「…………………Ah—」
Sau trận chiến dữ dội với Vàng Kim tức Bọ Cạp Vàng Kim Goldie Scorpion rồi lại bị đánh gục bởi cú sốc tuyệt vọng kinh hoàng kia, tôi quyết định tạm thời trốn khỏi Shanfro.
Nhìn đồng hồ thì đã năm giờ sáng…… ừm, mà thôi, dậy sớm tốt cho sức khỏe…… dù mất ngủ thì lại không tốt chút nào.
「Haaa…………」
Tôi nốc lon nước tăng lực thay cho rượu xả stress, rồi lê bước như zombie ra khỏi phòng, đi xuống bếp.
「Ủa, nay dậy sớm ghê ha, oni-chan? Dù bình thường sống phè phỡn như đồ vô dụng cơ mà」
「Im đi, anh chả muốn nghe mấy lời đó từ đứa đã dâng nửa tuổi thanh xuân cho việc làm thêm đâu」
「Còn nửa còn lại thì tỏa sáng lấp lánh như sao trời nên tính ra vẫn là dương đấy nhé, cuộc đời này là tuyệt nhất!」
Em gái tôi mà mạnh thật đấy.
Mà nói thật thì cái cảnh mình gần như ngày nào cũng chơi game đúng là hơi vô dụng thật, trừ khi mình định biến game thành công việc như Oikatzzo.
「Mà có chuyện gì vậy? Nay trông ỉu xìu thấy rõ luôn」
「À thì— …… nói sao nhỉ, theo cách nói của mày thì kiểu như mày dành dụm tiền mãi mới mua được cái bộ đồ cực hợp gu mà mình mê tít, để rồi rốt cuộc phát hiện ra đó là đồ dành cho em bé…… đại loại thế……」
「Ổn không đấy? Thiếu diệp lục à? Ra tắm nắng tí đi?」
「Ý mày là chơi game nhiều quá nên cắm rễ luôn hả, ha ha ha……AI LÀ THỰC VẬT HẢ!」
Vừa chặt một cái nhẹ lên đầu Rumi, tôi vừa nhớ lại cái khoảnh khắc tuyệt vọng ấy.
Chẳng có gì to tát cả, tôi cũng đã mơ hồ có linh cảm xấu rồi. Chỉ là nó trúng phóc một cách đẹp đẽ thôi.
Vì đó là 「Power Suit」nên Bộ Giáp Cường Hóa Đặc Biệt Ngoại Tiêu Chuẩn được cấu thành từ bốn phần: đầu, thân, hông, chân—xét cho cùng vẫn là 「Trang Bị」, nên lời nguyền của Lycaon đã được áp dụng…… Chỉ mỗi chuyện hiển nhiên đó mà tôi lại quên mất. Đúng là lỗi ngu người.
「Nhưng mà, đúng là…… haizz…」
Cố sống cố chết chạy đôn chạy đáo để sửa cho xong, kết quả lại thành ra có mỗi mình tôi là không thể mặc power suit. Cú đó đau lắm.
Tệ hơn nữa, việc phát hiện ra gần như toàn bộ Vũ Trang Ngoại Tiêu Chuẩn đều được thiết kế 「với điều kiện là phải trang bị giáp cường hóa」thì đúng kiểu họa vô đơn chí, vừa gượng dậy đã ăn combo khóa chặt.
Điều duy nhất cứu vớt là đám Chiến Thuật Cơ Giới Thú vẫn có thể khởi động bình thường, nhưng lấy -2 vào +1 thì vẫn là -1, nên tôi chẳng còn động lực để đăng nhập Shanfro một thời gian.
Nhưng cay nhất là Reactor đã được sửa mà tôi lại không thể mặc power suit, còn bọn khốn kia thì lại mặc bình thường được—chỉ riêng cái sự thật đó mcũng đủ khiến tôi tức muốn nổ đầu.
Nhận ra điều này xong, tôi còn nghĩ kiểu: ‘hay là mình cứ nghỉ đăng nhập một thời gian cho chúng nó cũng không mặc được power suit……’ nhưng rồi cũng chẳng giải quyết được gì.
Ngoài ra còn một sự thật gây sốc nữa, nhưng cái đó thì có vẻ vẫn xử lý được nên cũng không gây sát thương nặng lắm.
「Đôi lúc cũng cần đổi gió một chút ha……」
「Đúng rồi đó oni-chan, đã thất bại thì bù đắp lại bằng thứ khác là được mà. Như cái ví dụ khó hiểu lúc nãy thì em có thể kiếm bộ đồ thiết kế giống giống rồi mặc cho sướng, đại loại vậy đó」
「Thay thế…… đổi gió…… Ra là vậy, tham khảo được đấy. Cảm ơn nha, Rumi」
Trong lòng bớt nặng nề đôi chút, tôi ném lời cảm ơn cho Rumi rồi quay về phòng mình.
「………… Rốt cuộc vẫn là game mà?」
「Hmm… à đúng rồi, vẫn còn đây」
Tôi rút chip game Shangri-La Frontier khỏi máy, cho vào hộp rồi đặt lên kệ để game, đồng thời chăm chú ngắm nhìn một hộp game khác.
Trước khi chơi Shanfro, tôi vốn là kiểu game thủ kén chọn chỉ toàn chơi game rác, nhưng thật ra trong số những trò tôi mua cũng có vài cái không phải game rác.
Và một trong số ít game không rác đó chính là cái này……
「Nephilim Hollow……」
Game thuộc thể loại robot action.
Bối cảnh là 「một Trái Đất song song nơi bỗng dưng xuất hiện những người khổng lồ từ trên trời rơi xuống, rồi sau một đống chuyện rắc rối khiến nền văn minh nửa nát nửa còn」
Người chơi sẽ điều khiển những người khổng lồ từng rơi xuống từ bầu trời, khi thì tranh đấu, khi thì hợp tác với ba thế lực…… kiểu game này nghiêng về dạng nồng mùi thuốc súng, theo đánh giá cá nhân của tôi thì là một game khá ổn.
Vậy thì tại sao tôi lại sở hữu game này? Vì nó vắng như chùa bà đanh.
Game này có độ khó điều khiển cao kinh khủng. Không phải là khó vì thao tác tệ, mà là cơ chế điều khiển quá phức tạp.
Không thân đến mức như Oikatzzo hay Pencilgon, nhưng một thằng bạn cùng hội chơi game rác ở mức gặp là chào nhau xã giao đã giới thiệu cho tôi rằng 「có một game có lối điều khiển kiểu mà người chơi phải một mình đảm nhận vocal, guitar, bass, keyboard và trống cùng lúc」
—Chính vì câu nói đó mà tôi đã mua game này.
Quả thật ví dụ đó cũng không sai chút nào. Robot trong game, tức các Nephilim, vận hành bằng cách hợp nhất với gã khổng lồ nhắm mắt chứ không phải dạng ngồi vào buồng lái, mà là hợp nhất cơ thể theo đúng nghĩa đen. Và chính vì thế mà thao tác điều khiển trở nên bận rộn đến mức vô lý.
Ví dụ như robot được trang bị súng Gatling ở cả hai vai và hai cánh tay. Nếu là loại có buồng lái thông thường, thì chỉ cần kéo cần, bấm nút hoặc thao tác trên màn hình cảm ứng để khởi động Gatling.
Nhưng Nephilim lại là loại hợp nhất—nói nôm na là bạn đăng nhập vào một avatar robot trong game, nên bạn phải điều khiển bốn khẩu Gatling ấy như thể chính tay chân của mình.
Nghĩa là người chơi phải dùng chính bộ não của mình để điều khiển mọi thứ—di chuyển, hành động, triển khai vũ khí—tất cả cùng lúc.
Có thể dựa vào CPU để vận hành vũ khí tự động, nhưng cái giá phải trả là tỷ lệ thắng PvP.
Ít nhất, nếu muốn leo top bảng xếp hạng trong game, bạn bắt buộc phải có kỹ năng điều khiển thủ công, vừa di chuyển tốc độ cao vừa nhắm bắn lệch tâm
Thế nên cũng không ngạc nhiên khi thấy các đánh giá trên site game rằng đây là「game dành cho người đa nhân cách」
Dù chỉ có một người điều khiển nhưng lại có quá nhiều thứ phải chú ý cùng lúc.
「Mà nói gì thì nói, với những người chơi quen rồi thì có thể thao tác được bình thường, với cả cốt truyện lẫn cân bằng game đều khá tốt」
Tổng kết lại thì, tuy rào cản để tham gia với tư cách người chơi cao không tưởng đối với một game giải trí, nhưng khách quan mà nói thì lại đây là một game hay.
Ừ, nói nôm na thì trong các game vắng người, Berserk Online Passion là bóng tối Dark Side, còn Nephilim Hollow là ánh sáng Light Side…Vì quen biết nhau từ Táo Bón nên tôi hiểu tại sao tên đó lại giới thiệu, nhưng theo tôi thì Nephilim Doll thiếu đi cái ác độc kiểu khinh bỉ muốn nhổ nước bọt vào người chơi.
Nhìn lại Táo Bón mà xem, do nhà phát hành bỏ hẳn việc giữ cương ngựa, nên con ngựa bất trị đó đã hóa thành thứ gì đó không thể diễn tả bằng lời nữa rồi.
Tuy nhiên, dựa vào lời của Rumi, cách tốt nhất để xoa dịu cơn thèm robot của tôi thì vẫn là leo lên robot mà chơi.
Tôi còn một game robot action nữa nhưng nó thì đúng nghĩa game rác với đủ thứ vấn đề, nên tạm loại khỏi danh sách.
「Game này mình đã chơi nhân vật nào nhỉ…… thôi kệ, nhìn cái là nhớ liền」
Cảm giác chơi lại game sau một thời gian đúng là một kiểu háo hức rất khác so với bắt đầu game mới.
「À— đúng rồi đúng rồi, hình như mình là Kawasemi Man nhỉ」
Đăng nhập xong, lâu lắm mới trở lại làm 「Sunraku」 trong Nephilim Hollow, tôi ghé vào nhà kho nơi Cơ Nhân Nephilim của mình đang được lưu trữ.
Vì đây không phải game với mức độ tái hiện thực tế điên rồ như Shanfro nên tất nhiên chẳng có chuyện bụi bặm tích tụ thật, nhưng vì đã bỏ game khá lâu, tôi vẫn có cảm giác như cổ máy đang phủ đầy bụi.
「Yo,「Kingfisher」…… ừm, lần nào nhìn cũng thấy kiểu phối màu cơ bản này hợp một cách kỳ diệu」

Đó là Cơ Nhân Nephilim mà tôi từng chế tạo khi chơi game này, xuất phát từ cái lý thuyết cực kỳ ngớ ngẩn rằng: 「Nếu tăng tốc độ lên tối đa, giảm vũ khí xuống mức tối thiểu sao cho mỗi đòn gây sát thương cực lớn thì sẽ vui lắm nhỉ?」
Kingfisher chính là thành quả của cái tư duy tệ hại đó.
Trong số các Nephilim, những gã khổng lồ rơi từ trên trời xuống, con này dùng khung xương biến hình có thể gấp nhỏ cơ thể, rồi tôi ép giáp xuống mức thấp nhất có thể để đổi lấy đôi cánh nhanh nhất.
Nếu biến hình từ dạng người khổng lồ sang dạng chim bói ca, ngay từ lúc xuất phát nó đã vượt tốc tối đa của mấy cơ nhân hạng trung loại dở hơi nào đó, và chỉ cần tầm năm giây là nó sẽ ép bản thân chui thẳng vào thế giới tốc độ siêu thanh.
Vì đặc tính này, nó giống như một quả pháo rocket với thời gian hoạt động tệ đến mức chỉ chạy được ba phút, không trụ nổi nổi một trận năm phút và chỉ cần một linh kiện hỏng là độ cơ động giảm mạnh.
Nhưng điều đó đồng nghĩa là chỉ cần hạ đối thủ trong vòng ba phút mà không nhận sát thương là xong.
「Nghĩ kỹ thì power suit với robot hình như… không phải hơi khác mà là khác hẳn nhau ấy nhỉ…… thôi kệ, để đổi gió mà nên cũng chẳng sao cả」
Điều quan trọng là đổi gió, xả stress tinh thần đang bị tổn thương. Cơ bản thì cũng chưa thực sự đổi, nhưng thôi, bỏ qua đi.
Thế là tôi liền đi thẳng tới môi trường PvP…… tức sảnh của tổ chức mà tôi thuộc về trong game 「Nephilim Company」
「Cua chưa gọn, kiểm soát giật súng cẩu thả, feint thì quá đơn giản …… hừm, đúng là bị lụt nghề rồi」
Tôi đã hạ gục đối thủ chuyên tấn công tầm xa, kiểu chơi rất dễ bị ghét, rồi thở dài khi nhận ra bản thân đã trở nên chậm chạp hơn.
Lần cuối tôi chơi chắc là vài tháng trước. Khi đó tôi còn phấn chấn kiểu “Leo thẳng top rank luôn!” và bay lượn phá phách khắp nơi. Nhưng dù là game vắng người thì cũng không dễ để leo lên đỉnh chỉ với kinh nghiệm chắp vá. Tôi đã không thể vượt qua người đứng đầu bảng xếp hạng.
「Hình như tên player đó là……」
『Pilot 「Rust」 gửi lời thách đấu đến bạn. Bạn có chấp nhận không?』
「Đúng đúng, là Rust……Uwaa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến」
「Rust」được ghi trên thư thách đấu đến tôi đó chính là người chơi hạng nhất mà trong trận rank trước đây, tôi đã chỉ còn thiếu một bước để vượt qua và kết thúc với tỷ số hòa.
Cổ máy màu đỏ với hệ thống booster cố ý bố trí bất đối xứng, cho phép nó di chuyển như một chiếc lá khô xoay lượn giữa không trung — tôi đã kém đúng một bước để thắng.
Kết quả ghi là hòa, nhưng cảm giác thì chẳng khác gì thua cuộc.
Thời điểm đó, nếu series game lớn mới ra mắt mà không bị phốt thành game rác rồi tranh cãi dữ dội, có lẽ tôi đã tiếp tục gắn bó với game này lâu hơn—mức độ tiếc nuối của tôi vẫn còn y nguyên đến bây giờ.
「Mình muốn luyện tập thêm chút nữa…… nhưng trăm năm gặp một lần, cơ hội ngàn vàng, sao mà từ chối được……!」
Tôi ấn chấp nhận không chút do dự. Rồi một lúc sau, con chim đỏ ngày ấy lại xuất hiện trước mắt tôi.
So với lần đó, ngoài việc lớp sơn đỏ rực rỡ hơn và một vài thay đổi vũ khí, thiết kế vẫn đúng chuẩn cơ nhân Phi Dực Liên Lý - Hiyoku Renri của Rust, người đứng đầu bảng xếp hạng.
Trước Phi Dực Liên Lý được sơn họa tiết lửa đỏ như phượng hoàng là Kingfisher màu phỉ thúy nguyên bản. Cảnh tượng cũng khá là mang tính điện ảnh đấy, nhưng cả tôi và Rust đều không tìm kiếm thứ không khí đẹp đẽ đó.
「Được rồi……tôi hạ cậu còn nhanh hơn thời gian mì ăn liền chín cho mà xem!」
Trong thành phố hoang tàn, hai cánh chim—một đỏ, một xanh—bay vút lên.

___________________________________________________________________
Trong trận rank lần thứ hai khi Rust tiến hành phòng thủ, cơ nhân biến hình siêu nhanh, khó trúng như Hagure Metal, vừa càn quét vừa bắn tỉa liên tục đã khiến 「Quattro Cannon – Heavy Armor」 từng là top meta lúc đó bị Kingfisher hạ liên tục. Đây là kiểu 「first-strike kill」 tốc độ tối đa.
Đó là lý do mà nhân vật chính, vốn gần như chỉ là tay mơ mới tập tành, có thể đối đầu với Rust và toàn thắng, không thua trận nào.
カワセミ(kawasemi): chim bói cá,kingfisher first-strike kill: giết ngay lần đầu gặp