Sự Chuyển Sinh Này Không Thể Lấp Đầy Khoảng Trống Trong Tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

640 7568

Trở Thành Kẻ Phản Diện Ngoài Cuộc Ở Học Viện

(Đang ra)

Trở Thành Kẻ Phản Diện Ngoài Cuộc Ở Học Viện

Latte Hoa Sao

Nhưng rồi, ngay khi tôi bắt đầu chỉ cho mấy nữ chính cách xài năng lực cho đúng, mọi thứ trong câu chuyện bắt đầu… lạc quẻ hoàn toàn.

42 138

Mizu Zokusei no Mahoutsukai

(Đang ra)

Mizu Zokusei no Mahoutsukai

Kubou Tadashi

“Những chuyện nghĩ cũng chẳng để làm gì thì tốt nhất đừng nghĩ.”— Một cuộc phiêu lưu tùy hứng của Pháp Sư Thuỷ mạnh nhất nhưng quá mức thong dong, chính thức mở màn!

180 461

Tôi đã được tái sinh vào một thế giới trò chơi mà tôi không biết gì về nó, nhưng tôi sẽ bảo vệ thế giới gốc bằng tất cả sức mạnh của mình

(Đang ra)

Tôi đã được tái sinh vào một thế giới trò chơi mà tôi không biết gì về nó, nhưng tôi sẽ bảo vệ thế giới gốc bằng tất cả sức mạnh của mình

ウスバー

Đây là câu chuyện về một nhân vật chính bị ném vào một thế giới mà anh không biết một chút nào, chiến đấu hết mình bằng nỗ lực và nghị lực để chạy ngược chiều với cốt truyện gốc!

25 101

Maou Toubatsu shita Ato, Medachitakunai node Guild Master ni Natta

(Đang ra)

Maou Toubatsu shita Ato, Medachitakunai node Guild Master ni Natta

Touwa Akatsuki

Nhưng một ngày nọ, khi anh đang uống rượu ở quầy bar như thường lệ, con gái của một quý tộc nào đó đã đến tìm anh với một yêu cầu không tưởng...

5 45

Tập 02 - Chương 5: Hơi ấm

Chương 5: Hơi ấm

── Khi nhận ra, Merumina đang đứng ở một nơi xa lạ.

Cô đang đứng giữa con đường với những ngôi nhà lạ lẫm san sát.

"...?"

Đây là đâu nhỉ. Vừa nghĩ vậy, cô vừa nhìn xung quanh.

Hai bên đường là những ngôi nhà gỗ xây cẩu thả. Bên dưới là nền đất lồi lõm trơ trọi, chỗ này chỗ kia có vũng nước. Mùi mưa còn vương vấn trong không khí.

Tiếng côn trùng vọng lại từ xa, ngước lên thấy bầu trời xanh ngắt. Nắng chiếu gay gắt, mồ hôi rịn trên da vì nóng. Chắc là mùa hè, Merumina nghĩ với cảm giác xa xăm.

"...??"

Không hiểu. Đây là đâu và mình đang làm gì. Cô nghiêng đầu.

Đầu óc mơ hồ. Chẳng hiểu gì cả. Mọi thứ cứ mờ ảo. Ký ức ngay trước đó là... đúng rồi, tấm lưng của ai đó──

"..."

── Ủa, tấm lưng của ai ấy nhỉ?

Merumina cũng không biết điều đó. Khổ sở cúi đầu xuống, thấy vũng nước phản chiếu bầu trời xanh và khuôn mặt Merumina.

Một bé gái tóc đỏ chừng tám tuổi. Khuôn mặt thường ngày... thường ngày? Khuôn mặt của mình.

Cảm giác có gì đó sai sai, nhưng chắc là đúng rồi.

Vì Merumina là một cô bé bình thường sống ở ngôi làng này, chứ có phải gì khác đâu.

"── A."

Lúc đó, mọi thứ bắt đầu kết nối. Nhìn khuôn mặt trong vũng nước, đầu óc mơ hồ trở nên rõ ràng. Cái gì đó thoát ra── và thay vào đó, có cái gì đó được lấp đầy.

...Đúng rồi. Merumina đang trên đường về nhà.

Nhà của Merumina. Ngôi nhà đã sống mấy năm nay. Chuyển từ khu ổ chuột đến, mọi người cùng nhau xây dựng. Tuy nhiều khe hở nên mùa đông hơi lạnh, nhưng mùa hè gió lùa mát mẻ. Cô đang định về ngôi nhà đó...

"...!"

Merumina bắt đầu chạy. Nước bắn tung tóe.

Nhưng cô chẳng bận tâm. Vì cô muốn nhìn thấy nhà, muốn về nhà đến mức không chịu nổi.

Chạy, Merumina chạy. Và rồi, nhiều thứ hiện ra trong tầm mắt.

Khung cảnh ngôi làng. Ngôi làng Merumina đang sống, ngày nào cũng nhìn thấy, biết rất rõ. Nên cô chạy không chút do dự.

Con đường nhỏ, những ngôi nhà gỗ xây san sát hai bên. Tảng đá lớn không di chuyển được giữa hai nhà, cái cây mọc cong queo kỳ dị. Chim bay trên trời, mèo đi trên đường.

Ngôi nhà có cối đá trước hiên là nhà của bạn Natia. Cô bé đầu tiên kết thân khi đến đây, đã hứa cùng làm vòng hoa trong lễ hội sắp tới.

Ngôi nhà treo cá trước cửa là nhà ông Salto. Hồi trước đá hòn sỏi trúng ống quyển ông bị cốc đầu một cái, nhưng sau đó ông lại cho ăn hoa quả sấy khô.

Merumina biết rất rõ. Tại sao ư, vì Merumina thích ngôi làng này.

Rất thích, hay chạy chơi khắp nơi, có khi rành rẽ nhất làng cũng nên. Bà Karina từng xoa đầu cô và nói thế.

Nên đối với Merumina, mọi thứ ở làng này cô đều biết cả rồi.

Giờ có gì đâu mà ngạc nhiên. Lẽ ra là thế...

"..."

...Nhưng mà, tại sao nhỉ. Mọi thứ quen thuộc hôm nay lại thấy hoài niệm vô cùng. Mắt cay cay, nhòe đi. Merumina thấy lạ lùng lắm.

"...Ủa?"

Không thấy đường nữa, nên lấy tay áo lau.

Nhưng nước mắt không ngừng chảy, lăn dài trên má, rơi lã chã xuống đất.

Dù vậy Merumina vẫn chạy, vừa chạy vừa khóc.

Vì phải về nhà. Đúng rồi, Merumina luôn mong muốn điều đó. Muốn về. Luôn muốn về. Về nhà, và──

"..."

Cứ thế chạy, cuối cùng Merumina đến trước một ngôi nhà. Căn lều gỗ sơ sài giống xung quanh.

Thấy nó, Merumina cảm giác như ngừng thở trong giây lát. Dừng chân, ngước nhìn ngôi nhà.

Cứ đứng nhìn chằm chằm một lúc.

"...Ư."

...Bất chợt, Merumina bước đi. Chậm rãi.

Đứng trước cửa, rụt rè đặt tay lên. Rồi hít thở sâu. Hít vào thật sâu, thở ra── đẩy cửa.

"── C-Con về, rồi."

"A, mừng em về, Merumina."

"...A."

── Và, ở đó.

Sau cánh cửa, một thiếu nữ đang đứng đó. Thiếu nữ tóc đỏ, khuôn mặt giống Merumina, lớn hơn khá nhiều. Đúng rồi, lớn hơn Merumina năm tuổi.

"...Chị, hai."

"Sao thế? Có chuyện gì à?"

Chị hai. Chị hai của Merumina. Chị hai đang cười nhìn Merumina.

...A, đúng rồi. Merumina muốn gặp chị hai, nên vì thế, suốt mấy chục năm──

"── Chị hai!"

"Oa."

Merumina nhảy bổ vào lòng. Chị hai đỡ lấy cô.

Cười khổ, hỏi sao thế, rồi vỗ vỗ lưng cô. Merumina nước mắt cứ trào ra...

"...Chị, hai, em, suốt bấy lâu nay, suốt bấy lâu nay."

"Hửm?"

...Đúng rồi. Đây là nhà của Merumina. Nơi Merumina luôn muốn trở về.

Đây là Kỳ 57, Làng Khai Hoang 508.

Quê hương yêu dấu của Merumina.

◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇

...Và, vì thế, vì vui quá. Merumina bước thêm một bước vào nơi sâu thẳm.

◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆

── Trong khi đó, tại Vùng Ô Nhiễm.

── Tiếng vỡ vụn của những thứ không nên vỡ vang lên. Tiếng bầu trời bị đạp nát, nứt toạc.

Rắc rắc, răng rắc, âm thanh phá hủy thứ gì đó, giày xéo thứ gì đó.

Tiếng sấm sét xé toạc bầu trời, tiếng không khí không chịu nổi áp lực nổ tung, và.

"──"

── Ầm, thứ gì đó chạy với tốc độ cao. Vừa phá hủy vừa chạy qua.

Kẻ truy đuổi và kẻ bị truy đuổi. Sau ánh chớp vụt qua chỉ còn lại âm thanh và tàn tích.

Tiếng sụp đổ. Tiếng nổ rung chuyển trời đất. Cùng với tiếng gào thét của không gian nứt vỡ, sấm sét chạy qua bầu trời khu rừng.

"── Hiển hiện...!"

Trên bầu trời khu rừng đang bốc cháy, giọng nói của con người── Konoe vang lên. Thánh Thương Thập Tự được tạo ra.

Và phóng thẳng về phía trước con ma vật. Quái vật khủng khiếp, tai ương Nấm. Đến đích trong nháy mắt. ...Không nhắm trực tiếp, không thể nhắm.

── Sấm sét vang rền. Vô số Nấm mọc ở đó, cả cây ô nhiễm, tất cả bị thiêu rụi.

Cây thương của Thần phá hủy cái ác. Một cái hố tròn xuất hiện trên Vùng Ô Nhiễm.

"──"

── Nhưng, con ma vật di chuyển vòng qua cái hố đó.

Thấy vậy Konoe ném tiếp cây thương thứ hai, thứ ba. Tạo ra những cái hố mới. Nhưng con ma vật vẫn luồn lách qua đó, nhảy qua khu rừng.

Konoe và con ma vật, khoảng cách chừng bốn, năm km.

Đó là khoảng cách mà Konoe với tốc độ vượt tường âm thanh chỉ mất khoảng mười giây để vượt qua──

"── Chậc."

── Tuy nhiên.

◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆

── Con ma vật chỉ biết lặp lại việc di chuyển.

Vừa ôm chặt báu vật, vừa liều mạng vươn xúc tu linh hồn ra, vươn ra xa hơn, xa hơn nữa, nắm lấy quyến thuộc. Rồi chiếm đoạt. Chiếm đoạt xong, lại tiếp tục cái tiếp theo.

Trong lúc đó, thương bay tới từ phía sau, vừa sợ hãi vừa vươn về phía trước.

Chết mất. Cứ thế này thì chết thật mất. Phía sau là khí tức của tử thần đang đuổi theo. Sứ đồ của Bạch Thần, đại địch của Tà thần.

Sát khí đáng sợ ập đến từ phía sau. Con ma vật hiểu mình đã giẫm phải đuôi của con quái vật đáng sợ.

Bị bắt là chết, chắc chắn chết. Nhưng không muốn. Tuyệt đối không muốn. Bởi vì──

『──NU!』

── Nếu chết, sẽ không được nhìn thấy ánh sáng đó nữa!

Màu đỏ tuyệt đẹp. Ánh sáng đẹp hơn bất cứ thứ gì.

Con ma vật muốn ngắm nhìn ánh sáng đó mãi mãi. Đó là điều ước duy nhất của nó.

Nên nó liều mạng vươn về phía trước──

◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆

"──── Phiền phức thật."

Konoe nhăn mặt lẩm bẩm.

Vừa chạy hết tốc lực trên không trung, vừa nhìn tấm lưng của cây Nấm đi trước mà chửi thầm.

── Không rút ngắn được khoảng cách.

『── Hãy mang Merumina theo, và đánh bại nó ở cự ly gần!』

『── Nhanh lên! Không giữ được lâu đâu!』

Nghiến răng, Konoe nhớ lại lời Thần lúc nãy.

Lời nói không giữ được lâu. Nhìn cây Nấm cách vài km, sự nôn nóng cứ dâng lên không biết còn bao nhiêu thời gian...

"..."

Dù vậy, cố gắng bình tĩnh, Konoe xem xét tình hình hiện tại.

Konoe cần làm gì. Năng lực của địch, kẻ địch lặp lại trò giả dịch chuyển, đang di chuyển với điều kiện gì.

── Đầu tiên là điều kiện tiên quyết.

Konoe cần tiếp cận kẻ địch. Tiếp cận xong, phải đánh bại.

Khi chưa biết rõ chi tiết năng lực của địch, thì không được giết thêm nữa trước khi tiếp cận.

Tuyệt đối tránh việc dùng đòn tấn công tầm xa thổi bay cả khu vực cùng với quái vật.

── Tiếp theo, năng lực của địch.

Địch đang lặp lại dịch chuyển ngắn từ năm trăm mét đến một km. Điểm đến cần có quyến thuộc có vẻ là Nấm, và di chuyển bằng cách chiếm đoạt nó.

Hiện tại địch không thực hiện dịch chuyển dài hàng trăm km như lúc đầu tiếp cận.

Nếu làm thế thì Konoe không đuổi kịp, nên điểm này có thể nói là may mắn. Lý do có lẽ là tốn thời gian.

Lúc đầu, dịch chuyển dài có khoảng cách vài chục giây giữa mỗi lần di chuyển.

Nên khoảng cách di chuyển của địch có khả năng liên quan đến thời gian chuẩn bị. Trong tình huống Konoe đuổi sát phía sau, nó không có thời gian chuẩn bị cho dịch chuyển dài.

── Và cuối cùng, quan trọng là.

Do tính chất của năng lực chiếm đoạt, nếu giết quyến thuộc bị chiếm đoạt thì không thể dịch chuyển. Giữa các lần dịch chuyển sẽ có độ trễ, trong khoảng thời gian đó có thể rút ngắn khoảng cách một chút.

(── Vì thế, việc tôi cần làm là cản trở di chuyển của địch. Và tiếp cận.)

Dựa vào đó, nãy giờ Konoe ném thương về phía trước cây Nấm, cản trở di chuyển của nó. Phá hủy con đường phía trước cây Nấm. Tuy nhiên...

(...Tuy nhiên, vẫn không rút ngắn được.)

Cuộc truy đuổi bắt đầu được vài phút rồi chăng. Trong thời gian đó, Konoe đã ném thương cản trở nhiều lần. Vậy mà khoảng cách giữa hai bên vẫn không đổi, chẳng thu hẹp được chút nào.

Không, nói đúng hơn là nhờ cản trở nên mới duy trì được khoảng cách này.

Tức là── tốc độ di chuyển của địch nhanh hơn Konoe rất nhiều.

Konoe đang bị cho thấy sức mạnh của năng lực dịch chuyển với tư cách là phương tiện di chuyển.

(...Làm sao đây?)

Konoe suy nghĩ. Giết chết sự nôn nóng, bình tĩnh suy nghĩ...

(...Có một cách, nhưng mà...)

Lúc đó Konoe nghĩ ra một cách. Có một cách duy nhất để rút ngắn khoảng cách trong một hơi thở.

Nhưng nước đi đó có chút vấn đề, khó sử dụng trong tình huống này.

(............Làm sao đây?)

Hiện tại, dùng thương không cản trở đủ đường đi. Không rút ngắn được khoảng cách. Nếu là Merumina thì chắc dễ dàng dồn nó vào đường cùng rồi. Nhưng đó chỉ là mong ước viển vông.

Để đối phó cần tiêu diệt diện rộng hơn nữa. Nhưng Konoe không có chiêu đó.

(...)

Suy nghĩ. Konoe suy nghĩ.

Phương tiện di chuyển của địch, tình trạng hiện tại của Konoe. Phạm vi tấn công thiếu hụt, một nước đi có sẵn và vấn đề. Thứ cần bảo vệ, và sinh mệnh đang mất dần. Merumina, và mười lăm năm. Và──

(............Không, biết đâu.)

── Konoe nheo mắt.

Xẹt. Cơ thể Konoe tích điện.

2

── Đây là câu chuyện quá khứ của Merumina.

Khởi đầu là một góc khu ổ chuột. Khi mới sinh ra thì có Mê cung bùng phát, thành phố bị diệt vong, cả nhà mất chỗ ở trôi dạt đến khu ổ chuột. Đó là khởi đầu.

Khi bắt đầu nhận thức được, cha Merumina đã không còn nữa. Nghe nói bị quái vật giết trên đường chạy trốn. Bị tấn công trong lúc sơ tán, cha chết để bảo vệ mẹ bị ngã.

Thế là, mẹ một mình bảo vệ gia đình còn lại. Bà chạy ngược chạy xuôi mỗi ngày như để chuộc tội. Làm việc cật lực, lúc nào cũng mệt mỏi, sáng nào cũng đi làm trước khi mặt trời mọc, đêm khuya mới về.

Merumina hồi nhỏ không có ký ức nhìn kỹ mặt mẹ. Bà lúc nào cũng bận rộn, chỉ nhớ bóng lưng bà đi làm hay dáng ngủ trong bóng tối đêm khuya.

...Sống cuộc sống như thế nên.

Khi Merumina lên ba, mẹ chết vì bệnh dịch một cách chóng vánh. Khuôn mặt khi chết của mẹ là khuôn mặt bình yên nhất mà Merumina biết.

Và, sau đó là kịch bản quen thuộc.

Merumina mất cha mẹ, chưa kịp buồn đã phải vào cô nhi viện. Nhưng đột ngột bị ném vào giữa đám trẻ mồ côi, Merumina nhỏ bé yếu ớt chẳng làm được gì nên luôn bị bắt nạt.

Bị cướp đồ ăn, bị đánh đập cũng không hiếm.

Có người lớn giám sát, nhưng có rất nhiều chỗ họ không nhìn thấy.

Nên Merumina hồi đó ngày nào cũng khóc. Buồn, khổ, ức. Nhưng không làm gì được. Chỉ biết khóc──

『── Merumina, đi thôi.』

Nhưng, khi lên năm tuổi.

Những ngày tháng đó đã kết thúc. Được dắt tay, đưa đến Làng Khai Hoang.

── Merumina về nhà, được chị hai ôm, và hôm sau.

Hôm đó Merumina được giao việc ở Làng Khai Hoang từ sáng.

"── Nào, các em chất hết lên xe này nhé."

"Vâng ạ."

Merumina cất tiếng. Hòa cùng mọi người, giơ tay lên.

Trước mặt là những bó cây ô nhiễm được người lớn mang về từ rừng, chẻ ra, và các anh chị lớn hơn buộc lại bằng dây.

Công việc hôm nay là cùng mọi người vận chuyển nó ra xe đẩy, xung quanh có rất nhiều trẻ em cùng trang lứa.

Công việc dùng cường hóa cơ thể cố gắng nâng những bó to nặng vận chuyển. Khá vất vả, làm xong lúc nào cũng mệt lử, công việc là như thế.

Merumina cường hóa kém nên lúc nào cũng chẳng vận chuyển được bao nhiêu──

"── Ủa? Hôm nay cường hóa suôn sẻ quá!"

"Oa, Merumina giỏi quá!"

── Lẽ ra là kém. Nhưng lạ thay, hôm nay cường hóa cơ thể dễ dàng vô cùng. Như hít thở vậy. Dễ đến mức giật mình. Bình thường cầm một bó đã loạng choạng, nay cầm hai bó cùng lúc vẫn tỉnh bơ.

"Nè, nè, sao thế? Merumina!"

"Hả? Không biết nữa!"

Bạn Natia khen giỏi quá giỏi quá, Merumina ngượng ngùng, cứ thế vận chuyển thoăn thoắt. Cảm giác nhẹ nhàng lắm, công việc vốn vất vả nay lại thấy vui.

Thế là Merumina hăng hái vận chuyển thật nhiều...

"........................Hơi, hơi mệt rồi..."

"...Merumina..."

...Kết quả là, hết sạch thể lực trong nháy mắt.

Vì cường hóa cơ thể không có thể lực cơ bản thì không phát huy được hiệu năng.

Nên sau giờ làm, Merumina nằm bẹp dưới bóng râm.

Natia cười khổ, lấy tấm ván quạt mát cho Merumina.

"Vất vả rồi, cố gắng lắm. Hôm nay chị cho Merumina quả dưa to hơn nhé."

"...A, thật ạ!?"

Lúc đó chị quản lý đến, thưởng cho quả dưa tròn── tròn vo, mọng nước, rất ngọt, loại to hơn chút. Merumina quên hết mệt mỏi bật dậy ngay.

Bị bảo là hám ăn, cô cười nhận lấy, cắn ngay một miếng.

"──"

Dưa ngọt, được ngâm nước giếng nên mát lạnh. Cơ thể mát lạnh từ bên trong, quên cả cái nóng mùa hè. Natia ở bên cạnh, hai đứa vừa gặm dưa vừa cười với nhau.

Đúng rồi, dưa chỉ đơn giản là ngọt, là ngon──

── Và rồi, buổi chiều đến.

Sau giờ làm, Merumina tán gẫu với Natia ở xưởng làm việc. Về vòng hoa sẽ làm trong lễ hội sắp tới. Bàn xem làm màu gì, tặng cho ai.

"── Merumina? Em ở đây à?"

"A, chị hai!"

Đang nói chuyện thì chị hai đến đón.

Vẫy tay chào Natia, hai chị em nắm tay nhau rời xưởng── lúc đó, Merumina hơi lảo đảo. Chắc do cố quá.

Thấy vậy, chị hai──

"── Chị hai, có nặng không?"

"Không hề. Merumina phải lớn hơn nữa mới được."

Chị hai cõng Merumina. Chị hai chắc cũng làm việc vất vả cả ngày, cũng mệt rồi mà.

Merumina thấy có lỗi... nhưng, đồng thời cũng thấy vui.

"..."

Tấm lưng ấm áp, chị hai. Đã đưa Merumina ra khỏi khu ổ chuột.

Ngày đó, dắt tay đưa cô đến ngôi làng này, người chị hai dịu dàng và ngầu lòi của Merumina.

Merumina rất thích chị hai. Lễ hội sắp tới cô cũng định tặng vòng hoa cho chị.

Vòng hoa lễ hội là để tặng cho người mình thích nhất trên đời. Quy định là vậy mà.

"Chị hai, thật sự không nặng ạ?"

"Không hề. Công chúa dễ thương nhẹ tựa lông hồng mà."

...Công chúa!? Merumina ngạc nhiên... rồi cười ngay, chị hai cũng cười.

Đường về nhà của hai chị em thật vui, thật hạnh phúc, hốc mắt nóng lên.

Hoàng hôn chiếu rọi con đường rực rỡ màu đỏ cam, tiếng côn trùng kêu vang vọng từ xa.

"Chị hai."

"Gì thế?"

Chỉ gọi thôi, chị hai quay lại một nửa, nhìn thấy sườn mặt.

Merumina định đáp là không có gì...

"...?"

...Ủa, cô nghĩ, dụi mắt.

Vừa rồi, hình như chị hai làm vẻ mặt buồn bã thì phải. Cảm giác như sắp khóc.

"..."

Nhưng dụi mắt mấy lần nhìn lại, chị hai đang cười.

Cười hiền hậu, à, chắc do tưởng tượng thôi...

◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇

...Cho nên, vì được lấp đầy.

Merumina bước thêm một bước vào nơi sâu thẳm. Chìm sâu thêm một chút vào nơi tối tăm.

◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆

── Và, sân khấu quay trở lại Vùng Ô Nhiễm.

Konoe vận ma lực, rồi tuyên bố.

"Sáng tạo."

── Ma lực của Konoe hướng về ma cụ trước ngực.

Đó là ma cụ tạo dao. Một lượng ma lực khổng lồ được rót vào mạch ma thuật của nó. Mật độ ma lực khiến mạch ma thuật gào thét.

Ma cụ quá tải nóng đỏ rực lên. Nứt ra, cấu trúc bắt đầu sụp đổ.

"Kết nối."

Nhưng, ma lực của Konoe cưỡng ép gắn kết mạch ma thuật đang sụp đổ lại.

Cách dùng ý chí để cưỡng ép thông qua, nắm bắt được từ việc tái cấu trúc con dao lúc nãy.

Ma lực cưỡng ép vận hành. Ma cụ hỏng không dùng được, mạch cháy không chứa được sức mạnh. Những đạo lý hiển nhiên đó, trong chốc lát, bị Ý Chí và ma lực lật đổ.

── Đúng vậy, thế giới này Ý Chí là thứ có sức mạnh hơn tất cả.

"Xoay chuyển."

Niệm chú, tuyên bố với thế giới. Bánh xe phụ vì làm điều chưa quen.

Ma lực xoay, quay, luân chuyển. Chạy trong ma cụ với mật độ và tốc độ gấp hàng ngàn lần dự tính. Tia lửa phát ra từ mạch ma thuật tăng lên trong nháy mắt──

"── Sáng tạo."

── Lưỡi dao được tạo ra. Hàng ngàn, hàng vạn con dao xuất hiện trong hư không.

Rải rác xung quanh Konoe, vô số lưỡi dao phản chiếu ánh sáng lấp lánh.

"Nắm giữ."

Và Konoe nắm lấy chúng. Triển khai lưới điện.

Lưới điện đỡ lấy tất cả dao, trói buộc, truyền ma lực.

"Bắn."

── Như một cơn mưa. Tất cả dao được bắn ra.

Vô số lưỡi dao vượt qua khoảng cách vài km trong nháy mắt.

Những quỹ đạo như tia sáng khắc lên bầu trời──

『──!!!???』

Trúng mục tiêu. Một vùng rộng lớn phía trước con ma vật bị thổi bay. Vài km vuông phía trước quái vật bị dao cày xới.

Tiếng hét của cây Nấm vọng lại từ xa.

"──!"

── Khoảnh khắc đó, dịch chuyển của cây Nấm hoàn toàn dừng lại.

Konoe dậm nhảy toàn lực lao tới. Tiếp cận lưng nó. Tấm lưng nhỏ bé của cây Nấm dần to ra. Chỉ còn vài trăm mét nữa.

(── Chậc, không được sao.)

Nhưng, chỉ còn chút nữa, cây Nấm biến mất. Biến mất.

Nhìn xem. Cây Nấm đã nhảy qua khu rừng bị phá hủy, xuất hiện ở phía bên kia. Có lẽ nó đã tận dụng thời gian đến giới hạn để nhảy một khoảng cách hơi xa.

Konoe lập tức truy đuổi, nhưng cây Nấm cũng dịch chuyển xa hơn, xa hơn nữa. Khoảng cách không rút ngắn được bao nhiêu.

Đã tung ra một nước đi mới, nhưng không bắt được.

...Trông như thất bại.

"Sáng tạo."

Nhưng không hoảng loạn, Konoe lại bắt đầu niệm chú. Ma cụ bắn tia lửa.

Ma cụ có vẻ vẫn hoạt động được vài lần nữa.

Đúng vậy, vừa rồi không phải tối ưu. Nhưng... đã thành công.

Khoảng cách rút ngắn một chút. Hơn nữa, Konoe đã đặt một bố thạch.

(...Thế này thì, chiêu đó.)

── Có thể chuẩn bị. Anh nghĩ. Đúng vậy, chỉ cần bắn thêm vài lần dao nữa, thì.

(............Nhưng mà. Cảm giác lúc nãy, là gì...?)

Nhưng, dù nghĩ vậy, Konoe vẫn có một nỗi lo lắng.

Giống như trực giác, không có bằng chứng. Nhưng...

"Sáng tạo."

Vừa niệm chú Konoe vừa nhìn chằm chằm về phía vài km trước.

Ở đó cây Nấm đang lặp lại dịch chuyển tốc độ cao──

◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆

── Cùng thời điểm đó.

Con ma vật vừa sợ hãi vừa liều mạng vươn xúc tu linh hồn ra tìm kế sách. Tuyệt vọng tìm kế sách.

Bởi vì cơn mưa dao vừa rồi suýt chút nữa là tóm được nó.

Cứ đà này càng kéo dài thời gian càng bị dồn vào đường cùng là cái chắc.

Cần một kế sách. Kế sách phá vỡ tình trạng hiện tại. Nếu không có nó, chắc chắn sẽ bị bắt ngay.

Nên con ma vật tìm kiếm mọi con đường.

『……NU』

...Không, thực ra. Con ma vật đã nghĩ ra một kế sách.

Đó là kế sách nếu thành công sẽ giúp việc chạy trốn sau đó lợi thế áp đảo.

Xác suất thành công cũng không thấp. Có lẽ mười ăn bảy.

Chuẩn bị cũng xong rồi, kế sách có thể dùng ngay... có, nhưng mà.

『……NUNU』

...Tuy nhiên, dù nghĩ đến nó, lòng con ma vật vẫn không thanh thản. Lý do giống như trực giác, không có bằng chứng. Nhưng...

『……NU』

Con ma vật hướng ý thức ra sau lưng. Cảm nhận được những con dao lại được triển khai xung quanh.

Trước khí tức đang đến gần, con ma vật cảm thấy cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng──

◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆

── Tức là, lúc này.

Konoe và cây Nấm. Suy nghĩ của cả hai tình cờ giống nhau.

Có cách, có cách cải tử hoàn sinh, nhưng──

((── Kẻ địch, cũng đang giấu con át chủ bài nào đó.))

Cả Konoe và cây Nấm đều không có thời gian. Trong lúc không có thời gian vẫn cảnh giác, đo lường động thái của đối phương.

Ra tay vào lúc nào, ai ra tay trước.

Cả hai vừa thăm dò điều đó── trò đuổi bắt đang đi đến hồi kết.

3

── Và rồi, màn đêm buông xuống thế giới đó.

Merumina tỉnh giấc vì tiếng mở cửa.

"...?"

Nhận ra mình đang ở trên giường.

Đầu óc lơ mơ, nhớ lại ký ức gần nhất.

Đúng rồi, Merumina đã cùng chị hai nấu cơm tối và ăn. Ăn xong thì ngủ gật...

"...Chị hai?"

Dò xét trong nhà. Không có ai. Tiếng cửa lúc nãy là tiếng chị hai đi ra ngoài sao. Chắc đi vệ sinh, Merumina nghĩ. Nhà này không có nhà vệ sinh.

"..."

Bâng quơ nhìn ra ngoài qua cửa sổ gỗ. Thấy bầu trời đêm, nhưng tối lắm. Không thấy trăng, sao cũng chỉ lác đác vài ngôi. Chắc trời nhiều mây.

"...Tối thật đấy."

Lẩm bẩm một mình.

Bầu trời tối đen như mực. Chẳng hiểu sao Merumina thấy điềm gở vô cùng.

"...?"

Lúc đó, nghe thấy âm thanh gì đó. Từ sau nhà, tiếng gió rít.

"── A!"

Đúng rồi. Merumina nhớ ra.

Chị hai đi đâu. Đang làm gì. Cô nhớ ra câu trả lời.

Nên cô vội vàng xuống giường, mở cửa.

"──"

Vòng ra sau nhà trong bóng tối. Và ở đó...

"── Hự, ── Hây."

...Có chị hai. Chị hai đang vung thương.

Đây là thói quen của chị hai. Ngày nào cũng tập luyện đến tận khuya. Muốn trở nên mạnh mẽ, để bảo vệ Merumina, chị nói thế và vung thương.

"──"

── Mũi thương. Ánh kim loại mờ nhạt phản chiếu ánh sao yếu ớt, để lại quỹ đạo trên bầu trời đêm.

Merumina nhìn từ trong bóng tối. Đúng rồi, Merumina thích nhìn chị hai tập luyện.

Chị hai có tài năng, nên giỏi lên nhanh chóng. Cây thương xé gió vù vù trông thật ngầu, Merumina luôn nghĩ thế...

"............Ủa?"

...Nhưng lạ thật. Merumina hôm nay nhìn chị hai như thế... lại hơi nghiêng đầu.

Cảm giác dáng vẻ đó có gì đó sai sai. Có gì đó khác khác.

Khác, nhưng hình như cô biết một người cũng vung thương như thế──

"............???"

Ủa? Ủa? Lạ quá.

Bóng dáng ai đó. Nghĩ đến đó, Merumina thấy ngực đau nhói. Tại sao nhỉ. Hạnh phúc thế này mà. Có chị hai yêu quý ở đây. Có mọi người nữa.

...Merumina không hiểu──

"── Merumina."

"...Dạ?"

Nhận ra thì chị hai đã dừng tay vung thương, nhìn Merumina.

Vẻ mặt ấy── buồn bã vô cùng. Như sắp khóc. Tại sao lại nhìn em bằng ánh mắt đó, cô nghĩ.

Vì chị hai lúc nào cũng cười mà. Dịu dàng mà.

Thế mà, tại sao──

"── Merumina, thế này là được rồi sao?"

Merumina không hiểu. Không hiểu nhưng ngực đau quá.

── Cho nên, vì nhìn thấy bóng dáng ai đó. Vì chị hai nhìn với vẻ mặt buồn bã.

Merumina, bước chân hơi chùn lại một chút.

A, nhưng mà. Con đường đi đến nơi sâu thẳm đã sắp đến hồi kết──

◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆

── Konoe nhìn. Nhìn địch, nhìn phía trước, nhìn dưới chân.

── Cây Nấm vươn ra. Tạo xúc tu, vươn ra trước, vươn ra sau.

── Konoe bắn dao, xoay chuyển sấm sét, tưởng nhớ sự bảo hộ trên lưng.

── Cây Nấm xoay chuyển Cố Hữu Ma Pháp, nắm lấy linh hồn, tưởng nhớ báu vật bên trong mình.

Đó là cuộc thăm dò chưa đầy vài giây.

Quân bài mình có, và con át chủ bài địch đang giấu. Dùng thế nào khi thời gian cấp bách. Ai dùng trước.

Và, con dao Konoe bắn ra lần thứ mấy đó cắm phập xuống phía trước cây Nấm──

"──── Sấm sét."

『……!』

── Quả nhiên, người hành động trước là Konoe.

Câu niệm chú ngắn gọn. Sấm sét chạy qua cơ thể Konoe, bám lấy. Chạm vào da, thiêu đốt, xâm chiếm.

Cháy, cơ thể cháy. Cơn đau kịch liệt chạy qua Konoe. Nhưng, mặc kệ, đạp lên nó.

Sấm sét lan rộng bên trong. Bên trong Konoe bị thay thế bởi sấm sét.

Thịt biến thành sét, nội tạng biến thành sét. Thần kinh cũng biến thành sét, cơ thể do sấm sét trực tiếp điều khiển.

── Biến cơ thể Konoe đến gần với ma pháp nhất.

Đó là một trong những con át chủ bài của Konoe. Biến bản thân thành sấm sét để tăng độ tương thích với ma lực. Thiêu rụi cả địch lẫn ta── nước đi khoảnh khắc thiêu cháy tất cả trong năm giây.

"──"

── Konoe dậm nhảy. Tiếng sấm rền vang.

Tăng tốc, tăng tốc, tăng tốc── lướt trên bầu trời như tia sét.

Tốc độ đó không thể so sánh với trước đây. Rút ngắn khoảng cách trong nháy mắt.

Khoảng trống vài km biến mất chưa đầy một giây.

"── Hiển hiện."

── Tại đây, hóa thân của sấm sét hiển hiện.

Cơn lốc sấm sét thiêu đốt thế giới. Cơn lốc nhuộm vàng thế giới đó muốn phá hủy cây Nấm cùng với Vùng Ô Nhiễm──

"── Hự."

◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆

── Con ma vật đã hành động gần như cùng lúc với Konoe.

Vươn xúc tu linh hồn. Con ma vật vươn hết sức. Xa nhất có thể── tám cái.

『……NUUUUU!』

Và, xé linh hồn mình ra.

Xé toạc. Xé một phần mười linh hồn, rồi xé nhỏ ra làm bảy phần nữa.

『……』

Đau đớn kịch liệt, cảm giác mất mát, ý thức hỗn loạn.

Sự tồn tại của bản thân bị phủ định, như thể đang sống mà tự cắt não mình ra, sự thiếu hụt đó.

Con ma vật trong chốc lát suýt mất đi bản thân...

『── NU!』

── Nhưng, nhờ ước nguyện mà trụ vững.

Ước nguyện ở trong mình. Sự thật đó giúp con ma vật vẫn là con ma vật.

Thế là, đặt chính mình lên tám xúc tu đã vươn ra──

"── Chậc!"

Kế sách đã thành. Khoảnh khắc đó, con ma vật nhìn thấy. Khuôn mặt kinh ngạc của Sứ đồ hóa sấm sét.

Cũng phải thôi. Bởi vì── bây giờ, trong mắt Sứ đồ chắc chắn thấy tám con ma vật.

Con ma vật chiếm đoạt tám con quyến thuộc cùng lúc. Linh hồn đều là thật, khí tức cũng giống nhau. Chỉ khác kích thước linh hồn.

Được bố trí trong vòng tròn bán kính một km quanh vị trí cũ.

"...!"

Sứ đồ nhăn mặt thay đổi quỹ đạo một chút. Chắc chắn không thể nhắm hết được. Cây Nấm không bố trí mình ở những chỗ như thế.

Con ma vật cũng bất ngờ trước tốc độ và phạm vi của Sứ đồ, nhưng dù vậy, một số vẫn xoay xở tránh được.

── Tức là, đây là ván cược mạng sống của con ma vật.

Sứ đồ đánh trúng thì mình xong đời. Nhưng nếu trượt thì con ma vật thoát được một nước.

Con ma vật không có quyền lựa chọn. Sứ đồ nhắm vào đâu thì đành phó mặc cho vận may.

Và kết quả ván cược đó là.

『── NU!』

Sứ đồ vẽ quỹ đạo như sấm sét từ trên trời giáng xuống, xuyên thủng tận gốc sáu vị trí và làm chúng biến mất.

Chỉ còn lại hai──

『──NUUUUU!』

── Nhưng con ma vật vẫn sống! Con ma vật đã thắng cược!

Con ma vật trỗi dậy, vươn xúc tu. Thời gian có được chỉ là khoảnh khắc.

Trong khoảng thời gian đó, con ma vật vươn xúc tu về hướng đã nhắm sẵn.

Đó là── phía sau Sứ đồ. Hướng vùng đất hoang bị Sứ đồ phá hủy, con đường đã đi qua.

Tức là, đi ngược lại con đường đã đến. Mục đích chỉ có một.

Con đường đã đến, tức là phía trước đó, có Làng Khai Hoang!

『……NUNUNU!』

Con ma vật cười. Đúng vậy. Mục đích của con ma vật là đây.

Đòn tấn công của Sứ đồ phần lớn là thiêu rụi diện rộng. Xuyên thẳng một đường. Dư chấn lan rộng. Tức là, nếu hướng đến có Làng Khai Hoang, Sứ đồ sẽ khó sử dụng đòn tấn công đó.

Biết chứ. Con ma vật biết. Sứ đồ bảo vệ con người. Thực tế, trong lúc điều tra, đã thấy bao nhiêu ký ức bảo vệ.

Ở Làng Khai Hoang chỉ là những người bình thường yếu ớt. Hòn đá bắn vào đầu cũng chết. Nên không thể dùng đòn tấn công cuốn họ vào.

『……NUNUNUNUNU!』

Cười, cười nhạo, con ma vật cười nhạo. Thế này chắc chắn tay Sứ đồ sẽ chùn lại.

Và, nếu chạy thoát đến gần Làng Khai Hoang là con ma vật thắng. Bắt dân làng làm con tin, câu giờ. Rồi dịch chuyển đường dài là xong. Đây chính là kế sách của con ma vật.

Lúc trước nếu đi ngược lại vụng về thì chắc chắn bị thiêu rụi, nhưng lợi dụng việc địch tiếp cận nhanh để lướt qua nhau. Giờ chỉ cần duy trì vị trí này thôi.

『……NUNUNU!』

Cười không ngớt. Con ma vật nhìn ra sau, nhìn Sứ đồ.

Dáng vẻ đó đã trở lại bình thường từ dạng sấm sét lúc nãy. Đến tận bây giờ mới dùng, chứng tỏ không dùng được lâu.

Tức là, ván này con ma vật thắng rồi──

『──NU?』

── Ủa? Lúc đó con ma vật nghĩ. Tại sao nhỉ. Sứ đồ phía sau, vẻ mặt khi nhảy về phía này, tại sao lại không có vẻ cay cú. Vẻ mặt đó ngược lại là.

Tại sao, con ma vật nghĩ, nhưng vẫn vươn xúc tu về con đường cũ.

Giờ không thể lùi bước, dịch chuyển về hướng ngôi làng──

『──』

── Tại sao, sấm sét lại ở chỗ này?

◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇

"── Liên tỏa."

Konoe lẩm bẩm, niệm chú. Tuyên bố ma pháp đó với thế giới.

Ngay lập tức, những con dao đã rải rác đến giờ đồng loạt phát sáng. Liên kết lại. Vô số con dao được nối với nhau bằng sấm sét. Và──

"── Phát hiện."

── Sấm sét bùng nổ. Một bức tường sấm sét hình thành trong rừng.

Giữa những con dao được rải nhiều lần bị thiêu rụi bởi sấm sét. Rừng và quyến thuộc Nấm bị thiêu rụi. Hướng đã đi qua bị sấm sét lấp đầy. Trong nháy mắt tất cả bị thiêu rụi.

『──』

Trước mặt cây Nấm dịch chuyển, chỉ có sấm sét. Quyến thuộc phía trước đã bị thiêu rụi hết.

Chuyện gì đang xảy ra, đây chính là bố thạch. Bảo hiểm cho con át chủ bài.

Konoe dậm nhảy. Cưỡng ép chữa trị cơ thể hỏng hóc nhảy về phía cây Nấm.

Cây Nấm định lừa Konoe, hướng về Làng Khai Hoang. Nó nghĩ đó là đường sống.

── Mà không biết rằng, đó là điều Konoe cảnh giác nhất.

Đúng vậy, Konoe ngay từ đầu đã lo ngại tình huống này nhất.

Đã hiểu ngay từ đầu rằng Làng Khai Hoang phía sau là điểm yếu của mình.

Nên đã chuẩn bị. Bản thân con át chủ bài có thể dùng ngay từ đầu, nhưng mà.

Vì Lôi Hóa có nhược điểm lớn. Tiêu hao ma lực khổng lồ, di chứng tạm thời của cơ thể bị phá hủy.

Nếu bị tránh né bằng cách nào đó, sẽ lộ ra sơ hở lớn. Khả năng đó hoàn toàn có thể xảy ra vì đối thủ là tai ương. Thực tế là đã bị tránh.

Ở trạng thái đó nếu Làng Khai Hoang bị dùng làm lá chắn thì lựa chọn sẽ bị thu hẹp đáng kể. Cũng không cứu được Merumina. Nên cần bảo hiểm.

Bức tường sấm sét tạo bởi lượng lớn dao rải rác.

Nó chặn hoàn toàn con đường đã qua. Thiêu rụi Nấm xung quanh, thiêu rụi tất cả điểm đến chiếm đoạt.

── Cây Nấm đã ở ngõ cụt.

◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇

Tức là, đây là sự khác biệt về nhận thức.

Cây Nấm biết Sứ đồ là người bảo vệ Làng Khai Hoang. Biết Sứ đồ bảo vệ con người. ...Nhưng, nhận thức đó chỉ dừng ở mức làm khó tấn công.

Konoe, ngay từ đầu đã không quên Làng Khai Hoang. Dù lo cho Merumina, nhưng anh biết mình là người bảo vệ Làng Khai Hoang, biết mình bảo vệ con người. Nên ngay từ đầu anh đã luôn suy nghĩ làm thế nào để bảo vệ cả Merumina và Làng Khai Hoang.

...Chỉ là, câu chuyện như thế thôi.

◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇

"── Hiển hiện."

『──NU!?』

Cây thương được tạo ra, bọc sấm sét. Khi cây Nấm phản ứng thì đã quá muộn.

『──NUNU──────!?』

── Sấm sét của Thần giáng xuống. Bản thể cây Nấm bị xuyên thủng.

Cây Nấm bị thiêu rụi cùng với Cố Hữu Ma Pháp của nó──

── Nhưng, có gì đó, ở phía sau.

4

── Bản thể của con ma vật, đã cháy rụi. Bị thiêu rụi bởi sấm sét cùng với Cố Hữu Ma Pháp.

Trận chiến kết thúc với thắng lợi của Sứ đồ.

Làng Khai Hoang được cứu. Nhiều sinh mạng được cứu, cái ác bị tiêu diệt. Điều đó không sai.

── Tuy nhiên.

『……nu』

...Chỉ một chút, một mảnh nhỏ thôi. Nhưng con ma vật vẫn còn sót lại.

"── C, Cái gì!?"

Sứ đồ quay lại nhìn con ma vật. Nhưng chuẩn bị đã xong. Xúc tu đã vươn ra. Bắt đầu vươn ngay từ khoảnh khắc tách khỏi bản thể, giờ đã vươn đến nơi rất xa.

『──nu』

Mảnh vỡ đó là một trong những phần bị chia cắt của con ma vật.

Phần cuối cùng trong số bảy phần được chia ra từ một phần mười linh hồn bị xé.

So với tổng thể chỉ là một, hai phần trăm, chỉ là một mảnh vụn.

Dù là con ma vật có quyền năng linh hồn cũng không sống được lâu. Vài phút nữa có khi chết rồi. Một mảnh vỡ nhỏ nhoi như thế.

...Nhưng mà, dù vậy.

Linh hồn đó chắc chắn là con ma vật tai ương. Và, Cố Hữu Ma Pháp vẫn còn.

Thế giới cực nhỏ. Dù nhỏ đến mức không còn nhận ra so với ban đầu, nhưng chắc chắn vẫn còn──

『──nu!』

── Bây giờ, báu vật đang ở trong đó!

── Báu vật quan trọng nhất, đang ở trong đó!

Khoảnh khắc cuối cùng, ngay trước khi bị thương xuyên thủng. Bản thể con ma vật đã ném báu vật sang mảnh vỡ.

Không thể vươn xúc tu, không có thời gian, không thể di chuyển, nhưng để không mất đi báu vật quan trọng nhất, nó đã ném sang mảnh vỡ.

Mảnh vỡ đã nhận lấy. Nhận lấy báu vật bị ném một cách trân trọng, nâng niu.

Thực ra, con ma vật có thể ném linh hồn của mình. Nếu thế, có lẽ giữ lại được khoảng mười phần trăm. Có mười phần trăm thì có lẽ sống sót được. Nhưng thay vì thế, nó chọn báu vật. Vì đó là ước nguyện của con ma vật.

── Nếu chết, thì đến cuối cùng vẫn ở bên báu vật.

"── Đứng, lại!"

Sứ đồ vừa chạy về phía này vừa hét lên với vẻ mặt bi tráng. Chắc đã nhận ra. Nhưng chuẩn bị xong rồi. Nên thế là hết. Di chuyển đường dài, Sứ đồ không đuổi kịp. Dù thắng, nhưng Sứ đồ đã sai lầm ở nước cờ cuối cùng.

Thế là, trận chiến này kết thúc. Con ma vật sẽ chết, nhưng nó vẫn bảo vệ được ước nguyện của mình đến cùng. Con ma vật từ giờ sẽ ở một nơi không ai với tới, cùng báu vật trải qua những giây phút cuối cùng──

───── Ủa? Màu đỏ──

◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇

── Merumina lúc đó cảm thấy thế giới rung chuyển.

"...Hả?"

Merumina theo trực giác cảm thấy thế giới đột nhiên nhỏ lại. Có gì đó không đúng.

"...!?"

Và nhận ra. Bầu trời sáng lên.

Nhìn lên, ở đó── có sấm sét. Dù không mưa nhưng sấm sét vàng kim đang tỏa sáng trên bầu trời.

Đêm mà sáng như ban ngày.

Bên cạnh Merumina, chị hai cũng dừng tay tập luyện nhìn lên trời. Há hốc mồm.

"..."

...Merumina nhìn sấm sét đó, chẳng hiểu sao, ủa, cô nghĩ.

Nhìn nó, lồng ngực bỗng đau nhói dữ dội, sâu trong đầu đau buốt. Đúng rồi, có gì đó sai sai. ...Merumina cảm giác như mình đang quên một điều gì đó rất quan trọng.

"Sấm sét── can thiệp tinh thần, đã giải trừ? ...Merumina!"

"...Chị hai?"

"Merumina, nghe này. Em không được ở đây!"

Chị hai hét lên. Đột nhiên hét lên.

Nhìn Merumina với vẻ mặt sắp khóc. Vẻ mặt liều mạng, vứt cây thương đi, túm lấy vai Merumina.

"Em, không được ở làng này!"

"...Hả?"

...Không được ở? Tại sao? Sao chị lại nói thế?

Quên cả sự sai sai, Merumina sắp khóc. Vì làng này là quê hương của Merumina mà. Ở đây vui thế này mà. Hạnh phúc mà. Ở đây có chị hai, có mọi người mà.

Tại sao...

"Merumina, bên ngoài, không vui sao?"

"...Bên ngoài?"

"Anh chàng kia, anh chàng Thánh Giả kia, đối với Merumina là người thế nào?"

...Thánh Giả?

Merumina vô thức ngẩng mặt lên. Ở đó vẫn có sấm sét.

Nhìn nó... cảm giác như một nơi nào đó trong tim đang gào thét điều gì đó. Màu sắc khác nhau, nhưng cảm giác như đã ngắm nhìn sấm sét này mãi.

"...A."

── Đúng rồi. Mình biết.

Biết người đàn ông đó. Nhớ lại tấm lưng của một người đàn ông. Mười lăm năm cùng trải qua.

Người đàn ông Merumina... để ý.

Luôn dõi theo bóng lưng, mười năm không gặp vẫn luôn để ý.

Chỉ cần nghĩ đến là lồng ngực thắt lại, cảm giác đó.

Thực ra muốn đi gặp sớm hơn. Muốn ở bên cạnh. ...Nhưng mà.

『── Tình cảm này, có thực sự là của tôi không nhỉ.』

Vì Merumina không có ký ức, nên không biết tình cảm này có thực sự là của mình không.

Không nhớ nhưng lại muốn bảo vệ Vùng Ô Nhiễm, sợ đó là sự ám ảnh từ ký ức đã mất. Sợ tình cảm này là dối trá.

Nên Merumina đã băn khoăn, rất băn khoăn, không thể đi gặp──

── Nhưng mà, chẳng lẽ, bây giờ sẽ hiểu sao?

── Nhớ lại. Lần đầu gặp người đàn ông đó là hai mươi lăm năm trước. Tại sân tập của Trại đào tạo.

Trong số những người đồng học tập trung ở sân tập, có một người đàn ông lạc loài. Đó là hắn.

Người dị giới. Nghe nói mới được triệu hồi, gầy như que củi, không cơ bắp, không thể lực. Lại còn đến từ thế giới không có ma lực nên cường hóa cơ thể cũng không làm được ra hồn.

Huấn luyện lúc nào cũng bét. Merumina đứng thứ hai từ dưới lên, nhưng vẫn cách biệt lớn. Không chạy nổi, không tránh nổi, lúc nào cũng tơi tả.

Mọi người đều bảo không trụ được lâu đâu. Merumina cũng nghĩ thế. Năng lực cơ bản hoàn toàn không đủ.

Nên Merumina không có hứng thú đặc biệt gì với hắn.

À, có người như thế à, vất vả nhỉ, chỉ thế thôi.

Hơn nữa, sau đó Merumina biết được.

Hắn ta, nghe nói sau giờ huấn luyện vẫn ở lại một mình vung thương. Cả ngày nghỉ cũng thế.

Merumina thấy thế thì nghĩ rõ ràng là cố quá, định tự hủy à.

Đang tỉnh táo đấy chứ, cô ngán ngẩm──

『── Đêm? Thương?』

── Nhưng mà, tại sao nhỉ. Ngán ngẩm nhưng lại bị tin đồn đó thu hút. Trước đó không có ấn tượng đặc biệt, nhưng lại tò mò lạ lùng. Nên cô đã đi xem.

Thì thấy hắn ở đó, đúng như lời đồn, ở lại một mình đến đêm khuya...

『...A.』

...Merumina nhìn dáng vẻ hắn vung thương, không thể rời mắt.

Cảm giác như nhìn thấy thứ đã mất, cảm xúc lạ lẫm trong lồng ngực── a, giờ thì hiểu rồi. Lúc đó Merumina đã chồng chập quá khứ đã mất... chị hai lên người đàn ông đó.

...Nên mới lại gần, lỡ miệng bắt chuyện.

『── Nè, cậu cố gắng ghê nhỉ.』

...Tức là, lúc này Merumina.

Bị ký ức quá khứ chi phối, nên đã bắt chuyện. Đó là câu trả lời.

Cho nên, kết quả đúng như nỗi lo sợ bấy lâu──

"── A, ha ha... ra là vậy. Ra là thế."

"Merumina?"

"...Ha ha, ngốc thật."

...Merumina hiểu ra.

Sốc đến mức không kịp trả lời tiếng gọi của chị.

Bởi vì, đó không phải cảm xúc của Merumina. Chồng chập với ký ức đã mất, nên bị thu hút. Bắt chuyện khi chưa hiểu ý nghĩa.

"...Gì chứ, quả nhiên là dối trá."

── Đúng vậy. Vốn dĩ.

Mười năm qua Merumina băn khoăn tình cảm của mình có thật không, cũng là do cái khởi đầu này.

Vì không hiểu được lý do bắt chuyện với hắn lần đầu tiên.

Cảm giác cảm xúc của mình thay đổi lúc nào không hay, không biết tình cảm này có thật không.

Nên Merumina đã băn khoăn mười năm. Không thể đi gặp.

Tình cảm khác bị phủ nhận cũng được. Tôi đang làm việc tốt mà, có thể cười như thế. Nhưng riêng tình cảm này bị phủ nhận thì.

── Riêng mối tình này bị phủ nhận thì, tuyệt đối không muốn.

Và, chân tướng là. Lấy lại ký ức, đối chiếu kết quả là.

"...Hai mươi lăm năm này, tất cả, không phải là của mình."

"...S, sao lại."

Kết quả tồi tệ nhất. Rầm, sâu trong lồng ngực Merumina nặng trĩu. Quả nhiên là dối trá. Bị giam cầm trong quá khứ nên mới bị thu hút.

Muốn bật cười. Mối tình hơn mười năm bị phủ nhận. Buồn, buồn quá, thấy chán ghét tất cả.

Đúng rồi, lúc đó Merumina chồng chập hình ảnh chị hai, nên mới bắt chuyện với hắn.

Và ngày hôm sau cũng──

── Ngày hôm sau. Merumina bắt chuyện với hắn.

Chẳng hiểu sao cứ để ý. Nên sáng hôm sau sau khi tập cơ bản, Merumina đã nói với hắn.

『Chuyện đó, lại gặp rồi nhỉ. ...Nè, cậu, tôi cùng với...』

Trước giờ học ma pháp, đã bắt chuyện như thế. Rủ bắt cặp không. Câu trả lời là.

『...Hả ai đấy?』

"── Không, vô lý!"

"Hả!?"

"Ai đấy là cái gì! Sao lại quên chứ!"

── Nhớ ra rồi. Tên đó quên sạch sành sanh.

Đã thế sau đó còn viện cớ này nọ. Nào là mệt quá nên quên, nào là lỡ miệng. Không, chà, đúng là sau khi tập cơ bản, hắn mặt mày xanh mét dính đầy máu và bùn đất lảo đảo thật.

Rồi... rồi, Merumina, bực mình kinh khủng──

『── Hôm qua nói chuyện rồi còn gì!? Lúc cậu vung thương ban đêm ấy! Sao lại quên mỹ nhân này hả!』

『...Ơ, không.』

『Nhìn cho kỹ vào! Và nhớ lấy! ── Này, đừng có lảng mắt!』

...A. Ra là vậy. Đây là lý do.

Lý do Merumina chỉ tự gọi mình là mỹ nhân trước mặt hắn. Vì không tha thứ được việc bị quên... nên lỡ hét lên.

Đối với Merumina mất trí nhớ, chỉ có khuôn mặt mình là chắc chắn, và tự tin vào sự dễ thương của nó. Thế mà hắn lại quên, nên tức. Càng tức hơn vì mình đã bị thu hút mà không biết.

Thế là, cứ nói mãi để hắn không quên nữa... giữa chừng thành câu cửa miệng. Tự nhiên lúc nào không hay. Đây là khởi đầu của Merumina và Konoe.

"A, ha ha... ra vậy. Là đằng đó à."

"...Merumina."

"...Khác, khác hoàn toàn."

── Đúng vậy. Không cần nghĩ cũng biết Konoe khác hoàn toàn với chị hai.

Không giống chị hai trước mắt chút nào. Hay đúng hơn là không có điểm chung. Không dịu dàng như chị hai... không, dịu dàng nhưng kém nhạy cảm một cách tuyệt vọng. Chỉ chồng chập lúc đầu thôi. Khác hoàn toàn.

Cho nên, cái này. Tình cảm này là──

"Chị hai... bọn em, đã ở bên nhau mười lăm năm."

"..."

Merumina và Konoe đã ở bên nhau suốt thời gian đó.

Năng lực gần nhau, nên hay bắt cặp. Cả lúc huấn luyện lẫn lúc tập thảo phạt quái vật. Đã bắt cặp không biết bao nhiêu lần.

Nên Merumina biết rõ về Konoe.

Biết nhiều điểm tốt, và cả điểm xấu.

Konoe kém nhạy cảm, không hứng thú với người khác, không nhớ mặt, không nhìn vào mắt khi nói chuyện. Lúc nào cũng cau có không cười, ăn uống thì qua loa, lơ là một chút là ngày nào cũng ăn lương khô như gạch, mua toàn quần áo giống nhau nên dưới áo khoác ngày nào cũng y hệt. Cảm giác như con người hỏng hóc nhiều chỗ.

...Nhưng, là kẻ luôn cố gắng sống chân thành. Dù vất vả thế nào cũng bước từng bước một. Vì người khác, có thể hành động như chuyện đương nhiên.

Lúc nào cũng cau có nghiêm túc... nhưng thật sự thỉnh thoảng, cười tĩnh lặng, ôn hòa. Và thực ra khuôn mặt đó, Merumina rất thích.

Hơn nữa── đúng rồi, Merumina luôn nhìn dáng vẻ Konoe vung thương trong đêm.

Không phải vì giỏi như chị hai nên nhìn. Không phải vì ngầu nên nhìn. Mà vì nhìn dáng vẻ nỗ lực hết mình dù không có tài năng, dù mệt mỏi đến đâu, Merumina cũng thấy mình phải cố gắng lên. Bước đi bên cạnh, cô cũng nghĩ mình cũng phải cố gắng.

...Vì cùng bước đi, nên, thích. Chắc chắn, đó là một trong những lý do giúp cô vượt qua thử thách như tra tấn đó.

── Mười lăm năm. Thời gian đằng đẵng.

Cùng đau khổ, cùng khóc, cùng vui.

Sáng, chào buổi sáng, cùng ăn cơm ở nhà ăn.

Trưa, vừa thổ huyết, vừa cùng chạy.

Tối, vừa nói mệt quá nhỉ, vừa cùng thở dài.

Bị ném ra trước quái vật trong lúc huấn luyện, cùng chiến đấu.

Cắm trại trong rừng, tịch thu lương khô gạch, cùng chọc đũa vào một nồi.

...Bầu trời sao cùng ngước nhìn sau khi huấn luyện, đẹp vô cùng.

Dù phần lớn là nguy hiểm, là khổ sở, nhưng không chỉ có thế. Đã có những ngày tháng như vậy. Cho nên──

"── May quá, mình thích hắn thật."

── Đó là câu trả lời.

Vì luôn ở bên nhau, nên thích.

Merumina, với tư cách là Merumina, đã thích Konoe. Mất mười lăm năm để thích.

5

── Và rồi.

"...Merumina."

"Chị hai."

Nhận ra thì tầm nhìn của Merumina đã thay đổi độ cao.

Không phải của đứa trẻ tám tuổi, mà bằng với chị hai trước mắt. Chiều cao vốn có của Merumina, và chị hai vẫn không thay đổi từ ba mươi ba năm trước.

Cảm nhận dòng chảy thời gian. Ba mươi ba năm. Gấp bốn lần cuộc đời ở làng, Merumina đã sống ở bên ngoài.

...Một nửa trong số đó, là cùng với Konoe.

"Merumina, lớn thật rồi."

"...Vâng."

Merumina lấy lại. Nhớ lại. Quá khứ, và hiện tại.

Merumina đã trưởng thành. Đã trở thành Thánh Giả. Sứ đồ của Thần, cứu vớt con người.

"..."

Merumina cảm thấy ước nguyện trong mình lắng xuống.

Đã từng bị ước nguyện nuốt chửng... nhưng đã nhớ ra rồi. Merumina đã lấy lại được chị hai, quá khứ, quê hương.

── Điều ước đã thành hiện thực. Sự thiếu hụt đã được lấp đầy.

Nên Merumina phải về thôi. Không thể cứ mơ mãi trong bụng kẻ địch được.

Làng vui, có chị hai, hạnh phúc, nhưng mà.

...Cũng có người muốn gặp nữa.

"...Chị hai, em phải về đây."

"Ừ."

"...Nhưng, làm sao thoát ra được nhỉ."

Merumina nhìn lại xung quanh.

Chắc đây là bên trong Cố Hữu Ma Pháp của địch. Quyền năng thao túng linh hồn. Làm sao thoát ra được.

Hướng ý thức vào bên trong cũng không cảm thấy ma lực. Do chỉ còn là linh hồn chăng.

...Những lúc thế này──

"Merumina, không sao đâu."

"Dạ?"

Tiếng chị hai. Chị hai nhìn lên trời, nhìn sấm sét.

Và lẩm bẩm nhỏ, giỏi thật đấy. Khuôn mặt đó... khuôn mặt thiếu nữ đúng với ngoại hình. Biểu cảm Merumina lần đầu tiên thấy.

"── Ừ, thế này thì có thể tiễn em đi được."

Chị hai bước lại gần Merumina một bước, cười.

"── Merumina, gặp lại em thật tốt quá. Chỉ thế thôi cũng thấy ba mươi năm qua có ý nghĩa rồi."

"...Chị hai?"

"Được thấy em trưởng thành thật tốt. Được thấy em thành đạt thật tốt. ...Trở thành Thánh Giả rồi nhỉ? Giỏi lắm."

Chị hai cười vui vẻ, dịu dàng. Hạnh phúc nheo mắt nhìn Merumina.

"Merumina, chị tự hào là chị của em."

"...A."

── Đó là lời khen ngợi thuần khiết vô ngần.

Chị hai đã đưa em ra khỏi khu ổ chuột. Chị hai luôn bảo vệ em.

Lời nói đó của chị khiến Merumina cảm thấy lồng ngực thắt lại.

"...Cho nên, phải dốc sức tiễn cô em gái đã trưởng thành đi chứ nhỉ."

Và chị hai chắp hai tay trước ngực như vốc nước──

"...A?"

── Bất chợt, ánh sáng sinh ra. Ánh sáng đỏ, đỏ rực. Quả cầu ánh sáng lơ lửng trên tay chị hai.

Ma lực, không phải. Đương nhiên cũng không phải sức mạnh khủng khiếp. Đây là...

"...Cái đó, chẳng lẽ là Cố Hữu Ma Pháp?"

Merumina lẩm bẩm. Chắc chắn là Cố Hữu Ma Pháp── sức mạnh linh hồn.

...Tại sao chị hai lại?

"...Ể?"

── Khoan đã?

Nhớ lại. Merumina, hình như đã thấy ánh sáng này ở đâu đó...

"...A."

Nhận ra. Đây là, màu này là lúc đó. Ngày hôm đó, mất trí nhớ tỉnh lại trong nhà thờ khu ổ chuột, trong tất cả những gì đã mất, chỉ nhớ hai thứ──

『── Khi tỉnh lại, tôi đã mất hầu hết ký ức. Thứ duy nhất còn nhớ mang máng là một ánh sáng đỏ rực nào đó, và ai đó gọi tên tôi.』

── Ngày hôm đó, cái tên, và ánh sáng đỏ, là những gì còn lại trong Merumina.

"...Chị, hai."

Không thể nào, cô nghĩ. Merumina nhớ lại. Kết nối lại.

Ký ức quá khứ, và ánh sáng trước mắt. Đúng rồi, đã kể với Konoe.

『Chắc là tôi đã sống ở một ngôi làng hay thành phố nào đó bị diệt vong. Chướng khí ập đến, bỏ chạy... và trên đường đi, tôi bị thương nặng.』

『Thương nặng?』

『Ở đầu. Nghe nói bị tổn thương nghiêm trọng, máu me be bét. ...Nhưng may mắn thay, có một pháp sư trị liệu cao cấp ở gần đó.』

── Thực ra, Merumina luôn thắc mắc một điều.

Đó là chuyện ngày cô tỉnh lại sau khi mất trí nhớ.

Ngày hôm đó, Merumina mất một phần não. Bị khoét sâu đến mức mất trí nhớ. Chắc chắn thời gian đến khi chết hầu như không còn.

...Nhưng mà, trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, tình cờ Merumina được tìm thấy.

Và, tình cờ có pháp sư trị liệu cao cấp, tình cờ còn dư ma lực chữa cho cô.

Tình cờ có nữ tu sĩ tốt bụng, đưa Merumina bất tỉnh nhân sự không người thân thích đến nhà thờ khu ổ chuột.

Tình cờ, tình cờ, tình cờ. Merumina ngày hôm đó được cứu bởi toàn những sự tình cờ──

"──"

── Thật không?

Chẳng phải quá thuận lợi sao.

Chẳng phải quá may mắn sao.

Trong thế giới tàn khốc này, làm gì có chuyện tình cờ liên tiếp như thế. Merumina vẫn luôn thắc mắc. Điều đó──

『Cố Hữu Ma Pháp── Nguyện cầu, tiễn đưa là Cái Nôi Đỏ. (Cầu mong em hạnh phúc)』

── Điều đó, thực ra, không phải toàn là tình cờ thì sao.

Cùng với lời cầu nguyện, cơ thể Merumina được bao bọc bởi ánh sáng đỏ.

Ánh sáng ấm áp, rất ấm áp. Và, nhẹ nhàng bay lên.

"...Đi nhé, Merumina."

Bay lên. Merumina bay lên. Bay về phía sấm sét đang tỏa sáng trên bầu trời.

Merumina hiểu. Đã hiểu. Ma pháp đó, đúng như tên gọi, là để tiễn đưa.

Bao bọc bằng cái nôi đỏ, bảo vệ, và đưa đến nơi an toàn. Chỉ là sức mạnh như thế.

Để được cứu rỗi, để được hạnh phúc, dù xa đến đâu cũng đưa đến nơi.

── Merumina, ngày hôm đó cũng được chị hai cứu.

"── Chị, hai, tại sao."

Vô thức, Merumina hỏi chị hai tại sao.

Ý nghĩa chính Merumina cũng không rõ. Quá nhiều cảm xúc lẫn lộn. Nhưng, nếu lấy ra ý nghĩa lớn nhất trong đó.

...Thì chắc là── tại sao, lại làm đến mức này, bằng những lời đó.

"..."

Trước lời nói của Merumina, chị hai chỉ lặng lẽ gửi tặng nụ cười.

Nụ cười dịu dàng, ấm áp.

── Đúng vậy, nụ cười đó.

── Giống hệt nụ cười khi dắt tay đưa Merumina ra khỏi cô nhi viện ngày xưa.

Merumina vừa được cái nôi đưa đi vừa ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt chị.

"── A."

Và, lúc đó Merumina bừng tỉnh. Chị hai, chỉ còn một mình ở lại mặt đất.

"Chị hai!"

Merumina hét lên. Vươn tay ra. Nhưng chị hai ngày càng xa. Chị hai bị bỏ lại. Trong quyền năng của con quái vật này.

Merumina không thể chấp nhận chuyện đó, chỉ mình mình được cứu──

"──"

── Cho nên, Merumina, Thánh Giả, nheo mắt lại.

◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇

── Thế là Merumina trở về hiện thế.

Xung quanh Merumina có sự bảo hộ của Thần, cô dùng tay phá vỡ nó.

"...Merumina!?"

Có tiếng nói, giọng Konoe.

Merumina chui ra khỏi sự bảo hộ. Và nhận ra. Mình đang ở trên lưng Konoe. Và tình hình xung quanh. Mặt đất cháy sém. Mùi không khí. Lôi Hóa sao. Cô hiểu Konoe đã thiêu đốt cơ thể để chiến đấu.

A, anh ấy đã cố gắng vì mình, cô nghĩ. Thấy hạnh phúc.

Phải cảm ơn mới được, và muốn cọ má vào má anh ấy trước mặt──

"──"

── Nhưng, trước đó Merumina có việc phải làm.

Merumina nhìn. Nhìn bằng Cố Hữu Ma Pháp nhìn thấu ngàn dặm. Nhìn con quái vật Nấm, nhìn sâu thẳm, sâu trong bụng, sâu trong Cố Hữu Ma Pháp. Nơi mình vừa ở đó, không thể nào không nhìn thấu.

(...Hội tụ.)

Tia sáng đỏ chạy qua. Bị nén lại, tia sáng chỉ to bằng hạt cát.

Sức mạnh bị nén cực mạnh, tăng cường khả năng xuyên thấu và tốc độ.

『──nu!?』

Xuyên thủng cây Nấm. Và, vớt ra.

Linh hồn bên trong, dùng sự bảo hộ của Thần bọc lấy. Bên trong đó là.

"Chị hai."

Merumina nói với chị.

Chị hai, cảm ơn vì đã luôn bảo vệ em.

Cảm ơn vì đã giúp em. Cảm ơn vì đã cứu em. Em vui lắm.

...Nhưng, chị nhầm một điều rồi.

Em gái của chị, không còn chỉ biết được bảo vệ nữa đâu──!

Thấu Kính lướt trên bầu trời. Và đỡ lấy sự bảo hộ màu trắng của Thần bị đánh bật ra từ con quái vật.

Nó quay lại chỗ Merumina, Merumina ôm chặt lấy.

"── Mừng chị trở về."

── Như vậy, Merumina và chị hai đã trở về hiện thế.

◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇

...Và, cây Nấm bị xuyên thủng thì.

6

── Con ma vật đang chết dần. Bị thiêu đốt, bị bắn xuyên và đang chết.

Mất báu vật, linh hồn chỉ còn lại chút xíu. Linh hồn còn lại đó cũng đang khuếch tán vào không khí.

『──』

Kết thúc. Mình kết thúc. Tại đây.

Con ma vật hiểu điều đó. Trong lúc đang tan biến dần, con ma vật nghĩ──

『──nu』

── Chỉ là, về ánh sáng đỏ.

Đây là câu chuyện về nguồn gốc.

Cây Nấm muốn làm gì, điều ước của cây Nấm là gì, cây Nấm là loại quái vật nào, câu chuyện như thế.

── Khởi đầu của cây Nấm là bãi rác trong khu định cư của Demon.

Bãi rác là một cái hố sâu, cây Nấm sinh ra dưới đáy hố. Mặt đất đầy rác và bầu trời tròn vo bị cắt bởi miệng hố. Đó là khởi đầu của cây Nấm.

Cây Nấm không có sức mạnh cũng chẳng có trí tuệ. Ban đầu không thể ra khỏi hố. Và cũng không muốn ra. Chỉ đơn giản ở dưới đáy hố. Ngắm nhìn bầu trời một cách vô nghĩa.

Ngắm nhìn ngày này qua ngày khác. Sinh vật chỉ biết làm thế. ...Đáng lẽ, cây Nấm sẽ chết cái bộp vì lý do nào đó.

── Nhưng, bước ngoặt đến với cây Nấm vào một ngày nọ. Demon ném cái gì đó xuống hố từ trên cao. Thứ bị vứt bỏ rơi "bộp" xuống trước mặt cây Nấm... bản năng mách bảo. Đó là đồ ăn thừa. Đồ ăn thừa của Demon, tức là── thịt người.

Cây Nấm ăn. Ăn, và có được chút trí tuệ. Quái vật càng giết người càng mạnh. Càng ăn người càng thông minh. Cây Nấm học được. Ở đây, có thể thứ tương tự sẽ lại rơi xuống.

『──nu』

Cứ thế, tiếp tục ăn những thứ rơi xuống. Trí tuệ tăng lên. Không giết người nên không mạnh lên, nhưng thông minh hơn.

Nhìn những thứ rơi ở bãi rác, biết về đồ vật. Nghe tiếng nói lọt xuống từ khu định cư, biết về ngôn ngữ.

── Cây Nấm từng chút, từng chút một trưởng thành.

Rồi có đủ trí khôn để leo lên khỏi hố, ra ngoài.

Thế là lần này nhìn Demon, quyết định học hỏi Demon.

Cây Nấm đứng cạnh cái hố, nhìn ngắm lũ Demon. Dáng vẻ Demon sinh sống. Dáng vẻ cười vui vẻ. Dáng vẻ giận dữ không tha thứ. Dáng vẻ khóc buồn bã. Và── dáng vẻ yêu, và được yêu.

Cây Nấm biết cảm xúc, biết tình yêu. Nó trông lấp lánh tỏa sáng. Như đá quý, ngẩn ngơ ngắm nhìn, thấy nó đẹp nhất thế gian.

Nên muốn được cho vào cùng, lại gần... nhưng Demon không chấp nhận cây Nấm.

Bị tấn công vì vướng víu. Bị đuổi khỏi khu định cư. Nghĩ lại thì, không bị giết đã là may mắn rồi.

── Cây Nấm bị Demon đuổi đi. Học được rằng Demon là không được.

Vậy đồng bào thì sao, lại gần những cây Nấm khác. ...Nhưng, những cây Nấm khác không có trí tuệ. Vì yếu. Cây Nấm học được rằng chỉ mình mình là ngoại lệ.

...Cây Nấm cô độc.

Ngưỡng mộ, nhưng không có được. Bị đuổi đi, không thể nhìn thấy nữa. Biết yêu, biết tình. Tình yêu đẹp đẽ, tình cảm lúc nào cũng đẹp.

...Nhưng, làm thế nào cũng không có được.

Cây Nấm than khóc trong rừng. Than khóc, nhưng muốn cái gì đó nên tiếp tục di chuyển.

Trong lúc đó, nhìn thấy khu định cư của con người. Họ tỏa sáng lấp lánh── cây Nấm nén sát ý trào dâng từ căn nguyên, lại gần. Và...

『── Quái vật kìa!』

Đương nhiên, bị tấn công và bỏ chạy.

...Ba lần sai lầm, cây Nấm học được. Cây Nấm đầy thương tích và thông minh học được. Rằng mình là dị loại. Rằng không thể vào trong đó.

...Cho nên, ít nhất muốn được nhìn. Nghĩ rằng nếu được nhìn ở bên cạnh, nỗi cô đơn này sẽ vơi đi chút ít. Giống như trẻ con loài người hay Demon bắt côn trùng rồi nhìn ngắm, cây Nấm cũng muốn bắt lấy tình yêu lấp lánh, và nhìn ngắm.

『Cố Hữu Ma Pháp── Mộng Ảo Sáng Tạo, Lồng Côn Trùng Chứa Linh Hồn. (Hộp châu báu của ta)』

Tạo ra thế giới bên trong mình, không thể đưa thịt vào, nên rút lấy linh hồn.

Tái hiện thế giới bằng ma pháp, cho sống trong đó. Nhưng một lúc sau, bên trong hỗn loạn. Nên để ngăn chặn hỗn loạn, thao túng linh hồn, thao túng trạng thái tinh thần và ký ức, hoặc lặp lại cùng một khoảng thời gian. Điều chỉnh để cho thấy dáng vẻ đẹp đẽ nhất.

『……NU』

Cây Nấm tiếp tục ngắm nhìn sự lấp lánh. Ngắm nhìn tình yêu, tình cảm. Và, trong khi làm thế, dần dần mạnh lên. Có vẻ Tà thần phán định việc rút linh hồn là giết chóc.

Mạnh lên thì có thể mở rộng thế giới, bắt thêm nhiều nữa, mở rộng thế giới. Hạ cấp, Trung cấp, Thượng cấp, Tối Thượng cấp, Cấp Thảm Họa. Dần dần tiến hóa.

Năm tháng trôi qua, bên trong cây Nấm mở rộng mãi không ngừng.

── Cây Nấm gặp ánh sáng đó vào lúc như thế.

『……Merumina, không sao đâu, không sao đâu mà……!』

Ngày hôm đó, ba mươi ba năm trước. Cây Nấm đứng ngoài nhìn Mê cung bùng phát.

Quái vật tràn ra, con người chạy trốn. Kết giới bị phá vỡ, con người nhiễm chướng khí khóc la.

Cây Nấm nhìn cảnh đó từ xa. Vì ở đó có nhiều tình cảm. Con người càng bị dồn vào đường cùng càng cho thấy ánh sáng đẹp đẽ.

Nên ngắm nhìn một lúc, nghĩ nếu có người có tình yêu đẹp thì bắt bỏ vào lồng côn trùng. Nghĩ thế──

── Cây Nấm chợt thấy một thiếu nữ.

Thiếu nữ ôm đứa em gái đang khóc nức nở, chạy trên đường cái. Nhưng phía sau, Sói Ma (Garm) đang đến gần.

『Chị, chị hai...』

『Merumina, không cần lo... hự!』

Thiếu nữ bị Garm vờn. Bị chơi đùa. Garm nhắm vào em gái, và người chị liều mạng bảo vệ. ...Có vẻ nó đang tận hưởng xem người chị có thể bao bọc em gái đến bao giờ.

Garm đang đợi người chị không chịu nổi mà bỏ chạy một mình. Đang đợi đứa em bị bỏ rơi tuyệt vọng.

Cây Nấm nhìn hai người đó. Nhìn tình cảm của hai người. Vì nó lấp lánh. Tự hỏi khi nào sẽ vứt bỏ. Hay là sẽ ôm đến cùng. Cứ nhìn mãi.

『Chị── a』

『A... Merumina!』

── Tuy nhiên, chuyện đó kết thúc đột ngột. Garm lỡ tay, ngoạm mất đầu cô em. Máu trào ra, ánh sáng tắt trong mắt.

Cây Nấm nghĩ, a, thế là hết rồi sao. Nghĩ thế──

『Cố Hữu Ma Pháp── Nguyện cầu, tiễn đưa là Cái Nôi Đỏ. (Cầu mong em hạnh phúc)』

── Không, không phải. Chưa kết thúc. Có ánh sáng đỏ, đỏ rực.

Giữa vòng vây quái vật, người chị đã để em mình sống, chứ không phải mình.

Bị Garm áp sát, bị nhiễm chướng khí, nhưng vẫn cầu nguyện hạnh phúc cho đứa em gái đã để trốn thoát. Điều ước đánh cược bằng mạng sống, hình thái tình yêu thuần khiết vô ngần.

Cái đó, lấp lánh quá chừng──

── A, đúng rồi.

── Cây Nấm đã nhìn thấy ánh sáng đẹp hơn bất cứ thứ gì.

Thứ vô cùng vô cùng đẹp đẽ. Ánh sáng đó quá đẹp, cướp mất trái tim ngay cái nhìn đầu tiên.

Muốn nhìn mãi, nhìn mãi.

── Lúc đó, cây Nấm, tai ương Nấm.

Đã yêu ánh sáng đó, yêu thiếu nữ đó. Mối tình đầu. Chắc chắn là mối tình đầu và cuối cùng.

Nên cây Nấm──

── Con ma vật, ngay cả khoảnh khắc chết đi này, vẫn đang yêu.

Vẫn tiếp tục nhớ về thiếu nữ.

Trong trận chiến với Sứ đồ, con ma vật vứt bỏ cả mạng sống và mọi thứ để không buông tay báu vật quan trọng nhất── cô ấy, là vì cô ấy đẹp, vì là ước nguyện, và vì đã yêu.

『──nu』

Có cô ấy thì sát ý từ căn nguyên cũng chẳng quan trọng. Mấy chục năm, con ma vật không giết người.

Cô ấy bị mờ đi (không vui), muốn cô ấy tỏa sáng (cười). Quay lại quê hương để tìm cơ hội, đó là khởi đầu của lần này.

Cô ấy nhìn ngôi làng và phản ứng, nên điều tra. Và tìm thấy đứa em gái cô ấy đã để chạy thoát, định bắt lấy. Muốn nhìn lại ánh sáng đó. Vì điều đó thì bản năng sinh tồn hay nỗi đau xé linh hồn cũng chẳng là gì.

...Đúng vậy, tất cả, là vì mối tình này.

Nhưng, giờ, bên cạnh con ma vật không có cô ấy.

Điều đó con ma vật thấy buồn. Buồn đến mức không chịu nổi──

『──nuuu』

...Cho nên, con ma vật. Con ma vật bị Sứ đồ thiêu đốt, xuyên thủng.

Bị cướp mất báu vật, mối tình đầu, con ma vật đang tan biến một mình.

『──nuuuuuuuuuuuu!』

── Con ma vật, dù mất hầu hết linh hồn vẫn hét lên.

Bởi vì, cô đơn. Sự cô độc như lúc ban đầu đó, không muốn nữa──

『nuuuuuuUUUUUUUUUUUUNUUUUUUUUU!!!!!』

── Cho nên, con ma vật, không thể từ bỏ.

◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇

── Tưởng là tiêu rồi, nhưng Merumina đã trở về.

Không lấy lại được, kẻ địch định bỏ chạy, thế mà đã trở về.

Konoe ngơ ngác nhìn Merumina.

Tưởng không bảo vệ được. Tưởng thất bại. Đã trở về.

Hạ cô xuống khỏi lưng, nhìn chằm chằm. Nắm thử tay.

Má có huyết sắc hồng hào. Lòng bàn tay mềm mại, ấm áp.

── Quả thực, còn sống.

Merumina nói nhỏ, là nhờ cậu và chị hai.

Và nghe chuyện chi tiết. Chuyện Merumina rơi xuống đâu, ký ức lấy lại được, người chị bị giam cầm. Và Cố Hữu Ma Pháp. Konoe nhìn sự bảo hộ trong tay Merumina, bàng hoàng──

"──!"

── Vụ nổ xảy ra xung quanh đúng lúc đó.

Rừng... không, không phải. Thứ nổ không phải rừng. Là Nấm. Nấm mọc trong rừng. Vô số Nấm mọc lên, tất cả đều phát nổ.

Mảnh vỡ bay tứ tung── đang bay về đâu đó. Hướng đến là...

"── Konoe, cách đây ba trăm km về phía Bắc. Tàn tích Nấm đang tập trung lại."

"...Nấm... chẳng lẽ, vẫn chưa kết thúc sao...?"

Tưởng đã xong rồi, Konoe giật giật má.

Merumina liếc nhìn Konoe, đưa tay ra định tạo Thấu Kính──

"── Ự!"

"...Merumina?"

Việc tạo Thấu Kính dừng lại ở cái thứ nhất, thứ hai.

Tự hỏi chuyện gì, lúc đó Konoe cũng nhận ra. Hầu như không cảm nhận được ma lực từ Merumina.

"...Xin lỗi. Trong lúc chết có vẻ ma lực đã thoát ra khá nhiều."

"À..."

"Dùng vũ trang chắc khó."

Nhắc mới nhớ, chết là ma lực thoát ra. Thế thì Merumina không chiến đấu được nữa.

Chà, Konoe làm là được thôi.

"Cường hóa cơ thể chắc vừa đủ. Muốn tiết kiệm chút nên cõng tôi đi được không?"

"...Ừ."

Konoe cõng Merumina.

Và hướng về phía cô chỉ dẫn bằng Cố Hữu Ma Pháp──

"....................................Chuyện đó, Konoe."

"...Gì thế?"

"...Xin lỗi nhé, mười năm không đi gặp."

Đang chạy, đột nhiên Merumina nói vậy.

Mười lăm năm cùng chiến đấu, mà lại xin lỗi.

Konoe... chà đúng là hầu như không gặp, anh nghĩ.

"...Chuyện đó."

Nhưng, đó không phải chuyện phải xin lỗi, Konoe nghĩ.

Đó là quyền tự do của Merumina, chắc cũng có công việc, và không có việc gì cần gặp. Không bận tâm, và cũng chẳng có lý gì để bận tâm. Chuyện nên thế thì nó thế thôi.

Đối với Konoe đó là chuyện đương nhiên lặp lại mấy chục năm từ khi ở Trái Đất.

Nên anh định hỏi lại sao phải xin lỗi...

"........................"

............A, nhưng mà, lúc đó mười năm trước.

Merumina hay bắt cặp suốt mười lăm năm bỗng nhiên biến mất. Một chút, chỉ một chút thôi.

Khác với bất cứ ai trước đó... thực ra, Konoe, đã nhìn sang bên cạnh, nhiều lần.

"........................"

Cái đó, Konoe hồi đó không hiểu lý do.

...Không, là cố tình không nghĩ đến chăng.

"........................Không đâu."

"Vậy sao? ...Xin lỗi nhé."

...Dù sao thì, không phải chuyện Merumina phải xin lỗi.

Nhưng, tay Merumina vòng qua cổ hơi siết lại. Nhiệt độ truyền đến lưng hơi mạnh hơn.

"........................"

── Và rồi, lại một khoảng thời gian yên lặng.

Konoe cứ thế chạy về phía cây Nấm. Chạy trên bầu trời khu rừng sụp đổ.

Khu rừng bị Nấm phá hủy, lật tung. Vùng đất chết chóc không còn quái vật hay động vật.

Trong thế giới mảnh thịt Nấm bay đầy trời, nhưng trên lưng Konoe có nhịp đập chắc chắn.

(...Mình, đã không bảo vệ được mà.)

Lần thứ mấy rồi, anh nghĩ. Không bảo vệ được, nhưng đã trở về.

Konoe cảm nhận nhịp đập đó. Quả thực Merumina đang ở đó. Chị của Merumina đã cứu cô.

...Konoe chỉ cảm nhận sự sống.

"............"

...Trong lúc đó, sương mù bắt đầu xuất hiện xung quanh.

Sương mù chứa ma lực. Phía bên kia màn sương ngày càng dày đặc── là hình dáng cây Nấm khổng lồ đang thu thập tàn tích. Chắc chắn còn cách vài chục km, nhưng nó khổng lồ đến mức nhìn thấy bằng mắt thường. Konoe tự hỏi nó sẽ to đến mức nào──

◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇

『──NU』

── Lúc đó, con ma vật chỉ đang thu thập. Quyến thuộc rải rác trong rừng, cơ thể đó, linh hồn đó.

── Và, gắn kết lại.

Vá víu linh hồn tan nát của mình bằng linh hồn quyến thuộc. Tạo nên cơ thể đã mất bằng vô số quyến thuộc.

Linh hồn chắp vá. Cơ thể sắp sụp đổ.

Con ma vật dùng sự cô đơn gắn kết lại. Dùng ước nguyện vận hành. Dùng khát vọng vực dậy tinh thần──

『……』

...Con ma vật nhìn. Vừa gắn kết vừa nhìn. Sứ đồ và báu vật đang đến gần... không, nhìn cô ấy.

Cơ thể mình hỏng rồi. Linh hồn cũng chẳng biết trụ được bao lâu. Nhưng, con ma vật vẫn vùng vẫy nhìn.

『──NUNU』

── Bởi vì, muốn gặp em.

── Muốn, ngắm nhìn em.

Và──

『──NUNUNU』

── Làm ơn, đừng đi.

── Một mình, tuyệt đối không muốn.

............A, thực ra. Con ma vật, thực ra, cũng biết.

Vì con ma vật đã nhìn thấy tình cảm, tình yêu. Biết mình đang nói điều sai trái đến mức nào. Biết mình đang nói điều ích kỷ đến mức nào.

Con ma vật, chắc chắn đã sai ngay từ đầu. Bây giờ vẫn đang sai lầm không thể cứu vãn.

Không có quyền nói những lời này. Làm gì có. Biết chứ. Xin lỗi.

『──NUNUNUNUNUNU』

── Nhưng mà, cô đơn, cô đơn quá.

── Dị loại như ta không ai ở bên cạnh, chỉ còn cách làm thế này thôi.

Con ma vật vì điều đó mà sai lầm mãi. Và, sắp kết thúc trong sai lầm.

Cơ thể đang sụp đổ từng giây từng khắc, vừa gắn vào đã vỡ ra từ đầu kia.

Linh hồn chỉ còn mảnh vụn, chỉ cần lơ là một chút là tan biến.

Nhưng, dù vậy. Con ma vật cuối cùng, muốn gặp cô ấy, dù chỉ một lần──

『──NU』

── Cho nên, vì cầu nguyện như thế.

── Con ma vật tạo ra ma pháp mới tại đây bằng linh hồn chắp vá.

『Cố Hữu Ma Pháp── Tình cảm của ta ở đây, chỉ mong ước là Ngôi Sao Đỏ Nhất (đừng đi, ở bên em, người em yêu)』

── Con ma vật nhìn chằm chằm.

Nhìn chằm chằm Sứ đồ đang đến gần mình. Nhìn chằm chằm Sứ đồ vàng kim. Bức tường lớn nhất giữa nó và cô ấy.

...Ma pháp này, là để gặp lại cô ấy.

Bản thân việc chiến đấu là sai lầm, nhưng con ma vật chỉ còn cách này.

── Ma pháp này, chỉ là sức mạnh để đẩy lùi chướng ngại.

── Sức mạnh chỉ để làm lộ ra điểm yếu của Sứ đồ và tấn công vào đó.

◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇

── Konoe nhận ra. Sương mù xung quanh ngày càng dày đặc.

Và── bóng người mờ ảo bắt đầu xuất hiện trong sương mù.

Konoe tăng cường cảnh giác──

"...Cái gì đây. Sương mù phản chiếu bóng?"

"...Merumina?"

"Sương mù này đấy. Giống Cố Hữu Ma Pháp... nhưng sức mạnh thế này thì định làm gì?"

Merumina lẩm bẩm vẻ bối rối. Konoe định hỏi chi tiết.

── Lúc đó.

"────!?"

Zô... cái lạnh chạy dọc sống lưng Konoe. Có cái gì đó. Cái gì đó vô hình đang đến gần!

Hướng đến bên trong Konoe. Cái này là── linh hồn!?

"──!"

Tức thì Konoe nâng cao sức mạnh bên trong. Nâng cao ma lực, cường hóa sự bảo hộ của Thần. Cường hóa phòng ngự bản thân đến giới hạn.

Khả năng kháng cự mạnh mẽ của Thánh Giả lập tức đánh bật sự can thiệp của địch── xúc tu linh hồn, vô hiệu hóa nó.

"Konoe! Vừa rồi là!"

"............Ừ."

Tiếng Merumina trên lưng. Trả lời, Konoe khẽ thở ra──

『『...Konoe』』

"──?"

── Nhưng, cùng lúc đó giọng nói vang lên. Đó là── đó là?

Giọng nói gọi tên Konoe, nhưng không phải của Merumina.

『Konoe』『Konoe』

『Konoe』『Konoe』『Konoe』『Konoe』『Konoe』『Konoe』『Konoe』『Konoe』

『Konoe』『Konoe』『Konoe』『Konoe』『Konoe』『Konoe『Konoe』『Konoe』『Konoe』『Konoe』『Konoe』『Konoe』

Bóng đen gọi tên Konoe. Giọng nói đó, Konoe, nghe quen──

『『『Konoe, nhìn về phía này.』』』

── Bóng đen phản chiếu trong sương mù kết thành ba hình ảnh.

── Ở đó, có cha, mẹ và người giúp việc của Konoe.

7

『Konoe』『Konoe』『Konoe』『Konoe』

Bóng đen hiện ra. Những cái bóng ngủ yên dưới đáy ký ức hiện ra.

Konoe bị hút ý thức vào đó, vô thức dừng lại──

"────"

"...Gì thế, những người này. Giống Konoe...?"

── Tiếng Merumina kéo ý thức trở lại.

Giống, phải rồi, chắc thế, cùng huyết thống mà. Chỉ huyết thống thôi, nhưng mà.

『Konoe』『Konoe』『Konoe』『Konoe』

『『── Mày, là vật cản.』』

...Nhưng mà, Konoe──

"──── Ư!?"

Khoảnh khắc đó. Khoảnh khắc ý thức Konoe hướng về cái bóng, xúc tu linh hồn tiếp cận lần nữa.

Konoe định đánh bật xúc tu đó một lần nữa── nhưng, sự can thiệp đã ăn sâu vào phòng ngự một chút.

"...Cái này là!"

Konoe hiểu ra. Trực giác, và vì tiếp xúc trực tiếp nên hiểu.

── Đây là năng lực của Nấm. Cố Hữu Ma Pháp dùng xúc tu can thiệp vào phòng ngự đối phương với điều kiện đối phương bị thu hút bởi cái bóng. Nếu phòng ngự bị phá vỡ... lúc đó, chắc chắn sẽ giống như Merumina lúc nãy.

"──!"

Konoe tăng cảnh giác lên mức cao nhất. Giữ vững ý thức.

Tuyệt đối không được để tâm trí bị rối loạn bởi cái bóng thêm nữa──

『──NUUUUUUU!』

"── Ư"

── Lúc đó, từ bên cạnh, có khí tức khổng lồ ập đến.

Konoe nhảy tránh. Và nhìn.

Đó là xúc tu khổng lồ. Xúc tu có kết cấu của nấm. Mọc ra từ con quái vật Nấm khổng lồ đã đến ngay gần đó.

Con quái vật Nấm được tạo ra từ những mảnh ghép chắp vá. Mang vẻ ngoài như tác phẩm đất sét của trẻ con, nó đã lớn đến mức chọc trời. Ước tính, năm ngàn đến sáu ngàn mét.

『Konoe』『Konoe』『Konoe』『Konoe』

『『── Biết thế tao không đẻ ra mày cho rồi.』』

Và, đồng thời giọng nói (ác ý) cũng bay tới.

Xúc tu và cái bóng, cả hai thứ đó Nấm đang cố làm lệch hướng chú ý của Konoe.

Trước tình hình đó, Konoe...

"...Phù uuu."

Konoe thở hắt ra một hơi dài. Dời mắt khỏi cái bóng, tập trung ý thức vào xúc tu và bản thể địch.

Đúng rồi. Mặc kệ là được. Nhìn qua thì bóng chỉ là bóng. Không có sự tồn tại hay ảnh hưởng vật lý. Không bị thu hút thì không vấn đề gì.

── Chỉ là, hơi quen mắt, và chướng tai thôi.

『Konoe』『Konoe』『Konoe』『Konoe』

『Chỉ cần không có mày』『Tại mày mà』『Tốn tiền vô ích』

".................."

"...K, Konoe."

Konoe chỉ nhìn phía trước. Nấm đang điều khiển xúc tu. Xúc tu khổng lồ to gấp mấy chục lần con người.

Nó nhũn nhẽo, chất lỏng gì đó phun ra ở nhiều chỗ. Nhìn là biết sắp sụp đổ. Dáng vẻ như sắp bị nghiền nát bởi chính trọng lượng của mình. Tuy nhiên, vì khổng lồ nên uy lực không thể xem thường.

Trúng trực diện thì cũng đau đấy. Kích thước này là để tấn công xuyên qua sao.

...Nhưng, cũng chỉ là to xác thôi. Kể cả bản thể, Konoe có thể dễ dàng thiêu rụi.

『Konoe』『Konoe』『Konoe』『Konoe』

『Đừng làm gì cả』『Đừng làm chuyện thừa thãi』『Mày không phải con tao』『Đừng có lọt vào tầm mắt』

"── Hiển hiện."

Konoe tạo ra cây thương. Ma lực cũng còn ít.

Tiếp cận, thổi bay bằng hỏa lực tối đa, anh dậm nhảy──

『Konoe』『Konoe』『Konoe』『Konoe』

── Nhưng, cùng lúc đó dưới chân Konoe lại hiện ra cái bóng. Ba cái bóng. Như bám lấy, như bắt lấy, như đánh đập. Với vẻ mặt đầy ghê tởm, như nhìn rác rưởi, ba người đó hiện ra.

"──!"

Konoe, vô thức nhảy lùi lại── và lại một chút nữa, phòng ngự bị xâm lấn. Dính bẫy của địch rồi. Cộng thêm tiếng "bựt bựt" từ chân. Gân chân bị đứt do đổi hướng quá sức. Bình thường thì không thể xảy ra nhưng... là di chứng của Lôi Hóa. Di chứng sau khi phá hủy toàn thân một lần.

Nghiến răng trước sai lầm của mình── trước mặt Konoe những cái bóng hiện lên lố nhố. Vô số khuôn mặt giống hệt hiện ra, nhìn Konoe. Chửi rủa. Phủ định.

『Konoe』『Konoe』『Konoe』『Konoe』

『Nhìn về phía này』『Đừng mang rác về nhà』『Đừng gây phiền phức』

Konoe vừa chữa chân, vừa tăng cường phòng ngự── vừa phỉ nhổ rằng đách quan tâm.

Chuyện ngày xưa. Mấy chục năm trước rồi. Không còn là trẻ con nữa. Chuyện vớ vẩn. Không có thực thể, cũng chẳng chứa lời nguyền. Mặc kệ là được.

...Chỉ là, hơi phiền phức thôi.

『Konoe』『Konoe』『Konoe』『Konoe』

『Phiền phức』『Vướng víu』『Hay là bỏ nhà đi đi?』『Khỏi về cũng được』

...Mấy lời đó, biết rồi. Giờ mới nói à. Không bị dao động đâu.

Nghĩ là đã nghe bao nhiêu lần rồi. Quá muộn rồi. Chỉ chướng tai thôi.

『───NUUUUUU!』

『Konoe』『Konoe』『Konoe』『Konoe』

Xúc tu ập đến. Giọng nói vướng víu. Vừa phòng thủ xâm lấn vừa vung thương. Xúc tu bị cắt đứt gây tiếng nổ lớn.

Xúc tu tiếp theo ập đến. Cử động cái chân đang chữa trị. Phớt lờ cơn đau để tránh. Lại đứt. Khắp người bắt đầu rách toạc. Bóng đen bám theo dai dẳng.

Vươn tay, nhìn xuống, cản trở tầm nhìn.

Phát ra tiếng nhóp nhép khó chịu, cố làm lệch hướng chú ý.

『Konoe』『Konoe』『Konoe』『Konoe』

『A a, biến đi cho khuất mắt』『Đứa con thừa thãi』

"..."

Phiền quá. Konoe tặc lưỡi. Muốn thiêu rụi tất cả.

── Thần Khí đập thình thịch.

Sâu trong lồng ngực, cái gì đó rỉ ra. Đó là nơi giống hệt lúc Merumina gục ngã ban nãy. Nơi cảm xúc mà Konoe không biết... đã lảng tránh.

Cái gì đó màu đen tràn ra từ sâu thẳm. Cố cử động cơ thể, toàn thân đau nhói.

Cảm giác như bản thân ngày bé đang nhìn từ phía sau. Ôm lấy cái gì đó, rất nhiều mảnh vỡ, nhìn Konoe hiện tại. Ống cắm bút vỡ, và không chỉ thế, còn nhiều thứ khác. Những thứ đã mất.

Kìm nén, kìm nén, kìm nén── và mất mát, mất mát, mất mát.

A a, a a, đúng rồi. Konoe, không muốn mất thêm nữa──

『Konoe』『Konoe』『Konoe』『Konoe』

『Tại sao, lại ở đây?』『Tại sao, lại sống?』

Thình thịch, thình thịch, Thần Khí đập. Nhịp đập dần nhanh hơn.

Sự can thiệp của địch vào phòng ngự đã bắt đầu. Linh hồn địch đang từ từ tiến lại gần.

"──"

── Nhưng, chậm. Đúng rồi, bình tĩnh lại thì đơn giản thôi. Trước khi địch xuyên thủng phòng ngự thì mình giết địch là được. Nếu cơ thể hỏng, thì giết sạch trước khi hỏng là được.

Bình tĩnh. Cực kỳ bình tĩnh. Thổi bay tất cả cái bóng cùng con Nấm khổng lồ phía sau──

"── Hiển──── ư?"

── Nhưng, khoảnh khắc đó.

"────── Ơ?"

── Tách, một cái. Có gì đó nóng hổi rơi xuống gáy.

Đó là... đó là?

Konoe ngạc nhiên. Ngạc nhiên, và sự kích động của Konoe tan biến── cây Thánh Thương Thập Tự đang đập thình thịch cũng tan rã.

Bởi vì, qua khí tức anh biết. Hơi nóng này là.

"── Ồn ào."

Và, giọng nói từ phía sau. Màu đỏ phản chiếu ở khóe mắt.

"...Ồn ào...!"

── Tia sáng chạy qua. Tia sáng đỏ xuyên thủng cái bóng. Tia sáng đỏ xuất hiện hàng loạt, lần lượt xuyên thủng các bóng đen, thổi bay sương mù.

"...Thực sự, điếc tai...!"

Thấu Kính được triển khai xung quanh. Một thành mười, mười thành trăm, trăm thành ngàn.

── Xung quanh Konoe, bầu trời, bị Thấu Kính lấp đầy.

"── Câm mồm lại, lũ rác rưởi...!!!!"

Vô số tia sáng trút xuống từ bầu trời. Xuyên thủng sương mù, bóng đen tan biến.

Bàn tay vòng qua cổ Konoe siết chặt── nhận ra.

"...Merumina."

"Xin lỗi, lỡ lời. Mấy thứ này làm sao giống cậu được."

Konoe── nhìn tay Merumina.

Nó đang dần chuyển sang màu trắng. Bề mặt trắng hóa, nứt ra răng rắc.

"...Merumina, đổi mạng lấy ma lực."

── Đây là triệu chứng thiếu hụt sinh mệnh.

Biện pháp cuối cùng của pháp sư mất ma lực. Biến cơ thể mình thành ma lực. Nghiền nát từng tế bào, biến thành ma lực. ── Nước đi tự ăn mòn sự tồn tại của bản thân từ gốc rễ.

Nếu là Thánh Giả thì tốn thời gian cũng chữa được... nhưng là phương pháp kèm theo đau đớn tột cùng. Giống như tự mình gọt từng miếng thịt trên tay mình vậy.

"...Tại sao, lại làm thế này."

Konoe không hiểu. Chẳng hiểu gì cả.

Không cần làm thế này, mình sẽ ngay lập tức──

── Nhưng lúc đó, tách, một cái. Lại một giọt nước nóng hổi rơi xuống gáy Konoe.

Konoe lại càng hoang mang. Tại vì.

"............Meru, mina? Tại sao, lại khóc..."

"Không khóc. Khóc cái gì chứ. Người bị nói xấu thậm tệ đâu phải tôi."

Vừa nói vậy, nhưng nước mắt cứ rơi lã chã. Chảy xuống gáy.

Nóng hổi, nóng hổi vô cùng.

"...Merumina."

"Đừng hiểu lầm. Cánh tay này, nỗi đau này, không phải vì cậu. Là do tôi thấy chướng mắt nên nghiền nát thôi. ...Phải rồi, tôi đã hơi nhát gan."

...Nhát gan?

"Không có ma lực, nên không thể chiến đấu? Không cần chiến đấu, nên không chiến đấu? Tay đau, nên không thể nghiền nát? ── Vớ vẩn."

Tay Merumina vỡ vụn răng rắc. Tay phải hỏng thì tiếp theo là chân.

Cùng lúc đó, màu đỏ bao phủ bầu trời tăng thêm sức mạnh từng giây.

"『── Các em là người bảo vệ nhân loại. Là pháo đài cuối cùng của những người dân không có sức mạnh. Không được phép thất bại. Phải mạnh mẽ hơn bất cứ thứ gì.』『Mất tay thì dùng chân chiến đấu. Mất chân thì bò mà cắn. Chết cũng phải chiến đấu. Hãy trở thành lá chắn cho người dân vô tội. Đó là──』"

Tia sáng trút xuống từ bầu trời, thổi bay sương mù, đánh bật xúc tu.

Một cái, rồi lại một cái xúc tu của Nấm bị giảm đi.

"── Đó là Thánh Giả đúng không?"

"...Của Giáo Quan."

Nhớ lại. Nhớ lại thuở ban đầu. Những lời nghe đến phát chán trong lúc huấn luyện. Hồi mới vào Trại đào tạo ngày nào cũng bị nghe. Vừa chạy, vừa bị thương đâm. Những lời đã khắc sâu vào cơ thể.

...Đúng vậy. Đó là Thánh Giả.

Nơi Konoe và Merumina cùng hướng tới trong mười lăm năm.

"Nào, vậy kết thúc thôi? Tôi cũng chiến đấu cùng nên nhanh thôi. ...Này nhé, có thể lúc nãy chết trông thảm hại quá nên cậu quên mất rồi."

"...Hửm?"

── Xích quang chiếu rọi thế giới.

Hòa cùng màn đêm và mây, nhuộm đỏ bầu trời. Như khoảnh khắc bình minh.

Thấu Kính lấp đầy bầu trời tỏa sáng, vẽ nên những hình học. Trong nháy mắt thiêu rụi sương mù, rừng, xúc tu. Quét sạch không khe hở từ mọi hướng, không cho phép né tránh hay phòng thủ.

Cây Nấm cố vùng vẫy nhưng không bắt được Thấu Kính bay trên trời. Khả năng tiêu diệt diện rộng đơn phương và áp đảo.

"── Thực ra, tôi, cực kỳ mạnh đấy."

"............À, tôi biết chứ."

Đúng vậy, biết chứ. Konoe biết.

Bởi vì, ngày xưa đã cùng nhau chiến đấu mà. Hạ cấp, Trung cấp, Thượng cấp, Tối Thượng cấp, Cấp Thảm Họa. Khi thách thức quái vật ở bậc thang tiếp theo, hầu như lúc nào cô ấy cũng ở bên cạnh.

Cùng chiến đấu, và chiến thắng. Nên Konoe luôn biết.

"...Vậy sao. Thế thì... đáng tin cậy thật."

"Đúng không?"

Bây giờ, bên cạnh Konoe có Merumina.

Giống như mười năm trước, cùng nhau huấn luyện. Có người để dựa vào.

...Konoe thất bại, nhưng cô ấy đã trở về. Người làm được điều đó (chị hai) đã ở đây.

"........................"

...Konoe nhìn về phía trước. Và lắng tai nghe.

Bóng đen không còn thấy nữa. Tất cả bị ánh sáng đỏ đá bay.

Giọng nói không còn nghe thấy. Giọng cười bên tai đã thổi tắt nó.

Sự tù túng trong ngực biến mất, trên lưng có hơi ấm đã trở lại.

Ấm áp, thật sự ấm áp. Cảm thấy, ừ, thế này cũng được.

Cảm thấy cơ thể thả lỏng một chút.

── Vì giọt nước mắt chảy xuống gáy dường như mãi vẫn còn giữ nhiệt.

"...Hiển hiện."

── Thánh Thương Thập Tự được tạo ra.

Thương của Thần. Ánh sáng vàng kim. Trong cái bóng do ánh sáng đó tạo ra, Konoe cảm giác như có một đứa trẻ đang ở đó.

Đứa trẻ cứ đứng mãi ở một chỗ.

Đứa trẻ ôm lấy rất nhiều mảnh vỡ. Đứa trẻ mãi bị giam cầm trong cái bóng.

Đứa trẻ đó, nhờ hơi nhiệt, dường như được đẩy nhẹ vào lưng──

"...Cảm ơn. Vậy đi thôi."

"── Ừ."

── Nên, vì có thể bước lên phía trước một bước.

── Hai chân Konoe mang ánh sáng trắng và vàng.

Ánh sáng bao bọc chân Konoe, tạo nên hình dạng mới.

Vũ trang của Thần trú ngụ trong linh hồn được mở rộng. Tràn ra từ cây thương. Nhờ Tình yêu, quyền năng đó lấy lại được một chút sức mạnh.

── Thần giáp chân, hiện hình.

Ánh sáng đó như cột mốc dẫn đường vượt qua cái bóng (quá khứ) đang đeo bám.

"──"

Konoe bước một bước. Và nhảy. Cao, thật cao.

Khoảng cách bị xóa bỏ trong vài nhịp thở, Konoe đến ngay trên đầu cây Nấm.

Konoe thủ thế thương. Sấm sét ngự trị.

Cây Nấm ngước nhìn Konoe bằng khuôn mặt chắp vá.

『──NU』

Khẽ lẩm bẩm. Và──

"──"

── Sấm sét của Thần xuyên thủng cây Nấm.

◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇

『──NU』

── Cứ thế, con ma vật rơi xuống. Rơi xuống mãi, xuống tận đáy.

Ý thức mờ dần và linh hồn tan biến. Trước tầm nhìn mờ ảo là sự bảo hộ màu trắng bao bọc cô ấy.

Trong lúc tan biến ấy, con ma vật nghĩ──

『──』

── Ngày hôm đó. Vụ bùng phát ba mươi ba năm trước.

Ôm em gái, thiếu nữ bỏ chạy, và con ma vật bàng quan.

Trong quá khứ đã qua, con ma vật nhìn thấy chữ "nếu". Nếu như── lúc đó, giả sử con ma vật cứu thiếu nữ. Thì chuyện gì sẽ xảy ra, nó nghĩ những điều vô nghĩa như thế.

Giả định ngu ngốc. Ảo tưởng không thể xảy ra. Nhưng, nếu thế, liệu có gì thay đổi không.

Không phải bắt giữ, không phải sai lầm. Nếu quay đầu lại ở đó, thì cái gì đó, sẽ──

『──NUNUNU』

── Vừa rơi xuống mãi, con ma vật vừa nhìn lên trời.

Người mình yêu không thấy đâu. Bị bàn tay trắng của Thần che khuất.

Con ma vật đã sai lầm liên tiếp, không thể nhìn thấy. Lẽ ra không thể nhìn thấy.

Nhưng, nếu như, có lần sau. Nếu có, con ma vật nghĩ.

Nếu có điều thuận lợi như thế──

『──NU』

── Lúc đó, tuyệt đối sẽ không sai lầm.

Con ma vật thề với Tà thần, à không, với cô ấy.

...Con ma vật, biến mất vào lòng đất.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!