Tôi nào có cầm trong tay sách hướng dẫn sử dụng của Vàng Kim, cũng chẳng hề xem qua cái wiki nào ghi thiết lập của nó.
Nhưng dù thế, vẫn có những thông tin chỉ cần nhìn là có thể hiểu được.
Chẳng hạn như bản thân Vàng Kim vốn ở trong mối quan hệ đối địch, hoặc tương tự như đối địch với Bọ Cạp Pha Lê Thường.
Không rõ phía bọn Pha Lê nghĩ thế nào, nhưng ít nhất thì Vàng Kim không ngần ngại ra tay giết đồng loại của mình.
「Hahahaha! Cái đồng hồ báo thức ồn ào này xin trân trọng thông báo —BÌNH MINH ĐÃ ĐẾN RỒIII!!」
Vừa phải chú ý để khỏi bị Bọ Cạp Vàng Kim đang lao tới từ phía sau cán nát, tôi vừa gào lên hết cỡ, phóng như điên trên Vách Đá Tổ Pha Lê.
Bọn này nhạy đến mức phản ứng lại với chỉ một bước chân rón rén, nên nếu tôi vừa chạy vừa la hét to đến độ âm thanh vọng xuống cả thung lũng dưới kia, thì dĩ nhiên bọn Bọ Cạp Pha Lê sẽ chuyển ngay sang trạng thái chủ động tấn công.
Và ngay khi tôi xác nhận ba con Bọ Cạp Pha Lê đã được kích hoạt, tôi lập tức xoay người một trăm tám mươi độ, đổi hướng chạy, chủ động rút ngắn khoảng cách với Bọ Cạp Vàng Kim đang truy đuổi.
「Giống như né xe hơi bằng cú nhảy ấy… cảm giác thời điểm phải sớm hơn một nhịp… CHÍNH LÀ LÚC NÀY!」
Ngay khoảnh khắc trước khi va vào Bọ Cạp Vàng Kim, tôi bật nhảy. Nhờ Skywalk, tôi có thể điều chỉnh quỹ đạo giữa không trung và nhảy vọt qua thân thể khổng lồ ấy.
Nhưng dù mất đi chiếc kim đọc, cái đuôi của Vàng Kim vẫn chưa hoàn toàn mất chức năng chiến đấu. Khi hai bên lướt qua nhau, nó quất mạnh vào cánh tay phải tôi, khiến toàn bộ cảm giác nơi đó tê liệt, buộc tôi phải buông thanh Thượng Huyền.
「Kh… khặc… Chỉ lo chăm chăm vào tao, liệu có ổn không hà?」
Những việc tôi đã làm gì trước đó, vị trí hiện tại của tôi, vị trí của con Bọ Cạp Vàng Kim… nếu ghép tất cả lại, câu trả lời tự nhiên sẽ hiện ra.
Cất Hạ Huyền vào kho đồ, tôi để mặc cánh tay phải tê liệt đang đung đưa theo quán tính, rồi dùng tay trái nhặt lại Thượng Huyền vừa bị hất văng. Trên đường chân trời, những làn sóng tinh thể pha lê lấp lánh đang dần xuất hiện — và tôi biết kế hoạch của mình đã thành công.
Dưới ánh trăng đang dần tàn, tôi giơ ngón trỏ về phía Vàng Kim, tuyên bố:
「Tai họa sẽ nghiền nát mày đã được cái đèn hiệu là tao đây dụ đến rồi đấy... Nào, giờ mày định làm gì?」
Bọn Bọ Cạp Pha Lê chỉ nhắm vào mình tôi. Nhưng với cái kiểu điên cuồng lao tới không màng thân mình ấy, liệu chúng có chịu né tránh Bọ Cạp Vàng Kim không nhỉ?
Dường như AI của nó đủ thông minh để hiểu tình hình. Vàng Kim có vẻ ngập ngừng trong chốc lát, rồi nhanh chóng đưa ra quyết định. Giương cao cặp càng như thanh kiếm phủ vàng chói lọi, nó quay lưng về phía tôi…
Nói cách khác, lựa chọn của nó không phải là chạy trốn, mà là nghênh chiến.
Nếu tiếp tục đối đầu với tôi, nó sẽ bị làn sóng Bọ Cạp Pha Lê phía sau nuốt chửng. Còn nếu chạy trốn, tôi sẽ bám riết không buông. Dù chọn đường nào, nó cũng buộc phải giao chiến với bọn Pha Lê….và như thế, con bọ khổng lồ đã hoàn toàn sa vào chiếc lồng côn trùng tôi giăng ra vào phút chót.
「Hiuu~, ngầu đấy. Thế thì tao sẽ không khách sáo —nhờ mày bảo vệ tao luôn nhé」
Những làn sóng tinh thể pha lê cuộn trào tới gần, đối đầu với nó là Vàng Kim và bán khỏa thân.
Các mảnh pha lê bị cuốn lên, lấp lánh dưới bầu trời nơi ánh bình minh đang xua tan ánh trăng, thay thế cho những vì sao đang phai dần — trông hệt như những vì sao cuối cùng của buổi bình minh...
Trong khoảnh khắc đó, tôi lặng lẽ tiến lại gần Vàng Kim, vỗ nhẹ lên cái đuôi của nó.
「Ráng mà sống sót nhé — Good Luck.」
Ai mà thèm chết chung với mày hả, đồ ngốc!
「Nghĩ kỹ lại thì, giả sử Vàng Kim bị hạ gục đi nữa, đối thủ chỉ đơn giản đổi thành Đàn Bọ Cạp Pha Lê thôi…… không, trong trường hợp đó thì cứ quẳng bọn nó khỏi vách núi cũng được」
Tôi nằm nghỉ trong không gian lưu trữ, rồi đứng dậy quyết định đi xem tình hình.
「【Dịch Chuyển: Không gian thực — Exit Travel】」
Một khoảnh trắng xóa, mặt phẳng cứng rắn biến thành mặt đất lởm chởm tinh thể pha lê, vùng không gian kỳ lạ trở thành bầu trời rạng đông bình thường.
Quay về Vách Đá Tổ Pha Lê, tôi đảo mắt tìm hình bóng Vàng Kim, rồi câm lặng.
「……thật đấy à」
Thân Tàn Ma Dại — đúng y từ ấy, Bọ Cạp Vàng Kim thảm hại đến mức không thể tả.
Những cú va chạm liên tiếp, cùng với sự kháng cự yếu ớt của những nạn nhân tội nghiệp chồng chất lại thành những thương tích nặng.
Toàn bộ cơ thể tinh thể pha lê là những vết nứt chí mạng, cặp bên phải của cặp càng kiếm thì đã bị giật đứt rời từ gốc.
Đuôi cũng bị chặt tận gốc kim, nửa phần còn lại gần như sắp rơi rụng, buông xuống bất lực — phơi bày rõ ràng cảnh Vàng Kim đang ở trong tình thế tuyệt vọng cỡ nào.
Mấy chân khác cũng mất đi vài chiếc, chắc chắn không hề có chuyện Bọ Cạp Pha Lê nương tay trong trò ép chết tập thể kia.
Thế nhưng… nó vẫn còn sống.
Từ những vết nứt trên khắp người, nó phun ra ma lực rực cháy vừa như lửa vừa như sấm sét, văng ra khắp nơi tựa máu bắn tung tóe.
Thế nhưng ngọn khí thế ấy vẫn hừng hực, không hề suy giảm dù chỉ một chút. Thân thể tả tơi kia vẫn tràn đầy ý chí chiến đấu.
Không thể tin được, nó đã dẫm lên thi thể của hàng chục con Bọ Cạp Pha Lê…… Bọ Cạp Vàng Kim đã vượt qua cơn bão khối lượng khổng lồ ấy chỉ bằng thứ phương pháp cực kỳ… cơ bắp
Tôi thoáng thấy vài con Bọ Cạp Pha Lê lùi xa dần… chẳng lẽ, chúng đang chạy trốn sao? Những con đó sao? Chúng quên cả việc xử lý kẻ xâm nhập là tôi, quên cả cái chiến thuật rình mồi mới học được, mà cắm đầu bỏ thẳng ư?
「M-mày chuyên về chiến đấu đến cỡ nào vậy…?」
Chuyển toàn bộ nguồn lực vào tấn công, ý chí chiến đấu được hiện hình dưới dạng ma lực phun trào khỏi người tựa như ảo ảnh nhiệt độ cao làm méo mó cả không khí.
Nó giơ chiếc càng trái đầy vết nứt về phía tôi, gầm gừ đe dọa.
Đó không phải là hành vi tấn công của một con quái, một enemy mob hành động theo hệ thống nhằm tấn công người chơi…mà là điều hoàn toàn khác, một cơn bộc phát xuất phát từ cảm xúc thực sự.
「Con game này, chỉ là một con quái hiếm thôi mà nhồi nhét bao nhiêu AI vào thế không biết……」
Cảm giác rùng mình chạy dọc sống lưng, không phải theo nghĩa xấu.
Nhiệt huyết được đặt vào game Shangri-La Frontier truyền đến tôi thông qua thân hình đầy thương tích của con Bọ Cạp Vàng Kim.
「Được lắm… nếu mày đã muốn thế thì tao sẽ phân định cho rõ. Dùng hết mọi thứ tao có — cấm phàn nàn về mấy trò chơi bẩn nha!」
Tôi kích hoạt Overheat vốn được giấu đến tận bây giờ… thực ra là vì nhược điểm của nó quá chết người nên trước giờ không dùng được, nhưng giờ trong hoàn cảnh này thì giải phóng.
Đồng thời kích hoạt tất cả kỹ năng đã hết thời gian hồi chiêu, nắm lấy dao găm Hồ Đầm 【Cải Nhị】 chỉ bằng tay trái.
Tay phải vẫn chưa hết tê liệt. Thế thì thay vì cố cầm kiếm bằng tay phải, tôi tập trung hoàn toàn vào tay trái và chịu đựng cho đến khi cảm giác ở tay phải phục hồi.
「TỚI ĐÂY!」
Dẫm nát cái đầu của xác con Bọ Cạp Pha Lê phơi trên đất, Bọ Cạp Vàng Kim kéo lê cái đuôi sắp đứt rời, lao lên mở cuộc tấn công.
Tôi né sang ngang ba bước chân, định lao vào chém trả, nhưng những luồng ma lực phun ngẫu nhiên từ tinh thể khiến tôi không thể tiếp cận.
Cử động đôi chân sứt mẻ dữ dội, Bọ Cạp Vàng Kim xoay tròn ngay tại chỗ, cái đuôi gần đứt của nó vẽ nên một quỹ đạo loạn xạ, quét ngang thành một đòn chém hỗn loạn.
Tôi khuỵu gối, ngửa người hết mức song song với mặt đất và chiếc đuôi lướt qua ngay trước mũi tôi.
Vừa duỗi chân để bật ngược ra sau khỏi cú quét, ngay khoảnh khắc ấy, một cú chém bằng chiếc kìm nứt nẻ giáng thẳng xuống chỗ tôi vừa đứng.
Phủi bỏ cảm giác rùng mình khi những mảnh pha lê găm vào lưng, tôi lăn người, bật ngược liên tiếp không hề giảm tốc—Càng kiếm bám riết theo, như muốn nghiền nát hết mọi thứ, mỗi lần va xuống đất là một vụ nổ làm tan nát nền đá pha lê.
Thế trận áp đảo tuyệt đối.
Dù vậy, tôi vẫn cố gắng kéo dài thời gian, vừa bị thời gian thúc ép vừa tìm kiếm lối thoát —Tựa như gom những sợi rơm mảnh rời rạc để bện thành dây thừng, tôi tìm kiếm điểm xuất phát cho cú chạy hết tốc độ trên sợi dây sinh tử ấy.
Và khoảnh khắc đó cuối cùng cũng đến.
「CƠ HỘI!!!」
Tinh thể sau lưng Bọ Cạp Vàng Kim đạt đến giới hạn chịu đựng, nổ tung thành từng mảnh.
Ma lực tuôn trào như máu phun, thân thể khổng lồ của nó chao đảo.
Bọn quái trong game này đứa nào đứa nấy đều đánh theo kiểu tự hủy cơ thể, chẳng lẽ đây là trend à? … À mà nghĩ kỹ lại, mình cũng thế mà nhỉ. — Tôi tự cười cợt trong đầu, vừa lao tới rút ngắn khoảng cách.
Mục tiêu là con mắt còn lại.
Tư thế chuẩn bị là kiểu đâm chủ lực tôi từng dùng trong Unite Rounds.
Tôi dùng kỹ năng Nhảy Bảy Thuyền để rút ngắn khoảng cách, áp sát mục tiêu rồi đâm thanh đoản kiếm tới con mắt nằm ở vị trí khiến người ta muốn hỏi ‘chỗ đó nhìn được hả?’
Một cảm giác khác hẳn lớp giáp cứng truyền đến từ lưỡi dao đang đâm sâu. Khi gần như toàn bộ lưỡi dao cắm ngập vào nhãn cầu của Bọ Cạp Vàng Kim, ánh sáng trong mắt nó vụt tắt.
Rồi con quái bắt đầu điên loạn, vung vẩy loạn xạ không kiểm soát.
「Nào, kết thúc thôi nào!」
Tôi muốn đi ngủ lắm rồi đấy!!
________________________________________________________________
Việc có thể nghỉ ngơi một chút trong khu vực an toàn Inventoria, dù chỉ là trong thời gian ngắn mang ý nghĩa vô cùng lớn.
Nếu phải chiến đấu liên tục, không nghỉ chút nào, thì có lẽ nhân vật chính thật sự đã phải respawn từ sớm rồi.
