Chương 3: Những ngày tháng của hai người
1
—Ở đó, là một góc núi cách thành phố Silmenia vài cây số.
Nơi bị cây cối che khuất, không thể nhìn thấy từ mặt đất hay trên không, có một cái hang. Trước khi ô nhiễm Chướng Khí xảy ra, đó là một cái hang nhỏ mà những người tiều phu lớn tuổi thỉnh thoảng mới sử dụng.
Sâu trong núi, nơi hầu như không ai biết đến. Nơi con người không bén mảng tới, như một nơi ẩn náu. Ở một nơi như thế.
『GRU...』
Hiện tại, có một con rồng.
Con rồng đặc trưng bởi lớp vảy màu xanh lục. Là hạ cấp rồng gió. Loài mạnh nhất đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn của quái vật, kẻ thống trị bầu trời.
—Con rồng đã chạy thoát khỏi Thánh Giả Konoe.
Một trong hai con rồng tấn công thành phố Silmenia đang ở đó.
『…………』
Con rồng đang ở trong khoảng không gian nhỏ hơi thoáng đãng trước cửa hang.
Con quái vật vốn dĩ bay lượn trên bầu trời như chốn không người, giờ đây hầu như không cử động, không gầm gừ, chỉ nằm phục xuống đất. Nằm phục xuống, và nhìn chằm chằm vào cùng một chỗ.
Để không bị phát hiện, nhưng cũng không bỏ sót. Nó xóa đi khí tức, thu nhỏ cơ thể, tiếp tục quan sát qua khe hở nhỏ của cây cối.
—Con rồng xóa khí tức để không bị Konoe phát hiện, chỉ nhìn chằm chằm vào thành phố.
—Ba ngày, kể từ bảy ngày không ngủ không nghỉ.
Tức là, ngày thứ mười kể từ khi đến Silmenia. Vào buổi sáng hôm đó, Konoe đứng bên cửa sổ căn phòng được cấp, nhìn lên bầu trời.
Ở đó là bầu trời màu tím nhạt. Khác với màu xanh vốn có, bầu trời mang màu sắc pha lẫn Chướng Khí.
Konoe nhìn bầu trời đó.
(...Màu sắc, đang nhạt dần sao.)
Tôi nghĩ vậy. Mười ngày trước màu tím đậm hơn nhiều nhỉ.
Đây là bằng chứng cho thấy nồng độ Chướng Khí trong không khí đang loãng đi. Biểu thị rằng không có Chướng Khí mới rò rỉ từ mê cung.
—Điều đó tức là, đại quý tộc cai quản vùng này đang làm tốt công việc của mình.
Ở thế giới này, Hầm Ngục bắt đầu Bùng Phát khi Chướng Khí Hạch được sinh ra.
Hầm Ngục đã Bùng Phát sẽ tạo ra Chướng Khí và quái vật, làm ô nhiễm mặt đất. Bùng Phát sẽ không kết thúc cho đến khi phá hủy Chướng Khí Hạch. Vì thế, con người liều mạng tìm kiếm Chướng Khí Hạch, cố gắng phá hủy nó càng sớm càng tốt.
Tuy nhiên, vấn đề ở đây lại là sự rộng lớn của Hầm Ngục.
Trong mê cung rộng lớn và có cấu trúc ba chiều, việc tìm ra một Chướng Khí Hạch khó như lên trời.
Tức là, tốn thời gian. Không phải chuyện một hai ngày là tìm thấy. Nếu cứ chờ đợi thì đến lúc phá hủy được Chướng Khí Hạch, thiệt hại đã lan rộng đến mức khủng khiếp.
Do đó, để hạn chế thiệt hại do Tử Bệnh và quái vật, sau khi Bùng Phát bắt đầu, trước tiên cần phải phong tỏa lối vào. Thông thường phương pháp đó sử dụng một loại Kết Giới đặc biệt gọi là Phong Tỏa Kết Giới, và việc sắp xếp Phong Tỏa Kết Giới là việc của đại quý tộc cai quản khu vực.
—Thế nên, Konoe nghĩ rằng đại quý tộc vùng này đang làm tốt.
(Nồng độ Chướng Khí hiện tại... chắc khoảng một nửa.)
Chướng Khí rò rỉ từ Hầm Ngục, nếu không được bổ sung thì sẽ hòa vào không khí và loãng đi. Nồng độ hiện tại sau mười ngày so với ban đầu đã loãng đi khá nhiều — mức độ độc hại đó tuy có hại cho cơ thể, nhưng nếu uống thuốc phòng ngừa thì có thể ức chế hầu hết sự phát bệnh của Tử Bệnh.
...Đúng vậy, hầu hết.
Hầu hết, có thể ức chế phát bệnh. Nghĩa là.
「Thưa Thánh Giả ngài.」
「...」
「Sáng nay có mười ba người phát bệnh Tử Bệnh. Xin ngài hãy chữa trị.」
「...Ừ.」
Nghĩa là khả năng không phải là không, Konoe nghĩ.
Vì thế, một ngày khoảng hai lần, Konoe được hiệp sĩ gọi đi chữa trị Tử Bệnh. Tiện thể, Tử Bệnh không tạo ra kháng thể. Chừng nào còn tiếp xúc với Chướng Khí thì Tử Bệnh có thể phát đi phát lại nhiều lần.
—Cho nên, đóng quân tại thành phố, chữa trị cho những bệnh nhân tái phát Tử Bệnh. Thêm vào đó là tiêu diệt những quái vật cấp cao mà Đoàn Hiệp Sĩ không thể đối phó. Đó là công việc chính của Konoe trong những ngày này.
Mà, về sau cũng chỉ như trận đấu thủ tục thôi nhỉ, Konoe nghĩ.
Phần khó khăn nhất đã qua rồi, giờ chỉ cần chữa trị Tử Bệnh và tiêu diệt quái vật cho đến khi hết ba mươi ngày hợp đồng.
Nồng độ Chướng Khí đang giảm từng ngày, số lượng bệnh nhân cũng giảm. Vì Hầm Ngục đã bị phong tỏa nên số lượng quái vật cũng không tăng đột biến.
Chắc chắn việc tìm kiếm Chướng Khí Hạch trong Hầm Ngục cũng đang tiến triển — lẽ ra có một Thánh Giả giỏi tiêu diệt Chướng Khí Hạch mà tôi biết từ trại đào tạo đã được phái đi, nên có khả năng cao là sẽ tìm thấy trước khi đến hạn, tôi nghĩ.
Tung tích con rồng gió còn sót lại hơi đáng lo, nhưng cái đó thì khi thành phố phục hồi là có thể đối phó được. Con người ở thế giới này không phải là những kẻ yếu đuối chỉ biết để quái vật hùng mạnh giày xéo.
Và, nếu nó tấn công trước lúc đó thì Konoe tiêu diệt là xong chuyện. Tức là đối với Konoe, công việc ở thành phố này hầu như đã xong rồi.
「...」
...Thế nên, sau khi chữa trị ít ỏi xong và trở về phòng riêng, ý thức của Konoe chuyển từ công việc sang nơi khác.
Nơi đó là, ngay bên cạnh Konoe.
「—Thưa ngài Konoe, trà đã xong rồi ạ.」
「...Ừ.」
Konoe liếc nhìn sang bên cạnh. Ở đó có Terunerika.
Thiếu nữ tộc Elf. Con gái lãnh chúa thành phố này. Chủ thuê của Konoe, không hiểu sao lại đang mặc bộ đồ nhiều diềm xếp nếp và phục vụ Konoe.
...Đúng vậy, không hiểu sao lại mặc trang phục Hầu gái. Bộ đồ Hầu gái với cái nơ to, thiết kế hơi được cải biên theo phong cách dị giới so với con mắt người Nhật.
「...」
Nghe nói thì trang phục Hầu gái là do người Trái Đất phổ biến.
Vài chục năm kể từ khi người Trái Đất được triệu hồi vì mục đích kỹ thuật. Ở thế giới này, văn hóa và kỹ thuật của Trái Đất đã du nhập khá nhiều.
Nó bao gồm nhiều lĩnh vực như ẩm thực, thời trang, văn hóa.
Trang phục Hầu gái cũng là một trong số đó, do thiết kế và tính thống nhất được đánh giá cao, cộng với việc sản xuất hàng loạt nhờ kỹ thuật máy móc đang dần phát triển nên hiện nay đang lan rộng ra toàn thế giới.
Ngoài ra, vải vóc dệt bằng máy có giá cao hơn so với làm thủ công truyền thống, nhưng vì quý tộc chỉ mặc quần áo bằng sợi ma pháp, nên kết quả là nó được dùng cho trang phục của người hầu quý tộc, đại loại thế. Những chuyện đó Konoe đã nghe loáng thoáng ở trại đào tạo.
Cảm tưởng của Konoe là trang phục Hầu gái nhiều diềm xếp nếp thế này chắc không hợp để sản xuất hàng loạt đâu nhỉ, tôi nghiêng đầu thắc mắc, nhưng chắc là ở đâu đó có ai đó đã cháy hết mình vì đam mê chăng, tôi nghĩ.
「...」
—Mà, tóm lại là Terunerika đang mặc bộ đồ Hầu gái đó.
Lý do thì không rõ lắm. Khi tôi hỏi một lần, câu trả lời là 『Em, sẽ chăm sóc ngài Konoe mà!』.
Dù là chăm sóc, thì có cần thiết phải mặc đồ Hầu gái từng chút một thế không. Vốn dĩ Terunerika có cần phải chăm sóc không. Người hầu khác không được sao. Hay nói đúng hơn, tiền đề là việc của mình tôi tự làm được, nên đâu cần người chăm sóc...
—Vân vân và mây mây, có rất nhiều thắc mắc, nhưng vì Terunerika mặc đồ Hầu gái ở bên cạnh như một lẽ đương nhiên nên Konoe bị áp đảo.
Konoe, trừ khi cần phán đoán hợp lý như trong chiến đấu, và trừ khi có ác ý lộ liễu hay thiệt hại thực tế, về cơ bản là một gã đàn ông yếu đuối trước sự áp đảo.
「...」
「...Ngài Konoe? Em có gì sao ạ?」
「...Không.」
Đang suy nghĩ mông lung nhìn cô bé, thì Terunerika nghiêng đầu hỏi.
Thiếu nữ cười tươi nhìn thẳng vào Konoe, Konoe lảng mắt đi.
「Nếu có yêu cầu gì ngài cứ nói nhé?」
「...Ừ.」
「Em, vì ngài Konoe thì việc gì cũng sẽ làm!」
「...」
Thực sự, việc gì cũng được ạ! Terunerika nói.
Trước lời nói đó, Konoe — không không, câu đó không được nói bừa đâu, tôi thầm nghĩ.
Đó không phải là lời thiếu nữ trẻ nên nói với đàn ông. Hơn nữa lại là tiểu thư quý tộc có địa vị. Nên hành động có ý thức về nguy cơ hơn một chút thì tốt hơn.
Đặc biệt Konoe dù tuổi thật thế nào, nhưng về ngoại hình và thể chất vẫn duy trì ở độ tuổi mười mấy gần hai mươi. Sức mạnh của Sinh Mệnh Ma Pháp. Nói năng thiếu suy nghĩ với một gã đàn ông như thế, lỡ bị hiểu lầm thì tính sao. Tất nhiên Konoe sẽ không làm thế.
「………………」
—Nhưng, dù không làm thế, tôi vẫn thấy bối rối.
Thiếu nữ tộc Elf không có ở Trái Đất. Nụ cười tươi sáng. Trang phục Hầu gái.
Tất cả những thứ đó đều không có trong cuộc đời Konoe.
Vì không có nên không biết, vì không biết nên bối rối. Và muốn chạy trốn. Nhưng vì là người chăm sóc nên cứ ở bên cạnh mãi, mà nói đúng hơn, việc có ai đó cứ ở bên cạnh cũng là trải nghiệm lần đầu đối với Konoe.
「………………………………」
...Vì thế, Konoe mấy ngày nay đằng sau sự im lặng là muôn vàn bối rối.
2
Uống xong trà Terunerika pha, Konoe quyết định ra phố.
Ở trong phòng hai người với nhau, cảm giác không biết phải làm sao.
「...」
Konoe cùng Terunerika, người đương nhiên đi theo, bước ra khỏi cổng chính lâu đài, đặt một bước chân xuống phố.
Giơ tay chào nhẹ lính gác cổng thành, đi qua những người đang chạy ngược xuôi bận rộn, phía trước là con đường lớn.
Thành phố Silmenia, đại lộ trước cổng thành. Nơi từng là khu phố sầm uất nhất với nhiều cửa hàng san sát. Nghe nói trước đây thương nhân và mạo hiểm giả qua lại tấp nập, vô cùng nhộn nhịp.
...Đúng vậy, là "nghe nói", đã từng. Giờ thì khác.
Phải trái chỉ toàn là núi đống đổ nát. Vết sẹo tàn phá do lũ quái vật — đặc biệt là Hecatoncheires. Mọi thứ đều đã bị đạp nát.
Nhìn đâu cũng thấy những chỗ còn nguyên vẹn ít hơn. Những cánh đồng nhìn thấy từ xa cũng khô héo, chỉ còn trơ màu đất nâu.
「...Thành phố Silmenia, từng được gọi là thành phố Thánh Hoa (Seika).」
Terunerika đi bên cạnh vừa đi vừa giải thích. Thánh Hoa là loài hoa thánh nhận được sự bảo hộ mạnh mẽ của Thần, và Silmenia là thành phố trồng loài hoa đó quy mô lớn.
Lịch sử lâu đời, nghe đâu dễ dàng vượt quá ngàn năm. Trong thế giới có những chủng tộc trường thọ như Elf thì đây cũng là thành phố có lịch sử đặc biệt lâu đời. Nhiều công trình cũng có giá trị văn hóa cao, nghe nói các nhà khảo cổ cũng hay ghé thăm.
Đây là thành phố mà mọi người đều trân trọng những công trình có từ xa xưa.
Hợp tác lưu giữ tư liệu, bảo vệ những phương pháp kiến trúc và canh tác từ xa xưa.
...Nhưng, giờ đây tất cả đã bị phá hủy, Terunerika nói.
Thánh Hoa cũng bị Chướng Khí ô nhiễm mà héo úa, và ngay cả những hạt giống được bảo quản cũng đã thối rữa hết, Terunerika vừa cắn môi vừa nói.
「...」
...Konoe cũng nhìn lại thành phố. Đó là hiện trạng của thành phố Silmenia. Thành phố không còn dấu vết, chỉ còn lại những đống đổ nát.
Thế giới này có ma pháp, dù thời gian phục hồi có ngắn hơn Trái Đất, nhưng chỉ riêng việc dọn dẹp đống đổ nát trong thành phố chắc cũng mất hết một mùa. Sau đó lại xây dựng lại thành phố thì không biết mất bao nhiêu thời gian.
Thêm vào đó ngành công nghiệp Thánh Hoa cũng bị hủy diệt, không biết có triển vọng khôi phục hay không.
Khác với Konoe công việc đang giảm dần, cư dân thì giờ mới là lúc bắt đầu.
Vốn dĩ cư dân thành phố đã chịu khổ sở vì Tử Bệnh, đã thấy địa ngục, nhưng gian nan vẫn chưa qua.
Cư dân đang sống trong tình cảnh khắc nghiệt. Lương thực được dự trữ trong lâu đài, nhưng không có chỗ ở. Nhà cửa trong phố phần lớn đã sập, nhiều người đang sống kiểu ngủ vạ vật trong lâu đài. Tình trạng không có cả cái giường để ngủ ngon giấc.
Chắc chắn, họ mệt mỏi lắm. Đau khổ lắm.
Và, con người nếu cứ chịu gian khổ mãi thì trái tim sẽ gãy vụn.
...Kết quả là, con người khi trái tim gãy vụn sẽ làm gì...
「—」
...Nghĩ đến đó, Konoe khẽ thở dài.
Tự nhận thức được suy nghĩ của mình đang dần nghiêng về hướng tiêu cực.
Konoe biết. Con người khi trái tim gãy vụn sẽ bắt đầu tìm lý do. Lý do để từ bỏ. Lý do để không cần cố gắng nữa. Bắt đầu tìm nơi trút bỏ căng thẳng.
Khi đó đối tượng đầu tiên trở thành lý do là kẻ yếu. Những kẻ bị áp bức là trẻ em và người già không thể tự bảo vệ mình.
—Giống như Konoe ngày nhỏ, bị cha mẹ bỏ rơi, không thể dựa vào ai, đã bị ném đá.
「...」
Konoe, nhìn lại thành phố một lần nữa. Công cuộc phục hồi đã bắt đầu.
Bóng người thưa thớt, nhưng khắp nơi mọi người đang chạy ngược xuôi tất bật, trên đường xe kéo chở vật liệu qua lại.
Sửa chữa đường sá bị phá hủy, dọn dẹp đống đổ nát.
Và quan trọng hơn cả, việc sửa chữa Kết Giới Tháp (Tháp Kết Giới) của thành phố — công trình quan trọng nhất để con người sống sót ở thế giới này — cũng đang bắt đầu.
Khuôn mặt những người dân đi lướt qua đều ngẩng cao, không thấy sự từ bỏ trong biểu cảm. Tiếng hô hào mạnh mẽ vọng lại từ đâu đó.
Konoe nhìn dáng vẻ dốc sức hướng về phía trước của họ...
「...」
...Nhưng, điều đó liệu kéo dài được bao lâu, tôi nghĩ.
Konoe nhớ lại quá khứ, nghĩ với cảm xúc khô khốc.
Bản thân luôn cuộn tròn khóc trong góc phòng. Bản thân là đồ bỏ đi, là kẻ yếu. Bản thân không được ai giúp đỡ.
...Hiện tại có thể người dân thành phố vẫn còn nhiệt huyết.
Nhưng, vài ngày sau thì không biết được, Konoe nghĩ.
Mệt mỏi sẽ chồng chất. Đau khổ mãi không kết thúc. Nếu thế thì phía trước đó là...
—Cảm thấy khó chịu nên Konoe trở về phòng mình.
Cảm giác như cất công ra phố để làm gì không biết, nhưng lúc về có chữa trị cho người bị thương nên coi như cũng có ý nghĩa.
「Mời ngài Konoe.」
「...Ừ.」
Để quên đi những suy nghĩ tiêu cực bất ngờ ập đến, Konoe uống trà Terunerika pha, nhón lấy chiếc bánh quy là cống phẩm.
Bánh quy là thứ vừa nhận được lúc nãy. Được trao tận tay cho Terunerika và Konoe. Hình dáng không đều, chỗ nọ chỗ kia hơi cháy, nghe nói do người già và trẻ em không thể tham gia phục hồi làm ra.
Konoe vừa nghĩ đây là lần đầu tiên ăn bánh quy làm thủ công, vừa đưa một cái, hai cái vào miệng. Terunerika cười tươi nhìn Konoe như thế.
「Vậy, em cũng xin phép dùng một chút.」
「...Ừ.」
Và, Terunerika cũng cầm bánh quy lên.
Bình thường Terunerika lấy cớ là Hầu gái nên không chịu ngồi vào chỗ, nhưng lần này vì là đồ mang đến cho công chúa, nên Konoe đã mời, bảo là hiếm khi có dịp.
「...」
Terunerika ăn bánh quy. Đưa hồng trà lên miệng.
Konoe lơ đãng nhìn dáng vẻ đó.
—Động tác đẹp thật, tôi nghĩ.
Không hề phát ra tiếng động. Khi cầm tách, khi chạm miệng, khi đặt tách xuống cũng vậy. Tác phong đậm chất thượng lưu. Lộ rõ sự giáo dục.
「...Ngon quá. Lát nữa phải cảm ơn mọi người mới được.」
Terunerika thì thầm, Konoe nheo mắt lại.
Dáng vẻ ăn uống đẹp đẽ. Quả nhiên cô bé này là quý tộc, tôi nghĩ. Dù mấy ngày nay cứ mặc đồ Hầu gái, nhưng thiếu nữ trước mắt là con gái lãnh chúa thành phố này.
「...」
...Tại sao cô bé này lại mặc đồ Hầu gái nhỉ, tôi lại nghĩ.
Hay nói đúng hơn, coi con gái lãnh chúa như Hầu gái thì người ngoài nhìn vào thấy thế nào?
Quý tộc ở thế giới này khác xa với quý tộc từng tồn tại ở Trái Đất. Chế độ khác, vai trò cũng khác. Quý tộc thế giới này là những người ký kết với Thần để tiêu diệt cái ác. Gia tộc được Thần ban cho Gia Hộ mạnh mẽ.
Vì thế, quý tộc không làm những công việc không cần Gia Hộ như Hầu gái. Ở Trái Đất ngày xưa nghe nói cũng có tiểu thư quý tộc làm Hầu gái ở nhà có địa vị cao hơn, nhưng ở thế giới này thì không. Hầu gái có người chuyên nghiệp làm. Nữ hiệp sĩ bảo vệ thân cận thì lại là chuyện khác.
Trong một thế giới mà vai trò của quý tộc rõ ràng như vậy, Konoe lại coi Terunerika như Hầu gái. Điều đó trong mắt cư dân thành phố này trông như thế nào.
Theo quan sát mấy ngày nay, Terunerika được cư dân thành phố yêu mến. Đi trên đường thường xuyên có người lại gần gọi Công chúa, Công chúa. Như hôm nay cũng nhận được cống phẩm.
Suy nghĩ bình tĩnh lại thì, Konoe hiện tại là gã đàn ông sai bảo vị công chúa được yêu mến đó như Hầu gái.
...Cái này có ổn không đây. Hơi lo lắng. Không biết sau lưng có bị đồn đại kỳ quái gì không. Kiểu như hám sắc hay kẻ vô lại chẳng hạn.
「………………」
Konoe, càng lúc càng tiêu cực.
Có lẽ do lúc nãy cảm thấy khó chịu. Bản tính của Konoe đang lộ ra.
Bản chất bị kìm nén bởi huấn luyện khắc nghiệt và tình huống nguy cấp. Suy nghĩ tiêu cực, đa nghi, chỉ nhìn thấy ác ý. Không tin người trước mặt, cuối cùng tin vào thuốc hơn con người. Đó chính là con người Konoe.
「............Terunerika.」
「Vâng, chuyện gì vậy ạ!」
「...Cái đó, là.」
Hơi lo lắng nên Konoe hỏi Terunerika.
Rằng gần đây, ở thành phố có tin đồn xấu về Konoe lan truyền không. Có bị nhìn bằng ánh mắt kỳ lạ không. Và, nếu có tin đồn, thì chắc là nên từ chối việc Terunerika làm Hầu gái.
「........................Tin đồn xấu về ngài Konoe? Thứ như vậy, làm sao có thể có được.」
「...Thế à?」
Terunerika ngẩn người há hốc mồm vài giây, rồi nói.
Vẻ mặt kiểu thực lòng không hiểu nổi. Kiểu như hắn đang nói cái quái gì vậy.
...Mình nói gì lạ lắm sao.
「Mọi người trong thành phố này, đều được ngài Konoe cứu mạng. Làm sao có ai quên được sự tận tụy của ngài Konoe trong bảy ngày đó chứ.」
「...」
「Mọi người trong thành phố đều kính trọng ngài Konoe, và đang nỗ lực làm việc để báo đáp ân tình đó. Mong ngài hãy nhìn vào dáng vẻ đó.」
...Cứu mạng, à. Cái đó thì, chắc không sai.
Đối với Konoe thì chỉ là làm việc nghiêm túc theo hợp đồng đã nhận, nên nói là tận tụy thì hoàn toàn sai.
Quả thực, tôi đã chữa trị cho cư dân thành phố. Chắc cũng có người cảm thấy biết ơn. Konoe nghĩ chắc là thế.
Nhưng, mặt khác tôi cũng nghĩ con người là sinh vật sẽ quên ơn.
...Qua sông thì phải lụy đò, qua rồi thì thôi. Thế nên, đã mấy ngày trôi qua rồi, chắc khá nhiều người quên rồi. Con người ai cũng coi trọng bản thân mình nhất, và ích kỷ. Chính Konoe cũng đang định dùng thuốc để tạo Harem nô lệ theo dục vọng đấy thôi.
「...」
...Mà, Terunerika trước mắt thì, có vẻ như không hiểu lắm.
『Cơ thể em, ...sao cũng, được!』
『Không có, thời gian! Thành phố của chúng em, ...hự, sắp diệt vong rồi!』
Nhớ lại cô bé gào thét trong khi thổ huyết mười ngày trước.
Dáng vẻ hấp hối nhưng không từ bỏ, tiếp tục hành động vì người khác chứ không phải bản thân. Dáng vẻ khác với con người mà Konoe biết.
—Konoe, không thể hiểu được Terunerika.
「………………」
Konoe nhớ lại dáng vẻ lúc đó, lơ đãng nhìn Terunerika. Thiếu nữ tộc Elf. Khác với lúc đó, không còn vết thương hay máu, đã trở lại cơ thể khỏe mạnh. ...Với suy nghĩ hơi lệch lạc, tôi vừa nghĩ Tử Bệnh giai đoạn cuối có thể để lại di chứng nên chữa khỏi được là tốt rồi, vừa ngắm nhìn thiếu nữ...
「—?」
—Bất chợt, mắt Terunerika và Konoe chạm nhau.
Thiếu nữ làm vẻ mặt hơi thắc mắc, đôi mắt xanh lơ đó chồng lên hình ảnh Konoe.
Một khoảnh khắc trống rỗng thoáng qua, Terunerika khựng lại.
—Và rồi, khẽ nghiêng đầu, cười. Cười với Konoe. Như hoa nở. Đôi mắt to nheo lại, gò má ửng hồng. Vẻ đẹp có thể khiến người ta ngẩn ngơ, đẹp như búp bê nhưng lại tràn đầy sức sống. Thiếu nữ Elf không thể có ở Trái Đất.
「………………」
...Konoe, trước nụ cười đó cảm thấy tâm trạng khó tả nên lảng mắt đi.
Bối rối, cố ý chuyển hướng suy nghĩ. ...Mà, vốn dĩ mình đang nghĩ gì nhỉ, à đúng rồi, đang nghĩ về bộ đồ Hầu gái.
...Mà, dù sao thì bộ đồ Hầu gái chắc không phải vấn đề đâu, tôi nghĩ.
Thấy diễn biến tự nhiên nên chấp nhận, nhưng nghĩ lại sao không ai ngăn cản cũng lạ. Tiểu thư quý tộc làm trò bắt chước Hầu gái, người xung quanh, hay chính gia đình thường phải ngăn cản chứ.
「—?」
...Hửm? Ơ kìa?
...Nhắc mới nhớ.
(Đã mười ngày rồi, mình chưa từng thấy gia đình Terunerika nhỉ...?)
Konoe giờ mới nghĩ đến điều đó.
3
Tại sao Konoe chưa từng gặp gia đình Terunerika.
Đến thành phố đã mười ngày, hôm nay tôi mới thắc mắc.
(...Chẳng lẽ, đã chết rồi?)
Điều đầu tiên Konoe nghĩ đến là cái đó.
Ngày bay đến thành phố này bằng cổng dịch chuyển, trong lâu đài này là tử địa. Lũ quái vật đi lại trong lâu đài như chốn không người, con người chỉ có thể cố thủ ở phòng yết kiến trên tầng cao nhất.
Nhiều hiệp sĩ chiến đấu với quái vật và chết, và những người dân không kịp chạy thoát cũng trở thành nạn nhân. Lúc đó, trong lâu đài đã có hơn vài trăm nạn nhân.
(...Họ có nằm trong số đó không?)
Tôi nghĩ có khả năng đó. Vì quý tộc về cơ bản chiến đấu ở tuyến đầu.
Nhận được sự bảo hộ của Thần, rèn luyện từ nhỏ, và tiêu diệt cái ác là nhiệm vụ của quý tộc.
Nên, quả nhiên là rất có khả năng...
(...Tuy nhiên, cũng có thắc mắc. Lễ tang hôm trước.)
Konoe nhớ lại lễ tang diễn ra hai ngày trước.
Tổ chức tang lễ chung cho những thi thể được chuyển từ lâu đài và thành phố. Konoe cũng ghé qua, cầu nguyện cho linh hồn họ theo cách của thế giới này.
Nhưng, trong danh sách tên, hình như không có cái tên nào giống quý tộc. Tên hiệp sĩ và người dân được ghi riêng, và đương nhiên, nếu là quý tộc thì phải được xử lý riêng.
「………………」
Không biết. Gia đình Terunerika đang ra sao.
Nhưng hỏi trực tiếp Terunerika thì cũng ngại. Nếu thực sự đã mất, thì có thể khoét sâu vào vết thương lòng. Chút ý tứ đó Konoe cũng làm được.
「...」
Phải làm sao đây, Konoe nghĩ...
「—Vậy thưa ngài Konoe, em xin phép.」
「...Ừ.」
Một lúc sau, Terunerika trở lại bình thường ôm bộ tách trà rời khỏi phòng.
Tiễn cô bé đi... tôi nghĩ cơ hội đến rồi.
「...」
Konoe lén lút rời khỏi phòng.
Và hướng đến nơi có khí tức của người có vẻ là Hầu gái lớn tuổi mà tôi đã dò thấy trước đó.
「...Tôi hỏi một chút được không.」
「...!? Thưa Thánh Giả. —Vâng, ngài có việc gì ạ.」
Người Hầu gái tròn mắt trước sự xuất hiện đột ngột của Konoe — nhưng lập tức bình tĩnh lại và mỉm cười.
Vừa hối lỗi vì đã làm bà ấy giật mình, vừa thầm nghĩ quả không hổ danh là người chuyên nghiệp với phong thái điềm tĩnh và sự chuyển biến nhanh nhạy đó.
「...Tôi muốn hỏi về gia đình Terunerika.」
Tôi hỏi người Hầu gái. Rằng tại sao họ không có mặt trong lâu đài này.
Thế là bà ấy vẫn giữ nụ cười, khẽ gật đầu.
「Gia đình Công chúa — Gia chủ nhà Silmenia, Phu nhân và Thiếu chủ, đã giăng Phong Tỏa Kết Giới, và đang duy trì nó ạ.」
「...Phong Tỏa Kết Giới?」
「Vâng. Người nhà Silmenia coi việc kìm hãm sự Bùng Phát của mê cung là nhiệm vụ hàng đầu. Vì thế ngay lúc này đây, họ đang giăng Kết Giới tại cổng mê cung, bảo vệ chúng tôi khỏi Chướng Khí và quái vật.」
Người Hầu gái ưỡn ngực nói vậy.
Konoe gật đầu một cái.
「...Ra là vậy, hiểu rồi.」
—Đây là câu chuyện về nguồn gốc.
Trong thế giới mà kẻ thù của nhân loại như quái vật đi lại nghênh ngang, thậm chí có cả quái vật Cấp Thảm Họa như Hecatoncheires hay Rồng gió, tại sao con người vẫn giữ được vùng sinh tồn. Làm thế nào để xây dựng và duy trì thành phố, đó là câu chuyện.
Nhờ Thánh Giả ư? Không, sai rồi.
Thánh Giả quá ít so với con người. Họ phát huy sức mạnh trong tình huống khẩn cấp, nhưng không thể bảo vệ những ngôi làng hay thành phố nhỏ thường xuyên được.
Quái vật hùng mạnh không biết xuất hiện lúc nào và ở đâu, cổng dịch chuyển để Thánh Giả di chuyển cần thời gian để sử dụng. Thời gian khởi động vài tiếng đồng hồ là quá dài đến mức tuyệt vọng trước lũ quái vật có thể phá hủy thành phố chỉ bằng một cái vung tay hay vỗ cánh. Do đó, thứ bảo vệ con người không phải là Thánh Giả mà là thứ khác.
—Đó là Đô Thị Kết Giới.
Sức mạnh được Thần ban tặng để bảo vệ con người khỏi cái ác. Sức mạnh để thế giới con người tồn tại đến đời sau.
Ở thế giới này, tại các thành phố và làng mạc có công trình gọi là Kết Giới Tháp.
Kết Giới Tháp nhận được sự bảo hộ của Thần, hoạt động như một chất xúc tác cường hóa sức mạnh của thuật giả kết giới đến cực hạn. Kết Giới mà thuật giả tạo ra nhờ mượn sức mạnh đó, có thể đẩy lùi ở mức độ nào đó ngay cả quái vật Cấp Thảm Họa.
Đúng vậy, dù là Rồng gió, hay Hecatoncheires đi nữa. ...Hay nói đúng hơn, lý do thành phố Silmenia sống sót được mười lăm ngày sau khi bị mê cung Bùng Phát tấn công chính là nhờ Đô Thị Kết Giới.
Phần lớn thời gian mười lăm ngày sau khi bị ô nhiễm, Silmenia được bảo vệ bởi Kết Giới. Tuy nhiên, do thuật giả ngã bệnh vì Tử Bệnh, và việc liên tục chịu sự tấn công của vô số quái vật, tiêu hao sức lực. Những điều đó chồng chất lên nhau dẫn đến kết cục như vậy.
Trong thế giới tràn ngập ma quỷ này, con người sống được chính là nhờ có Kết Giới.
Thuật sư kết giới đối với nhiều người có thể nói là người bảo vệ gần gũi nhất. Vì thế tại thành phố Silmenia hiện tại, Kết Giới Tháp cũng đang được ưu tiên sửa chữa hàng đầu.
—Và, dựa trên tiền đề này, tiếp theo là về Phong Tỏa Kết Giới. Tóm lại là việc gia đình Terunerika đang làm.
Phong Tỏa Kết Giới là thứ nằm trên Đô Thị Kết Giới một bậc.
Sự khác biệt nằm ở chỗ có cho Chướng Khí đi qua hay không. Kết Giới của thành phố cho phép Chướng Khí đi qua. Phong Tỏa Kết Giới thì không cho Chướng Khí đi qua.
Phong Tỏa Kết Giới dùng để kìm hãm mê cung đã bắt đầu Bùng Phát. Đóng cổng bắt đầu phun ra Chướng Khí và quái vật, ngăn không cho chúng tràn ra thêm nữa. ...Ngày Konoe đến cứu viện, thành phố nhuộm màu Chướng Khí, lâu đài tràn ngập quái vật, nhưng thực ra thế vẫn còn là ít. Nếu không có Phong Tỏa Kết Giới thì không chỉ dừng lại ở mức đó đâu.
Nếu không có Phong Tỏa Kết Giới, Chướng Khí sẽ tiếp tục phun ra không giới hạn, đất đai bị ô nhiễm, bị lấp đầy bởi quái vật.
Hiện tại Chướng Khí quanh thành phố Silmenia đang giảm đi, cũng là do Phong Tỏa Kết Giới đang đóng lối vào mê cung gần thành phố.
(...Ra là vậy, là thuật sư Phong Tỏa Kết Giới à.)
Konoe hiểu ra. Và, nếu vậy thì chắc chắn là không có ở thành phố rồi.
Chắc chắn giờ này họ đang giăng Kết Giới trước cổng mê cung nào đó mở ra trong khu vực này. Phong Tỏa Kết Giới được thống nhất quản lý bởi đại quý tộc vùng này, nên tôi nghĩ họ đang làm việc dưới sự chỉ huy đó.
「...」
...Nhưng, nếu vậy thì.
Konoe chợt nghĩ. Thành phố này.
(...Là vùng đất do thuật sư Phong Tỏa Kết Giới cai trị mà lại bị bỏ rơi sao.)
Hơi thấy lạ. Phong Tỏa Kết Giới không phải ai cũng dùng được. Thuật sư tuy không hiếm như Thánh Giả nhưng số lượng cũng ít, lẽ ra phải được ưu đãi ở mức độ nào đó.
「...」
Chỉ là, nếu chênh lệch dân số quá lớn thì cũng có thể xảy ra chuyện đó. Bị tình cảm chi phối, bỏ rơi thành phố một vạn dân để cứu thành phố năm ngàn dân là không được.
Quý tộc thế giới này ký kết với Thần, nhận được Gia Hộ mạnh mẽ, sự giàu có và quyền lực to lớn. Và đổi lại có nghĩa vụ bảo vệ người dân khỏi cái ác, gia tăng quốc lực, một ngày nào đó tiêu diệt Tà Thần. Không thể đưa tình cảm cá nhân vào trước hợp đồng với Thần.
—Quý tộc thế giới này, sống với nhiều ràng buộc.
(...Tuy nhiên, vì thế mà cô bé này một mình đến Kinh Đô sao.)
Kết thúc cuộc trò chuyện với Hầu gái và trở về phòng, Konoe nhìn từ phía sau dáng vẻ đang làm việc của Terunerika, người trở về phòng muộn hơn một chút. Thiếu nữ mặc đồ Hầu gái dọn dẹp phòng. Một mình gánh vác cả thành phố, tiếp tục gào thét.
Trước điều đó Konoe chỉ có thể nghĩ rằng, chắc vất vả lắm nhỉ.
「—Nhắc mới nhớ, ngài Konoe.」
「...Hửm?」
「Thực ra sáng nay, em đã vận chuyển được một ít lương thực qua cổng dịch chuyển. Nên nếu ngài có yêu cầu gì cứ nói ạ.」
A, nhắc mới nhớ. Sáng sớm cổng dịch chuyển có khởi động, Konoe nghĩ.
「...Không có gì đặc biệt đâu. Đừng bận tâm về tôi.」
「...Vậy ạ? Cái gì cũng được mà. Ví dụ như món ăn quê hương chẳng hạn? Em sẽ cố gắng hết sức ạ.」
...Món ăn quê hương, à. Mà, bảo là hoàn toàn không muốn ăn gì thì là nói dối.
Konoe không có nhiều kỷ niệm đẹp ở Nhật Bản, nhưng ăn uống thì đã thấm vào người nên lại là chuyện khác. Thỉnh thoảng cũng có lúc muốn ăn cơm, hay uống súp miso.
...Nhưng.
「...Không, không sao đâu. Đừng bận tâm.」
Lắc đầu. Chuẩn bị cũng vất vả, và vốn dĩ nguyên liệu quá đặc thù.
Thế là Terunerika làm vẻ mặt hơi tiếc nuối.
「Vậy, ạ. Em hiểu rồi. ...Nhắc mới nhớ, ngài Konoe xuất thân từ đâu vậy ạ. Nếu được xin ngài kể cho em nghe.」
「...Dị giới đấy. Tôi được triệu hồi.」
「...Ơ? Ra là vậy sao ạ!?」
Terunerika mở to mắt, có lẽ là hiếm thấy, cô bé nhìn Konoe chằm chằm. Rồi hỏi được triệu hồi khi nào. Tôi trả lời là hai mươi lăm năm trước...
「Hai mươi lăm năm... cái đó, nếu vậy, có khi em và ngài Konoe đã từng gặp nhau trước đây rồi!」
Terunerika chắp hai tay trước ngực. Cười vui vẻ.
「...Hửm?」
「Em, hai mươi lăm năm trước — hồi mười tuổi đã từng đi tham quan cơ sở của người dị giới.」
Konoe cũng nhìn lại Terunerika trước lời nói đó. Hai mươi lăm năm trước thì đúng lúc tôi ở cơ sở. ...Nhắc mới nhớ, ngày xưa, hình như có ký ức nhìn thấy thiếu nữ Elf.
「Em cũng đã nói chuyện với vài người dị giới. Em nghĩ ngài Konoe không có trong số đó nhưng...」
「...Chắc vậy.」
Konoe cũng không có ký ức nói chuyện với Elf. Nhưng, chắc là đã từng lướt qua nhau chăng. Đúng rồi, lúc nói chuyện với Giáo Quan lần đầu tiên, hình như có một Elf. Không nhớ nổi đó có phải là Terunerika hay không.
(...Mà khoan, hai mươi lăm năm trước mười tuổi tức là giờ ba mươi lăm à?)
Với ý thức hơi lệch đi, Konoe nghĩ vậy. Theo những gì được học trước đây, Elf sống lâu hơn người và trưởng thành chậm hơn. Hình như tuổi trưởng thành là sáu mươi tuổi. Mười năm đầu lớn nhanh như người, sau đó mất năm mươi năm để trưởng thành cả về thể xác lẫn tinh thần.
Tức là... cô ấy hiện tại tính theo người thì khoảng mười lăm tuổi sao? Tính toán đại khái là vậy. Nếu là người thì đã là người lớn đàng hoàng, nhưng với Elf thì quả nhiên vẫn là trẻ con.
Ở dị giới, sự khác biệt về chủng tộc này khá lớn. Nhìn từ chủng tộc khác thì khó hiểu, nhưng quả thực có sự khác biệt. Ví dụ như người thú hệ chuột năm tuổi đã trưởng thành đàng hoàng cả về thể xác lẫn tâm hồn, nếu bị hỏi tại sao con người trưởng thành chậm thế, thì cũng chỉ có thể nói là do khác biệt chủng tộc. Tốc độ trưởng thành quá khác biệt.
「—Hồi đó, em có học được vài công thức nấu ăn. Món em làm được bây giờ là... Sandwich chăng? Sandwich trứng, ngài Konoe cũng biết chứ? Nghiền trứng luộc trộn với mayonnaise.」
「...À.」
「Nếu vậy, nhân tiện bữa trưa tiếp theo thế nào ạ. Em sẽ trổ tài hết mình!」
Thiếu nữ cười vui vẻ. Vẫn còn là thiếu nữ trẻ tuổi so với Elf. Nhưng lại một mình gánh vác thành phố.
Trước nụ cười đó của Terunerika, Konoe gật đầu nhưng quả nhiên vẫn không biết nói gì. Nên đành im lặng...
「………………」
—Và rồi, bữa trưa hôm sau. Trong bữa ăn đúng là có món Sandwich trứng.
Có lẽ do nguyên liệu khác biệt nên vị rất khác so với ở Nhật, vị chua của mayonnaise mạnh, hương vị cũng có nét riêng.
...Nhưng, đâu đó. Tôi cảm thấy hơi hoài niệm một chút.
4
Trời sáng. Mặt trời lặn, rồi lại mọc. Thêm vài ngày trôi qua.
Buổi sáng trời quang không mây. Konoe liếc nhìn cửa sổ.
Trong lúc dò tìm khi thức dậy, nhớ lại chuyện mấy ngày trước, tôi hơi lo lắng về tình hình thành phố. Công cuộc phục hồi đầy gian nan, những con phố mệt mỏi, và những đứa trẻ... bản thân ngày xưa từng là kẻ yếu.
Konoe hơi lo lắng về tình hình thành phố...
「...」
—Tuy nhiên, tôi lắc đầu ngừng suy nghĩ. Những thứ khó chịu thì tốt nhất đừng nhìn thấy.
Konoe đến thành phố, đã được mười lăm ngày.
Tuy công việc của Thánh Giả như thỉnh thoảng có quái vật cấp cao tấn công, hay chữa trị cho bệnh nhân Tử Bệnh vẫn không hết, nhưng không có vấn đề gì đặc biệt xảy ra.
Nên, Konoe trải qua những ngày tháng êm đềm.
Sáng dậy được Terunerika đưa đồ thay, rửa mặt.
Ăn sáng, uống trà Terunerika pha.
Chữa trị cho bệnh nhân Tử Bệnh buổi sáng, rảnh thì tập luyện nhẹ.
Trưa đến ăn bữa trưa Terunerika chuẩn bị, thư giãn một chút.
Mở rộng phạm vi dò tìm đến khu rừng gần đó, có quái vật phiền phức thì ném Thương.
Giờ ăn nhẹ thì cùng Terunerika ăn cống phẩm.
Trước khi mặt trời lặn thì chữa trị cho bệnh nhân Tử Bệnh phát bệnh trong ngày, sau đó tập luyện nghiêm túc.
Lau mồ hôi bằng khăn Terunerika đưa, rồi ăn tối.
Sau bữa ăn thì tắm nước nóng Terunerika chuẩn bị, ngủ trên giường Terunerika dọn.
...Mà, cuộc sống của Konoe mấy ngày nay đại khái là thế.
「……………………」
—Không, Terunerika xuất hiện nhiều quá không?
Konoe nghĩ quả nhiên là lạ.
Hầu như toàn bộ sinh hoạt đều được chăm sóc, trừ lúc tắm, vệ sinh và ở trong phòng riêng ra thì đại khái lúc nào cũng ở bên cạnh. Lúc ở phòng riêng thì cô bé cũng ở phòng người hầu bên cạnh, Konoe vừa ra khỏi phòng là xẹt một cái xuất hiện và lại gần ngay.
Lại còn để lại cái chuông ma đạo cụ phòng khi có chuyện gì, cười nói 『Nếu ngài rung chuông em sẽ đến ngay, xin hãy cứ sai bảo bất cứ việc gì』.
「...」
...Và, không hiểu sao, hễ chạm mắt là lại cười rất vui vẻ. Má hơi ửng hồng, đến mức tôi tự hỏi sao lại thế.
Tại sao lại thành ra thế này. Không hiểu.
Konoe nghiêng đầu thắc mắc, nhưng mặc kệ Konoe như thế, Terunerika vẫn mặc đồ Hầu gái, đương nhiên cười ở bên cạnh.
...Vì thế, hôm nay Konoe vẫn đang bối rối.
Konoe liếc nhìn sang bên cạnh.
Ở đó vẫn có Terunerika. Thiếu nữ Elf tóc vàng dài. Ngoại hình khoảng đầu đến giữa tuổi mười mấy. Khuôn mặt thanh tú khó tìm thấy ở Nhật Bản.
「...」
Phải làm sao đây, tôi nghĩ.
Konoe, trước đây hiếm khi trải qua thời gian dài cùng ai đó. Hầu như chưa từng nhìn mặt ai đó cả ngày.
Trong đợt huấn luyện ở trại đào tạo tôi từng hành động cùng người khác trong thời gian dài. Sống trong ký túc xá nên cũng thường xuyên có người ở gần. Nhưng đó là vì cần thiết nên mới ở gần, vì bị bảo làm thế nên mới thành ra thế thôi.
—Nhưng, Terunerika cứ ở bên cạnh Konoe suốt.
Không cần thiết nhưng vẫn ở bên, bắt chuyện. Cười với tôi, cố gắng để không phải một người và một người mà là hai người ở bên nhau.
...Thế nên, Konoe không hiểu, và bối rối.
Chuyện thế này ở thế giới trước đương nhiên không, mà ở thế giới này cũng chưa từng có. Từ khi hiểu chuyện đã bị cha mẹ coi như đồ bỏ đi, Konoe không biết đến chuyện này.
「...」
...Vốn dĩ, tại sao Terunerika lại làm đến mức này.
Chắc là vì trả ơn, Konoe nghĩ. Chắc chắn là vậy. Sự thật chắc chắn là tôi đã cứu Terunerika, và nghe lời yêu cầu của cô bé đến thành phố này. Không sai vào đâu được.
Trả ơn cho sự thật đã được cứu. Ra là vậy, thế này thì Konoe cũng hiểu được.
...Tuy hiểu được, nhưng theo cảm giác của Konoe thì không cần thiết phải làm đến mức này.
Bởi vì, Konoe chỉ được thuê đến đây thôi. Đã ký hợp đồng nhận một ngàn đồng vàng để đổi lấy việc làm việc như một Thánh Giả ở đây.
Chỉ là làm việc nghiêm túc tương xứng với số tiền. Không hơn không kém.
Vì thế quan hệ giữa Konoe và Terunerika là ngang hàng. Đáng lẽ chỉ cần đối đáp với sự tôn trọng tối thiểu lẫn nhau, không cần thiết phải quan tâm quá mức...
...Tại sao nhỉ?
(...Hay là, chẳng lẽ, có lý do buộc phải làm thế?)
Bất chợt, tôi nghĩ.
Terunerika có cần thiết, nên mới chăm sóc chăng.
Lý do phải quan tâm đến Konoe. Lý do phải tiếp đãi nồng hậu, đích thân Terunerika phải chăm sóc là gì.
—Ví dụ như.
(Nếu không làm thế, cô ấy nghĩ mình sẽ trốn việc chăng...?)
Điều đầu tiên nảy ra là cái đó.
Konoe sống lâu thế này cũng biết. Có những người nếu không hạ mình làm cho họ vui thì họ sẽ lập tức khó chịu và không làm việc tử tế. ...Chẳng lẽ, Terunerika đang lo lắng điều đó.
Tất nhiên, Konoe không có ý định trốn việc.
Konoe cố gắng trở thành người nghiêm túc, và nhờ làm thế mà sống sót được trong xã hội. Tôi thậm chí coi sự nghiêm túc là ưu điểm duy nhất của mình.
「...」
...Tuy nhiên, nếu có khả năng Terunerika đang nghĩ như vậy.
「...Em không cần phải quan tâm đến tôi đâu.」
「...? Vâng.」
Konoe nghĩ cần phải giải thích rõ ràng với Terunerika.
Rằng không cần phải cố quá, cũng không cần phải đối xử đặc biệt.
「...Tôi định sẽ hoàn thành công việc tương xứng với số tiền.」
「...?? Vâng.」
Giá trị của ngàn đồng vàng rất nặng. Có thể mua dinh thự ở Kinh Đô, mua được cả nô lệ. Kiếm được số tiền đó trong một tháng, nên những ngày còn lại tôi cũng định làm việc nghiêm túc.
Vì thế...
「—Em cứ làm những việc em thích đi.」
Không cần làm Hầu gái, cũng không cần bám dính lấy Konoe suốt. Terunerika chắc cũng có việc muốn làm, nên ưu tiên việc đó đi.
Tôi truyền đạt đại loại những ý đó cho Terunerika.
Thế là, Terunerika nghiêng đầu thắc mắc, im lặng vài giây rồi.
「...Vâng! Em sẽ làm những việc em thích!」
Terunerika cười và nói vậy.
Konoe an tâm trước thiếu nữ đó.
...Tốt quá. Thế này là ổn rồi, tôi nghĩ...
—Từ sau đó, cho đến lúc đi ngủ.
Terunerika vẫn ở bên cạnh Konoe như không có gì thay đổi.
(...Tại sao...?)
Konoe không hiểu.
Rõ ràng đã nói rồi. Terunerika đã gật đầu rồi. Vậy mà tại sao cô ấy vẫn mặc đồ Hầu gái và tiếp tục chăm sóc.
Không hiểu, nên sáng hôm sau tôi hỏi Terunerika.
Tôi đã bảo là cứ tự do làm việc mình thích rồi mà.
「Em đang làm việc em thích rồi đấy chứ?」
「...Cái gì?」
Không hiểu. Tại sao kết quả của việc làm điều mình thích lại thành ra thế này. Làm sao mà lại thích việc chăm sóc Konoe được. Không thể hiểu nổi.
Nhưng, trước Konoe đang bối rối, Terunerika mỉm cười.
「Ngài Konoe, em ở đây vì em thích. ...Chỉ là, tất nhiên nếu ngài Konoe bảo là phiền phức, thì em sẽ lui ra xa ạ.」
「...Hả?」
「Ngài Konoe. Em phiền phức sao ạ...?」
Bất chợt, Terunerika làm vẻ mặt buồn bã ỉu xìu. Cụp mắt xuống vẻ đau thương. Biểu cảm lần đầu tiên nhìn thấy ở Terunerika luôn tươi cười.
...Nên Konoe cảm thấy như mình vừa làm chuyện gì tồi tệ lắm.
「...Không, cái đó.」
「Em làm phiền ngài ạ...?」
Cảm giác tội lỗi ập đến. Loại cảm giác tội lỗi lần đầu tiên nếm trải đối với Konoe.
Vì thế Konoe, buột miệng.
「—K, không, không có chuyện đó.」
「...!! Vậy sao ạ! Cảm ơn ngài!」
Lỡ mồm nói thế mất rồi.
Thế là thiếu nữ đang buồn bã, nở nụ cười như hoa.
「...A, không, khoan...」
「—Vậy thì, hôm nay em cũng xin phép chăm sóc ngài nhé!」
Konoe nghĩ nhầm rồi, nhưng đã muộn.
Trước Terunerika đang cười vui vẻ, tôi không thể nói lại là không phải.
...Vốn dĩ, tại sao lại vui vẻ đến thế. Konoe hoàn toàn không hiểu nổi.
「...」
Đêm đó, Konoe tiếp tục trăn trở mà không hiểu được.
5
—Ngày hôm đó Rồng gió vẫn đang nhìn thành phố.
Nằm phục trước cửa hang, nằm phục mãi. Nhìn thành phố, quan sát lâu đài ở trung tâm.
Sự chuyển động của con người, và những công trình kiến trúc đang được tái thiết.
Khí tức của Kết Giới đáng ghét — ma lực và uy áp của gã đàn ông đó.
『...』
Rồng hướng mắt về phía cổng lâu đài. Ở đó có gã đàn ông đó đi ra từ lâu đài.
Khác với những con người (thức ăn) từng thấy, sứ giả của Thần trắng. Đại địch của Tà Thần đen. Và quan trọng hơn cả.
『—GUUUU』
...Rồng nuốt cảm xúc vào trong, tiếp tục nhìn gã đàn ông.
Quan sát từng cử chỉ của gã. Thêm vào đó, cũng để mắt đến xung quanh gã.
『...?』
Lúc đó, rồng nhận ra một điều. Con Elf (màu vàng) bên cạnh gã, hình như đã thấy vài lần.
Rồng tự hỏi con đó là cái gì. Con cái cứ ở bên cạnh gã suốt.
...Chẳng lẽ là bạn đời của gã hay gì đó sao...
—Chính vào lúc đó.
『────!!』
Rồng nằm rạp xuống đất theo phản xạ — ngay sau đó, dòng chảy trắng xóa khoét sâu vào không gian ngay trên đầu rồng.
Cây Thương trắng tinh. Ánh sáng thập tự đã thổi bay người khổng lồ. Nó bay qua khoảng cách vài chục cây số từ thành phố đến núi trong khoảnh khắc và lao đến chỗ rồng.
『...GI』
—Tiếng nổ ầm ầm.
Cây Thương thổi bay cái hang sau lưng rồng. Ngọn núi bị khoét sâu.
Địa hình thay đổi, cây cối đổ rạp. Đất đá sạt lở, trút xuống người rồng.
...Tuy nhiên, rồng không hề nhúc nhích. Chỉ nín thở hết sức.
『—』
Chỉ đơn giản là, để không bị tìm thấy.
Cho đến khi mặt trời đang ở vị trí thấp lên cao, rồi lại lặn xuống đường chân trời.
...Rồng không cử động dù chỉ một chút tại chỗ đó.
Đã vài ngày trôi qua kể từ khi Terunerika nói là thích ở đây.
Trong thời gian đó, Konoe cứ trăn trở mãi.
Cô bé cứ ở bên cạnh mãi này rốt cuộc là sao. Chẳng hiểu gì cả.
Trăn trở đến mất ngủ. Nhưng không có câu trả lời. Trăn trở quá nên tâm trạng không tốt. Dù vậy vì có việc nên Konoe rời khỏi lâu đài sau một thời gian dài...
「—」
—Cảm giác chẳng lành ập đến vào lúc đó.
Konoe hiện hóa cây Thương, ném đi. Cây Thương ném theo trực giác xé gió, cắm xuống gần đỉnh ngọn núi cách xa thành phố.
...Vừa tạo ra cây Thương thứ hai trong tay, vừa chăm chú nhìn vào khu vực đó sau khi va chạm.
「........................」
「...Ngài Konoe? Có chuyện gì vậy ạ?」
「...Không.」
Quan sát một lúc, nhưng không có gì chuyển động. Vì thế, nhân lời của Terunerika, tôi giải trừ trạng thái cảnh giác.
Không có cảm giác đã giết được. Dự cảm chẳng lành là do tưởng tượng sao.
Muốn đến tận nơi xác nhận nhưng... nếu di chuyển đến núi thì thành phố sẽ không được bảo vệ trong một khoảng thời gian. Con rồng gió trốn thoát hôm trước vẫn còn, không nên hành động khinh suất, Konoe nghĩ.
Khẽ thở ra, đưa mắt trở lại mặt đất.
「...?」
Hửm? Tôi nghĩ.
Terunerika đang nhìn chằm chằm vào tay Konoe. Không, nói chính xác hơn, là đang nhìn cây Thương trong tay.
「...Gì vậy?」
「Cái đó, cây Thương của ngài Konoe, trắng tinh đẹp quá.」
Terunerika chắp hai tay trước ngực nói.
Mắt lấp lánh, má cũng hơi ửng hồng.
「...Thế à?」
「Vâng, rất đẹp ạ! Màu của Thần Sinh Mệnh phải không ạ. Gợi em nhớ đến dáng vẻ của Người em từng thấy ở Kinh Đô!」
Màu trắng không vẩn đục, thật tuyệt vời ạ! Terunerika tiếp tục.
Biểu cảm không có chút bóng tối nào, cảm giác như đang nói thực lòng rằng đã thấy một thứ đẹp đẽ.
「...」
「...? Ngài Konoe?」
「...Không.」
Trước một Terunerika như thế — Konoe cảm thấy khó tả.
Mà, cũng không phải là điều được biết đến rộng rãi. Terunerika chắc không biết đâu.
—Ý nghĩa việc vũ khí của Thánh Giả có màu trắng.
Vũ khí thánh thay đổi màu sắc, hình dạng, năng lực tùy theo tính chất của mỗi Thánh Giả, việc nó vẫn giữ màu trắng biểu thị điều gì.
Về Thánh Giả, Thần Khí, và Cố Hữu Ma Pháp.
「...」
Konoe lảng mắt khỏi Terunerika đang cười, bước một bước về phía đích đến.
Đích đến hôm nay là thành phố, và Kết Giới Tháp bên trong đó.
—Dạo gần đây, Konoe không ra phố.
Chỉ chữa trị Tử Bệnh trong lâu đài, và cảnh giác xung quanh thành phố. Lý do là vì tôi đang chán nản.
Dãy phố đổ nát. Cánh đồng khô héo. Dáng vẻ mặc quần áo rách rưới vận chuyển đống đổ nát.
Mạng sống được cứu, nhưng dường như đã mất tất cả ngoài mạng sống.
Kể từ khi xuống phố nhìn thấy họ, đã vài ngày trôi qua. Chỉ vài ngày nhưng đủ để tuyệt vọng.
Nhìn từ tháp quan sát của lâu đài thì thấy việc sửa chữa Kết Giới Tháp có vẻ tiến triển kha khá, nhưng việc sửa chữa thành phố thì còn lâu mới xong. Công cuộc phục hồi không thấy điểm kết thúc, chắc mọi người mệt mỏi lắm. Chắc không khí đang tồi tệ đi. Có khả năng an ninh cũng kém đi.
Vì thế, Konoe cố tình lảng tránh ý thức khỏi họ, quyết định không nhìn. Nếu là người có tinh thần chính nghĩa chắc sẽ tích cực tham gia giúp sức, nhưng Konoe chỉ nghiêm túc thôi. Tôi không làm việc gì ngoài công việc của Thánh Giả. Con người là thế đấy.
「...」
Tuy nhiên, lý do hôm nay Konoe vẫn ra phố, là vì thời hạn hợp đồng đã qua hai phần ba. Còn mười ngày. Phải sửa xong Kết Giới Tháp cho đàng hoàng thì tôi mới yên tâm về Kinh Đô được.
Không có Konoe và Kết Giới, giả sử lại bị con rồng gió đó tấn công thì thành phố sẽ dễ dàng bị tiêu diệt. Để phòng ngừa điều đó, tôi nghĩ nên xuống phố xem tiến độ một lần.
「………………」
Konoe bước qua cổng chính lâu đài. Tưởng tượng ra thành phố chắc đang hoang tàn.
Cảm giác như nhớ lại bản thân ngày xưa khiến tâm trạng tồi tệ. Nên tôi quyết định xong việc là về lâu đài ngay.
Bước những bước chân nặng nề qua cổng thành, đi xuống cầu thang dài.
Mỗi bước đi xuống, quang cảnh thành phố hiện ra. Nơi Konoe cố tình lảng tránh ý thức ngoại trừ việc dò tìm quái vật, giờ đây...
「—A?」
—Konoe khẽ thốt lên. Rồi dừng lại.
Bối rối. Bởi vì, ở đó.
「........................Cái gì?」
—Ở đó, có những nụ cười. Có tiếng nói tràn đầy sức sống của nhiều người.
Có người đàn ông kéo vật liệu chạy ngược xuôi. Có người phụ nữ nấu bếp từ thiện, cất tiếng gọi mọi người.
Ông già đang bện cỏ khô làm dây thừng. Đứa trẻ bắt chước làm theo phụ giúp.
...Không có bầu không khí u ám. Giữa đống đổ nát, nhưng mắt mọi người sáng rực.
Không từ bỏ, hướng về phía trước. Ngẩng cao đầu bước đi.
「...」
Konoe chớp mắt vài lần trước dáng vẻ đó của mọi người.
Giống như vài ngày trước — không, còn tràn đầy sức sống hơn, dáng vẻ con người tươi cười bước về phía trước.
Konoe nghĩ, tại sao?
Tôi cứ tưởng mọi người đều đã gục ngã rồi chứ.
Hấp hối, chịu đựng đau khổ. Tưởng rằng họ đã bỏ cuộc rồi chứ.
「Ngài Konoe?」
「...」
Trước tiếng gọi của Terunerika, Konoe không thể phản ứng.
Đứng lại một lúc, cuối cùng tôi cũng bước chân về phía trước.
Hướng mắt về phía Kết Giới Tháp, bắt đầu bước đi. Khoảng cách chỉ vài trăm mét, bước từng bước một.
—Trên đống đổ nát, có những người đàn ông lấm lem bụi cát.
Những người đàn ông đó đang vận chuyển từng mảnh vỡ. Mảnh vỡ của những ngôi nhà bằng đá cứng và nặng, mặt đỏ bừng vận chuyển được một cái thì phần còn lại vẫn chất đống đúng nghĩa đen. ...Tuy nhiên, họ vừa làm việc vừa hát vui vẻ.
—Gần giếng nước, có những người phụ nữ đang nấu ăn.
Họ chế biến lượng lớn thực phẩm được chuyển từ lâu đài, làm bếp từ thiện. Gọt vỏ lượng rau củ khổng lồ, đi lại giữa giếng và cái nồi lớn bao nhiêu lần để lấy nước. ...Tuy nhiên, họ tươi cười đón những người xếp hàng và tiễn họ đi.
—Len lỏi qua khe hở giữa mọi người, có những đứa trẻ đang chạy.
Những đứa trẻ được nhờ chuyển lời, hay vận chuyển đồ nhẹ. Dáng chạy còn non nớt, hơi thở hổn hển. ...Tuy nhiên, hai tay ôm hành lý, chúng đang cố gắng hết sức làm những gì mình có thể.
—Dưới cái lều tạm dựng bằng vải, có bóng dáng những người già.
Họ làm đồ thủ công có thể làm khi ngồi, hay trông nom những đứa trẻ còn quá nhỏ không thể làm việc. Có lẽ cơ thể đau nhức nên cử động chậm chạp. ...Tuy nhiên, họ nở nụ cười hiền hậu, hoàn thành từng việc một.
「………………」
...Và, trong lúc nhìn những hình ảnh đó, Konoe đến được Kết Giới Tháp.
Tại Kết Giới Tháp, khác với những nơi khác, công việc tái thiết sử dụng ma pháp đang được tiến hành.
Người dùng Thổ Ma Pháp cắt đá, người dùng Niệm Động Ma Pháp nâng đá. Người dùng Golem cẩn thận loại bỏ những phần sụp đổ. Người dùng Phù Du Ma Pháp bay lên không trung, khắc ma pháp trận lên mặt tường được xếp lại.
Vì việc phục hồi Kết Giới Tháp là cấp bách nên những người dùng được ma pháp đang tập trung ở đây. Nhờ đó có thể thấy việc tái thiết đang tiến triển thuận lợi.
「...」
Konoe nhìn lại quãng đường vài trăm mét này.
Ở đó có hình ảnh người dân đầy sức sống, nhìn lại bao nhiêu lần vẫn không thay đổi.
Lũ trẻ nở nụ cười tươi sáng, giúp đỡ, nhận quà vặt ăn.
Người già được đưa tay giúp đỡ, được tôn trọng, thỉnh thoảng được hỏi ý kiến.
Nhìn là biết. So với vài ngày trước, không khí không những không hoang tàn mà rõ ràng đang tốt lên.
—Kẻ yếu, đang cười.
「...Tại sao.」
Thật bất ngờ. Tôi cứ tưởng sẽ không thế này.
Trong hoàn cảnh khắc nghiệt thế này, tôi cứ tưởng kẻ yếu chắc chắn sẽ bị áp bức. Bởi vì Konoe là người bị áp bức. Là đồ bỏ đi. Lớn lên trong sự chà đạp với tư cách kẻ yếu.
Ngày nhỏ, Konoe bị cha mẹ vứt bỏ, đi đến đâu cũng là kẻ thừa thãi. Chẳng có ai đưa tay ra giúp đỡ. Họ hàng, giáo viên đều nhìn bằng ánh mắt như nhìn thứ gì đó khó chịu. Vì thế Konoe chịu đựng, chịu đựng, khi nhận ra thì đã trở thành con người như bây giờ.
「...Tại sao.」
Con người là sinh vật như thế này sao.
Thấy lạ. Bởi vì, ai cũng khổ sở mà. Mắc Tử Bệnh. Toàn thân thối rữa. Trị liệu ma pháp của Thánh Giả có tác dụng chữa lành tinh thần, nhưng trái tim gãy vụn cũng chẳng lạ. Tự暴 tự 棄 (tự bạo tự khí - tuyệt vọng buông xuôi) cũng chẳng lạ.
Khổ sở, đau đớn như thế.
Vậy mà, tại sao mọi người lại cười. Đàn ông, đàn bà. Trẻ con, người già.
「...Tại sao.」
Đối với Konoe đây là cảnh tượng không thể tin được.
Muốn nghi ngờ là nói dối... không, thực tế là tôi nghi ngờ. Cảnh tượng trước mắt toàn là bề nổi, sau lưng lũ trẻ bị tước đoạt, bị hành hạ chăng, tôi nghĩ.
「………………」
「...A, đau!」
Chính lúc đó. Nói là đúng lúc thì hơi ác, nhưng ngay gần đó có một đứa trẻ bị ngã.
Cậu bé còn nhỏ. Chắc chưa đến mười tuổi. Quần áo không được sạch sẽ lắm. Cơ thể gầy gò. Cậu bé đó ngã mạnh, tay và đầu gối bị trầy xước nặng.
Cậu bé nằm đó rên rỉ vì đau. Trên khuôn mặt hơi ngẩng lên nước mắt ầng ậc.
Konoe, tiến lại gần cậu bé đó. Tôi định xác nhận thử.
「...」
「...Ư ư, đau quá... ư, ơ?」
Khi Konoe quỳ xuống bên cạnh, cậu bé nhìn thấy Konoe liền chớp chớp mắt. Nước mắt bị đẩy ra bởi cái chớp mắt lăn dài trên má.
「...Thưa Thánh Giả?」
Cậu bé há hốc mồm lẩm bẩm. Konoe đưa tay lên đầu cậu bé.
「...?」
Cậu bé nhìn tay Konoe với vẻ tò mò. Nhìn chằm chằm vào bàn tay trên đầu mình... nhưng, chỉ có thế.
Trước dáng vẻ đó của cậu bé — Konoe cảm thấy lực rời khỏi cơ thể một chút. Và đặt tay lên đầu, thi triển trị liệu ma pháp nhẹ. Cơ thể cậu bé lóe sáng một chút, vết thương ở đầu gối và tay lành lặn đẹp đẽ.
「...A... Thưa Thánh Giả! Cảm ơn ngài!」
Cậu bé nhìn Konoe. Đôi mắt lấp lánh.
Như đang nhìn thấy thứ gì đó tuyệt vời, như đang ngưỡng mộ, ánh mắt như thế.
「...」
Konoe đứng dậy, lại bước đi.
Nhớ lại cảm giác trị liệu lúc nãy. Trên cơ thể cậu bé, không có vết thương nào ngoài tay và đầu gối. Dưới lớp áo không có vết thương do bị đánh, cũng không có sẹo. Tuy gầy gò nhưng tình trạng dinh dưỡng cũng không đến nỗi tệ.
Tức là, sự suy diễn xấu xa đã bị phủ định. Không có đứa trẻ nào bị hành hạ trong bóng tối, không có đứa trẻ nào bị bỏ rơi.
...Mà, nói là vậy, nhưng tất nhiên chỉ có một người là không phải thôi.
Những đứa trẻ khác có thể khác, trong bóng tối có thể có đứa trẻ bị tổn thương. Không, khả năng đó cao lắm, Konoe đa nghi nghĩ vậy.
「...」
...Nhưng. Dù vậy. Thế mà.
Konoe cảm thấy, thật kỳ lạ nhưng.
...Cảm giác như đứa trẻ (chính mình) ngày xưa, không hiểu sao, đã cười được một chút.
「...?」
—Và, phía sau Konoe như thế.
Terunerika đang đứng một mình, chớp mắt. Nghiêng đầu, nhìn Konoe với vẻ thắc mắc.
Chỉ nhìn bóng lưng đang bước đi hơi còng xuống đó.
Nhớ lại. Dáng vẻ của Konoe từ trước đến nay.
Terunerika đã ở bên cạnh Konoe suốt hai mươi ngày. Đã luôn quan sát. Vì thế, lời nói, biểu cảm, cử chỉ của Konoe hiện lên trong tâm trí.
「………………………………」
Terunerika, buồn bã cụp mắt xuống. Cắn môi, khẽ gật đầu.
6
Ngày hôm đó, Konoe cũng mơ. Trong giấc mơ đối diện với chính mình hiện tại.
—Đối với Konoe, thế giới thật tàn khốc.
Suốt đời, cô độc một mình. Khi nhận ra thì xung quanh toàn là kẻ địch.
Không có người để tin tưởng. Nên tôi quên mất việc tin tưởng.
Lảng tránh ánh mắt người trước mặt, chỉ nhìn vào luật lệ và lời hứa để sống. Konoe định nghĩa bản thân như thế là nghiêm túc.
Sống cự tuyệt con người. Không nhìn ai cả. Đó là Konoe.
...Nhưng, dù là kẻ như thế, Konoe vẫn muốn có ai đó ở bên cạnh.
Một mình thì cô đơn lắm. Nên ngày hôm đó hai mươi lăm năm trước, tôi quyết định dựa vào thuốc. Không tin được con người, nhưng thuốc chắc chắn tin được.
Kiếm tiền, mua nô lệ, cho uống Tình Dược. Như thế sẽ không còn một mình nữa. Chắc chắn, sẽ hết cô đơn.
Trong thời gian huấn luyện làm ứng viên Thánh Giả, trong lòng Konoe chỉ có điều đó.
Chỉ có mong muốn lấp đầy nỗi cô đơn.
Mua nhà, sống cùng ai đó ở đó. Mong ước mơ hồ như vậy.
Ở đó, không có dục vọng kiểu thích phụ nữ như thế này. Cũng không có dục vọng muốn làm chuyện này chuyện nọ với phụ nữ.
Konoe chỉ nhìn vào kết quả là được ai đó yêu thích.
Chỉ có mong ước rỗng tuếch ở đó. Mục tiêu chắc chắn đã bị lệch lạc.
...Và, có lẽ vì thế.
Vì Konoe là người như thế, nên cây Thương của Konoe vẫn mãi màu trắng.
Vũ khí của Thánh Giả. Thần Khí được Thần ban tặng.
Màu sắc và hình dạng của nó thay đổi tùy theo tính chất của mỗi Thánh Giả. Vậy mà, vũ khí của Konoe dù hình dạng biến thành Thánh Thương Thập Tự, nhưng màu sắc mãi không đổi.
Màu sắc khi được Thần ban tặng. Trắng tinh. Thương Hư Vô.
Konoe không có cái tôi vững chắc. Không có dục vọng. Không có tình yêu.
...Do đó, thực ra, Konoe với tư cách Thánh Giả cũng là hàng lỗi.
Konoe, không dùng được Cố Hữu Ma Pháp.
Thế giới này có sức mạnh gọi là Cố Hữu Ma Pháp.
Ma lực — trong thế giới có sức mạnh gây ra hiện tượng bằng ý chí, dù là người hay quái vật, ý chí đều chứa đựng sức mạnh. Và, đôi khi, ý chí kiên cường hơn bất cứ thứ gì sẽ xâm蝕 (xâm thực) cả chính thế giới. Thay đổi, chi phối.
—Cố Hữu Ma Pháp là sức mạnh thay đổi thế giới.
Sức mạnh sửa đổi thế giới bằng cái tôi không bị ai xâm phạm. Sức mạnh xâm lấn hiện thực, ngay cả khi thuật giả chết đi vẫn để lại vết sẹo cho thế giới.
Tất nhiên, không phải ai cũng dùng được. Là sức mạnh đặc biệt với xác suất thức tỉnh một trong ngàn người, vạn người. Chủng tộc không liên quan, tuổi tác, kỹ thuật cũng không liên quan. Chỉ có cái tôi kiên cường hơn bất cứ thứ gì mới làm được điều đó.
Tất cả là sức mạnh mà tố chất và hoàn cảnh cho phép. Không phải sức mạnh mong muốn mà tu luyện được. Tuyệt đối không phải sức mạnh có thể đạt được bằng nỗ lực.
—Tuy nhiên, nếu là Thánh Giả, thì đó là sức mạnh đương nhiên phải có.
Bởi vì, nếu không có cái tôi kiên cường đến mức đó, không có dục vọng, không có tình yêu, thì không thể chịu đựng nổi sự rèn luyện của Thánh Giả. Dù bị mài mòn từ đầu ngón tay đến tận gốc rễ như giũa móng tay, vẫn phải là kẻ có thể đường hoàng gào thét cái tôi của mình mặc kệ tất cả mới có thể trở thành Thánh Giả.
Nhưng, Konoe không có thứ đó.
Chỉ có cái lỗ hổng. Đau khổ, muốn lấp đầy, muốn thứ gì đó mà ngay cả bản thân cũng không biết nên liều mạng vùng vẫy.
Và, một nguyên nhân khiến Konoe cần đến hai mươi lăm năm mới trở thành Thánh Giả cũng nằm ở đó.
Konoe không có Cố Hữu Ma Pháp, chỉ còn cách vun đắp nền tảng đủ để bù đắp nó. Chỉ còn cách vung Thương nhiều hơn bất cứ ai, thổ huyết nhiều hơn bất cứ ai.
...Konoe là sự tồn tại dị biệt trong trại đào tạo.
Các ứng viên xung quanh không thể hiểu được Konoe. Konoe cũng không thể hiểu được xung quanh.
Nên Konoe, sống mãi mà không hiểu được ai.
Chỉ tìm kiếm một thứ duy nhất quyết định tin tưởng, cứ thế vùng vẫy mãi…
『…………』
—Konoe tỉnh giấc.
Mở mắt ra, nơi đây không phải là trại đào tạo, mà là một căn phòng trong lâu đài Silmenia. Ánh nắng ban mai yếu ớt lọt vào sâu trong mắt, tôi nheo mắt lại vì phản chiếu.
「...」
Ngồi dậy, hướng về phía cửa sổ. Vừa đúng lúc mặt trời ló dạng.
Bầu trời vẫn còn vương lại màu sắc của màn đêm.
Konoe rời khỏi giường, lơ đãng bước lại gần cửa sổ.
「...」
Đứng bên cửa sổ, nhìn xuống thành phố. Đó là nơi mà cho đến hôm qua tôi vẫn lảng tránh.
Nơi Konoe từng tưởng tượng ra những ác ý.
...Konoe hướng ý thức một chút về phía thành phố đó.
Lập tức, khí tức con người chuyển động truyền đến. Khí tức của những người dậy sớm, bắt đầu hoạt động để phục hồi thành phố truyền đến.
Khí tức dọn bữa sáng lên bàn. Khí tức quây quần, cười nói với nhau.
Khí tức ăn xong, chạy ùa ra bên ngoài. Khí tức vẫy tay tiễn đưa. Khí tức lớn, khí tức nhỏ. Khí tức như thể ai nấy đều đang liều mạng để sống.
Ở đó có những khí tức giống hệt như những gì tôi đã thấy ngày hôm qua.
Konoe ngẩn ngơ ngắm nhìn những con người đó một lúc...
「...」
...Tôi nghĩ, thì ra đó không phải là nói dối, một chút, tôi đã nghĩ như vậy.
「Mời ngài Konoe, trà đây ạ.」
「...Ừ.」
Quá trưa, khi công việc của Konoe đã hòm hòm.
Hôm nay Konoe cũng nhấp môi tách trà Terunerika chuẩn bị, và nhón lấy bánh kẹo cống phẩm.
「...」
Ngọt thật, tôi vừa nghĩ vừa ăn chiếc bánh.
Cảm giác vị ngọt đậm hơn mọi khi. Tôi tự hỏi không biết có thay đổi cách làm hay không, rồi nhìn Terunerika đang ngồi đối diện.
「...」
...Tuy nhiên, dù vậy.
Rốt cuộc tôi vẫn chẳng hiểu gì về Terunerika cả, tôi nghĩ.
Hôm qua ở phố vì có nhiều suy nghĩ nên tôi đã bỏ qua, nhưng mấy ngày nay, Konoe vẫn luôn trăn trở về Terunerika.
Tôi đã bảo cô bé được tự do. Muốn làm gì thì làm.
Đã cho phép, vậy mà Terunerika vẫn làm Hầu gái. Lý do đó Konoe không thể hiểu nổi. Vì thế thắc mắc mãi không tan biến.
「...」
「...? Ngài Konoe?」
「...Không.」
Bây giờ cũng vậy. Ở bên cạnh, cười với Konoe.
Terunerika cười từ sáng đến tối. Và bắt chuyện với tôi. Vui vẻ, hạnh phúc, mỉm cười điềm đạm.
Konoe không hiểu tại sao Terunerika lại hướng khuôn mặt đó về phía mình.
Dù là cười xã giao thì cũng đâu cần thiết phải cười suốt đến mức này. Nếu thực sự là cười vui thì lại càng không thể hiểu nổi.
「...Em, lúc nào cũng cười nhỉ.」
「? Vậy sao ạ?」
「À, đúng vậy. ...Ở cùng tôi thì có gì vui vẻ đâu chứ.」
Vì lạ lẫm, vì không hiểu, nên Konoe lỡ thốt ra lời thật lòng.
Đó là những lời mà bình thường tôi tuyệt đối không nói ra.
Phun ra những lời tiêu cực chẳng có gì tốt đẹp cả. Sẽ bị xa lánh, bị ghét bỏ, bị cự tuyệt. Cuộc đời là như thế. Ít nhất Konoe nghĩ vậy.
Hối hận hay chán ghét bản thân, những tiêu cực đó chỉ nên giữ trong lòng.
Konoe tin là vậy, thế mà lần này lại buột miệng nói ra.
...Là do đã quá quen với Terunerika trong những ngày qua, hay là do cú sốc ở thành phố hôm qua đây.
「...Hự.」
Tóm lại là Konoe đã lỡ lời. Chết dở, tôi nghĩ.
Tôi đưa tách trà lên miệng để lấp liếm.
Terunerika mở to mắt nhìn Konoe. Rồi cô bé chớp chớp mắt.
「—Không đâu, vui lắm mà ạ?」
Sau vài giây im lặng. Tuy nhiên, lời Terunerika nói ra lại là như vậy.
「...Cái gì?」
「Ở cùng ngài Konoe, em thấy vui lắm.」
Lần này đến lượt Konoe chớp mắt. Cô ấy đang nói cái gì vậy? Tôi nghĩ.
Nhưng Terunerika chỉ đơn thuần mỉm cười với Konoe.
「...」
Konoe cầm tách trà trên tay, đông cứng người lại một lúc.
Vui? Ở cùng một gã đàn ông đến tán gẫu đàng hoàng cũng không làm được thế này mà vui?
「...Tôi, hầu như chẳng mở miệng nói gì.」
Lời nói tiếp tục trượt ra. Những lời tiêu cực, khó coi. Biết là nói xong sẽ hối hận nhưng không thể ngăn lại được.
Nhưng, trước một Konoe thảm hại như thế, Terunerika khẽ nghiêng đầu.
Cô bé làm vẻ mặt hơi bối rối, lông mày hạ xuống... nhưng khuôn mặt vẫn dịu dàng vô hạn.
Và rồi, cô bé chậm rãi mở miệng—
「—Nếu không có lời nói, thì không được sao ạ?」
—Cô bé, đã nói như vậy.
「.......................................Cái gì?」
Nếu không có lời nói, thì không được sao, là thế nào.
...Cái gì vậy. Ý là sao.
Konoe lần này hoàn toàn đông cứng.
Há hốc mồm, thấy thế Terunerika mỉm cười tươi tắn.
「Em thực sự thấy vui mà?」
「........................Vậy, à.」
Tôi cố gắng thì thầm.
Không thể hiểu nổi, hỗn loạn. Để che giấu, tôi đưa tách trà lên miệng nhấp liên tục. Nhưng hỗn loạn đến mức chẳng còn biết mùi vị gì nữa.
...Bởi vì, điều đó chưa từng tồn tại trong cuộc đời của Konoe.
Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!
