Sự Chuyển Sinh Này Không Thể Lấp Đầy Khoảng Trống Trong Tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

640 7568

Trở Thành Kẻ Phản Diện Ngoài Cuộc Ở Học Viện

(Đang ra)

Trở Thành Kẻ Phản Diện Ngoài Cuộc Ở Học Viện

Latte Hoa Sao

Nhưng rồi, ngay khi tôi bắt đầu chỉ cho mấy nữ chính cách xài năng lực cho đúng, mọi thứ trong câu chuyện bắt đầu… lạc quẻ hoàn toàn.

42 138

Mizu Zokusei no Mahoutsukai

(Đang ra)

Mizu Zokusei no Mahoutsukai

Kubou Tadashi

“Những chuyện nghĩ cũng chẳng để làm gì thì tốt nhất đừng nghĩ.”— Một cuộc phiêu lưu tùy hứng của Pháp Sư Thuỷ mạnh nhất nhưng quá mức thong dong, chính thức mở màn!

180 461

Tôi đã được tái sinh vào một thế giới trò chơi mà tôi không biết gì về nó, nhưng tôi sẽ bảo vệ thế giới gốc bằng tất cả sức mạnh của mình

(Đang ra)

Tôi đã được tái sinh vào một thế giới trò chơi mà tôi không biết gì về nó, nhưng tôi sẽ bảo vệ thế giới gốc bằng tất cả sức mạnh của mình

ウスバー

Đây là câu chuyện về một nhân vật chính bị ném vào một thế giới mà anh không biết một chút nào, chiến đấu hết mình bằng nỗ lực và nghị lực để chạy ngược chiều với cốt truyện gốc!

25 101

Maou Toubatsu shita Ato, Medachitakunai node Guild Master ni Natta

(Đang ra)

Maou Toubatsu shita Ato, Medachitakunai node Guild Master ni Natta

Touwa Akatsuki

Nhưng một ngày nọ, khi anh đang uống rượu ở quầy bar như thường lệ, con gái của một quý tộc nào đó đã đến tìm anh với một yêu cầu không tưởng...

5 45

Tập 02 - Chương 3: Vùng Ô Nhiễm

Chương 3: Vùng Ô Nhiễm

── Konoe chìm vào một giấc mơ.

Đó là ký ức của ngày xưa. Thời còn ở Nhật Bản. Những giấc mơ của một thuở thiếu thời.

『……』

Trong mơ, Konoe từ trường trở về nhà.

Konoe khi ấy vẫn còn là một cậu học sinh tiểu học. Cậu lủi thủi đi một mình trên con đường đến trường, tra chìa khóa vào ổ, rồi bước vào trong. Cậu đi qua ngôi nhà vắng lặng không một bóng người, mở cánh cửa phòng mình ra.

Ở đó là một căn phòng rộng chừng sáu chiếu tatami với một khung cửa sổ lớn.

Một cái bàn, một cái ghế, và một chiếc giường. Căn phòng chỉ có từng ấy thứ. ...Một căn phòng chỉ được phép có từng ấy thứ.

Konoe bước vào không gian đó, treo cặp sách lên cạnh bàn. Chỉ khi ấy, căn phòng mới có thêm chút sắc màu.i

『……』

Konoe lấy sách giáo khoa và vở từ trong cặp ra, mở rộng trên mặt bàn.

Chẳng có việc gì khác để làm ngoài học, nên cậu học. Học cho đến bữa tối. Và học cho đến khi đi ngủ. Cậu cứ thế cắm cúi học, đến giờ thì hâm nóng phần ăn trong tủ lạnh và ăn.

Tất cả đều như đã được lập trình sẵn. Làm những gì được bảo, đúng y như lời dặn.

...Không, không phải vậy.

Là không làm những gì bị cấm, cố gắng để không phạm sai lầm. Kết quả chỉ là thế này thôi.

『……………………』

Cứ thế, đến giờ đi tắm, cậu dọn dẹp sạch sẽ vụn tẩy, kiểm tra kỹ lưỡng xem có rác rơi vãi hay không.

Trong phòng, trong nhà, mọi thứ bắt buộc phải được giữ gìn sạch sẽ. Nếu làm bẩn, cậu sẽ bị người giúp việc quản lý ngôi nhà mắng mỏ. Bà ta sẽ quát tháo ầm ĩ rằng đừng có làm tăng thêm việc cho bà ta.

Để giữ thể diện với xã hội, cha mẹ thi thoảng mới ghé qua nhà một lần, và người giúp việc rất sợ điều đó.

『……』

Cuối ngày, sau khi tắm xong, Konoe nằm sấp ở một góc giường.

Nhắm mắt lại. Trong bầu không khí có chút ngột ngạt, Konoe chìm dần vào giấc ngủ.

...Đó chính là nơi từng là "nhà" của Konoe.

── Buổi sáng, Konoe thức dậy trên chiếc giường ở thế giới bên kia.

Tại Làng Khai Hoang thuộc Vùng Ô Nhiễm. Ở một góc chiếc giường lớn trong nhà trọ cao cấp. Konoe, người vẫn giữ thói quen nằm sấp khi ngủ, dò xét khí tức xung quanh rồi ngồi dậy.

Sau khi xác nhận không có vấn đề gì, anh khẽ thở ra một hơi như mọi khi...

"..."

...Anh thoáng ngẫm lại giấc mơ vừa rồi. Đó là giấc mơ anh vẫn thường thấy trước đây. Chẳng có gì lạ lẫm. Bình thường, anh sẽ chẳng bận tâm và nó sẽ phai nhạt ngay khỏi ký ức.

Nhưng hôm nay anh lại nhớ đến nó là vì──

『── Cậu nên thả lỏng một chút đi.』

『── Mua một ngôi nhà rồi tạo dựng một chốn bình yên cho mình đi.』

Lời của Merumina tối qua.

"...Chốn bình yên."

...Konoe buột miệng lẩm bẩm.

"...Vậy, tôi sẽ quay về Thủ đô một chuyến."

『Ừ, nhớ quay lại trước giờ làm việc ngày kia nhé?』

Thời gian trôi qua một chút, lúc này đã gần trưa. Konoe đang đứng trước Cổng Dịch Chuyển của Làng Khai Hoang. Do cần thời gian vận chuyển và chế biến nên công việc tạm nghỉ hai ngày. Trong thời gian đó, Konoe quyết định quay về Thủ đô.

Merumina nói sẽ ở lại làng, nên dưới sự tiễn đưa của những chiếc Thấu Kính, Konoe bước chân về phía trước.

Trên đường đi, anh thoáng thấy hình ảnh núi giấy tờ chất đống ở góc màn hình truyền tin và lấy làm lạ, nhưng rồi cũng bước qua cánh cổng──

── Konoe trở lại Thủ đô. Anh đến văn phòng làm vài thủ tục, sau đó rời khỏi Trại đào tạo.

Bước xuống những bậc thang dài, anh đi bộ trên phố. Về đến nhà trọ đã thuê, anh đứng trước cửa phòng mình.

"..."

Anh hơi hồi hộp đưa tay về phía ma cụ hình chiếc chuông gắn cạnh cửa── Rõ ràng là phòng mình thuê, sao bấm chuông thôi mà cũng do dự thế này nhỉ, anh tự nhủ rồi kích hoạt ma cụ.

Ngay sau đó, tiếng bước chân "cộp cộp" vang lên từ bên trong, và khí tức của ai đó dừng lại sau cánh cửa.

『Vâng, xin hỏi ai đấy ạ?』

"...À, ừm... là tôi đây. Konoe."

『Dạ? Ngài Konoe!?』

Giọng nói đầy ngạc nhiên. Ô cửa nhỏ trên cánh cửa mở ra, một đôi mắt xanh biếc ghé nhìn. Đôi mắt ấy mở to hết cỡ, và ngay lập tức có tiếng mở khóa lạch cạch.

Cánh cửa mở ra──

"── Ngài Konoe, mừng ngài đã về!"

"...Ừ, tôi về rồi đây."

Terunerika đón anh bằng một nụ cười rạng rỡ.

Konoe cảm thấy xấu hổ, một cảm giác đã lặp lại bao lần.

"Ngài về sớm hơn em nghĩ. Công việc đã xong rồi sao ạ?"

"...Không, vẫn đang dang dở... chỉ là có hai ngày trống."

Konoe vừa giải thích vừa đưa hành lý nhỏ cho cô gái đang chìa tay ra đón.

Rồi anh cùng Terunerika bước qua cửa, đi dọc hành lang một hai bước──

"── Hửm?"

"Ngài Konoe?"

Lúc đó, Konoe chợt nhận ra một mùi hương. Một mùi đặc trưng... kích thích khứu giác.

"...Mùi gỗ?"

"...A."

Mùi của gỗ, hay nói đúng hơn là mùi của rừng, một mùi hương mang chút ẩm ướt.

Konoe vừa khẽ dụi mũi vừa bước đi. Terunerika vội vã đuổi theo sau.

"C-Chuyện đó, xin lỗi ngài, thực ra em đang tập luyện một chút."

"...Tập luyện?"

Anh mở cửa phòng khách. Và rồi── ở đó là rất nhiều gỗ. Không phải gỗ xẻ thành phẩm mà là những khúc cây vặn vẹo. Một tấm vải lớn được trải ở góc phòng, và gỗ chất thành đống nhỏ trên đó.

...Konoe chớp mắt liên tục trước cảnh tượng ấy.

"Vâng, là tập luyện ma pháp hệ Rừng ạ. Đã được ban cho sự bảo hộ quý giá, nếu không rèn luyện thì em thấy có lỗi với Thần lắm."

"...À."

Ra là vậy, anh nghĩ. Tập luyện ma pháp sao.

Nhìn kỹ thì thấy một số khúc gỗ có dòng ma lực yếu ớt chạy qua. Những khúc đó tuy hình thù méo mó nhưng đã được tạo hình, có cái thành đĩa, cái thành cốc... có cái lại ra hình kiếm hoặc khiên.

"Em nghĩ nếu dùng tốt thì cũng giúp ích được chút ít cho việc phòng thân."

"...H ể."

Nhắc mới nhớ, Konoe nhớ lại. Thuộc tính Rừng là ma pháp sử dụng thực vật, sở trường là thúc đẩy tăng trưởng nhanh và thao túng hình dạng. Vì thế, nó phù hợp với nông nghiệp hay gia công chế biến hơn là chiến đấu.

Tuy nhiên, anh cũng từng nghe nói có những người giấu hạt giống trong người, khi cần sẽ kích thích nó mọc lên và biến thành vũ khí để chiến đấu.

"Em mới bắt đầu nên chưa làm tốt lắm, nhưng kiên trì là sức mạnh mà."

"...Ừ."

Anh gật đầu. Đúng là vậy. Một kẻ người trần mắt thịt như Konoe hiểu điều đó hơn ai hết.

Thấy Terunerika cười ngượng nghịu, anh nheo mắt lại, ngắm nghía từng thành quả luyện tập của cô.

Thanh kiếm và cây thương trên sàn bị cong vênh nhiều chỗ, có vẻ không dùng được. Nhưng những chiếc cốc và đĩa trên bàn, khi nhìn theo thứ tự, có thể thấy từ những cái bị thủng lỗ chỗ ban đầu, dần dần hình dáng đã hoàn thiện hơn, sự tiến bộ hiện ra rõ rệt.

Vì thế, chiếc đĩa đặt ở trong cùng trên bàn có chất đầy một núi bánh quy cũng không có gì lạ, và chiếc cốc bên cạnh cũng đứng thẳng vững vàng, không làm đổ thứ nước trà đang bốc khói nghi ngút bên trong.

"──"

"...Terunerika?"

Bỗng nhiên, Terunerika phát ra một âm thanh lạ.

Quay lại nhìn, thấy cô nàng đang luống cuống tay chân.

"K-Không, cái đó, ơ, k-không phải đâu ạ."

"...?"

"Em không có ý định lén ăn một mình hay gì đâu ạ. Cái này, cái đó cũng là luyện tập thôi ạ!"

"...??"

Thấy Konoe nghiêng đầu, Terunerika bắt đầu giải thích.

Chuyện là, trên đường đi mua nguyên liệu tập luyện, cô ngửi thấy mùi ngọt ngào. Lại gần thì thấy những dòng chữ của dị giới, và ở đó có bán sô-cô-la, thứ đang thịnh hành gần đây.

Thế là cô hỏi chuyện chủ quán, ông ấy bảo nếu mua một túi sẽ tặng kèm công thức làm bánh, nên cô lỡ tay mua luôn.

"Em nghĩ ngài Konoe chắc cũng nhớ hương vị quê nhà, nên nhân tiện làm thử món bánh quy sô-cô-la trong công thức, coi như luyện tập, nếu thành công thì sẽ mời ngài dùng!"

"...Ra thế?"

Nghe cô nói, Konoe nhìn vào đĩa bánh quy trên bàn, đúng là có trộn sô-cô-la thật.

Nhắc mới nhớ, anh chưa từng thấy sô-cô-la ở thế giới này bao giờ, anh nghĩ thầm.

"Nhưng làm xong thấy thành công quá, em nghĩ có thể mời ngài Konoe được rồi, nhưng theo lịch trình thì mười lăm ngày nữa ngài mới về..."

"...Là vậy sao."

Nhưng mà, dù thế thì tại sao Terunerika lại hoảng hốt đến vậy nhỉ, Konoe tự hỏi.

Chỉ là bánh kẹo thôi mà, thích thì cứ làm mà ăn chứ? Tiền tiêu vặt anh đưa cô cũng đã dặn là cứ dùng thoải mái rồi.

"..."

...À khoan, ở thế giới này, hình như đồ ngọt và các món xa xỉ phẩm có giá khá chát thì phải.

Có lẽ nào cô ấy cảm thấy tội lỗi như thể đang độc chiếm món đồ cao cấp?

"...Nếu em ăn một mình thì tôi cũng đâu có để ý."

"Cái đó, ừm... ư..."

Konoe cố gắng nói đỡ, nhưng cô nàng lại càng ủ rũ hơn.

Thấy dáng vẻ chưa từng gặp này của Terunerika, Konoe bối rối gãi má──

"............"

── Nhưng lạ thật.

Dù đang bối rối, dù không hiểu chuyện gì. Chẳng hiểu sao, anh lại không hề thấy ghét chút nào.

"...À ừm, chà, nói sao nhỉ. Vậy nhân tiện, cho tôi ăn thử với nhé. Lâu lắm rồi mới thấy sô-cô-la."

"...! Vâng! Xin mời ngài!"

Suy nghĩ một chút rồi nói vậy với Terunerika, lần này cô cười rạng rỡ.

Konoe thở phào nhẹ nhõm vì có vẻ mình đã chọn đúng đáp án, cơ mặt tự nhiên giãn ra.

Và rồi, vừa uống trà Terunerika mới pha, hai người vừa nhấm nháp bánh quy──

"────"

── Tuy nhiên, giữa chừng. Vừa ăn, Konoe vừa nhớ lại.

Đó là lời của Merumina tối qua. Những lời lúc chia tay.

『Này nhé, nếu lúc nào cũng căng thẳng, thì người ở gần có khi cũng không thấy thoải mái đâu?』

『Ví dụ như... ừm, cô gái tóc vàng đó. ...Có khi cũng mệt mỏi đấy?』

Đương nhiên Konoe không muốn làm Terunerika mệt mỏi. Anh muốn cô luôn cười.

...Nhưng mà.

(...Thả lỏng, rốt cuộc là làm thế nào?)

Ngay cả lúc đang suy nghĩ thế này, Konoe vẫn không ngừng cảnh giác xung quanh, và dò xét khí tức cũng chưa từng ngắt quãng. Điều đó là cần thiết để bảo vệ Terunerika, và cũng là cách sống của một Thánh Giả. Không phải là dừng hay không dừng, mà nó đã trở thành bản năng rồi.

(............?)

Mua nhà, tạo dựng chốn bình yên, Merumina đã nói vậy. Nhưng Konoe không hề định mua nhà với ý nghĩ đó.

Ánh mắt Konoe liếc qua cuốn catalogue nhà ở mà Giáo Quan từng gửi. Đối với Konoe, đó chỉ là giải pháp khi anh nghĩ cứ sống mãi ở nhà trọ thì hơi...

(............Ngôi nhà, bình yên?)

...Konoe thật sự không hiểu nổi.

── Sau đó, Konoe ở lại Thủ đô một đêm.

Trưa hôm sau, Konoe đến Trại đào tạo để quay lại Vùng Ô Nhiễm. Đến nơi, anh kiểm tra đơn xin sử dụng Cổng Dịch Chuyển đã nộp trước đó, rồi định đi đến phòng dịch chuyển...

"A, Konoe, gặp một chút được không?"

"...Giáo Quan?"

...Đúng lúc đó, có tiếng gọi, anh quay lại. Ở đó là Giáo Quan đang tươi cười.

2

"Xin lỗi nhé, trước khi di chuyển. Việc đến trễ cô sẽ liên lạc báo trước cho."

"...Dạ không, không sao ạ, vẫn còn dư thời gian mà."

Chuyển địa điểm đến phòng làm việc của Giáo Quan.

Thấy Giáo Quan có vẻ áy náy khi pha trà, Konoe lắc đầu.

"............"

Anh nghĩ. Hôm trước cô có vẻ suy sụp vì chuyện xem mắt, nhưng giờ không thấy dấu hiệu đó nữa.

Cô cười với bầu không khí như mọi khi, khiến Konoe với tư cách là học trò cũng thấy yên tâm. Có vẻ cô đã vượt qua được rồi.

...Mà, một kẻ như mình mà đi lo lắng cho Giáo Quan thì cũng hơi buồn cười, Konoe tự nhủ.

"Nào, mời em."

"...Cảm ơn cô."

Đặt trà trước mặt Konoe, Giáo Quan ngồi xuống ghế đối diện──

"── Vậy Konoe này, cô hỏi ngay nhé. Công việc lần này đi cùng Merumina, thế nào rồi?"

"............? ...Thế nào, là sao ạ?"

Không nắm bắt được ý nghĩa câu hỏi, Konoe nghiêng đầu.

Anh không hiểu mình đang bị hỏi về cái gì. Tiến độ công việc, tình hình Vùng Ô Nhiễm nơi làm việc, hay là chuyện khác. Vì là chuyện công việc nên não bộ Konoe đang hoạt động nhanh hơn bình thường, nhưng câu hỏi này quá mơ hồ.

"...Ra vậy, nhìn thái độ đó thì chắc là không có vấn đề gì rồi. Cô yên tâm rồi."

"...?"

Nhưng chính thái độ đó của Konoe lại khiến Giáo Quan thở phào.

Thật tốt quá, cô nói, khiến Konoe càng thêm nghiêng đầu khó hiểu.

"Em và con bé đó đã mười năm không gặp rồi nhỉ. Cô lo không biết có vấn đề gì xảy ra không."

"...Vấn đề?"

"Ừ, là Merumina ấy."

...Merumina, có vấn đề ư?

"Con bé đó, ít khi bắt cặp với ai lắm. Em biết chứ?"

"...Vậy sao ạ?"

"Ừ, vì ước nguyện của Merumina có phạm vi rộng... nên không hợp tính với nhiều Thánh Giả khác."

── Ước nguyện.

Đó là thứ mà bất kỳ Thánh Giả nào, hay nói đúng hơn là bất kỳ người sử dụng Cố Hữu Ma Pháp nào cũng đều sở hữu.

Vốn dĩ, Cố Hữu Ma Pháp là gì. Đó là Ý Chí, là Ham Muốn, là Tình Yêu.

Ý chí không gì xâm phạm được. Ham muốn bất chấp cả cái chết của bản thân. Tình yêu không gì thay đổi được. Phép màu được tạo ra bởi cái tôi kiên định, quyền năng vốn không được phép ban cho con người. Một lỗi hệ thống (bug) xâm chiếm và viết lại thế giới.

Cố Hữu Ma Pháp là sức mạnh như thế. Chỉ khi có một ước nguyện không thể nhượng bộ, Cố Hữu Ma Pháp mới có sức mạnh.

── Và, cũng chính vì thế.

Người sử dụng Cố Hữu Ma Pháp không bao giờ tha thứ cho những hành động đi ngược lại ước nguyện của mình, bất kể chuyện gì xảy ra. Tuyệt đối không chấp nhận người khác chạm vào nó.

...Đây là câu chuyện về một trường hợp trong quá khứ.

Từng có một Thánh Giả yêu thương thành phố của mình. Anh ta xuất thân quý tộc, thức tỉnh Cố Hữu Ma Pháp để bảo vệ thành phố, và trở thành Thánh Giả.

Anh là một lãnh chúa luôn cai trị vì người dân. Thuế ở mức tối thiểu. Dù là quý tộc nhưng sống giản dị, nhân từ với kẻ yếu. Người dân thành phố kính trọng và ngưỡng mộ anh. Một nhân cách lương thiện. Chắc chắn là một lãnh chúa tốt.

...Nhưng, tình yêu đó chỉ hướng về thành phố của anh ta mà thôi.

Đó là khi một đợt bùng phát Mê cung quy mô lớn xảy ra trong vùng. Thành phố của anh nằm xa nguồn phát, chướng khí không lan tới. Nó đã đến rất gần, nhưng không có ai mắc tử bệnh. Nằm ngay sát ranh giới an toàn... nhưng thành phố cách đó ba cái tên thì có vô số người đang đau khổ. Thánh Giả vẫn thiếu, nên rất nhiều lời cầu cứu được gửi đến chỗ anh.

Nhưng anh không động đậy. Nghĩ đến khả năng vạn nhất tử bệnh xuất hiện trong thành phố của mình, anh không rời khỏi người dân nửa bước. Dù chỉ cách vài chục cây số có hàng ngàn người đang hấp hối, đôi mắt của người được cho là lương thiện ấy chỉ nhìn vào thành phố của mình.

── Đó chính là người sử dụng Cố Hữu Ma Pháp.

Trường hợp này chẳng hiếm lạ gì. Những chuyện tương tự xảy ra ở khắp nơi. Người sử dụng Cố Hữu Ma Pháp luôn sống vì ước nguyện của mình. Không có sự linh động. Vốn dĩ, một mong muốn có thể linh động thì sẽ không bao giờ thức tỉnh được Cố Hữu Ma Pháp. Bản chất nó là vậy.

Ngoài ra, nói thêm thì, lý do Thánh Giả được cho phép tự do hơn người thường rất nhiều cũng là vì thế. Thánh Giả có thể phớt lờ các quy định của quý tộc, thậm chí tự do sử dụng các loại thuốc cấm.

Điều đó một phần vì họ sở hữu sức mạnh to lớn, nhưng── ở phần căn bản hơn, người sử dụng Cố Hữu Ma Pháp sẽ coi việc phá vỡ quy tắc hay luật pháp vì ước nguyện là chuyện đương nhiên.

Chính vì thế, việc quản lý Thánh Giả, hay những người sử dụng Cố Hữu Ma Pháp, rất khó khăn.

Đặc biệt khi ước nguyện của các Thánh Giả chồng chéo lên nhau thì việc xảy ra xung đột không phải hiếm, và những người quản lý như Giáo Quan luôn phải chú ý điều đó khi bố trí nhân sự.

── Sau cuộc trò chuyện. Giáo Quan nói: "Chà, em và con bé quen nhau lâu rồi nên chắc cô lo bò trắng răng, cứ giữ đà này mà giúp đỡ nhau nhé," rồi nhờ vả, Konoe di chuyển đến phòng dịch chuyển.

"..."

Bước qua cổng, đến Làng Khai Hoang, anh đi thẳng đến nhà trọ nơi Merumina chắc đang ở...

(── Cơ mà, ước nguyện sao.)

Konoe ngẫm lại câu chuyện vừa rồi của Giáo Quan. "Tất nhiên, con bé tuyệt đối không phải đứa trẻ xấu đâu nhé," cô vừa nói vừa thở dài. Mà là vì quá tốt nên mới không hợp với người khác thì phải.

(...Ước nguyện của Merumina là gì nhỉ?)

Bất chợt, anh nghĩ. Gặp Merumina hai mươi lăm năm. Đây là lần đầu tiên anh thắc mắc. Vì Konoe ngày xưa chỉ lo cho bản thân mình đã hết hơi, không có thời gian để ý đến người xung quanh.

Nên Konoe không biết ước nguyện của Merumina. Giáo Quan lúc nãy cũng không định nói cho Konoe biết.

"............"

Chà, cũng là lẽ đương nhiên. Ước nguyện là thông tin nằm ở nơi sâu kín nhất của Thánh Giả, liên kết với Cố Hữu Ma Pháp. Nếu tùy tiện tiết lộ mà không có sự đồng ý thì có khi dẫn đến giết chóc lẫn nhau.

Giáo Quan biết được là vì cần thiết cho việc quản lý, và có sự tin tưởng lâu năm, chứ thực ra nếu không phải là đối tượng cực kỳ tin cậy thì sẽ không ai nói ra cả.

Bởi vì, giả sử──

『── Konoe, cậu về rồi à.』

"...Hửm, ừ."

Và, đúng lúc đó. Chiếc Thấu Kính lướt qua bầu trời, chiếu lên hình ảnh Merumina.

『Tôi muốn bàn về lịch trình, cậu qua bên này được không?』

"Mừng cậu trở về, Konoe."

"...Ừ."

Được Thấu Kính dẫn đường, Konoe vào phòng của Merumina.

Merumina tươi cười chào đón anh...

"...?"

Lúc đó Konoe nhận ra. Trên chiếc bàn trước mặt cô, giấy tờ chất cao như núi.

...Nhắc mới nhớ lúc tiễn anh hôm qua cũng thế, Konoe thấy hơi lạ.

"Về sớm thế. Theo dự định là hoàng hôn cơ mà? Giờ mặt trời vẫn còn cao... a, chẳng lẽ cậu muốn gặp một mỹ nhân dễ thương như tôi sớm à?"

"...Không, chỉ là tôi không thích di chuyển sát giờ thôi."

"...Này, chỗ đó cậu nên gật đầu dù là nói dối đi chứ, tôi đã bảo rồi mà."

Konoe đáp lại câu đùa quen thuộc, rồi tiến lại gần Merumina đang phồng má.

Nhìn vào đống giấy tờ trên bàn... hợp đồng mua bán?

"...Cái này là?"

"Giấy tờ để bán nguyên liệu lần trước đấy. Hợp đồng, kênh phân phối. Mấy thứ tổng hợp lại."

Mấy cái này Thánh Giả đứng ra nói chuyện thì nhanh hơn, Merumina nói. Làm thế này tôi cũng kiếm được nhiều hơn, và nếu xây dựng kênh phân phối tốt đàng hoàng thì sau khi xong việc lần này, người trong làng cũng dùng được, cô bảo.

Rồi, cầm lấy này, cô đưa tập hồ sơ cho Konoe.

Nhận lấy, Konoe mở ra, lật xem qua loa──

"── A, nhắc mới nhớ, tôi từng bảo sẽ dạy việc cho cậu nhỉ. Sao? Nếu muốn biết thì tôi dạy cho cả mấy cái này nữa?"

"...Không, tôi xin kiếu."

...Konoe lắc đầu, gập tập hồ sơ lại cái bộp.

Chỉ nhìn sơ qua anh cũng hiểu là quá sức mình.

Hiểu rằng mình chẳng hiểu gì cả. ...Cơ mà, đây có phải việc Thánh Giả làm không nhỉ. Chẳng phải nên giao cho thương hội chuyên nghiệp dù tốn chút phí hoa hồng sao? Anh nghĩ.

...Không, nếu muốn tạo kênh phân phối tốt hơn cho Vùng Ô Nhiễm thì có lẽ là cần thiết chăng.

"..."

...Chẳng lẽ, là cái này?

Vùng Ô Nhiễm, hay là tiền. Hoặc cả hai. Đó có phải là ước nguyện của Merumina không, Konoe thầm nghĩ.

3

── Sáng hôm sau.

Hôm nay cuộc thảo phạt trong Vùng Ô Nhiễm được tiến hành từ sớm. Để tiêu diệt hiệu quả cả những quái vật hoạt động về đêm.

Tạm gác chuyện ước nguyện sang một bên vì đang là công việc, Konoe nghiêm túc hoàn thành vai trò được giao.

Chạy, đánh bại, rồi lại chạy. Dọn dẹp một khu vực rừng. Lùa quái vật lẩn trong bóng tối ra, thảo phạt tất cả những con chống cự lẫn những con bỏ chạy.

...Nhưng, giữa chừng, Konoe nghĩ.

"...Kẻ địch, ít thật."

『Thì những con có chút đầu óc chắc đã chạy mất dép từ ngày đầu rồi còn gì.』

Konoe lẩm bẩm, và từ chiếc Thấu Kính trước ngực vang lên câu trả lời của Merumina. ...Chà, cũng phải. Quái vật đâu có ngu. Thấy kẻ địch hoành hành ở khu vực gần đó thì ít nhất cũng phải bỏ chạy.

『Thực ra tôi cũng không muốn để sổng, muốn tiêu diệt không còn một mống, nhưng chuyện đó là bất khả thi rồi.』

"...Ừ."

Vùng Ô Nhiễm rất rộng. Khu vực Konoe đang ở hiện tại cũng rộng đến vài trăm km vuông. Tiêu diệt toàn bộ quái vật trong đó, dù là Merumina giỏi tiêu diệt diện rộng cũng không thực tế.

『Với lại, làm quá tay thì quái vật sẽ chạy khỏi rừng tấn công các thành phố xung quanh mất.』

"...Đành chịu thôi, nhỉ."

Vì những lý do đó, hai người vừa lẩm bẩm "đành chịu thôi" vừa tiếp tục công việc──

── Quá trưa. Việc tiêu diệt kết thúc suôn sẻ, không có vấn đề gì đặc biệt.

Và, vì lượng nguyên liệu ít nên lần này sẽ dọn dẹp hai ngày liên tiếp nhé, vừa lên lịch trình như vậy với Merumina, Konoe vừa chạy về làng.

"...?"

Khi đến gần làng, Konoe nhận ra. Bên ngoài kết giới của làng có người tập trung.

Nhìn kỹ thì thấy, tại ranh giới giữa làng và rừng, có rất nhiều người đang làm việc.

Họ tập trung quanh những cái cây mọc trong Vùng Ô Nhiễm──cây ô nhiễm, cánh đàn ông đang vung rìu vào thân cây. Xung quanh cũng có những cây đã đổ, phụ nữ đang dùng rựa chặt cành.

Hơn nữa, cách đó một chút, lũ trẻ con đang vận chuyển những cây con mới.

(...A, là trồng rừng sao.)

Xác nhận đến đó, Konoe hiểu họ đang làm gì.

Chặt cây bị ô nhiễm, nhổ rễ, và trồng thay vào đó những cây con bình thường. Là công việc như vậy.

Họ không phải mạo hiểm giả, mà là cư dân Làng Khai Hoang. Không chỉ đàn ông, mà phụ nữ và trẻ em cũng tham gia làm việc. ── Cả làng đồng lòng, bào mòn Vùng Ô Nhiễm.

"..."

Konoe dừng lại, nhìn dáng vẻ của họ.

Đây chính là lý do nơi anh đang ở được gọi là Làng Khai Hoang.

Sống ngay cạnh Vùng Ô Nhiễm, từng chút, từng chút một, nhưng chắc chắn bào mòn nó. Công việc kiên trì bền bỉ đến cùng cực để giành lại vùng đất bị Mê cung bùng phát bào mòn từ tay Tà thần về cho con người.

(...Chà, gọi cái này là khai hoang thì cũng hơi cấn.)

Là công việc mở rộng vùng đất con người có thể sống nên không sai. Không sai nhưng... nếu nhìn từ góc độ khác, có thể nói đây là tiền tuyến của cuộc chiến tranh giành lãnh thổ với Tà thần.

(...Khốc liệt, thật đấy.)

Cư dân Làng Khai Hoang. Họ kiếm sống bằng cách bán gỗ chặt từ Vùng Ô Nhiễm.

Gần nơi quái vật hoành hành thì khó làm nông nghiệp cần đất rộng, chỉ còn cách mua từ nơi khác. Phương tiện để có tiền cho việc đó, chính là cây ô nhiễm.

Huy động cả phụ nữ trẻ em không thể chiến đấu, chặt cây bên ngoài kết giới đô thị. Có ma lực và cường hóa cơ thể nên độ khó giảm đi nhiều so với Trái Đất, nhưng đương nhiên không an toàn mà đầy rẫy nguy hiểm. Bị quái vật tấn công bị thương là chuyện cơm bữa, người chết cũng nhiều. Một vai trò mà ai cũng muốn tránh. Thế nhưng, tại sao họ lại làm việc đó.

(...Xuất thân từ khu ổ chuột.)

...Vốn dĩ, họ không có chốn dung thân.

Những người mất nhà, mất đất vì Mê cung bùng phát. Mất tất cả, chỉ còn cái mạng chạy trốn... nhưng chờ đợi họ phía trước là cuộc sống khắc nghiệt trong khu ổ chuột quá tải dân số.

Tất nhiên trong môi trường đó, nếu có sức mạnh, vẫn có thể leo lên lại. Nhưng những người không có năng lực mà vẫn muốn thoát ra, thì cơ bản chỉ có hai cách.

...Tức là, trở thành nô lệ, hoặc di cư đến Làng Khai Hoang. Hai cách đó.

Mất đi lòng tự trọng nhưng không nguy hiểm tính mạng là nô lệ, và nguy hiểm nhưng giữ được lòng tự trọng là Làng Khai Hoang.

(...Cái nào tốt hơn, chắc tùy thuộc vào mỗi người thôi.)

Konoe khẽ thở dài, dời mắt khỏi họ.

Rồi anh đáp từ trên không xuống đất, bước qua cổng làng.

"............"

...Ngoài ra, lý do một kẻ ít hiểu biết về thường thức dị giới như Konoe lại rành về Làng Khai Hoang đến thế là vì ngày xưa từng được Merumina dạy cho.

Hơn mười năm trước, khi cùng nhau đến Vùng Ô Nhiễm huấn luyện, cô ấy đã giải thích rất nhiều. Giờ nghĩ lại, hình như từ hồi đó Merumina đã có suy nghĩ gì đó về Làng Khai Hoang rồi.

Có lẽ Làng Khai Hoang thực sự là ước nguyện của Merumina chăng, anh nghĩ...

"............?"

...Khoan đã, anh nhớ lại. Hình như Merumina hồi đó đã làm gì đó ở Làng Khai Hoang. Mỗi lần đến Làng Khai Hoang huấn luyện, hình như cô ấy tìm kiếm cái gì đó. Chạy ngược chạy xuôi... rốt cuộc là cái gì nhỉ, anh nghiêng đầu. ...Thì.

"............Hưm."

...Lúc đó Konoe nhận ra một ánh nhìn mãnh liệt hướng về mình. Không phải tò mò hiếu kỳ, mà là ánh nhìn mang ý chí rõ ràng.

"............"

"......A."

Quay lại xem là gì, thấy một cậu thiếu niên đứng đó, khẽ kêu lên.

Từ trong bóng cột, cậu thiếu niên đang nhìn chằm chằm Konoe, ánh mắt chạm nhau, cả hai khựng lại vài giây...

"...?"

...Bất chợt, Konoe cảm thấy cậu bé này quen quen. Hình như mới gặp gần đây.

Và một lúc sau anh nhận ra. Đúng rồi. Lúc đưa những người bị Demon bắt giữ trở về. Cậu bé này là một trong những con tin, được vài người vây quanh khóc lóc mừng rỡ. Vì cậu ta lao vào phòng chữa trị đầu tiên nên anh có ấn tượng.

"...!"

Tuy nhiên, thấy Konoe nghiêng đầu tự hỏi cậu ta có việc gì với mình không, cậu thiếu niên cúi đầu chào một cái rồi quay lưng bỏ chạy. ...Konoe thấy lạ nhưng cũng dõi mắt nhìn theo bóng cậu bé.

◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆

── Đây là chuyện xảy ra tại một vùng đất xa xôi, cách xa Làng Khai Hoang nơi Konoe đang ở.

『……NU』

Tại nơi sâu thẳm của một Vùng Ô Nhiễm khác.

Có một con quái vật đang ở đó. Một con ma vật hùng mạnh. Con ma vật đã sống một cuộc đời đằng đẵng. Cái ác đã giết và ăn thịt vô số người để trưởng thành. Tiên phong của Tà thần sở hữu cả sức mạnh và trí tuệ.

『……NUU』

Con quái vật đó có một thứ quan trọng. Một thứ mà nó vô cùng, vô cùng trân trọng.

Cội nguồn của bản thân, đích đến của dục vọng. Lý do cho quyền năng không được phép tồn tại.

── Ước nguyện của con quái vật.

Con quái vật có một báu vật quý giá. Con quái vật chỉ mải miết ngắm nhìn báu vật ấy.

Mặt trời mọc, mặt trời lặn, rồi lại mọc. Mùa thay đổi, một vòng tuần hoàn, lặp đi lặp lại bao lần. Đã ngắm nhìn hàng chục năm, nhưng chưa bao giờ chán báu vật ấy.

Con quái vật ôm ấp những báu vật đó thật trân trọng, thật nâng niu bên trong mình.

『…………NUNU?』

Nhưng, thực ra gần đây, con quái vật có chút bất mãn. Có một báu vật ánh sáng dường như bị lu mờ đi. Hơn nữa đó lại là món nó thích nhất trong vô số báu vật.

『……NUNUNUNUNU』

...Con quái vật trở nên buồn bã. Rất buồn.

Nó muốn báu vật lấy lại ánh hào quang ban đầu. Đã thử nhiều cách. Nhưng báu vật cứ mờ dần đi. Con quái vật suy nghĩ. Phải làm sao đây. Không thể từ bỏ. Vì đây là ước nguyện của nó mà. ...Nhưng nó không biết cách.

『……NU』

...Không, không phải. Thực ra có một cách chắc chắn, nhưng nó thiếu một thứ quan trọng, tìm kiếm bao năm không thấy. Nên con quái vật đang đau đầu không biết có cách nào hay hơn không──

『── NU!』

Bỗng nhiên nó nhận ra. Đúng rồi. Hay là thử quay lại nơi đã tìm thấy báu vật này xem sao. Nơi báu vật từng tỏa sáng rực rỡ nhất. Chắc chắn chẳng còn gì ở đó nữa, nhưng biết đâu có gì đó thay đổi. Nó nghĩ thế.

── Vì thế, con quái vật sau một thời gian dài mới xuất hiện trên mặt đất.

Ló mặt ra từ sâu trong lòng đất, phóng thích quyến thuộc của mình lên bầu trời. Vô số ma quỷ được sinh ra, rải rác khắp nơi. Chúng bay cao lên trời── nương theo gió, hướng về đích đến.

4

── Và rồi, mặt trời lặn. Xong việc, ăn tối, như mọi khi Konoe đi rèn luyện.

Vung thương. Quét ngang bầu trời, đâm vào hư không. Hàng chục lần, hàng trăm lần. Như đã lặp lại hàng ngàn hàng vạn lần.

Hôm nay cũng vậy, Konoe chỉ đơn giản đuổi theo quỹ đạo của Giáo Quan ngày xưa──

"──"

...Tuy nhiên, đêm nay có chút khác biệt so với mọi khi.

Khác ở chỗ, từ trong bóng của tòa nhà gần đó có một ánh nhìn hướng về phía Konoe. Là cậu thiếu niên. Cậu thiếu niên ở cổng làng. Cậu ta đang nhìn Konoe chằm chằm.

"..."

Cậu thiếu niên quan sát Konoe. Quan sát từng cử chỉ, động tác.

Môi mím chặt, mắt mở to, nhìn không chớp mắt. Như không muốn bỏ sót dù chỉ một chút, cậu ta cứ thế nhìn Konoe chăm chú.

Và một lúc sau, cậu thiếu niên nhặt một cây gậy dài thẳng tắp từ dưới đất lên. Có vẻ đã chuẩn bị từ trước.

Cậu thiếu niên bắt đầu vung cây gậy một cách nặng nề. Loạng choạng, vụng về── nhưng có vẻ như đang bắt chước Konoe.

"..."

Konoe đối với cậu thiếu niên đó... không nghĩ gì đặc biệt.

Cũng chẳng có gì phải ngại khi bị nhìn. Bị bắt chước cũng chẳng xấu hổ. Nên Konoe vừa để ý một chút vừa tập trung vào cây thương của mình.

"..."

"...! ...Hự!"

Một lúc lâu, tiếng gió rít vang lên trong đêm.

Sau nhà trọ, và cái bóng cách đó một đoạn. Cây thương gần như không phát ra tiếng động của Konoe, và cây gậy phát ra tiếng vù vù của cậu thiếu niên.

Cậu thiếu niên cố gắng vung gậy giống hệt Konoe... nhưng mỗi cú vung lại làm cậu mất thăng bằng.

Thấy vậy Konoe nghĩ, cậu ta nên tập cơ bản trước khi vung gậy thì hơn. Trước hết là thiếu sức mạnh cơ bắp cơ bản. Cường hóa cơ thể bằng ma lực cũng chưa ổn định đầu ra, hơn nữa có vẻ đã mệt nên bước chân dần loạng choạng.

Cứ đà này thì chưa kịp mạnh lên đã chấn thương mất, anh nghĩ── đúng lúc đó.

Quả nhiên, cơ thể cậu thiếu niên lảo đảo. Trượt chân và cứ thế ngã ngửa ra sau. Hai tay nắm chặt gậy nên không thể tiếp đất an toàn──

"── Hự! ...Ơ?"

"..."

Đỡ lấy cậu thiếu niên, Konoe vừa đỡ lưng cậu vừa từ từ đặt xuống đất.

Cậu thiếu niên vẫn giữ tư thế ngồi bệt, ngơ ngác nhìn Konoe.

"...C, cảm ơn, anh ạ."

"...Không có gì."

Konoe đáp ngắn gọn, rồi quay gót, định quay lại tập luyện.

Cậu thiếu niên nhìn theo bóng lưng ấy vài giây...

"...Anh ơi! Em, muốn trở nên mạnh mẽ! Làm thế nào để mạnh lên được ạ!?"

"...Chà, chắc là tập cơ bản thôi."

Trước câu nói "muốn trở nên mạnh mẽ", anh nhớ lại vụ con tin Demon hôm nọ. Konoe trả lời lại đúng những gì mình vừa nghĩ lúc nãy. Cậu thiếu niên mắt sáng rực lên.

"Tập cơ bản là làm gì ạ!?"

"...Cái đó."

Cái đó, Konoe suy nghĩ── nhớ lại hồi mới vào Trại đào tạo.

Tập cơ bản. Cộp mác Giáo Quan. Ký ức nôn thốc nôn tháo, nôn ra máu mà vẫn phải chạy.

Konoe chỉ biết mỗi phương pháp đó...

"............"

...Nhưng mà, anh nghĩ. Dạy cái đó có ổn không nhỉ?

Dù Konoe có mù mờ về thường thức dị giới đến đâu thì cũng hiểu cái đó là bất thường. Vì ai cũng khóc thét cả. Konoe cũng khóc lóc thảm thiết. Lại thêm Merumina vừa ló đầu ra cửa sổ lúc nãy, nhớ lại chuyện đó cũng đang nhìn xa xăm.

...Không, chà, chắc chỉ cần bắt chước phương pháp nhưng giảm cường độ xuống là được.

"...Vậy, thế này nhé."

Konoe nghĩ một chút, nếu là thực đơn đã giảm độ khó thì dạy cũng được.

Dù sao thì, để cậu ta tự mày mò vung gậy kiểu kia còn dễ chấn thương hơn. Sau khi nói rõ đó là phương pháp huấn luyện khắc nghiệt dành cho Thánh Giả cộp mác Giáo Quan──

"── G-Giáo Quan!!?? Giáo Quan tức là, người hướng dẫn các Thánh Giả... là vị Giáo Quan đó đúng không ạ!? Phương pháp huấn luyện của Giáo Quan!!?? Em muốn biết!!!!"

"..."

Chẳng hiểu sao sự phấn khích của cậu thiếu niên tăng vọt. Rồi bắt đầu lẩm bẩm Giáo Quan Giáo Quan. Chà, cậu ta nói gì anh cũng hiểu.

"Giáo Quan, Sát Thần Ma Vương, Đại Anh Hùng, Người Bảo Vệ Nhân Loại── Chiến Nữ Ngân Đăng!!"

"...Biết rõ nhỉ."

"Đương nhiên rồi ạ! Không ai là không biết cả! Em đã nghe ông, nghe bố mẹ kể đi kể lại bao nhiêu lần rồi! Vụ thảo phạt Ma Vương trăm năm trước!!"

Từ nhỏ em đã nghe hát và lớn lên đấy ạ, cậu thiếu niên hét lên.

Không, không chỉ hét, cậu ta còn đứng phắt dậy tạo dáng và bắt đầu hát.

"── Ôi, đó là câu chuyện của hơn trăm năm về trước──"

── Đó là bài ca ca ngợi vĩ nghiệp của anh hùng.

Và câu chuyện về Ma Vương đã từng hoành hành muốn tiêu diệt thế giới hơn trăm năm trước.

...Nghe nói Ma Vương đó được xác nhận lần đầu tiên ở đất nước cách đây ba biên giới.

Đó là một đất nước lớn. Diện tích rộng hơn và nhân tài dồi dào hơn đất nước này. Ở thế giới mà cuộc chiến với Tà thần kéo dài hàng ngàn năm, đó vẫn là một đất nước có lịch sử lâu đời. Một cường quốc tranh nhất nhì thế giới──

── Thế nhưng, đất nước đó đã bị Ma Vương tiêu diệt chỉ trong mười ngày.

Không thể kháng cự ra hồn. Bị phá hủy triệt để. Và hai ngày sau nước láng giềng diệt vong, ba ngày tiếp theo lại thêm một nước nữa diệt vong.

Tất nhiên, những nước đó cũng có Thánh Giả. Tổng cộng ba nước có hơn năm trăm Thánh Giả. Trong đó có cả một trong những Thánh Giả khởi nguyên được xưng tụng là mạnh nhất thế giới.

...Nhưng, họ không làm xước nổi một vết trên người Ma Vương.

Ma Vương được cho là mạnh nhất lịch sử. Đứa con yêu của Tà thần, Hoàng Long của tai ương. Thêm vào đó, sức mạnh khủng khiếp của nó là phủ định vạn tượng. Với uy dung và cơ thể to lớn che phủ cả bầu trời, con rồng hủy diệt tất cả đó được đặt tên là Thiên Long.

Chuyện khi đó được ghi lại trong nhiều tài liệu. Đó là những ghi chép về sự tuyệt vọng.

Cái tên Thiên Long lan truyền khắp thế giới trong nháy mắt, và sự thất bại hoàn toàn của Thánh Giả khởi nguyên khiến ai nấy đều bàng hoàng, quỳ rạp xuống đất. Trong bài ca có viết, thế giới sắp chìm trong bóng tối. Tương lai sắp bị đóng lại. Nhân loại đứng trước bờ vực diệt vong.

Thế giới chìm dưới đáy tuyệt vọng, không thấy tương lai, con người than khóc──

── Thế nhưng, vẫn có một anh hùng.

Thánh Giả mang ánh sáng bạc. Cô ấy đơn độc đứng chắn trước Tà Long.

Trận chiến đó kéo dài bao lâu, không được ghi lại.

Bởi vì, thời gian đã đảo ngược. Đất rơi lên trời, biển cạn khô. Bầu trời nứt toạc lộ ra hư không. Đó thực sự là ngã rẽ quyết định sự tồn vong của nhân thế. Một trận đại chiến làm rung chuyển cả lý lẽ của thế gian.

Con người chỉ biết cầu nguyện. Ngước nhìn ánh bạc trên bầu trời. Run sợ trước con ma vật đang cười ngạo nghễ── nhưng hy vọng vẫn tỏa sáng chắc chắn.

...Và rồi ở tận cùng của thời gian tưởng chừng như khoảnh khắc mà cũng như vĩnh cửu, cuối cùng kết cục cũng đến.

Người đứng vững là vị anh hùng. Trên xác Tà Long, ánh bạc tỏa sáng như ngọn đèn.

── Vì thế, là Ngân Đăng.

Đại anh hùng mang ánh sáng đến cho thế giới đang chìm trong bóng tối. Đó chính là.

"── Như vậy, sự cứu thế đã hoàn thành! Tuyệt vọng bị xóa bỏ, ánh sáng được thắp lên cho thế giới!

Vị anh hùng ấy, cái tên vĩ đại ấy là── Renatiarika! Chiến Nữ Ngân Đăng, Renatiarika!"

Bài hát của cậu thiếu niên kết thúc bằng tiếng hét tên Giáo Quan.

Hát hay thật, Konoe nghĩ. Một bài hát nghe là biết đã hát đi hát lại bao nhiêu lần.

"...Hay đấy."

"A, cảm ơn anh ạ!"

Vì hay thật lòng không nịnh nọt nên Konoe vỗ tay khen cậu bé.

Cậu bé đỏ mặt vì phấn khích, cười ngượng nghịu.

"Em là fan của Giáo Quan đấy ạ! Bố mẹ em cũng thế... a, tên em là Arika! Lấy từ tên ngài Renatiarika đấy ạ!"

...Nhắc mới nhớ, Konoe nghe nói ở đất nước này có nhiều người tên như vậy. Nữ thì Rena, Tia hay Rika. Nam thì như cậu bé này là Arika.

Dù không trực tiếp đến thế, nhưng những cái tên hơi lái đi cũng rất nhiều.

Chà, bản thân Giáo Quan thì có vẻ không thích bị tôn sùng quá mức hay bị gọi là Ngân Đăng cho lắm. Nên hễ có dịp là cô lại đi bảo mọi người gọi là Giáo Quan.

"...A."

Lúc đó, Konoe nhận ra. Nhắc mới nhớ, hình như Terunerika cũng có chút giống giống thì phải...?

"Thưa Thánh Giả, làm ơn đi ạ! Em muốn trở nên mạnh mẽ! Xin hãy dạy em phương pháp huấn luyện của Giáo Quan! Em sẽ làm bất cứ điều gì có thể!"

"...Chà."

Dù sao thì, cười khổ trước nhiệt huyết quá mức đó, Konoe gật đầu.

Nói là phương pháp huấn luyện nhưng tập cơ bản thì đơn giản nên giải thích không mất thời gian.

Đơn giản đến cùng cực, và khắc nghiệt đến cùng cực. Đó là──

"...Chạy."

"Hả?"

"...Cường hóa ma lực, và cứ thế chạy. Đó là phong cách của Giáo Quan."

Quan trọng là chạy liên tục và không được ngắt quãng cường hóa ma lực.

Để không dừng lại trên chiến trường. Việc rèn luyện cơ thể và kiểm soát ma lực cho mục đích đó là điều đầu tiên bắt buộc đối với những người gia nhập Trại đào tạo.

"...Và, trong khi chạy, nhờ ai cũng được... ừm. Vo tròn cái gì mềm mềm, bất ngờ ném vào người. Vừa chạy vừa tránh hoặc gạt nó đi."

Bước đầu tiên dẫn đến khả năng dò tìm khí tức sau này. Mà dù không phải thế, phản ứng tức thì khi đang chạy cũng chắc chắn có ích. Là bài tập như vậy. ...Lưu ý là thứ Konoe và các học viên bị ném vào không phải đồ mềm mà là thương thật.

"...Học viên Thánh Giả phải tập cái đó mỗi ngày từ sáng đến trưa trong suốt vài năm."

── Tức là, cường hóa cơ thể và dò tìm khí tức.

Cơ bản của cơ bản đối với một chiến binh. Rèn luyện triệt để điều đó chính là phương pháp huấn luyện cơ bản của Giáo Quan.

5

...Và rồi, đêm đó kết thúc.

Cậu thiếu niên há hốc mồm trước bài tập quá đơn giản, nhưng rồi vui vẻ rời đi với ý nghĩ "nếu là lời Giáo Quan thì chắc chắn đúng". Nghe đâu ngày mai sẽ thực hành ngay.

Konoe cũng kết thúc buổi tập, trở về phòng. Lần này công việc kéo dài hai ngày liên tiếp nên ngày mai cũng phải dậy sớm, anh nghĩ rồi chui vào chăn──

── Ngày hôm đó, Konoe cũng mơ.

Là giấc mơ quen thuộc. Giấc mơ vẫn thường thấy. Một phần ký ức khi còn ở Nhật Bản.

『............! ......!!』

『......Vâng.』

『............!? ............!!』

『......Vâng.』

Tiếng nói vọng lại từ xa. Giọng ai đó đang giận dữ. Giọng nói ấy luôn gào thét. Quát tháo. Trách mắng Konoe. Và, Konoe chỉ biết gật đầu đáp lại.

『..............!! ......!』

『......Vâng.』

Giọng nói của ai, trong mơ không rõ.

Có thể là người đáng lẽ được gọi là mẹ, hoặc người đáng lẽ được gọi là cha. Hoặc là người giúp việc lặp lại lời của họ.

Mà, là ai cũng chẳng quan trọng. Đằng nào họ cũng làm những việc giống nhau.

Họ chỉ quát tháo. Chỉ tìm lỗi để trách móc. Chỉ có thế nên nội dung lúc nào cũng y hệt. Vì lúc nào cũng bắt đầu và kết thúc bằng việc phủ nhận Konoe.

Thái độ sống không tốt thì quát, điểm số trong sổ liên lạc kém thì mắng nhiếc.

Xuất hiện ở nhà chỉ để giữ thể diện với xã hội, mở sổ liên lạc ra để trách móc dù chẳng quan tâm. Những khoảng thời gian như thế.

『..............!!』

『......Vâng.』

Và, cứ lặp đi lặp lại những chuyện như vậy, Konoe ngày bé học được một điều.

Nếu học hành chăm chỉ, nếu sống nề nếp, thì khoảng thời gian này sẽ ngắn đi một chút. Vì hết lý do. Chỉ giận dữ để giận dữ, thì cũng có giới hạn.

『........................!!!』

『......Vâng.』

Sống nghiêm túc. Nỗ lực đúng đắn. Làm vậy thì sẽ dễ sống hơn một chút.

── Ngày hôm sau. Hôm đó Konoe cũng cùng Merumina chạy khắp khu rừng từ sáng sớm.

Nội dung suôn sẻ, số lượng quái vật đã giảm, nên quá trưa là xong việc dễ dàng. Và khi trở về làng...

"............Hửm?"

Gần làng, hôm nay Konoe cũng nhận ra những người đi ra ngoài. Lần này không phải cây ô nhiễm, mà là vài đứa trẻ và dáng vẻ của người lớn có vẻ là mạo hiểm giả. Họ đang vây quanh một con quái vật.

Cơ thể trắng toát cao chừng một mét, chiếc ô màu xanh dương đậm── quái vật Nấm.

Là huấn luyện thảo phạt sao. Lũ trẻ cầm gậy gỗ đập vào con Nấm.

...Konoe nhớ đến câu chuyện Urashima Taro một chút trước cảnh tượng đó, nhưng đối thủ không phải rùa mà là quái vật.

Quái vật Nấm thuộc cấp thấp nhất trong phân loại của Guild.

Là nấm nhưng đứng dậy di chuyển, chuyển động chậm chạp và không có sức tấn công. Loại quái vật mà trẻ con nếu không lơ là cũng không thua. Tuy nhiên, chắc chắn đó là cái ác giết người và ăn thịt người. Kẻ địch cần phải tiêu diệt.

"..."

Konoe xác nhận tình hình của họ một lúc, thấy không có vấn đề gì nên lại bước về phía làng.

Trên đường đi, nhắc mới nhớ dạo này quái vật Nấm ở vùng này có vẻ hơi nhiều, anh nghĩ... nhưng mà, chuyện đó cũng chẳng hiếm lạ gì. Nấm thì ở đâu chẳng có.

◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆

Con ma vật quằn quại sinh ra quyến thuộc. Quyến thuộc được phóng lên trời, đáp xuống đất và trưởng thành.

◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆

Và rồi, màn đêm buông xuống. Konoe hôm nay cũng rèn luyện. Vung thương sau nhà trọ.

"..."

...Chỉ là, khác với mọi khi, anh hơi để ý đến khí tức ở phía xa một chút.

Khí tức của cậu thiếu niên đang chạy ở phía xa. Và khí tức của lũ trẻ xung quanh cậu ta.

"........................"

"Chào buổi tối Konoe. Tình hình thế nào?"

"...Hửm, à."

Đang tập thì hôm nay Merumina đi ra từ cửa sau nhà trọ.

Tay xách một cái giỏ, cô đặt "bộp" lên cái thùng gần đó rồi đi về phía Konoe.

"Nè, Konoe. Cậu bé hát hôm qua có vẻ đang cố gắng lắm đấy."

Merumina hướng Thấu Kính về phía Konoe. Trên đó hiện lên hình ảnh cậu thiếu niên đang chạy── Arika.

Cậu ta và vài cậu bé khác. ...Họ cũng trông quen quen. Là những người đã vây quanh đứa trẻ con tin cùng Arika lúc trước. Họ đang vừa dẫn ma lực vào cơ thể vừa chạy bán sống bán chết.

Mặt đỏ gay, thở hổn hển. Chân nặng trĩu, cố sức vung tay. Ma lực chập chờn như sắp đứt, họ đang cố gắng duy trì nó với vẻ mặt liều mạng.

...Quả nhiên, chưa quen thì vất vả thật, anh nghĩ.

"...Nhớ lại ngày xưa nhỉ... dù chẳng muốn nhớ chút nào."

"...Ừ."

Đúng vậy. Dù không muốn nhớ, nhưng Konoe cũng nhớ lại.

Cường hóa cơ thể giờ thì làm như hít thở, nhưng ban đầu, người dị giới như Konoe hoàn toàn không biết cách sử dụng ma lực. Người hiện đại nên việc chạy bộ cũng không quen, vì thế Konoe hồi đầu lúc nào cũng chật vật.

Hơn nữa, huấn luyện của Giáo Quan thì...

"Thương của Giáo Quan, không khoan nhượng đâu... không tránh khéo là bị xiên thành xiên thịt ngay..."

"...Bị xuyên thủng người ghim lên tường chứ còn gì nữa."

Hai người nhìn xa xăm, hồi tưởng về quá khứ.

Nói giảm nói tránh thì là địa ngục. Khoảng nửa năm đầu cho đến khi quen với việc đó là thời gian có nhiều người bỏ cuộc nhất.

"Còn nữa, lời của Giáo Quan."

"...Có nhỉ."

『── Các em là người bảo vệ nhân loại. Là pháo đài cuối cùng của những người dân không có sức mạnh. Không được phép thất bại. Phải mạnh mẽ hơn bất cứ thứ gì.』

『── Mất tay thì dùng chân chiến đấu. Mất chân thì bò mà cắn. Chết cũng phải chiến đấu. Hãy trở thành lá chắn cho người dân vô tội. Đó là Thánh Giả.』

Không cần giải thích, cả hai đều hiểu là câu nào. Đến mức vừa chạy vừa nghe đi nghe lại không biết bao nhiêu lần. ...Vừa đáng nhớ, lại vừa không muốn nhớ.

"...Konoe lúc nào cũng đứng nhất hoặc nhì từ dưới lên nhỉ. Hoài niệm ghê."

"...Ừ, cô cũng, nhất hoặc nhì từ dưới lên mà."

Tóm lại là hai người tranh nhau vị trí bét bảng. Hai kẻ đó cuối cùng lại trở thành Thánh Giả, thật kỳ lạ, Konoe nghĩ. Ngoài ra, còn một người bạn đồng học nữa trở thành Thánh Giả, cô ấy luôn đứng nhất. Thiếu nữ màu lam. Công chúa của vong quốc, chủ nhân của Khiên Đoạn Tuyệt.

Cô ấy trở thành Thánh Giả mười lăm năm trước và trở về quê hương, từ đó Konoe chưa gặp lại lần nào. Không nghe tin đã chết, và là người mạnh mẽ nên chắc cô ấy vẫn sống tốt thôi.

"............"

"............"

Và, trong khi nói những chuyện đó, vài giây im lặng bao trùm không gian.

Thời gian nhớ về quá khứ, về mười năm trước cùng là học viên. Tĩnh lặng, nhưng có bầu không khí bình yên.

"............Hửm?"

"A, đến giờ đó rồi sao."

Lúc đó, có sự thay đổi trong Thấu Kính. Vài người phụ nữ xách giỏ đến gần đám thiếu niên. Bên trong là... khoai à?

"Khoai hấp đấy. Thấy bọn nhỏ cố gắng nên lúc nãy tôi đã sắp xếp."

"...Ra là vậy."

Trong Thấu Kính, đám thiếu niên reo hò. Vừa khen ngon vừa cắn ngập răng vào củ khoai.

"── Ừm, chuyện là."

"...?"

"Nhân tiện, thấy cậu cũng đang cố gắng, ừm, tôi cũng làm bữa khuya đây."

Merumina nhấc cái giỏ mang theo ban đầu từ trên thùng lên.

Bỏ tấm vải phủ bên trên ra, bên trong là.

"...Bánh nướng?"

"Ăn tiện lợi đúng không? Tôi còn làm cả súp mang đến nữa."

Merumina trải tấm bạt lên cái thùng gần đó, vẫy tay gọi.

Konoe bị thu hút tiến lại gần. Cô đưa cho anh một miếng bánh nướng hình tròn đã cắt và súp rót từ bình giữ nhiệt. Chiếc bình đựng súp trong giỏ cùng với bánh nướng có vẻ được yểm Thần Khí nên phát ra tiếng lách tách, súp vẫn bốc hơi nghi ngút.

Konoe nhìn miếng bánh trên tay. Từ mặt cắt có thể thấy thịt.

Bánh nhân thịt à. Nhìn thế mà nặng phết, anh nghĩ.

Bữa khuya. Không phải ăn vặt, mà là bữa ăn đêm.

Nhắc mới nhớ, mình đã từng ăn bữa khuya bao giờ chưa nhỉ, anh bâng quơ nghĩ.

Konoe... người sống nề nếp quy củ, chớp mắt vài cái.

"..."

Ngập ngừng một chút, Konoe cắn một miếng bánh.

"..."

"S-Sao? Ngon không? Tôi là mỹ nhân, lại còn biết nấu ăn nữa! Lúc nào cũng có thể trở thành cô vợ dễ thương đấy nhé!"

Konoe nhai một lúc, rồi cắn thêm miếng nữa, miếng nữa.

Rồi húp súp, lại cắn bánh. Lại uống súp.

".................."

"...Konoe?"

"..."

"...Này, nói gì đi chứ. Sự im lặng đó là sao. Ý cậu bảo tôi không thể làm cô vợ dễ thương à?"

"...A, không."

Nghe tiếng Merumina, Konoe hoàn hồn. Không phải vậy, anh nghĩ.

"...Ngon lắm."

"Hả?"

Uống súp, cảm giác ấm áp trôi qua cổ họng.

Dưới bầu trời đêm đang về khuya. Gió thổi qua mát mẻ, nhưng cũng hơi se lạnh── súp làm ấm cơ thể từ bên trong.

"...Rất, ngon."

...Phù. Thở ra một hơi. Hơi thở trắng xóa.

Bụng no, ấm áp... hơi ấm đó, thật dễ chịu.

6

Sau đó. Chẳng hiểu sao Merumina quay lưng về phía Konoe, nói "thấy chưa" rồi ưỡn ngực, sau đó quay về phòng. Konoe tiếp tục rèn luyện, bỗng nhiên cảm thấy muốn cố gắng hơn mọi khi nên tập thêm vài bài quyền.

"..."

Tập xong một lượt, hơi thở vẫn trắng xóa, dưới bầu trời lạnh giá ấy, Konoe thu thương. Rồi bước đến cái thùng gần đó, lấy cái bình giữ nhiệt trong giỏ ra.

Súp bên trong còn ít, Konoe uống cạn một hơi. Đến cuối cùng nó vẫn ấm.

"..."

Đặt bình trở lại giỏ, Konoe nhìn cái giỏ.

Suy nghĩ một chút, ngước mặt lên... cửa sổ tầng cao nhất của nhà trọ vẫn còn ánh đèn lọt ra.

Mượn bồn rửa của nhà trọ để rửa đĩa và bình, Konoe leo lên cầu thang.

Tầng cao nhất có hai phòng, tức là phòng của Konoe và phòng của Merumina.

Phòng ngoài là của Konoe, phòng trong là của Merumina. Konoe đi dọc hành lang có hai cánh cửa... đi qua phòng mình, đứng trước cửa phòng Merumina. Anh nghĩ nếu không phiền thì trả lại cái giỏ.

"..."

── Tuy nhiên, đứng trước cửa, anh bỗng thấy hồi hộp lạ thường.

Dù biết cô ấy còn thức nhưng đến phòng phụ nữ vào đêm khuya── sắp sang ngày mới thế này có phải là thiếu thường thức không nhỉ, anh nghĩ.

『...Konoe? Sao thế? Vào đi.』

Nhưng rồi, tiếng nói phát ra từ cái bình. Nhắc mới nhớ có Thần Khí bên trong.

Dù sao thì cũng được cho phép rồi nên Konoe vừa hồi hộp vừa mở cửa──

"── Chào mừng. Cậu đến trả cái giỏ à?"

"...Ừ. ...?"

── Bước vào phòng, Konoe chớp mắt vài cái.

Tại vì, vào giờ này mà Merumina vẫn đang ngồi ở bàn làm việc, tay cầm bút.

"Ừm, để xem nào... cậu đặt lên cái kệ kia giúp tôi được không?"

"...Ừ."

Làm theo lời cô đặt cái giỏ xuống, Konoe nhìn đồng hồ trong phòng.

Xác nhận lại thời gian, chiếc đồng hồ quả lắc trong phòng trọ cao cấp chỉ giờ đúng như Konoe nghĩ, sắp chuyển sang ngày mới.

...Cô ấy cũng cùng Konoe đi thảo phạt quái vật từ sáng sớm mà.

Vậy mà giờ này vẫn cắm cúi với đống giấy tờ. Liếc nhìn thì thấy đó là tập hồ sơ về việc tạo kênh phân phối tốt cho Làng Khai Hoang mà cô ấy nói.

( ...Nhắc mới nhớ.)

Và rồi Konoe nhớ lại chuyện ước nguyện của cô ấy mà anh đã để ý mấy ngày nay. Hình ảnh cô ấy thức khuya làm việc vì Làng Khai Hoang thế này── và hình ảnh cô ấy lùng sục khắp Vùng Ô Nhiễm và Làng Khai Hoang ngày xưa hiện lên trong tâm trí.

"...Cô."

"Hửm?"

"...Cô, có chuyện gì với Làng Khai Hoang sao?"

Vì thế, anh hỏi. Một câu hỏi mơ hồ. Nhưng là lời nói đi sâu vào đời tư người khác.

Đó là câu hỏi mà Konoe bình thường dù có thắc mắc đến đâu cũng tuyệt đối không mở miệng. Thực tế là trong mười lăm năm huấn luyện, anh chưa từng hỏi Merumina lần nào.

...Nhưng, dù vậy, Konoe hiện tại lỡ miệng hỏi── có lẽ vì anh đã trải qua nhiều chuyện gần đây, hay vì nhớ lại thời học viên. Hay là vì bữa khuya vừa rồi làm bụng no, người ấm, tâm trạng tốt lên chăng.

"............"

Trước câu hỏi của Konoe, tay Merumina khựng lại.

Im lặng vài giây──

"── Ừ, nhỉ. Chắc là... chắc là có đấy."

"...?"

── Chắc là? Câu trả lời mơ hồ cho câu hỏi mơ hồ của Konoe.

...Lại im lặng vài giây.

"...Tôi không biết."

"...?"

"Ký ức ngày xưa... hồi còn bé, tôi không có."

...Ký ức, không có?

── Khởi đầu của tôi, chỉ có ánh sáng đỏ rực, và cái tên.

Bắt đầu bằng câu nói đó, Merumina kể.

"Ba mươi ba năm trước có một đợt Mê cung bùng phát. Quy mô khá lớn, thiệt hại cũng lớn. Nhiều làng mạc, thành phố bị diệt vong. ...Tôi là trẻ mồ côi trong chiến tranh hồi đó đấy."

Hai tay nắm chặt trên bàn, mắt nhìn xuống đó, Merumina nói.

Chậm rãi, từng từ một. Như đang nhớ lại.

"Chắc là tôi đã sống ở một ngôi làng hay thành phố nào đó bị diệt vong. Chướng khí ập đến, bỏ chạy... và trên đường đi, tôi bị thương nặng."

"...Thương nặng?"

"Ở đầu. Nghe nói bị tổn thương nghiêm trọng, máu me be bét. Vết thương mà bình thường thì chỉ có chết... nhưng may mắn thay, có một pháp sư trị liệu cao cấp ở gần đó."

May mắn được chữa trị nên giữ được mạng, Merumina nói.

Mạng thì giữ được. ...Nhưng mà.

"Nhưng, khi tỉnh lại bị hỏi danh tính── tôi hoảng loạn. Không trả lời được. Ngoài cái tên ra, tôi chẳng biết gì cả."

"..."

"...Tôi đã mất hầu hết ký ức. Trần nhà phòng y tế của nhà thờ trong khu ổ chuột. Đó là ký ức xưa nhất của tôi."

Tức là── chấn thương đầu, khuyết tật não dẫn đến rối loạn ký ức sao.

Konoe cũng từng nghe nói. Triệu chứng mà ngay cả Thánh Giả cũng không chữa được. Vì bản thân bộ não có thể tái tạo bằng ma pháp, nhưng ký ức khắc ghi trong đó thì không thể khôi phục.

"Thứ duy nhất còn nhớ mang máng là một ánh sáng đỏ rực nào đó, và ai đó gọi tên tôi. Ngoài ra không còn gì cả. Nhìn vào gương thấy một đứa trẻ chừng mười tuổi... chỉ thế thôi."

Đồ đạc mang theo cũng chẳng có manh mối gì, Merumina nói.

Quần áo rách nát dính đầy máu và bùn đất như giẻ rách, không có gì liên kết với quá khứ.

"Gia đình, quê hương, tôi chẳng biết gì cả. Họ chạy xa rồi, hay đã chết. Những người tị nạn cùng cũng chẳng ai biết tôi là ai..."

Lẩm bẩm vậy, Merumina ngẩng mặt lên nhìn ra cửa sổ.

Rồi cô cười với vẻ cay đắng.

"── Thế nên, tôi hồi đó cứ nhìn ra cửa sổ suốt. Chỉ nhìn mặt mình. Vì chỉ có mỗi cái đó là chắc chắn."

Trên nền đêm, cửa kính phản chiếu ánh sáng, in hình Merumina hiện tại.

Bên cạnh có cả hình bóng Konoe. ...Nhưng, chỉ có thế.

"...Nè, chỉ thế này thôi. Đây là tất cả những gì tôi có ngày xưa."

"..."

"Không biết. Chẳng biết gì cả, điều đó buồn vô cùng. Không nhớ nhưng lồng ngực cứ thắt lại, nước mắt cứ trào ra không ngừng. Đau lắm, đau lắm. ...Ký ức không có nhưng linh hồn cứ gào thét. Rằng cô đơn. Cho nên──"

── Cho nên.

── Điều đó đã trở thành Cố Hữu Ma Pháp, cô nói.

"Cố Hữu Ma Pháp── Nơi Xa Xăm, Đôi Mắt Vọng Hương."

Chỉ là, muốn biết. Muốn tìm thấy. Nghĩ rằng nếu nhìn được xa hơn thì sẽ tìm thấy. Đây là sức mạnh được sinh ra từ điều ước của đứa trẻ đó.

"Sau đó là những ngày tháng chỉ biết tìm kiếm. Được công nhận Cố Hữu Ma Pháp, thoát khỏi khu ổ chuột, tìm kiếm suốt tám năm. Nhưng chẳng có manh mối nào ở đâu cả. ...Tôi nghĩ cách bình thường không được rồi."

Thứ mà Cố Hữu Ma Pháp Thiên Lý Nhãn cũng không tìm thấy. Cách để tìm ra nó, tức là.

"── Vì thế, tôi muốn trở thành Thánh Giả. Trở thành Thánh Giả, có đặc quyền, và vào Thư Khố. May mắn là Cố Hữu Ma Pháp của tôi đủ điều kiện đặc cách để nhận sự bảo hộ của Thần Sinh Mệnh."

...Thư Khố. Cái đó Konoe cũng biết. Thư viện trong Trại đào tạo.

Căn phòng chỉ có Thần và các Thánh Giả, một số ít người mới được vào. Ở đó có bản sao của tất cả hồ sơ hộ tịch, hồ sơ điều tra trong quá khứ, toàn bộ ghi chép của đất nước. Để phục vụ công việc của Thần.

Quả thực nếu là ở đó──

"── Mà, kết luận là ở đó cũng chẳng có thông tin gì."

"...Hả?"

"Hồ sơ của các ngôi làng và thành phố gần nơi tôi được tìm thấy. Tôi lật tung tất cả lên, nhưng chẳng có hồ sơ nào có vẻ là của tôi cả."

Haizz, Merumina thở dài cười khổ.

"Cũng chẳng hiếm lạ gì. Làng Khai Hoang ở Vùng Ô Nhiễm quản lý hộ tịch đặc biệt sơ sài... đấy, mạo hiểm giả nhiều mà đúng không? Họ không đăng ký hộ tịch."

"...À."

Mạo hiểm giả cơ bản là dân tự do nay đây mai đó. Họ di chuyển khắp nơi, đôi khi còn vượt biên giới. Nên chắc không đăng ký hộ tịch. Và con cái họ cũng vậy.

"Rốt cuộc chẳng tìm thấy gì... tìm mấy chục năm mới biết là hình như tôi bị ám ảnh với Làng Khai Hoang."

"...Ám ảnh?"

"Ừ, bản thân tôi cũng không hiểu lý do, nhưng cứ thấy người ở Làng Khai Hoang khổ sở là tôi không chịu được."

Nên thấy khó khăn là giúp, tạo kênh phân phối để họ kiếm tiền, Merumina nói.

Thấy Thánh Giả khác đối xử tệ với dân làng là lại cãi nhau.

"Vụ Mê cung bùng phát lần trước cũng thế, vì chướng khí đến gần Làng Khai Hoang bên cạnh nên tôi lỡ lao vào một mình..."

...Đó là vụ bị tái giáo dục hôm nọ. Merumina bị Giáo Quan đánh cho tơi bời. Ra là vậy sao, Konoe nghĩ.

...Hửm? Lúc đó chẳng phải cô bảo là vì tiền sao?

"Đã bảo rồi mà? Chính tôi cũng không hiểu tại sao lại làm đến mức này. Cho nên, nếu bị hỏi lý do là gì thì chỉ có thể nói là tiền thôi."

"...Ra, là vậy?"

"Làng Khai Hoang mà diệt vong thì kênh phân phối đã tạo ra thành công cốc. Kênh phân phối của tôi, đổi lại việc làm hậu thuẫn thì một khoản nhất định sẽ chảy vào túi tôi. Trong phạm vi ký ức của tôi, đó là lý do hợp lý nhất."

Chứ tôi đâu có tốt bụng đến mức liều mạng chỉ vì thấy tội nghiệp đâu, Merumina lại thở dài.

"Lý do ám ảnh, suy nghĩ bình thường thì chắc là do ngày xưa từng sống ở đó, nhưng hồ sơ không có ở đâu cả."

"..."

"Đó là kết quả của ba mươi ba năm tìm kiếm. Rốt cuộc chẳng biết gì... Thú thật, đôi khi tôi nghĩ chắc không tìm thấy nữa đâu. Rằng dù cố gắng thế nào cũng vô ích."

...Nói đến đó, Merumina ngừng lời. Ánh mắt nhìn xa xăm.

"── Nhưng mà, dù vậy. Chắc là tôi vẫn sẽ vừa giúp đỡ Vùng Ô Nhiễm, vừa tiếp tục tìm kiếm thôi."

Merumina cười như chấp nhận.

Vẻ mặt buồn bã, như sắp khóc. Đó là biểu cảm Konoe chưa từng thấy bao giờ.

...Nên Konoe không biết phải nói gì.

Mắt đảo điên, rồi ngậm miệng lại.

"..."

Một lúc, sự im lặng bao trùm căn phòng.

Merumina nhìn chằm chằm Konoe── rồi bất chợt giãn cơ mặt.

"── A, nhưng đừng hiểu lầm nhé. Chỉ buồn vì ký ức không quay lại thôi, chứ giúp đỡ Vùng Ô Nhiễm thì tôi không ghét đâu."

"...Hả?"

"Dù không hiểu lý do tại sao lại thiên vị quá mức... nhưng mà, làm việc tốt mà. Nhìn mọi người cười, tôi cũng thấy vui."

Đã bảo cậu hãy tự hào đi rồi còn gì? Merumina cười.

Nhìn nụ cười đó, Konoe cũng nhớ lại chuyện sau khi thảo phạt Demon hôm nọ.

"Về Vùng Ô Nhiễm thì không hiểu nhưng tôi chấp nhận. Không thấy phiền gì cả."

"...Vậy, sao."

Ký ức đã mất, chà cũng sống chung với nó hơn ba mươi năm rồi mà, Merumina nói với vẻ mặt tươi sáng như mọi khi. Khuôn mặt mà Konoe biết từ xưa, nên anh cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Ừ, cho nên──── cái mà tôi đang thực sự gặp rắc rối bây giờ, chỉ có một thôi."

──── Hửm?

Merumina xoay người quay lưng về phía Konoe.

"Như đã nói lúc nãy, tôi có sự ám ảnh mà chính mình cũng không hiểu. Không biết có phải là ước nguyện của tôi không. Ký ức đã mất, dù không nhớ ra nhưng lại ảnh hưởng mạnh mẽ đến tôi."

Nè, thử nghĩ xem, Merumina nói. Vẫn quay lưng, giọng nhẹ nhàng.

"Với một người như tôi, giả sử có một người rất thân thiết. Có một người muốn trở nên, thân thiết hơn."

"...À, ừ."

Giả sử có một người muốn cùng bước đi.

Giả sử có một người khiến mình cứ muốn tập tành đủ thứ.

...Nhưng mà, nếu cái cớ ban đầu, lại mơ hồ thì sao, cô nói.

"...Khi nhìn người đó, tôi chợt nghĩ. Cảm xúc này, tình cảm này──"

── Có thực sự, là của tôi không nhỉ.

"...Chỉ vậy thôi."

Giọng Merumina lẩm bẩm nhẹ tênh, như đang nói chuyện phiếm.

Nhưng sao, tại sao lại nghe xa xăm đến thế.

"..."

...Cho nên, trước Merumina vẫn đang quay lưng, Konoe rốt cuộc vẫn không nói được lời nào.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!