Chính truyện (chương 11 đến 85) - Chương 51: Kujo vs Sudo 3

Sudo trừng mắt về phía tôi.

Với đôi mắt đỏ ngầu như thế, không còn dấu hiệu nào cho thấy trước mặt tôi là ‘Sudo Hokuto - nam sinh nổi tiếng nhất trường’ nữa.

“Lần nào cũng vậy…LẦN NÀO CŨNG THẾ, MÀY LUÔN TÌM CÁCH PHÁ HOẠI TAO…”

Sudo tiếp cận chúng tôi từng bước một.

Đây chắc chắn là một tình huống nguy hiểm.

“Cả ba cậu, ra sau lưng tớ”

“Ư-Ừm!”

Chỉ để đề phòng thôi.

Nói thật thì, tôi chẳng thể biết được cậu ta sẽ làm gì ngay lúc này.

“Đừng có mà lên mặt……ah?”

“Tôi thấy như này là không ổn đâu đấy. Với lại, chẳng phải cậu mới chính là người bày ra cái trò thách đấu đó sao?”

“ĐỪNG CÓ CÃI LẠI TAO! ! ! ! ! !”

Đằng sau, tôi có thể cảm thấy Hananoi và Hazuki đang run rẩy.

Hai người họ đang nắm chặt lấy tay áo tôi.

Không.

Sudo lúc này đây có thể sẽ không nghe bất cứ thứ gì mà tôi nói nữa.

Nhưng tôi không thể làm gì khác được.

“Mày cướp đi Shizuku, cướp luôn Ayaka và cuối cùng là cả Hazuki khỏi tao. Mày đang tính làm gì thế!! Mày nghĩ mày là ai? Rồi giờ đây mày cũng chiếm luôn vị trí đáng lẽ phải thuộc về tao…!

“Tôi không định làm gì cả. Tôi chỉ cố gắng làm những gì trước mắt thôi”

“CÂM ĐI, CÂM MỒM MÀY LẠI! ! ! ! !”

Sudo thở từng hơi nặng nhọc.

Rồi cậu ta đứng ngay trước mặt tôi, khoảng cách khá gần, và lần này cậu ta còn trừng mắt dữ dội hơn nữa.

Tôi không còn thấy cái sự tươi tắn, thân thiện nào ở đây nữa.

Đây là ‘mặt tối’ của Sudo.

Trước mặt tôi lúc này, đây mới chính là Sudo thật sự.

“THẰNG KHỐN NẠN…”

Sudo từ từ giơ cánh tay phải lên.

Hananoi và Hazuki đằng sau càng nắm chặt tay áo tôi hơn.

Cảm nhận được nguy hiểm, Ichinose cũng bám chặt vào cánh tay tôi.

Giờ thì, chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo đây?

Tôi theo dõi nhất cử nhất động của cậu ta.

“Ahhh, tớ mệt quá”

“Về thôi”

“Ủa, không phải đó là Sudo-kun sao?”

“Oh, thật kìa!”

“Kujo-kun cũng ở đó nữa kìa!”

“Oh! Họ đang nói chuyện gì đó với nhau chăng?”

“!!!”

Sudo quay đầu về phía cánh cổng.

Có khá nhiều học sinh đang nhìn chúng tôi trong khi đang xỏ giày để về nhà.

Nếu cứ tiếp tục hành động như thế này, Sudo chắc chắn sẽ mất sạch toàn bộ hình tượng mà cậu ta đã dày công xây dựng và bảo vệ bấy lâu nay.

Bình thường, cậu ta sẽ không hành động như thế. Nhưng với tâm trạng hiện tại thì cũng có thể lắm.

Dù sao đi nữa, chúng tôi vẫn sẽ cảnh giác trước cậu ta.

“Kuh…!!!”

Sudo thở hắt một hơi.

Rồi cậu ta quay lại lườm chúng tôi.

“Tch! Mày nhớ đấy……”

Nói xong, Sudo đi ngang qua tôi.

Rồi cậu ta bước ra khỏi cổng trường.

“Đ-Đáng sợ quá…”

“Cậu đúng là có vấn đề đó, Hokuto-kun”

“Như thường lệ, cậu ta vẫn là một gã đáng sợ”

“Hahaha…”

Giờ thì tôi cũng thấy mừng khi không có sự náo loạn nào xảy ra cả.

Cho dù là vậy, thì hành động ban nãy của cậu ta vẫn rất là kỳ lạ.

Khi mà bản chất thật sự của cậu ta bị lộ ra gần đây, Sudo lẽ ra cần phải cẩn trọng hơn rất nhiều trong từng hành động của chính mình.

Sudo có lẽ chưa từng thua ai trong cuộc đời của cậu ta.

Khi một người đàn ông với lòng tự tôn ngất trời không thể chịu đựng được sự nhục nhã nữa, thì ta cũng chẳng thể biết được anh ta sẽ làm gì cả.

Đặc biệt đó lại là Sudo, người mà trong quá khứ đã có những lúc đi quá xa.

“Mong là sẽ không có chuyện gì xảy ra cả”

Hôm đó tôi đã mơ hồ nghĩ như thế.

Dù không có căn cứ nào chứng minh điều đó, chỉ đơn giản là một linh cảm.

Không còn đường lui nữa rồi.

Tôi chắc rằng cả Sudo và tôi sẽ……

~~~

Sena Miyako’s POV

Tôi vội hoàn thành cho xong nhiệm vụ của ngày hôm nay và đuổi theo Hokuto, người đã về từ lúc trước.

Tôi thực sự đang làm cái gì thế này?

Nhưng tôi cũng không muốn cứ mãi rối bời như vậy.

Hơn nữa, tôi thích Hokuto.

Không biết bây giờ ra sao, nhưng dù là trong tình cảnh này…tôi vẫn thích cậu ấy.

Ban đầu, tôi bắt chuyện với cậu ấy chỉ vì nghĩ cậu ấy khá là ngầu.

Rồi đến khi tôi thấy Hokuto bắt được được mọi người quý mến và toả sáng rực rỡ, tôi đã nghĩ có khi nào cậu ấy chính là ‘người đó’…

Tôi thật nông cạn.

Thật điên rồ khi mình lại có thể yêu một người như thế.

Nhưng tôi không biết nữa.

Tôi chỉ có thể nói rằng mình cũng không chắc…

D-Dù sao thì…!

Tôi sẽ đi nói chuyện với Hokuto ngay bây giờ!

Rồi tôi sẽ xác nhận tình cảm của mình!

“Ah, Hokuto!”

Cuối cùng thì, tôi cũng bắt kịp được cậu ấy và gọi to.

Hokuto từ từ quay đầu lại.

“Cái gì…?”

“Hokuto……?”

Tôi ngạc nhiên khi nhìn thấy khuôn mặt của Hokuto.

Khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của cậu ấy giờ đây thật đờ đẫn và vô hồn.

Cậu ấy giờ đây trông chẳng giống với một người tốt hay một chàng trai tử tế chút nào.

Trên hết, đây không phải là Hokuto mà tôi biết……

“Ư-Ừm! Cậu có ổn không vậy? Tớ đã đến phòng y tế nhưng không thấy cậu đâu! Tớ có chút tò mò là…”

“Xin lỗi…tôi không muốn nói chuyện với ai vào lúc này”

“T-Tớ hiểu rồi”

Hokuto lại bắt đầu bước đi.

Cậu ấy rời đi, Hokuto sắp rời đi rồi.

Tôi muốn nói chuyện nhiều hơn nữa.

Tôi muốn biết thêm về Hokuto.

Bất chấp cảm xúc của tôi, Hokuto đang xa lánh tôi.

Từ từ, đợi đã…

“Đợi đã!!”

Hokuto khựng lại trước lời nói của tôi.

Tôi đã cố hết sức giữ cậu ấy lại, nhưng tôi vẫn chưa quyết định được mình sẽ nói cái gì.

Để xem nào, tôi sẽ nói......ngay bây giờ.

Tôi chưa kịp nói ra…

“Tôi đã bảo với cậu rằng tôi đang không có tâm trạng mà!”

“……Eh?”

Hokuto lạnh lùng nhìn tôi rồi quay lưng bỏ đi.

Tất cả những gì tôi có thể làm là nhìn chằm chằm vào bóng lưng đang xa dần của cậu ấy.

Cảm giác nóng bừng trong cơ thể bỗng dưng mất đi.

Cái gì…vậy chứ?

“……không phải như thế đâu”

Tôi lẩm bẩm rồi quay về nhà.

Cảm giác mơ hồ trong lòng càng lúc càng trở nên rõ rệt.

~~~

Đã vài ngày trôi qua kể từ buổi sinh hoạt toàn trường.

Nhiệt độ vẫn tăng dần lên, cứ như đã đến hè vậy, bầu không khí ảm đạm vẫn cứ tiếp diễn.

Bỗng nhiên lọt vào mắt tôi, một ‘ghế trống’ trước mặt.

Đó là chỗ ngồi của học sinh nổi tiếng nhất trường.

Và đó cũng là chỗ ngồi của học sinh đã ‘vắng mặt’ mấy ngày nay.

Kể từ hôm đó, Sudo đã không còn đến trường nữa.