Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3024

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2371

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 344

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6622

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 1

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 492

IF - IF (2) - Một Thế Giới Không Tồn Tại Gift - Hạnh Phúc

“Đau quá...”

“Tha cho tớ đi mà...”

“Thảm hại thật...”

Tôi và Seki đang xoa xoa cái lưng ê ẩm của mình.

Mà nói mới nhớ, tôi sực nhận ra mình phải phàn nàn Eimi một trận mới được.

“Này cậu! Cậu đi rêu rao với mẹ tớ là tớ có bạn gái rồi đúng không! Cậu nói cái quái gì thế hả!?”

“Ể~? Tớ có nói trực tiếp với bác gái đâu... Tớ chỉ nói với Hoshiko-chan là ‘Anh trai em có bạn gái rồi đấy, báo cho cha mẹ mừng’ thôi mà.”

“Phiền phức hết chỗ nói! Đồ con gái lắm chuyện!”

“Aa, tớ biết ngay mà, với tính cách của Hii-kun thì đời nào chịu báo cáo cho cha mẹ, đoán trúng phóc luôn.”

“Trúng phóc cái gì mà trúng phóc!”

Báo cáo với cha mẹ chuyện có bạn gái ngại chết đi được!

Lỡ chia tay, hoặc ngược lại, bị biết đang chim chuột này nọ cũng xấu hổ lắm chứ!

Sự riêng tư của tôi coi như bay sạch dưới bàn tay của một đứa bạn thuở nhỏ khác rồi.

“Seki... Mày mà có bạn gái thì cũng coi chừng bị Eimi mách lẻo cho cha mẹ biết đấy.”

“Thế lúc Eimi có bạn trai thì mình mách lẻo lại cho cha mẹ cậu ấy là được chứ gì.”

“Được thôi~”

“Được á!?”

“Unn. cha mẹ hay em trai tớ đều OK hết.”

Chẳng trả thù được gì mà độ vô lý cứ tăng vùn vụt.

Eimi đúng là vô địch mà.

“Mà nè nè, lớp của Hideyori có Emi, chị họ của tớ đúng không. Sao rồi sao rồi? Nói chuyện chưa?”

“Hôm qua đổi chỗ ngồi ngay cạnh rồi, nhưng chưa nói chuyện... Mà cô ấy giống cậu quá làm tớ giật cả mình...”

“Emi-chan giống với Eimi-chan đáng yêu này. Đúng là huyết thống ha!”

“Tớ bắt đầu thấy tính cách chắc cũng có vấn đề rồi đấy...”

“Con bé đó hay giữ mọi chuyện trong lòng lắm nên đừng làm nó căng thẳng quá nhé.”

Sasaki Emi à.

Họ, tên, rồi cả mặt mũi đều giống nhau quá thể.

Chỉ khác là Eimi thì không cột tóc, còn cô gái kia thì cột tóc, chứ đường nét khuôn mặt thì giống y hệt.

Có điều, cô gái đó có nốt ruồi ở đuôi mắt, làm tôi liên tưởng đến mẹ mình nên tâm trạng hơi phức tạp.

“Nhưng mà, không ngờ bạn gái của Hii-kun lại là người học cùng lớp tớ──”

“Tám nữa là trễ tàu đấy Akechi. Chạy mau.”

“Ồ, ừ nhỉ. Bỏ Eimi lại chạy thôi.”

“Ể~!? Đợi đã đợi đã! Tớ chạy dở lắm!”

Trái ngược với tính cách năng động, nghịch ngợm, Eimi có thần kinh vận động cực kỳ kém cỏi và không có chút thể lực nào, cô nàng rên rỉ bằng giọng thảm thương.

“Rồi! Lên nào!”

“C-cậu...!?”

“Chạy đi! Hii-kun!”

Eimi bá cổ tôi, và tôi cõng cô lên để dễ di chuyển hơn.

Đây là kinh nghiệm rút ra từ thực tế rằng để tôi cõng thì đến ga nhanh hơn là để tự cô chạy.

Tôi phải hy sinh một lượng lớn thể lực của mình, bắt đầu chạy cùng với Seki.

“Hahaha! Nhanh! Nhanh quá!”

“...Nặng thật đấy.”

“Hahaha! Độc mồm! Độc mồm quá! Bị đá đi! Bị đá đi!”

“Tớ mới hẹn hò thôi đấy!? Cậu muốn tớ quẳng xuống sông luôn không hả!?”

“Xả rác bừa bãi... là không tốt...”

Tôi không nhịn được mà phải gắt lại Eimi vì câu nói đáng sợ vừa rồi.

Đúng là, nói sao đây, một con bé chuyên hất cằm sai vặt tôi.

“Eimi, cái câu ‘bị đá đi’ là thật lòng à...?”

“Aa, im đi Seki~”

“Biết rồi, đừng có túm đầu tớ!?”

“Hộc... hộc...”

Vừa nặng vừa mệt, tôi bắt đầu thở không ra hơi.

Dù xem việc cõng Eimi như một bài tập rèn luyện thể lực, nhưng ý thức được thể lực mình vẫn còn yếu kém làm tôi thấy hơi nản...

Tôi ghen tị nhìn Eimi và Seki vẫn còn sức mà nói chuyện rôm rả, rồi cắm đầu chạy một mạch tới nhà ga.

✦✧

“Đúng là một buổi sáng thê thảm...”

Vừa đến trường, tôi gục luôn xuống bàn.

“Hideyori, trông cậu sắp chết rồi kìa...”

“Hả? Chẳng phải con gái của Master sao.”

Nghe tiếng gọi, tôi quay lại thì thấy cô con gái của ông chủ quán cà phê (do một ông chú kouhai của mẹ tôi điều hành) đang chọc chọc tôi.

“Gì thế? Tự dưng bắt chuyện?”

“Chỗ của tớ bị chiếm mất rồi, không còn chỗ nào nên qua đây. Bọn ‘bocchi’ chúng ta hãy làm bạn thân thiết nào.”

“Đừng có thêm tớ vào cái liên minh ‘bocchi’ đó.”

Cô ấy, Eimi và cả Seki đều học khác lớp, nên nói thẳng ra thì tôi cũng là ‘bocchi’.

Dù tôi đã cố gắng bắt chuyện để kết bạn, nhưng có vẻ vì ngoại hình và cái miệng độc địa này mà tôi luôn bị hiểu lầm là du côn, thậm chí còn bị người ta vừa khóc vừa chìa ví ra, nên màn ra mắt học sinh cao trung của tôi đã thất bại thảm hại.

Tôi và cô con gái Master giữ mối quan hệ ở mức bà con xa, vì cha mẹ hai bên có quen biết nhau.

Nhưng, nghe nói cô con gái Master đã kết bạn với một đứa bocchi khác tên là Uematsu Yurika, người mà Seki đang để ý.

Vì lẽ đó, sự thật đáng buồn là trong lớp học này, tôi còn bocchi hơn cả cô nàng này.

Haa… Trong lúc tôi đang than thở về vị trí bét lớp (về mức độ cô đơn) của mình, thì người ngồi cạnh tôi đi ngang qua.

“Chào buổi sáng.”

“À, chào buổi sáng.”

“Chào!”

Cô gái tên Sasaki Emi, chị họ của Eimi, ngồi xuống ghế của mình.

Lúc đó, cô khẽ cúi đầu chào tôi.

...Gì thế nhỉ?

Cái cảm giác kỳ quặc này... là sao...?

“Aa! Có chỗ trống rồi!”

“?”

“Vậy tớ về chỗ đây, Hideyori.”

“Tùy cậu.”

Cô rời xa tôi, quay lưng lại.

Ngay lúc đó, cô lẩm bẩm.

“...Đồ rác rưởi.”

...?

Thế giới... méo mó...?

“!?”

Khi tôi kịp nhận ra, cô con gái Master đã lao đi ngay khi nhóm chiếm chỗ của cô ấy giải tán, và ngồi lì xuống bàn để quyết giữ bằng được vị trí của mình.

Tôi sững sờ trước sự liều mạng đó.

“Non lắm!”

Nhìn cái vẻ mặt và giọng điệu chán ghét của cô con gái Master mà tôi thấy cũng tội nghiệp.

Tôi cũng thấy cô bạn ngồi cạnh (Sasaki Emi) đang nhìn với vẻ đồng cảm.

Đúng lúc tôi đang mải ngắm nhìn khuôn mặt nhìn nghiêng giống Eimi đến kinh ngạc của cô nàng.

“Yo! Cậu tên là Akechi Hideyori đúng không?”

“...Hả?”

Một thằng con trai đang bắt chuyện với tôi đứng sừng sững ngay trước mặt.

Một gã tóc đen với khuôn mặt trông khá phi giới tính, kiểu người có thể thấy ở bất cứ đâu, nhưng lại toát ra một bầu không khí hiền lành.

“Tôi là Jumonji Takeru.”

“...?”

“Nè, làm bạn với tôi đi.”

“...Ể?”

Một cảm giác kỳ lạ.

Một cảm xúc dâng trào như thể đây không phải là lần đầu chúng tôi gặp nhau.

Gì thế này?

Gì thế này?

Cuộc đời của mình... lại tẻ nhạt thế này sao...?

Không có chút gì kịch tính...

Không có chuyện lên giường với hết cô này đến cô khác...?

Mà... lại hạnh phúc đến thế này... sao...?

<Tác Note>

Vốn dĩ tôi định kết thúc ở đoạn gặp Takeru, nhưng nghĩ làm vậy hơi bỏ con giữa chợ, nên tôi sẽ viết thêm chút nữa.

Lần tới, bạn gái đó là ai...?

Tluc: Cô độc. Tluc: Bạn gái Hideyori.