Có lẽ vì sáng nay tôi vừa cõng Eimi vừa chạy nước rút chăng? Lạ thật, mệt mỏi cứ tích tụ.
“…………”
Cảm giác gì đây? Cứ như thể... toàn bộ cuộc đời của tôi đã thay đổi vậy. Một cảm giác kỳ quái mãi không chịu tan biến.
“Akechi-kun? C-cậu có sao không?”
“À, ừm. Tớ không sao...”
Đến độ để chị họ của Eimi, cô bạn ghế bên, phải lo lắng cho mình. Tôi cố nặn một nụ cười để che giấu. Cô đáp “Vậy à?”, trông vẫn còn chút lo lắng. Tên cô là Sasaki Emi thì phải...?
Chẳng hiểu sao, dù mới gặp đây thôi, nhưng cô không hề mang lại cảm giác đó.
Khi tôi đang miên man suy nghĩ thì giờ sinh hoạt chủ nhiệm buổi sáng bắt đầu. Một ngày bình yên, tẻ nhạt nữa lại bắt đầu. Kể từ đó, không có chuyện gì đặc biệt xảy ra, thời gian cứ thế trôi đi.
Chỉ có duy nhất một điều thay đổi.
“Yo! Hideyori, trông cậu có vẻ thông minh nhỉ?”
“B-... Bình thường thôi.”
“Hả? Nhưng bài kiểm tra cậu được 85 điểm kìa. Trái ngược với vẻ ngoài, cậu thông minh phết...”
“Kệ tớ!”
Cái cậu tên Juumonji Takeru đó thỉnh thoảng lại lân la bắt chuyện, và tôi cũng đối đáp lại qua loa vài lần.
Đôi mắt cậu long lanh, nhìn khuôn mặt và dáng vẻ là biết ngay cậu là một gã thuần khiết. Tôi nghĩ cách sống và suy nghĩ của cậu khác hẳn với một khối u ám như tôi.
“Mai gặp lại nhé, Hideyori~”
“Mai gặp lại...”
Đó là một ngày gần như bị Takeru bám riết. Nhìn cậu đi ra hành lang, tôi thầm nghĩ đúng là cũng có người sở thích kỳ quặc thật. Tôi cũng đứng dậy, định về nhà.
“À... mai gặp lại nhé, Akechi-kun.”
“À, ừm. Mai gặp lại.”
Cô bạn hàng xóm ghế bên (Sasaki Emi) chào tạm biệt, tôi cũng đáp lại. Chính lúc tôi đi lướt qua cô nàng.
[…………Hideyori-kun]
...? Chẳng hiểu sao, tôi có cảm giác như nghe thấy giọng của Sasaki Emi gọi tên mình. Quay đầu lại, tôi thấy một nhóm con gái gồm Miyamura, Fukamori và Tsugaru đang tụ tập gần cô ấy. ...Chắc cô không gọi tên mình đâu.
Tôi kéo sượt cửa lớp và bước ra hành lang. Cứ thế, tôi vừa đi vừa nghĩ xem chiều nay nên làm gì. Đang bước đi, một phòng học lọt vào tầm mắt tôi.
“………………”
Thôi, kệ đi.
Ngày nào cũng gặp thì ngại lắm.
Tôi cũng không muốn bị Eimi và Seki trêu chọc nữa...
“Mục tiêu đối tượng, lướt qua một cách điệu nghệ! Có vẻ đang xấu hổ!”
“Mục tiêu đối tượng, đã đến trước cửa lớp, có vẻ là đang để ý!”
“...Này.”
Từ ô cửa mà tôi vừa đi qua, Seki và Eimi ló đầu ra, bắt trọn bóng dáng tôi...
“...À, Akechi-san.”
“!?”
Từ bên cạnh họ, cô bạn gái tôi mới hẹn hò xuất hiện. Cô gái tên Mishima Haruka, với mái tóc ngắn màu xanh nhạt đung đưa, mặt đỏ bừng, cất giọng đầy ái ngại.
Eimi vỗ lưng tôi “Cố lên cố lên”, còn Seki thì nói vọng theo “Có chuyện gì vui của Akechi thì báo cáo nhé~”.
“Auu... L-lúc thế này tớ nên phản ứng sao đây...”
“Cậu cứ lờ hai người đó đi là được.”
“Ô, đừng có ra vẻ bạn trai kiểu 'bố thiên hạ' thế chứ.”
“Tớ không có ra vẻ!”
Tôi gạt đi câu trêu chọc của Eimi, rảo bước đi nhanh. Mishima vội đuổi theo, “Đợi đã!”.
Dưới ánh mắt tiễn đưa của hai người đang cười khúc khích “Ara ara”, tôi cố tình rẽ ở góc gần nhất để khuất khỏi tầm mắt họ.
“T-tớ xin lỗi... Tớ biết là Akechi-san không thích mấy chuyện này, nhưng mà...”
“Cậu không cần xin lỗi đâu. Lỗi là của hai người kia, tớ không trách Mishima, và cũng sẽ không trách cậu.”
Mishima tỏ ra rụt rè, chắc là cảm thấy áy náy.
Rắc rối rồi...
Dù tôi là bạn trai của cô nàng, nhưng thực ra cả hai không thân thiết đến mức đó. Chúng tôi chỉ là mối quan hệ kiểu đột nhiên được tỏ tình, rồi lơ mơ đồng ý.
Bản thân tôi không nhớ rõ lần đầu gặp gỡ, nhưng nghe nói là lúc Mishima bị mấy đứa con gái trong lớp vây quanh, trông như bị bắt nạt, tôi đã đi ngang qua và nói câu gì đó kiểu [Chúng mày ồn ào quá đấy] rồi đuổi họ đi.
Lũ con gái đó sợ hãi trước áp lực của tôi, kẻ có vẻ ngoài như du côn với ánh mắt đáng sợ, nên đã bỏ chạy. Nhưng với Mishima, sự thật là cô đã được cứu, và đó trở thành lý do khiến cô thích tôi.
[Tuy mồm mép và thái độ của cậu ấy tệ hại, nhưng cậu ấy là một gã tốt bụng, thương em gái]—đó dường như là đánh giá "kỳ cục" của Eimi về tôi.
Về phần Mishima, có vẻ như cô chấp nhận đánh giá này.
“T-tớ muốn... hai ta đi đâu đó chơi... chẳng hạn...”
“...Vậy thì, đi chứ?”
“Ể...?”
Tôi nắm chặt tay cô nàng, Mishima đỏ mặt, lộ vẻ bẽn lẽn. Cứ thế, tôi kéo cô chạy ra khỏi trường.
<Tác Note>
Dựa trên những mô tả trong nguyên tác từ trước đến nay, tôi nghĩ Haruka là người hợp nhất với Hideyori của nguyên tác, nên câu chuyện đã phát triển theo hướng này. Tôi đã phân vân với Eien-chan.
Hideyori trong thế giới không có Gift được gói gọn trong câu nói của Eimi: [Tuy mồm mép và thái độ của cậu ấy tệ hại, nhưng cậu ấy là một gã tốt bụng, thương em gái].
Nhân tiện, mối quan hệ bạn bè của Hideyori (tên rác rưởi) trong nguyên tác chỉ có Takeru, Emi, Madoka, và Risa. Hầu hết những người còn lại hoặc là những người làm gái hoặc là những đứa trẻ bị hắn dùng Gift đẩy vào bất hạnh.
Hắn coi thường và ghét bỏ đám con trai, nên hầu hết họ đều trở thành nạn nhân của Gift (tham khảo cách đối xử với Yamamoto và những người khác).
Kỳ tới, hẹn hò!
Tluc: chương bonus do người anh em #Nanh ủng hộ (ノ≧ڡ≦)