này, tôi cảm thấy như tôi đang tiến tới một đẳng cấp "cao hơn" mà tôi chưa bao giờ đạt được trước đây.
Tôi đang phát triển.
Tâm trí của tôi, linh hồn của tôi—hoặc một cái gì đó vượt xa những từ ngữ như vậy—đang phá vỡ cái vỏ phàm nhân của nó.
Hình dạng từng mờ ảo của Hải Thần dần trở nên sắc nét trong tầm nhìn của tôi.
Giai điệu kỳ lạ đã ve vào tai tôi từ nãy khắc vào tâm trí tôi như một ấn ký.
Chỉ bây giờ, tôi mới hiểu tại sao Hải Thần lại ban cây sáo cho tín đồ của nó, một câu hỏi đã làm Cục Quản Trị đau đầu trong thời gian dài.
Tại sao Hải Thần lại ban xuống một nhạc cụ thần thánh khiến ảnh hưởng của chính nó bị yếu đi?
Chuyện này đơn giản thôi.
Giải thích kiểu đó ngay từ đầu đã là sai.
Cây sáo không phải là một giai điệu làm sức mạnh của Hải Thần yếu đi—đó thực ra là một bài hát ru.
Hải Thần, bị tra tấn bởi những cơn ác mộng vô biên, đã ban cho tín đồ của nó một bài ca để ru nó ngủ.
Cũng như con người uống rượu để quên những ký ức đau đớn của họ, Hải Thần đã ban cho cây sáo.
Cơn thịnh nộ dữ dội của biển cả bắt đầu dịu đi...
Một dáng hình sáng chói nhìn vào tôi từ trung tâm của vực thẳm tối tăm.
Kỳ lạ thay, tôi có thể nói rằng ánh mắt của nó đã khác với trước đây.
Nó đã tìm thấy "lý trí".
[M ột lầ n nữ a .]
"...?"
[G ần đế n rồ i. T ại sa o ngư ơi v ẫn cò n là nh ân ngư tộ c?]
"...??"
Hải Thần vừa... nói chuyện với tôi?
Một lần nữa—tại sao?
Có phải vì đây không phải là một giải pháp thực sự, mà chỉ là tạm thời làm dịu đi của cơn thịnh nộ của nó?
Nó không thể giải thích mọi thứ rõ ràng hơn à?
Khi tôi đứng ngẩn ngơ, hình dạng khổng lồ của Thần Biển bắt đầu chìm lại xuống biển.
Vào thời điểm đó, lớp bụi dày lên, che khuất tầm nhìn của tôi.
- Crrrrrk!
Một âm thanh kỳ lạ vang vọng. Từ cơ thể con bướm đêm, một cái ngòi nhọn dài ngoằng xuất hiện.
Tôi thấy ghê tởm tới tận ruột gan, và tôi lảo đảo lùi lại.
"Uh, này... Sao tự nhiên định làm gì đấy?"
Cái ngòi nhọn quằn quại, đầu của nó tràn ngập những hình dạng vặn vẹo.
"Ahhhhh! AHHHHH!"
Những sợi tơ bắn ra, ghim cơ thể tôi tại chỗ khi ngòi nhọn tiến gần.
Nhìn những hình dạng quằn quại ở đầu của nó, tôi thề với bản thân—tôi sẽ không bao giờ tạo ra một quái vật như vậy nữa!
Bạn đã trốn thoát!
Viện nghiên cứu, ngập tràn trong giấc mơ của một nhân loại mới, một nơi đáng ra phải tràn đầy hy vọng, hóa ra lại là một mê cung đầy rẫy kinh hoàng. Thông qua việc tạo ra một con quái vật thậm chí còn kinh khủng hơn, bạn đã thành công trong việc chiếm lấy lá át chủ bài do Cục Quản Trị chuẩn bị.
Tuy nhiên, có lẽ lần tới, hãy thử triệu hồi một sinh vật … dễ quản lý hơn một chút.
Bạn đã trốn thoát khỏi lời nguyền, nhưng bạn cảm thấy rằng căn nguyên của lời nguyền vẫn còn tồn tại.
Một trong số các thành viên tổ đội của bạn đã thành công trốn thoát!
Chúc mừng! Trốn thoát thành công cũng đã cho phép mọi người trở về an toàn.
***
User: Han Kain (Trí Tuệ)
Date: Ngày 106
Địa Điểm Hiện Tại: Tầng 2, Hành lang
Lời Khuyên Hiền Triết: 3
- Han Kain
"Ugh!"
Tôi tỉnh dậy trong một hành lang quen thuộc.
Thành thật mà nói, Cục Quản Trị này quá tàn nhẫn rồi.
Bắn và giết cơ thể ban đầu của mình?
Được rồi, chắc là chuyện này cũng chấp nhận được.
Nhưng rồi, mình chiếm hữu cơ thể của một người đã từng là đồng đội của họ vài phút trước, và họ thậm chí còn không do dự giết anh ta luôn?
Bởi vì điều đó, mình giờ đã nhận ra một điểm yếu của việc chiếm xác mà mình chưa bao giờ nghĩ đến trước đây.
Quá trình chuyển đổi giữa các cơ thể—khi ý thức của mình bay đi và di chuyển tới một cơ thể khác—mất một khắc.
Quá trình đó tự bản thân nó có một chút "độ trễ".
Nói cách khác, có một khoảng thời gian ngắn trong quá trình chuyển đổi, và nếu mình chết trong thời gian đó, thì cũng đồng nghĩa với game over.
Tuy nhiên, nó không có vẻ là một điểm yếu chí mạng.
Trừ khi mình phải đối mặt với những kẻ điên rồ của Cục, những kẻ không do dự ngay cả 0,1 giây để giết đồng đội của họ, thì mình cũng thường sẽ có đủ thời gian để chuyển cơ thể.
Dù sao thì... Đánh giá từ thực tế rằng bây giờ mình đang ở đây, ai đó chắc hẳn đã trốn thoát thành công.
Hoặc có lẽ là... phá giải?
"Phù! Lần này thực sự khó khăn mà, phải không?"
Ahri, với vẻ mặt đầy sức sống, duỗi "ngón tay" của mình ra và chọc vào Elena, người đang đứng gần đó.
"Kyaa!"
Ngay sau đó, Elena lập tức sút văng Ahri và chạy trốn!
"Gahhhh!"
"Hả?"
Ngay cả khi Ahri ngã lộn nhào, em ấy cũng không thể hiểu tại sao mình vừa bị đá.
