「Về thông tin liên quan đến Dạ Tập Lycaon… nói thật, ngay cả tôi cũng không biết nhiều lắm đâu?」
「Không sao, chỉ cần có được manh mối về action pattent thôi cũng đã là thông tin quý giá rồi」
「Thế thì……」
Dạ Tập Lycaon — trong game này, đối với tôi vừa là chấn thương tâm lý vừa là mục tiêu.
Nó đúng là con khốn nạn đã áp đặt giới hạn khắc nghiệt ngay từ giai đoạn đầu, nhưng đồng thời, chính nhờ 「Dấu Ấn Nguyền Rủa」mà tôi mới có thể đi đến được khoảnh khắc hiện tại.
Hồi đó tôi chỉ liều mạng lao vào chiến đấu mà chẳng hề phân tích hành động đàng hoàng, hơn nữa còn bị ấn tượng mạnh bởi sự xuất hiện của đồng bọn của nó là Wezaemon, nên thật ra cũng chẳng có mấy thông tin mà tôi có thể khẳng định chắc cnó. Dù vậy, sự điên cuồng ấy thì vẫn hằn sâu trong ký ức tôi.
「Đầu tiên là đòn tấn công vật lý. Hầu như không có động tác báo trước, tốc độ ra chiêu thì nhanh hơn hẳn so với boss thông thường. Nhưng cơ bản thì đòn tấn công bằng chân trước chỉ có ba kiểu: quét chéo, chém dọc và vung ngang. Nó cũng dùng đòn delay như thể đó là chuyện hiển nhiên, nhưng thật ra lại có khá nhiều vùng an toàn. Về đòn cắn… hay đúng hơn là tất cả các đòn vật lý đều mặc định mang thuộc tính phá hủy, trúng phải là bị xé toạc. Thực tế, tôi từng bị nó nhai nát cả hai chân. Tiếp theo là đòn tấn công diện rộng biến bóng thành giáo, về bản chất đây là đòn lặn vào bóng rồi tập kích, đòn này có khi kết hợp với phân thân nên gần như là chiêu gặp lần đầu là chếc chắc. Tuy nhiên, ngay trước khi lao ra khỏi bóng sẽ phát ra âm thanh, nên chỉ còn cách dựa vào đó để phán đoán vị trí xuất hiện. Vì cơ bản trận chiến sẽ diễn ra vào ban đêm, việc bị tập kích từ dưới chân là chuyện như cơm bữa, nên vừa chạy vừa xác định vị trí xuất hiện chính là cách tốt nhất để không dính sát thương. Nhân tiện, về âm thanh lúc xuất hiện: phân thân thì nghe như tiếng ném đá xuống đầm lầy, còn bản thể cũng giống vậy nhưng âm đó nhưng nặng nề hơn. Về phân thân, tôi từng thấy tối đa là hai con. Ít nhất khi chạm trán ngoài kịch bản thì phân thân có hành vi chuyển động khá đơn giản, không dùng delay mà chỉ là mấy động tác dễ đoán. Cả tập kích từ trong bóng với ba con cùng lúc, nếu đã biết vị trí thì cũng dễ tìm ra vùng an toàn. Phân thân sẽ tự biến mất theo thời gian, cho nên nếu dùng cách cực đoan thì chỉ cần chạy lòng vòng né tránh thì cũng chẳng đáng sợ lắm. Thứ phiền toái nhất lại là……」
「……Xin lỗi, nhưng cậu có thể viết thành văn bản được không?」
Chết thật, vừa nhớ lại là cái miệng tôi đã tuôn ra hết ga hết số. Thấy Saiga-100 đang đưa tay bóp trán ngay từ những đoạn đầu tiên còn ráng chăm chú lắng nghe, tôi bất giác bật cười khổ dưới lớp mặt nạ — hóa ra tôi nhớ được nhiều hơn tôi tưởng.
「Nói chung cảm giác khi chiến đấu vói nó là… chỉ là một con sói khổng lồ. Chỉ có chiêu cuối cùng mà tôi ăn phải là chẳng hiểu nổi」
「Chiêu cuối cùng?」
Tôi nhớ lại đòn tấn công khi đó, lúc bị Lycaon cắn nát chân.
Rõ ràng đó là một đòn cắn… thế nhưng tôi không tài nào hiểu được nguyên lý nào khiến mình trúng đòn.
「Ít nhất thì ở thời điểm đó tôi không hề mắc sai lầm nào để bị trúng đòn cả. Thậm chí còn đã hoàn toàn thoát ra khỏi tầm tấn công của cả phân thân lẫn bản thể.」
Ấy vậy mà khi nhận ra thì chân đã bị cắn đứt. Tôi biết chắc là Lycaon đã làm gì đó, nhưng thủ đoạn là gì thì không rõ.
「Tôi từng nghĩ đó là tấn công tọa độ chỉ định, kiểu không thể né tránh, nhưng hình như không phải vật. Thật sự giống như hitbox bị bug vậy……」
Là gì nhỉ… nếu được thấy thêm lần nữa thì chắc tôi sẽ hiểu ra, nhưng điều đó rõ ràng là không thực tế.
Sau khi tôi nói rằng thông tin tôi biết chỉ đến vậy thôi, Saiga-100 vẫn giữ thái độ muốn lắng nghe thêm, rồi cô ta rầm ngâm một lát trước khi nhìn thẳng vào tôi.
「Nếu chỉ nhận thông tin mà không có gì đáp lễ thì thật chẳng công bằng. Vậy thì… ta cung cấp cho cậu cách giải trừ lời nguyền của Lycaon…… nghe thế nào?」
「Ể, thật sao?」
「Thật ra thì phương pháp này cũng khá nhiều người biết rồi. Nhưng nếu là 」Hắc Lang」 thì so với việc các cậu tự mình mò mẫm từ đầu, chắc chắn sẽ nhanh và dễ dàng hơn gấp mấy lần」
Nguyền Ấn của Lycaon bám trên thân và chân tôi. Đúng là từng có lúc nó đã giúp tôi, nhưng phần gây phiền phức thì nhiều hơn. Nếu có thể giải được nó…
Với những lời đó của Saiga-100, tôi lập tức nâng đánh giá của bản thân về clan 「Hắc Lang」 lên ba bậc liền.
「Thật ra thì… khụ, khi nghe nói Pencilgon chơi chung với các cậu, tôi cũng thắc mắc không biết là hạng người nào. Nhưng sau khi tận mắt thấy thì tôi đã chắc chắm: các cậu trong tương lai còn sẽ gây ra nhiều chuyện nữa… Vì thế, cá nhân tôi muốn giữ liên hệ với các cậu. Nghe nói cậu cùng Pencilgon và người kia đã lập clan rồi nhỉ, sao không bắt tay liên minh với 「Hắc Lang」 chúng tôi……」
「Này, Hắc Lang-san, chuyện liên minh gì đó… để sau hãy nói có được không?」
Ngay lúc ấy, một giọng nói chen ngang vào cuộc trò chuyện giữa tôi và Saiga-100.
Pencilgon thì đang mặc cả giá của Chân Lý Thư với Kyoju chẳng thèm đoái hoài gì đến bên này, họ cứ như đang chơi một game khác hẳn vậy. Dù tự xưng là người điều phối, nhưng lại chẳng hề làm đúng vai trò đó, thôi thì tôi cũng mắt nhắm mắt mở bỏ qua.
Oikatzo chắc nhận ra có chạy cũng sẽ bị bắt lại nên đành gọi thêm bánh ngọt, vừa ăn vừa than thở bánh nhạt quá. Thằng đó rốt cuộc đến đây làm gì vậy… À, vì chẳng có duyên với Unique nên mới rảnh rỗi không biết làm gì à! Ê ê thằng điên kia, bỏ cái nĩa xuống! tao còn chưa mở mồm nói câu nào nha!
Còn Saiga-0 thì im lìm bất động, như thể đã ngủ gục. Hay là đây là kiểu thị uy của clan 「Hắc Lang」?
Nếu vậy thì loại trừ theo phương pháp suy diễn, người duy nhất chen ngang vào lúc này chỉ có một.
「Ít nhất thì chuyện đó đâu có nằm trong câu hỏi ban đầu đúng không?」
「Hm… đúng là vậy. Với lại, về vấn đề này thì nên nói chuyện trực tiếp với ả ta mới phải……」
Từ góc nhìn của tôi thì cuộc trò chuyện không có chủ ngữ nghe chẳng khác nào tiếng nước ngoài, nhưng xem ra giữa họ với nhau thì lại hiểu ý. Saiga-100 dễ dàng lùi bước, và thay vào đó Animalia bước lên làm người đối thoại tiếp theo.
「Sunraku-san, trước hết hãy để tôi nói rõ điều kiện mà bên này đưa ra. Nói thẳng ra thì, clan 「SF-Zoo」 chúng tôi sẵn sàng chấp nhận tất cả yêu cầu của anh…miễn là điều đó trong khả năng của chúng tôi」
「Ể, ah… vâng」
Quyền chủ động của cuộc nói chuyện hoàn toàn bị cướp mất. Cái câu chúng tôi sẽ làm bất cứ điều gì gần như vô điều kiện chẳng khác nào cú uppercut bất ngờ giáng thẳng vào tôi.
「Và chắc anh cũng đã đoán được rồi, yêu cầu từ phía chúng tôi chỉ có một…… đó là cách để ghé thăm nhiều lần quốc gia của Vorpal Bunny, 「Rabbitzuta」」
「Ừ thì… tôi cũng nghĩ có thể là điều đó rồi……」
Nếu phải nói thêm, tôi cứ tưởng họ sẽ yêu cầu 「tiết lộ Kịch Bản Độc Nhất liên quan đến Vorpal Bunny biết nói」 cơ. Nhưng nội dung thế này cũng nằm trong dự đoán, nên tôi im lặng suy nghĩ.
「À… chuyện đó thì, tôi nghĩ tốt nhất nên hỏi trực tiếp đương sự… hay gọi là đương-thỏ nhỉ? Nói chung, làm ơn trả Emul lại cho tôi」
Vài phút sau, Emul được các thành viên clan SF-Zoo miễn cưỡng trả lại. Vẻ mặt thì y như thể vừa bị bắt ép phải xem một cốt truyện đen tối và bi kịch đến tuyệt vọng, đôi mắt mất hết anh sáng. Rốt cuộc họ đã làm gì vậy trời…
「Emul, tỉnh lại đi nào, vết thương nhẹ thôi màー」
「Con người thật đáng sợ … double peace là cái quái gì vậy … tạo tư thế báo là cái gì, em là thỏ mà desuwa……」
Tôi gia cà rốt ra trước mặt nhóc ấy nhưng lý trí của ẻm đã bay đi xa vời chẳng chịu quay về. Không còn cách nào, đành tung chiêu cuối vậy.
「Bánh Rabbits Pie」
piku (tai động đậy)
「Special Rabbits Parfait」
Piku piku (tai động đậy mạnh hơn)
「Ăn thả ga, tiền tôi trả」
「T-thêm nữa……」
「Cả mấy quyển Ma Đạo Thư mà nhóc muốn từ lâu, tôi trả」
「Thật hả!? Giờ em đang nhắm cỡ ba quyển Ma Đạo Thư đó nha!」
Đúng là em gái của nhỏ Elke ham tiền và chị của thằng Peatz chuyên chặt chém mà.
Emul vừa nãy còn vặn vẹo do bị lôi ra làm đối tượng chụp ảnh lưu niệm, đã hồi sinh trở lại rồi bắt đầu bốp bốp đập đầu tôi. Đánh mạnh hơn thường ngày, chắc là vẫn còn hận tôi vì bị ném làm vật tế cho bọn zombie.
「Haa… dễ thương quá đi………… À, xin đừng để ý」
「Ờ……」
Tôi liếc nhìn Animalia, người đang cầm vật gì đó giống như thủy tinh rồi điên cuồng chụp ảnh Emul, nửa con mắt cũng chẳng thèm rời. Xem ra để tâm cũng vô ích. Thôi, mặc kệ vậy, tôi quay sang hỏi Emul.
「Này Emul」
「Cái gì ạ desuwa?」
「Nếu tôi nhớ không nhầm thì, Rabbitzuta từng mời những Nhà Khai Phá đến để diệt rắn, đúng không?」
Có hai Kịch Bản Độc Nhất để đến được Rabbitzuta.
Một là 「Lời Mời Từ Vương Quốc Thỏ」– kịch bản được kích hoạt bằng điều kiện bí ẩn mang tên Tinh Thần Vorpal mà tôi vô tình đạt được. Thành thật mà nói thì tôi chẳng muốn tiết lộ chút nào về nó.
Còn lại là 「Tour Du Lịch Vương Quốc Thỏ」– Kịch Bản Độc Nhất đã được ghi rõ trên các trang hướng dẫn, bắt đầu bằng việc được một Vorpal Bunny bình thường dẫn đường.
「Hình như họ khá đều đặn mời người chơi đến… à không, Nhà Khai Phá tới đó. Vậy Rabbitzuta vốn cũng chẳng phải là nơi cấm con người ra vào đúng không?」
「Ừm… chắc là vậy đó ạ desuwa」
Thực ra, việc tôi hiện đang cư trú trong 「Cung Điện Thỏ」 nhờ 「Lời Mời Từ Vương Quốc Thỏ」 đã không ít lần thấy các người chơi đi lại trong thành thị phía dưới từ cửa sổ. Những người chơi hào hứng ngắm cảnh Vorpal Bunny buôn bán, náo nhiệt chẳng khác gì thành phố con người hoặc có kẻ điên rồ tấn công thỏ rồi bị hội đồng đánh hội đồng đến chết… Với tầm nhìn gần như của một vị thần quan sát, tôi xem nó như thú vui riêng, Nhưng ít nhất, tôi chưa từng thấy ai có thể đến Rabbitzuta nhiều lần ngoài trường hợp 「Lời Mời Từ Vương Quốc Thỏ」
「Nói thẳng nhé, có cách nào để bọn họ quay lại Rabbitzuta lần nữa không?」
「Mmmmm… Vì em không can dự vào chính trị của Rabbitzuta nên không thể trả lời chắc chắn được… Nhưng mà, nếu là Sanraku-san nhờ thì có lẽ sẽ xoay sở được đó! Ayward-oniichan của em là một trí thức đầu óc cực kỳ linh hoạt đấy ạ desuwa!」
Ayward, con trai cả của Vysache … thứ tự bảng chữ cái cao hơn cả Bilac, ngoại trừ Vash thì chính là cái tên đứng đầu trong số những NPC được đặt tên. Nếu lời Bilac từng nói là đúng, thì con thỏ đó chính là Quốc Vương hiện tại của Rabbits.
Vash thì giống kiểu đã ẩn cư hoặc cũng có thể gọi là ông trùm đã về hưu. Thế nên, Aydward-oniichan kia chắc chắn chính là nhân vật số một của Rabbits hiện tại.
「Hmm…có thể đi hỏi thử ngay bây giờ được không?」
「Dĩ nhiên là được! Nhưng phải vừa nhanh chóng, vừa cẩn thận, vừa lịch sự đó nhé desuwa!」
Vừa nói dứt lời, Emul lập tức dịch chuyển khỏi chỗ này. Hẳn là do chấn thương tâm lý bị đám SF-Zoo nhào nặn ban nãy vẫn còn ám ảnh.
「Aa……」
Mà nhìn phản ứng bên này cũng khá thú vị. Cứ như thử giấy quỳ tím vậy, có Emul thì chuyển sang màu đỏ hân hoan, Emul biến mất thì lại thành màu xanh thất vọng. Dù sao thì mục đích thật sự của việc cho Emul rời đi không phải để quan sát phản ứng của Animalia, mà vì nhỏ người mẫu tà đạo kia cứ múa máy ám chỉ điều gì ở mép mắt nãy giờ. Nếu Emul còn ở đây thì câu chuyện chẳng tiến triển nổi… chủ yếu là SF-Zoo sẽ không chịu lắng nghe.
「Đã ra hiệu 「hãy kéo dài thời gian」 rõ ràng thế, chắc hẳn bà có điều muốn nói đúng không?」
「Chỉ cần cậu hiểu được bằng ánh mắt thôi đã giúp tui nhiều lắm rồi」
「Trông có vẻ rất hớn hở, rốt cuộc bà đã hét giá bao nhiêu vậy?」
「Fufufu… 20% số nợ」
Khốn nạn vãi… Mà cũng phải công nhận Library cũng chịu chi thật. Mà nếu đôi bên đều thỏa mãn thì người ngoài như tôi chẳng có quyền xen vào.
「Thôi thì, nhân lúc Emul chưa quay lại, để clan 「Du Lang Wolfgang」 nghe thử yêu cầu từ ba bên 「Hắc Lang」「Library」「SF-Zoo」nhé?」
Ngay khi Pencilgon hỏi, ba huy hiệu xuất hiện trong hư không. Một cái là biểu tượng con sói đen ngậm kiếm, cái khác là quyển sách kẹp sợi dây dấu trang và cuối cùng là dấu chân thú với đôi cánh.
Gương mặt Pencilgon nở ra một nụ cười độc ác khi nhìn ba biểu tượng ấy, đến mức khiến người ta nhớ lại bóng dáng bạo quân 「Chiến binh Bút Chì」từng thống trị server Unite Rounds.
_______________________________________________________________________________
Nghe đâu có một nữ chính đã liều mình xin được tách ra khỏi nhóm trinh sát Tân Đại Lục để đến gặp, vậy mà lại căng thẳng đến mức chẳng nói được lời nào, chỉ ngồi thiền im re.
Đến lúc cô ấy cho người ta thấy điểm mạnh của mình rồi nhỉ…
