Sự Chuyển Sinh Này Không Thể Lấp Đầy Khoảng Trống Trong Tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

640 7568

Trở Thành Kẻ Phản Diện Ngoài Cuộc Ở Học Viện

(Đang ra)

Trở Thành Kẻ Phản Diện Ngoài Cuộc Ở Học Viện

Latte Hoa Sao

Nhưng rồi, ngay khi tôi bắt đầu chỉ cho mấy nữ chính cách xài năng lực cho đúng, mọi thứ trong câu chuyện bắt đầu… lạc quẻ hoàn toàn.

42 138

Mizu Zokusei no Mahoutsukai

(Đang ra)

Mizu Zokusei no Mahoutsukai

Kubou Tadashi

“Những chuyện nghĩ cũng chẳng để làm gì thì tốt nhất đừng nghĩ.”— Một cuộc phiêu lưu tùy hứng của Pháp Sư Thuỷ mạnh nhất nhưng quá mức thong dong, chính thức mở màn!

180 461

Tôi đã được tái sinh vào một thế giới trò chơi mà tôi không biết gì về nó, nhưng tôi sẽ bảo vệ thế giới gốc bằng tất cả sức mạnh của mình

(Đang ra)

Tôi đã được tái sinh vào một thế giới trò chơi mà tôi không biết gì về nó, nhưng tôi sẽ bảo vệ thế giới gốc bằng tất cả sức mạnh của mình

ウスバー

Đây là câu chuyện về một nhân vật chính bị ném vào một thế giới mà anh không biết một chút nào, chiến đấu hết mình bằng nỗ lực và nghị lực để chạy ngược chiều với cốt truyện gốc!

25 101

Maou Toubatsu shita Ato, Medachitakunai node Guild Master ni Natta

(Đang ra)

Maou Toubatsu shita Ato, Medachitakunai node Guild Master ni Natta

Touwa Akatsuki

Nhưng một ngày nọ, khi anh đang uống rượu ở quầy bar như thường lệ, con gái của một quý tộc nào đó đã đến tìm anh với một yêu cầu không tưởng...

5 45

Tập 02 - Chương 1: Những ngày mới

Chương 1: Những ngày mới

── Buổi sáng, Konoe tỉnh dậy trong một căn phòng trọ tại Thủ đô.

Và rồi, việc đầu tiên là cảm nhận khí tức. Tình hình xung quanh, chướng khí, quái vật, dòng người qua lại... khí tức ở ngay gần, bầu không khí của thiếu nữ mà anh quen biết.

Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi sau khi mở mắt, Konoe đã nhận thức được tất cả những điều đó.

"────"

...Hôm nay cũng không có gì bất thường. Xác nhận xong, Konoe khẽ thở ra một hơi.

Dù đã rèn luyện để tự động tỉnh giấc nếu có vấn đề xảy ra, nhưng việc kiểm tra lại một lần ngay khi vừa thức dậy đã trở thành thói quen.

Đó là kết quả của hai mươi lăm năm tôi luyện. Là phong thái của một Thánh Giả (Adept) — sứ đồ của Bạch Thần, kẻ bảo vệ thế giới loài người.

"..."

Konoe chậm rãi ngồi dậy khỏi giường.

Anh nhấc cơ thể đang nằm sấp dậy, ngồi lại bên mép giường. Ngay lập tức, khung cảnh bên ngoài hiện ra qua khung cửa sổ sát bên. Trời còn sớm, mặt trời chỉ vừa mới ló dạng. Con đường trước nhà trọ vẫn còn mờ tối, bóng người thưa thớt.

Khung cảnh Thủ đô với những tòa nhà bằng đá trắng xếp thành hàng. Không phải Trại đào tạo, cũng chẳng phải Silmenia, đây là một dãy phố mà anh vẫn chưa quen thuộc. Konoe ngắm nhìn nó từ nơi ở tạm thời này. Chẳng hiểu sao, anh lại nhìn ngắm nó như một kẻ bàng quan từ phương xa...

"............Hưm."

── Đúng lúc đó. Tiếng "cộc cộc" vang lên trong phòng.

Là tiếng gõ cửa. Âm sắc có chút khiêm nhường và nghe rất êm tai.

Konoe biết chủ nhân của âm thanh đó là ai.

"── Terunerika."

"Vâng, chào buổi sáng. Ngài Konoe, em vào được không ạ?"

"...Ừ."

Anh gật đầu đáp lại giọng nói từ bên kia cánh cửa. Cánh cửa chậm rãi mở ra, một thiếu nữ tóc vàng ló mặt vào.

Không phải bộ đồ hầu gái có diềm xếp nếp — mà là một thiếu nữ Elf khoác lên mình bộ trang phục nữ giới bình thường. Konoe không biết tên của loại trang phục đó. Anh chỉ nghĩ đó là một chiếc váy dài.

Cô gái trong bộ đồ khác với trước kia, tay ôm lỉnh kỉnh đồ đạc bước qua cửa, tiến lại gần anh.

"Ngài Konoe, đây là đồ để thay ạ."

"...Ừ."

"Bữa sáng cũng sẽ được chuẩn bị ngay thôi, nên khi nào chuẩn bị xong, xin ngài hãy ra phòng khách nhé."

"...Cảm ơn em."

Vâng, Terunerika mỉm cười dịu dàng, đặt quần áo của Konoe lên cạnh giường.

Sau đó, cô giúp anh chuẩn bị cho buổi sáng. Thay bình nước mới, và làm thêm vài việc lặt vặt khác.

Ngồi trên giường, Konoe ngẩn ngơ nhìn dáng vẻ đó của cô.

Thiếu nữ hoàng kim. Người mà vào ngày hôm đó, trong căn phòng lúc chạng vạng tối, anh đã trao một lời hứa quan trọng.

"............"

Kể từ đó, một khoảng thời gian ngắn đã trôi qua. Thế nhưng đến tận bây giờ, đôi lúc Konoe vẫn cảm thấy hình bóng của Terunerika như một ảo giác trong mơ. Cảm giác thiếu thực tế, mơ hồ, như thể cô sẽ biến mất vào khoảnh khắc tiếp theo.

...Vì vậy, Konoe vô thức dõi mắt theo tấm lưng của cô khi cô đi lại quanh phòng—

"── Nhắc mới nhớ, thưa ngài Konoe."

"...Hửm?"

Bất chợt, Terunerika quay lại nhìn Konoe. Cô xoay người một vòng, nở nụ cười tươi tắn.

Khuôn mặt ấy không phải nụ cười thường ngày, mà là một nụ cười tinh nghịch.

Bầu không khí có chút gì đó phá cách... như thể cô đang muốn tuyên bố rằng: Bây giờ em sẽ nói một điều lạ lùng đây.

"── Hôm nay, ngài Konoe cũng lại thức dậy trước khi em đến nhỉ."

"...?"

"Em thấy chuyện đó có chút đáng tiếc."

Một câu nói chẳng ăn nhập vào đâu, cùng tiếng cười khúc khích "fufufu".

Trước một Terunerika như vậy, Konoe tự hỏi cô đang nói về chuyện gì.

"...Tỉnh dậy rồi mà cũng đáng tiếc sao?"

"Vâng. Em cũng muốn thỉnh thoảng được đánh thức ngài Konoe đang ngủ say."

...Muốn đánh thức? Mình ư? Konoe nghiêng đầu.

Không, khoan đã, chuyện đó——

"── Nếu tôi tự dậy thì chẳng phải em sẽ đỡ phiền phức hơn sao?"

Anh nghĩ vậy. Dù Konoe chưa từng có kinh nghiệm đánh thức người khác, nhưng chắc chắn việc đó rất tốn công.

Kể từ vụ việc ở Silmenia, việc Terunerika giúp anh chuẩn bị vào buổi sáng đã trở thành chuyện đương nhiên lúc nào không hay... nhưng Konoe nghĩ rằng bớt việc đi vẫn tốt hơn chứ.

"Không, không. Không phải vậy đâu ạ. ...Bởi vì, chắc chắn sẽ vui lắm."

"...Vui?"

Terunerika cười khúc khích, khúc khích.

Nhưng dù cô có nói vậy, Konoe vẫn không thể hiểu được. ...Hay nói đúng hơn là ngay từ đầu.

"...Tôi là sinh vật hễ có người đến gần là sẽ tỉnh giấc."

Konoe là một sinh vật như thế. Là một Thánh Giả, một người bảo vệ nhân loại, anh đã được rèn giũa như vậy. Nên anh nghĩ điều Terunerika nói thật khó thực hiện.

"...Đúng vậy nhỉ. Nhưng mà, nếu thế thì ngài giả vờ ngủ cũng được mà?"

"...Giả vờ, ngủ? ...Làm thế thì có ý nghĩa gì chứ?"

Đã tỉnh rồi mà lại giả vờ ngủ để cố tình được gọi dậy?

...Chuyện đó, thật sự chẳng có ý nghĩa gì cả. Tại sao lại phải làm vậy.

"Fufu, có thể là không có ý nghĩa gì thật. Nhưng mà, những việc vô nghĩa, đôi khi lại có giá trị của riêng nó."

"............???"

── Việc vô nghĩa, lại có giá trị.

Đối với Konoe, câu nói đó nghe như một câu đố thiền tông nào đó.

"............?"

Vậy nên, rốt cuộc Konoe vẫn không hiểu. Konoe không biết gì cả. Dù đã có thể bộc lộ ý chí của bản thân một chút, nhưng Konoe vẫn là Konoe.

Nhưng nhìn Konoe nghiêng đầu như thế, Terunerika chỉ nheo mắt lại.

Một nụ cười hiền hậu. Rồi cô chắp hai tay trước ngực──

"── Ngài Konoe. Dù là bao nhiêu lần, hàng chục lần, hay hàng trăm lần, em cũng sẽ đến đánh thức ngài."

"...Vậy, sao?"

"Vâng. ...Cho nên, dù không có ý nghĩa gì đi nữa. Nếu ngài Konoe cảm thấy làm vậy cũng được── thì xin hãy thử xem sao."

Terunerika cười. Cười rạng rỡ như hoa nở. Vui vẻ, hạnh phúc, đôi má ửng hồng.

"── Hứa nhé, được không ạ?"

Trong khoảnh khắc buổi sớm mai, thiếu nữ hoàng kim đã nói với Konoe như vậy.

── Bảy ngày đã trôi qua kể từ khi vụ việc bắt đầu bằng đợt bùng phát Mê cung quy mô lớn kết thúc.

Ngày hôm đó, Konoe đã đến được bên cạnh Terunerika và bảo vệ được cô. Rồi họ lập lời hứa── sau đó, cả hai thuê một phòng trọ tại một góc Thủ đô và cùng nhau chung sống.

Terunerika chọn ở bên cạnh Konoe đúng như lời thề và rời khỏi thành phố Silmenia. Cô đi theo Konoe, người đã quyết định đặt căn cứ hoạt động với tư cách Thánh Giả tại Thủ đô.

Do tính chất công việc của Thánh Giả, lượng thông tin và Cổng Dịch Chuyển tập trung ở đây rất nhiều, và trên hết là có Trại đào tạo, nên nhiều người chọn Thủ đô làm căn cứ hoạt động. Vì vậy, việc Konoe làm thế cũng là kết quả của việc noi theo những người đi trước.

Hơn nữa, về việc chuyển đến Thủ đô, Terunerika cũng...

'── Có lẽ, em không nên ở lại Silmenia thì hơn.'

Nghe được vài thông tin mới nhận gần đây, cô đã lẩm bẩm với vẻ mặt buồn bã.

Thông tin đó là về vị lãnh chúa mới sắp tới nhậm chức tại Silmenia, và hơn nữa vị lãnh chúa đó lại là người mà Terunerika quen biết──

'── Là bà cố đã gả vào một gia đình quý tộc gần đó từ ba đời trước. Hồi nhỏ em từng được bà chơi cùng vài lần.'

Có vẻ như việc lựa chọn nhân sự đã được cân nhắc dựa trên tình hình và cảm xúc của người dân địa phương. Nói là ba đời trước nhưng với loài Elf trường thọ thì bà vẫn còn rất sung sức, và nghe nói bà định dốc toàn lực để phục hưng quê hương cũ. Terunerika cũng đã giãn cơ mặt ra khi biết vị lãnh chúa mới là người có thể tin tưởng.

Cô vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm── nhưng cũng chính vì thế.

'Dù xuất thân cùng một gia tộc, nhưng nếu con gái của lãnh chúa cũ ở đó thì sẽ khó làm việc── hơn nữa, ...chuyện là, lại còn ở cùng Thánh Giả Konoe nữa.'

'...Ra là vậy sao.'

...Sẽ có thể trở thành nguyên nhân gây rắc rối. Vì lý do đó, Terunerika quyết định tạm thời giữ khoảng cách với Silmenia. Dù cô muốn định kỳ về thăm mộ, nhưng có lẽ chỉ nên dừng lại ở mức đó thôi.

── Vì vậy, Terunerika hôm qua, hôm nay, và chắc chắn là cả ngày mai nữa, vẫn sẽ ở bên cạnh Konoe.

Cuộc sống chào nhau vào buổi sáng và chúc ngủ ngon vào buổi tối.

Đó là những ngày thường nhật mới của hai người.

── Sau bữa sáng cùng Terunerika. Konoe một mình rời nhà trọ vì có chút việc.

Anh hướng bước chân đến đích đến── Trại đào tạo Sinh Mệnh Ma Pháp. Mặt trời đã lên cao, anh luồn lách qua dòng người đông đúc trên đường phố Thủ đô.

".................."

Konoe lẳng lặng tiến bước trên phố. Bên cạnh anh không có bóng dáng thiếu nữ.

Đó là vì Trại đào tạo mà anh sắp đến chứa nhiều bí mật, người ngoài không được phép vào. Dù có là người thân của Thánh Giả, nhưng Terunerika chỉ là người thường nên không thể dẫn theo.

Thế nên, Terunerika đã đứng ở cửa nhà trọ vẫy tay tiễn Konoe...

(── Cơ mà, dù vậy... chuyện hồi sáng rốt cuộc là sao nhỉ?)

Vừa rảo bước nhanh hơn một chút, Konoe chợt nhớ lại chuyện lúc mới ngủ dậy.

Terunerika nói muốn đánh thức anh. Nào là giả vờ ngủ, nào là những việc vô nghĩa có giá trị. Cô ấy trông rất vui vẻ, nhưng Konoe rốt cuộc vẫn chẳng hiểu rõ lắm...

"............"

...Nhưng mà, dù thấy lạ lùng, nhưng nếu cô ấy vui vẻ như vậy thì chắc là ổn thôi, anh nghĩ thế.

Nụ cười của thiếu nữ hiện lên trong tâm trí khiến đôi má anh suýt chút nữa giãn ra, Konoe bâng quơ ngẩng mặt lên.

"────"

Tầm mắt anh bắt gặp một vùng đất cao. Gần trung tâm Thủ đô. Một ngọn đồi nhỏ và tòa nhà sừng sững trên đó.

Trại đào tạo── cơ sở huấn luyện Thánh Giả nằm ở trung tâm Thủ đô. Nhìn thấy nó, Konoe nhớ lại lý do mình ra ngoài hôm nay.

Nó liên quan đến cuộc sống sau này của Konoe, hay nói đúng hơn, nếu cứ để mặc thì sẽ lâm vào cảnh túng quẫn. Chà, nói ngắn gọn là vì ví tiền đang vơi dần...

".................."

...Tóm lại, việc cần làm hôm nay của Konoe chính là xoay sở tiền bạc.

2

Thế giới này—một thế giới giả tưởng có ma thuật và Thần linh, nếu hỏi khác gì với Nhật Bản, Konoe sẽ nói rằng mọi thứ đều khác biệt.

Trước hết chỉ cần nhìn quanh đã thấy cấu trúc nhà cửa khác biệt. Quần áo người đi đường cũng khác. Vào quán ăn thì nguyên liệu và món ăn khác hẳn Nhật Bản, ăn vào toàn là hương vị và kết cấu lạ lẫm.

Gần đây do sự du nhập văn hóa từ Người Chuyển Sinh, nếu tìm kiếm thì cũng thấy lác đác đồ vật của Trái Đất, nhưng đó cũng chỉ là một phần nhỏ. Dù có lan rộng nhưng chưa bén rễ, chỉ như những vị khách ghé qua mà thôi.

Dị giới. Không phải Trái Đất, một thế giới khác biệt. Có ma thuật, có cả những dị tộc như Elf. Có quái vật, có hầm ngục, và Tà thần làm tổ dưới lòng đất──.

── Và là một thế giới mà mạng sống con người rẻ mạt hơn Nhật Bản rất nhiều.

Vậy thì, trong một thế giới như thế, nếu hỏi tiền là gì, Konoe nghĩ đó là công cụ để bảo vệ bản thân.

Không có chuyện được đảm bảo mức sống tối thiểu như Nhật Bản. Không có chuyện an ninh tốt ở hầu hết mọi nơi như Nhật Bản. Khoảng cách giàu nghèo rất lớn, có vô số người chỉ sống qua ngày đã là cố gắng lắm rồi. Nhiều kẻ gặp chuyện phi lý, bị cướp đoạt, mất đi mạng sống và lòng tự trọng.

...Đúng vậy. Ngay cả một kẻ thiếu hiểu biết về sự đời, chỉ biết ru rú trong Trại đào tạo như Konoe cũng biết.

Ngay cả tại Thủ đô của đất nước này, nơi dưới chân Thần, vẫn tồn tại khu ổ chuột.

Những kẻ mất quê hương do Mê cung bùng phát. Những kẻ mất gia đình do quái vật. Những kẻ mất nhà, mất tài sản, mất tất cả và chỉ còn cái mạng chạy đến được Thủ đô. Phần lớn điểm đến của họ chính là khu ổ chuột.

Tất nhiên là có sự hỗ trợ từ Thần và đất nước. Nhưng điều đó không thể cứu vớt toàn bộ người dân.

Lương thực và vật tư đều có hạn, và── trên hết vấn đề là nơi cư trú.

Ở thế giới này, nơi có thể sinh sống bị giới hạn bởi kết giới bao quanh thành phố. Bên ngoài kết giới, nơi ma quỷ hoành hành, con người không thể sống sót. ...Và trong Thủ đô không có không gian để cấp nhà ở cho từng người dân trong khu ổ chuột.

Kết quả là, một lượng người khổng lồ bị nhồi nhét vào những khu vực nhỏ hẹp. Cuộc sống trong mật độ dân số cao bất thường thật khổ sở, lòng người trở nên hoang phế. Cùng đường vì nghèo đói, tâm hồn trở nên chai sạn. An ninh xấu đi, giá trị mạng sống con người ngày càng rẻ mạt. Một vòng luẩn quẩn tiêu cực đã hình thành như thế.

Nhiều người vì muốn thoát khỏi đó mà bán đi quyền làm người để trở thành nô lệ, theo một nghĩa nào đó, chính điều này lại trở thành tấm lưới an toàn cuối cùng. Chính vì vậy, Thần cũng không thể cấm chế độ nô lệ.

...Thế giới mà Konoe đang sống, là một thế giới như vậy.

"............"

Quả nhiên, vì Terunerika, tiền là thứ cần thiết. Konoe vừa leo lên những bậc thang dài trước Trại đào tạo vừa nghĩ. Ở thế giới này, thân mình phải tự mình lo.

Muốn sống bình thường và an toàn ở một nơi như thế này, trên hết là cần tiền.

Nếu mua nhà, nên mua ở khu đất vàng đắt đỏ nhưng an ninh tốt, có vệ binh tuần tra, và cũng cần cả Golem bảo vệ hay hầm trú ẩn. Ngoài ra còn muốn chuẩn bị cả ma cụ phòng thân nữa.

Terunerika vốn là quý tộc và đã được rèn luyện, nên dù đã mất đi sự bảo hộ thì cô ấy vẫn có thể đối phó với cỡ như Goblin Hạ cấp, nhưng cái gì không được là không được.

...Vốn dĩ, khả năng chiến đấu trực diện và khả năng ứng biến khi gặp sự cố là hoàn toàn khác nhau.

(...Mình không muốn tiếc tiền cho sự an toàn.)

Vốn dĩ vì không tin tưởng con người, Konoe tuyệt đối không bao giờ coi thường ác ý của con người. Dù những người anh biết ở Silmenia có lương thiện đến đâu, thì chuyện nào ra chuyện đó.

Sai lầm chắc chắn sẽ có, và ác ý sẽ không bao giờ biến mất. Konoe nghĩ đó chính là con người.

Cho nên, nhà trọ đang ở hiện tại, anh cũng chọn nơi cao cấp có chú trọng phòng chống tội phạm. ...Tất nhiên, đổi lại, tiền vàng cứ thế bay đi mỗi ngày. Ví tiền ngày càng nhẹ đi.

"............"

Và, ừm, để giải quyết những chuyện đó, hôm nay Konoe đang hướng đến Trại đào tạo.

Dù tiếp tục cuộc sống hiện tại thì mười ngày hay nửa tháng nữa cũng chưa hết tiền, nhưng đã thấy đáy rồi. Vì Terunerika, Konoe định đến Trại đào tạo để xin ai đó lời khuyên về việc kiếm tiền──

"...Có lẽ, Giáo Quan là tốt nhất nhỉ."

── Ngoài ra, lý do Konoe không tự mình tìm việc là vì anh đã kiểm điểm sau vụ việc hôm nọ. Bán tim hay Bán Thể. Anh tự nhận thức được kiến thức thường thức của mình còn thiếu sót nhiều chỗ.

Sau khi leo hết hơn một nghìn bậc thang dài, Konoe đến được cổng Trại đào tạo.

Anh bước qua cổng, băng qua sân trước, đi vào tòa nhà. Rồi anh báo với quầy tiếp tân là muốn gặp Giáo Quan.

Sau một lúc chờ đợi, câu trả lời là hãy xuống Sân huấn luyện số 1 dưới tầng hầm.

(...Sân huấn luyện số 1 dưới tầng hầm. Chẳng lẽ đang huấn luyện ai đó sao?)

Vừa nghĩ nếu làm phiền thì thật xin lỗi, Konoe vừa đi xuống cầu thang trung tâm của Trại đào tạo.

Cầu thang nằm giữa tòa nhà rất dài, rộng, hai bên là vô số hành lang và cánh cửa.

Trại đào tạo được xây dựng để nuôi dưỡng các Thánh Giả, bên trong giống như một thành phố để cuộc sống có thể khép kín. Vì vậy, cơ sở vật chất không chỉ nằm trên mặt đất mà còn mở rộng sâu xuống lòng đất.

Và, trong số các cơ sở đó, nơi nằm ở tầng thấp nhất chính là đích đến lần này: Sân huấn luyện số 1.

Được đào sâu dưới lòng ngọn đồi ở trung tâm Thủ đô, nơi đó được chế tạo đặc biệt để chịu được các trận chiến của Thánh Giả, và được mở rộng bằng ma thuật không gian lên đến hàng chục km vuông. Vài năm trước, Konoe cũng từng rèn luyện ở đó mỗi khi không phải đi viễn chinh bên ngoài.

(...Hửm? Khí tức này là, Giáo Quan và── cô ấy à.)

Vừa đi xuống, vừa cảm nhận ma lực từ dưới hầm vọng lên để đoán xem ai đang huấn luyện, Konoe vừa tăng cường cường hóa toàn thân. Để đề phòng bị vạ lây.

Vì đây là nơi anh đã dành nhiều thời gian nhất trong vài năm qua, nên anh biết rõ quy tắc ở đó. Tất cả đều tự chịu trách nhiệm. Nếu không muốn bị đau, phải tự bảo vệ lấy thân mình.

...Dù mới trở thành Thánh Giả được một tháng, nhưng anh vừa nghĩ sự nguy hiểm đó có chút hoài niệm, vừa đi hết cầu thang, bước qua cánh cửa──.

"────"

── Cùng lúc đó, một tiếng nổ lớn "UỲNH" đập vào màng nhĩ Konoe.

Tiếp theo là âm thanh khẽ khàng của bầu trời bị thiêu đốt bởi Thần Khí. Nhìn xem, vô số cái bóng đang bay lượn trong sân tập đầy những núi đá lởm chởm. Một bầy vòng tròn nhỏ.

Hình dáng quen thuộc── Thấu Kính (Lens). Những chiếc Thấu Kính có viền được trang trí màu đỏ. Konoe biết chủ nhân của Thần Khí này là Thánh Giả nào.

"...Hộc, hộc."

Khi bước sâu vào sân tập, một thiếu nữ xuất hiện từ phía trong. Thân hình nhỏ nhắn, mái tóc đỏ rực dài quá vai. Cô ấy vừa điều khiển các Thấu Kính vừa chạy bán sống bán chết. Rồi vừa chạy vừa liếc nhìn ra sau──

"── Xoay!!"

── Thiếu nữ hét lên. Ngay lập tức các Thấu Kính đồng loạt chuyển động. Hàng ngàn chiếc Thấu Kính bay lượn vẽ nên những hoa văn hình học trên bầu trời. Như vẽ những vòng tròn, như cắt những góc cạnh, như xé toạc bầu trời.

...Khoảnh khắc tiếp theo, tất cả Thấu Kính đó đồng loạt lóe lên ánh sáng đỏ.

"── AAAA!!"

Tiếng hét xé vải. Xích quang nhuộm đỏ sân tập.

Hàng ngàn tia laser được phóng ra từ các Thấu Kính, trút xuống một điểm trên mặt đất từ mọi hướng.

Konoe biết rõ uy lực của những tia sáng đó qua chính cơ thể mình. Mỗi tia đều mang sức mạnh dễ dàng tiêu diệt quái vật cấp cao.

── Và, kẻ đang đứng ở nơi những tia sáng đó nhắm vào là.

"...Ưm, hơi non tay nhỉ?"

Một người phụ nữ màu bạc. Là Giáo Quan. Giáo Quan vừa khẽ lay động mái tóc bạc bồng bềnh, vừa bước đi trong biển tia sáng đỏ như thể đang đi dạo. Thần Khí của cô là loại giáp tay và giáp chân. Với vũ trang màu bạc, cô gạt phăng những tia sáng như phủi bụi, lướt đi nhẹ nhàng đuổi theo thiếu nữ.

Thiếu nữ nhăn mặt, lại cắm đầu chạy, còn Giáo Quan thì lướt đi như trượt. Khoảng cách giữa hai người bị thu hẹp trong nháy mắt như thể phớt lờ các định luật vật lý──

"Nên điều chỉnh hỏa lực đậm nhạt hơn chút chứ nhỉ? Nếu toàn bộ đều giống nhau thì sẽ mất đi cảm giác căng thẳng đấy nhé?"

"── Ặc!"

── Bốp, một âm thanh vang lên. Giống âm thanh lúc anh bước vào phòng. Tiếng người bị đấm.

Cùng lúc với âm thanh va chạm, thiếu nữ bị thổi bay về hướng Konoe đang đứng.

".................."

Thiếu nữ tóc đỏ đang bay về phía Konoe. Konoe nhìn cảnh đó. Vẽ nên một quỹ đạo đi ngang qua ngay sát bên cạnh, cô ấy đang lao đầu tới.

Konoe đối với thiếu nữ đó──

"────"

── Tuy nhiên, anh không làm gì cả mà chỉ nhìn theo. Thiếu nữ cứ thế bay vút qua bên cạnh Konoe với tốc độ kinh hoàng. Nảy trên mặt đất vài lần... và cuối cùng cắm đầu vào một ngọn núi đá rồi dừng lại.

"..."

"..."

Im lặng. Những âm thanh ồn ào trước đó ngắt quãng, một khoảng thời gian tĩnh lặng bao trùm.

Cả Giáo Quan, Konoe lẫn thiếu nữ đều không cử động...

"................................................"

...Vài giây sau, bàn tay của thiếu nữ đang bị kẹt đầu trong đá cử động. Cô đặt tay lên núi đá.

Cô rút đầu ra khỏi núi đá với tiếng "bộp", rồi chậm rãi quay lại về phía Konoe──

"── Phải đỡ lấy tôi đi chứ!!"

── Vừa đập mảnh vỡ của núi đá trong tay xuống đất, cô vừa hét lên như vậy.

3

"Thật là, thật là! Tại sao cậu không đỡ hả! Một mỹ nhân bị đánh bay đến nơi rồi đấy!? Bình thường thì phải đỡ lấy chứ!?"

"...Hửm?"

Thiếu nữ tóc đỏ hét vào mặt Konoe. Cô phồng má, mắt hơi ngấn lệ chạy lại gần Konoe.

Konoe bối rối, chớp mắt vài cái. Rồi anh suy nghĩ một chút xem nên nói gì.

"...Không."

"Cái gì!?"

"...Chuyện là, bị chạm vào người thì sẽ khó chịu chứ."

"...Hả? Đang lao đầu vào núi đá mà còn lo bị chạm vào người thì khó chịu ư?"

Thiếu nữ nghiêng đầu, vẻ mặt đầy khó hiểu.

Ngược lại, Konoe cũng... ủa, không khó chịu sao, và cũng nghiêng đầu.

Bởi vì, đâu có nguy cơ bị thương, cũng đâu có nguy hiểm đến tính mạng. Thế mà lại cố tình chạm vào cơ thể người khác thì không nên. Giống quấy rối tình dục vậy.

Tất nhiên, nếu người bay tới là người bình thường thì Konoe đương nhiên sẽ đỡ. Vì họ có thể chết. Nhưng thiếu nữ trước mặt tuyệt đối không phải người bình thường. Là một trong những kẻ siêu việt.

"...Thật là! Tóm lại, cậu đáng lẽ phải đỡ lấy chứ!? Nếu khuôn mặt dễ thương của tôi bị trầy xước thì sao!"

"............"

Không, cô mà bị thương vì mức độ đó thì lạ thật đấy. Mà nếu mức đó gây thương tích thì chẳng phải lúc bị Giáo Quan đấm đã chết rồi sao? Anh nghĩ vậy── nhưng Konoe ngậm miệng lại. Anh đã sống một cuộc đời đáp lại người đang giận dữ bằng sự im lặng.

Thật là, thật là, thiếu nữ dùng cả hai tay đánh Konoe. Vì cô thấp bé nên nắm đấm trúng vào bụng Konoe.

...Cô đã nương tay nên không đau. Nhưng khoảng cách quá gần khiến Konoe bối rối. Thiếu nữ trước mặt đúng như lời cô tự nói, có khuôn mặt rất xinh đẹp nên càng làm anh khó xử hơn.

Dù vụ việc với Terunerika đã kết thúc, nhưng chứng ngại giao tiếp của Konoe không dễ gì cải thiện nhanh như vậy. Nên Konoe muốn bỏ chạy như mọi khi...

"...Merumina, gây sự với Konoe để định trốn là không được đâu nhé?"

"Á."

Lúc đó, giọng Giáo Quan tiến lại gần. Thiếu nữ tóc đỏ── Merumina giật bắn người. Rồi như trốn chạy khỏi giọng nói đó, cô nấp ra sau lưng Konoe.

...Ủa, sao lại trốn Giáo Quan nhỉ? Konoe thấy lạ.

"............"

── Merumina. Konoe biết cô ấy.

Là bạn đồng học gia nhập Trại đào tạo gần như cùng thời điểm hai mươi lăm năm trước. Vì thế, họ thường cùng nhau huấn luyện và thảo phạt quái vật. ...Chà, Merumina đã trở thành Thánh Giả sớm hơn Konoe mười năm, nên từ đó thỉnh thoảng mới gặp khi cô đến Trại đào tạo.

Về ngoại hình, cô là một thiếu nữ nhỏ nhắn có mái tóc đỏ rực, nhỏ hơn Giáo Quan (người vốn đã nhỏ hơn Konoe một chút) khoảng hai vòng nữa. Anh nhớ mang máng nghe nói cô có lai một chút dòng máu Dwarf.

Về tính cách thì vui vẻ, hay cười...

"............"

Hơn hết, ấn tượng nhất với Konoe là việc cô ấy lúc nào cũng tự gọi mình là mỹ nhân hay dễ thương. Konoe cũng nghĩ là không sai, nhưng quả là một người bạn đồng học để lại ấn tượng sâu sắc.

...Mà, Thánh Giả thì ai cũng có cá tính riêng. Konoe nghĩ chỉ có mình là mờ nhạt thôi.

"Konoe, tránh ra được không? Bây giờ cô đang tái giáo dục Merumina."

"...Tái giáo dục?"

Một từ ngữ nghe chẳng êm tai chút nào. Hơn nữa lại là với Merumina, một Thánh Giả?

Thấy Konoe có vẻ nghi hoặc, Giáo Quan── chà, vì Merumina đã lôi cậu vào nên cô sẽ giải thích, lẩm bẩm rồi nói.

"Là vụ Đại Thảm Họa Mê Cung hôm nọ mà Konoe cũng biết đấy. Merumina nhận nhiệm vụ phá hủy Lõi Chướng Khí, nhưng lại trở về trong tình trạng thập tử nhất sinh."

"...Ư."

"Mà đó là kết quả của việc đơn độc lao vào mê cung dù biết có bẫy, và khi điều tra phát hiện Lõi Chướng Khí thì có hơn mười con Cấp Thảm Họa đang làm tổ. Dù là để thu hút sự chú ý của quái vật về phía mình... Merumina, em cũng tự biết mình thiên về hỗ trợ mà đúng không? Dù có tốn thời gian thì cũng nên đợi chi viện chứ?"

...Chuyện đó, sao lại làm thế nhỉ. Lưng bị Merumina giữ chặt nên anh chỉ ngoái đầu lại, thấy Merumina đang nhìn lảng sang hướng khác với vẻ mặt chột dạ.

Nhắc đến Lõi Chướng Khí của Đại Thảm Họa thì Konoe cũng không phải không liên quan. Ngày cuối cùng ở Silmenia vẫn còn mới mẻ trong ký ức. Có nhiều điều để suy nghĩ và nhiều điều phải biết ơn... nhưng quả thật cô ấy đã quá liều lĩnh.

"Merumina? Em có gì để nói không?"

"Hừ, hừm... N-Nếu đợi chi viện đến thì tiền thưởng sẽ bị giảm còn gì."

"...Em lại nói mấy lời như thế."

Haizz, Giáo Quan thở dài. Thấy thế, Merumina giật vai run rẩy sau lưng Konoe.

──── Tiền thưởng?

...Lúc này, Konoe sực nhớ ra. Merumina từ trước đã hay nói nhiều về tiền bạc. Hồi cùng huấn luyện thảo phạt quái vật, lúc nào cô ấy cũng bảo con quái vật này bán nguyên liệu đó được giá cao, hay bộ phận này không cần thiết nên hãy nhắm vào đó mà đánh.

Những điều cô ấy nói đều đúng đắn, và nhờ Merumina mà Konoe cũng kiếm được tiền nên anh rất cảm kích...

"............?"

Tuy nhiên, anh thấy hơi thắc mắc. Mười năm trước── cô ấy ngày xưa đâu có hành động vì tiền đến mức phớt lờ sự an toàn của bản thân như vậy. Có hoàn cảnh gì chăng, hay là trở thành Thánh Giả rồi nên thay đổi?

Khi Konoe nhìn Merumina với ánh mắt khó hiểu, cô ấy rên rỉ nhỏ, tỏ vẻ không thoải mái.

Cô uốn éo người như muốn trốn khỏi ánh nhìn của Konoe, ánh mắt đảo điên một lúc...

"............Ư............Mư."

"...?"

...Nhưng rồi, bất chợt, cô làm vẻ mặt hờn dỗi.

Phồng má, chu môi. Ngoảnh mặt đi, nhìn sang hướng khác.

Rồi sau khi liếc nhìn Konoe bằng khóe mắt, cô khoanh tay lại──

"── Hừ, hừm! Nhưng mà, tôi vẫn bình an vô sự đấy thôi, thế là được chứ gì!"

"── Hửm?"

"Vốn dĩ, tôi cũng là Thánh Giả! Tôi có quyền quyết định hành động của mình, và dù có hơi liều lĩnh một chút thì đó là quyền tự do của tôi!"

Merumina hét lên như thể bất cần đời.

Thấy vậy, Giáo Quan khựng lại một nhịp, rồi hơi nheo mắt...

"── Hưm."

Vừa lẩm bẩm xong── Xẹt, một âm thanh vang lên. Như những thước phim bị tua nhanh, cảm giác thế giới chuyển đổi.

"...À, đúng rồi nhỉ, điều đó đúng."

"...Ế... Híiii."

Khi Konoe nhận ra, bóng dáng Giáo Quan trước mặt đã biến mất. Và, giọng nói cùng tiếng hét vang lên từ phía sau. Quay lại, Giáo Quan đã đứng sau lưng Merumina, hai tay đặt lên vai cô ấy.

...Hoàn toàn không nhìn thấy chuyển động. Là Cố Hữu Ma Pháp của Giáo Quan.

"Quả thật là vậy. Thánh Giả có quyền. Điều đó không sai. ...Cho nên, điều tệ nhất lần này không phải là không đợi chi viện, mà là việc em suýt chết khi đối đầu với mười con Cấp Thảm Họa. Là một người thầy, cô phải rèn lại để học trò mạnh hơn nữa mới được nhỉ?"

"...A, không."

Giáo Quan thì thầm vào tai Merumina đang mồ hôi nhễ nhại. Cô cười tủm tỉm một cách đáng sợ.

── Giáo Quan. Người hướng dẫn của Trại đào tạo nuôi dưỡng các Thánh Giả, và là người đứng trên đỉnh cao.

Trong số các Thánh Giả và học viên có cá tính mạnh, cũng có khá nhiều kẻ không nghe lời người yếu hơn mình. Việc đứng ở vị trí đỉnh cao tại Trại đào tạo như thế, tức là Giáo Quan mạnh hơn bất kỳ ai khác.

"Như em đã biết, một trong những sức mạnh từ sự bảo hộ của Thần Sinh Mệnh chúng ta là nâng cao giới hạn phát triển của con người. Sức mạnh cho phép vượt qua tài năng, vượt qua con người, cường hóa đến giới hạn của sinh mệnh. Nhưng em vẫn còn cách giới hạn đó xa lắm."

"Không, chuyện đó..."

Merumina bối rối luống cuống. Rồi sau khi đảo mắt tìm kiếm, cô nhìn Konoe cầu cứu. ...Nhưng Konoe chẳng làm được gì cả.

Hơn nữa nghe qua thì Merumina là người có vấn đề, nên anh nghĩ cô ấy nên ngoan ngoãn chịu huấn luyện thì hơn. Thánh Giả càng rèn luyện thì càng mạnh nên không thiệt đâu. Với lại được Giáo Quan rèn cho thì sẽ mạnh nhanh hơn nhiều so với tập bình thường. Dù là khắc nghiệt đến chết đi sống lại.

...Thế nên thực ra, khả năng cơ bản của Konoe, người ở lại Trại đào tạo lâu hơn người khác, lại cao hơn khá nhiều so với các Thánh Giả thông thường.

"............"

"──!?"

Dù sao thì, Konoe lảng mắt đi── Merumina làm vẻ mặt tuyệt vọng.

Giáo Quan túm lấy cổ áo của Merumina bằng một tay.

"── Vậy thì, tiếp tục huấn luyện nào, hây a!"

"Á, a, hyaaaaaaaaaaaaaa."

── Cứ thế cô vung tay, ném Merumina bay đi. Thiếu nữ tóc đỏ bay vút về phía sâu trong sân tập với tốc độ kinh hoàng. Giáo Quan ném theo lời nhắn với Merumina đang bay đi: "Nào, cô sẽ giữ khoảng cách, nếu đánh trúng một đòn thì lần này cô tha cho đấy nhé~"...

"...Thật là, con bé đó."

Đúng là đứa trẻ rắc rối, Giáo Quan thở dài.

Mà, Thánh Giả thì ai cũng là trẻ hư ít hay nhiều thôi, cô lẩm bẩm.

"Mà, chuyện đó để sau, Konoe. Hôm nay em sao thế? Có việc gì với cô à? Hay là tìm Merumina?"

"...A, không, em có chuyện muốn nói với Giáo Quan ạ."

Được Giáo Quan hỏi, Konoe mới nhớ ra mục đích ban đầu.

Thế là, anh nói chuyện kiếm tiền. Anh giải thích ngắn gọn rằng mình muốn kiếm tiền nhưng tự thấy kiến thức còn thiếu sót, nên muốn nhờ cô cho lời khuyên.

"À, thiếu kiến thức sao... Đúng là vậy thật. Cô cũng nghĩ đó là lỗi của bọn cô khi chưa giáo dục đầy đủ cho người dị giới như em."

"..."

"Thực ra hiện tại, cũng vì chuyện của em hôm nọ, nên đang có bàn luận về việc xem xét lại giáo dục sau khi triệu hồi đấy. Có lẽ là đã bỏ sót nhiều điều thường thức."

Đang kiểm tra lại toàn bộ từ đầu, Giáo Quan nói.

Nhưng việc đó tốn thời gian, nên lời đề nghị của em thực sự giúp ích đấy, cô nói.

"Hưm, nhưng công việc cho em à... lại còn là việc kiếm được ngay, chắc chắn có tiền nữa thì."

"..."

"...A nhưng mà, có khi lại đúng lúc đấy!"

Đột nhiên, Giáo Quan vỗ tay cái bốp trước ngực, cười với Konoe.

"Konoe, ngày mai em đến Trại đào tạo được không? Cô sẽ sắp xếp chuyện đó trước."

4

── Sáng hôm sau. Konoe đến Trại đào tạo theo chỉ thị của Giáo Quan.

Rời nhà trọ, leo lên những bậc thang dài, đi qua Merumina đang nằm gục trên ghế dài gần lối vào, Konoe hướng đến phòng của Giáo Quan.

Rồi anh đến căn phòng ở tầng cao nhất, gõ cửa.

"Konoe, mừng em đã đến. Nào, vào đi vào đi."

"...Vâng."

Được Giáo Quan đón vào, anh được dẫn đến ghế sofa.

Phòng làm việc của Giáo Quan. Nơi đó Konoe cũng khá quen thuộc. Đã đến nhiều lần rồi, giờ cũng không còn căng thẳng đặc biệt nữa. Dù bình thường thì vẫn căng thẳng.

"Cô pha trà nhé. Konoe không cần đường đúng không nhỉ?"

"...Vâng, trà nguyên chất giúp em ạ."

Giáo Quan mỉm cười tươi tắn, tự tay pha trà cho Konoe.

Vừa khẽ ngân nga, cô vừa chuẩn bị với bước chân nhẹ nhàng, "mời em", cô nói rồi đặt trà trước mặt Konoe. Konoe cảm ơn, nhận lấy chén trà...

(...Hửm? Giáo Quan hôm nay tâm trạng có vẻ rất tốt...?)

Ủa, anh thắc mắc. Một sự thay đổi mà ngay cả Konoe cũng nhận ra.

Chắc người khác sẽ còn nhận ra rõ hơn. Anh tự hỏi có chuyện gì...

"Vậy, vào việc ngay nhé Konoe, có một công việc cô muốn giao cho em."

"...A, vâng."

"Nội dung công việc là── Konoe, ngày mai em có thể nhận lời làm hộ vệ cho Thần một ngày được không?"

──? Hộ vệ cho, Thần?

── Thần. Phân thể của vị thần cai quản sinh mệnh. Một trong những trụ cột bảo vệ thế giới này, Tối Cao Thần, một mảnh vỡ của ngài.

Thiếu nữ thuần khiết. Người giàu lòng từ bi hơn bất cứ ai, người yêu thương con người. Người thích tiệc trà, người đã nhiều lần mời gọi khi Konoe định bỏ cuộc thời còn là học viên. Nhờ ơn người mà Konoe mới có thể trở thành Thánh Giả.

...Hộ vệ cho vị Thần đó, tức là──

"── Là công việc thường ngày của Giáo Quan đúng không ạ?"

"Ừ, đúng rồi."

── Là công việc của người mạnh nhất.

Hộ vệ cho Thần, người phải được bảo vệ bằng bất cứ giá nào. Đương nhiên, phải có khả năng ứng phó với mọi tình huống, và tuyệt đối không được phép thất bại. Thất bại là không thể xảy ra. Đó là vai trò như vậy.

Chính vì thế, Giáo Quan mới đảm nhận vai trò đó. Mạnh nhất, huyền thoại sống. Trăm năm trước, người hùng đã tiêu diệt kẻ sử dụng Cố Hữu Ma Pháp Cấp Tai Ương đã tấn công đất nước này── kẻ thường được gọi là Ma Vương hay Cấp Hủy Diệt.

...Việc đó, công việc của một người như thế.

"...Tại sao, lại là em?"

Thật kỳ lạ. Mà, đương nhiên ngay cả Giáo Quan cũng không thể dính chặt 24/24 được, nên thỉnh thoảng có hộ vệ thay thế thì Konoe cũng biết. Nhưng những lúc đó đều là các Thánh Giả kỳ cựu đảm nhận. Đâu phải công việc có thể giao cho người mới như Konoe...

"A, đừng hiểu lầm nhé. Không phải giao phó hết cho em đâu. Cô còn nhờ thêm bốn Thánh Giả nữa── Merumina cũng là một thành viên đấy."

"...A, ra là vậy ạ."

"Ừ, như em biết đấy, về khoản dò tìm địch thì không ai qua mặt được con bé."

...Ra là thế. Tức là, công việc của Konoe là trở thành một người trong đội hộ vệ.

Nếu vậy thì cũng dễ hiểu. ...Tuy nhiên, huy động tới năm Thánh Giả, dù nạn bùng phát đã lắng xuống và nhân lực có dư dả, nhưng cũng là quy mô khá lớn đấy chứ, anh nghĩ.

"...Ngày mai, có chuyện gì sao ạ?"

Thế nên, Konoe hỏi một câu đương nhiên──

"...Ừ, ừm, chuyện là..."

"............!?"

── Đột nhiên, Giáo Quan hơi đỏ mặt. Vẻ mặt như đang xấu hổ.

Konoe ngạc nhiên trước Giáo Quan như thế, mở to mắt. Đây là biểu cảm lần đầu tiên anh thấy trong suốt hai mươi lăm năm quen biết.

"Chuyện là nhé..."

"...Dạ, vâng."

"Thực ra ngày mai, cô có một buổi xem mắt."

"Xem mắt."

Trước sự bàng hoàng của Konoe, Giáo Quan bắt đầu kể. Kể về cái gì, chính là về đối tượng xem mắt ngày mai.

"Là Hồng Kỵ Sĩ đấy. Em cũng biết chứ?"

"...V-Vâng."

Tên thì đương nhiên là biết. Dù là người dị giới như Konoe cũng biết.

Hồng Kỵ Sĩ là danh hiệu chỉ được trao cho những kẻ xuất sắc đặc biệt trong số các kỵ sĩ nhận được sự bảo hộ của Chiến Thần. Nghe nói cần thành tích đơn độc thảo phạt quái vật tối thiểu là Cấp Thượng, hơn nữa lại hoạt động theo nhóm nên rất giỏi săn bắt những kẻ thù trên cơ.

Nghe đâu đoàn quân do Đoàn trưởng Kỵ sĩ đoàn dẫn đầu còn có thành tích thảo phạt Cấp Tai Ương.

"Hơn nữa nhé, đối tượng lần này nghe nói có kinh nghiệm đơn độc thảo phạt Cấp Thảm Họa đấy. Là người trẻ tuổi xuất sắc nhất trong vài chục năm trở lại đây!"

"...Ra, ra là vậy..."

"Là mối lương duyên cực tốt đấy!" Giáo Quan nắm chặt tay hét lên.

Konoe có chút lùi lại trước khí thế đó...

"............"

Nhắc mới nhớ, Konoe sực nhớ ra. Hình như có lần anh nghe đâu đó rằng Giáo Quan đang tìm kiếm đối tượng kết hôn. Dù là chuyện khá lâu rồi──hơn mười năm trước, nhưng anh ngạc nhiên khi biết đó là sự thật. Và ngạc nhiên hơn nữa là lần này có vẻ đã đơm hoa kết trái.

"Lần này cô quyết tâm lắm. Thế nên, để dốc toàn lực cho buổi xem mắt, cô muốn giảm thiểu lo lắng xuống mức thấp nhất. Vì vậy cô đã tập hợp những Thánh Giả có thể hành động."

"...À."

Buổi xem mắt thì chỉ mất khoảng một tiếng thôi, nhưng mà, còn phải chuẩn bị nữa chứ? Nên cô định nhờ hộ vệ thay một ngày, Giáo Quan nói. Nào là muốn đi tiệm làm tóc đã lâu không ghé, nào là thử trang phục, trang điểm, rồi cả đi spa hay làm móng mà người dị giới mới phổ biến gần đây nữa!

"Vậy nên, cô muốn nhờ em hộ vệ. Được không?"

"...Vâng."

Trước những biểu cảm và lời nói lần đầu tiên thấy trong suốt hai mươi lăm năm quen biết, Konoe tuy chịu cú sốc không nhỏ──nhưng vẫn gật đầu. Chà, anh cũng không ngại nhận việc. Vì được cô giúp đỡ nhiều nên Konoe cũng muốn hợp tác.

Thấy vậy, Giáo Quan cười vui vẻ với Konoe──

"Vậy nhờ em nhé! Vị trí của em là ở phòng của vị Thần đó. Trông cậy vào em đấy! Đệ tử của ta!"

── Chia tay Giáo Quan, trên đường từ Trại đào tạo trở về.

(...Cơ mà, nếu xem mắt thành công thì tiếp theo sẽ là lễ cưới nhỉ.)

Vừa tự nhận thức được bản thân vẫn chưa hoàn toàn tiêu hóa hết cú sốc, Konoe vừa nghĩ.

Rồi với cái đầu hơi rối loạn, anh cứ suy nghĩ luẩn quẩn nào là có trang phục dự tiệc cưới không, phải học lễ nghi từ ai, hay là Terunerika có biết chuyện này không.

"── Ngài Konoe, mừng ngài đã về."

"...A, ừ. ...Tôi về rồi đây."

Trong lúc đó, anh đã về đến nhà trọ đang tá túc. Vẫn chưa quen với "mừng về nhà" hay "tôi về rồi", Konoe vừa cảm thấy chút ngượng ngùng vừa đáp lại và bước vào phòng.

Cởi áo khoác đưa cho Terunerika đang giơ tay đón, cô chỉnh lại rồi treo vào một góc phòng.

"Hôm nay thế nào ạ? Giáo Quan có dặn dò gì không..."

"...À, tôi đã nhận công việc rồi."

Là công việc trọn ngày mai, Konoe nói.

Terunerika hỏi thêm là công việc gì, thì anh──

"............A."

Lúc đó, Konoe nhận ra. Công việc lần này, liệu có thể nói cho Terunerika biết được không nhỉ.

Anh chưa được thông báo là công việc này có nghĩa vụ bảo mật. Không được dặn bằng miệng, trong hợp đồng cũng không ghi điều khoản bảo mật. Hợp đồng của Thánh Giả về khoản này rất chỉn chu, cái gì không được nói là sẽ ghi cấm nói.

...Tuy nhiên, vụ việc lần này liên quan đến hộ vệ cho Thần. Việc chiến lực mạnh nhất là Giáo Quan rời khỏi vị trí hộ vệ Thần, liệu có nên tiết lộ ra ngoài không.

"Ngài Konoe?"

"............Không, không có gì."

...Suy nghĩ một chút, Konoe lắc đầu. Dù có cảm giác muốn nói, nhưng anh nghĩ nên thôi.

Thú thật thì vì quá sốc nên anh đang muốn kể cho ai đó nghe. Kể với cái lỗ trong vườn hay gì cũng được, miễn là xả ra cho nhẹ lòng. "Tai vách mạch rừng" mà.

...Dù vậy, nếu có dù chỉ một chút khả năng gây nguy hiểm cho Thần, thì không nên nói.

"...Xin lỗi. Tôi không thể nói đó là công việc gì."

"Vậy sao ạ. Chắc hẳn là một công việc quan trọng rồi."

Terunerika nói "Ngài cố lên nhé", Konoe cũng gật đầu "Ừ".

Sau đó, cả hai di chuyển sang phòng khách, cùng ăn bữa tối đã được chuẩn bị sẵn.

Sau bữa ăn, họ uống trà, trong bầu không khí tĩnh lặng, hai người chỉ đơn giản ở bên nhau──

"── Nhắc mới nhớ, ngài Konoe đã nghe chưa ạ?"

"...Hửm?"

Đang ngồi thì bất chợt Terunerika lẩm bẩm. "Hôm nay em tình cờ nghe được," cô nói.

"Ngày mai, nghe nói Giáo Quan sẽ đi xem mắt đấy ạ."

"............!?"

"Đã đến mùa đó rồi nhỉ."

"............!?!?"

...? ...?? ...Hả?

Konoe hoang mang. Anh chẳng hiểu gì cả. Tại sao cô ấy lại biết, bộ chuyện đó nổi tiếng đến thế sao. ...Hơn nữa, có những từ anh không hiểu.

"............Hả, mùa?"

"Vâng, em nghĩ là sẽ có cả lễ hội nữa."

"............Hả?"

"............Hả?"

Konoe và Terunerika nhìn nhau.

Không, cái gì mà "đến mùa đó rồi". Lại còn lễ hội. Cái gì thế. Tại sao chuyện xem mắt của Giáo Quan lại thành ra như vậy?

Konoe bối rối, nhưng Terunerika ngược lại nhìn Konoe với vẻ mặt kỳ lạ.

"...Ừm, ngài Konoe không biết sao ạ?"

"...?"

"Thực ra là──"

5

── Ngày hôm sau. Konoe bước qua cổng Trại đào tạo với vẻ mặt khó tả.

Vừa đi bộ trong sân trước, anh vừa suy nghĩ mãi về điều Terunerika nói hôm qua.

'Mỗi năm một lần, Giáo Quan lại lấy danh nghĩa xem mắt để xuất hiện khỏe mạnh trước chúng ta──'

'Kết quả xem mắt, lúc nào cũng là từ phía Giáo Quan──'

"...Nghĩa là sao chứ?"

Không hiểu nổi. Thật kỳ lạ. Terunerika với đôi mắt lấp lánh, và dáng vẻ của Giáo Quan ngày hôm qua. Nhớ lại khuôn mặt của hai người, anh nghiêng đầu thắc mắc. Bởi vì cảm giác những điều hai người nói hoàn toàn khác nhau...

"..................Haizz."

...Mà thôi, đứng đây nghĩ mãi cũng chẳng hiểu được.

Nên Konoe gãi đầu thở dài, chuyển đổi sự chú ý. Sắp đến giờ làm việc rồi.

(...Merumina đã vào vị trí rồi sao.)

Tuy vẫn còn chút thời gian so với giờ hẹn, nhưng vô số Thấu Kính đang trôi nổi từ sân thượng Trại đào tạo ra đến xung quanh Thủ đô. Chắc hẳn cô ấy cũng đang dùng Cố Hữu Ma Pháp. Có cảm giác như đang bị theo dõi từ đâu đó.

"..."

Konoe đi lướt qua những chiếc Thấu Kính, bước đi bên trong Trại đào tạo. Rồi anh đứng trước một căn phòng.

Hít một hơi, anh gõ cửa──

[── Chào mừng, mừng con đã đến.]

── Thần ló mặt ra. Không phải bằng lời nói, mà bầu không khí truyền thẳng vào tâm trí.

Hình dáng một thiếu nữ với đôi cánh trắng. Vị Thần thuần khiết nhìn Konoe bằng đôi mắt đỏ thắm, màu sắc duy nhất trên người ngài.

"...Vâng, hôm nay mong Thần giúp đỡ ạ."

[Ừm, nào, vào đi vào đi!]

Được Thần tươi cười vẫy tay gọi, anh bước vào. Căn phòng đã lâu không ghé thăm. Đây là địa điểm nhiệm vụ hộ vệ hôm nay của Konoe. Công việc lần này là ở bên cạnh Thần suốt một ngày để bảo vệ ngài.

[──♪]

"..."

Vừa tự nhủ phải cảnh giác, Konoe vừa đi theo sau vị Thần có vẻ đang rất vui vẻ. Cảnh giác xung quanh, anh tiến vào căn phòng rộng lớn, và phía trước là──

(...Hả?)

── Ở đó chẳng hiểu sao lại có một cái bàn. Một bộ ghế, và cả bình trà nữa.

Từ bình trà hơi nước đang bốc lên... nhìn kiểu gì cũng thấy như đã chuẩn bị sẵn cho một tiệc trà.

[── Mời ngồi. Vừa uống trà vừa nói chuyện nhé?]

..................Hửm?

── Nhiệm vụ hộ vệ. Đó là công việc Konoe nhận lần này.

Ở bên cạnh Thần, cảnh giác để vạn nhất nguy hiểm không ập tới, và xử lý khi có tình huống khẩn cấp. Để làm được vậy thì đương nhiên không được lơ là, và cần duy trì trạng thái cảnh giác thường trực.

Cho nên, đương nhiên tiệc trà là chuyện không thể chấp nhận được, dù có được đối tượng hộ vệ mời cũng không được phép nhận lời. Bình thường là như thế.

"............"

── Thế nhưng, Konoe nhớ lại bản hợp đồng lần này.

Thực ra, riêng công việc này, Giáo Quan đã cho phép tổ chức tiệc trà. Nguyện vọng tha thiết của Thần là muốn có người cùng thư giãn, trong hợp đồng cũng ghi như vậy nên không sai vào đâu được.

...Ừm, không sai, nhưng mà.

[────♪]

Tiếng nước rót, hương thơm của lá trà lan tỏa. Thần đang pha trà cho anh.

Thần cứ tủm tỉm cười, bầu không khí trông rất vui vẻ...

(...Không nhưng mà, ai ngờ lại là tiệc trà ngay lập tức thế này.)

Vừa bối rối anh vừa nghĩ. Konoe đã tưởng tượng tiệc trà sẽ diễn ra muộn hơn chút, hoặc quá trưa một tẹo. Việc vừa đến đã tiệc trà ngay nằm ngoài dự tính của anh.

(...Thế này có ổn không nhỉ.)

Konoe vì bản tính nghiêm túc nên mới trăn trở. Trên hợp đồng thì không vấn đề gì nhưng thực sự ổn chứ? Vì anh còn chưa hộ vệ gì cả. Cho đến nay đã uống trà không biết bao nhiêu lần, nhưng hôm nay khác với những lần trước. Đây là công việc chính thức có trả phí hộ vệ. Nên anh nghĩ mình cần hộ vệ nghiêm túc hơn.

[── Mời con.]

"...Cảm ơn, Thần."

Tuy nhiên trong lúc Konoe còn đang băn khoăn đủ điều thì một chiếc tách được đặt "cạch" xuống trước mặt anh.

Và, Thần cũng ngồi xuống ghế đối diện.

Thần cứ cười tủm tỉm, tủm tỉm, và ánh mắt của vị Thần ấy chạm với ánh mắt đang hơi co giật của Konoe──

[────]

"............A."

── Nhưng rồi. Bất chợt trong tâm trí Konoe, cảm xúc của Thần truyền đến.

Đó là cảm xúc mang hơi ấm. Sự chào đón mừng anh đã đến.

Như ảo giác được bao bọc bởi thứ gì đó. Dịu dàng, ấm áp, bầu không khí khiến người ta muốn buông lỏng tâm trí chạm vào trái tim Konoe.

"...Chuyện đó."

[Ừm.]

...Không, không phải. Thực ra nó đã truyền đến Konoe từ nãy giờ.

Từ lúc cánh cửa mở ra. Nhưng do Konoe cứ mải suy nghĩ nhiều thứ quá.

Đúng rồi, Thần vẫn luôn chào đón anh. Konoe nhận ra điều đó muộn màng.

[── Này, hãy kể cho ta nghe chuyện của con đi.]

"............Vâng."

Anh gật đầu. Bầu không khí khiến anh muốn tự hỏi tại sao lại là một kẻ như mình.

Chỉ đơn thuần là ấm áp, là dịu dàng.

Thế nên Konoe thả lỏng cơ thể. Anh tự nhận thức được điều đó. Sự nghiêm túc, hay cái gì là đúng đắn, tất cả tan chảy và biến mất.

"...Vậy, con xin kể chuyện ở Silmenia."

Konoe chậm rãi mở lời──

── Nói là tiệc trà thì làm gì, thực ra chẳng làm gì đặc biệt cả.

Chỉ đơn giản là đối mặt với Thần, uống trà, nhấm nháp bánh kẹo và trò chuyện.

Thần muốn nghe chuyện của Konoe, và Konoe chỉ vụng về kể lại.

Kể xem chuyện gì đã xảy ra trong khoảng thời gian không gặp nhau, giống như một buổi báo cáo vậy. Đó là những buổi tiệc trà giữa Konoe và Thần đã lặp lại suốt hơn hai mươi năm qua.

Tất nhiên, Konoe không thể nói những lời thú vị. Không biết cách nói chuyện để khuấy động bầu không khí. Gần như chỉ là liệt kê các sự kiện... nhưng Thần lúc nào cũng chăm chú lắng nghe. Trong câu chuyện nếu có điều tốt lành thì người vui mừng, khi có vấn đề xảy ra thì người lo lắng, khi có bi kịch thì người cúi đầu buồn bã. Biểu cảm thay đổi liên tục, lúc cười lúc buồn.

Lần này cũng vậy, khi anh kể chuyện kết giới Silmenia bị phá vỡ, mắt người ngấn lệ; khi kể chuyện vị hiệp sĩ không lùi một bước trước cánh cửa, mắt người mở to. Khi kể chuyện cứu được ba ngàn người, người mỉm cười hiền hậu; khi kể chuyện người dân không khuất phục trong đau khổ, người lặng lẽ gật đầu.

Kể chuyện tìm thấy hạt giống Thánh Hoa, người mỉm cười bảo thật tốt quá; kể chuyện Terunerika biến mất, người lo lắng không yên. Khi kể về cuộc tập kích của Rồng, khuôn mặt người nghiêm lại và màu mắt tối sầm đi── và khi kể chuyện phá vỡ Cố Hữu Ma Pháp, người cười tươi khen Konoe thật giỏi.

"── Nhưng mà, xin lỗi Thần, con đã dùng chiếc áo khoác có khắc ấn ký của Thần làm mồi nhử."

[Được mà, đừng bận tâm.]

Thần cười. Rằng thật tốt quá. Rằng chúc mừng con.

Rằng con bình an vô sự, ta cũng vui lắm. Điều đó truyền đến Konoe.

── Và rồi.

"── Con đã kịp thời gian bằng cách nào đó."

[Ừm.]

"Đã nói chuyện, và lập lời hứa với cô ấy, về những chuyện sau này."

[Ừm.]

"...Đến đó là hết ạ. Sau đó con thuê phòng ở Thủ đô, và giờ là hiện tại."

[── Ừm.]

Với những lời đó, Konoe kết thúc câu chuyện dài. Anh đã nói bao lâu rồi nhỉ. Cái miệng bình thường ít khi cử động nay hoạt động liên tục, anh cảm thấy chút mệt mỏi nơi khóe miệng. Chắc là do tinh thần.

[……Vậy sao.]

Trước Konoe như vậy, Thần khẽ gật đầu một cái. Gật đầu, rồi nheo mắt nhìn anh chằm chằm.

[……Konoe.]

"...? Dạ."

Thần gọi tên Konoe. Thật hiếm khi.

Chớp mắt một cái, ở đó là khí tức bình yên và nụ cười mỉm──

[──── Con đã cố gắng rồi.]

Điều đó, truyền đến anh. Lời tán dương xác thực chạm vào trái tim Konoe.

Cảm xúc ngắn ngủi. Nhưng sâu sắc, và mềm mại.

"...Vâng."

Nên Konoe thấy vui, và trở nên xấu hổ. Xấu hổ trước thứ tình cảm không thể nghi ngờ.

Trước Konoe đang cúi đầu, Thần cười dịu dàng vô hạn──

[────]

Bàn tay của Thần chậm rãi đưa lên.

Người rướn người tới, vươn tay ra. Lòng bàn tay của Thần tiến lại gần đầu Konoe. Konoe nhìn hành động đó với tâm trạng có chút ngẩn ngơ.

Bàn tay cứ thế chạm vào đầu Konoe...

[……]

"...?"

...Ngay trước khi chạm vào. Thế nhưng, bàn tay ấy dừng lại.

Dừng khựng lại, giữ nguyên vài giây, rồi như mất hết sức lực, từ từ hạ xuống.

"..............?"

[……Không, không có gì đâu, để ta pha tuần trà mới nhé.]

Bàn tay vươn ra hạ xuống, thu lại chiếc tách trước mặt Konoe.

Konoe thấy hành động của Thần thật kỳ lạ. Anh không hiểu. Bởi vì.

"..."

...Khoảnh khắc bàn tay dừng lại, một nỗi đau như xé lòng từ Thần truyền đến.

── Thời gian trôi qua, đã năm giờ. Giờ kết thúc công việc đã đến.

Sau đó, anh cùng Thần dọn dẹp bộ tách trà, và từ trước trưa Thần cũng quay lại làm việc. Lần này Konoe đã thực sự hộ vệ cho Thần...

"...A."

Và, cùng với thời gian, anh cảm nhận được Giáo Quan đã trở về Trại đào tạo.

Khí tức lọt vào phạm vi dò tìm đã được cường hóa để cảnh giác. Khí tức của Giáo Quan kiên cường và dẻo dai hơn bất cứ ai, rất đặc trưng nên nhận ra ngay.

Nên anh nghĩ, đợi cô ấy lên phòng rồi chào một tiếng rồi về──

"──?"

Tuy nhiên, tại sao nhỉ. Giáo Quan không đi về phía phòng của Thần, mà hướng xuống sân tập ở tầng thấp nhất. Không về phòng mình, mà đi sâu xuống lòng đất.

Trước khí tức đang dần đi xa, Konoe nghiêng đầu...

"...Hửm?"

── Trong lúc thắc mắc, anh nhận ra thêm một điều nữa. Vô số Thấu Kính của Merumina đang triển khai trên toàn Thủ đô đang hướng về phía sân thượng. Có vẻ là đang thu quân.

"...Merumina, chờ đã."

『Konoe? Gì thế?』

Konoe lại gần cửa sổ, gọi với ra chiếc Thấu Kính. Trên bề mặt Thấu Kính hiện lên hình ảnh thiếu nữ tóc đỏ. Là năng lực của Merumina. Ứng dụng của Cố Hữu Ma Pháp.

『A, chẳng lẽ cậu định mời một mỹ nhân dễ thương như tôi đi ăn sau giờ làm việc à?』

"...Không, không phải."

『...Này, phải phân vân thêm chút chứ.』

Trước Merumina đang phồng má đùa giỡn, Konoe có điều muốn hỏi hơn.

"...Giáo Quan chưa quay lại mà đã thu quân thì có ổn không?"

『A... chuyện đó à. Không sao đâu. Năm nào cũng thế mà, với lại──』

── Người đó, cũng có lúc muốn suy nghĩ một mình mà, cô nói. Trong Thấu Kính, Merumina cụp mắt xuống.

『Tôi nghĩ chỉ còn cách chấp nhận thôi. Đó cũng là vấn đề bên trong con người cô ấy... không nên lo lắng những điều không thể xảy ra.』

"...?"

Lẩm bẩm như nói một mình, lần này Thấu Kính thực sự rời đi.

Vẫn chưa hiểu lắm, Konoe dõi theo cô ấy.

[Này, ta phiền một chút được không.]

"...Thần?"

Và, từ phía sau, bầu không khí của Thần truyền đến. Quay lại, thấy người đang mang vẻ mặt có chút ưu tư...

[............Thực ra ta có hai việc muốn nhờ con.]

...Sau vài nhịp im lặng, cảm xúc đó của Thần truyền đến Konoe.

6

"........................"

── Thế là, Konoe đi xuống cầu thang.

Nhớ lại Giáo Quan ngày hôm qua, và câu chuyện của Terunerika. Vừa nhớ lại những điều đó, vừa suy nghĩ miên man, anh bước xuống.

Chẳng mấy chốc đã đến chân cầu thang, Konoe đặt tay lên cánh cửa Sân huấn luyện số 1 hôm trước...

"........................Giáo Quan."

"...Hửm, Konoe, là em à."

Ngay khi bước vào. Giáo Quan đang bó gối, tựa lưng vào bức tường cạnh cửa.

[……Thực ra ta có hai việc muốn nhờ con.]

Đó là chuyện vài phút trước. Lời nhờ vả từ Thần.

Konoe tự hỏi là chuyện gì, thì Thần nói.

[Việc thứ nhất là... nếu được, con hãy xuống gặp cô bé đang ngồi bó gối ở dưới kia nhé.]

"............Giáo Quan."

"...Fufufu, hỏng rồi. Lần này cũng hỏng. Dù bao nhiêu năm, bao nhiêu chục năm trôi qua."

Giáo Quan lẩm bẩm, cười như tự giễu.

Giọng nói yếu ớt khác hẳn thường ngày. Trước dáng vẻ yếu đuối của một Giáo Quan luôn mạnh mẽ và đúng đắn, Konoe chịu cú sốc lớn nhất trong vài ngày qua──

".................."

── Tuy nhiên, Konoe lúc này có điều bận tâm hơn.

Nhớ lại dáng vẻ Giáo Quan hôm qua. Cô ấy đã đỏ mặt vui vẻ nói rằng sẽ đi xem mắt. Vậy mà.

"...Em nghe nói Giáo Quan luôn là người chủ động từ chối kết hôn mà."

── Hôm qua. Vào giờ sau khi ăn tối cùng Terunerika.

Thiếu nữ tóc vàng nói rằng việc xem mắt của Giáo Quan là chuyện thường niên, và còn tổ chức lễ hội kết hợp nữa.

'Việc xem mắt chỉ là danh nghĩa thôi ạ. Giáo Quan luôn nỗ lực làm nhiệm vụ ở Trại đào tạo mà. Mỗi năm một lần, ngài ấy lấy danh nghĩa xem mắt để xuất hiện khỏe mạnh trước chúng ta.'

Đôi mắt Terunerika lấp lánh. Không thể nhầm lẫn, đó là ánh mắt ngưỡng mộ thuần khiết dành cho vị anh hùng.

Cứu quốc và mạnh nhất. Người bảo vệ nhân giới. Người thảo phạt Ma Vương, Cấp Hủy Diệt. Có lẽ, nếu không có Giáo Quan, thế giới loài người đã sụp đổ theo đúng nghĩa đen.

Vị anh hùng được mọi người biết ơn và kính trọng ấy, ngày xuất hiện trước công chúng mỗi năm một lần. Terunerika nói tối qua rằng đó chính là ngày xem mắt.

Đối tượng của vị anh hùng xinh đẹp khoác lên mình bộ cánh lộng lẫy, phần lớn là những ứng cử viên anh hùng mới nổi trong những năm gần đây. Chàng võ sĩ trẻ và Giáo Quan sẽ cùng nhau đi dạo phố một lúc, cùng dùng bữa.

Xem mắt, trò chuyện── và khoảng thời gian đó luôn kết thúc bằng lời của Giáo Quan.

'Vẫn chưa đủ đâu. Đừng lơ là căn bản, rèn luyện cơ thể đến giới hạn thì tốt hơn đấy.'

Đưa ra lời khuyên phù hợp cho chàng võ sĩ trẻ, vị anh hùng rời đi.

Chàng võ sĩ trẻ khắc cốt ghi tâm lời dạy bảo, lao vào những thử thách mới và đạt được những bước tiến vượt bậc.

Terunerika đã cười và nói rằng đó là một lễ hội như thế──

"── Giáo Quan."

...Thế nhưng dáng vẻ hiện tại của Giáo Quan. Trông chẳng giống tin đồn chút nào.

"...Đối tượng hôm nay cũng không tệ. Quả thực là một đứa trẻ mạnh mẽ. Có lẽ nếu ở trạng thái vạn toàn thì có thể đấu ngang ngửa với Cấp Thảm Họa. Nhưng..."

"..."

"...Nhưng, đó chỉ là nếu ở trạng thái vạn toàn thôi. Là sức mạnh bao gồm cả trang bị, cả ma cụ. Nếu ở trạng thái cơ bản, thì Cấp Tối Thượng cũng chưa chắc."

...Mà, kỵ sĩ là như vậy đấy, Giáo Quan nói.

Không giống như Thánh Giả có thể vượt qua giới hạn con người nhờ sự bảo hộ của Thần Sinh Mệnh. Kỵ sĩ không thể thoát khỏi cái vỏ con người, chỉ khi sử dụng trang bị và ma cụ mới có thể chiến đấu với quái vật vượt cấp thảm họa.

"Nhưng, thế thì không được. Không được. Nếu trạng thái cơ bản không mạnh hơn nữa, thì cô..."

"...Giáo Quan."

Giáo Quan thì thầm với giọng buồn bã. Konoe không biết phải nói gì với Giáo Quan lúc này...

"............?"

Tuy nhiên, cùng lúc đó. Konoe nghiêng đầu trước câu nói ấy.

Không mạnh thì không được, nghĩa là sao? Tại sao Giáo Quan lại đòi hỏi sức mạnh ở đối tượng kết hôn?

"Fufufu, Konoe, em đang thắc mắc đúng không? Tại sao cô lại đòi hỏi sức mạnh ở đối tượng kết hôn."

"...Vâng."

"Rằng ghét đối phương không mạnh, bộ trong não cô toàn cơ bắp hay sao."

"...Không ạ."

Anh không nghĩ thế. Mà đúng hơn, nói đùa được như vậy thì chứng tỏ cô ấy đang thất vọng thật sự.

...Và rồi, một sự im lặng ngắn ngủi.

"...Có lý do cả đấy. Em có muốn nghe không?"

── Đó là câu chuyện thời thơ ấu của Giáo Quan. Chuyện từ hàng trăm năm trước.

Khi Giáo Quan vẫn chỉ là một thiếu nữ tràn đầy tài năng. Nghe nói Giáo Quan có nuôi một chú chó cưng. Chú chó lông đen, dễ thương. Là gia đình cùng lớn lên từ thuở lọt lòng.

Là bạn thân thiết đến mức luôn ngủ cùng nhau. Ôm nhau ngủ, và nói chào buổi sáng đầu tiên. Là mối quan hệ như thế.

...Thế nhưng, một ngày nọ. Buổi sáng Giáo Quan tỉnh dậy, chú chó đó──

"Máu me đầm đìa. Khi nhận ra thì nó đã sắp chết rồi."

Trước người thân đang chết dần trước mắt, Giáo Quan ngày bé đã hét lên, hoảng loạn.

Trong cơn hoảng loạn định lấy tay bịt vết thương... nhưng rồi nhận ra. Vì trên chính đôi tay của Giáo Quan dính đầy máu của người thân──

"── Cô ngủ mơ, dùng ma pháp cường hóa, rồi lỡ tay..."

"...Chuyện đó, thật là."

"Mạng thì cứu được. Nhưng từ đó trở đi, nó không bao giờ lại gần cô nữa."

Konoe suýt thốt lên "oaa", nhưng kìm lại được. Má anh giật giật...

"............?"

── Nhưng rồi, anh thắc mắc. Chuyện đó bình thường không thể xảy ra.

Vốn dĩ, việc kiểm soát cường hóa cơ thể khi ngủ hay trong vô thức là điều đầu tiên được dạy khi bắt đầu huấn luyện ma pháp. Ma pháp là kỹ thuật, và ở tầng cơ bản nhất đã được hệ thống hóa để không xảy ra tai nạn. Chính các vị Thần đã quyết định như vậy. Đã truyền dạy kỹ thuật đó cho con người.

Vì nếu không, một Thánh Giả ngủ mơ đấm mạnh vào tường có thể thổi bay cả khu vực xung quanh. Sức mạnh to lớn và biện pháp an toàn là những thứ đi đôi với nhau.

...Tuy nhiên, nếu tai nạn đó vẫn xảy ra, thì tức là.

"Hồi đó cô vẫn chưa học ma pháp. Chỉ dùng theo cảm tính, hơn nữa sợ bị mắng nên giấu bố mẹ."

"...Không lẽ là, Ma Pháp Nguyên Thủy ạ."

── Nguyên thủy, hành sự ma pháp bằng bản năng. Không phải kỹ thuật, ma pháp không qua tay Thần.

Đó là sự sáng tạo ma pháp mới. Khác với Cố Hữu Ma Pháp, là cảnh giới chỉ một số rất ít thiên tài mới chạm tới được. Konoe được dạy rằng người phàm dù có dành cả đời cũng không thể tu đắc được.

...Tức là quá khứ của Giáo Quan── là chuyện xảy ra do Giáo Quan đã vượt qua cả cuộc đời của người phàm trước khi được học cách kiểm soát ma lực.

"Chuyện đó đã trở thành chấn thương tâm lý. Kết hôn thì chắc chắn sẽ có lúc ngủ chung đúng không? Dù không phải thế, rắc rối cũng có thể xảy ra. Nghĩ đến việc tỉnh dậy thấy chồng mình đầm đìa máu me, nên cô không muốn kết hôn với người yếu ớt đâu."

"...Ra, là vậy."

Tất nhiên, Giáo Quan hiện tại không thể nào ngủ mơ mà giết người được. Khả năng kiểm soát ma lực của Giáo Quan cũng là siêu hạng.

...Nhưng mà, dù vậy vẫn cứ lo sợ, đó chính là chấn thương tâm lý.

"...?"

Tuy nhiên, Konoe lại thắc mắc thêm một điều.

Nếu đòi hỏi sức mạnh ở đối phương, tại sao lần này lại chọn kỵ sĩ.

"...Fufufu, Konoe, em đang nghĩ là, nếu ghét đối phương không mạnh, thì sao không tìm trong số Thánh Giả đi, chứ không phải kỵ sĩ, đúng không?"

"...Vâng."

"Rằng chẳng lẽ bà cô già ế chồng như cô lại còn kén cá chọn canh sao."

"...Không ạ."

Anh không nghĩ thế.

"...Hừm, nói vậy thôi chứ em cũng hiểu mà. Đồ xấu tính."

"...?"

"Mà khi kể chuyện này, ai ban đầu cũng làm vẻ mặt như chuyện không liên quan đến mình vậy."

Giáo Quan làm mặt dỗi... hạ mắt nhìn xuống đất, lẩm bẩm.

"Bảo chọn Thánh Giả... vậy Konoe, em có thể kết hôn với cô không?"

"..."

"Cô đã đánh em thừa sống thiếu chết bao nhiêu lần. Đã hành hạ em bao nhiêu lần. Bắt ép em huấn luyện khổ sở, làm em đau đớn. Đã bao nhiêu lần em thổ huyết dưới tay cô rồi chứ?"

Ở đất nước này, không có Thánh Giả nào mà không liên quan đến cô, Giáo Quan nói.

Đánh cho nhừ tử, nghiền nát bao nhiêu lần. Dù khóc cũng đá bay. Giẫm nát tấm lưng đang bỏ chạy. Tất cả là để gia tăng số lượng Thánh Giả bảo vệ nhân giới. Để nuôi dưỡng họ thành những Thánh Giả mạnh mẽ hơn.

Đã làm như vậy từ hàng trăm năm trước. Những người trở thành Thánh Giả ở Trại đào tạo này đều như vậy cả.

"Hơn nữa, giống như Merumina hôm kia, việc tái giáo dục mấy đứa gây chuyện cũng do một tay cô làm. Chắc mọi người đều nghĩ cô là bà già lắm mồm hay gì đó thôi."

"...Không, chuyện đó."

"Không sao đâu. Cô không cần an ủi. Đó là công việc của cô. ...Nhưng mà, chẳng có Thánh Giả nào chịu kết hôn với kẻ như cô đâu."

Haizz, Giáo Quan thở dài. Đứng dậy, quay lưng về phía Konoe... lẩm bẩm rằng sắp phải quay lại hộ vệ rồi, cô lủi thủi bước ra khỏi sân tập. Trước Giáo Quan như vậy, Konoe...

"..."

...Konoe không nói được gì. Không có lời nào để nói với Giáo Quan.

Dù cuối cùng cũng có thể truyền đạt chút ít ý chí, nhưng Konoe không biết nhiều từ ngữ. Bị hỏi "em có thể kết hôn không", anh hoàn toàn không thấy có chút thực tế nào.

Dù vậy, điều duy nhất anh nghĩ là.

(...Giáo Quan, là một người tốt.)

Có đau khổ, có đau đớn. Đã bao lần thổ huyết. Điều đó không sai.

Nhưng Konoe cũng biết sự dịu dàng của Giáo Quan.

...Nhưng, Konoe không biết phải truyền đạt điều đó thế nào.

"........................"

...Rốt cuộc, Konoe rời khỏi sân tập mà chẳng làm được gì. Vừa đi vừa tự hỏi mình đến đây có ý nghĩa gì không.

"............"

...Và rồi, anh nhớ lại lý do mình đến đây, lời nhờ vả của Thần.

Thứ nhất là đi gặp Giáo Quan. Thứ hai là.

[Hãy để tâm đến Merumina một chút nhé. Con bé là một đứa trẻ rất dịu dàng.]

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!