Chương 1: Chuyển sinh sang dị giới
1
Konoe được triệu hồi sang dị giới vào một ngày xuân nọ.
Tôi chết ở Nhật Bản, và khi nhận ra thì đã thấy mình đang đứng trong một đại sảnh.
Ý thức mờ dần, tôi nhắm mắt lại, và khi mở mắt ra đã là một nơi hoàn toàn khác.
「...?」
Tôi chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tôi chết lặng. Bởi vì Konoe lẽ ra đã chết vì bệnh.
Căn bệnh được phát hiện trong một đợt khám sức khỏe, và chỉ vỏn vẹn ba tháng sau tôi đã qua đời.
Có lẽ vì còn đang ở độ tuổi đôi mươi nên bệnh tiến triển quá nhanh, khi phát hiện ra thì đã quá muộn. Đau đớn, quằn quại, và cuối cùng tôi chết trong cô độc. Vậy mà, khi mở mắt ra, không hiểu sao tôi lại ở một nơi xa lạ.
「...???」
Chẳng có chút tính liên tục nào cả. Tôi hoảng loạn nhìn quanh.
Xung quanh có rất nhiều người giống tôi, nhưng họ cũng đang ngơ ngác y như Konoe này vậy.
Không thể hiểu nổi, ai nấy đều ôm đầu tự hỏi chuyện gì đang diễn ra.
Có người véo má, có người nhắm mở mắt liên tục xem đây có phải là mơ hay không...
...Tình trạng đó kéo dài một lúc.
Đột nhiên, bức tường của đại sảnh mở ra, một người đàn ông bước vào. Và rồi hắn nói:
「Chúng ta muốn kỹ thuật của thế giới các ngươi.」
Kể từ đó đã ba mươi ngày trôi qua. Trong khoảng thời gian này, điều Konoe học được là dị giới này đang bị đình trệ.
Và để phá vỡ sự đình trệ đó, họ đang triệu hồi các kỹ thuật viên và nhà khoa học từ Trái Đất.
Việc Konoe bị triệu hồi cũng là một phần trong đó... tuy nhiên, có một vấn đề. Sinh Mệnh Ma Pháp dùng để triệu hồi của thế giới này không có chức năng chọn lọc con người, dường như nó chỉ vơ vét đại khái những linh hồn của người chết mà thôi.
Vì thế, kết quả là có rất nhiều người không liên quan cũng bị triệu hồi theo, và chẳng cần giấu giếm gì, Konoe chính là một trong số đó. Thật đáng tiếc, Konoe không có kiến thức hay kỹ năng mà họ mong muốn.
Tóm lại, nói một cách ngắn gọn thì tôi chỉ là một nhân vật quần chúng bị cuốn theo.
Một kẻ có cũng được mà không có cũng chẳng sao...
「...Được rồi, tôi sẽ thu bài kiểm tra nhé.」
Thế nên, một Konoe không có vai trò gì đặc biệt như vậy, dù đã đến thế giới này được một thời gian, giờ vẫn đang phải cặm cụi làm bài kiểm tra thế này đây.
Địa điểm hiện tại là một phòng học trong cơ sở giáo dục của đất nước đã triệu hồi Konoe.
Xung quanh có rất nhiều Người Chuyển Sinh, và tôi đang trà trộn trong số đó.
Tiện thể nói luôn, bài kiểm tra là về địa lý của thế giới này. Về độ rộng lớn của thế giới, tên các quốc gia. Và cả chuyện dưới lòng đất nữa.
「......」
...Mà theo những gì Konoe nghe được, mấy kiến thức này sau khi rời khỏi trại đào tạo cũng chẳng giúp ích được gì nhiều. Vì vậy, những Người Chuyển Sinh khác làm bài khá hời hợt... tuy nhiên, Konoe vẫn học hành nghiêm túc và tham gia bài kiểm tra này.
Lý do ư? Lý do là vì chẳng còn việc gì khác để làm cả.
「......」
Konoe khẽ thở dài, nhớ lại nội dung bài kiểm tra vừa rồi.
Về đất nước này, và sự rộng lớn của hành tinh. Đất nước này rộng cỡ lục địa Á-Âu trên Trái Đất, còn hành tinh này dường như lớn gấp nhiều lần Trái Đất.
Và dưới lòng đất của hành tinh có Hầm Ngục (Dungeon) giống như trong game, từ Hầm Ngục tràn ra quái vật và bệnh dịch. Nghe nói những Hầm Ngục đó là âm mưu của Tà Thần đáng sợ.
Phá hủy Hầm Ngục là sứ mệnh của những kẻ sinh ra ở thế giới này, và để làm điều đó, Thần cũng ban cho nhân loại sức mạnh...
...Đáng tiếc thay, sứ mệnh đó hiện tại có vẻ đang đi vào ngõ cụt.
Nói tóm tắt về hiện trạng thì có vẻ như Hầm Ngục quá rộng lớn.
Cái thứ trải rộng sâu dưới lòng đất thế giới này, chỉ tính riêng những phần đã xác nhận được, nghe nói đã gấp vài lần diện tích vốn rất rộng lớn của hành tinh này rồi.
Một Hầm Ngục siêu khổng lồ, không nhìn thấy điểm dừng. Quy mô mà đôi chân con người không thể nào đi hết được, dù có phương tiện di chuyển là ma pháp dịch chuyển đậm chất Fantasy, nhưng vì đó là kỹ năng và kỹ thuật phụ thuộc vào con người nên số lượng hoàn toàn không đủ.
Tóm lại, không phải do kẻ địch mạnh hay gì, mà là việc công phá Hầm Ngục bất khả thi về mặt vật lý.
Có vẻ như Tà Thần không hề có ý định để cho ai công phá nó. Muốn chửi hắn là đồ hèn hạ, nhưng xét về chiến lược sinh tồn trong thực tế chứ không phải game, thì đó là nước đi cực kỳ đúng đắn.
Kết quả là suốt hàng trăm năm qua, việc công phá không hề tiến triển, nhưng trong lúc đó quái vật vẫn tiếp tục Bùng Phát, bệnh dịch vẫn tiếp tục lan tràn. Vì vậy, để phá vỡ hiện trạng cần phải có một bước đột phá.
Đó có thể là kỹ thuật máy móc từ dị giới, là ô tô, tàu hỏa hay máy bay. Và không phải là hàng độc bản, mà là cơ chế công nghiệp hóa có thể sản xuất hàng loạt.
Nghĩa là, những người Trái Đất được gọi đến chính là vì mục đích đó.
「Xong rồi, xong rồi.」
「Đi ăn gì đây?」
Bài kiểm tra kết thúc, những Người Chuyển Sinh xung quanh lập tức đứng dậy rời khỏi phòng học.
Đã một thời gian trôi qua kể từ khi đến thế giới này. Mọi người, bao gồm cả Konoe, đều bắt đầu quen với nơi đây.
Người Chuyển Sinh không hẳn là bị giam cầm. Thế nên sau khi hoàn thành bài tập, họ dường như đi đến rất nhiều nơi. Xuống phố, và vì có tiền tiêu vặt nên họ vui chơi ở đó.
「......」
...Mà, Konoe thì không làm mấy chuyện đó.
Tôi cứ học mãi. Vì không có bạn bè nên chỉ có một mình. Giờ tôi vẫn đang cúi gằm mặt để không chạm mắt với ai.
...Đó chính là Konoe. Một kẻ giao tiếp kém (Comyusho) hoàn toàn.
Vài phút sau, Konoe ngẩng mặt lên.
Và khi mọi người đã đi hết, tôi mới bước ra khỏi lớp học. Nhìn từ xa, tôi thầm nghĩ bọn họ trông vui vẻ thật đấy.
「......」
Vừa đi dọc hành lang, Konoe vừa nhìn ra ngoài, thấy nhiều Người Chuyển Sinh đang bước đi với bầu không khí tươi sáng.
Trong số đó không có ai bi quan cả. Ít nhất trong tầm mắt tôi là không có một ai.
Mọi người đều cười nói vui vẻ, thậm chí còn chào hỏi những thiếu nữ tóc vàng lướt qua – có lẽ là những thiếu nữ tộc Elf. Họ đã quen với dị giới và các chủng tộc khác, không hề sợ hãi hay tuyệt vọng.
...Konoe cho rằng điều đó, theo một nghĩa nào đó, là bất thường.
Bởi lẽ, Người Chuyển Sinh bị gọi đến một dị giới hoàn toàn khác Trái Đất. Không tài sản, không kiến thức, không hiểu biết thường thức, đến vật giá cũng chẳng nắm rõ.
Ở một nơi như thế, không nơi nương tựa, cô độc một mình. Bình thường thì bi quan cũng là chuyện dễ hiểu chứ nhỉ. Lo lắng đến mức mất ngủ cũng chẳng lạ. Vậy mà, tất cả mọi người đều sống lạc quan, đều cười nói. Lý do là...
(—Nhờ ơn Thần, nhỉ.)
Nói một lời thì chính là như vậy. Nghe nói Người Chuyển Sinh được Thần ưu đãi rất nhiều.
Có vẻ như nhờ thiện ý của Người, nếu chỉ sống bình thường thì sẽ nhận được sức mạnh dư dả. Thực tế, một Người Chuyển Sinh được gọi đến một năm trước đã cười và giải thích như vậy.
Vì biết điều đó nên họ mới có thể vô tư vui chơi. Bởi vì đã có sự bảo đảm.
(...Biết ơn thật đấy.)
Đương nhiên, đối với Konoe đây cũng là chuyện đáng mừng. Bởi Konoe là một kẻ tầm thường. Tôi tự nhận thức mình là kiểu người sẽ chết đầu tiên bên ngoài màn hình trong phim kinh dị.
...Mà, nói là vậy, nhưng vì Konoe tính tình đa nghi nên ban đầu tôi cũng nghĩ chuyện này quá thuận lợi đến mức đáng ngờ. Tuy nhiên, qua những gì quan sát được trong ba mươi ngày nay, có vẻ đó là sự thật.
(...Phải cảm tạ Thần mới được.)
Tôi thực lòng nghĩ vậy. Dùng ngón tay vẽ dấu thánh theo động tác đã được dạy, tôi dâng lên lời cầu nguyện cảm tạ. Bởi nếu không, tôi đã chẳng thể thong thả đi bộ thế này...
「—Kìa, cậu là... cậu Konoe phải không?」
「...!」
...Đó là ngay khi tôi vừa cầu nguyện xong. Konoe bất ngờ bị gọi từ bên cạnh.
Cái tên của mình bất ngờ vang lên khiến vai Konoe nảy lên.
「......Giáo Quan?」
「Chào, lần đầu gặp lại kể từ buổi học trước nhỉ.」
Cố gắng tỏ ra bình tĩnh nhìn về phía giọng nói, tôi thấy vị Giáo Quan từng phụ trách giảng dạy vài lần đang đứng đó.
Đó là một người phụ nữ trạc ngoài hai mươi tuổi. Mái tóc bạc dài bồng bềnh và chiếc áo khoác trắng tinh là điểm đặc trưng. Vị Giáo Quan ấy bước lại gần Konoe với những bước chân nhẹ nhàng.
「Này, tôi nghe rồi đấy? Nghe nói cậu đang rất cố gắng. Thành tích có vẻ rất tốt phải không.」
Và rồi, cô ấy đột ngột khen ngợi.
Nào là tỷ lệ chuyên cần tốt, hành vi trong ký túc xá cũng gương mẫu, cậu nghiêm túc thật đấy, đại loại vậy.
Trước những lời đó, Konoe...
「...Cảm ơn cô. Nghiêm túc là ưu điểm duy nhất của tôi.」
Cố gắng để giọng không bị run, tôi gắng gượng trả lời. Tôi là kiểu người giao tiếp kém đến mức chỉ có thể đối đáp công việc ở mức tối thiểu, còn chuyện phiếm thì chịu chết. Đó chính là Konoe.
...Chỉ là "làm được ở mức tối thiểu", chứ lúc nào tôi cũng thấy bối rối.
Việc vị Giáo Quan này là một mỹ nhân cũng chẳng tốt đẹp gì. Konoe thuộc kiểu người giao tiếp kém mà hễ đối phương là mỹ nhân thì chỉ muốn chạy trốn hơn là lại gần.
「Hưm hưm, ra là vậy. Nghiêm túc là ưu điểm sao.」
Nhưng, mặc kệ Konoe đang bối rối, Giáo Quan lại càng tiến tới gần hơn.
Khoảng cách rất gần. Nhìn rõ cả khuôn mặt của Giáo Quan. Một vẻ đẹp hiếm thấy ở Trái Đất.
...Tuy nhiên, Konoe không hề coi tình huống này là diễm phúc. Ngược lại, tôi quay mặt đi, định lùi ra xa hơn.
「Này cậu.」
「...Dạ, vâng.」
「Đã quyết định Gia Hộ chưa vậy?」
Giáo Quan hỏi Konoe như thế.
—Gia Hộ là gì.
Đó là sức mạnh mà ai ở thế giới này cũng sở hữu, là thứ được Thần ban tặng. Thế giới này có rất nhiều vị Thần, và tùy theo quyền năng của mỗi vị Thần mà họ sẽ ban cho Gia Hộ khác nhau. Tôi đã được học như vậy.
Đó là thứ sức mạnh đặc biệt giúp nâng cao ma lực, hay giúp tiếp thu kỹ thuật nhanh hơn. Tuy nhiên, vì nó phụ thuộc vào dòng máu và môi trường, nên nghe nói người ta không thể chọn Gia Hộ mình nhận được.
Đó cũng là một sức mạnh có phần bất tự do, nghe đâu có nhiều trường hợp ước mơ bị khép lại chỉ vì Gia Hộ không phù hợp.
—Nhưng, Người Chuyển Sinh có thể chọn Gia Hộ.
Và quyền lợi đó chính là sự ưu đãi lớn nhất dành cho Người Chuyển Sinh.
Người Chuyển Sinh không liên quan đến dòng máu hay xuất thân nên có thể tự do lựa chọn. Hơn nữa nghe nói còn được khuyến mãi thêm đôi chút.
Gia Hộ được chọn có thể là bất cứ thứ gì. Dù là sức mạnh giúp ích cho việc công phá Hầm Ngục, hay sức mạnh thuộc hệ sản xuất.
Độ tự do cao quá mức, đến nỗi nảy sinh những nỗi phiền muộn xa xỉ kiểu như "khó chọn quá"...
「—Gia Hộ thì tôi vẫn chưa quyết định.」
Konoe cũng đang lưỡng lự.
Tôi lờ mờ nghĩ đến Gia Hộ Không Gian Ma Pháp, nhưng chưa có gì chắc chắn. Nghe nói những người khác thường bàn bạc với nhau, nhưng Konoe thì làm gì có ai để mà bàn.
...Nhưng chuyện đó thì sao chứ.
「Hể, thế à thế à!」
「—!?」
...Lúc đó, đột nhiên Giáo Quan vỗ bộp bộp vào vai Konoe.
Konoe giật mình vì sự tiếp xúc bất ngờ, cả người nảy lên.
「Vậy thì tôi có một Gia Hộ muốn đề xuất cho cậu đây.」
「..................Hả?」
「Chọn Sinh Mệnh Ma Pháp đi, cứ thế đi.」
Rất hợp với người nghiêm túc như cậu đấy, Giáo Quan nói.
—Sinh Mệnh Ma Pháp?
「Nếu Gia Hộ không mạnh thì không thể trở thành hạng nhất được, và cần sự nỗ lực rất lớn đấy. Nhưng nếu là Người Chuyển Sinh thì độ mạnh của Gia Hộ đã được bảo đảm rồi, hợp lắm đó.」
「...」
「Thấy sao? Quan hệ thầy trò không nghiêm ngặt như hệ chế tạo, lại dễ kiếm tiền hơn hẳn mấy loại ma pháp quanh đây... kiếm được bộn tiền đấy nhé?」
Về Sinh Mệnh Ma Pháp thì Konoe cũng từng nghe qua. Nói ngắn gọn thì là Trị Liệu Ma Pháp — ma pháp chữa trị vết thương và bệnh tật. Nghe nói các ma pháp khác cũng có thể trị liệu, nhưng xét về ý nghĩa "chữa lành" thì Sinh Mệnh Ma Pháp là mạnh nhất.
Tức là ma pháp của bác sĩ chuyên về chữa trị. Cái đó thì, tôi nghĩ là kiếm được tiền thật.
Thực ra ban đầu tôi cũng liệt kê nó vào danh sách ứng cử viên... nhưng vì nghĩ Không Gian Ma Pháp làm được nhiều thứ hay ho hơn nên đã quên béng đi. Nghe nói ma pháp sư nào cũng chữa được mấy vết thương nhỏ mà.
Nhưng, Giáo Quan nắm lấy vai Konoe mạnh hơn một chút...
「—Nhìn tòa nhà kia xem? Đúng, cái tòa nhà to lớn đó. Thực ra đó không phải là dinh thự của quý tộc đâu. Là nhà của người sử dụng Sinh Mệnh Ma Pháp. Nghĩa là có thể kiếm tiền đủ để duy trì tòa nhà cỡ đó một cách dễ dàng đấy.」
「...À, vâng.」
「—Ngoài ra, Sinh Mệnh Ma Pháp không chỉ có trị liệu mà cường hóa cơ thể cũng rất mạnh. Có thể hoạt động tích cực như một mạo hiểm giả. Cậu có biết không? Đại hội võ thuật mỗi năm một lần ấy. Quán quân mấy chục năm nay đều là người sử dụng Sinh Mệnh Ma Pháp đấy.」
「...Ra là vậy.」
「—Cũng có rất nhiều người đạt được tước vị. Người dùng Sinh Mệnh Ma Pháp dễ tạo mối quan hệ với tầng lớp thượng lưu, và cũng dễ đạt thành quả. Ít nhất thì dễ dàng hơn nhiều so với việc lập thân bằng nghề mạo hiểm giả.」
「...Vậy sao ạ.」
...Màn giới thiệu dồn dập của Giáo Quan ập tới Konoe đang bối rối.
Konoe tuy ngạc nhiên nhưng vẫn nghiêm túc lắng nghe. Konoe tự hào rằng ưu điểm duy nhất của mình là luôn cố gắng nghiêm túc trong mọi hoàn cảnh.
「Tuổi thọ cũng kéo dài nữa. Mà, ai tăng cường ma lực và sinh mệnh lực thì tuổi thọ cũng tăng cả thôi, nhưng Sinh Mệnh Ma Pháp thì giúp trẻ lâu và xinh đẹp trong khoảng thời gian đặc biệt dài đấy.」
「...Vậy ạ?」
Giáo Quan cứ thế thao thao bất tuyệt về ưu điểm của Sinh Mệnh Ma Pháp.
Cái này tốt, cái kia tốt, Konoe nghe với vẻ mặt nghiêm túc nhưng...
(—Nhưng mà, nói sao nhỉ.)
Với một Giáo Quan như thế, Konoe cảm thấy người này sao chỉ toàn nói điều tốt đẹp vậy.
Việc hoàn toàn không nhắc đến nhược điểm khiến tôi thấy thật đáng ngờ.
Konoe rất đa nghi. Đa nghi ngang ngửa với mức độ nghiêm túc của mình.
Cô độc, hướng nội và đa nghi, chết một lần rồi cũng chẳng sửa được. Konoe về cơ bản là người có tính cách cái gì cũng phải nghi ngờ trước tiên.
「...」
Mà, đối phương là Giáo Quan, tôi cũng muốn tin lắm chứ.
Nhưng câu chuyện này ngon ăn quá. Kẻ lừa đảo thường chỉ nói toàn điều thuận lợi, và việc cô ấy là mỹ nhân trong trường hợp này cũng là một điểm trừ. Mỹ nhân kế.
「...Tôi hiểu rồi, tôi sẽ cân nhắc nó như một trong các lựa chọn.」
Thế nên tôi nói một câu từ chối xã giao, định rời khỏi đó...
「Nà khoan đã. Cậu không có mục tiêu gì sao? Tuy cần nỗ lực nhưng cái gì cũng đạt được đấy?」
...Nhưng Giáo Quan nắm lấy vai tôi, giữ lại.
Konoe nghĩ, cô nói thế lại càng đáng ngờ hơn đấy.
「Cậu đang nghi ngờ hả? Lời tôi không có dối trá đâu. Cũng không có ác ý. Chỉ là, số người có thể trở thành hạng nhất với Sinh Mệnh Ma Pháp rất ít. Tôi chỉ một lòng muốn có thêm dù chỉ một người thử sức nên mới giới thiệu thế này thôi. —Nếu cần, tôi thề với Thần. Về Sinh Mệnh Ma Pháp mà tôi nói với cậu lần này, lời tôi không có chút dối trá nào.」
「...Với Thần ư?」
Tôi ngạc nhiên. Bởi tôi biết ở thế giới này, lời thề với Thần rất nặng nề.
Lời thề đó là tuyệt đối, nếu phá vỡ thì Gia Hộ sẽ giảm sút, yếu đi, và mọi nỗ lực trước đó coi như đổ sông đổ bể.
Tất cả các Giáo Quan đều dặn dò tuyệt đối không được nói bừa. Tôi cũng từng nghe chuyện về những Người Chuyển Sinh trong quá khứ vì nói năng lung tung mà mất đi Gia Hộ quý giá. Chuyện tương tự cũng được ghi trong sách ở thư viện.
—Thế nên, độ tin cậy quả thực đã tăng lên.
「Đúng vậy, nếu đã tin tôi, hãy suy nghĩ lại một lần nữa.」
Giáo Quan nhìn thẳng vào mắt Konoe và nói chậm rãi.
「Dù là tiền, danh dự — hay thậm chí là phụ nữ, cái gì cũng có được. Harem cũng dễ ợt. Cậu có thể mua cả trăm nô lệ mỹ nữ tuyệt sắc về hầu hạ cũng được luôn đấy?」
...Nô lệ, Harem?
2
—Harem nô lệ.
Đó là từ ngữ bắt đầu xuất hiện trong các tác phẩm sáng tác của Nhật Bản từ khá lâu trước đây.
Nhân vật chính mua nô lệ mỹ nữ, được vây quanh. Rồi tán tỉnh âu yếm.
Đối xử dịu dàng, được yêu mến. Hoặc ngược lại, đối xử tàn tệ, bị căm ghét.
Đại loại là những câu chuyện như thế. Về nội dung thì có đủ loại, gần đây không thể gói gọn trong một từ được nữa, nhưng đại khái là kiểu đó.
Tóm lại, có thể nói là giấc mơ của đàn ông. Trước đây Konoe cũng từng đọc những chuyện như vậy.
—Vì thế, lời của Giáo Quan khiến lòng tôi bất giác dao động.
Bởi vì tôi đã từng ghen tị. Có bao nhiêu người đàn ông đã đọc những câu chuyện đó ở tuổi dậy thì mà không từng vọng tưởng trong chăn chứ?
Nếu là nô lệ, có lẽ ngay cả kẻ như mình cũng được yêu thương. Nếu là dị giới, có lẽ mình có thể cùng ai đó bước đi. Những vọng tưởng như thế.
Nhưng chuyện đó là không thể, không bao giờ thành hiện thực, tôi đã thở dài và từ bỏ. Vô nghĩa, nhảm nhí.
Vậy mà, cái vọng tưởng đó...
「Hê, cậu muốn có Harem nô lệ à?」
—Đột nhiên nhảy bổ vào hiện thực.
「Ra là vậy, ra là vậy.」
「...A, không phải.」
Trước mặt phụ nữ mà lại phản ứng với từ Harem nô lệ, Konoe luống cuống, nhưng Giáo Quan lại cười nhếch mép. Rồi cô ấy gật đầu lia lịa, vỗ vai tôi bộp bộp.
「Được mà. Giấc mơ của đàn ông ấy nhỉ?」
「...Không, cái đó.」
Hiểu mà hiểu mà. Đàn ông là thế đấy nhỉ.
Cô ấy nói kiểu như dù thế giới có thay đổi thì chuyện này vẫn y nguyên nhỉ.
「Cứ kỳ vọng đi. Bao nhiêu người, mấy chục người cũng được hết. Nếu học được Sinh Mệnh Ma Pháp, được công nhận — và trở thành Thánh Giả (Adept). Kiếm ngàn đồng vàng dễ như chơi.」
Đi đến thương nhân nô lệ, mua hết mấy em dễ thương từ đầu đến cuối được luôn! Cô ấy nói thế.
Thái độ quá mức thẳng thắn khiến Konoe vượt qua cả sự e ngại mà lắng nghe một cách nghiêm túc.
「Mua một dinh thự ở kinh đô, cho thật nhiều nô lệ hầu hạ — ừm, mà, huấn luyện thì nghiêm khắc thật đấy, nhưng chỉ cần vượt qua được là sau đó muốn CHỊCH thế nào cũng được!」
Giáo Quan nói những lời cực kỳ thuận tai kiểu như "Thấy sao? Được chứ? Tuyệt chứ?". Cô ấy vỗ vai Konoe chan chát.
Cú va chạm khiến tầm nhìn của Konoe rung lắc — đồng thời, trái tim cũng hơi rung động.
「Nhìn đằng kia xem? Có mấy cô nương Elf đúng không?」
Ánh mắt tôi di chuyển theo ngón tay chỉ của Giáo Quan. Ở đó có những thiếu nữ Elf mà tôi vừa thấy lúc nãy. Những thiếu nữ xinh đẹp tóc vàng đang chào hỏi vui vẻ với người Trái Đất.
Sắc vàng kim ấy cứ thế tỏa sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời. Ở đó hiện hữu vẻ đẹp của dị giới mà Trái Đất không có.
「Thế giới của các cậu không có Elf đúng không? Ngay cả những cô nương như thế, chắc chắn cậu cũng có thể làm gì tùy thích.」
「...」
Mắt Konoe đảo liên hồi. Thật sao? Chuyện như thế, là hiện thực sao?
Tôi nghĩ hay là nói dối — nhưng lúc nãy Giáo Quan đã thề với Thần.
Nếu vậy, ngay cả kẻ như mình, cũng thực sự có thể có Harem nô lệ?
Điều đó, nghĩa là...
『—Cuộc đời mình, liệu có ý nghĩa gì không nhỉ.』
—Lần này, mình không cần phải chết cô độc trong phòng bệnh nữa sao.
Lần này, không phải là một ai đó chẳng quan trọng, lần này, không phải là một kẻ ngáng đường. Dù giao tiếp kém, dù không thể xây dựng mối quan hệ đàng hoàng với con người, thì lần này chắc chắn sẽ được ở bên ai đó.
「Con đường trở thành Thánh Giả rất gian nan, nhưng một người nghiêm túc và nỗ lực như cậu chắc chắn sẽ ổn thôi. Yên tâm đi? Sinh Mệnh Ma Pháp được giáo dục rất kỹ lưỡng. Dù bao nhiêu năm, mấy chục năm cũng sẽ chăm sóc tận tình đến cuối cùng.」
「—」
...Dao động. Trái tim đang dao động. Hình như tôi có nghe loáng thoáng là huấn luyện nghiêm khắc, nhưng tôi đã dao động đến mức không còn bận tâm đến điều đó nữa.
「—Tôi thề với Thần. Tôi không có động cơ đen tối, không có ác ý, chỉ vì con người, vì thế giới, vì Thần mà chiêu mộ một người có triển vọng như cậu thôi.」
(...Có triển vọng? Mình á? Thật sao? Vì mình nghiêm túc ư?)
Konoe tự hào rằng mình nghiêm túc. Tôi đã sống như vậy. Nếu không làm thế, tôi đã không thể tạo dựng được chỗ đứng. Konoe kẻ ngáng đường. Konoe kẻ không thể tán gẫu đàng hoàng dù chỉ một câu. Để sống trong xã hội, tôi chỉ còn cách khoác lên mình lớp vỏ nghiêm túc.
「...」
Nếu học được Sinh Mệnh Ma Pháp, có thể kiếm được rất nhiều tiền.
Nếu kiếm được tiền, có thể tạo được Harem nô lệ.
Lần này, có thể mình sẽ được sống trong vòng vây của mọi người.
Nghĩ đến đó, mắt tôi hoa lên. Dù đau khổ đến đâu cũng không có ai đưa tay ra, chết đi cũng không có ai thương xót. Chỉ riêng cái kết cục đó, là không thể nữa...
(—Khoan, khoan đã. Bình tĩnh lại.)
Bộ não rung lắc dữ dội, nhưng rồi Konoe lấy lại bình tĩnh.
Sự đa nghi được tôi luyện qua nhiều năm đã níu Konoe lại.
Và tôi tự nhủ với bản thân phải bình tĩnh lại. Làm gì có chuyện thuận lợi thế chứ. Trong cuộc đời này làm gì có chuyện gì suôn sẻ đến thế chứ.
(...Đúng rồi, vốn dĩ có mua nô lệ đi nữa.)
Vốn dĩ, dù có mua nô lệ thì mình cũng chẳng thể làm tốt được, tôi nghĩ.
Tôi không có kiến thức về chế độ nô lệ ở thế giới này, nhưng đây là hiện thực chứ không phải truyện, dù gọi là nô lệ thì chắc chắn họ vẫn có ý chí tự do. Họ hẳn vẫn có quyền chọn người mình thích.
Có thể mua được nô lệ. Nhưng sau đó có hòa thuận được hay không là tùy vào khí độ của người chủ. Tức là, với một kẻ đến bạn bè còn không kết giao đàng hoàng được thì Harem là điều không thể. Đừng nói là được yêu thích, có khi còn bị nói xấu sau lưng, bị tổn thương, định lập Harem mà ngược lại thành ra bị cô lập cũng nên.
「Sao thế?」
Giáo Quan hỏi với vẻ mặt thắc mắc. Chắc là do Konoe đột nhiên trở nên bình tĩnh.
「...Không, tôi nghĩ là thôi đi. Vậy xin phép.」
「Ơ, tại sao? Chờ đã, chờ đã.」
Tôi định cưỡng ép bỏ chạy, nhưng lại bị bắt lại. Bị nắm lấy vai.
Thế nên, Konoe đành phải nói ra những điều vừa suy nghĩ.
Rằng con người phải biết thân biết phận. Rằng kẻ như tôi không thể duy trì được Harem. Rằng về mặt quan hệ con người, sớm muộn gì cũng đổ vỡ... tôi đã giải thích như vậy.
—Vì thế tôi nên sống một cuộc đời vô hại như trước nay vẫn thế. Tôi nghĩ vậy.
「Hừm, duy trì, và quan hệ con người à... Không sao! Nếu vậy thì không cần lo lắng!」
「—Hả?」
A ha ha, Giáo Quan cười. Rồi cô ấy dồn lực vào bàn tay đặt trên vai Konoe.
「Nếu cậu nghĩ thế, thì cậu càng nên trở thành Thánh Giả đi.」
Giáo Quan nhìn chằm chằm Konoe ở cự ly cực gần, nở một nụ cười tươi...
「—Nghe này nhé? Nô lệ về cơ bản là không có nhân quyền. Cũng không có quyền từ chối mệnh lệnh.」
「...」
「Và, kẻ đạt đến đỉnh cao của Sinh Mệnh Ma Pháp, Thánh Giả, nhờ chức trách của mình mà được phép làm nhiều điều hơn người thường. Ví dụ như giấy phép sử dụng các loại thuốc đặc biệt chẳng hạn. Các Gia Hộ khác không được thế đâu nhé? Nhà giả kim có thể chế tạo, nhưng bị cấm sử dụng.」
「...Chuyện đó, thì sao chứ.」
「Nghe này. Tức là, nếu là Thánh Giả thì — có thể dùng... Tình Dược (thuốc cấm).」
「────」
—Konoe. Trước điều đó.
Một Konoe không được ai cần đến.
Một Konoe không thể nói chuyện tử tế với ai.
「......................................................Vâng.」
Konoe, đã thua trước dục vọng.
Tôi đã lao hết sức vào củ cà rốt treo trước mặt.
—Về Tình Dược, Konoe nghĩ.
Thứ thuốc cưỡng ép người khác phải yêu. Thứ dược phẩm của ác ma tùy ý đùa giỡn cảm xúc con người.
Một thứ thuốc quá mức ích kỷ, đi ngược lại đạo lý.
Luân lý đạo đức được vun đắp ở Nhật Bản đang gào thét, phần lý trí trong đầu đang mắng chửi bản thân là đồ rác rưởi.
Không thể tha thứ được. Không được phép tha thứ.
「...」
Nhưng... còn cách nào khác không?
Sống hơn hai mươi năm, Konoe không thể quan hệ đàng hoàng với bất kỳ ai. Đi đến đâu cũng bị cô lập. Konoe kém cỏi đến mức nhìn vào mắt người khác để nói chuyện cũng khó khăn.
Một Konoe như thế chẳng thể nghĩ ra cách nào khác.
Điều tôi mong mỏi, chỉ có một. Dù là kẻ giao tiếp kém thế này.
(...Nếu là Tình Dược, thì kẻ như mình, liệu có thể trở thành "số một" của ai đó không.)
Điều đặc biệt đối với ai đó. Một thứ gì đó quan trọng.
Thứ mà tôi hằng khao khát, liệu mình có thể trở thành không...
—Và rồi vài ngày trôi qua.
Hôm đó, khóa giảng tập cho Người Chuyển Sinh kết thúc.
Ngoại trừ một số ít, các Người Chuyển Sinh đều rời khỏi ký túc xá và bước đi trên con đường mình đã chọn. Để có được Gia Hộ đã chọn, người muốn làm chiến binh thì đến Hội Chiến Binh, người muốn làm ma pháp sư thì đến Hội Ma Pháp.
「...」
Và, Konoe cũng gõ cửa Hội Sinh Mệnh Ma Pháp.
Được chào đón nhiệt liệt, nhưng sau khi chán nản vì bản thân chỉ biết nói "Cảm ơn" và "Tôi sẽ cố gắng", tôi được dẫn vào sâu bên trong Hội. Ở đó có phân thân của Thần mà tôi đã nghe kể.
Thần mang hình dáng một thiếu nữ trắng toát, sau lưng mọc đôi cánh như thiên sứ.
Với khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt không chút tà khí, Người chào đón Konoe.
『Hỡi con, con có muốn bước đi trên con đường Sinh Mệnh không?』
Đáp lại lời đó, Konoe...
「—Vâng.」
Tôi hơi lảng mắt đi, trả lời một từ. Dù biết là thất lễ, nhưng tôi không thể nhìn vào mắt Người.
Nhưng Thần lại mỉm cười với một Konoe như thế.
『Vậy, ta ban phước cho con. Cầu mong con đường con đi sẽ tràn ngập nụ cười.』
Cùng với lời nói đó, ánh sáng tràn ngập xung quanh.
Konoe cảm thấy một thứ gì đó ấm áp trú ngụ trong cơ thể...
—Và rồi, ba mươi ngày sau đó.
Konoe đang nằm hấp hối ở một góc sân tập.
3
「—Gư, aaaaa, aaaaa.」
Konoe thổ huyết. Nôn sạch những gì trong dạ dày. Tiếng rên rỉ lọt ra. Cơn đau đang chi phối não bộ.
Bộ não rung lắc dữ dội, tôi cảm giác như sàn sân tập nơi mình đang co ro biến thành một cái bập bênh không ổn định.
「Đứng dậy đi. Quái vật sẽ không chờ đợi như tôi đâu?」
Giọng của Giáo Quan vang lên từ trên đầu.
Vẫn là vị Giáo Quan đã mời gọi Konoe. Nhưng trong giọng nói không còn sự dịu dàng của ngày hôm đó.
「...Gư, ...hự!」
Khổ sở, nhưng nghe thấy tiếng gì đó xé gió, Konoe lập tức lăn sang ngang theo phản xạ. Một cây Thương huấn luyện cắm phập vào chỗ tôi vừa nằm. Konoe lấm lem trong bãi nôn đầy máu do chính mình ói ra, loạng choạng đứng dậy.
「...Ư, gào!」
Tôi liều mạng cử động tay chân nặng như chì, bắt đầu chạy.
Bởi tôi biết nếu không làm thế thì sẽ còn gặp chuyện khủng khiếp hơn.
Vừa chạy tôi vừa nghĩ.
Mà, cũng phải thôi nhỉ.
Ngay từ đầu tôi đã biết rồi. Làm gì có chuyện thuận lợi đến thế.
Konoe chưa từng sống cuộc đời nào như vậy. Thế gian này khắc nghiệt lắm. Vốn dĩ, chính Konoe đã cố tình phớt lờ việc Giáo Quan từng nói huấn luyện rất nghiêm khắc và vất vả.
Chỉ cần suy nghĩ một chút là hiểu. Kiếm được tiền. Có được danh dự. Nếu chỉ có thế, tại sao lại phải cất công đi mời gọi? Bình thường người ta sẽ tự kéo đến ầm ầm, việc không như thế chứng tỏ chắc chắn có yếu tố địa lôi khủng khiếp nào đó.
「—Hộc, hộc, hộc.」
Thế nên bây giờ, như để trả giá cho sự đắc ý, Konoe đang phải chịu khổ sở. Tôi đang liều mạng cử động tay chân. Vừa hấp hối vì sự huấn luyện quá khắc nghiệt, vừa bê bết máu và bãi nôn mà chạy.
「Nếu chạy thì hãy vận hành ma lực. Dùng toàn lực cường hóa cơ thể đi — nếu không làm được thì chết đi. Không sao đâu, nếu chết xong ngay lập tức thì có thể hồi sinh mà.」
「...Hự.」
Sự rèn luyện bất thường. Kiểu Sparta không thể tưởng tượng nổi ở Nhật Bản.
Vậy, Konoe đang đau khổ vì điều đó có bị lừa không, thì câu trả lời là không.
Những điều Giáo Quan nói lúc đó hoàn toàn là sự thật. Tiền cũng có. Thành tích cũng có. Phụ nữ cũng muốn sao được vậy, thuốc nguy hiểm cũng sử dụng dễ dàng.
Thánh Giả (Adept) — kẻ đạt đến đỉnh cao của Sinh Mệnh Ma Pháp.
Nếu đạt được danh hiệu đó thì dường như chẳng có gì là không thể có được. Hầu như mọi thứ đều thành hiện thực.
Lý do tại sao ư, là vì...
「—Thánh Giả là người bảo hộ nhân loại. Là thành trì cuối cùng của những người dân yếu ớt. Không được phép bại trận. Phải mạnh hơn bất cứ ai.」
Ngày đầu tiên huấn luyện, Konoe đã kinh ngạc khi biết mình đang nhắm đến một thứ khủng khiếp mà không hề hay biết.
Và kể từ ngày đó, Konoe vừa chạy vừa nôn ra máu. Tôi cưỡng ép thông dòng ma lực vừa mới học vào toàn thân đang đau nhức để chạy. Chỉ cần lơi lỏng một chút là nắm đấm sẽ giáng xuống, khiến tôi lại thổ huyết.
Huấn luyện xong, thể lực được hồi phục bằng Sinh Mệnh Ma Pháp, sau đó học ma pháp, ngoại trừ ăn uống và nghỉ ngơi ít ỏi thì hầu như tất cả đều cống hiến cho Sinh Mệnh Ma Pháp.
—Theo lời Giáo Quan, người thường muốn đạt đến đỉnh cao Sinh Mệnh Ma Pháp thì chỉ ma lực thôi là chưa đủ.
Nếu là người có tài năng phi phàm, thì rèn luyện bình thường cũng đạt tới đỉnh cao. Nhưng để người thường đạt được, cần có sinh mệnh lực cường tráng, và để rèn luyện sinh mệnh lực thì phải trở nên mạnh mẽ, Giáo Quan nói vậy.
Cần một trái tim bất khuất, một cơ thể vượt qua cả thép, và võ nghệ áp đảo.
Sự huấn luyện để người thường có thể sở hữu ma pháp cực hạn mà vốn dĩ không thể đạt được. Đó chính là địa ngục này.
「Nếu tay rụng thì dùng chân chiến đấu. Mất chân thì bò lết mà cắn xé. Chết cũng phải chiến đấu. Hãy trở thành tấm khiên cho những người dân vô tội. Đó chính là Thánh Giả.」
—Tôi muốn nói đừng có đòi hỏi vô lý. Chuyện đó làm sao mà làm được.
Cơ thể không chỗ nào là không đau, tinh thần sắp gãy vụn. Konoe phàm nhân không được tạo ra để chịu đựng sự huấn luyện khắc nghiệt thế này. Thực lòng tôi muốn nói tôi bỏ cuộc và chạy trốn ngay bây giờ.
...Nhưng mà.
「...!!」
Dù vậy Konoe vẫn liều mạng chạy, là bởi vì tôi có mục tiêu.
Harem nô lệ. Tình Dược. Dù có là ngoại đạo đến đâu, dù có sai trái thế nào. Lần này nhất định...
「Konoe, cậu đến đây để làm gì? Tại sao cậu lại nhắm đến Thánh Giả?」
Đúng vậy. Nếu nỗ lực, chắc chắn sẽ có được. Sẽ không còn cô độc nữa. Nếu cố gắng, phía trước chắc chắn sẽ...
—Ở Nhật Bản thì khác. Dù nỗ lực cũng vô ích.
Thứ cần thiết là năng lực giao tiếp, và Konoe - kẻ dù thế nào cũng không có được nó - không có quyền lợi đó. Chỉ có thể sống một mình. Thế nên lúc nào cũng một mình, và cuối cùng cũng quằn quại chết một mình.
—Nhưng, ở thế giới này nếu nỗ lực thì sẽ có được.
Konoe không tệ trong việc nỗ lực, trong việc học hành.
Bởi vì tôi chỉ toàn học thôi. Ngoài học ra chẳng có việc gì để làm.
Gia đình tan vỡ. Không kết bạn được. Không có tiền để chơi bời, nhưng cũng chẳng có gan để sa ngã. Chỉ có thời gian rảnh rỗi. Thế nên tôi cứ cắm đầu vào bàn học. Dù đầu óc không xuất sắc hơn người, nhưng cũng làm được ở mức người thường nên phần còn lại tôi dùng nỗ lực để bù đắp.
Chỉ có tiền là được chu cấp nên cũng vào được một trường đại học kha khá...
...Nhưng, kết quả là.
(—Mình không muốn chết một mình nữa.)
Tôi sợ điều đó. Tôi không đòi hỏi ai đó phải ở bên cạnh. Nhưng chỉ cần một chút thôi, ít nhất hãy đau buồn vì tôi. Chỉ cần làm thế thôi thì Konoe đã...
『...Kẻ như mình, giá như đừng sinh ra thì tốt hơn.』
—Vào lúc lâm chung. Vào giây phút cận kề cái chết, lẽ ra không cần phải nghĩ đến điều đó.
「...Hự, hộc, hộc, hự, hộc!」
Vì thế, lần này nhất định, Konoe chạy.
Nuốt ngược bãi nôn vào trong, phớt lờ cơn đau, liều mạng di chuyển đôi chân về phía trước...
—Và rồi một năm sau. Konoe gục ngã hoàn toàn.
「...Không thể nào làm được.」
Thánh Giả, là gánh nặng quá sức đối với người thường.
Tôi nghĩ quả nhiên là không thể.
Huấn luyện và học tập không hồi kết từ sáng đến tối. Vừa vượt qua cái này là ngay lập tức bị đặt ra định mức tiếp theo, vừa nghĩ đã quen với huấn luyện thì lại bị đặt ra một mức huấn luyện khắc nghiệt hơn một bậc.
Trước những ngày tháng như thế, cuối cùng trái tim Konoe cũng gãy vụn.
Nói đúng hơn, phải nói là trụ được một năm cũng giỏi lắm rồi. Trước đây Konoe từng nghe loáng thoáng. Trong quá khứ có hàng chục Người Chuyển Sinh từ Trái Đất cũng thử sức trở thành Thánh Giả, và tất cả bọn họ đều bỏ chạy khi chưa đầy mười ngày. Thực ra Konoe đã phá kỷ lục cao nhất ngay từ đầu rồi.
Sự huấn luyện quá đỗi khắc nghiệt sẽ chọn lọc con người. Konoe biết người ta nói rằng 『Kẻ không gánh vác gì trên vai sẽ không thể chịu đựng nổi sự huấn luyện của Thánh Giả』.
(—Từ bỏ thôi.)
Tôi nghĩ mình đã cố gắng đủ rồi.
Cũng đã kha khá mạnh lên rồi, rời khỏi đây chắc cũng đủ sống.
Gần đây, trong lúc huấn luyện Konoe đã đánh bại được quái vật được phân loại là trung cấp ở Hội Mạo Hiểm Giả. Thêm vào đó, tôi cũng đã dùng được trị liệu ma pháp trung cấp.
Nếu hỏi giá trị của nó là bao nhiêu... thì nghe nói ở đất nước này, dù ở lĩnh vực nào, nếu đạt đến hạ cấp thì cũng có thể kiếm đủ ăn ở mức tối thiểu. Tuy không thể xa xỉ, nhưng một nhà có thể sống đạm bạc.
Trong một xã hội như thế, Konoe đã đạt đến trung cấp ở hai lĩnh vực. Thế này là quá đủ để sinh sống rồi.
Tiện thể, nếu rèn luyện bình thường thì người phàm phải mất hai mươi năm mới học được trị liệu ma pháp trung cấp. Konoe nghe xong thì bàng hoàng trước cả khi thấy vui mừng. Rốt cuộc mình đã làm những chuyện khủng khiếp đến mức nào vậy.
(...Mà, rốt cuộc thì chuyện dùng Tình Dược lập Harem nô lệ với mình là không thể.)
Konoe với trái tim tan vỡ nghĩ vậy. Rằng con người phải biết thân biết phận. Rằng đó là giấc mơ quá tầm với một kẻ phàm nhân như mình.
「…………」
—Thế nên, vào đêm khuya hôm đó.
Để nói với Giáo Quan rằng mình sẽ nghỉ, Konoe đi dọc hành lang trại đào tạo sau khi buổi huấn luyện kết thúc.
Huấn luyện Thánh Giả thì khó tiếp tục, nhưng bỏ cuộc thì dễ.
Chỉ cần nói một câu với Giáo Quan là nghỉ. Tôi đã thấy bao nhiêu người như thế rồi. Thế nên cũng giống như bao lần tiễn người khác đi trước đây, Konoe cũng...
「…………?」
—Chính vào lúc đó. Tôi chợt nhận ra.
Trên hành lang dẫn đến phòng Giáo Quan, có thứ gì đó. Không, không phải "thứ gì đó". Tôi biết. Tôi đã từng thấy.
Đôi cánh trắng toát, mái tóc trắng tinh. Khuôn mặt xinh đẹp không tưởng như hiện thực. Đôi mắt đỏ. Ánh sáng ấy đang nhìn chằm chằm Konoe từ một góc hành lang.
—Thần đang ở đó.
4
Hành lang lớn dẫn đến phòng Giáo Quan. Từ cây cột ở góc hành lang đó, có một cái bóng đang nhìn Konoe.
Trong bầu không khí tĩnh mịch của đêm khuya. Cái bóng người trắng toát tỏa sáng ngay cả ở nơi lờ mờ tối chỉ được chiếu sáng bởi ngọn đèn trên tường.
—Là Thần.
Phân thân của vị Thần Sinh Mệnh. Thiếu nữ xinh đẹp như tượng tạc đang nhìn chằm chằm về phía này.
「...?」
...Konoe thấy, tại sao nhỉ. Khuôn mặt của Thần trông có vẻ hơi buồn bã.
Tôi tự hỏi tại sao Người lại nhìn tôi bằng ánh mắt đó.
Tôi nghĩ có lẽ Người biết tôi định bỏ cuộc, nhưng rồi lại nghĩ, không không, Thần đời nào lại làm vẻ mặt buồn bã vì một kẻ như tôi bỏ cuộc chứ.
Không hiểu rõ lắm, nhưng tôi cũng không thể rời mắt khỏi vị Thần đang nhìn mình. Vì thế, cứ thế Konoe nhìn nhau với Thần.
「………………」
「………………?」
Một lúc sau, Thần vẫy tay. Như muốn nói hãy lại đây.
Thần làm động tác đó hướng về phía Konoe.
「…………?」
Thấy thế, Konoe quay lại nhìn phía sau mình. Tôi nghĩ có khi nào có ai đó ở đó chăng. Bản tính của kẻ giao tiếp kém là thế. Nhưng chẳng có ai cả, nhìn lại về phía trước, Thần làm vẻ mặt hơi thắc mắc, nhưng vẫn đang vẫy tay.
Konoe chỉ vào mặt mình. Thế là Thần gật đầu ngay lập tức.
「...」
Khi tôi tiến lại gần một bước, Thần cũng bắt đầu bước đi, phía trước là một căn phòng.
Konoe đi theo sau. Trong đầu nổi lên những dấu chấm hỏi, và tôi thấy căng thẳng. Tuy nhiên tôi không đủ mặt dày để bỏ chạy khi được Thần vẫy gọi.
—Trong căn phòng bước vào chỉ có một cái bàn và hai cái ghế.
Trên bàn đặt một bộ tách trà, và có cả bánh kẹo trà đã được chuẩn bị sẵn.
Thần ngồi xuống một chiếc ghế. Rồi dùng tay mời Konoe ngồi chiếc còn lại.
Konoe rụt rè kéo ghế, ngồi xuống. Liếc nhìn Konoe như thế, Thần đưa tay về phía bộ tách trà.
「…………」
「…………」
Thần rót trà vào tách. Chỉ có âm thanh đó vang vọng trong phòng.
Và rồi, trà được rót vào hai tách, một tách được đặt trước mặt Konoe.
Thần ra hiệu "mời dùng".
Không nói thành lời. Vị này ngoại trừ những lúc đặc biệt như ban phước thì tuyệt đối không mở miệng. Điều đó Konoe cũng biết.
—Bởi vì, ở thế giới này lời của Thần là tuyệt đối.
Con người ở thế giới này không được trái lệnh Thần. Nếu trái lệnh sẽ bị mất Gia Hộ. Vì thế, lời của Thần đối với con người không khác gì mệnh lệnh, do đó, Thần không nói thành lời.
Bởi vị này biết rằng những lời vô tình của mình có thể làm khổ con người.
「...」
Lúc này, trước mặt Konoe không phải là mệnh lệnh, mà là trà và bánh kẹo được Thần mời "nếu được thì cứ dùng".
「...」
Tôi đưa tay lấy tách trà. Chậm rãi nhấp một ngụm.
Hương thơm dễ chịu xộc lên mũi, dòng trà ấm vừa phải trôi xuống bụng.
「...Ngon quá.」
Tôi buột miệng lẩm bẩm. Thở hắt ra một hơi. Cảm giác đôi vai đang căng cứng nhẹ nhõm đi một chút.
...Rồi lại là khoảng thời gian im lặng một chút.
Bất chợt, Thần mỉm cười hướng về phía Konoe, nghiêng đầu.
Trước cử chỉ đó, Konoe không hiểu sao lại cảm thấy...
【—Huấn luyện, vất vả lắm phải không?】
Dù không có lời nói, nhưng tôi cảm giác như Thần đang hỏi như vậy.
Và rồi, Konoe cuối cùng cũng thừa nhận hiện thực. Lý do Thần mời mình lần này. Vị này biết mình định trốn chạy khỏi cuộc huấn luyện, nên mới gọi mình lại.
Trước một vị Thần như thế, tôi băn khoăn không biết nên đáp lại thế nào.
「...Đúng vậy ạ, vất vả lắm.」
Lời nói thật lòng không chút dối trá trôi tuột ra. Là do trà làm miệng lưỡi thả lỏng, hay do nụ cười của Thần dịu dàng vô hạn đây.
Lập tức, một ý niệm "vậy sao" truyền đến từ Thần.
【Vất vả lắm nhỉ. Hơn một năm kể từ khi đến đây, con đã rất cố gắng rồi】
「...Cảm ơn, Người.」
Cảm nhận được bầu không khí an ủi từ Thần, tôi vừa đáp lễ vừa ngạc nhiên. Tại sao ngạc nhiên ư, là vì Thần, một vị trên trời cao, lại biết khoảng thời gian Konoe ở đây. Tôi không ngờ Thần lại biết đến một kẻ tập sự như Konoe.
Không, mà, Người đã cất công gọi mình lại thế này thì có lẽ chuyện đó là bình thường. Nhưng tôi vẫn nghĩ Thần mà lại quan tâm đến kẻ như mình sao.
【Nhưng, đã đến giới hạn rồi ư?】
「...Vâng.」
【—Ừm, đúng thế nhỉ. Con đã cố gắng rất nhiều mà】
Bầu không khí buồn bã truyền đến từ Thần.
Cảm nhận được rằng Người thực sự thấy tiếc nuối.
「...Hự.」
Konoe bất giác thấy xấu hổ vì bản thân lại nói những lời thảm hại trước mặt Thần. Xấu hổ vì những lời yếu đuối, và bất giác tôi suýt nói ra "quả nhiên con sẽ không nghỉ nữa"...
「...」
Nhưng, thực sự đã đến giới hạn rồi. Bởi vì, tôi đã hiểu ra rồi.
Đến trại đào tạo được một năm. Huấn luyện Thánh Giả vẫn chỉ là giai đoạn đầu, nhưng tôi đã nỗ lực đến mức lờ mờ thấy được phía trước.
—Konoe, không có tài năng về Sinh Mệnh Ma Pháp.
Thực sự, không có một chút nào. trại đào tạo nơi những kẻ tài năng tràn trề tụ hội để nhắm đến Thánh Giả. Trong số đó, chắc chắn tôi là kẻ kém tài nhất. Lĩnh vực sở trường cũng chỉ ở mức người thường, lĩnh vực kém thì mất thời gian gấp đôi người khác, thảm hại đến mức đó.
Một năm qua, tôi liên tục bị những ứng viên Thánh Giả vào sau vượt qua. Mỗi lần như thế, tôi lại nhìn theo bóng lưng họ đi trước.
Tôi thấm thía sự bất tài của mình. Konoe đã nỗ lực theo cách của mình nhưng vẫn không đủ. Tôi hoàn toàn chỉ là kẻ phàm nhân. Và tôi tuyệt vọng tự hỏi bản thân phải mất bao nhiêu năm nữa mới trở thành Thánh Giả.
...Thế nên. Đã đến giới hạn rồi.
Tôi nghĩ nên từ bỏ cái giấc mơ tào lao như Harem nô lệ đi và sống đúng phận phàm nhân.
「...Thật sự, xin lỗi Người. Con, không thể làm được.」
【...Vậy sao】
「Con biết nỗ lực của mình chưa đủ. Nhưng con không thể hơn được nữa.」
【Hả?】
Đến đó, một bầu không khí ngạc nhiên truyền đến từ Thần.
Nhìn lên, thấy đôi mắt to tròn mở lớn hơn nữa, chớp chớp liên hồi.
【Nỗ lực chưa đủ?】
「...? Vâng.」
【Điều đó, tuyệt đối sai lầm】
「...Dạ?」
【Ta đã nhìn thấy mà. Thấy con đang cố gắng. Ngày nào cũng vung Thương đến tận khuya. Ngày nghỉ cũng không đi chơi mà ngồi học. Ta biết mà】
—Đã nhìn thấy? Thần ư?
Nếu hỏi điều Thần nói có phải sự thật không, thì đúng là sự thật.
Quả thực ngày nào sau khi huấn luyện xong tôi cũng ở lại sân tập đến khuya. Ngày nghỉ cũng không đi chơi.
Nhưng đó là... đối với Konoe là một kiểu trốn chạy.
Bởi vì tôi giao tiếp kém. Trở về phòng ký túc xá cũng chẳng có chỗ dung thân.
Việc hòa nhập với mọi người rủ nhau đi chơi vào ngày nghỉ là điều không thể làm được. Thế nên, Konoe trốn vào việc huấn luyện và học tập.
Như mọi khi. Như tôi vẫn lặp đi lặp lại trước đây. Dùng sự nỗ lực để khỏa lấp nỗi cô đơn. Vì tôi đã sống như thế.
Tuy nhiên, Thần lại nói với một Konoe như thế.
【Việc từ bỏ thì đành chịu thôi. Nhưng, không được phủ nhận nỗ lực của bản thân】
「...」
【Hãy công nhận bản thân đã cố gắng, hãy khen ngợi chính mình đi?】
Thần nhìn thẳng vào Konoe và mỉm cười.
Rằng con đã cố gắng lắm rồi. Rằng con rất tuyệt vời. Người khen ngợi tôi. Không có lời nói, chỉ có bầu không khí truyền đến.
—Ở đó không có sự dối trá, Thần thật lòng công nhận Konoe.
Điều đó truyền đến trái tim tôi. Nụ cười là thật, cảm xúc truyền đến thẳng thắn đến mức không thể nghi ngờ.
「...Vâng.」
Trước một vị Thần như thế, Konoe cảm thấy như sắp khóc.
Nụ cười của Thần, không hiểu sao khiến tôi cảm thấy như được lấp đầy thứ gì đó. Sự thiếu hụt chưa từng biết tên trong lồng ngực, dường như đã được lấp đầy một chút.
「...」
...Vì thế. Vì thế thật kỳ lạ nhưng.
...Tôi đã nghĩ, hãy thử cố gắng thêm một chút nữa xem sao.
—Ngày hôm đó. Konoe không đến phòng Giáo Quan.
Sau khi chia tay Thần, tôi trở về phòng ký túc xá, và lại nỗ lực từ sáng.
—Năm sau, Konoe lại gục ngã.
Không, quả nhiên cái này không thể làm được đâu.
Tôi lặp đi lặp lại chuyện đó với tần suất khoảng mỗi năm một lần.
Gục ngã, mỗi lần như thế Thần lại hiện ra, và tôi lại đứng lên.
Năm này qua năm khác, năm này qua năm khác. Chồng chất huấn luyện, thổ huyết.
Điểm kết thúc còn xa vời vợi, nỗ lực bao nhiêu cũng không biết có tiến lên được không, dù vậy vẫn tiếp tục bước đi.
Chạy, khóc, nôn ra máu. Chết đi sống lại, rồi lại hấp hối.
Chiến đấu với quái vật, thua cuộc bao lần. Cuối cùng cũng thắng, nhưng rồi quái vật mạnh hơn lại chờ đợi.
Dù bao lâu trôi qua thì cái gọi là tài năng cũng chẳng nảy mầm, bị hàng trăm đàn em vào sau nhiều năm vượt mặt. Và rồi, tiễn đưa hàng ngàn người từ bỏ rời khỏi trại đào tạo.
Liều mạng vùng vẫy. Học hỏi, học không hết, lặp đi lặp lại cùng một việc bao lần.
Lần này nhất định, tôi mơ một giấc mơ. Giấc mơ từng thấy. Đuổi theo Harem nô lệ Tình Dược (một ai đó).
Nếu nói với người ta, chắc sẽ bị cười nhạo là thay vì trở thành Thánh Giả thì đi tập nói chuyện với người khác đi còn hơn. Nhưng vì không làm được điều đó, nên tôi cứ vùng vẫy mãi.
Dù có vô nghĩa, dù có khó coi.
Kiếp này, nhất định phải cùng với ai đó. Chỉ mong ước duy nhất điều đó...
「—Chúc mừng, Konoe. Cậu quả thực đã làm được.」
Ngày hôm đó, Konoe đã trở thành Thánh Giả.
Kể từ ngày gõ cửa trại đào tạo, đã hai mươi lăm năm trôi qua.
5
「Konoe, chúc mừng.」
「...Cảm ơn, cô.」
Lúc đó, trong lòng Konoe không có quá nhiều niềm vui. Chỉ có cảm giác kiệt sức, và sự nghi ngờ liệu đây có phải là hiện thực hay không.
—Hai mươi lăm năm. Tính cả thời gian ở Nhật Bản, thì là khoảng một nửa đời người.
Những người có Gia Hộ tài năng thì tối thiểu mười năm là thành Thánh Giả, nên Konoe thuộc loại lâu nhất.
Những ngày dài, đằng đẵng. Dù ngoại hình được duy trì trẻ trung nhờ sức mạnh của Sinh Mệnh Ma Pháp, nhưng thời gian quả thực đã trôi qua.
Những người vào trại đào tạo cùng thời kỳ giờ chẳng còn ai. Hình như có khoảng một trăm người, mười lăm năm trước và mười năm trước mỗi đợt có một người trở thành Thánh Giả. Còn lại tất cả đều đã bỏ cuộc.
「Đây là chiếc áo khoác minh chứng của Thánh Giả nhé. Nhưng, như cậu biết đấy không có nghĩa vụ phải mặc. Mặc cũng được, vứt đi cũng được. Tùy cậu.」
「...Vâng.」
Tôi nhận chiếc áo khoác trắng tinh từ Giáo Quan.
Hai mươi lăm năm trước, vị Giáo Quan đã mời dụ Konoe vào trại đào tạo. Giờ đây vẫn đứng đối diện như ngày ấy, nhưng chiếc áo khoác này khi đó không có ở đây.
Nghĩ vậy, cảm giác thực tế mới dâng lên một chút. Áo khoác Thánh Giả mà không mấy ai mặc. Tuy nhiên, đây quả thực là biểu tượng của Thánh Giả.
「...」
Tôi nhớ lại những ngày tháng đã qua. Tự hỏi sao mình có thể cố gắng đến mức này, và hình ảnh hiện lên là Thần. Mỗi lần sắp bỏ cuộc, Người lại pha trà cho tôi. Công nhận tôi. Năm này qua năm khác, luôn dõi theo tôi.
—Bài kiểm tra cuối cùng của Thánh Giả hôm trước. Thần đã nhìn Konoe từ xa.
Dõi theo Konoe đang thử thách, và rồi, khi kết quả được định đoạt, Người đã vỗ tay thật lớn. Mắt Người hơi ngấn lệ. Điều đó truyền đến tôi. Konoe cũng suýt khóc. ...Dù không có lời nói, Người vẫn chúc mừng tôi.
...Vì thế, Konoe biết ơn.
Biết ơn sự dịu dàng của Thần. Biết ơn lòng từ bi đã đưa tay ra với ngay cả một Konoe như thế này.
「...」
Tôi nhìn chiếc áo khoác Thánh Giả trên tay. Ở đó có khắc huy hiệu Thập Tự Bạch Dực biểu tượng cho Thần.
Thế nên, Konoe xỏ tay vào áo khoác, cài tất cả các khuy cố định từ cổ đến eo.
「Cậu mặc à. Ừm, đó cũng là tự do. Thánh Giả miễn là không trái với sứ mệnh Thần giao, thì được phép tự do hơn người thường rất nhiều. Và, Konoe, kể từ hôm nay cậu là Thánh Giả thứ chín nghìn một trăm hai mươi.」
「...Vâng.」
「Từ giờ cậu muốn làm gì cũng được. Dùng Sinh Mệnh Ma Pháp có được để cứu người khỏi bệnh tật cũng được. Trở thành mạo hiểm giả khiêu chiến Hầm Ngục cũng được. Ra trận chiến đấu với Tà Thần lập chiến công, trở thành quý tộc cũng được. Hoặc như cậu từng nói, lập Harem cũng được.」
「...Vâng.」
「Mà, nói là vậy, nhưng bình thường do vướng bận gia đình quý tộc hay tín ngưỡng nên cũng khó mà sống theo ý thích được. Nhưng, cậu là người dị giới nên không có cái đó. ...Có khi cậu là Thánh Giả tự do nhất thế giới này cũng nên.」
A ha ha, Giáo Quan cười, nhìn Konoe có chút ghen tị.
Konoe không biết trả lời thế nào với Giáo Quan, đành im lặng.
「...Phù, xin lỗi nhé. Tôi nói thừa rồi. Vậy, kết thúc thôi nhỉ. Cuối cùng gửi cậu cái này.」
「...? Cái này là?」
「Bảng giá đấy. Có thể nói là bảng giá khi nhờ Thánh Giả làm việc.」
Tôi nhìn tờ giấy được đưa. Ở đó viết 『Chữa trị Tử Bệnh: Một nửa đồng vàng』. Ngoài ra còn có 『Hộ vệ (30 ngày): Hai ngàn đồng vàng』 hay 『Đóng quân tại thành phố ô nhiễm Chướng Khí (30 ngày): Một ngàn đồng vàng』...
Konoe không rành lắm về giá cả thị trường. Vì từ khi đến thế giới này tôi dành hầu hết thời gian cho việc huấn luyện. Tuy nhiên, tôi từng nghe nói một đồng vàng đủ cho một gia đình thường dân ở kinh đô sống trong ba mươi ngày.
...Ra là vậy. Cái này quả thực kiếm bộn tiền. Harem nô lệ chắc cũng tạo được dễ dàng thôi.
「À, nhắc lại cho chắc nhé, cậu tự do. Thế nên, không cần tuân theo bảng giá đó. Chữa trị miễn phí cũng được, mà đòi gấp mười lần giá thị trường cũng được. Đó chính là Thánh Giả.」
「...Vâng.」
「Chỉ là, mà... thôi, bỏ đi. Từ đây về sau cậu hãy tự nhìn bằng mắt mình và quyết định thì tốt hơn.」
「...? Vâng.」
Giáo Quan làm vẻ mặt ẩn ý... Konoe nhìn với vẻ nghi hoặc không hiểu là gì.
Nhưng Giáo Quan mặc kệ Konoe, hướng mắt về phía một cánh cổng. Đó là cánh cửa lớn tương đương với cổng chính của trại đào tạo. To gấp mấy lần con người, bình thường luôn đóng kín. Tuy nhiên, cánh cửa này chỉ mở ra khi có một Thánh Giả mới ra đời.
「Nào, đi đi. Hãy sống theo ý thích, thỏa mãn dục vọng của mình đi. Cậu đã làm được rồi. Vì thế, sứ mệnh giao cho cậu chỉ có một.
—Chiến đấu với Tà Thần, và bè lũ tiên phong của hắn. Bảo vệ những người dân vô tội khỏi cái ác. Chỉ có điều đó là nghĩa vụ áp đặt lên Thánh Giả mà thôi.」
Trên đường đi ra cổng, Konoe suy nghĩ. Cuối cùng thời khắc đạt được mục đích cũng đến.
Tạo Harem nô lệ, cho uống Tình Dược. Làm thế xong thì muốn làm gì thì làm. Thích hầu hạ bởi mỹ thiếu nữ hay mỹ nữ đều được, chuyện dâm dục hay gì cũng tự do.
Chỉ cần làm việc kha khá, kiếm tiền kha khá, là thực hiện được ngay.
Theo bảng giá vừa nhận, chỉ chữa Tử Bệnh thôi đã được nửa đồng vàng. Dù chỉ có Thánh Giả mới chữa được Tử Bệnh tràn ra từ Hầm Ngục, nhưng có thể nói đó là số tiền cắt cổ. Chỉ cần làm việc một chút là mua được dinh thự và vài nô lệ mà vẫn còn dư tiền.
—Tức là, mục tiêu coi như đã hoàn thành.
Lý tưởng từng mơ ước. Lần này, Konoe sẽ không còn một mình, mà sẽ ở cùng ai đó.
「...」
「Thưa Thánh Giả, ngài ra ngoài phải không ạ?」
「...Hửm, a, làm ơn.」
Mải nghĩ ngợi, tôi đã đến ngay trước cổng lúc nào không hay.
Tôi gật đầu với lính gác cổng hai bên, dây xích được lắp đặt bắt đầu chuyển động. Cánh cửa khổng lồ cao hơn mười mét bắt đầu mở ra sang hai bên cùng tiếng ầm ầm.
「...」
Chuyển động chậm chạp, có vẻ sẽ mất thời gian để mở hết.
Thế nên, Konoe rời mắt khỏi cánh cổng, lơ đãng nhìn lại phía sau.
Ở đó là trại đào tạo nơi tôi đã dành nửa đời người. Có sân tập, có ký túc xá, có nhà ăn. Và, ở tầng cao nhất.
「—A.」
Lúc đó, tôi nhận ra. Một căn phòng ở tầng cao nhất. Thấy Thần bên cửa sổ đó. Cửa sổ nhỏ cách xa vài kilomet. Nhưng với thị lực được cường hóa bằng Sinh Mệnh Ma Pháp thì có thể nhìn thấy. Thần đang làm gì đó gần cửa sổ...
—Bất chợt, Konoe chạm mắt với Người.
Thần mở to mắt vẻ ngạc nhiên "a" một tiếng — rồi cười với Konoe.
Nụ cười dịu dàng, Người còn khẽ vẫy tay.
Bầu không khí ấy như muốn nói "lên đường bình an".
Konoe cũng buột miệng cười đáp lại Thần.
Bất giác vẫy tay lại, rồi tự thấy hơi xấu hổ với chính mình.
「...Con đi đây.」
Tôi thì thầm nhỏ, rồi quay lên phía trước. Nhận ra gò má đang giãn ra, tôi đưa tay che miệng như để giấu đi.
...Và rồi, một chút.
...Tôi nghĩ nếu Người biết về thuốc cấm và Harem nô lệ của mình thì sẽ làm vẻ mặt thế nào nhỉ.
「...」
Tôi lắc đầu. Quyết định không nghĩ nữa.
Đã quá muộn rồi. Bây giờ đã qua hai mươi lăm năm, làm sao có thể rút lui được nữa.
「—」
Lúc đó, tiếng "Gong" ầm ầm vang vọng xung quanh. Tiếng cánh cửa đã mở hết.
Konoe bước một bước. Bước hai bước, ba bước, hướng về phía cổng.
Phía bên kia cổng là thành phố lớn — có thể nhìn thấy Kinh Đô. Những cửa hàng, nhà cửa san sát nhau, nhiều người đi lại trên phố. Mình sẽ sống vui vẻ ở một nơi như thế...
「...Hửm?」
Khi đi qua dưới cánh cổng dày, tôi chợt nghĩ "quái lạ". Cảm giác như có gì đó không bình thường.
Konoe biết. trại đào tạo Thánh Giả được xây dựng trên một ngọn đồi đặc biệt cao ở Kinh Đô, phía bên kia cổng là một cầu thang khổng lồ đi xuống.
Cầu thang dài dằng dặc từng khiến tôi chán nản khi leo lên lần đầu tiên. Ở đó.
(...Có hơi người? Mà không phải một hay hai người.)
Không phải mười hay hai mươi. Có rất nhiều người. Do ở trong phố nên tôi nhận ra hơi muộn.
(...Gì thế? Lễ hội à? Ở cầu thang?)
Vừa nghĩ vậy, tôi vừa bước qua cánh cổng dày. Từ đỉnh cầu thang nhìn xuống.
「...Hả?」
Ở đó, có người. Có số lượng người đông đến mức tràn ngập cả cái cầu thang khổng lồ.
Và, tất cả bọn họ đều đang nhìn Konoe. Đôi mắt mở to hết cỡ nhìn về phía này.
—Những giọng nói, vang lên.
「Là Thánh Giả」「Có Thánh Giả mới rồi」「Cứu với」「Thánh Giả」「Cứu với」「Làm ơn」「Thánh Giả」「Ôi trời ơi」「Quê hương」「Nhà cửa」「Cứu với」「Thánh Giả」「Là Thập Tự Bạch Dực」「Thánh Giả cứu với」「Tử Bệnh」「Thánh Giả」「Làm ơn làm ơn」「Thánh Giả」「Xin hãy cứu giúp」「Thánh Giả. Thánh Giả. Thánh Giả. Thánh Giả. Thánh Giả. Thánh Giả. Thánh Giả. Thánh Giả. Thánh Giả. Xin hãy cứu giúp. Thánh Giả. Thánh Giả. Thánh Giả. Làm ơn. Thánh Giả. Thánh Giả. Thánh Giả. Thánh Giả. Thánh Giả. Làm ơn, làm ơn, làm ơn—」
「「「「「—Thưa Thánh Giả, làm ơn, xin hãy cứu rỗi chúng tôi.」」」」」
—Ở đó, là những con người đang cầu xin sự cứu rỗi.
Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!
