Sau giờ học, đúng như lời mời của Misuzu, tôi đứng đợi chị em nhà Fukamori ở cổng trường.
Trong lúc Misuzu còn đang chuẩn bị trong lớp, tôi đã lẻn ra ngoài trước nên chắc chắn không có chuyện đến muộn đâu.
Vừa nghĩ xem ai trong hai chị em nhà Fukamori sẽ đến trước, vừa định lấy điện thoại ra thì...
"Aa, chẳng phải là Hideyori đây sao. Chào cậu."
"Chào cậu, Mitsuki."
Tôi tình cờ gặp Mitsuki trong bộ dạng chuẩn bị về nhà.
Chiếc váy dài chỉnh tề mà cô đang mặc toát lên sự nghiêm túc vốn có.
"Đứng đực ra ở chỗ này, cậu đang đợi ai à?"
"Hả? À, ừ thì đúng là đang đợi người thật..."
"Sao thế? Nghe giọng cậu có vẻ ấp úng vậy?"
Mitsuki cũng là một trong những người tôi đang đợi, nhưng thấy cô thắc mắc một cách lạ lùng như vậy khiến tôi chột dạ.
Tôi bắt đầu lo lắng không biết lời mời sáng nay có phải là lời nói dối của Misuzu, một cái bẫy để làm tôi bẽ mặt hay không.
"Aa! Misuzu tìm thấy chị rồi! Có cả Hideyori-sama nữa này!"
Ngay lúc tôi đang hoang mang về chuyện sáng nay thì Misuzu cuối cùng cũng xuất hiện.
“Em đến rồi à, Misuzu?", "Vâng ạ!", hai chị em họ bắt đầu trò chuyện.
Có vẻ việc chị em họ hẹn nhau là thật.
Trong nguyên tác, hai chị em này từng chĩa sát khí vào nhau, giờ lại thân thiết thế này khiến tôi có chút xúc động...
Có lẽ đối với họ, so với kết cục của Mitsuki, thì hiện thực lơ lửng chẳng biết đang đi vào lộ trình của ai thế này lại là một cái kết hạnh phúc hơn.
"Vậy tụi mình đi thôi, Onee-sama và Hideyori-sama."
"Khoan đã, là em gọi Hideyori đến sao?"
"Tại vì Misuzu muốn đi chơi cùng Hideyori-sama mà."
"Uwaa..."
Misuzu ôm chặt lấy cánh tay trái của tôi.
Cảm giác xúc chạm ở cánh tay khác hẳn so với Emi làm tim tôi đập nhanh hơn.
"Ở đây dễ bị người ta chú ý lắm. Mình đi chỗ khác thôi."
"A, ừ..."
Cô nép sát vào tay tôi đến mức tôi có thể cảm nhận rõ ràng độ mềm mại từ cặp dưa của cô nàng.
Vếu bự là cảm giác thế này sao...
"K-Khoan đã!? Misuzu!?"
"Mitsuki..."
Dừng lại đi, Mitsuki!
Em gái cậu... đang định ám sát tớ bằng cách ôm chặt khiến tim tớ nổ tung đấy!
"T-Tớ cũng muốn thử."
"Hả!?"
Mitsuki ôm lấy cánh tay phải của tôi.
Một mùi hương ngọt ngào, tinh tế khác biệt với Misuzu khẽ chạm vào khứu giác.
Dù nhỏ hơn Misuzu nhưng ngực cô cũng áp sát vào cánh tay phải tôi.
"Hô, hô... Cảm giác là thế này sao. Hideyori, tay cậu rắn chắc hơn vẻ ngoài đấy."
"V-Vậy à?"
"Misuzu có thể cảm nhận được minh chứng cho sự nỗ lực không ngừng nghỉ của Hideyori-sama đấy ạ."
"C-Cảm ơn em."
Được khen ngợi nỗ lực của bản thân thì ai mà chẳng vui.
Lại còn được khen bởi hai cô gái nữa thì niềm vui không chỉ nhân đôi mà phải nhân lên gấp mười lần.
Cảnh tượng hai chị em xinh đẹp khoác tay mình khiến tôi toát mồ hôi hột vì không dám tin đây là sự thật.
"T-Thế mình đi đâu đây Misuzu?"
"Chị muốn đi đâu ạ?"
"Đi đâu cũng được, tùy Hideyori."
"Sao lại quay về tớ rồi..."
Vừa đi bộ không mục đích, tôi vừa cố hỏi xem sẽ đi đâu, nhưng cuộc hội thoại cứ như chạy tiếp sức và cái gậy lại được chuyền về tay tôi.
"Bình thường hai người hay đi đâu?"
"Để xem nào... Bọn này hay đi xem quần áo hoặc vào Starbucks."
"Nhưng Hideyori xem quần áo thì chán lắm. Starbucks thì cậu cũng hay ngồi lì ở đó rồi. Tớ muốn đi chỗ nào mà bình thường bọn mình ít đi ấy."
"Vào Starbucks cũng được mà... Nơi mà Mitsuki và mọi người ít đi sao..."
Tôi thử nhớ lại xem mình thường làm gì vào thời gian rảnh.
Chơi với Takeru và Master, đi vào rừng gọi là tu luyện cùng Tatsuyuki-san, hay ra bờ sông bàn bạc với Madoka...
Đi với chị em nhà Fukamori mà chọn mấy chỗ đó thì sai quá sai...
Tôi bí lù luôn rồi...
"Vậy mình vào Starbucks nhé?"
"Không, khoan đã. Tớ nhớ ra một nơi tớ muốn đi thử rồi."
Khi tôi và Misuzu định chốt Starbucks theo phương pháp loại trừ thì Mitsuki ngăn lại.
"Là nơi chị muốn đi sao?" Misuzu hỏi lại, Mitsuki gật đầu "Ừm”.
"Tớ nghĩ chắc Hideyori từng đến đó rồi."
Mitsuki nghiêm mặt ghé sát mặt vào tôi.
Misuzu cũng tò mò ghé mặt lại gần Mitsuki.
Chỉ có điều, trong tình cảnh đang bị ôm chặt thế này thì mặt Misuzu cũng sát sàn sạt mặt tôi.
Không biết người đi đường nghĩ tôi là cái loại gì nữa...
"Nè mẹ ơi! Ba người kia đang làm gì thế ạ?"
Aa…
Tôi nhận ra một bé gái chừng 5 tuổi đang đi cùng mẹ chỉ tay về phía chúng tôi.
Kịch bản tiếp theo chắc chắn là bà mẹ sẽ bảo "Suỵt! Đừng có nhìn!".
Vừa nghĩ thầm đây là lần đầu thấy cảnh này ngoài đời thực, tôi đưa mắt nhìn sang hai mẹ con thì chạm mắt với cô bé.
"Tởm quá! Đồ lăng nhăng đừng có nhìn sang đây!"
"!?"
Tôi vừa hứng trọn lời mạt sát từ một đứa trẻ con với ánh mắt như nhìn rác rưởi.
"Này, Yuka! Con học đâu ra cái từ đó hả!"
"Tại mẹ hay gọi bố là đồ lăng nhăng mà! Nên con bắt chước thôi!"
"Ohoho... Xin lỗi mấy đứa nhé!"
Bà mẹ vội vàng xin lỗi tôi rồi lủi thủi kéo con rẽ vào góc đường như chạy trốn, biến mất khỏi tầm mắt tôi.
Trẻ con thời nay đáng sợ thật...
Nhắc mới nhớ, hình như Emi hồi bé cũng ăn nói già dặn trước tuổi như thế...
Bị Yuka-chan gọi là đồ lăng nhăng khiến tôi khóc thầm trong lòng.
"Tớ muốn đi trung tâm trò chơi."
"Trung tâm trò chơi ạ! Đúng là Misuzu chưa từng đến đó bao giờ!"
"Hình như quanh đây có một chỗ đấy. Giờ mình đi thử xem."
Mitsuki và Misuzu có vẻ không để ý đến hai mẹ con Yuka-chan, họ đã chốt địa điểm là trung tâm trò chơi.
Sao cũng được...
Tôi quyết định sẽ đến trung tâm trò chơi để phá vỡ chuỗi buồn và xả stress vậy...
