Tôi tình cờ chạm mặt Emi đúng lúc.
Chắc là đang vui nên cô vừa đi vừa ngân nga hát.
Trời thì quang mây tạnh, tâm trạng cô cũng phấn chấn hẳn lên.
"Có chuyện gì mà vui vẻ thế?” Tôi hỏi.
"Tại tớ đang có hứng đi chơi nên cậu đến đúng lúc lắm!" cô hào hứng đáp lại.
Cái kiểu gọi "Hi-de-yo-ri-kyunnnn!" này đúng là hàng hiếm, chẳng mấy khi được nghe.
"Nếu cậu tìm Hideyori-kyunnn thì cậu ấy đang ở nhà đấy."
"Ra là vậy! Thế còn Hideyori-kun?"
"Tớ đi ra ngoài đây. Với lại, Hideyori-kyunnn đang ở nhà đấy nhé."
"Biết rồi mà! Thế tớ đi theo với—!"
Bàn tay lạnh lẽo của Emi nắm lấy tay tôi.
Sau đó cô hỏi: "Đi đâu đấy?", tôi thành thật trả lời là đến [Sanctuary], thế là cô bảo: "Vậy thì đi thôi!" rồi cứ thế kéo tôi đi.
"Sao thế? Tâm trạng tốt ghê nhỉ? Kiếm được mớ hời trên Mail-cari hả?"
"Vốn dĩ tớ chỉ chuyên mua trên Mail-cari thôi mà... Làm ơn đừng có ném mấy cú bóng hoang đường thế nữa..."
"Aa, xin lỗi."
"Dù sao thì cậu cũng chẳng có ý định sửa cái tính đó đâu nhỉ."
"…………"
Có cảm giác mọi chuyện đều bị Emi nhìn thấu, tâm trạng tôi có chút phức tạp.
Chắc do tiếp xúc với Tatsuyuki-san thường xuyên nên tôi bị lây cái kiểu mở đầu câu chuyện đầy ngẫu hứng đó.
Cảm giác giống như đang bắt chước người mà mình ngưỡng mộ vậy.
"Ehehe. Cảm giác lâu rồi mới được gặp và đi bộ cùng Hideyori-kun thế này..."
"Vậy hả? Ngày nào đi học mình chẳng đi cùng nhau?"
"Dạo trước cậu là Yoriko mà. Ở trường với việc riêng tư khác nhau hoàn toàn nhé."
"V-Vậy hả..."
Cô vừa thẹn thùng vui vẻ vừa kéo tay tôi.
So với con đường vội vã để kịp giờ tàu điện, cảm giác thong thả tản bộ không bị giới hạn thời gian này đúng là có chút khác biệt thật.
Hơn nữa, có Emi bên cạnh làm tôi thấy rất vui.
Emi chính là cứu cánh cho tâm hồn tôi.
Dù đã quen biết nhau rất lâu từ khi Gift thức tỉnh, nhưng tôi lại vu vơ nghĩ những điều khó hiểu, kiểu như thật may mắn vì Emi vẫn là Emi.
Đối với một Emi dễ thương thế này, tôi thật không hiểu nổi dây thần kinh của tên Hideyori đã coi cô như nô lệ và giết chết cô ấy.
Tôi như nghe thấy giọng nói đầy vẻ chán ghét của tên Hideyori đó vang lên trong đầu: [Hừ! Cảm ơn vì bữa ăn].
"Hôm nay dây buộc tóc của cậu khác mọi khi nhỉ. Màu vàng hiếm thấy đấy. Lần đầu tiên cậu dùng màu này hả?"
"C-Cậu nhận ra sao!? Hôm nọ tớ đi mua cùng Misuzu đấy! Tớ thích nó vì giống màu tóc của Mitsuki với Misuzu."
Emi thường buộc tóc kiểu hai bím bằng dây màu hồng hoặc xanh nhạt nên rất dễ nhận thấy.
Thấy tôi bảo lần đầu nhìn thấy dây màu vàng, hóa ra là có lý do như vậy.
"Ra là vậy. Đúng là màu vàng làm người ta liên tưởng đến mái tóc vàng kim của chị em nhà Fukamori. Cậu buộc tóc hai bên bằng dây đó cũng hợp lắm."
"C-Cảm ơn Hideyori-kun!"
"Fufu. Tóc cậu cũng dài ra một chút rồi, trông người lớn hơn hẳn. Cảm giác mới mẻ thật."
Emi vốn đã trẻ con, cắt tóc ngắn trông lại càng trẻ con hơn.
Tuy nhiên, cô thuộc tạng người nuôi tóc dài thì trông sẽ chững chạc hơn đôi chút.
"Cậu cũng nhận ra tớ đang nuôi tóc sao?"
"Ừm. Dạo trước dù buộc hai bên thì tóc vẫn chưa chạm vai, nhưng nay đã chạm nhẹ rồi kìa."
"C-Cậu quan sát kỹ thật đấy..."
"Aa, cậu mới cắt mái hả? Tuần trước thấy cậu cứ vuốt mái có vẻ khó chịu, nay trông gọn gàng hẳn."
"T-Tớ tự cắt cái 'xoẹt' tối qua đấy... Không kỳ cục chứ?"
"Nhìn rõ mắt Emi hơn nên chẳng kỳ chút nào đâu."
"C-Cảm ơn..."
Emi đỏ bừng mặt, tay vẫn nắm lấy tay tôi nhưng mắt lại lảng đi chỗ khác, dùng một ngón tay gãi gãi má.
Không biết là do ngượng hay xấu hổ vì bị nhìn chằm chằm nữa, nhưng cảm giác rất con gái, đáng yêu thật.
Cô vừa vuốt tóc vừa lẩm bẩm "Không kỳ thật chứ?".
Nếu có gương tay ở đây chắc chín mười phần là cô sẽ soi gương ngay, chứng tỏ cô rất để ý đến ngoại hình.
"Hoàn toàn không kỳ đâu. Gu thẩm mỹ của Emi luôn cho thấy cậu đã cố gắng hết sức trong khả năng của mình, nên tớ chưa bao giờ thấy kỳ cả."
"Bị nghe thấy rồi... Xấu hổ chết mất..."
"Aa… Xin lỗi. Tớ nghe thấy hết rồi... Xin lỗi nhé, tớ không bị lãng tai đâu..."
"Cậu xin lỗi vụ gì cơ?"
Tôi nhớ cậu bạn Mori ở kiếp trước từng hùng hồn tuyên bố rằng kỹ năng "Lãng tai" là thứ bắt buộc phải có đối với nhân vật chính romcom.
"Lãng tai (cười mỉm), cái kỹ năng lãng tai thường bị người đời chế giễu ấy. Đó là ẩn ý của tác giả khi muốn nữ chính tỏ tình nhưng lại không muốn cho nam chính đến với cô ấy ngay. Và rồi, cô gái dám tỏ tình sẽ trở nên nổi tiếng! Đúng vậy, lãng tai là biện pháp bất đắc dĩ để tạo nên một nữ chính được yêu thích! Hiểu không hả Toyotomi! Cậu có hiểu cảm giác của nữ chính khi muốn nói ra tình cảm của mình không!? Khi nào cậu hiểu được cảm xúc của nữ chính, cậu sẽ thấu hiểu được tâm tư của nhân vật trong bất kỳ câu chuyện nào".
Mori, kẻ hay làm màu đó, lại là dân tự nhiên nên đã bị điểm liệt môn Văn, phải đi học phụ đạo và bộc lộ sự quê độ đó, tôi sẽ nhớ mãi không quên.
"Hideyori-kun là kiểu người hay để ý người khác nhỉ?"
"Thì, tớ cũng có luyện tập đọc vị và quan sát người khác đôi chút mà... Như Tomochika-san cùng lớp mà cậu hay nói chuyện ấy."
"Tomochika-san hả, đúng là có cô ấy. Sao thế?"
Đó là một Tomochika-san tính tình thẳng thắn, bộc trực.
Emi không gọi bằng tên riêng mà thêm hậu tố "san", chứng tỏ chỉ là bạn bè dừng ở mức xã giao.
Tôi đang rèn luyện khả năng nắm bắt những chi tiết như thế.
"Tomochika-san đang thầm thương trộm nhớ Higashiyama-kun của lớp mình đúng không?"
"Ể? Sao cậu biết?"
“Cô ấy nữ tính hơn hẳn. Với lại, thi thoảng lại ném ánh nhìn nóng bỏng về phía Higashiyama-kun nữa."
Tiện thể thì hôm nọ lúc đi lướt qua, tôi có nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Emi và Tomochika-san, thấy Emi đang giảng giải gì đó về mỹ phẩm với làm móng.
Hình ảnh Tomochika-san nhiệt tình ghi chép lại cũng làm tôi ấn tượng.
"Từ những điều đó có thể suy ra kết quả là Tomochika-san đang yêu đơn phương, hiểu chưa hả Watson?"
"Ể? Tớ đâu phải Watson."
"Tớ biết mà."
Mới gần đây Tatsuyuki-san còn khen tôi: "Gần đây anh rất ấn tượng với sự sắc bén ngày càng tăng của em đấy. Chắc là thăng cấp từ dao rọc giấy lên lưỡi kiếm rồi nhỉ. Anh cảm nhận được sự sắc bén như lưỡi kiếm từ Hideyori đấy".
Đúng vậy, sắc bén như một lưỡi gươm, sẽ không còn ai gọi tôi là kẻ chậm tiêu nữa.
"Hể... Vậy cậu nghĩ Mitsuki có thích ai không?"
"Tự nhiên từ chuyện Tomochika-san lại nhảy sang chuyện của Mitsuki lớp khác làm tớ hơi bối rối đấy... Ừm, Mitsuki thì sao nhỉ? Chẳng thấy bóng dáng nam nhân nào xung quanh cô ấy cả... Tớ chịu thôi."
"............ À, ra vậy."
Bóng dáng đàn ông bên cạnh Mitsuki thì chắc chỉ có tôi hoặc Takeru thôi.
Có khi nào là mình không nhỉ?, tôi tự sướng chút thôi.
Tôi khá có thiện cảm với sự chênh lệch giữa vẻ ưu tú và tính cách ngây thơ dễ bị trêu chọc của cô ấy.
Nếu Mitsuki nói thích tôi, chắc tôi chẳng có lý do gì để từ chối, khéo còn sướng rơn mà đồng ý ngay tắp lự ấy chứ.
Mà, chắc cũng không phải là không có khả năng đâu nhỉ...?
<Tác Note>
Hideyori đang dần chữa khỏi bệnh "chậm tiêu".
...Nhưng cảm giác như vẫn chưa khỏi hẳn.
Cậu quan sát xung quanh quá kỹ, nhưng ngược lại bản thân mình thì lại mù tịt.
Nhân tiện, cậu bạn Mori ở kiếp trước của Hideyori cũng đã từng xuất hiện trong quá khứ—Chương 291.5
