Chương 4: Thành phố Silmenia
1
—Nếu không có lời nói, thì không được sao ạ?
Konoe nhớ lại lời của Terunerika. Nhớ đi nhớ lại bao nhiêu lần.
Thiếu nữ mỉm cười. Cô bé nói dù không có lời nói vẫn thấy vui.
Trước điều đó, Konoe...
(...Không, làm gì có chuyện đó chứ.)
Tôi nghĩ vậy. Lời nói rất quan trọng. Có lời nói, con người mới có thể giao lưu với con người. Mới có thể hiểu nhau.
Là như thế chứ. Không phải như thế sao.
Một Konoe hầu như không mở miệng thì không thể khẳng định tầm quan trọng của lời nói. Tuy nhiên, tôi đã sống trong một hệ giá trị như thế. Hình như ở trường cũng dạy là muốn nói gì thì phải nói ra mồm. Tôi nghĩ ở thế giới này cũng vậy thôi.
...Vì thế, Konoe không thể hiểu lời của Terunerika.
Tôi nghĩ cô bé đang nói dối... hay nói đúng hơn là nói bừa. Có những người hay nói những câu nghe có vẻ triết lý theo cảm hứng mà, tôi nghĩ—
「—」
—A, nhưng mà. Những gì tôi thấy ở Terunerika cho đến nay.
—Ngày hôm đó, thiếu nữ vừa thổ huyết vừa gào thét.
「...」
...Konoe không hiểu. Không hiểu nổi.
—Đến thành phố Silmenia, đã được hai mươi ba ngày.
Việc đóng quân tại thành phố cũng chỉ còn bảy ngày nữa là đến hạn.
Dạo gần đây, trái ngược với nỗi băn khoăn ngày càng sâu sắc của Konoe, khối lượng công việc lại giảm đi.
Vì nồng độ Chướng Khí trong thành phố đã loãng đi. Bầu trời nhìn từ cửa sổ đã bớt màu Chướng Khí, màu xanh đang trở lại. Bệnh nhân Tử Bệnh mấy ngày nay cũng giảm mạnh, hôm qua, hôm kia vào buổi sáng chỉ có một người.
Và hôm nay.
「—Thưa Thánh Giả, hôm nay không có bệnh nhân Tử Bệnh nào.」
「...Vậy à.」
Vẻ mặt người hiệp sĩ báo tin cho Konoe rất nghiêm túc, dáng đứng cũng điềm tĩnh — nhưng lời nói có chút phấn khởi.
Vui mừng chứ. Đương nhiên rồi. Kể từ khi Hầm Ngục bắt đầu Bùng Phát, hôm nay là ngày thứ ba mươi tám. Cuộc chiến kéo dài từ trước khi Konoe đến thành phố này đã đi đến hồi kết.
Kết thúc đã ở trong tầm mắt, ngay trước mặt rồi.
Chỉ cần Kết Giới Tháp được tái thiết, có thể nói Bùng Phát đã kết thúc.
Mà, tất nhiên sau đó là công cuộc phục hồi dài đằng đẵng đang chờ đợi...
(...Tuy nhiên, thế này thì mình cũng hết việc rồi.)
Dù sao thì, công việc của Konoe cũng coi như tạm xong.
Giờ chỉ cần đối phó với quái vật cho đến khi Kết Giới trở lại là được.
Về phương pháp, hoặc là cầm Thương đi bộ quanh ranh giới thành phố, hoặc là từ chỗ cao quan sát khí tức rồi tiêu diệt.
Nên chọn cách nào đây, tôi nghĩ.
(...Hôm nay, lên tháp quan sát đi.)
Tôi quyết định theo cảm hứng. Tâm trạng muốn nhìn ngắm thành phố một chút.
Trên tường thành của lâu đài Silmenia có xây dựng vài tòa tháp cao dùng để canh gác.
Đó là nơi mà trước đây lính canh luôn thường trực để phát hiện trộm cướp tiếp cận lâu đài hay biến cố trong thành phố, nhưng hiện tại phần lớn đã bị phá hủy do các cuộc tấn công của quái vật.
Tuy nhiên, có một tòa tháp duy nhất kỳ diệu thay vẫn còn nguyên vẹn, từ trên đó có thể nhìn thấy tận khu rừng quanh thành phố, nên dạo gần đây Konoe lấy đó làm điểm hoạt động.
「...」
Konoe đứng ở mép tháp, nhìn xuống thành phố.
Hôm nay vẫn có những con người tràn đầy sức sống ở đó. Tiếng hô hào khí thế, bóng dáng lũ trẻ chạy nhảy. Việc sửa chữa Kết Giới Tháp cũng tiến triển khá nhiều, đã nhìn thấy hồi kết.
Lơ đãng, Konoe hướng ánh mắt về phía họ một lúc—
—Hơi nheo mắt, mở rộng phạm vi dò tìm khí tức về phía khu rừng.
Trong khu rừng cách bức tường thành đổ nát một đoạn. Nơi đó mắt thường nhìn thì không thấy gì — nhưng có rất nhiều khí tức quái vật đang rục rịch. Có lẽ chúng đang định tấn công những kẻ lại gần. Hay là sợ sự tuần tra của hiệp sĩ nên ẩn nấp.
「...」
Vừa bắt được vị trí lũ quái vật đó, tôi vừa tạo ra những con dao bằng ma đạo cụ trong tay.
Ma đạo cụ này là thứ Konoe vẫn dùng từ trước, là vật phẩm tiện lợi trong chiến đấu thường ngày. Ma đạo cụ tạo ra dao nhỏ chừng nào ma lực còn tiếp tục.
Dao tạo ra từ cái này độ bền thấp, một lúc sau sẽ biến mất. Nên dùng để đối đầu trực diện thì không đáng tin cậy. Tuy nhiên, trong những tình huống nhất định thì nó cực kỳ hữu dụng.
Tức là—
「—」
—Konoe vung tay về phía khu rừng.
Kẹp giữa các ngón tay là bốn con dao, chúng đồng loạt được phóng đi.
Những con dao vượt qua thành phố trong một hơi thở, đến bên kia bức tường và—
『—!!??』
Bìa rừng, vài khí tức tôi dò thấy biến mất. Đồng thời cây cối rung chuyển xào xạc ồn ào, khí tức bắt đầu di chuyển sâu vào bên trong.
Konoe ném những con dao tạo ra liên tiếp vào lưng lũ quái vật đó.
Không có sự từ bi. Những câu như "kẻ chạy trốn không cần đuổi cùng giết tận" có thể dùng cho động vật bao gồm cả thú dữ, chứ không phải dành cho quái vật.
—Quái vật, là kẻ thù không đội trời chung của nhân loại.
Quái vật, tiên phong do Tà Thần tạo ra, kẻ ăn thịt nhân loại.
Lũ quái vật do Tà Thần tạo ra, ngay từ đầu sinh ra đã là kẻ thù của nhân loại.
Đó là vì Tà Thần căm ghét nhân loại, ôm ấp sát ý.
Và, ban thưởng cho quái vật thực hiện hành vi giết người.
Quái vật, càng giết người càng mạnh. Càng ăn người càng thông minh. Càng căm ghét, có ác ý với con người thì càng nhận được Gia Hộ mạnh mẽ.
Tuy có sự khác biệt tùy theo chủng loài khi sinh ra, nhưng đó là nguyên tắc của quái vật.
...Chính vì thế, sự thấu hiểu lẫn nhau giữa nhân loại và quái vật là bất khả thi.
Để hiểu nhau cần sự giao lưu, để giao lưu cần trí tuệ. Tuy nhiên, để quái vật có được trí tuệ thì phải ăn vô số con người, nên đành chịu thôi.
Tuyệt đối không thể hiểu nhau... không, không được phép hiểu nhau.
Quái vật ở thế giới này là sinh vật như thế.
「...」
Vì thế Konoe không do dự, trong im lặng tiếp tục tạo ra con dao tiếp theo trên tay.
...Và, phóng dao vào những khí tức đang chạy trốn.
Một lúc sau. Đi một vòng quanh ranh giới thành phố, Konoe dừng tay.
Không thể giết hết, nhưng tính cả những con bỏ chạy thì xung quanh thành phố không còn quái vật nữa. Giờ chỉ cần giữ nguyên cảnh giác thế này, nếu chúng lại gần thì xử lý.
「...」
Thế nên, Konoe khẽ thở ra, quay lại.
Thấy một chiếc ghế dài nhỏ đặt ở đó, trên ghế có một thiếu nữ đang ngồi. Tòa tháp vũ khí ngổn ngang đầy vẻ sát khí. Ở đó có một thiếu nữ mặc đồ Hầu gái lạc lõng.
...Terunerika, hôm nay cũng ở bên cạnh Konoe.
「Ngài Konoe, ngài nghỉ ngơi chưa ạ?」
「...Ừ.」
Vậy sao, để em pha trà nhé, Terunerika cười. Lấy ấm trà, tách trà từ trong giỏ ra—
—Bên cạnh Terunerika như thế, có một khoảng trống đủ cho một người ngồi.
「...」
Tôi biết. Terunerika để trống khoảng đó cho Konoe. Hôm qua cũng thế nên tôi biết.
...Tuy nhiên. Ngồi vào đó thì khoảng cách với Terunerika sẽ rất gần.
「…………」
Ban đầu — vài ngày trước, lần đầu tiên đến tháp quan sát này thì khác. Terunerika đứng chờ trong lúc tôi tiêu diệt quái vật, lúc nghỉ ngơi cũng định đứng bên cạnh Konoe.
Nhưng, ngồi một mình bên cạnh thiếu nữ đang đứng thì thấy khó chịu.
Nên tôi bảo Terunerika ngồi đi. Không nghĩ đến kích thước hay số lượng ghế. Kết quả là tình trạng hiện tại.
「………………」
Konoe do dự không muốn ngồi vào khoảng trống hẹp bên cạnh Terunerika.
Nhưng tôi biết nếu cứ đứng thế này cô bé cũng sẽ đứng dậy nhường ghế.
...Thế nên, tôi quyết định ngồi xuống, giữ khoảng cách sao cho không mất tự nhiên. Khoảng cách một nắm tay.
「Mời ngài Konoe. Trà đây ạ.」
Khi tôi ngồi xuống, Terunerika ngay lập tức đưa tách trà vừa rót từ ấm.
Trà đựng trong ma đạo cụ giữ nhiệt vẫn còn ấm. Konoe chậm rãi đưa tách trà bốc hơi nghi ngút lên miệng.
「...」
Hương trà thơm lan tỏa trong khoang mũi, tôi thở ra.
Hơi thở nhuộm màu trắng... nhưng cơn gió thổi tạt ngang ngay lập tức thổi tan nó đi.
「...Gió hơi mạnh nhỉ. Ngài Konoe, ngài không lạnh chứ?」
「...À, ừm, một chút.」
Terunerika lẩm bẩm.
Nghe nói mới thấy đúng là hơi se lạnh.
Mà, cũng chẳng có vấn đề gì. Thánh Giả được huấn luyện để thích nghi với mọi môi trường. Có thể cảm thấy nóng lạnh, nhưng về mặt cảm giác cơ thể thì núi tuyết mùa đông hay nơi này cũng chẳng khác gì nhau.
Thế nên, Konoe không bận tâm lắm, lại đưa trà lên miệng—
「Ngài Konoe.」
「...Cái...!?」
—Lúc đó. Bất chợt, cơ thể Terunerika nghiêng về phía này.
Konoe ngạc nhiên, phản xạ định tránh... nhưng năng lực cảm nhận của Thánh Giả báo rằng nếu tránh thì Terunerika sẽ ngã xuống ghế.
Nên, Konoe không thể cử động.
Chỉ nhìn cơ thể Terunerika đang tiến lại gần.
「—」
Bộp, cảm giác mềm mại truyền đến cánh tay.
Đầu, vai, cánh tay của Terunerika chạm vào Konoe. Khoảng cách lúc nãy đã biến mất.
Konoe vẫn không thể cử động, và trong lúc đó, hơi ấm từ từ truyền qua lớp quần áo từ nơi tiếp xúc.
「...Terunerika, em làm gì vậy.」
「Ngài Konoe, ngài có biết không? Dù gió có mạnh, nhưng nếu dựa vào nhau thì sẽ ấm đấy.」
Đáp lại câu hỏi khó khăn lắm mới thốt ra được, giọng nói điềm đạm của Terunerika vang lên.
Giọng nói thì thầm mềm mại. Biết không ư, cái chuyện đó.
「Tôi, không biết.」
「...Vậy sao. Vậy thì, hôm nay ngài hãy biết nhé.」
Fufufu, tiếng cười của Terunerika cù vào tai.
Konoe hỗn loạn. Bối rối.
Không hiểu tại sao lại làm thế này. Không hiểu gì cả nên Konoe không thể làm gì. Liếc nhìn sang, thiếu nữ chỉ mỉm cười, gò má ửng hồng nhạt.
「...」
「...」
Cứ thế, khoảng thời gian im lặng kéo dài.
Trên đỉnh tháp không có ai ngoài hai người. Có tiếng gió, và tiếng thở của Terunerika.
Đúng vậy, ở đó không có lời nói nào khiến người ta nghi ngờ ác ý, chỉ có nhiệt độ mềm mại từ từ truyền đến.
「...」
—Terunerika, chỉ đơn giản là ấm áp.
2
Cách thành phố Silmenia vài chục cây số.
Trên sườn núi sau khi hang động sụp đổ, Rồng gió vẫn nán lại.
『—』
Xóa khí tức, nằm phục xuống đất, tiếp tục nhìn thành phố.
Ngừng phát ra tiếng, ngừng cử động. Trong lúc đó côn trùng và động vật nhỏ bắt đầu bò lên người, nhưng rồng vẫn không cử động.
Rồng nhận ra. Tại thành phố, Kết Giới đang dần trở lại. Tòa tháp đáng ghét đã phục hồi gần như nguyên trạng, khí tức của Thần đang mạnh lên.
...Cứ đà này, rồng sẽ không thể vào thành phố được nữa.
Muốn tấn công thành phố thì chỉ có bây giờ. Sự thật đó không chỉ rồng mà các quái vật khác cũng hiểu. Nên quái vật quanh thành phố không giảm. Dù Konoe có phóng dao vào rừng bao nhiêu thì chúng lại quay lại ngay.
Khu dân cư không có Kết Giới, đối với quái vật là cơ hội ngàn năm có một để cường hóa bản thân.
『...』
...Dù vậy, rồng không cử động, tiếp tục giám sát thành phố.
—Sáng hôm sau.
Hôm đó, Konoe và Terunerika cũng cùng nhau lên tháp quan sát.
Konoe tiêu diệt quái vật, Terunerika nhìn từ phía sau.
Konoe bảo vệ thành phố một cách nghiêm túc, hiệu quả và Terunerika dõi theo.
Và vào giờ nghỉ, trong cơn gió mạnh, hai người uống trà—
「...」
「...」
Hôm nay cũng vậy, ngồi song song trên ghế, vai hơi chạm nhau.
Giữa hai người, không có nhiều lời nói. Thỉnh thoảng, Terunerika bắt chuyện, Konoe trả lời qua loa.
Ngoài ra chỉ đơn giản là ngồi bên cạnh.
Hơi ấm truyền đến từ nơi khẽ chạm, Konoe mãi vẫn không quen với thứ mà mình chưa từng biết đó.
...Nhưng không hiểu sao, lại không muốn chạy trốn.
「...」
「...」
Cứ thế, hai người ngồi đó cho đến khi mặt trời lên cao.
Và, khi đến trưa.
Bất chợt, Konoe cảm nhận thấy cổng dịch chuyển khởi động. Có một nhóm khách đến thành phố.
「...Thương nhân?」
「Vâng, từ Kinh Đô ạ.」
Tưởng cái gì đến, hóa ra là thương nhân lặn lội tới.
Nhưng mà, dù vậy.
「...Dù đã loãng đi, nhưng vẫn còn Chướng Khí mà?」
「Chấp nhận rủi ro đó để hành động, đó là thương nhân mà. Nếu thấy có lời thì tận cùng Hầm Ngục họ cũng đi. Sinh vật là thế đấy ạ. ...Ngài Konoe nếu muốn thì thế nào ạ?」
...Quả là mạnh mẽ thật.
Konoe hơi kính nể sức sống dám đặt cược cả tính mạng đó — nhưng, nói là "nếu muốn", thì tôi hoàn toàn không hứng thú.
Nên tôi định phớt lờ cho qua...
「—」
Lúc đó tôi nhận ra. Hiếm khi thấy Terunerika mắt lấp lánh đúng lứa tuổi, đang nhìn Konoe.
「...」
Và, qua những ngày tháng này Konoe biết.
Thiếu nữ này chắc chắn sẽ không bao giờ đi mua sắm một mình.
「..................Vậy thì, dẫn đường cho tôi.」
「Vâng ạ!」
Konoe được Terunerika dẫn đến quảng trường trước lâu đài.
Đến nơi, thấy một cái như lều tạm lớn đã được dựng lên, bên trong hàng hóa bày la liệt. Có thể thấy rất đông người nhộn nhịp.
Thương nhân xoa tay, người phụ nữ lớn tuổi nghiêm mặt kiểm tra vải vóc. Người bán hàng trẻ tuổi rao to tên các loại bánh kẹo, lũ trẻ xúm lại trước mặt. Người đàn ông tay cầm chai rượu liếc ngang liếc dọc, người phụ nữ bên cạnh cười gạt phắt đi. ...Mọi người có vẻ đang mua sắm vui vẻ.
Hàng hóa bán chạy như tôm tươi, nhưng hàng mới lại liên tục được xếp lên kệ.
Lượng hàng hóa khổng lồ, chắc là mang đến bằng kho chứa mở rộng bằng Không Gian Ma Pháp. Cổng dịch chuyển mỗi lần khởi động chỉ đi qua được trong thời gian ngắn, nên để vận chuyển lượng hành lý lớn cần có ma đạo cụ không gian để nén vật thể.
...Tiện thể, có nhiều ma đạo cụ tiện lợi thế này mà vẫn cần kỹ thuật máy móc của Trái Đất là vì tất cả ma đạo cụ này đều là hàng thủ công độc bản. Sản lượng quá ít.
「...」
Nhưng mà, đông đúc thật đấy, Konoe vừa đến gần cửa hàng tụ tập đông người vừa nghĩ.
Nơi đó nhộn nhịp đến mức tôi do dự không muốn hòa vào.
「Ngài Konoe, ngài cần gì không ạ? Nếu được thì để em đi chọn cho ạ.」
「...Hửm, à... vậy thì, cái gì đó ăn vặt được ấy.」
Lúc đó, Terunerika ló mặt từ bên cạnh.
Nghĩ là cô bé tinh ý giúp mình, Konoe đưa vài đồng bạc từ ví. Rồi nhìn theo thiếu nữ chạy đi...
「—Ôi chà chà, thưa Thánh Giả, thật vinh hạnh được gặp ngài.」
「...Hửm?」
Bị gọi, tôi nhìn về phía đó.
Thấy tên thương nhân đang xoa tay đi tới. ...Bất giác tôi nghĩ, nhắc mới nhớ cái cử chỉ này ở dị giới cũng giống nhỉ.
「Ngài cần món gì chăng? Nếu là yêu cầu từ Thánh Giả, Yonin này sẽ dốc toàn lực chuẩn bị ạ.」
「...Không.」
「Vậy sao ạ. Thật đáng tiếc, nhưng nếu có dịp xin ngài hãy bàn bạc với kẻ hèn này, đó là vinh hạnh của tôi.」
Và, chúng tôi có đặt cửa hàng ở Kinh Đô, địa điểm là — hắn tiếp tục.
Konoe vừa nghe qua loa, vừa nghĩ tên thương nhân này nói năng khách sáo lạ thường. Hay là thương nhân đối với Thánh Giả thì mức độ này là bình thường nhỉ. Konoe mới làm Thánh Giả nên không rõ lắm.
...Mà, lịch sự thì cũng không có ấn tượng xấu, nên chắc cũng được.
Terunerika đang mua sắm trông cũng vui vẻ, hắn có vẻ không chặt chém gì.
「A, lần này chúng tôi giảm giá đấy ạ. Chúng tôi có quan hệ làm ăn lâu dài với thành phố này về Thánh Hoa mà lị.」
「...Vậy sao.」
Không hỏi mà hắn cũng trả lời.
Là do hắn tinh ý, hay do Konoe dễ đoán.
「Mà, cũng vì thế nên thật đáng tiếc. Không ngờ Thánh Hoa của thành phố này lại khô héo hết. Hơn nữa lại đến cả hạt giống, chà chà.」
「...」
「Nhập hạt giống từ thành phố khác thì việc trồng Thánh Hoa chắc sẽ sớm được khôi phục, nhưng mà Thánh Hoa của thành phố này hơi đặc biệt mà lị. Là người buôn bán tôi cũng thấy tiếc nuối.」
Nói rồi, thương nhân khẽ thở dài.
Konoe nghe vậy thì nghĩ, hê, Thánh Hoa của thành phố này đặc biệt sao, đúng kiểu chuyện người khác.
—Lúc đó, bất chợt có tiếng nghiến răng ken két.
Liếc nhìn, thấy một hiệp sĩ đi gần đó đang nghiến răng. Rồi nhìn thương nhân, sau đó nhìn ra cánh đồng khô héo xa xa với vẻ tiếc nuối.
Anh ta nghe thấy câu chuyện sao?
「...」
Chắc là nhiều chuyện vất vả lắm, tôi nghĩ. Nhưng về thực vật thì Konoe chẳng làm được gì.
Nên tôi không bận tâm lắm, quay lại nhìn thương nhân.
「—Nhân tiện thưa Thánh Giả. Thực ra chúng tôi có giữ một món đồ gửi cho ngài ạ.」
「...?」
...Đồ gửi?
「...Cái này là, catalog nhà à?」
Konoe trở về phòng mở gói đồ nhận được.
Người gửi là Giáo Quan ở trại đào tạo, trong túi giấy có một cuốn catalog và tờ giấy nhắn.
Giấy nhắn viết chữ của Giáo Quan 『Chắc sắp rảnh rồi nhỉ? Gửi cậu thứ cậu từng nói nhé』. Nhắc mới nhớ, Giáo Quan biết mình định mua dinh thự nhỉ. Dù sao người dùng lời đường mật dụ Konoe vào trại đào tạo cũng là Giáo Quan.
...Mà, coi như cảm ơn sự quan tâm là sẽ rảnh rỗi vậy, tôi nghĩ.
「...」
Lật lật cuốn catalog. Những dinh thự được rao bán xếp hàng dài, chữ nhỏ viết chi chít.
Konoe nhìn bản vẽ, đọc lời quảng cáo. Xoay cuốn catalog được viết chi tiết, chống cằm suy nghĩ.
Và, sau một hồi nhìn ngắm. Ngẩng mặt lên, chuyển ánh mắt từ catalog lên trần nhà...
「...」
...Thực lòng mà nói, chẳng hiểu gì cả, tôi nghĩ. Cái nào trông cũng y như cái nào.
Konoe hình như không có năng lực đọc bản vẽ của thế giới này.
Vốn dĩ không hiểu thuật ngữ chuyên ngành viết trong bản vẽ. Cái này thì chịu rồi, tôi nghĩ — Terunerika ghé vào nhìn từ bên cạnh.
「Ngài Konoe, ngài định mua dinh thự sao ạ?」
「...Ừ.」
Gật đầu với Terunerika, gấp cuốn catalog lại.
Thế là thiếu nữ chắp hai tay trước ngực kêu "Chà".
「—Tuyệt quá! Ngài định chọn dinh thự thế nào ạ!?」
「...」
Mắt Terunerika sáng rực. Có vẻ rất hào hứng.
Konoe chớp mắt trước dáng vẻ đó, suy nghĩ một chút. Chọn dinh thự thế nào à.
「...Thì, dinh thự ở chỗ tiện lợi là được.」
「Đúng thế ạ! Còn gì nữa không?」
「...Còn lại, chắc không có gì đặc biệt.」
「...!! Sao thế được! Mất công mua dinh thự mà thế thì phí lắm ạ!」
Terunerika giật lấy cuốn catalog từ tay Konoe.
Rồi mở catalog ra trên bàn, nói cái này cái kia.
Ví dụ như dinh thự này có kèm nhà kính nhỏ, hay dinh thự này có lò nướng đặc biệt.
Dinh thự này nhiều phòng, hay trang bị đầy đủ ma đạo cụ điều hòa, hay có phòng nghiên cứu dưới hầm, hay vườn rộng, hay có thú nuôi (làm việc nhà).
Konoe hơi ngỡ ngàng trước dáng vẻ đó của Terunerika, nhưng nói chuyện một hồi dần dần cũng hiểu ra. Lác đác cũng đưa ra ý kiến của mình.
À thì, muốn có bồn tắm, tôi nói, và bị bảo là nhất định phải có rồi!
Hỏi thú nuôi (làm việc nhà) là thế nào, thì bảo là nó giúp dọn dẹp!
Nói dinh thự rộng quá quản lý vất vả, thì bảo thuê người hầu là được! Tiêu tiền kiếm được, quay vòng kinh tế cũng là nhiệm vụ của người đứng trên! Bị nói vậy.
Cứ thế hai người bàn bạc với nhau, chẳng mấy chốc mặt trời cũng hơi ngả về chiều.
Thỉnh thoảng có quái vật đến gần, vừa đối phó Konoe vừa quên cả thời gian mà bàn bạc—
「—Thưa Công chúa, xin phép một chút được không ạ.」
Và, người Hầu gái đến gọi Terunerika vào lúc đó.
3
『Chuyện gì vậy ạ? ...Ngài Konoe, em xin phép vắng mặt một chút ạ.』
『...Ừ.』
Tiễn Terunerika đi cùng người Hầu gái, Konoe quyết định đến tháp quan sát.
Ngồi xem catalog cũng được, nhưng đã gấp lại rồi nên tự nhiên không có hứng xem tiếp nữa.
Cảm giác lâu lắm mới đi bộ một mình, tôi vừa nghĩ vừa ra khỏi lâu đài, hướng về phía tường thành...
「Thưa Thánh Giả.」
「...Hửm?」
Giữa đường, bị gọi. Ở đó có một người đàn ông quen mặt.
Đó là người đàn ông tôi thấy trước phòng yết kiến lúc quét sạch quái vật khi mới đến thành phố này. Người đàn ông đối mặt với Troll, dù sắp chết vẫn không lùi bước. Là Đoàn trưởng Hiệp sĩ của thành phố này, người chỉ huy phòng thủ thành phố cho đến khi Konoe đến.
「Thật thất lễ, nhưng xin ngài dành chút thời gian được không ạ.」
「...Ừ.」
Thấy Đoàn trưởng Hiệp sĩ cúi đầu vẻ áy náy, Konoe gật đầu nghĩ hiếm khi thấy.
Việc bắt chuyện với Konoe thế này là hiếm, mà việc đến tận lâu đài cũng hiếm. Mười mấy ngày kể từ khi đến thành phố này. Đoàn trưởng Hiệp sĩ và cả Đoàn Hiệp Sĩ, tất cả đều thay phiên nhau cảnh giới ở ranh giới thành phố.
Lý do thành phố này mất Kết Giới mà đến nay quái vật chưa xâm nhập vào, phần lớn là do Konoe tiêu diệt, nhưng ngoài ra còn do sự cảnh giác của hiệp sĩ. Quái vật trí tuệ cao thì ném dao từ tháp quan sát là chạy ngay, nhưng quái vật trí tuệ thấp nếu không thấy sự cảnh giác ngay trước mắt thì chúng không biết là có kẻ địch ở đó.
Nên, Konoe cũng nhờ hiệp sĩ mà công việc nhẹ nhàng hơn, tôi cũng biết ơn Đoàn Hiệp Sĩ hoạt động bất kể ngày đêm.
「Thực ra, Đoàn Hiệp Sĩ chúng tôi có chuyện muốn bàn bạc riêng với Thánh Giả ạ.」
「...Bàn bạc?」
「………………」
Sau khi nghe chuyện của Đoàn trưởng Hiệp sĩ một lúc.
Konoe đang ném dao về phía khu rừng trên tháp quan sát. ...Ném nhiều hơn mọi khi, sâu hơn một chút.
「Cái đó, ngài Konoe, em về rồi ạ.」
「...Ừ.」
Lúc đó, Terunerika ló mặt từ cầu thang tháp.
Trên tay cầm ấm trà quen thuộc, mùi trà tỏa ra. ...Tuy nhiên, biểu cảm khác với mọi khi, có chút u ám.
Konoe nghiêng đầu trước dáng vẻ của Terunerika, nhưng vẫn nghiêm túc tiếp tục công việc.
「—Ngài Konoe... thực ra người dân thành phố có chuyện muốn bàn bạc ạ.」
Một lúc sau, Terunerika như hạ quyết tâm mở lời.
Quay lại, thấy thiếu nữ ngồi trên ghế, nắm chặt tay trên đầu gối. Chiếc váy bị nắm tạo thành nếp nhăn sâu.
Trước một Terunerika như thế, Konoe...
「...À, là chuyện hạt giống phải không?」
「...Ơ?」
Mở lời trước. Trước sự ngạc nhiên của Terunerika, Konoe nhớ lại vụ việc vừa rồi.
「...Tôi nghe từ Đoàn trưởng Hiệp sĩ rồi.」
Đó là câu chuyện về ngành công nghiệp của thành phố này, Thánh Hoa.
『Chúng tôi muốn tìm kiếm hạt giống.』
Câu chuyện của Đoàn trưởng Hiệp sĩ bắt đầu bằng lời đó.
Đó là câu chuyện về hy vọng duy nhất để hồi sinh Thánh Hoa của thành phố này, thứ đã khô héo và kết thúc tất cả.
—Loài thực vật Thánh Hoa có đặc tính sinh thái hơi đặc biệt.
Thánh Hoa là loài hoa nở ra những cánh hoa trắng mỏng manh xinh đẹp, nhưng cũng là loài hoa mỏng manh dễ héo. Nhạy cảm với thay đổi nhiệt độ, phản ứng nhạy với chất lượng nước, gặp ánh nắng mạnh là yếu đi, dễ bị sâu bệnh tấn công.
Đặc tính sinh thái mà Thánh Hoa có được để sinh tồn. Đó là, cực kỳ hiếm, tỷ lệ chưa đến một phần ngàn, khi tính mạng bị đe dọa, nó sẽ tạo ra hạt giống mới ở rễ dưới lòng đất.
Rất yếu ớt, nhưng để lại sự sống trong lòng đất ít yếu tố tác động bên ngoài, chờ đợi cơ hội nở hoa tiếp theo. Thánh Hoa là loài hoa như thế, Đoàn trưởng Hiệp sĩ nói.
『Hoa đang nở, hạt giống được bảo quản cũng đã thối rữa vì Chướng Khí. Tuy nhiên, nếu là hạt giống trong lòng đất, thì có khả năng sống sót.』
Ý kiến chung của mọi người trong thành phố sau khi bàn bạc là muốn tìm kiếm hạt giống đó.
Tất nhiên, khả năng cực kỳ thấp. Đã đào xới một phần cánh đồng, nhưng trong một khu chỉ tìm thấy vài hạt, và những hạt tìm được đều đã thối rữa.
Tuy nhiên dù vậy, nó vẫn ít bị hư hại hơn hạt giống trên mặt đất. Và nếu có dù chỉ một chút khả năng thì không thể từ bỏ.
Đoàn trưởng Hiệp sĩ nắm chặt nắm đấm, gào lên như vắt kiệt sức lực.
Nếu còn sót lại dù chỉ một hạt thì muốn tìm ra và bảo vệ càng sớm càng tốt, nghĩ đến khả năng hạt giống sống sót đang yếu đi từng giờ từng phút thì không thể ngồi yên được.
『...Tuy nhiên, hiện tại cũng đang trong quá trình phục hồi thành phố. Kết Giới Tháp vẫn chưa được tái thiết. Nhân lực hoàn toàn thiếu hụt, số người có thể điều động ra cánh đồng rất ít.』
Ở đó, kết quả của việc suy nghĩ xem có cách nào không là.
『—Chúng tôi muốn điều động một phần thành viên Đoàn Hiệp Sĩ sang đó. Mạng lưới cảnh giới sẽ mỏng đi nhưng...』
Làm ơn, xin ngài! Đoàn trưởng Hiệp sĩ van xin Konoe.
Gánh nặng của Konoe có thể tăng lên, nhưng xin hãy tha thứ, ông cúi đầu.
『Loài hoa đó, đối với chúng tôi là đặc biệt! Chúng tôi lớn lên cùng loài hoa đó, và chết cùng loài hoa đó. Chúng tôi đã sống như vậy! —Chúng tôi muốn dâng Thánh Hoa lên mộ những thuộc hạ đã ngã xuống!』
Người đàn ông đã mất đi vô số thuộc hạ trong trận Bùng Phát hai mươi ngày trước gào lên như vậy.
Và Konoe cũng hiểu. Đối với thành phố này Thánh Hoa không chỉ có giá trị như một ngành công nghiệp, mà còn mang ý nghĩa quan trọng hơn thế.
...Vì thế.
『Tất nhiên, chúng tôi sẽ tạ lễ hết sức có thể! Nên—』
『—Không, không cần thiết.』
Konoe lảng mắt khỏi Đoàn trưởng Hiệp sĩ đang cúi đầu lia lịa, đi lướt qua ông ta.
『...Muốn làm gì thì làm.』
『Hả?』
Vốn dĩ, tiêu diệt quái vật là công việc của Konoe.
Số lượng thành viên Đoàn Hiệp Sĩ không ảnh hưởng đến việc hoàn thành công việc đó. Cứ làm theo ý muốn đi. Konoe nói với Đoàn trưởng Hiệp sĩ như vậy...
「Vậy, ạ.」
「...Ừ.」
—Đấy, đầu đuôi câu chuyện là thế, tôi kể lại.
Thế là Terunerika nở nụ cười tự giễu, cúi gằm mặt.
Và thì thầm nhỏ, em đã không nhận ra khả năng đó.
...Cứ thế, sự im lặng vi diệu bao trùm một lúc.
「Mọi người trong thành phố cũng nhờ em. Họ muốn em tham gia tìm kiếm. Em được ban Gia Hộ thần rừng. Sẽ giúp ích cho việc tìm hạt giống.」
「...Vậy sao.」
Ra là vậy, Konoe nghĩ. Gia Hộ thần rừng chắc có hiệu quả với thực vật nói chung.
Nếu vậy thì đúng là Terunerika nên tham gia...
「...Hửm? Gia Hộ thần rừng?」
「Vâng, đúng vậy ạ, nhưng...」
「...Không phải là thần ranh giới sao?」
「...!!」
Konoe thắc mắc. Vì điều đó mâu thuẫn với những gì nghe được từ người Hầu gái trước đây.
Lãnh chúa Silmenia đảm nhận nhiệm vụ sử dụng Kết Giới đặc biệt — Phong Tỏa Kết Giới. Nếu vậy, Gia Hộ mà gia tộc được ban cho phải là ranh giới chứ không phải rừng. Ranh giới ngăn cách bên trong và bên ngoài mê cung, đó chính là Kết Giới.
Vì thế, thấy lạ nên Konoe buột miệng hỏi... nhưng mà.
「...Ơ, a... Ngài biết... nhiệm vụ của Silmenia sao?」
「...Ừ, nghe từ người Hầu gái.」
Không hiểu sao, Terunerika làm vẻ mặt bàng hoàng.
Mở to mắt nhìn Konoe. ...Nhưng ngay lập tức mắt đảo liên hồi, cúi xuống.
Konoe bối rối trước phản ứng đó của Terunerika.
Nghĩ là lỡ hỏi điều không nên, nhưng lời đã nói ra không lấy lại được.
「Cái đó, là. Chuyện là... Em, không phải con đích tôn... một ngày nào đó sẽ rời khỏi nhà... nên Gia Hộ khác...」
Terunerika lẩm bẩm ấp úng. Như đang viện cớ, lúng túng.
Konoe chớp mắt nhìn dáng vẻ đó... nhưng, vài giây trôi qua như thế. Khựng lại, Terunerika dừng cử động.
Rồi ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào Konoe.
「Không, không phải, xin lỗi ngài. Những điều em vừa nói toàn là nói dối.」
「...」
「Em, không muốn nói dối ngài Konoe. ...Nhưng, em cũng không thể nói sự thật. Hành động vô ơn bạc nghĩa như thế, em không thể nào làm được.」
「...Cái gì?」
Terunerika nhìn Konoe với ánh mắt chân thành tột độ.
Cắn môi, nhưng quyết không lảng tránh.
「Nên làm ơn, nếu được tha thứ, xin ngài đừng hỏi nữa ạ.」
「........................Hiểu rồi.」
Konoe, trước một Terunerika như thế, chỉ còn biết gật đầu.
Không hiểu rõ ý nghĩa lời nói. Dù vậy, tôi không thể tra hỏi Terunerika đang nhìn mình với ánh mắt quyết tâm đó.
Terunerika thấy Konoe gật đầu thì lộ vẻ an tâm.
「...」
「...」
Cứ thế, sự im lặng vi diệu trôi qua giữa hai người.
Và một lúc sau.
「Sau đây, em sẽ tham gia tìm kiếm hạt giống. ...Nên, ở bên cạnh ngài Konoe thì.」
「...Vậy sao.」
...À phải rồi, Konoe nghĩ.
Tham gia tìm kiếm nghĩa là Terunerika sẽ rời khỏi Konoe.
Là chuyện đương nhiên, nên Konoe chấp nhận không vấn đề gì.
Hay nói đúng hơn, tôi quan tâm đến cuộc đối thoại lúc nãy hơn. Vô ơn bạc nghĩa là ý gì nhỉ.
「...Vậy thì.」
「...Ừ.」
Terunerika đứng dậy. Cứ thế thiếu nữ hướng về phía cầu thang tháp.
「...Ngài Konoe.」
「...Hửm?」
Lúc sắp đi, Terunerika quay lại một lần, gọi tên Konoe.
「...Không, không có gì ạ.」
「...」
Tuy nhiên, Terunerika không nói gì, đi xuống cầu thang.
Nụ cười lúc chia tay khác với mọi khi, trông hơi buồn bã... Konoe lại chớp mắt vài lần.
4
(...Nhưng mà, không hiểu nhỉ.)
『—Em cũng không thể nói sự thật. Hành động vô ơn bạc nghĩa như thế, em không thể nào làm được』
Konoe vừa nhớ lại lời nói đó của Terunerika vừa suy nghĩ.
Đứng ở mép tháp quan sát, nhìn xuống rừng và thành phố.
Ném dao vào rừng, và hướng ánh mắt chứa đầy nghi vấn về phía thành phố.
Lúc đó, Konoe chỉ hỏi về Gia Hộ của Terunerika.
Tại sao điều đó lại trở thành vô ơn bạc nghĩa. Tình huống không được phép giải thích là thế nào.
「...」
Không hiểu, nhưng Terunerika đã bảo đừng hỏi.
Vì thế, Konoe từ trên tháp quan sát, chỉ nhìn nhóm người do thiếu nữ tóc vàng dẫn đầu di chuyển ra cánh đồng khô héo.
Sau đó, cuộc tìm kiếm hạt giống bắt đầu ngay lập tức.
Terunerika rời khỏi Konoe, đứng đầu người dân.
Và, Konoe ở lại một mình trên tháp quan sát.
Vừa suy nghĩ một chút về chuyện lúc nãy, vừa ném dao vào rừng. Thỉnh thoảng nhìn từ xa bóng dáng mọi người tụ tập quanh cánh đồng đào xới đất.
Lâu lắm rồi Terunerika mới không có ở đây, cảm thấy hơi là lạ. Yên tĩnh, tiếng gió nghe rõ mồn một một cách kỳ lạ. ...Nhưng, mà khoảng mười ngày nay hầu như lúc nào cũng ở gần suốt ngày đêm, tự nhiên không còn nữa thì thấy thế cũng phải thôi, tôi nghĩ.
Hỏi có vấn đề gì không, thì không. Chỉ là yên tĩnh thôi.
Đương nhiên. Konoe không phải trẻ con. Giữa chừng tôi tự uống trà Terunerika đã chuẩn bị, vừa săn quái vật nhiều hơn mọi khi một chút.
「Em đã về rồi ạ.」
「...Ừ.」
—Khi mặt trời lặn, Terunerika trở về.
Dáng vẻ đó chỗ nọ chỗ kia lấm lem bùn đất, biểu cảm vẫn là nụ cười thường ngày — nhưng cử động lộ rõ vẻ mệt mỏi. Chân có vẻ nặng nề, dù chỉ một chút nhưng tôi thấy cô bé loạng choạng.
...Cũng phải thôi, tôi nghĩ.
Nhìn từ xa thì thấy công việc tìm kiếm hạt giống hầu như toàn làm thủ công.
Không dùng ma pháp — đừng nói là Thổ Ma Pháp, ngay cả ma pháp cường hóa cơ thể cũng chỉ có Terunerika và một số người dùng. Làm thế có ý nghĩa gì nhỉ, Konoe cũng thấy lạ.
「Hạt giống Thánh Hoa rất mỏng manh. Chỉ cần chút ma lực cũng có khả năng bị tổn thương. Ngoại lệ chỉ có người nhận Gia Hộ thần rừng... ngoài ra, để đảm bảo an toàn tuyệt đối thì không thể dùng ma pháp. Ma đạo cụ cũng vậy.」
「...Ra là vậy.」
Hỏi thì nhận được câu trả lời kèm nụ cười khổ.
Mọi sinh vật trên thế giới này kể cả thực vật đều có ma lực cố hữu. Và ma lực tách rời khỏi cái "cố hữu" đó, đôi khi chỉ chạm vào cũng có thể gây hại. Là như thế đấy.
Nên đành chịu thôi, tôi nghĩ.
—Tuy nhiên, chuyện đó vất vả quá mức.
Không, đào xới cánh đồng trải rộng khắp thành phố hầu như bằng sức người, quả thực là không thực tế chút nào chứ?
「Dù vậy, vẫn phải làm. Vì chỉ còn cách đó thôi. ...May mắn duy nhất là loài cây này rễ không ăn sâu lắm.」
Terunerika nói vậy và cười. Rồi khẽ hắng giọng chỉnh đốn tư thế, 『Vậy, buổi chiều em không làm được gì cho ngài Konoe, nếu ngài có mệnh lệnh gì』 cô bé tiếp tục.
Konoe lắc đầu trước cô bé, bảo về phòng nghỉ ngơi đi, thi triển trị liệu và thanh tẩy nhẹ, rồi đưa cô bé về phòng.
「...Phù.」
Khẽ thở ra, dò tìm xung quanh thành phố.
Xác nhận không có vấn đề gì, tôi nhanh chóng lên giường.
...Lơ đãng nghĩ, hôm nay yên tĩnh thật đấy, lần thứ mấy rồi tôi nghĩ như vậy.
—Và rồi, hôm sau.
Cuộc tìm kiếm vẫn tiếp tục trên cánh đồng. Hôm đó từ sáng Terunerika đã ra đồng.
Công việc vẫn không thay đổi, hầu như bằng sức người, tiến độ chậm chạp. Tuy nhiên, mọi người vẫn nỗ lực hành động.
Đào lên một cái, kiểm tra. Lại đào lên một cái, kiểm tra.
Tìm hạt giống, hạt giống vất vả lắm mới tìm thấy thì đã chết, nhưng không bỏ cuộc, lại tiếp tục.
Tìm nơi có khả năng, đi khắp thành phố, lại đào.
Cư dân tiếp tục làm việc đó mãi.
Đào lên đào xuống chỉ toàn thấy hạt thối, không có chút khí tức sự sống nào, đừng nói hạt Thánh Hoa mà ngay cả hạt cỏ dại cũng thối rữa.
「...」
Konoe nhìn cảnh tượng đó từ trên tháp quan sát.
Nhìn dáng vẻ đồng lòng hành động với trung tâm là thiếu nữ tóc vàng.
Dù tiến độ chậm, nhưng từng chút từng chút một chắc chắn.
Không từ bỏ, tiếp tục tiến về phía trước.
「...?」
Trong lúc đó, Konoe nhận ra.
Số người trên cánh đồng đang tăng dần. Khoảng chiều tối kiểm tra thì thấy đông gấp đôi buổi trưa. Họ từ đâu ra vậy, tôi nghĩ.
...Lúc đó. Tiếng hét của người đàn ông đang làm việc trong phố vọng lại.
Tiếng hét lớn "Xong rồi". Konoe hướng mắt về phía người đàn ông đó.
Công việc hôm nay kết thúc, còn lại để mai, người đàn ông hét lên. Anh ta kiểm tra lại nơi làm việc lần cuối, gọi người đàn ông khác đang làm việc gần đó—
—Và rồi, chạy về phía cánh đồng.
Không về nhà, không đến chỗ nghỉ, mà chạy ra cánh đồng khô héo. Hòa vào đám đông đang tìm kiếm, bắt đầu làm việc tương tự.
Có rất nhiều người như thế. Mặt trời càng lặn người càng không giảm mà ngược lại tăng lên, tốc độ làm việc cũng nhanh hơn.
Cuối cùng, ngoại trừ những người đang sửa chữa Kết Giới Tháp, hầu như tất cả mọi người đều hướng ra cánh đồng, cùng nhau hợp tác tìm kiếm.
「—」
—Konoe nhìn những người dân thành phố đó từ xa.
Từ trên tháp quan sát yên tĩnh, chỉ nhìn họ.
Nhìn dáng vẻ đồng lòng, lũ trẻ cũng hòa vào cười nói với nhau.
Nheo mắt trước dáng vẻ vui vẻ đó, ánh mắt dừng lại ở màu vàng kim lẫn trong đó.
Trên tháp quan sát yên tĩnh chỉ có tiếng gió, Konoe chỉ nghiêm túc làm công việc của mình vừa ngắm nhìn họ...
「...」
...Một lúc sau, Konoe rời mắt khỏi họ.
Và, nghĩ là sắp đến giờ nghỉ ngơi nên quay lại phía sau.
Giữa tháp quan sát có cái ghế, bên trên đặt giỏ đựng trà và đồ ăn nhẹ Terunerika chuẩn bị.
Konoe bước những bước chân hơi nhẹ nhõm về phía cái ghế, lấy đồ bên trong ra. Rót trà vào tách, đưa lên miệng cùng với chiếc sandwich trứng bên trong.
Trên tháp quan sát ăn một mình, lại nheo mắt nhìn dáng vẻ nhộn nhịp của thành phố, hướng ánh mắt về phía một thiếu nữ—
「—?」
—Nhưng, đó là khi khoảng thời gian đó kéo dài một chút.
Bất chợt, Konoe nhìn sang bên cạnh. Terunerika rời đi khoảng một ngày.
Nhìn bên cạnh chiếc ghế hơi rộng.
「...」
Ở đó không có ai. Trống rỗng.
Đương nhiên rồi. Bởi vì, Terunerika đang cùng mọi người trong thành phố cố gắng ở ngoài kia.
Nên, làm sao có thể ở đây được. Chỉ là chuyện như thế thôi.
「...? ........................?」
...Ơ kìa? Chỉ là chuyện như thế thôi mà. Tại sao nhỉ.
Tại sao, lơ đãng, Konoe lại nhớ ra.
Mới sáng hôm qua thôi. Khi có Terunerika, cái ghế này chật hơn nhiều. Khoảng cách với cô bé rất gần, đến mức khó mà ngồi không chạm vào nhau.
Khoảng cách truyền được cả thân nhiệt. Cô bé ấy đã mỉm cười ngay bên cạnh.
「..........................」
—Chẳng hiểu gì cả, Konoe nhìn về phía cánh đồng.
Giữa mọi người, có Terunerika. Được bao quanh bởi nhiều người, đang cố gắng, đang cười. Xung quanh ai cũng có vẻ vui, Terunerika cũng vui. Chuyện rất tốt.
...Nhưng, tháp quan sát từ chiều hôm qua cứ yên tĩnh mãi, và hơi lạnh.
「.......................................?」
—Không hiểu. Konoe chẳng hiểu gì cả.
...Nhưng, lần đầu tiên ở đó, Konoe cảm thấy trong mình nổi lên một cảm xúc chưa từng biết.
5
「Thưa ngài Konoe, đây là trà và đồ ăn nhẹ hôm nay ạ.」
「...Ừ.」
Ngày hôm sau, từ sáng sớm Terunerika đã ra phố.
Đưa giỏ đựng đồ ăn thức uống cho Konoe, cúi đầu một cái, rồi quay lưng, cô bé bước ra khỏi phòng...
「—」
...Trước thiếu nữ đó Konoe bất giác định cất tiếng gọi.
Nhưng, lại im bặt. Hạ cánh tay định giơ lên xuống.
「—?」
Định nói gì với Terunerika. Chính mình cũng không biết. Định lo lắng bảo đừng để bị thương, hay định cổ vũ.
「...Gì vậy?」
Không hiểu nổi, vừa gãi đầu Konoe vừa thở dài.
...Những lúc thế này muốn thay đổi tâm trạng, nghĩ xem có cái gì không.
Thấy trên bàn có một cuốn catalog. Catalog dinh thự Giáo Quan gửi.
Đối với Konoe, cuốn sách này dùng để chọn dinh thự cho Harem sắp tạo ra trong tương lai gần, có thể nói là thành quả của hai mươi lăm năm nỗ lực.
Mua dinh thự, mua nô lệ, cho uống Tình Dược. Bước đầu tiên đó.
「...Nhà à.」
Konoe mở catalog. Trong đó có ghi chép về nhiều loại dinh thự.
Dinh thự rộng, dinh thự tiện lợi, dinh thự có độ tự do cao.
Sơ đồ và lời quảng cáo. Điểm hấp dẫn là thế này, chú trọng chỗ này. Viết những thứ như thế.
Sơ đồ vẽ theo tiêu chuẩn dị giới, nhiều thuật ngữ chuyên ngành. Đối với Konoe xuất thân Trái Đất thì khó đọc... nhưng, sở dĩ Konoe hiện tại đọc được tàm tạm là nhờ hôm đó, mới vài ngày trước thôi, cùng Terunerika xem cuốn catalog này và được dạy nhiều thứ.
『—Ngài Konoe thích dinh thự thế nào ạ?』
「...」
Konoe lật lật cuốn catalog.
Nhìn những dinh thự ở đó, nghĩ về Harem.
「...」
Nhưng chỉ vài phút Konoe gấp catalog lại. Chẳng thấy vui gì cả. Xem cũng thấy phiền phức.
Giấc mơ, đã ở ngay trước mắt rồi mà. Ngày nỗ lực được đền đáp cuối cùng cũng đến rồi mà.
...Konoe, không hiểu. Không hiểu nhưng vẫn làm việc nghiêm túc.
Lại thêm một ngày.
Cảm thấy không có hứng thú gì cả, nhưng ý tưởng trốn việc không có trong đầu Konoe. Hôm đó tôi vẫn tiếp tục ném dao và Thương vào rừng, đẩy lui quái vật. Thỉnh thoảng tìm kiếm bóng dáng thiếu nữ tóc vàng trong đám đông tụ tập ở cánh đồng, chỉ đơn giản là nghiêm túc.
「..........................」
Và, khi mặt trời lặn trở về phòng. Hôm nay cũng không tìm thấy, Terunerika báo cáo với vẻ mệt mỏi. Hạt giống hầu như không tìm thấy, những hạt tìm được cũng bị Chướng Khí làm hỏng thối rữa hết.
Việc tìm kiếm hạt giống vẫn gặp khó khăn — nhưng hôm nay cũng có tin vui.
「...Kết Giới Tháp sao?」
「Vâng, việc sửa chữa có vẻ đã hoàn tất! Kết Giới cũng sắp!」
Đó là tin việc thi công tháp cuối cùng đã xong.
Không có sự cố gì đặc biệt, chạy thử cũng thành công.
Việc triển khai Kết Giới cần nạp sức mạnh của Thần nên không thể ngay lập tức được. Tuy nhiên, trong vòng hai ngày nữa Kết Giới có vẻ sẽ trở lại như cũ, Terunerika vui vẻ nói.
「...」
Konoe nghe tin đó nhớ đến hợp đồng của mình.
Hợp đồng ba mươi ngày, hôm nay là ngày hai mươi tám. Còn hai ngày.
「...Kịp rồi à.」
「Vâng! Thế này thì không còn làm phiền ngài Konoe nữa ạ!」
「...」
Làm phiền. Ý "làm phiền" của Terunerika tức là nếu không triển khai được Kết Giới thì Konoe sẽ phải kéo dài thời gian ở lại thành phố này.
Đương nhiên rồi. Không có Kết Giới mà Konoe rời khỏi thành phố, thì chỉ cần một con quái vật cấp cao nhất xuất hiện là thành phố bị hủy diệt. Biết thế mà còn về Kinh Đô thì làm sao được.
...Nhưng, hôm nay nỗi lo đó đã không còn.
Kết Giới đã có triển vọng, Konoe sẽ kết thúc công việc trong ba mươi ngày.
Như thế, chỉ còn việc về Kinh Đô. Nhận tiền vàng, dùng thuốc tạo Harem. Cuối cùng, giấc mơ thành hiện thực. Đáng lẽ là chuyện rất đáng mừng.
「........................」
「...? Ngài Konoe...」
Konoe đang nghĩ thế thì Terunerika mở to mắt, chớp chớp vài lần.
Rồi bước một bước, hai bước lại gần...
「...Em, mệt rồi phải không?」
「Nhưng, cái đó...」
Konoe ngăn Terunerika lại. Nhìn thấy sự mệt mỏi nặng nề trong cử động.
Vì thế, ngắt lời Terunerika đang định nói "nhưng, tuy nhiên", tôi cưỡng ép đưa cô bé về phòng bên cạnh, bắt nghỉ ngơi.
Sau đó, Konoe lên giường, nhắm mắt lại.
「...」
Hôm nay, sự bứt rứt trong lòng vẫn không tan biến cả ngày.
Trời sáng. Còn hai ngày nữa Konoe về.
Hôm đó từ sáng thành phố đã tràn ngập sức sống. Vì thông tin Kết Giới Tháp đã sửa xong được lan truyền.
Cư dân thành phố thở phào nhẹ nhõm, từ sáng sớm đã ồn ào như lễ hội nhỏ.
Và, thành phố càng nhuộm màu tìm kiếm hạt giống Thánh Hoa.
Tất cả mọi người vừa làm công việc của mình, hễ rảnh là lại ra đồng. Tất cả cùng tìm kiếm hạt giống nhỏ chưa đến một centimet.
「...」
Trong bối cảnh đó, Konoe hôm nay vẫn như mọi khi, đứng một mình trên tháp quan sát.
Vừa làm việc, vừa nhìn bóng dáng màu vàng trong đám đông.
Terunerika. Con gái lãnh chúa thành phố này. Cô bé lúc thì chỉ huy, lúc thì cầm nông cụ tham gia làm việc.
Vóc dáng nhỏ bé hơn hẳn những người lớn xung quanh, nhưng lại hoạt động tích cực hơn hẳn.
Vì có Gia Hộ thần rừng. Cô bé có thể sử dụng ma pháp cường hóa cơ thể, một mình nâng vật mà mấy người đàn ông lực lưỡng mới nâng nổi.
Terunerika ở trung tâm mọi người. Dẫn dắt mọi người, tiến về phía trước.
Cô bé chắc chắn là nhân lực cần thiết trong việc tìm kiếm.
Nơi có cô bé rõ ràng hiệu suất khác hẳn. Nhiệt huyết khác hẳn. Vì thế, việc cô bé ở đó là đương nhiên, là đúng đắn nhất. Dáng vẻ mọi người đồng lòng nỗ lực, đối với Konoe cũng thật chói lòa.
「...」
...Nhưng, chỉ một chút thôi, cảm giác tách trà uống lúc nghỉ ngơi thật vô vị.
Và ngày tiếp theo đến.
Còn một ngày nữa Konoe về.
Hôm đó, Terunerika cũng đến phòng Konoe buổi sáng rồi xuống phố.
Chỗ Konoe có cái giỏ đựng trà và đồ ăn nhẹ quen thuộc. Nhìn vào trong, thấy món sandwich trứng xuất hiện lần thứ mấy rồi.
「...」
Konoe lên tháp quan sát, nhìn thành phố.
Nhìn xuống, vẫn là dáng vẻ Terunerika và người dân thành phố không thay đổi so với mấy ngày nay.
Họ nỗ lực hết mình. Dù khả năng ít ỏi đến đâu cũng không từ bỏ.
Chắc chắn có cảm giác phí công vô ích. Chắc chắn bao lần nghĩ là vô vọng.
Nhưng họ làm từng việc mình có thể. Tuyệt đối không dừng bước.
—Vì thế đây, không phải là phép màu, mà có lẽ chỉ là kết quả của sự nỗ lực.
「...Có rồi.」
Đó là lúc hoàng hôn khi mặt trời sắp lặn. Một góc thành phố, nơi từng là mảnh vườn nhỏ của cá nhân.
Từ đó, giọng nói run rẩy của một người đàn ông vang vọng khắp thành phố.
6
—Tại sao hạt giống đó sống sót được, là do tình cờ lúc đó đang dọn dẹp mương nước ở đó.
Ngày mê cung bắt đầu Bùng Phát.
Bên cạnh mảnh vườn đó người ta chặn tạm con mương nhỏ để dọn dẹp. Tuy nhiên khi Bùng Phát xảy ra, người đang dọn dẹp hoảng loạn bỏ chạy mà không tháo tấm chặn nước.
Kết quả là nước tràn ra từ mương, mảnh vườn bên cạnh bị ngập nước.
Thánh Hoa nở trên mặt đất bị Chướng Khí làm héo úa. Nhưng rễ cây tạo ra hạt giống — hạt giống được sinh ra nhờ đất và nước, hai yếu tố đó bảo vệ khỏi Chướng Khí.
Sự tình cờ như phép màu do sai lầm và may mắn chồng chất.
Và, kết quả nỗ lực của những người tin vào điều đó mà tiếp tục tìm kiếm.
—Ngày tìm kiếm thứ sáu. Từ đất vườn đã biến thành bùn, một hạt giống duy nhất được tìm thấy.
「...」
Konoe đứng ở mép tháp nhìn thành phố.
Xa xa trong tầm mắt được cường hóa bằng ma lực, là những người dân đang reo hò vui sướng, và Terunerika ở trung tâm.
Trong khi người dân cả thành phố tụ tập lại, Terunerika quỳ gối chắp tay giữa mảnh vườn. Xung quanh cũng có vài người ở tư thế tương tự.
『...Cầu nguyện thần rừng.』
Giọng Terunerika vọng lại từ xa.
Lập tức, ánh sáng xanh lục tràn ra từ mặt đất. Nó tập trung vào một hạt giống đặt trên mặt đất, phát sáng mạnh mẽ. Nhuộm bầu trời đã tắt nắng thành màu của rừng.
「—」
Trước mắt Konoe, sự thay đổi bắt đầu xảy ra.
Từ hạt giống nhỏ bé nảy mầm, rễ vươn ra. Trong nháy mắt thân cây vươn lên, to ra, đầu cành kết nụ.
Và, nụ hoa nở ra—
—Một bông hoa lớn nở rộ. Cánh hoa giống hoa cúc.
Một bông hoa trắng tỏa sáng như mặt trăng lơ lửng trên bầu trời đêm đã nở.
『『『『『────!!』』』』』
Tiếng hoan hô vang vọng bầu trời đêm.
Cư dân thành phố vui mừng, ôm chầm lấy nhau.
Giữa những người đó, bông hoa héo đi nhanh chóng y như lúc nở. Hoa chuyển sang màu nâu, gốc cánh hoa phồng lên. Quả hình thành và quả đó cũng héo đi...
『...』
Terunerika đưa tay xuống dưới quả. Quả nứt ra, từ bên trong vô số vật nhỏ rơi ra.
—Đó là, hàng chục hạt giống.
Terunerika cẩn thận chuyển những hạt giống đó vào túi.
Đồng thời, ánh sáng xanh lục quanh bông hoa cũng dần yếu đi.
「...」
Konoe một mình nhìn ngắm quang cảnh thành phố đó từ xa—
「...?」
—Đúng lúc đó. Một ánh sáng mới bao trùm thành phố.
Ngay khi ánh sáng của hoa tắt. Lần này ánh sáng màu xanh lam chứ không phải xanh lục bao trùm thành phố.
Konoe ngạc nhiên — nhưng không phải khí tức khó chịu.
Nên bình tĩnh nhìn quanh, xác định nguồn gốc ánh sáng.
「...Kết Giới Tháp?」
Kết Giới Tháp ở trung tâm thành phố. Từ đó ánh sáng và thần lực đang tràn ra. Cái này tức là.
「...A, Kết Giới, đã trở lại rồi sao.」
Trên bầu trời đêm, ánh sáng xanh lam lan rộng. Màu của thần ranh giới.
Ánh sáng tạo thành hoa văn trên bầu trời, bao bọc toàn bộ thành phố.
『『『『『『────!!!!!』』』』』』
Khắp thành phố, tiếng hoan hô còn lớn hơn lúc nãy vang lên ầm ầm. Chắc do chuyện tốt liên tiếp xảy ra.
Konoe vừa nghe tiếng đó... vừa dò tìm kẻ địch xung quanh với ý nghĩa cảnh giác tàn dư.
「...」
...Không có vấn đề gì đặc biệt. Không có kẻ địch, thành phố được bao bọc bởi Kết Giới.
Konoe khẽ thở ra. Đó là khoảnh khắc công việc của Konoe ở thành phố này kết thúc.
Sau đó một khoảng thời gian trôi qua. Trong thời gian đó, Konoe vẫn luôn ở trên tháp quan sát.
Thành phố đang trong không khí lễ hội, không cần dùng ma lực cường hóa cũng nghe thấy tiếng hoan hô vọng đến lâu đài. Kết Giới hôm nay đã sửa xong. Thánh Hoa cũng đã tìm thấy. Nên mọi người đều cười.
Tất nhiên, những thứ khác vẫn còn đang dang dở. Không biết phục hồi mất bao lâu. Tuy nhiên, chỉ hôm nay thôi mọi người đều vui chơi hết mình.
「...」
Konoe ngồi trên ghế tháp quan sát cách xa thành phố.
Ghế rộng nếu ngồi một mình. Ngồi xuống đó, uống tách trà đã nguội ngắt. Đó là phần còn lại Terunerika đưa buổi sáng.
「...」
Konoe khẽ thở ra.
Cảm thấy hơi lạnh, nhưng không muốn về phòng. Về một mình thì trong lòng cảm xúc cuộn trào quá.
Cảm xúc gì Konoe không biết. Cảm xúc chưa từng biết.
Để diễn tả cảm xúc đó, Konoe đã quá quen với việc sống một mình. Vì cứ một mình suốt nên khi có người khác xen vào thì đến cảm xúc của mình cũng không hiểu nổi.
...Không hiểu. Konoe chẳng hiểu gì cả.
Tại sao nhắm mắt lại là hình ảnh Terunerika hiện lên, cũng không hiểu. Không hiểu, nhưng cuộc sống ở thành phố này sắp kết thúc. Nếu thế, Konoe sẽ lại trở về như cũ...
「…………」
...Ánh mắt Konoe tự nhiên hạ xuống. Nhìn xuống chân.
Ở đó là mặt đá của tháp quan sát. Nơi chỉ có mình mình. Nơi không có ai khác. Ở nơi như thế, Konoe một mình...
「………………?」
...Nhưng, bất chợt Konoe nhận ra.
Có tiếng động từ phía dưới chân. Tiếng bước chân. Nhẹ nhàng, như của thiếu nữ.
「...!」
「—Ngài Konoe!」
Có tiếng nói. Từ cầu thang, thiếu nữ ló mặt ra.
Thiếu nữ tóc vàng. Thiếu nữ mặc đồ Hầu gái đang thở hổn hển, đến cùng với giọng nói đã ở bên cạnh suốt ba mươi ngày qua.
「Xin lỗi. Em đến muộn.」
「...」
Gò má Terunerika ửng đỏ. Tóc dính vào gáy.
Nhiệt độ xung quanh sau khi mặt trời lặn hơi se lạnh.
...Chắc là đã chạy đến đây, dáng vẻ như vậy.
「Ngài Konoe, bên cạnh, được không ạ?」
「...Ừ.」
「Cảm ơn ngài.」
Terunerika ngồi vào khoảng trống bên cạnh Konoe.
Chỗ đã để trống từ đầu. Ghế hẹp nếu hai người ngồi. Nhưng không hiểu sao Konoe lại để trống.
—Bên cạnh Konoe, có Terunerika.
「...」
Và, cơ thể Terunerika nghiêng về phía Konoe. Giống như lần đầu tiên dựa vào nhau trên tháp quan sát.
—Bộp. Vai, đầu của Terunerika chạm vào Konoe.
—Hơi muộn một chút, hơi ấm truyền sang.
「...」
「...」
Thời gian im lặng. Konoe đương nhiên không nói, Terunerika cũng không mở miệng.
Chuyện Thánh Hoa, chuyện Kết Giới, có bao nhiêu chủ đề để nói. Vậy mà Terunerika mím môi, dựa vào bên cạnh Konoe.
Chỉ có nhiệt độ. Không có lời nói, nơi chạm nhẹ truyền hơi ấm, chỉ có thế.
「...」
Nhưng, điều đó. Nhiệt độ đó.
Sự ấm áp của con người mà đã rất lâu, rất lâu rồi tôi không biết đến đang ở đó.
Konoe, chỉ một chút thôi, cảm thấy khóe mắt nóng lên.
Cảm giác như hơi ấm cơ thể của Terunerika chạm vào nơi sâu thẳm trong lồng ngực.
「………………」
「………………」
Ánh đèn và sự ồn ào của thành phố ở xa, ở đây có ánh trăng và tiếng thở.
Trên tháp quan sát chật hẹp có hai người. Chỉ hai người.
Thỉnh thoảng gió thổi, lạnh. Nhưng chính vì thế mà cảm giác rõ rệt đường nét nơi tiếp xúc.
「…………A」
Lúc đó, bất chợt, một cơn gió thổi mạnh đặc biệt. Gió mang theo không chỉ nhiệt độ mà cả tóc của Terunerika, mái tóc bay bồng bềnh trải rộng dưới bầu trời đêm.
「—」
—Ánh sáng rực rỡ trong khoảnh khắc được chiếu rọi bởi ánh trăng sao xanh nhạt.
Đó là màu vàng kim xinh đẹp đến mức khiến người ta nheo mắt. Muốn ngắm nhìn mãi, mãi...
—Và rồi, bao nhiêu thời gian đã trôi qua nhỉ.
Người phá vỡ sự im lặng là Terunerika.
「………………Ngài Konoe.」
「…………À.」
「Em, phải nói với ngài Konoe lời 『Xin lỗi』.」
...? Xin lỗi?
Tại sao Terunerika phải xin lỗi, Konoe nghĩ.
「Em, đã hiểu ngài một chút. Em biết ngài là người thế nào.」
「...Em, biết tôi?」
「Vâng, một chút thôi ạ.」
Bởi vì, gần ba mươi ngày, em chỉ nhìn ngài thôi mà, Terunerika thì thầm với Konoe.
Bằng giọng nói dịu dàng vô hạn. Ở khoảng cách hơi thở chạm vào tai.
...Và, vì thế, cô bé nói.
「Vì thế, ngài Konoe — thực ra em có rất nhiều điều muốn nói với ngài.」
「...」
「Có nhiều việc muốn làm hơn nữa. ...Muốn ở bên cạnh ngài nhiều hơn nữa.」
Nói đến đó Terunerika khẽ thở ra.
「Nhưng, không làm được. Vì em sinh ra trong nhà Silmenia. Sinh ra và lớn lên như một quý tộc. Phải bảo vệ thành phố. Đó là nhiệm vụ Cha, Mẹ và Anh trao lại.」
「...Thánh Hoa à.」
「Vâng, em phải bảo vệ Thánh Hoa. Phải đứng đầu người dân. ...Kết quả là, mọi thứ trở nên dở dang.」
Konoe lần đầu tiên quay sang phía Terunerika. Terunerika nhìn Konoe với khuôn mặt buồn bã, đôi mắt ầng ậc nước.
Konoe nín thở trước Terunerika như thế.
「Vì thế, xin lỗi ngài.」
「...」
「Ngài đã cứu em. Ngày hôm đó, ngài đã tìm ra và bế em lên khi em sắp chết mà chưa làm được gì. Ngài đã bảo vệ thành phố này, những thứ quan trọng của em.」
Em biết ơn ngài, cô bé nói. Em chưa từng biết thứ gì ấm áp đến thế, cô bé cọ nhẹ má vào cánh tay Konoe.
「...Nhưng.」
—Vậy mà, em lại chẳng làm được gì cho ngài, cô bé nói với giọng buồn bã, hối hận.
Trước lời đó, Konoe theo phản xạ muốn phủ nhận.
Không phải thế. Lẽ ra không phải thế. Konoe chắc chắn, với Terunerika...
「...Xin lỗi ngài.」
「...」
—Tuy nhiên, Konoe không thể truyền đạt lời đó cho Terunerika đang xin lỗi.
Konoe không thể truyền đạt cảm xúc của mình cho người khác. Vì tôi đã sống như thế. Konoe không làm được gì cả. Dù giết được quái vật, chữa được Tử Bệnh, trở nên mạnh mẽ, trở thành Thánh Giả.
Konoe cũng không thể nói ra cảm xúc của mình.
Konoe mãi mãi, vĩnh viễn, vẫn là kẻ giao tiếp kém.
「...Vì thế, ít nhất.」
「...」
「Chỉ lời hứa đầu tiên, em nhất định sẽ thực hiện.」
Trong khi Konoe chưa nói được gì, bất chợt, Terunerika đứng dậy. Rời khỏi ghế, bước một bước, hai bước.
Và, quay lại với khuôn mặt dịu dàng vô hạn, cười.
「—?」
—Konoe, không hiểu sao. Cảm thấy lạ lẫm với điều đó.
Bầu không khí đó, và từ "lời hứa đầu tiên", mang lại dự cảm mơ hồ không phải lý lẽ.
Như thể, có cái gì đó quan trọng đang bị sai lệch.
Không hiểu ý nghĩa của từ "lời hứa", nhưng dự cảm cực kỳ xấu ập đến... nhưng Konoe không biết phải nói gì.
「...Terunerika?」
「Vâng.」
Đáp lại lời gọi khó khăn lắm mới thốt ra là nụ cười.
Terunerika cười tinh nghịch.
「Ngài Konoe, ngài đã quyết định mua dinh thự nào chưa?」
「...K, không.」
「...Vậy sao. Hãy mua dinh thự thật tốt nhé?」
Terunerika nói chủ đề đột ngột, rồi "vậy thì", chỉnh đốn tư thế—
—Cúi đầu thật sâu, thật sâu.
「—Thưa ngài Konoe, lần cứu viện này, thực sự cảm ơn ngài rất nhiều. Việc ngài cứu thành phố, cứu người dân, biết ơn bao nhiêu cũng không đủ. Ân tình này, xin thề suốt đời không quên.」
「—」
「Ngày hôm đó, được gặp ngài. Chắc chắn, đó là may mắn lớn nhất trong cuộc đời em.」
—Lời nói đó. Chân thành vô hạn, không chút vẩn đục.
Lời nói chứa đựng tình cảm sâu sắc đến mức ai cũng nhận ra. Lời nói khiến ngay cả Konoe cũng không thể nghi ngờ.
Và, sau khi dứt lời vài nhịp.
「Ngài Konoe. Khi ngài mua dinh thự, em đến chơi có được không?」
「...Ơ, a, ừ.」
Câu hỏi của Terunerika với giọng điệu hơi suồng sã.
Konoe bối rối gật đầu. Thế là.
「—Cảm ơn ngài.」
Terunerika cười hạnh phúc. Cười thực sự vui vẻ.
Nụ cười đó cướp mất ánh nhìn của Konoe. ...Tuy nhiên, Konoe quả nhiên vẫn không nói được gì.
Trong lúc đó Terunerika cúi chào một cái, nói "vậy nhé" rồi quay gót. Chạy đi. Trên tháp quan sát chật hẹp. Ngay lập tức đến cầu thang.
—Biến mất vào bên trong. Terunerika không còn nhìn thấy nữa.
Konoe muốn giữ cô bé lại. Nhưng không làm được.
Hỗn loạn. Terunerika lúc nãy, cứ như nói lời từ biệt, nhưng mà.
「...Vẫn còn ngày mai mà.」
Đúng vậy, trưa mai Konoe mới hết hợp đồng về Kinh Đô.
Nhưng sáng mai vẫn ở thành phố. Nếu sáng mai Terunerika đến như mọi khi, thì sẽ gặp lại thôi. Nghĩ vậy—
—Sáng hôm sau. Terunerika không đến phòng Konoe.
Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!
