Chương 3 Chung quy cũng chẳng phải hẹn hò
Cửa sân thượng ở trường học, dù là cấp hai hay cấp ba, thì thường đều bị khóa chặt.
Trường cao trung Kuseyama cũng chẳng phải ngoại lệ, người thường vốn dĩ không thể bén mảng đến nơi này. Phải, nếu chỉ là "người thường".
"Hò dô."
Cô gái đi phía trước vừa hô lên một tiếng nhẹ tênh vừa xoay chìa khóa.
Cạch. Cùng với âm thanh khô khốc vang lên, cánh cửa mở ra dễ dàng đến mức đáng ngạc nhiên.
Tầm nhìn lập tức trở nên thoáng đãng. Bầu trời xanh ngắt và ánh mặt trời chói chang khiến tôi phải nheo mắt lại. Làn gió hanh khô thổi qua mơn man da thịt, cuốn phăng đi cơn buồn ngủ còn vương vấn trong giờ học.
"Cậu vẫn thong dong như mọi khi nhỉ."
"Nhờ phúc của chiếc chìa khóa dự phòng bí mật này cả đấy. Nè, trả cậu."
"Rồi rồi."
Hiura Aki, cô gái với mái tóc ngắn cá tính, chẳng thèm quay đầu lại mà ném chiếc chìa khóa về phía sau. Tôi cẩn thận bắt lấy nó rồi cất gọn vào túi áo.
"Này, giữ gìn cho cẩn thận vào. Để mất mà ai nhặt được là to chuyện đấy."
"Biết rồi, biết rồi mà."
Hiura trả lời bằng giọng điệu vô tư lự, rồi ngồi phịch xuống một chỗ trống bất kỳ. Do cái kiểu ngồi vắt chân chữ ngũ bừa bãi đó mà bên trong chiếc váy vốn đã ngắn cũn cỡn của cô nàng suýt chút nữa thì lộ hết cả ra.
"Cấm nhìn."
"Thì đừng có hớ hênh cho người ta nhìn..."
"Gợi cảm đúng không?"
"Phản cảm thì có."
"Nè, hở một tí cho kích thích nhé?"
"Đừng có vén lên!"
Thiệt tình...
Nếu phải mô tả ngắn gọn về người bạn số một của tôi, Hiura Aki, thì đó là một "kẻ tự do còn đàn ông hơn cả đàn ông". Nói cho dễ hiểu thì cô nàng là thái cực hoàn toàn trái ngược với Yuzuki... à không, Minato.
Tôi khá nể phục tính cách ruột để ngoài da và thái độ trước sau như một dù đối phương là ai của nhỏ. Có điều, vì nhỏ cũng bê nguyên cái thái độ đó ra dùng với cả giáo viên hay các tiền bối nên thường xuyên gây ra ác cảm.
Tóm lại, đây là một thành phần rất phiền phức. Mà có vẻ nhỏ cũng chẳng định sửa đổi gì, nên tôi cũng chẳng buồn nói nữa. Thôi thì cứ theo phương châm phát huy điểm mạnh vậy.
"Cơ mà, cậu không có hớ hênh như thế ở những chỗ khác đấy chứ...?"
"Đã bảo không sao mà, tớ có mặc spats bên trong. Nè."
"Đã bảo đừng có vén lên!"
Với một nam sinh trung học khỏe mạnh thì chỉ cần quần váy bó sát với đùi thôi là quá đủ lực sát thương rồi! Tôi không tiện nói cụ thể là sát thương cái gì đâu nhé!
"Haiz..."
Dù vẫn như mọi khi, nhưng đúng là một đứa chỉ biết làm người khác lo lắng.
Tuy nhiên, thực ra nếu bỏ qua chuyện tính cách, Hiura là một nữ sinh cực kỳ "khủng". Bởi vì thần kinh vận động của nhỏ tốt đến mức phi lý.
Dù thân hình mảnh mai, nhỏ lại đứng đầu khối nữ trong bài kiểm tra thể lực, và tại hội thao năm ngoái, nhỏ là nữ sinh duy nhất tham gia vào đội chạy tiếp sức của nam.
Không, chính xác hơn là vì Hiura mà tên của hạng mục đó đã đổi từ "Chạy tiếp sức nam đại diện lớp nghiêm túc" thành "Chạy tiếp sức nam nữ vô địch đại diện lớp nghiêm túc".
Tuy tốc độ chạy thuần túy có thua kém con trai đôi chút, nhưng kỹ năng trao gậy của Hiura lại điêu luyện một cách bất thường. Thực tế là đội hình Hiura cộng với bảy nam sinh lại có thành tích tốt hơn đội hình tám nam sinh thuần túy.
Câu nói của Hiura khi đó: "Đã là thi đấu nghiêm túc mà tớ không tham gia thì chẳng phải là coi thường đối thủ sao", đến giờ vẫn được lưu truyền như một danh ngôn huyền thoại.
Sở hữu kỹ thuật vượt trội cộng với năng lực thể chất kinh hoàng, đó chính là Hiura Aki. Nhân tiện, trong câu lạc bộ quần vợt mà nhỏ tham gia, nhỏ đã vượt mặt các đàn chị năm ba để chễm chệ ở vị trí chủ lực. Hay đúng hơn, nhỏ đã toàn thắng trong giải đấu nội bộ ngay từ năm nhất và giữ vị trí đó từ hồi ấy đến giờ.
Không ít câu lạc bộ khác muốn lôi kéo Hiura, nhưng đúng là người tự do có khác. Nhỏ gạt phăng tất cả chỉ với một câu: "Phiền chết đi được".
Là con trai, tôi cũng có chút ngưỡng mộ cái khí chất "đại ca" này. Thêm vào đó, trái ngược với tính cách, nhỏ lại là một mỹ nhân với những đường nét mắt mũi dễ thương, nữ tính. Ngoài cái nết thô lỗ ra thì chẳng có điểm yếu nào quá nổi bật.
Có khi nào việc dễ gây ác cảm là do cái đó không nhỉ?
Hiura lấy từ trong túi ra bánh mì yakisoba, bánh mì kem và một hộp sữa dâu. Thấy vậy, tôi cũng bày bữa trưa của mình ra sàn.
"Thế, biết được gì không? Mấy thứ có vẻ hữu ích ấy."
"Không nha, hoàn toàn không."
"Này! Cậu bắt tớ trả thù lao trước rồi đấy nhé!"
"A, ồn ào quá đi. Đùa thôi. Cậu nghĩ tớ là ai chứ."
"Chính vì là cậu nên tớ mới lo đấy..."
"Ồ? Muốn đánh nhau hả?"
Hiura nhe chiếc răng khểnh cười nham nhở, rồi làm động tác đấm gió vút vút đầy khiêu khích. Vì đánh tay đôi kiểu gì tôi cũng thua nên tôi không thích cái diễn biến đó chút nào. Phản đối bạo lực.
Hiura là một trong số ít người biết tôi là "Thiên sứ" của trường Kuseyama. Không chỉ vậy, nhỏ còn tận dụng mạng lưới quan hệ rộng khắp để thu thập thông tin giúp tôi thực hiện công việc của Thiên sứ.
Một kẻ hoàn toàn là người phàm trần ngoại trừ năng lực đặc biệt như tôi thì sức lực và thời gian đều có hạn. Việc đảm bảo được một cộng sự đáng tin cậy như thế này là điều kiện tiên quyết cho hoạt động của Thiên sứ.
Tuy nhiên, hợp đồng quy định rằng mỗi khi nhờ nhỏ cung cấp thông tin, tôi phải đãi nhỏ sữa dâu như thù lao. Có vẻ nhỏ thích món đó lắm.
"Hôm nay không có thu hoạch linh tinh nào. Chỗ đó thông cảm nha."
"Ờ. Thế, còn người tớ nhờ thì sao?"
Bình thường, Hiura giúp tôi thăm dò tình hình yêu đương của toàn trường. Nhờ quen biết rộng khắp các khối lớp, khả năng thu thập tin tức của nhỏ rất đáng nể. Nhưng lần này, tôi nhờ nhỏ tập trung điều tra về một nhân vật cụ thể. Xin lỗi nhỏ nha, nhưng có những thông tin không thể khai thác được từ chính chủ.
"Yuzuki Minato, nữ sinh lớp 2-7, không tham gia câu lạc bộ. Kiểm tra thực lực lần trước đứng thứ tư toàn khối, kiểm tra thể lực đạt loại A."
"Chà... Đã đoán trước rồi nhưng đúng là thông số cao thật."
"Số lần được tỏ tình, chỉ tính những lần biết được là mười hai lần. Tuy nhiên, số bạn trai ở cấp ba là con số không tròn trĩnh. Mức độ nổi tiếng với bọn con trai cao một cách kỳ lạ, năm nay đã lọt vào danh sách 'Ba Đại Mỹ nhân trường Kuseyama'. Còn cúp ngực là..."
"Đừng có nói cúp ngực!"
"E."
"Đã bảo đừng nói mà! ...Thật hả?"
"Thật 100%."
Ra là vậy... hèn gì lại... Không, dừng lại đi tôi ơi. Đừng đụng chạm đến chủ đề nhạy cảm này nữa. Mà kể ra, đến tay Hiura thì cả chuyện đó cũng điều tra ra được sao...
Nhân tiện, "Ba Đại Mỹ nhân trường Kuseyama" tức là đúng như cái tên gọi của nó. Danh hiệu này được trao cho top 3 nữ sinh được nam sinh yêu thích nhất, không phân biệt khối lớp.
Trường Kuseyama năm nào cũng nổi tiếng là có tỷ lệ mỹ nữ cao một cách khó hiểu, và "Ba Đại Mỹ nhân" chính là đỉnh cao của cái tháp nhan sắc đó. Đó là một đẳng cấp cao không đùa được đâu.
Cũng chẳng biết ai là người quyết định thành viên, cách gọi cũng chỉ là biệt danh truyền miệng. Nhưng thực tế, có tin đồn rằng tồn tại một cơ quan thẩm định do học sinh bí mật điều hành, và chính đám đó đứng ra bình chọn.
Nghe đâu có học sinh còn gọi nó là một trong hai truyền thuyết đô thị lớn nhất trường, sánh ngang với "Thiên sứ trường Kuseyama". Đối thủ của tôi đây sao. À không, không phải.
"Người bạn thân nhất là Fujimiya Shiho cùng lớp. Hay nói đúng hơn, cô nàng chỉ thực sự qua lại với mỗi nhỏ đó. Còn lại thì xã giao hời hợt, cũng không phải là không có ai để nói chuyện. Nhỏ Fujimiya đó có vẻ cũng học cùng trường cấp hai..."
"Nhưng mà?"
"Xuất thân từ ngoài tỉnh. Hình như học cấp hai ở Kyoto. Có điều về vụ này thì không moi được nhiều thông tin lắm."
"Kyoto... Hiếm nhỉ. Trường mình là trường công lập mà."
"Có cần tớ đào sâu thêm chút nữa không?"
"...Thôi, được rồi. Nếu cần thiết thì lúc đó tớ sẽ nhờ."
Chắc là nó không liên quan đến vụ việc lần này đâu. Với lại, bản thân cô ấy có vẻ không có ký ức vui vẻ gì về thời cấp hai, nên nếu được thì tôi không muốn chạm vào nỗi đau đó.
"Cuối cùng. Mang tiếng là Ba Đại Mỹ nhân, nhưng lại bị một bộ phận nam nữ đánh giá không tốt."
"Hửm? Tại sao?"
Qua những lần tiếp xúc, tôi thấy cô ấy đâu phải kiểu người đáng ghét lắm đâu nhỉ. Chuyện ít bạn bè thì tôi lờ mờ hiểu được, nhưng mà...
"Đầu tiên là ghen tị thôi. Với lại giận cá chém thớt. Kiểu như thằng con trai mình thích lại đi mê mẩn Yuzuki ấy. Nhưng cái này chủ yếu là lý do của đám con gái."
"À, ra thế..."
"Còn đám đực rựa thì lý do tào lao hơn nhiều. Bọn nó..."
"Làm người ta tưởng bở đấy, bé Yuzuki ấy."
Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên từ phía sau, cắt ngang lời Hiura. Chỉ quay đầu lại nhìn, tôi thấy người bạn số hai, Miwa Reiji, đang chắp tay sau đầu đi về phía này.
Reiji ngồi xuống, lôi ra một cái bánh mì cà ri từ trong túi. Mái tóc nhuộm nâu cắt kiểu two-block và khuôn mặt điển trai, hào nhoáng của cậu ta hôm nay vẫn rất hút mắt. Khuyên tai lấp lánh, nhưng vì trường Kuseyama tự do quá mức và nội quy lỏng lẻo nên cũng chẳng bị cấm, thế nên cậu ta cũng chẳng phải du côn gì. Chỉ là một thằng ngốc thôi.
Nhân tiện, Reiji cũng giống Hiura, biết thân phận thật của tôi. Dù tôi không yêu cầu cậu ta hợp tác, nhưng vì tên này rất am hiểu về mấy chuyện yêu đương và quan hệ xã hội, nên thỉnh thoảng tôi cũng nhờ cậu ta giúp đỡ.
Có điều, tôi vẫn chưa kể cho cả Hiura lẫn Reiji nghe về năng lực của mình. Vừa không cần thiết, mà tôi cũng chẳng nghĩ bọn họ sẽ tin.
"Xong việc rồi hả?"
"Ờ. Mới nhận lời hẹn hò xong."
"...Vẫn như mọi khi nhỉ."
Sở dĩ tên này đến muộn là do bị một em gái khóa dưới gọi ra. Y như dự đoán, cậu ta được tỏ tình, và hình như còn đồng ý luôn rồi, nhưng thái độ lại nhẹ tênh chẳng có vẻ gì là vừa mới có bạn gái cả.
Mà thôi. Giờ tôi cũng chẳng có ý định hay lý do gì để chê trách cách yêu đương của tên này. Chắc lần này cũng lại chia tay sớm thôi, hỏi tên đối phương cũng chỉ tổ phí công.
"Thế, là sao hả, cái vụ làm người ta tưởng bở ấy?"
Nghe có vẻ đầy ẩn ý.
"Bé Yuzuki ấy mà, bình thường lạnh lùng lắm. Gọi là điềm đạm hay sao nhỉ? Cảm xúc khó đoán, trông lại thông minh."
"Thì... chắc là vậy."
Ấn tượng ban đầu đúng là như thế thật. Nhưng giờ tôi đã biết, cô ấy hay xấu hổ, dễ cuống quýt, nói chuyện rồi mới thấy là người có cảm xúc khá phong phú.
"Cơ mà, thân thiết rồi là nhỏ đó 'dere' ác liệt luôn."
"Đ... Dere á...?"
Cái từ ngữ đậm chất rom-com gì thế này.
"Tóm lại là, trông có vẻ như 'ăn' được. Đang lạnh lùng cool ngầu tự nhiên quay sang đỏ mặt với mình, mấy thằng con trai 'gà mờ' sẽ kiểu: 'Ủa? Không lẽ em ấy thích mình?' ngay."
"...Hừm."
Cái đó, nói sao nhỉ, dễ hình dung phết... hay nói đúng hơn là một lời giải thích rất thuyết phục. Dù là từ góc nhìn của Minato hay góc nhìn của đối phương.
"Nhưng đến khi tỏ tình thì câu trả lời toàn là No. Gieo hy vọng cho cố vào rồi làm thế đấy, thế là quay xe thành anti luôn. Tức là giống như Hiura vừa nói."
"Tào lao hết sức, lũ đực rựa ngu ngốc. Tự mình ảo tưởng đơn phương rồi gào mồm lên."
Hiura nói như nhổ toẹt vào, rồi tu ừng ực hộp sữa dâu. Reiji nhìn sang, cười ha hả ra chiều thoải mái lắm.
Đúng là tào lao thật. Nhưng thực tế, có lẽ Minato thực sự đã thích những người đó. Chỉ là cô ấy không giỏi che giấu cảm xúc nên mới thành ra như vậy. Nghĩ thế thì, ừm, đám con trai kia tuy ít ỏi nhưng cũng không phải là không có chỗ đáng đồng cảm.
"Cơ mà, cậu rành rẽ gớm nhỉ, Reiji."
"Chẳng lẽ Miwa cũng là một trong số mấy thằng con trai 'gà mờ' đó hả?"
"Không nha. Tớ không có gu mấy em gái thông minh. Nhưng tớ hiểu mạch suy nghĩ của đám đó. Cái tôi rẻ tiền bị tổn thương nên chỉ còn nước trở thành anti thôi. Mấy thằng không được gái mê khổ thế đấy."
Reiji lắc đầu ngán ngẩm, rồi nhét nốt phần bánh mì cà ri còn lại vào miệng. Chắc là muốn biểu thị rằng câu chuyện đến đây là hết.
Hiura đang ngồi khoanh chân liền đổi tư thế rồi nói. Sắp lộ hàng nữa rồi, thôi ngay đi.
"Mà, về Yuzuki thì đại khái là thế. Lý do nổi tiếng và bị ghét đều dễ hiểu. Nếu kẻ thù tăng thêm quá nhiều thì khéo rớt xuống Plus Four mất."
"...Vậy sao."
"Plus Four" là bốn nữ sinh nổi tiếng tiếp theo đang chực chờ dưới trướng Ba Đại Mỹ nhân trường Kuseyama. Cái này cũng giống Ba Đại Mỹ nhân, là danh xưng không chính thức.
Mà nói đi cũng phải nói lại, học sinh trường Kuseyama thích mấy cái trò xếp hạng này quá nhỉ. Phản ứng phụ của việc học nhiều quá chăng?
"Ồ. Thế nếu chuyện đó xảy ra, chẳng phải Hiura nhà mình cuối cùng cũng lọt vào top Ba Đại Mỹ nhân sao."
Reiji vừa nuốt trôi miếng bánh vừa trêu chọc. Không giấu gì các bạn, Hiura Aki chính là một thành viên của "Plus Four". Tuy khác hệ với Minato, nhưng nhỏ này cũng là mỹ nhân thông số cao mà lị.
"Có chết cũng đếch thèm quan tâm."
"Không quan tâm nhưng nếu được chọn thì là quyết định luôn đúng không?"
"Đúng đúng. Không thể chạy thoát khỏi định mệnh đâu nha."
"Bây giờ đã thấy phiền phức lắm rồi. Nếu dám đưa tao lên Ba Đại Mỹ nhân gì đó, tao sẽ lùng ra cái cơ quan thẩm định rồi đập nát bét."
Hiura làm mặt đáng sợ và thốt ra những lời đầy mùi bạo lực.
Ba Đại Mỹ nhân hay Plus Four, vốn dĩ là đối tượng ngưỡng mộ của không chỉ con trai mà cả con gái... vậy mà. Chà, chắc là mấy cái danh hiệu kiểu này cũng đi kèm nhiều bất lợi lắm đây.
Chẳng biết có tồn tại thật hay không, nhưng tôi không khuyên các người chọc giận cô nương Hiura đâu nhé, hỡi cơ quan thẩm định gì đó ơi.
"Tóm lại, thank you Hiura. Giúp được nhiều lắm. Nếu biết thêm được gì thì lúc đó lại nhờ cậu."
"Biết rồi biết rồi."
Vừa lúc đó, tôi cũng ăn xong cái bánh của mình. Tôi thu gom rác của cả Hiura và Reiji, dồn vào chung một túi. Thông tin về Minato đã tăng lên, nhưng quả nhiên chỉ chừng này thì vẫn chưa thể biết được nguyên nhân "tật dễ phải lòng" của cô ấy.
Chỉ còn cách kiên trì đặt giả thuyết thôi sao.
"Nhân tiện, Io này. Saaao cậu lại đi điều tra bé Yuzuki thế? Hửm?"
Nhếch mép cười gian xảo, Reiji hỏi. Cái tên này... biết thừa rồi còn hỏi.
"Công việc thôi. Còn gì nữa."
"Không nha. Giả vờ thế thôi chứ thực ra là đang tia người ta một cách bình thường cũng nên. Kiểu lạm dụng chức quyền ấy."
"Reiji."
"Ây da. Đừng giận chứ. Nếu không phải thì cứ nói không phải là được mà."
"Thì không phải."
"Hừm. Chán thế."
Mệt thật, cái tên này...
Reiji như mất hứng, nằm lăn quay ra sàn. Hiura thì đã lôi điện thoại ra nghịch, khẽ ngáp một cái oáp trông dễ thương đến bất ngờ.
"Tớ muốn hỏi thêm một chuyện, vụ khác nhé."
Tôi nhấn mạnh vào chữ "vụ khác". Hai người họ chỉ phản ứng bằng ánh mắt.
"Đồng thời thích nhiều người, các cậu nghĩ đó là hiện tượng gì?"
"Nhiều người là sao?"
Reiji hỏi lại ngay.
"Thì... mười người hay hai mươi người gì đó. Cái số lượng không bình thường ấy."
"Bitch. Nếu là đàn ông thì là cầm thú."
Câu này là của Hiura. Cách nói chuyện chẳng còn chút gì giống con gái nữa. Mà giờ mới nói thì cũng muộn rồi.
"Đơn giản thế thôi à? Tức là chỉ là vấn đề về phong cách yêu đương của người đó thôi sao?"
"Ai biết. Gái tân như tớ làm sao mà biết được."
"Phụt! Con này! Đồ ngốc! Con gái con đứa không được nói thế!"
"Hể, Hiura còn zin à."
"Ừ."
"Này! Đừng có đào sâu! Cũng đừng có trả lời!"
Dù tôi có gào lên thì Hiura và Reiji vẫn dửng dưng như không. Trời ạ... Cứ làm như tôi mới là đứa dở hơi ấy...
"...Reiji nghĩ sao?"
"Thì cũng chẳng có gì, chỉ là cực kỳ dễ rung động thôi chứ sao. Hiện tượng gì đâu chứ."
"Thì... đúng là vậy. Nhưng tớ tự hỏi tại sao chuyện đó lại xảy ra ấy."
"Chuyện đó đang xảy ra hả?"
"A, không... chuyện giả định thôi."
"Giả định, hử."
Reiji suy nghĩ một lúc, rồi ngửa hai lòng bàn tay lên và nhún vai. Cử chỉ "bó tay". Đến cả Reiji mà cũng không biết chuyện này sao... Mà, cũng đành chịu thôi.
"Nhưng tớ hiểu cái cảm giác có nhiều em dễ thương quá nên không chọn được một người nha. Đâu phải chuyện xấu. Miễn là không bắt cá hai tay."
"Riêng khoản đó thì cậu nghiêm túc thật đấy."
"Khoản nào tớ cũng nghiêm túc hếếết."
Sau câu nói đó của Reiji, chủ đề chuyển sang các tiết học buổi chiều.
Sau giờ học, tôi lại hẹn gặp Minato ở quán cà phê của anh Yukito.
Có điều, hôm nay quán bận rộn một cách kỳ lạ, nên tôi phải phụ giúp một tay cho đến khi vãn khách. Xử lý việc gọi món và bưng bê khoảng gần một tiếng đồng hồ xong, tôi quay lại thì thấy Minato đang đợi ở cái bàn quen thuộc.
"Xin lỗi. Nhưng mà, hôm nay cậu về trước cũng được mà?"
"Không sao, đằng nào tôi cũng đến rồi. Chỉ là, quán đông mà tôi cứ ngồi chiếm chỗ mãi, thấy hơi áy náy..."
"Không đâu, chưa đến mức có người phải xếp hàng chờ, nên đừng bận tâm."
"V... Vậy sao?"
Thấy tôi gật đầu, Minato khẽ thở phào nhẹ nhõm. Đúng là một người quy tắc như mọi khi.
"Cậu đang học bài à?"
Trên bàn, sách giáo khoa tiếng Anh và vở ghi chép đang được mở ra. Cả hai đều chi chít chữ viết, các trang giấy cũng đã sờn mép.
"Nghe nói thành tích của cậu tốt lắm, quả nhiên là có học hành đàng hoàng nhỉ."
"...Đương nhiên rồi, tôi đâu phải thiên tài. Với lại trường Kuseyama ai cũng thông minh cả mà."
Minato trả lời có chút không thoải mái. Đúng là cô ấy nói không sai. Tuy nhiên, ý chí nỗ lực để vươn lên không phải là thứ ai cũng có thể duy trì được. Nhất là đối với học sinh cấp ba có quá nhiều cám dỗ.
"Akashi... I... Iori thì sao? Thành tích ấy."
"Nào, bắt đầu buổi tư vấn hôm nay thôi."
"...Tôi hiểu rồi."
Bị nắm thóp rồi. Được thôi, vào được trường Kuseyama là đã giỏi lắm rồi, với tôi là thế.
Nhân tiện, có vẻ Minato vẫn kiên trì gọi tôi bằng tên. Tuy vẫn còn ngượng ngùng nhưng chắc rồi cả hai sẽ quen thôi.
Sau đó, giống như lần trước, tôi chạm vào má Minato một lần để xác nhận xem đối tượng cô ấy thích có thay đổi gì không. Và rồi, lần này tuy không có ai thêm vào, nhưng tôi lại gặp phải một trường hợp lần đầu tiên xuất hiện.
"...Giảm đi rồi."
"Hả... Th... Thật sao?"
Minato hỏi lại với vẻ mặt phức tạp. Để chắc chắn, tôi chạm thêm lần nữa, nhưng đúng là đã giảm đi một người. So sánh với danh sách trong sổ tay, tôi nhận ra người đó là Matsumoto, kẻ đã bị Yuzuki đá trước đây.
"Ưm, vĩnh biệt Matsumoto. Tôi sẽ không quên cậu đâu."
"T... Từ bao giờ thế..."
"Cậu không tự nhận thức được à? Cả cái này nữa."
"À, ừm... Trước đây cũng từng có chuyện tôi không còn để ý đến người mình từng thích mà không hay biết..."
"...Hừm."
Mà, chắc cũng không có chuyện số lượng người thích cứ tăng lên vô hạn đâu nhỉ. Với lại, thời điểm tình cảm phai nhạt thì người thường cũng chẳng ai biết rõ ràng được, chứ đừng nói là Yuzuki.
"Tất nhiên tôi không kỳ vọng lắm, nhưng lý do hay mấu chốt là..."
"...Ừm, không biết."
Biết ngay mà. Lý do thích còn không biết thì đương nhiên rồi. Tóm lại là không có tiến triển gì đặc biệt.
"Nếu lý do thích một người, cũng như mẫu người ưa thích cụ thể đều không biết thì..."
"...Cậu định làm gì?"
"Cần thông tin."
Nghe tôi nói, Minato nghiêng đầu lo lắng.
"Th... Thông tin ư...?"
"Qua vụ chiếc khăn tay của Aoki hôm qua, chúng ta đã biết việc cậu thích một người có vẻ không liên quan đến thời gian quen biết. Vì cậu chưa từng nói chuyện với Aoki trước đó mà."
"Ư, ừm."
"Vậy thì, cứ mỗi lần cậu thích thêm một người, chúng ta sẽ thu hẹp dần các điều kiện lại. Tăng số lượng mẫu vật để tìm ra kết luận."
Từ những người đã trót thích rồi thì khó mà thu được thông tin có độ chính xác cao. Thế nên, tôi nghĩ cách này là tốt nhất. Dùng số lượng để giải quyết vấn đề.
"Khoan, khoan đã! Thế nghĩa là, cậu bảo tôi phải thích thêm nhiều người nữa sao...?"
"Đúng vậy."
"K... Không đời nào! Thế chẳng phải là lẫn lộn đầu đuôi sao...!"
Minato hét lên với giọng phản đối và lườm tôi. Nhưng tôi lập tức phản bác.
"Sai rồi. Thế mới không phải là lẫn lộn đầu đuôi."
"Ư...!"
"Mục đích của cậu không phải là giảm bớt số người cậu thích. Mà là chữa khỏi cái 'tật dễ phải lòng' đó."
"...Chuyện đó."
"Tất nhiên, tôi hiểu cậu không thể hào hứng được. Thích một ai đó cũng chẳng sung sướng gì. Nhưng để cải thiện thì cần phải thất bại. Mà phải là những thất bại có ý nghĩa đàng hoàng."
Minato im bặt và cúi gầm mặt xuống, vẻ khổ sở tận cùng. Chắc là cô ấy đã bị lời lẽ của tôi thuyết phục rồi. Dù vậy cô ấy vẫn không muốn làm theo phương án này và chưa thể quyết tâm được. Chắc là thế.
"Và tôi nghĩ đây chính là cái thất bại có ý nghĩa đó. Nếu cậu thực sự không muốn thì tôi không ép. Nhưng cậu muốn chữa dứt điểm đúng không."
"..."
Minato vẫn chưa nói gì.
Có thể dùng quyền "làm bất cứ điều gì" cũng được. Nhưng đây là vấn đề liên quan trực tiếp đến chuyện tình cảm của Minato. Tốt nhất là để cô ấy tự quyết định. Nếu không, giữa chừng cô ấy có thể sẽ do dự hoặc hối hận.
Tôi im lặng chờ Minato mở lời. Tiếng bát đĩa va vào nhau lanh canh và tiếng nói chuyện của những vị khách xung quanh vang vọng mơ hồ.
Ngay khi bản nhạc Jazz mà anh Yukito bật theo sở thích vừa kết thúc, cuối cùng Minato cũng lên tiếng.
"Tôi hiểu rồi... Tôi sẽ làm theo lời, Iori."
"...Vậy sao."
Minato gật đầu thật sâu và chậm rãi. Nếu cô ấy đã tự quyết định được thì đó là điều tốt nhất.
"...Nè, tôi vẫn thắc mắc chuyện này."
"Hửm?"
"Cậu... lúc nào cũng như thế này hả?"
"Lúc nào?"
Lúc nào là lúc nào?
"Thì đấy... lúc tư vấn với tư cách Thiên sứ ấy."
"...À."
Ra là vậy.
"Cảm giác cậu rất hết mình, hay nói sao nhỉ... rất nghiêm túc. Dù không phải chuyện của bản thân."
"Thì đúng là vậy. Nếu không tôi đã chẳng bày ra cái trò này, cũng chẳng tự biên tự diễn tin đồn làm gì. Tôi không muốn gánh vác chuyện tình cảm của người khác với một quyết tâm nửa vời."
"...Vậy à."
Nói ngắn gọn, Minato quay ngoắt mặt đi, tránh ánh mắt của tôi. Cô ấy nhìn vào trong quán, chớp chớp đôi mắt xinh đẹp vài cái. Tự mình trả lời xong, tôi lại cảm thấy hơi ngứa ngáy trong lòng, bèn nói thêm vào để lấp liếm.
"Nhưng mà nói đúng ra thì, ở bên kia tôi giấu cả giới tính, dùng cả máy đổi giọng, nên cách ăn nói cũng thay đổi chút ít đấy. Để tạo sự uy nghiêm mà. Ngôi xưng cũng là 'tôi' (watashi) nữa."
"...Haiz. Mấy cái đó sao cũng được."
"Này. Đừng có bảo sao cũng được. Đừng có thở dài."
"Haiz, sao cũng được, haiz."
"Này nhé. Đừng có kẹp bánh mì bằng tiếng thở dài."
Trước câu bắt bẻ của tôi, Minato khẽ phì cười, bờ vai rung rung.
◆ ◆ ◆
Từ sáng hôm sau, chúng tôi lập tức bắt đầu hành động theo kế hoạch riêng.
"Chào, Machida."
"Ồ, Akashi đấy à. Có chuyện gì thế?"
Đầu tiên, Minato sẽ cố gắng tương tác với con trai tích cực hơn trước. Tất nhiên là để tăng số lượng đối tượng thích mới lên càng nhiều càng tốt. Tuy nhiên, tôi đã dặn là hãy thả lỏng, vì nếu ý thức quá mức thì sẽ hỏng việc. Mà, từ lúc đó cô ấy đã cứng đờ cả người ra rồi.
"À, không có gì..."
"Gì thế, cái thằng lạ lùng này."
Ngược lại, việc tôi cần làm rất đơn giản. Đó là quan sát tình hình của Minato khi cô ấy tăng cường tiếp xúc với con trai, càng kỹ càng tốt. Và để làm được điều đó, tôi đã đến lớp 2-7 của Minato từ sáng sớm, trước cả khi tiết một bắt đầu.
Nhân tiện, tên Machida này là bạn cùng lớp với tôi năm ngoái, và lần này tôi định dùng chỗ của cậu ta làm nơi trú ẩn để giám sát Minato. Chứ tôi không thể cứ đứng trơ trơ một mình ở lớp người khác được.
"Á à, chẳng lẽ mày cũng nhắm đến Yuzuki-san hả? Xinh quá mà lị."
"À không, ừm, thực ra là... tao cũng hơi để ý."
Tôi thử trả lời nửa đùa nửa thật với Machida. Thế là Machida hét lên đầy kinh ngạc, mắt sáng lấp lánh.
"Hả! Thật á? Akashi trông chẳng có vẻ gì là hứng thú với con gái cả, bất ngờ vãi."
"Hứng thú chứ, cực kỳ luôn. Với lại, Yuzuki là đặc biệt."
"Mà, cái đó tao hiểu. Chà chà, thế à thế à."
Chẳng biết vui cái gì mà Machida vừa cười tủm tỉm vừa khoác vai tôi. Tin tôi thì cũng cảm ơn đấy, nhưng bình thường mà nói thì hơi nóng nực.
Tuy nhiên, nhờ vậy mà tôi có thể đến đây mà không bị nghi ngờ. Xin lỗi nhé, nhưng tôi sẽ lợi dụng cậu đấy, hỡi Machida.
"Đến rồi kìa, Yuzuki-san ấy. Kìa, đằng kia."
Tôi nhìn theo hướng Machida chỉ. Và rồi, một Minato tỏa ra hào quang mỹ nhân vượt trội vẫn đang ngồi thu lu một mình ở chỗ ngồi của cô ấy.
Mà này, ơ kìa, đang ngồi kìa.
Bất chợt, Minato liếc nhìn về phía này. Mắt chạm mắt, cô ấy liền quay ngoắt lên phía trước. Biểu cảm cứng nhắc hơn hẳn so với lúc nãy.
"Ồ ố? Vừa nãy, cổ mới nhìn sang đây đúng không? Không lẽ, Akashi có cửa?"
"Chắc thế."
Làm gì có chuyện đó. Chẳng qua là cô ấy nhận ra sự hiện diện của tôi nên bắt đầu cuống lên vì nghĩ mình phải làm gì đó thôi.
Vừa trả lời qua loa câu hỏi của Machida, tôi vừa lơ đãng nhìn quanh chỗ Minato. Có lác đác vài nam sinh đang nhìn cô ấy từ xa. Cả nữ sinh cũng có vài người. Biểu cảm và ánh mắt cũng muôn hình vạn trạng.
Cái này... có vẻ khó xử đây. Bình thường cũng như thế này sao. Làm người đẹp cũng khổ thật.
Minato chậm rãi đứng dậy. Sau đó, cô ấy ngượng ngùng bắt chuyện với một nhóm nam nữ gần đó. Cả Minato lẫn nhóm kia đều có chút căng thẳng. Tuy nhiên, có vẻ cô ấy đã hòa nhập vào cuộc trò chuyện một cách bình thường, bầu không khí trở nên êm dịu hơn.
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng, bất giác thở phào một hơi. Cảm giác cứ như phụ huynh đứng nhìn con cái vậy...
"Ủa? Yuzuki-san, hiếm thấy nhỉ. Mọi khi cổ toàn đi cùng với Fujimiya-san."
"Fujimiya?"
Nói vậy thì là người đó hả. Người bạn thân duy nhất của Minato mà hôm qua Hiura đã nhắc đến.
"A, vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến."
Tôi nhìn ra cửa lớp theo ánh mắt của Machida.
Mái tóc dài ngang vai màu hạt dẻ, uốn xoăn nhẹ ở đuôi. Dưới phần tóc mái được cắt tỉa gọn gàng là cặp kính gọng tròn màu đỏ. Đôi mắt to tròn và hơi xệ xuống sau tròng kính đang đảo quanh. Chiều cao thấp hơn Minato một chút và khuôn mặt tròn trịa toát lên vẻ dễ thương. Ấn tượng mang lại là một cô gái hoa lệ nhưng lại có phần trầm tính.
Đúng là bạn của Minato có khác, sự hiện diện không phải dạng vừa. À mà, cái đó chắc chẳng liên quan gì.
Fujimiya đặt cặp sách xuống chỗ ngồi rồi ngay lập tức nhập hội với Minato. Cô ấy cũng tham gia vào nhóm đó và bắt đầu trò chuyện. Có lẽ nhờ cô ấy đến mà vẻ mặt của Minato trông cũng mềm mỏng hơn.
"Fujimiya-san cũng dễ thương ha. Tao á, thực ra tao gu Fujimiya hơn là Yuzuki-san cơ."
"Chà, cũng là mỹ nhân đấy. Với lại, trông có vẻ cá tính mạnh."
Dù bầu không khí có vẻ ôn hòa, nhưng tôi lại có cảm giác như vậy. Cái đó gọi là khí phách trầm lặng ư?
"Cái đó mới hay đấy~. Cái vẻ giản dị đó tuyệt vời không chịu được. Vì lúc nào cũng đứng cạnh Yuzuki-san nên không nổi bật lắm, nhưng tao nghĩ Fujimiya-san có lọt vào Plus Four cũng không lạ."
"Hừm. Plus Four hả."
Mà, ít nhất thì trông có vẻ hút trai hơn con nhỏ Hiura ở trong nhóm đó. Dù xét về ngoại hình thì "kẻ tám lạng người nửa cân".
"Aaa, ước gì tao cũng được Thiên sứ tư vấn nhỉ. Nếu thế thì tao sẽ~ với Fujimiya-san~"
"...Machida, mày tin vào tin đồn Thiên sứ hả."
"Thì thú vị mà! Với lại, trực giác của tao mách bảo là có vẻ như thật ấy."
"Hừm. Bất ngờ thật."
Cảm ơn nhé Machida. Có điều, tao không có dự định mời mày tham gia tư vấn đâu, ít nhất là trong thời gian tới. Vì nhiều lý do.
"Gì thế~. Akashi thuộc phe không tin hả?"
"Phe không quan tâm lắm."
"Chán nhất quả đất."
Xin lỗi vì đã nhạt nhẽo nhé. Nhưng ở cái lập trường này, với tư cách là người trong cuộc thì đó là cách an toàn nhất rồi.
Sau đó không có chuyện gì đặc biệt xảy ra, giờ học tiết một bắt đầu. Hôm nay cả ngày, à không, từ giờ trở đi, cuộc sống giám sát kiểu này sẽ còn tiếp diễn một thời gian nữa.
Tôi rời khỏi lớp 2-7 với bước chân hơi nặng nề. Lúc rời đi, tôi và Minato liếc nhìn nhau, chúng tôi âm thầm gật đầu như để động viên đối phương.
Hôm nay, ngay cả trong giờ chuyển tiết hay giờ nghỉ trưa, tôi cũng trốn khỏi lớp mình để sang thăm lớp 2-7. Vừa ậm ừ qua loa trước những câu chuyện của Machida, tôi vừa quan sát hành động của Minato.
Có vẻ như phía bên kia cũng nhận ra sự hiện diện của tôi, nên cô ấy rất tích cực giao lưu với nhiều đối tượng khác nhau. Đúng là nghiêm túc thật.
"Yuzuki-san không tham gia câu lạc bộ nào à? Bình thường ở nhà cậu làm gì?"
Một nam sinh hỏi với vẻ tò mò. Hiện tại cô ấy đang nói chuyện với một nhóm ba nam sinh có vẻ hơi ăn chơi và Fujimiya, tổng cộng là năm người.
"Ơ, ờm... thì, cũng bình thường thôi. Đọc sách, xem tivi, kiểu vậy."
"Hê~. Xem tivi hả, bất ngờ ghê."
"V... Vậy sao?"
"À, hiểu hiểu. Trông cậu có vẻ hay đọc sách ha~"
Cái này tôi cũng hơi đồng tình. Ngoài ra chắc là còn học bài nữa, chỉ là không nói ra thôi.
"Nhưng mà, cậu ấy hay đi chơi với tớ lắm đó nha?"
Lần này là Fujimiya. Cô ấy vừa ôm lấy cánh tay Minato vừa cười tươi góp chuyện.
"Nhắc mới nhớ, Yuzuki-san với Fujimiya thân nhau ghê ha. Năm ngoái học cùng lớp hả?"
"Ừm. Minato ít bạn lắm, nên tớ lo vụ đổi lớp lắm luôn á~"
"Thôi nào, dừng lại đi Shiho...!"

Trước phản ứng xấu hổ của Minato, mọi người cười òa lên.
Tôi nhận ra ngay, đúng như lời Machida và cuộc hội thoại vừa rồi, Fujimiya lúc nào cũng dính lấy Minato như hình với bóng. Nhưng tuyệt nhiên không tạo cảm giác đeo bám, mà giống như hai người bạn đã thực sự tin tưởng nhau.
Dù làm gì, nói chuyện với ai, về cơ bản Minato và Fujimiya luôn là một cặp bài trùng.
"Ê! Thế thì kết bạn đi Yuzuki-san! Cho tớ xin LINE! LINE!"
"Tao nữa tao nữa!"
"Ơ... À ừ. Vậy thì... đây."
Minato có vẻ bối rối, nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa điện thoại ra. Quả nhiên là nghiêm túc.
Nhưng mà, tất nhiên thế này là tốt rồi. Mở rộng quan hệ bạn bè, tăng số người mình thích lên. Đó là mục đích hiện tại của cô ấy, à không, của chúng tôi.
Nhân tiện, mấy tên con trai kia đang hét lên "Uôooo───!!" và vung vẩy điện thoại đầy phấn khích. Tiếng hét đó khiến cả những đứa xung quanh cũng phải chú ý.
...Cảm giác cứ sao sao ấy, nhìn cảnh này không dễ chịu chút nào.
"Aaa, Akashi, bị nẫng tay trên mất rồi."
Machida đứng bên cạnh vừa cười nham nhở vừa nói. Nhưng rất tiếc, tao không bị nẫng tay trên đâu. LINE thì tao đã trao đổi ngay từ ngày đầu tiên nói chuyện rồi. Cũng không định hơn thua gì đâu.
"Nhưng Yuzuki-san bị sao thế nhỉ. Trước đây cổ có nói chuyện với mọi người nhiều thế đâu."
"...Chừng đó chuyện phiếm thì bình thường mà."
"Ừm, thế à ta."
Machida nghiêng đầu thắc mắc, rồi lại nhìn về phía Minato.
Phỏng đoán theo tình hình thì việc Minato hạn chế quan hệ với xung quanh là để tránh tăng số lượng người mình thích lên mức tối thiểu. Nhưng hành động lần này của Minato hoàn toàn trái ngược. Việc xuất hiện những kẻ cảm thấy kỳ lạ như Machida là không thể tránh khỏi.
Chắc là sẽ có nhiều điều không thoải mái lắm đâu, nhưng nhờ cả vào cậu đấy, Minato.
"Mà, với tao thì thế này tốt hơn nhiều so với kiểu khó gần."
"Chẳng phải mày thuộc phe Fujimiya sao?"
"Nói là nghiêng về bên đó hơn thôi! Gái xinh thì tao thích tất!"
"Vâng vâng."
"A! Nhưng yên tâm đi. Tao không có ý định làm tình địch của Akashi đâu~"
Lại cười nham nhở, Machida gật gù ra chiều thích thú. Dù là vì tác chiến, nhưng bắt đầu thấy phiền phức rồi đấy...
Sau giờ học, tôi gọi Minato đến quán cà phê và lại chạm vào má cô ấy. Để xác nhận xem kết quả của những hành động hôm nay có làm nảy sinh tình cảm với ai không.
Nếu có, thì đó là ai, và hôm nay giữa người đó với Minato đã xảy ra chuyện gì, hai chúng tôi sẽ cùng nhớ lại. Để làm được điều đó cần sự mở rộng giao lưu và sự giám sát của tôi.
"Th... Thế nào?"
Minato cúi mặt xuống, hỏi đầy xấu hổ. So sánh những gì vừa nhìn thấy với danh sách trên tay, tôi trả lời.
"Ồ, tăng thêm một người kìa."
"...Quả nhiên."
Chắc là cô ấy có tự giác. Minato thở hắt ra một hơi nặng nề và lắc đầu.
"Cái này là tên đó rồi. Cái nam sinh đã hỏi cậu bình thường làm gì sau tiết hai ấy."
"Là Inada-kun hả... Mồ..."
Minato gục đầu xuống bàn như muốn úp mặt vào đó, rên rỉ ư ử.
Chúng ta làm thế này để đạt được kết quả đó mà, nên là thành công mỹ mãn. Nhưng tôi rất hiểu cái cảm giác không thể vui nổi của cô ấy.
"Tạm thời thì, vất vả cho người đầu tiên rồi, Minato."
"...Mệt thật sự, nói thật đấy."
"Thú thật, cậu cố gắng hơn tôi tưởng đấy, bất ngờ thật. Hơn nữa, còn ra thành quả đàng hoàng nữa chứ."
"Thì... vấn đề của bản thân mà. Phải làm thôi..."
Tuy nói vậy nhưng Minato vẫn gục mặt xuống. Có vẻ cô ấy kiệt sức lắm rồi. Muốn an ủi thêm chút nữa, nhưng chuyện này còn lặp lại nhiều lần trong tương lai, nên sự thật là có an ủi cũng chẳng đi đến đâu.
"Lần này cậu cũng không biết tại sao lại thích hả?"
"...Ừm. Chỉ nói chuyện lúc đó thôi, nên tôi nghĩ chắc chắn đã có chuyện gì đó lúc ấy..."
"Nói là vậy chứ cũng chỉ là chuyện phiếm bình thường và..."
"...Trao đổi liên lạc thôi nhỉ."
Minato liếc nhìn chiếc điện thoại trên bàn.
"...Bị xin LINE, thế là thích luôn à?"
"Đ, đã bảo là! ...Tôi không biết mà. Tôi nghĩ là... không phải đâu..."
Hừm. Giả sử là thế thật, thì chẳng phải là dễ dãi quá mức sao? Nhưng không thể bỏ qua yếu tố đó được. Tạm thời cứ ghi chú lại đã.
"Nhân tiện, có nhắn tin qua lại gì không?"
"Ư, ừm... một chút."
Gương mặt Minato khi trả lời lại đỏ lên. Nhưng thay vì xấu hổ, trông cô ấy có vẻ thực sự hơi vui. Nói thế này hơi kỳ, nhưng biểu cảm đó đúng là trông giống hệt một thiếu nữ đang yêu.
Chỉ có điều trường hợp của Minato, việc biểu cảm này xuất hiện với bao nhiêu người khác nhau đúng là điểm khác biệt so với thiếu nữ đang yêu bình thường.
"Thế, nhắn gì?"
"...Hỏi là hôm nào đó có muốn đi chơi đâu đó không."
Hô. Ra tay nhanh gọn lẹ thật, cái tên Inada gì đó. Trông có vẻ là dân "ri-a-ju" (người có cuộc sống thực tế viên mãn), tính tình cũng chủ động. Trong tình yêu thì cơ bản đó là điều tốt.
"Hai người thôi à?"
"K, không không! Rủ mấy người nữa, bảo là tổ chức tiệc làm quen."
Tiệc làm quen hử. Thật lòng hay chỉ là cái cớ đây. Mà xét về thời điểm thì lời đề nghị đó cũng không có gì lạ.
"N, nè Iori... Chuyện này, tôi nên làm thế nào...?"
"Hửm? Chà, khó nhỉ. Ra ngoài như thế thì tôi chịu không giám sát được, nên nếu cậu không đi thì tình hình đỡ phức tạp hơn. Nhưng thực tế là tôi không muốn ép buộc đến mức đó. Nếu mục đích thực sự là tiệc làm quen thì mối quan hệ của cậu cũng quan trọng mà."
"V, vậy sao..."
Minato chống tay lên chiếc cằm thon gọn với vẻ khó xử.
"Thôi, quyết định bên đó giao cho cậu. Cứ làm theo ý thích."
"Ư, ừm, tôi hiểu rồi. Để tôi nghĩ chút."
Nói rồi, Minato mở điện thoại, gõ gõ cái gì đó. Chắc là trả lời Inada. Nhìn vào đôi mắt đang dán vào màn hình, tôi không đọc được cảm xúc gì rõ ràng.
Tuy nhiên, hừm, tiệc làm quen à...
Ngày tiếp theo, Minato cũng lẳng lặng thực hiện nhiệm vụ của mình.
Chắc là mệt mỏi lắm, nhưng cô ấy cứ liên tục chủ động bắt chuyện với những đối tượng chẳng thân thiết gì. Rồi thỉnh thoảng lại gục xuống bàn như để nghỉ giải lao. Tôi nghĩ đó là tính cách của cô ấy, nhưng đúng là khắc kỷ thật.
Trong những buổi tư vấn Thiên sứ bình thường, đa phần người cần tư vấn mãi chẳng chịu làm theo chỉ thị của tôi. Chắc là do không đủ can đảm, hoặc không dứt khoát được. Mong đám đó học tập khả năng hành động của Minato giùm cái.
Tất nhiên, để đền đáp cho sự cố gắng đó, tôi cũng xuất hiện ở lớp 2-7 nhiều nhất có thể. Nghe những câu chuyện của Machida qua loa, nhìn hành động của Minato, và ghi nhớ các sự kiện. Tôi không thể trốn việc được.
"Mày cũng hay đến đây ghê nhỉ. Say mê đến mức đó cơ à, kinh đấy."
"Thì đấy. Tao mê mệt rồi mà."
Giờ nghỉ trưa, vừa gặm cái bánh mì mang theo, tôi vừa giám sát Minato.
Minato đang ăn trưa cùng nhóm nam nữ có cả Fujimiya, trò chuyện có vẻ cũng vui vẻ. Dù bắt chuyện với nhóm nào cũng được đón nhận, chứng tỏ sự nổi tiếng của Minato.
Nhân tiện, lần này có một chuyện khiến tôi hơi bận tâm.
"Yu, Yuzuki-san. Bài tập toán tiết năm, cậu làm chưa?"
Một nam sinh cất tiếng hỏi Minato. Tên đó không ai khác chính là Makino Kousuke, người đang được tôi tư vấn với tư cách là Thiên sứ.
"A, rồi. Bài tập thực hành hai trang... nhỉ."
"Ừ... Vậy à. Cái đó... tớ có chỗ không hiểu, lát nữa cậu chỉ cho tớ một chút được không...?"
"Hả? ...Đ, được chứ. Tớ cũng không tự tin lắm đâu..."
"Thật á! C, cảm ơn cậu...!"
Cuộc trò chuyện giữa Makino và Minato kết thúc như thế. Cả hai đều đỏ mặt rõ rệt, trông có vẻ rất căng thẳng.
"A, nhắc mới nhớ, thằng Makino. Thằng đó bình thường ít nói thế mà lại hay bắt chuyện với Yuzuki-san phết."
Machida ngồi đối diện tôi thì thầm.
"...Hừm."
"Theo tao thấy thì thằng đó thích Yuzuki-san rồi. Mà thích kiểu nghiêm túc luôn ấy. Cũng là tình địch của Akashi đấy nhỉ?"
"...Chắc thế."
Makino... Dạo này không theo dõi tình hình được, nhưng cậu vẫn đang cố gắng nhỉ.
Hơn nữa, Makino cũng là một trong những người Minato thích. Trớ trêu thay lại là lưỡng tình tương duyệt. Cái này... quả nhiên là nặng nề thật.
Sau đó, Makino ngồi xuống gần chỗ Minato, hai người cùng xem vở và nói chuyện. Chắc là đang được chỉ bài như cuộc hội thoại lúc nãy.
Makino thì khỏi nói rồi, nhưng cả Minato cũng có vẻ rất ngượng ngùng, và rồi lại vui vẻ ghé sát mặt vào nhau. Hình như Reiji có nói nhỉ. Rằng Minato hay "làm người ta tưởng bở".
"..."
Mà, nhìn thế kia thì có bị nói vậy cũng đành chịu. Nhưng không phải cô ấy có ác ý. Chỉ là cô ấy thực sự thích đối phương, và dở trong việc che giấu điều đó mà thôi.
"...Haiz. Càng ngày càng thấy nặng nề."
Tiếng lẩm bẩm đó của tôi có vẻ Machida cũng không nhận ra.
◆ ◆ ◆
Chợt, một ý tưởng nảy ra trong đầu tôi.
"Chủ nhật tuần này, cậu rảnh không?"
Vừa gửi dòng tin nhắn đó qua LINE, Minato đã xem ngay lập tức. Tiện thể, cô ấy trả lời cũng rất nhanh.
"Rảnh. Nhưng có việc gì?"
"Hai đứa mình đi đâu đó chơi không?"
Lần này cũng hiển thị "Đã xem" ngay tắp lự. Thế nhưng, mãi mà chẳng thấy tin hồi âm đâu. Thôi hỏng, chắc nhỏ này lại hiểu lầm gì rồi. Nghĩ là phiền phức nên lược bỏ phần giải thích, quả nhiên là nước đi sai lầm.
"Tôi gọi điện đây."
Gửi tin đó xong, tôi bấm gọi cho Minato. Tiếng chuông reo ba hồi, bốn hồi. Điện thoại chắc chắn đang ở ngay trên tay, thế mà bắt máy chậm một cách kỳ lạ.
"A, a lô...?"
"Chào."
"...Sao tự nhiên lại gọi thế? Tự dưng lại... hai đứa mình... là sao chứ."
"Tôi nghĩ là, nếu địa điểm chỉ quanh quẩn ở trường học thì thông tin thu được sẽ bị lệch lạc."
"...Hả?"
Tóm lại là thế này.
Những đối tượng mới mà Minato thích, nếu chỉ giới hạn là nam sinh trong trường, thì mẫu thử có nguy cơ bị rập khuôn. Chúng ta cần một thực nghiệm khác đáp ứng được các điều kiện: có thể tiếp xúc với nhiều loại người, số lượng lớn, mức độ tiếp xúc lướt qua, và tôi có thể giám sát được.
Chà, nói toẹt ra thì hơi thô, nhưng để làm được việc đó, chẳng phải ra ngoài chơi một chuyến là thượng sách sao.
"Thấy thế nào, ý tưởng này. Sắc sảo chứ."
Nhân tiện, tôi lấy cảm hứng từ cái gọi là "Buổi giao lưu thân mật" của tên Inada nào đó. Đi ra ngoài là một nước đi hay.
"...L-Lý lẽ thì tôi hiểu rồi, nhưng mà."
"Nhưng mà sao?"
"Thế thì cứ như là... h-hẹn..."
"Hửm? ...À, ừ thì, về mặt hình thức thì cũng giống hẹn hò."
"Hơ!?"
Từ đầu dây bên kia, Minato phát ra một âm thanh kỳ quái.
"Không, thì là hình thức thôi được chưa? Nhưng nếu cả hai chúng ta đều không nghĩ thế, thì bản chất bên trong đâu có phải. Với lại, lần này có mục đích rõ ràng là điều tra xem số người cậu thích có tăng lên hay không mà."
Thật ra, không phải là tôi hoàn toàn không nghĩ gì. Nhưng suy cho cùng chỉ là vấn đề cảm xúc. Có bận tâm cũng vô ích thôi.
"...Biết, biết rồi! Nhưng mà... cái đó..."
"Gì nữa?"
"...Đây là lần đầu tiên, nên nếu có gì kỳ cục thì bỏ qua cho tôi nhé...?"
"Đã bảo không phải hẹn hò mà! Cứ thoải mái mà đến!"
Trời ạ... đã cố tình không để ý rồi, xin cô đấy...
...Đến cả tôi cũng đang căng thẳng đây này.
Và rồi, ngày Chủ nhật đã đến.
Tôi hẹn gặp Minato trước cửa soát vé trung tâm ga JR Kyoto. Là lối ra hướng tháp Kyoto ấy.
"...Để cậu phải đợi rồi."
"À, ừ..."
Do cố tình đi chuyến tàu trễ hơn một chuyến, nên tôi đến sớm hơn một chút. Nhân tiện, từ ga gần nhà tôi đến ga Kyoto đi tàu chỉ mất có mười phút. Kể cả từ trường Kuseyama, dù có đi qua tuyến Keihan thì cũng chỉ mất vỏn vẹn hai mươi lăm phút. Cái vùng đó của tỉnh Shiga và ga Kyoto, thực ra lại gần nhau đến bất ngờ.
Tỉnh Shiga đúng là thâm thật đấy. Cái kiểu lấy khoảng cách đến Kyoto ra để làm niềm tự hào đúng chất là một "tỉnh lẻ" luôn. Cơ mà nếu là phía bên kia hồ Biwa thì xa thật nhé.
Không, nhầm rồi. Mấy chuyện đó bây giờ chẳng quan trọng tẹo nào.
"...Tôi ăn trưa rồi mới đến, thế có được không?"
"À, ừ. Thế là được rồi..."
Minato trong trang phục thường ngày lần đầu tiên tôi thấy, nói sao nhỉ, tóm lại là cực kỳ xinh đẹp.
Chiếc áo blouse trắng tinh khôi lộng lẫy với phần tay áo rộng và một chiếc nơ lớn trước ngực. Chiếc váy dài màu xanh nhạt có xẻ tà, thi thoảng để lộ phần bắp chân lấp ló đầy mê hoặc. Chiếc túi xách màu đen đeo trên vai cũng tạo thành điểm nhấn, tổng thể tuy đơn giản nhưng tôi có cảm giác nó thu hút ánh nhìn một cách không hề khó chịu.
Thêm vào đó, vì sợ đụng mặt người quen thì phiền phức, nên Minato hôm nay đeo khẩu trang màu hồng và kính giả cận, nhưng cái đó cũng lại hợp đến mức khó tin. Dù chỉ nhìn thấy một nửa khuôn mặt, nhưng thần thái tỏa ra vẫn áp đảo.
Quả không hổ danh là một trong Ba Đại Mỹ nhân trường Kuseyama, sức sát thương thật khủng khiếp. Nhân tiện, tôi cũng đeo khẩu trang đen cho chắc ăn. Bên này thì chẳng có gì thú vị, nên phần miêu tả xin hết.
"...Đi thôi."
"Ừ, ừm..."
Giữa bầu không khí có chút gượng gạo, chúng tôi bắt đầu rảo bước bên nhau. Đi ngược lên phía Bắc đại lộ, hướng về đích đến đầu tiên.
"Hôm nay, không cần phải để ý gì đặc biệt đâu đúng không...?"
"Ừ. Cứ mua sắm bình thường, rồi đi về bình thường. Dù số người cậu thích có tăng hay không, thì đằng nào cũng sẽ thành manh mối. Quan trọng là thu hẹp dần các khả năng một cách chắc chắn."
Đúng vậy, mục đích hôm nay suy cho cùng là tìm gợi ý để chữa cái "tật dễ phải lòng" kia. Không phải là hẹn hò.
Tuy nhiên, nói thì nói thế nhưng cũng bõ công ra ngoài. Đi chơi mà không làm gì thì phí quá. Thế nên, hôm nay chúng tôi quyết định sẽ đi cùng nhau để tháp tùng đối phương mua sắm.
Đầu tiên là lượt của tôi. Mục tiêu là tai nghe.
"Hôm nay tôi sẽ chơi lớn mua một cái xịn."
"Cậu thích hả? Tai nghe ấy."
"Thích thì có thích, nhưng cơ bản là vì công việc thôi."
Chúng tôi vừa trò chuyện vừa đi thang cuốn lên tầng của Yodobashi Camera.
"Công việc, là Thiên sứ ấy hả?"
"Ừ. Cụ thể là, để chạm vào mặt đối phương một cách tự nhiên."
Đến khu vực tai nghe không dây, tôi bắt đầu tìm kiếm món đồ mình nhắm tới. Các loại tai nghe thì nhiều vô kể, nhưng tôi có cách chọn lựa của riêng mình.
"Nếu cầm một cái đắt tiền hay hàng hiếm, thì sẽ dễ cho người khác mượn hơn."
"...À, ra là vậy."
"Ừ. Nếu có đối tượng cần chạm vào mặt, tôi sẽ lôi chủ đề tai nghe ra. 'Nghe thử không?' kiểu thế. Sau đó lúc bảo trả đây rồi tháo ra, tôi có thể chạm nhẹ đầu ngón tay vào má họ một chút. Nhiệm vụ hoàn thành."
"Cậu cũng nghĩ ra được mấy trò đó cơ đấy..."
"Là kết quả của bao lần thử nghiệm sai lầm đấy. Giả vờ lấy bụi trên tóc cũng tiện, nhưng làm nhiều quá từng bị nghi ngờ rồi."
Thủ đoạn để chạm vào mặt, đương nhiên càng nhiều càng tốt. Nếu chỉ có một kiểu thì trông không tự nhiên. Việc bị Minato phát hiện lần này, có thể coi là trường hợp ngoại lệ đặc biệt.
"Mấy loại dẫn truyền xương hay chống ồn chủ động rất hiệu quả. Dễ khiến người ta muốn đeo thử. Cơ mà đắt. Nhờ ơn đó mà mớ tiền làm thêm ít ỏi của tôi không cánh mà bay."
"Hả... Tiền, cậu dùng hết vào việc này sao?"
"Không hẳn là tất cả, nhưng cũng kha khá đấy. Tôi thuộc dạng không tiếc đầu tư cho công việc mà... Hic, cái này hai vạn yên...!"
"...Nè. Tại sao cậu lại làm đến mức đó?"
Thấy tôi ủ rũ khi nhìn giá sản phẩm mới, Minato hỏi một câu như vậy.
"Mức đó là sao?"
"Trước đây tôi cũng có nói rồi, cả chuyện dùng tiền này, rồi cả chuyện tư vấn cho tôi nữa, cậu nghiêm túc đến mức kỳ lạ. Thế nên, tôi tự hỏi tại sao..."
"...À."
Chà, bị hỏi cũng là đương nhiên thôi, có lẽ vậy... Giờ thì, trả lời sao đây.
"Thú thật thì, lúc nhờ cậu, tôi không nghĩ cậu sẽ nghiêm túc đến mức này. Dù chuyện tôi kỳ vọng vào lời đồn Thiên sứ và năng lực của cậu là thật."
"...Cậu nghĩ vậy tôi cũng vui. Nhưng mà, sao nhỉ... là chính sách của tôi thôi. Kiểu như nguyên tắc ấy. Không, chắc cậu đang định hỏi tại sao lại có cái nguyên tắc đó đúng không..."
"Đây cũng là... chuyện cậu không muốn nói sao?"
"...Đại loại thế. Không phải chuyện gì đáng để kể đâu. Đừng bận tâm."
Một câu trả lời gượng gạo, chẳng thể gọi là lý do. Nhưng tôi nghĩ thế này vẫn còn đỡ hơn là lấp liếm vụng về. Với lại, nếu là Minato thì có lẽ...
"Tôi hiểu rồi. Xin lỗi nhé, Iori. Tôi hỏi chuyện thừa thãi rồi."
"Không, không sao. Tôi mới là người phải xin lỗi vì cứ lấp lửng mãi."
Chỉ nghe chuyện của đối phương, còn bản thân thì im ỉm. Nói là chuyện thường ngày cũng đúng, nhưng tất nhiên tôi vẫn thấy tội lỗi. Nhất là khi đã để cho người nhờ tư vấn nhìn thấy mặt mình như thế này.
Tuy nhiên, Minato có vẻ hoàn toàn không để bụng, cô ấy đang ngắm nhìn mấy chiếc tai nghe cao cấp trong tủ kính. Gương mặt như thể đã quên sạch chủ đề ban nãy.
Tôi cũng thực sự biết ơn cách ứng xử đó của cậu đấy, Minato.
"Tôi vẫn luôn dùng cái tai nghe đi kèm lúc mua điện thoại. Có nên đổi cái mới không nhỉ?"
"Nếu cậu không thấy bất tiện thì dùng cái gì cũng được mà. Cậu có hay nghe nhạc hay xem phim không?"
"Không hẳn. Nhạc thì thỉnh thoảng. Nhưng tóc dài vướng vào dây nên tôi không thích lắm."
"Hể, hóa ra 'sự lãng mạn của đàn ông đối với mái tóc đen dài' lại có cái bất lợi như thế."
"Tôi không nghĩ ai để tóc dài cũng vậy, nhưng tôi thì bị thế."
Cuối cùng bồi thêm một câu "Gì chứ, lãng mạn cái nỗi gì...", Minato đeo thử một chiếc tai nghe có dây dùng thử. Màu đỏ sẫm rất hợp với cô ấy, nhưng quả thực trông có vẻ hơi vướng víu.
"...Vậy để hôm nào tôi đưa cho một cái. Hàng dư ấy mà."
"Hả?"
"Tôi có cái không dây mới dùng một lần thôi, nếu cậu không chê. Hàng rẻ tiền thôi nhưng mà."
"Đ-Được sao? Thật á?"
"Ừ. Tôi mua trên mạng nhưng đeo không hợp tai lắm. Nhưng nó không có dây, chắc sẽ đỡ vướng víu hơn cho cậu đấy?"
"...Ừm. Cảm ơn, tôi muốn lấy."
Minato gật đầu cái rụp, đôi mắt hơi nheo lại. Dù khẩu trang che mất miệng nhưng tôi nghĩ cô ấy đang vui. Cảm giác cứ lãng phí thế nào ấy. Nói là thay cho việc không thể kể chuyện của mình thì hơi lạ, nhưng hãy coi như thế để tha thứ cho tôi nhé, Minato.
Rốt cuộc, tôi đã mua sản phẩm mới của JBL, loại không dây chống ồn và có chống nước. Tổng thiệt hại một vạn năm ngàn yên, lâu lắm rồi mới chơi sang. Lại phải cày cuốc làm thêm thôi.
Sau đó chúng tôi đi thang máy lên nhà sách Ogaki ở tầng sáu. Lần này là Minato mua đồ. Tôi cũng có việc ở nhà sách nên cũng tiện.
"...A, đúng rồi. Minato."
"Gì thế...?"
Thấy tôi bất ngờ gọi, Minato quay sang nhìn với vẻ nghi hoặc. Trong thang máy chỉ có hai người. Vừa đúng lúc, là cơ hội.
"Không có thời gian đâu. Thứ lỗi nhé."
"Hả? Khoan!? Hơ!"
Tôi lách tay qua khe hở dây khẩu trang, chạm nhanh vào má Minato. Nếu nói "Sơ hở này" thì chắc sẽ bị mắng thật, nên tôi tự trọng không nói.
Ngay sau đó, cửa mở và có người bước vào. Chúng tôi im lặng như chưa từng có chuyện gì xảy ra, chờ thang máy lên đến tầng sáu.
"Này Iori! Đừng có làm bất thình lình như thế! Giật cả mình!"
Vừa ra khỏi thang máy, Minato đã nhướn mày quát lên. Bên dưới lớp khẩu trang, chắc má đang phồng lên đây. Muốn nhìn quá.
"Không, xin lỗi mà. Chỉ là tôi nghĩ nên kiểm tra xem từ lúc ở ga đến giờ cậu có thích ai không ấy mà. Tốt quá còn gì?"
"Dù vậy thì nếu muốn chạm cũng phải báo trước chứ! Đồ biến thái!"
"B-Biết rồi... Cơ mà, lúc nãy cửa sắp mở rồi. Ở ngoài đường thì hiếm khi có cơ hội đúng không? Cái thời điểm có thể chạm vào mà không cần để ý xung quanh ấy."
"Thì đúng là vậy! Nhưng mà tôi... vẫn chưa có quen đâu đấy nhé. Đối xử với tôi trân trọng hơn chút đi chứ."
"T-Trân trọng á..."
Gì thế hả... Không, thì tôi cũng lờ mờ hiểu ý cậu muốn nói. Nhưng nói thế thì càng giống mấy cặp đôi yêu nhau rồi còn gì...
"...Thế, kết quả sao rồi?"
"À, ừ. Không, người cậu thích không tăng lên đâu."
"...Thế à. Nhưng mà, thế là tốt nhỉ? Việc này ấy."
"Ừ. Có điều, nếu cậu lỡ thích ai đó, tôi muốn phát hiện ra ngay lập tức. Nếu để thời gian trôi qua, sẽ không biết được đối phương là ai và gặp ở đâu nữa."
"Đ-Đúng thế thật... Vậy thì, thi thoảng cậu phải kiểm tra giống như lúc nãy... nhỉ. Với lại, nếu tôi tự nhận thức được, tôi sẽ báo cáo cho Iori... nhé."
Vừa nói, Minato vừa liếc nhìn về phía tôi. Gì chứ, hóa ra cô nàng mỹ nhân này cũng hiểu chuyện đấy chứ.
Trong lúc nói chuyện, chúng tôi đã đến được nhà sách Ogaki. Nhân tiện thì quanh khu vực này còn có hai nhà sách Ogaki nữa. Một cái nằm bên trong ga Kyoto, cái kia nằm ở Aeon Mall phía bên kia nhà ga. Dù trụ sở chính ở Kyoto, nhưng đúng là khu vực mật độ Ogaki dày đặc. Ở Shiga cả tỉnh mới có một cái thôi đấy. Nhường bớt cho bên này chút đi. Tôi thích Ogaki lắm đấy.
"Rồi, mục tiêu của cậu đâu?"
"Đằng kia."
Trả lời ngắn gọn, Minato rảo bước nhanh về phía khu truyện tranh. Tôi cũng đi theo sau.
"Quyển sách mới cậu muốn mua là truyện tranh à."
"Ừ, ừm. ...Cậu cứ đi xem chỗ khác cũng được mà, Iori. Tôi chọn xong đồ cần mua rồi."
"Không, tôi đi theo cậu. Đang hoạt động riêng lẻ mà xảy ra chuyện gì thì phiền lắm."
"...Vậy sao."
Phản ứng của Minato chẳng hiểu sao lại gượng gạo. Nhưng lý do thì tôi biết ngay sau đó.
Một góc nhuộm toàn màu hồng. Bìa của những cuốn truyện tranh được đặt ở đó hầu hết là hình minh họa các chàng trai cô gái xinh đẹp, màu sắc cũng vô cùng lộng lẫy.
"Hô, Shoujo manga hả. Sở thích bất ngờ ghê."
"T-Thì sao chứ? Nó thú vị lắm đấy! Hồi... hồi hộp lắm luôn. Con gái trong truyện cũng dễ thương nữa."
Minato lườm tôi, vừa như đang giận, vừa có vẻ xấu hổ.

Ra là vậy, tóm lại là cậu không muốn tôi nhìn thấy cảnh cậu mua Shoujo manga chứ gì. Đúng là nó hơi lệch so với hình tượng của nhỏ này ở trường, nên tôi cũng hiểu cảm giác ngại ngùng đó. Nhưng tiếc quá nhé, Minato ơi. Nỗi lo đó thừa thãi rồi.
"Không, Shoujo manga tuyệt vời mà. Tôi cũng hay đọc lắm."
"Hả."
Minato tròn mắt ngạc nhiên. Chắc hẳn bên dưới lớp khẩu trang kia, miệng cô ấy đang há hốc ra rồi.
"Vừa hồi hộp, lại vừa rung động. Đã thế cốt truyện còn hay. Với lại, tôi là Thiên sứ của trường Kuseyama đấy nhé? Tôi coi chúng là sách giáo khoa tình yêu để học hỏi đấy."
Tư vấn tình yêu mà không hiểu tâm lý con trai lẫn con gái thì làm sao mà làm được. Hơn nữa dù là hư cấu, nhưng việc tham khảo nhiều kiểu tình yêu khác nhau cũng là một cách học tập.
"V-Vậy à..."
"Ừ. Cả tiểu thuyết tình yêu, rồi phim ảnh nữa. Thích là thích thôi, chẳng có cách nào khác. Tiền làm thêm ngoài mua tai nghe ra, tôi nướng hầu hết vào mấy cái này."
Nói xong, tôi lướt nhìn qua chồng sách mới được xếp trên kệ. Minato cũng làm y hệt, cả hai chúng tôi cùng thốt lên tiếng rên rỉ đầy trăn trở "Hừm...".
"Tập một của bộ truyện mới, dù trông có vẻ hay nhưng cũng đắn đo khi mua nhỉ."
"A, hiểu luôn. Phải đợi phản hồi đầy đủ, hoặc đợi nó ra được một thời gian rồi mới dám mua, không thì hơi lo."
"Đúng thế thật á... Nhưng mà, lỡ sau này mua mà thấy hay, lại kiểu 'Biết thế mình ủng hộ từ tập một cho rồi!'."
"Đúng! Vừa thấy có lỗi với tác giả, vừa thấy cay cú vì bản thân không có mắt nhìn."
"Chuẩn luôn."
Vừa trò chuyện kiểu hai kẻ cuồng truyện, chúng tôi lướt qua các kệ sách và mỗi người nhặt vài cuốn truyện tranh. Tiện chân, chúng tôi sang luôn khu văn học.
"Thực ra, mục tiêu chính hôm nay của tôi là bên này cơ."
"Đã lỡ rồi thì tôi cũng xem luôn vậy, tiểu thuyết ấy."
Hai otaku mà tụ lại thì dây thun ví tiền tự khắc giãn ra. Câu này tôi vừa mới nghĩ ra, nhưng thấy chuẩn xác phết. Cứ nói chuyện rôm rả là kiểu gì hưng phấn lên, đồ muốn mua cũng tăng theo. Hôm nay không mang theo nhiều tiền, có khi lại hay cũng nên.
Cơ mà, nhắc mới nhớ, hồi trước ở trong lớp Minato có nói bình thường ở nhà hay đọc sách. Không phải dùng từ đọc sách để nói giảm nói tránh cho sở thích truyện tranh, mà có vẻ là đọc tiểu thuyết thật.
Thấy Minato dừng lại ở kệ sách bìa mềm, tôi gọi với một tiếng rồi đi về phía khu sách bìa cứng. Cuốn sách mới tôi nhắm đến, chẳng cần tìm cũng thấy đang được trưng bày rất lớn.
"Ra rồi, lần này cũng..."
"Cậu đến mua cuốn này hả?"
Minato đuổi kịp, đứng bên cạnh tôi. Cô cầm lấy cuốn sách màu xanh nhạt có thiết kế bìa trang nhã và thanh lịch lên, ngắm nghía với vẻ lạ lẫm.
"Sách bìa cứng thì tôi chưa mua bao giờ. Toàn mua bản bìa mềm thôi."
"Không, tôi cũng chỉ mua bìa cứng của mỗi tác giả này thôi."
"Konomi... đọc là gì vậy?"
"Là 'Kuchiru'. Konomi Kuchiru. Toàn bộ đều là tiểu thuyết tình yêu, nhưng cuốn nào cũng cuốn cực kỳ. Không đợi được đến lúc ra bản bìa mềm nên tôi phải theo bản bìa cứng đấy."
"Hể... Lần đầu tiên tôi nghe tên."
"Mới debut năm ngoái thôi mà. Nhưng mà, sắp tới tác phẩm đầu tay sẽ được xuất bản dưới dạng bìa mềm đấy, cậu đọc thử xem. Bay màu luôn đấy."
"Bay màu? Là sao cơ?"
"À không, không có gì."
Phải rồi, dùng mấy từ lóng này với cô ấy không thông. Dù Minato có thích văn hóa nhóm (subculture) đến đâu, thì vẫn có nhiều mảng văn hóa khác nhau mà.
"Tác phẩm của Konomi hay có nhân vật chính sở hữu năng lực kỳ lạ lắm."
"Năng lực kỳ lạ... giống như Iori á?"
"Ừ. Hơn nữa, truyện được viết theo kiểu khiến người đọc cảm thấy rằng nếu con người thực sự có năng lực đó, có lẽ họ sẽ hành động y như vậy. Chắc vì thế mà tôi mới mê."
"Tức là đồng cảm hả?"
"Nói đơn giản thì là vậy. Cơ mà trong sách toàn là dịch chuyển tức thời, hay du hành thời gian, nên xịn hơn của tôi nhiều."
Sơ sảy chút là thống trị thế giới được luôn ấy chứ. Khác hẳn của tôi.
"Nhưng mà, đằng ấy là chuyện bịa đúng không? Của Iori là có thật mà."
"Sao biết được mấy cái đó."
"Hả..."
Minato quay phắt sang nhìn tôi. Tôi vẫn mở trang sách, nói tiếp.
"Đến tôi cũng giấu cậu, gia đình, với lại Yukito đấy thôi. Có khi thực sự tồn tại những kẻ có năng lực khác nhau nữa ấy chứ. Chỉ là tôi không biết thôi."
"..."
"Tất nhiên, cũng có thể là không có. Nhưng mà, ví dụ như xem mấy hiện tượng kỳ bí hay mấy vụ án chưa có lời giải trên tivi, tôi hay nghĩ khá nghiêm túc rằng, biết đâu là do kẻ nào có năng lực gây ra thì sao."
"...Vậy à. Nhưng mà... cũng đúng nhỉ. Với Iori thì chuyện đó đâu phải là không thể xảy ra."
"Ừ. Mặc dù thực tế tôi chưa gặp ai bao giờ, ngoài tôi ra, người có siêu năng lực ấy."
Chúng tôi kết thúc câu chuyện ở đó và tự thanh toán phần của mình.
Sau đó, theo lịch trình là sẽ di chuyển sang Aeon Mall và đi lượn lờ linh tinh. Để kiểm chứng thì thay đổi địa điểm sẽ tốt hơn là cứ ru rú một chỗ mà.
Quay lại ga Kyoto, chúng tôi đi xuống tầng ngay dưới cầu thang lớn. Lợi dụng bóng râm của cây cột lớn, tôi chạm vào má Minato một lần nữa để xác nhận rằng danh sách người thương của cô chưa tăng lên.
Khi đi qua cửa soát vé phía Tây, Minato đi bên cạnh lên tiếng.
"Cậu có muốn gặp không? Những người có năng lực khác ấy."
"...Sao nhỉ. Không biết nữa, nói thật đấy."
"...Thế à."
"Chà, họ suy nghĩ những gì, sống một cuộc đời thế nào... có lẽ tôi cũng hơi muốn nghe thử."
Dù nghe xong cũng chẳng giải quyết được gì. Hơn nữa, nếu là tôi thì tôi cũng chẳng muốn bị hỏi han nhiều.
"Nhưng mà, biết đâu lại là kẻ xấu. Tùy vào năng lực mà có thể dùng vào việc ác nữa."
"Đúng vậy."
"..."
"Giá mà ai cũng... được như Iori thì tốt biết mấy."
"...Tôi cũng chưa chắc đã là người tốt đâu."
Lần này, Minato không đáp lại lời nào trước câu nói đó của tôi.
Sau đó, chúng tôi lướt qua ngắm nghía các cửa hàng trong Aeon Mall. Giữa chừng, chúng tôi nghỉ chân trên cái đệm lười khổng lồ ở Muji, lợi dụng lúc vắng người tôi lại chạm nhanh vào má cô ấy.
Tầm hơn sáu giờ, chúng tôi vào quán Capricciosa. Ăn mì Ý xong, chúng tôi gọi đồ uống sau bữa ăn.
Rốt cuộc, đến giờ phút này số người Minato thích vẫn chưa tăng lên. Ở trường thì ngay ngày đầu tiên bắt đầu kế hoạch đã tăng thêm một người, nên có lẽ không có chuyện cô ấy phải lòng những người gặp thoáng qua trên đường. Chính Minato cũng bảo rằng cô nghĩ mình chưa từng trải qua kiểu tình yêu sét đánh bao giờ. Thôi thì, xác nhận được điều đó cũng là thu hoạch đủ lớn rồi.
"Cậu có nhận ra được gì không?"
"Chỉ với thông tin hôm nay thì chưa. Nhưng ngày mai lại tiếp tục tác chiến rồi. Kết hợp với thành quả bên đó nữa thì chắc chắn sẽ ổn thôi."
Trả lời xong, tôi ngậm ống hút. Lâu rồi mới uống Ginger Ale, ngon thật.
"Hôm nay đến đây là giải tán nhỉ?"
"Ừ. Tôi muốn chạm để kiểm tra lần cuối cùng nữa thôi. Mà làm bây giờ cũng được."
"...Không chịu."
Minato khịt mũi một cái "hứ" rõ đáng yêu rồi ngoảnh mặt đi. Bình thường cô có hình tượng điềm tĩnh, nhưng nhìn thế này mới thấy cảm xúc hiện rõ lên mặt phết. Nhờ thế mà trêu chọc cũng bõ công. Mà, chắc đây cũng là nguyên nhân khiến cô bị người ta bảo là hay gieo hy vọng.
"Nè... Tôi vẫn luôn đắn đo có nên hỏi hay không."
"...Sao?"
"Cái lúc đó, ở tủ giày, cậu chạm vào tôi... là tại sao?"
"..."
Lúc đó, tủ giày. Đó là chuyện về lần đầu tiên tôi chạm tay lên má Minato. Vì Makino cứ chần chừ mãi không quyết, nên tôi đã lập kế hoạch điều tra người Minato thích. Và đó là cơ duyên khiến chúng tôi...
"Tôi cũng... nghĩ thế nào cậu cũng sẽ hỏi câu đó thôi."
"...Ra là vậy."
Thú thật lúc đó cả hai đứa đều chẳng còn tâm trí đâu. Nhưng chỉ cần có thời gian suy nghĩ, chuyện Minato nảy ra thắc mắc này là đương nhiên. Vốn dĩ, Minato đã nghi ngờ tôi là Thiên sứ và quan sát tôi từ trước. Tức là ở thời điểm đó, việc tôi lảng vảng quanh Minato vì vụ tư vấn của Thiên sứ, chắc chắn nhỏ này đã nhận ra rồi.
"Tình cờ... chắc không phải đâu nhỉ."
"...Xin lỗi. Lại là miễn bình luận. A, sao tôi toàn nói câu đó thế nhỉ..."
Tôi chắp hai tay lại, tỏ ý xin lỗi. Chỉ trong hôm nay thôi đã là lần thứ hai rồi. Thực ra, tôi không biết đây có phải là chuyện xấu hay không. Được đằng này thì mất đằng kia, đúng kiểu tiến thoái lưỡng nan. Nhưng quả nhiên tôi vẫn thấy có lỗi. Nếu đổi ngược vị trí, chắc chắn tôi cũng sẽ thấy bứt rứt lắm.
Nhưng có vẻ như ý đồ của Minato không nằm ở đó.
"Không sao. Tôi chỉ muốn nói là tôi đoán ra rồi thôi. Nếu cả hai cứ giả vờ không biết thì sẽ gượng gạo lắm."
"...Vậy à. Cảm ơn nhé."
"Không có gì. Tôi mới là người được giúp đỡ suốt mà. Với lại, ai cũng có những chuyện không muốn nói, và không thể nói. Tôi hiểu rõ điều đó."
Minato khẽ nghiêng đầu, hút một ngụm cà phê sữa.
Quả đúng là như vậy. Tôi và Minato, vị thế có chút tương đồng. Chính vì thế mà cả hai mới có thể giữ bí mật là bí mật, không soi mói lẫn nhau. Lúc năng lực bị lộ, tôi đã nghĩ không biết chuyện sẽ đi về đâu. Nhưng đối phương là Minato, có lẽ lại là một sự may mắn.
"...Vậy thì, thay vào đó tôi sẽ kể cho cậu về công việc của Thiên sứ. Nếu cậu có hứng thú."
"Hể, thế nào cơ?"
Minato tò mò ngoài dự kiến. Bất giác, tôi cũng cảm thấy hơi tự đắc một chút.
"Trong lời đồn thì bảo là sẽ nhận được thư đúng không?"
"Đúng rồi. Nếu đang phiền muộn về tình yêu thì sẽ nhận được thư mời từ Thiên sứ. Dù có tự mình gọi thì Thiên sứ cũng không đến đâu."
"Ừ. Nhưng thực tế thì không phải thư, mà là cái này."
Tôi lấy điện thoại ra, mở một ứng dụng. Nhập ID và mật khẩu, rồi đăng nhập. Khi tôi cho xem màn hình, Minato tròn mắt ngạc nhiên.
"...Twitter?"
"Ừ. Thi thoảng cả Instagram nữa. Từ tài khoản clone, tôi sẽ gửi đường link phòng chat chuyên dụng qua tin nhắn trực tiếp. Kiểu 'Nếu muốn tư vấn thì truy cập vào đây'."
"C-Công nghệ hóa ghê nhỉ..."
"Tôi nói rồi mà. Giờ cái gì cũng online hết. Phải thích ứng với thời đại chứ."
Có điều, trên lời đồn cứ để là thư tay thì nghe có vẻ giống thật hơn. Với truyền thuyết đô thị, bầu không khí là quan trọng nhất.
"Nhưng mà... thế có ổn không? Cảm giác như dễ bị lan truyền, hoặc những người không được mời cũng sẽ truy cập vào ấy."
"Về khoản đó, tôi đã điều tra trước tính cách của đối phương và có biện pháp đối phó rồi. Hơn nữa, tài khoản và địa chỉ mỗi lần đều dùng cái khác. Tôi cũng cảnh báo sớm nữa. Nhờ vậy mà đến giờ bí mật vẫn chưa bị lộ. Nói một cách cực đoan thì, ngay từ đầu tôi đã nắm thóp đằng ấy rồi."
"...Đáng sợ thật đấy. Không phải Thiên sứ, là ác ma thì có?"
"Đừng gọi là ác ma chứ. Nhưng mà, vốn dĩ Cupid cũng là thứ khác với cái gọi là thiên thần mà."
Hình ảnh thì gần giống nhau, nhưng thiên thần là sứ giả của Chúa, còn Cupid bản thân nó là thần tình yêu. Mà chắc chẳng ai để ý đâu.
"Vậy sao lại là Thiên sứ?"
"Do cách đọc xuôi tai thôi. Bình thường tôi không tiết lộ danh tính với đối phương, nên cần một cái biệt danh. Nhưng Cupid thì dài quá."
"...Chỗ đó bất ngờ là làm qua loa nhỉ."
Bị bảo là qua loa rồi. Không thể phủ nhận được. Tính cách tôi nó thế mà, khoản đó ấy.
"A..."
"Hửm, sao thế?"
"...Xin lỗi. Giờ tôi mới nhận ra. Cảm ơn về việc tư vấn thì tôi nên làm thế nào...?"
"À. Gì chứ, chuyện đó hả."
Nhắc mới nhớ, tôi chưa nói chuyện đó nhỉ. Chà, tại cái điều kiện "làm bất cứ thứ gì" nên chắc nó bay khỏi tâm trí rồi.
"Bình thường cậu làm thế nào? Hiện vật, hay là tiền..."
"Ngốc. Nếu có mấy cái đó thì tôi đã nói trước rồi."
"Thế... vậy thì?"
Lúc đó, Minato chẳng hiểu sao lại tự ôm lấy cánh tay mình như hôm nào. Cô lùi lại một chút, đôi má ửng hồng nhìn tôi.
Thôi ngay cái suy nghĩ đó đi.
"Không cần gì đâu. Bình thường tôi tư vấn cũng không nhận thù lao."
"T-Thật á...? Nhưng mà, tại sao..."
Minato nói tiếp "Vất vả thế mà".
"Vất vả nhưng là do tôi thích nên mới làm. Với lại, việc không có thù lao cũng tiện lắm đấy, về nhiều mặt."
"Nghĩa là sao?"
"Nếu nhận thù lao, thì coi như sòng phẳng xong nợ nần đúng không? Nhưng nếu không nhận gì, thì kẻ đó sẽ mãi mãi mang ơn Thiên sứ. Lại càng không thể tiết lộ bí mật. Nếu tôi có gặp rắc rối gì, tôi có thể lôi cái ơn đó ra để nhờ vả hợp tác nữa."
Ví dụ như lúc sắp bị lộ danh tính, hay lúc có món đồ muốn có chẳng hạn.
"Vì lẽ đó, ở trường Kuseyama thực ra có kha khá người đang mắc nợ Thiên sứ đấy. Vững tâm chưa."
"...Cậu, quả nhiên là ác ma."
Minato lắc đầu, thở dài như thể bó tay. Cái đồ thất lễ này.
"Vậy, giờ về luôn hả?"
Rời Capricciosa, sau khi tôi chạm vào má cô ấy trong buồng chụp ảnh Purikura ở khu trò chơi, Minato hỏi. Lúc đó cũng có một cuộc tranh cãi nhỏ, nhưng xin phép lược bỏ. Kết quả là không có gì thay đổi.
"Cậu về đi cũng được. Tôi có việc riêng khác, nên giải tán ở đây nhé."
"Ơ, thế à."
"Ừ. Đi xem phim chút."
"H-Hể... Phim."
Suất chiếu tối của bộ phim tôi muốn xem sắp bắt đầu. Bắt cô ấy đợi cũng chẳng để làm gì, nên để Minato về trước là hợp lý.
"Vậy nhé, hôm nay vất vả rồi. Về cẩn thận."
"...Nè."
"Hửm?"
"...Cái đó, tôi đi cùng không được sao?"
Minato hơi cúi mặt, nói ra câu đó. Giống hệt hôm nào, ánh mắt long lanh ngước nhìn với sức công phá hủy diệt. Đã thế còn là phiên bản đeo kính.
"Cái đó... là đi xem phim ấy hả?"
"Ư, ừm. Đã lỡ đến rồi... Với lại lâu rồi tôi cũng không đi rạp."
"...Phim tình cảm đấy nhé."
"Tôi đoán vậy mà. ...Ừm, tôi muốn xem."
"...Về muộn đấy. Giờ giới nghiêm này nọ có sao không?"
"B-Bình thường. ...Nhà tôi không có mấy cái đó."
"...Vậy à."
Thoáng hơn tôi nghĩ nhỉ. Bản thân Minato rất nề nếp nên tôi cứ tưởng nhà cô ấy cũng nghiêm khắc lắm cơ.
...
Kết cục, hai đứa chúng tôi cùng đi thang cuốn lên rạp chiếu phim. Sau đó mua vé ghế liền kề, ngồi cạnh nhau, lơ đễnh xem mấy đoạn quảng cáo trước giờ chiếu.
Đã thế này rồi, nói gì thì nói quả nhiên là...
"Không biết có hay không đâu đấy."
"Không sao."
"Với lại, chắc là sẽ có cảnh nóng đấy."
"Hự...! K-Không sao hết. Dù gì, cũng mua vé rồi..."
"Thế à."
"...Nhưng mà, cấm nhìn sang đây đấy. Trong lúc chiếu phim."
"Biết làm sao bây giờ nhỉ."
"Không được! Tuyệt đối không! Hiểu chưa?"
"Rồi rồi."
"Thiệt tình..."
...Quả nhiên là giống hẹn hò thật, cái này.
Và rồi, trên sân ga lúc đi về.
"Cũng hay phết nhỉ, tương đối là vậy."
"...Ừm."
"Cậu khóc quá trời luôn ha, Minato."
"Nè...!? Đã bảo đừng có nhìn rồi mà!"
"Tôi không nhìn, nhưng cậu cứ sụt sịt suốt."
"Đừng có nghe!"
Đòi hỏi vô lý vừa thôi.
"Nhắc mới nhớ, tôi chợt nghĩ thế này."
"Gì cơ!"
"...Cậu không yêu thích diễn viên hay người nổi tiếng à?"
"Hả... À, chưa từng... tôi nghĩ vậy. ...Ừ."
Ra là vậy... Đây có khi là một manh mối không ngờ tới. Mà, tôi cũng chẳng rõ việc yêu thích một đối tượng trong tivi một cách nghiêm túc thì hiếm đến mức nào.
"Từ mai, lại cố gắng nhé."
"...Ừ, đúng vậy."
Nhưng mà, giọng nói đáp lại của Minato, chẳng hiểu sao lại có chút u ám.
"...Đọc được lòng người, là đọc như thế nào cơ?"
Để không bị lộ vẻ bối rối, tôi cố tình giả vờ không hứng thú. Ayaha ngân nga "Ưm..." đầy trăn trở, suy nghĩ một lúc. Gió thổi qua, mái tóc đen dài bóng mượt khẽ bay trong gió.
Chuyển động đó, cùng góc nghiêng xinh đẹp đầy nghiêm túc ấy, khiến tôi ngẩn ngơ ngắm nhìn từ lúc nào không hay.
"Thì là, biết được người đó đang nghĩ gì ấy! Thích, hay ghét, vui, hay buồn, hay là tối nay ăn gì ta, tất tần tật!"
"Cái gì thế."
"Ghê chưa? Đúng chất siêu năng lực luôn nhỉ."
Thực tế thì, nó không tiện lợi đến thế đâu. Tôi nhớ rõ mình đã nghĩ như vậy. Nhưng nhờ thế mà sự căng thẳng cũng tan biến đi khá nhiều.
"...Chà, làm gì nhỉ."
"Dùng vào việc tốt? Hay là việc xấu?"
"Tất nhiên là... ừ thì, cũng muốn dùng vào việc tốt đấy nhưng mà."
Ừ, tôi nghĩ vậy. Chắc hẳn hầu hết mọi người đều nghĩ vậy.
Thế nhưng.
"...Nhưng mà, có thực sự làm được như vậy không thì phải đến lúc đó mới biết được. Em không phải người tốt đến thế."
Đã không phải là người tốt.
Có lẽ tôi lỡ đặt cảm xúc thật vào hơi nhiều. Hơi lo lắng nhìn sang bên cạnh, nhưng, cô ấy lại đang làm vẻ mặt nghiêm túc ngoài dự đoán.
"Hưm... Vậy à."
"...Gì thế?"
"Không có gì. Cái đó, nhân vật chính trong bộ phim kia cũng nói y hệt vậy đấy? Biết đâu đấy, Iori-kun có thể trở thành nhà biên kịch được đấy?"
"Không được đâu. Em ngốc mà."
"Thế hả ta. Chị thì muốn xem lắm. Câu chuyện do Iori-kun tạo ra ấy."
Cô ấy ghé sát mặt nhìn tôi, khúc khích cười. Chỉ thế thôi cũng làm tôi vui sướng, và xấu hổ, khiến tôi bất giác ngoảnh mặt đi.
Giờ nghĩ lại, thật là hoài phí. Giá mà lúc đó, tôi nhìn cô ấy nhiều hơn nữa.
"Ayaha thì sao?"
"Hửm?"
"Ayaha thì sẽ làm gì? Nếu có năng lực đó."
Nhắc mới nhớ, rốt cuộc đó là câu chuyện của bộ phim nào vậy nhỉ. Cả chuyện đó nữa, giá mà tôi đã hỏi cho rõ ràng.
Này, Ayaha.
Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!
