Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su~

Hồi 2 - Hỡi Du Lang, hãy ôm lấy những tham vọng vĩ đại (80 - 131) - Chương 101 – Thác pha lê, sự đồng cảm thông qua nỗi cô độc

Nhảy giữa không trung. Nói cách khác, đó là động tác thực hiện lại lệnh nhảy thêm một lần nữa khi đang lơ lửng trên không… tức là đạp lên không khí rồi… thực hiện thêm một cú bật nhảy nữa.

Quả nhiên đặc điểm lớn nhất của kỹ năng này là không bị chi phối bởi địa hình. Dù là trên mặt nước hay trên dung nham, nó vẫn cho phép thực hiện cú nhảy —và điều đó mang ý nghĩa vô cùng to lớn.

「Cho phép nhảy giữa không trung, hơn nữa còn chịu ảnh hưởng của các kỹ năng nhảy khác nữa… Quá đã, có thể nói đây là thành quả đạt đến 120%.」

Ngoài ra, tôi cũng đã xác nhận vài kỹ năng mới, kỹ năng đã tiến hóa, nhưng việc kiểm chứng chi tiết có thể để sau.

Thử kích hoạt kỹ năng, bàn chân tôi cảm nhận rõ ràng cái cảm giác giẫm lên hư không, và tôi tin chắc rằng kế hoạch đã thành công. Dù đầu có va phải trần nhà, tôi vẫn xoa đầu đứng dậy mỉm cười.

「Emul, tôi ra ngoài một mình một chút. Sáng mai, khi mặt trời lên hẳn, hãy đến đón tôi ở con hẻm sau Eightdolt.」

「Đã hiểu rồi, Sunraku-san định làm gì vậy ạ desuwa?」

「So với trước đây thì… chuyện rất Vorpal đấy.」

Ít nhất thì, khác với trước kia khi chỉ biết tránh né bọn bọ cạp, lần này tôi định đi săn đàn Bọ Cạp Pha Lê.

Trước hết, engine vật lý được áp dụng cho game. Người chơi có thể chạy, mũi tên có thể bay thẳng, quái vật có thể bay trên trời —tất cả đều nhờ vào engine vật lý, nó là quy luật tuyệt đối duy trì trật tự của thế giới này.

Nếu engine vật lý không hoàn chỉnh, nhân vật sẽ nảy tưng tưng mỗi khi bước đi, mũi tên vừa bắn ra sẽ run rẩy rồi rơi thẳng xuống đất, còn quái vật thì chìm xuống lòng đất. Người ta sẽ gọi đó là game rác, và dẫu vậy vẫn có thể thấy vui, con người quả thật là loài ăn tạp trong việc giải trí… nhưng trong gane này thì chuyện đó không liên quan.

「Táo rơi xuống đất, nếu đập mạnh vào lưng thì sẽ chúi người về trước. Hãy chuẩn bị đi, Bọ Cạp Pha Lê — Crystal Scorpion, từ giờ trở đi, tụi bây sẽ chết… theo cái lẽ tự nhiên ấy.」

Cánh đồng pha lê vốn đã trở nên quen thuộc, nơi yên tĩnh giữa đêm tối này như những quả mìn ẩn dưới đất chứa đựng vô số cái chết. Nhưng giờ đây tôi đang ở chế độ tăng cường, khiến điều bất khả trở thành khả thi —trọng lực và quy luật vật lý đang đứng về phía tôi.

Không một chút do dự, tôi bước vào khu vực pha lê; không một chút ngần ngại, tôi đường hoàng tiến thẳng về trung tâm Vách Đá Tổ Pha Lê.

Những lúc như thế này, RNG lại may mắn đến bất thường, tôi đi mãi mà chẳng chạm phải một cuộc chạm trán nào. Nhưng cũng như ổ đạn súng lục sáu viên, chỉ một viên đạn thôi nhưng bóp cò sáu lần thì chắc chắn một lần sẽ nổ. Trong hộp gacha, nếu đã rút hết giải nhì trở xuống, thì giải nhất nhất định sẽ tới.

Tôi đập vỡ khối pha lê, khiến lũ Bọ Cạp Pha Lê bị đánh thức khỏi giấc ngủ yên bình, trông có vẻ hơi bực bội. Dù sao thì, khác với bọn Vorpal Bunny hay Cait Sith có cảm xúc rõ ràng, đám bọ cạp này nghiêng về sinh vật vô cơ. Mà, tất cả chỉ là suy nghĩ chủ quan của tôi thôi.

「Nào, phóng hết ga ngay từ đầu luôn!」

Ignition, Off-Road, Nitro Gain, Sói Cô Độc Phiêu Bạc・Transient, Duelism.

Kích hoạt toàn bộ kỹ năng buff có thể dùng được, thân hình bán khỏa đầy vết sẹo của tôi không chút do dự mà lao thẳng về phía trước. Đương nhiên, lũ bọ cạp đã gọi viện binh cũng đồng loạt chuyển sang trạng thái chủ động, phản ứng dây chuyền lan rộng.

「Uwahahahaha! Đứng dậy đi, thức tỉnh đi, chào buổi sáng, lũ bọ cạp kia! Đến giờ lễ hội rồi!!」

Sóng pha lê lấp lánh dưới ánh trăng. Dù đã biết rõ kết cục mình chọn, nhưng mỗi lần chứng kiến vẫn không tránh khỏi cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Trong ánh trăng ấy, tôi lao đi, và cuối cùng —sau khi thỏa mãn mọi điều kiện, tôi đã đến được nơi cần đến.

Trước mặt là Bọ Cạp Pha Lê, sau lưng là hẻm núi… Hoàn hảo.

「Rồi, tới lúc chơi chicken race rồi. Không ai trong bọn mày yếu bóng vía đấy chứ?」

Đàn Bọ Cạp Pha Lê đang lao thẳng về phía tôi —bầy quái vật mang trong mình chỉ số khủng khiếp ấy, chỉ riêng khí thế áp đảo cũng đủ vượt xa nỗi tuyệt vọng mà Dạ Tập Lycaon từng đem lại.

Về cả chất lẫn lượng, nếu phải nói thì chỉ có điểm trừ duy nhất là AI của chúng chưa đủ tinh vi. Khả năng tôi có thể chiến thắng trong trận đối đầu trực diện… chỉ có một phần vạn. Vậy thì phải làm sao? Câu trả lời rất đơn giản.

「Vì tao không thể thắng được, nên tụi bây… tự chết đi.」

Không một chút do dự, tôi nhảy lùi về sau, thả mình xuống hẻm núi tràn ngập tà khí, nơi dù bị bao phủ nhưng màn đêm vẫn được chiếu sáng bởi ánh trăng lạnh.

Cảm giác ruột gan bị nhấc bổng lên cùng cảm giác lơ lửng chân thực đến đáng sợ —chính ở những chi tiết tái hiện như thế này, tôi cảm nhận rõ cái tâm huyết điên rồ của một game thánh. Lúc bị Kẻ Đào Bùn Mud Diggeg đập văng đi, tôi thậm chí chẳng kịp nhận ra sự tinh vi đó.

Và dĩ nhiên, lũ Bọ Cạp Pha Lê lao vào mục tiêu là tôi cũng chẳng hề dừng lại. Một khi đã như vậy, kết cục của chúng đã được định sẵn rồi.

Chết do rơi. Cả người, quái vật, người chơi hay NPC —đều bình đẳng trước bản án tử hình của engine vật lý.

Ít nhất thì, lũ Bọ Cạp Pha Lê chuyên giết người bằng chỉ số vật lý của chúng chắc chắn không có khả năng giảm sát thương do rơi, có lẽ vậy.

Giả sử AI của chùng đủ trí khôn để 「dừng lại ở mép vực」 đi chăng nữa…

「Kính mong quý khách không dừng lại giữa lối đi vì sẽ gây cản trở cho quý khách phía sau~ kiểu vậy đấy.」

Tinh thần đoàn kết của Bọ Cạp Pha Lê quả thật đáng kinh ngạc. Cả lũ viện binh kéo đến sau cũng dốc toàn lực để loại bỏ kẻ địch, không một con nào đứng ngoài cuộc. Ngay cả con người cũng khó mà làm được điều đó.

Chính vì thế, để tiêu diệt tôi lũ Bọ Cạp Pha Lê không hề do dự mà sẵn sàng xô ngã đồng loại đứng trước chỉ để tiến lên phía trước. Tất cả chỉ vì một mục tiêu duy nhất: tiêu diệt kẻ địch.

「Nên Đặt tên cho chiêu này là 「Bọ Cạp Rơi – Scorpion Fall」… Chiến dịch tokoroten nghe lại hay hơn nhỉ? 【Chuyển Dịch: Không Gian Lưu Trữ – Enter Travel】!」

Sóng pha lê ập đến như cơn lũ. Bị những con phía sau đẩy lên, đám bọ cạp ở tuyến đầu bị hất khỏi vách núi; rồi đến lượt những con đã xô đồng bọn cũng nối đuôi nhau bay khỏi mép vực. Không còn là sóng nữa, mà là thác lũ.

Từ chỗ tôi đứng cách đó chừng hai mươi mét, nhìn cảnh tượng thác pha lê quả là một cảnh tượng đầy chất fantasy… nhưng ở ngay chính điểm rơi của thác đó, với tôi nó chẳng khác gì lưỡi hái của thần chết đang vung xuống.

Nếu cứ thế này thì cho dù có giãy giụa thế nào, tôi cũng sẽ bị khối vật chất khổng lồ ấy nghiền nát… Vì thế, không chút khách sáo, tôi kích hoạt Inventoria.

「Ugh… đau thật đấy…」

Do dịch chuyển trong tư thế nằm ngửa khi rơi, tôi đập mạnh lưng xuống đất, vừa xoa xoa vừa nốc thuốc hồi MP.

「Đúng là chỉ riêng việc dùng làm công cụ thoát hiểm dễ dàng thôi cũng đã là năng lực siêu phá game rồi ha…」

Dù có bị phục kích, khả năng của nó vẫn không hề mất giá trị —chỉ riêng việc né tránh đòn kết liễu chắc chắn trúng đã an toàn hơn cả việc được một tanker rác che chắn rồi.

「Rồi, đại khái là rơi ở đây, chỗ này là tường, tính thời gian và số lượng bọ cạp rơi xuống… được rồi, nhảy một lần, rồi… 【Chuyển Dịch: Không Gian Thực – Exit Travel】!」

Thế giới thay đổi. Tôi lại rơi vào giữa cảm giác lơ lửng.

Khi liếc nhìn xuống, những mảnh đa giác lấp lánh tung bay trong không khí, giữa màn đêm và sương độc, chúng vẫn tỏa sáng như những ngôi sao rực rỡ.

Chợt thoáng qua một nỗi lo —nếu bên dưới có người chơi nào đó thì sao nhỉ? Nhưng rồi tôi cười nhạt, ném luôn cả trách nhiệm xuống đáy vực cùng câu nói: “Trời quang, sẽ có mưa Bọ Cạp Pha Lê”… có kiểu thời tiết đó cũng hay, nhỉ.

「Rồi, nổi loạn cùng định luật vật lý nào…!」

Kích hoạt Sky Walk. Tiếp theo là Nhảy Bảy Thuyền, Ricochet Step, Off-Road —chồng tất cả các kỹ năng hỗ trợ khả năng nhảy.

Cảm giác 「đạp lên không khí」 khác hẳn với đất, kim loại, gỗ hay đá khiến tôi bất giác rùng mình, nhưng lòng bàn chân phải truyền lại sức bật lại khẳng định rõ ràng rằng cú nhảy này là có thật.

「Không chỉ là Đi Trên Không Trung – Sky Walk nữa… mà còn là Nhảy Lên Mặt Trăng – Moon Jumper.」

Nhảy. Sky Walk vốn có tiền thân là Moon Jumper, và đúng thật, cái tên đó hợp với hoàn cảnh hiện tại hơn.

Tôi cười khẽ, rồi tung mình giữa không trung tiến gần tới vách đá xa tít. Khoảnh khắc chân chạm vào bề mặt đá, hiệu ứng của Ricochet Step lập tức được kích hoạt.

Kỹ năng mang tên Ricochet nghĩa là đạn bật nảy cho phép thực hiện số lần né tránh tương ứng với cấp độ kỹ năng. Khi dùng trong không gian hẹp, nó đúng nghĩa cho phép tôi di chuyển tự do như một viên đạn bật nảy, tung hoành ngang dọc.

Nhược điểm duy nhất của kỹ năng này là nó chỉ áp dụng cho bước chân, nên nếu không chạm đất bằng chân thì không thể kích hoạt.

Nhưng nhờ kích hoạt thêm Nhảy Bảy Sào, kỹ năng tăng cường khả năng bật nhảy, tôi đã tạm thời tạo nên hiệu ứng mô phỏng bảy lần chạy tường liên tiếp… và nó hoạt động hoàn hảo.

「Phải luyện thêm rồi nhỉ… Uo—!?」

Tất nhiên, vì đây là lần đầu thử nghiệm mà chẳng qua kiểm chứng gì cả, nên động tác của tôi vẫn còn đầy sơ hở. Việc 「đạp tường」 để leo thẳng lên trên thực sự rất khó, bằng chứng là đến bước thứ ba cơ thể tôi đã bắt đầu rời khỏi vách đá. Hoảng hốt, tôi lập tức cắm Đoản Kiếm Hồ Đầm【Cải Nhị】 vào tường đá.

Thanh đoản kiếm được bao phủ bởi hiệu ứng của Great of Climb, kỹ năng gia tăng hiệu suất khi dùng vũ khí để leo trèo. Nó cắm vào bức tường đá —không đến mức mềm như đậu hũ, nhưng cảm giác thì chẳng khác gì một chiếc bánh quy ẩm ướt. Bị trượt xuống đôi chút, nhưng vẫn đủ sức nâng toàn bộ trọng lượng cơ thể tôi.

Tư thế va mặt vào tường lúc ấy có thể trông cực kỳ buồn cười nếu có ai nhìn thấy, nhưng chỉ cần nghĩ rằng pha nhục nhã này đã giúp tôi giết sạch vài chục con Bọ Cạp Pha Lê bằng cách cho chúng rơi chết, thì số tiền lãi tôi nhận lại có lẽ gấp hàng trăm lần.

「…Lạ thật nhỉ.」

Khi đang ngây ngất trong dư âm của chiến thắng áp đảo, tôi chợt nhận ra điều khác thường trong lúc đang dùng đoản kiếm làm dụng cụ leo vách.

「Không lên cấp?」

Chẳng lẽ chết do rơi tính là tự sát, nên không có điểm kinh nghiệm? Không thể nào —nếu thế thì giết bằng độc cũng đâu khác gì tự tử chứ. Hơn nữa, khi tôi đối mặt với lũ Bọ Cạp Pha Lê, hệ thống đã xác định là đang trong trạng thái chiến đấu rồi. Nghĩa là, khi chúng chết, trận chiến phải được xem là kết thúc và kinh nghiệm lẽ ra phải được cộng vào.

Mục tiêu ban đầu của tôi là dọn sạch lũ bọ cạp để an toàn khai thác pha lê đã hoàn thành. Nhưng tôi vẫn chưa ngừng suy luận về nguyên nhân.

「Có thể nghĩ tới hai khả năng.」

Một là: khi tôi chui vào không gian lưu trữ của Inventoria, hệ thống xem đó là 「thoát chiến đấu」nên không tính điểm kinh nghiệm. Thành thật mà nói, khả năng này khá cao. Và dù không phải như vậy thì chắc chắn trong bản cập nhật tới họ cũng sẽ chỉnh lại như thế thôi.

Và khả năng còn lại là……

「Chà, hôm nay trông mày rực rỡ quá nhỉ…mới đổi phong cách à?」

0be7740a-3d39-4557-9236-6387c7e5b880.jpg

Trận chiến vẫn chưa kết thúc.

Trong Shangri-La Frontier, việc lên cấp chỉ xảy ra khi trận chiến thực sự khép lại. Vì vậy, cho dù có hạ được chín mươi chín con quái, thì chừng nào con cuối cùng chưa chết hoặc chưa giết ngược lại —tôi sẽ không được cộng một điểm kinh nghiệm nào.

Phía trước, giữa vòng vây xác chết của Bọ Cạp Pha Lê, nó xuất hiện —phát ra một khí thế rõ rệt, đến mức tôi không thể không lên tiếng.

「Hừm, trông mày giống Quái Hiếm (rare enemy) nhỉ… mà cái mớ sát khí đó thì hơi quá rồi đấy.」

Rõ ràng đó là một 「Cá Thể Đột Biến」 cùng loài với Crystal Scorpion – Bọ Cạp Pha Lê nhưng khác biệt hoàn toàn. Thân thể nó không trong suốt như các cá thể thường, mà giống như bộ xương pha lê được phủ vàng, tỏa sáng lạnh lẽo và dữ tợn.

Vì đã quá quen với hình dáng của những con bọ cạp thông thường, nên sự dị dạng của con này càng nổi bật hơn.

Ngay cả những cá thể Crystal Scorpion bình thường, thiết kế của chúng vốn đã ngập tràn sát ý —nhưng con trước mắt này vượt xa tất cả. Cặp càng bị thay thế bằng thứ giống như dùng mép tấm khiên làm lưỡi dao, thứ vũ khí hy sinh hoàn toàn tính hữu dụng sinh học để tập trung vào khả năng giết chóc. Từ đầu nó mọc ra những tinh thể như sừng quỷ, còn phần đuôi thì —chỉ cần cắt ra, gắn thêm tay cầm là đủ để trở thành một vũ khí mạnh hơn bất kỳ thứ gì quanh đây. Nhìn bằng mắt thường cũng cảm nhận được sức mạnh đáng sợ ấy.

Con quái rút chi trước ra khỏi xác đồng loại, rồi dẫm nát những thi thể còn lại để quay đầu đối diện với tôi. Không thấy có dấu hiệu xuất hiện thêm Bọ Cạp Pha Lê thường hay đồng loại cùng loại với con Bọ Cạp Vàng Kim này. Ra là thế —một con sói cô độc à?

「Thật trùng hợp nhỉ, tôi cũng có kỹ năng Sói Cô Độc Phiêu Bạc - Transient đấy…!」

Khoảnh khắc ấy, ý định bỏ chạy hoàn toàn biến mất khỏi đầu tôi.

Dù thế nào đi nữa, cơ hội thách đấu với một quái hiếm —bữa tiệc thịnh soạn đã bày ra trước mắt, thì bỏ qua nó chẳng khác nào phản bội bản chất của mình.

Dẫu hành vi chiến đấu của nó vẫn còn là ẩn số, nhưng tôi biết chắc một điều: chui vào không gian lưu trữ để kết thúc trận chiến là bất khả thi.

Chạy ư? Cũng vô ích thôi, vì chỉ cần tôi quay lưng lại là bầy Bọ Cạp Pha Lê còn sót lại sẽ vây đến giết tôi ngay.

Theo ước lượng, hầu hết Bọ Cạp Pha Lê quanh đây đã hoặc là rơi xuống vực, hoặc bị chính con Bọ Cạp Vàng Kim này giết chết. Miễn là không đánh động những cá thể bị động, thì khu vực chiến đấu sẽ có phạm vi chừng bán kính 20 mét —đủ hẹp để kiểm soát, nhưng cũng đủ rộng để nhảy múa với tử thần.

「Miễn là không chết… thì về lý thuyết, đối thủ nào cũng có thể bị hạ cả…! À, miễn dịch sát thương vật lý thì chịu nha.」

Trong đầu tôi chợt lóe lại ký ức —Cái đêm con sói đen mạnh nhất còn đen hơn cả màn đêm xuất hiện giữa tôi và Goblin Red Cap. Và cả vị samurai máy móc đã giữ trọn lời hứa trong suốt hàng thế kỷ.

Khoảng cách sức mạnh vẫn là một vực sâu ngăn cách, nhưng bộ bài trong tay tôi giờ đây đã hoàn toàn khác.

Một khi đã chọn đối đầu Quái Vật Độc Nhất, thì việc run sợ chỉ vì chênh lệch cấp độ là chuyện nực cười.

Đặt cược cả kinh nghiệm, vật phẩm và quyền khai thác, tôi hướng mũi kiếm về phía Bọ Cạp Vàng Kim, chính thức bước vào trận đấu sinh tử.

__________________________________________________________________

Khi một số lượng nhất định Bọ Cạp Pha Lê Crystal Scorpion tụ tập lại, Rare Enemy – Bọ Cạp Vàng Kim Golden Scorpion sẽ xuất hiện.

Ngoài ra, có tin đồn rằng nếu một số lượng nhất định Bọ Cạp Pha Lê bị tiêu diệt, thì một loại Rare Enemy khác cũng có hoặc không sẽ xuất hiện.

Làm sao đây… hình như tôi đã trở thành kẻ cuồng Bọ Cạp Pha Lê mất rồi…… rõ ràng là trước giờ tôi chẳng hề thích bọ cạp đến mức đó, vậy mà giờ có thể thao thao bất tuyệt cả hơn một tiếng đồng hồ chỉ để nói về thiết lập của chúng…… đây có phải là tình yêu không?

À, tiện thể nếu muốn hình dung màu của Bọ Cạp Vàng Kim Golden Scorpion, bạn có thể thử tra từ khóa Parasite Meteorite.

chicken race là trò chơi đua xe xem ai sẽ rẽ sang trước khi va chạm — người nào tránh trước sẽ là “chicken” ところてん (tokoroten) Là một món ăn truyền thống của Nhật Bản rất phổ biến vào mùa hè, làm từ tảo bẹ được nấu chảy và làm đông, người ta nén khối thạch cứng vào khuôn rồi đẩy ra thành sợi dài bằng dụng cụ đặc biệt.